Buổi trưa.
Phòng làm việc mới.
Căn tin nhiều người lắm, Đổng Học Bân sẽ không ở bên trong ăn, mà là đem cơm trở về, trong khu làm việc không có một bóng người tự mình ăn cơm, cảm giác không tồi, hôm nay cơm của căn tin cũng đặc biệt ngon, thịt cho rất đủ, Đổng Học Bân ăn một mình mà no căng, sau khi ăn xong, hắn điểm bôi trà xanh ừng ực ừng ực địa uống, thoải mái địa hà hơi, sau đó hắn liền nhàn nhã đi chơi địa nhảy ra vài phần văn kiện, thoáng quen thuộc quen thuộc công tác, thật ra cũng không có gì hay quen thuộc của, phòng thứ chín sở hai của công tác tính chất cùng phòng thứ tám sở hai hầu như giống nhau như đúc, duy nhất của khác nhau cũng là công tác phạm vi, phân công quản lý giám sát của tỉnh không giống với.
Reng reng reng.
Trên bàn điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân tiện tay tiếp, Xin chào, sở hai phòng chín.
Hiện tại thằng nhãi này cũng là quang can tư lệnh, thủ hạ còn chưa có, thậm chí đều còn chưa có quyết định thỏa đáng, cho nên tiếp điện thoại cũng chỉ có thể tự hắn làm.
Tiểu Đổng à? Đầu kia là một giọng nam.
Đổng Học Bân nghe quen tai, Là tôi, ngài là?
Tôi Chu Vĩ Nghiệp. Là chủ nhiệm phòng thứ tám Chu Vĩ Nghiệp.
Đổng Học Bân chợt à, Chu chủ nhiệm chào ngài, ngài có cái gì phân phó?
Chu Vĩ Nghiệp nói: Cậu hiện tại phân tới phòng thứ chín, tôi không phân phó được cậu, cũng là hỏi cậu chút chuyện tình, tôi vừa rồi nhìn danh sách điều chỉnh nhân viên của phòng thứ chín, bên trong sao có tên của Hàn Phỉ hả? Là Phương chủ nhiệm muốn người, cũng là cậu muốn?
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Là tôi muốn.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Tiểu Hàn thì coi như hết, đồng chí này còn trẻ. Vẫn là ở phòng thứ tám tôi luyện một thời gian đi, sau này cũng sẽ an bài cho cô ấy. Lẽ ra một chủ nhiệm không muốn thả người, cũng không cần phải gọi điện thoại cho Đổng Học Bân, người ta nói một câu là được rồi, nhưng Chu Vĩ Nghiệp hiển nhiên là biết bối cảnh của Đổng Học Bân, cũng biết cha Hàn Phỉ không phải người bình thường, vì vậy mới gọi đến đây, ý tứ của ông cũng rất rõ ràng, cũng là không muốn cho Hàn Phỉ đi, chờ thời cơ thành thục. Ông bên này cũng sẽ an bài cho Hàn Phỉ chức vụ khác.
Vừa nghe Chu Vĩ Nghiệp có chút không muốn thả người. Đổng Học Bân cũng không cam tâm tình nguyện, Chu chủ nhiệm à, tôi nhìn trúng cũng là tiểu Hàn trẻ tuổi, có sức có lực, có sức sống. Phòng ban chúng tôi hiện tại vừa thành lập. Toàn bộ phòng làm việc chỉ có một mình tôi, chính là lúc cần gấp loại đồng chí như tiểu Hàn, cần cô ấy tới nơi này phát quang phát nhiệt. Phòng thứ tám bên kia của ngài đã sớm thành thục, các loại công tác đều vào quỹ đạo, không có tiểu Hàn các người không có tổn thất, nhưng chúng tôi ở đây thì không giống với lúc trước, tôi lúc này thật vất vả muốn một người, ngài cũng không thể không tha.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Hạ Chu của sở hai cũng không tồi, người rất có khả năng, tư lịch cũng đủ.
Hạ Chu là không tồi. Đổng Học Bân nói: Nhưng mà sở hai chúng tôi không có chỗ an bài, không có chức vụ của hắn, cũng không thể làm cho người ta bình điều đến đây? Vẫn là giám sát viên cấp phó xử? Tiểu hạ Tôi phỏng chừng cũng không muốn, Chu chủ nhiệm à, bằng không như vậy đi, vẫn là tôn trọng ý của Hàn Phỉ ngài xem được không? Tiểu Hàn nếu không muốn đi, vậy cho cô ấy ở lại, tôi cái gì cũng không nói, nhưng cô ấy nếu muốn tới, vậy ngài nên cho tôi.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Tên nhóc cậu hay lắm, chân trước mới vừa đi chân sau thì đào góc tường phải không?
Đổng Học Bân đường hoàng nói: Cái này không phải đều vì công tác sao, Chu chủ nhiệm, tiểu Hàn ngài thật phải cho tôi, chổ của tôi thiếu cô ấy không được.
Tôi nói chuyện cùng tiểu Hàn trước. Điện thoại được cúp.
Đổng Học Bân biết Chu Vĩ Nghiệp không cao hứng, mình lần này đề bạt, ngoại trừ mẹ vợ và nhà người ở bên trong hỗ trợ vận tác ra, Chu Vĩ Nghiệp có lẽ cũng là ước gì mình đi cho lẹ, Đổng Học Bân cũng là có tự hiểu lấy mình, mình quá có thể gây sự, hơn nữa cũng là đại sự, Chu Vĩ Nghiệp trước đây không biết, hiện tại đã biết tính tình lưu manh của Đổng Học Bân, làm sao mà dám đặt hắn ở bên cạnh, không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện lớn, Chu Vĩ Nghiệp cũng không thể bị liên lụy, nhưng Hàn Phỉ không giống, tiểu Hàn tuy rằng hơi nóng nảy một ít, nhưng vẫn tương đối rất có quy củ, cũng làm lãnh đạo thích, nhân duyên tốt, không gây đại sự, cha còn là quan to trong bộ tổ chức trung ương, người lãnh đạo nào không muốn người như thế hả? Đổng Học Bân lúc này vung tay cướp người, Chu Vĩ Nghiệp có thể cam tâm tình nguyện mới là lạ.
Bất quá nói trở về, đây cũng chính là Đổng Học Bân muốn người, nếu như thay đổi sở trưởng một phòng ban khác, Chu Vĩ Nghiệp ngay cả hỏi cũng không sẽ hỏi một tiếng, ông bên này nắm không tha, ai cũng không có biện pháp, nhưng Đổng Học Bân đã mở miệng, còn là loại thái độ không có Hàn Phỉ là không được, tình huống bây giờ không giống với lúc trước, đương nhiên, bên trong có thể còn có quan hệ của người đứng đầu Phương Văn Bình, đây cũng không phải là một người hiền.
. . .
Buổi chiều.
Phòng thứ tám.
Hàn Phỉ vừa cùng đồng sự đi ăn trở về ngồi xuống trong khu làm việc, Doãn Thành An từ trong phòng đi ra, nhìn về phía Hàn Phỉ nói: Tiểu Hàn, Chu chủ nhiệm tìm cô.
Hàn Phỉ a một tiếng, Chu chủ nhiệm nào?
Phòng thứ tám còn có người Chu chủ nhiệm? Doãn Thành An phỏng chừng cũng là được một ít tin, nói: Nhanh chóng đi đi, hẳn là chuyện tốt. Sau đó thì trở về.
Bên ngoài.
Hạ Chu ồ một tiếng nói: Tiểu Phỉ đây là muốn thăng quan?
Hàn Phỉ ặc nói: Không thể nào? Sao tôi chưa từng nghe nói?
Vậy chủ nhiệm tìm cô làm gì? Tâm sự hả? Tôn Triệu Bang cười nói: Khẳng định là tin tức tốt, ài, thật là có chút luyến tiếc cô.
Hạ Chu cũng cảm khái nói: Đúng vậy, sau này phòng làm việc chúng ta sẽ không còn vui vẻ.
Hàn Phỉ cười hì hì trừng mắt nói: Không ngờ các người vẫn lấy tôi làm trò cười hả? Còn vui vẻ cái gì, được rồi được rồi, tôi đi, chờ tin tức của tôi! Biểu hiện ra vui vẻ, trên thực tế Hàn Phỉ trong lòng cũng rất thấp thỏm, cô ấy nhớ thương cấp phó xử rất lâu, cũng biết mình ở chỗ này trong khoảng thời gian ngắn đã không có khả năng tiến thêm một bước, bởi vì cô ấy không đủ tư lịch, hy vọng duy nhất cũng là lần điều chỉnh này, cho nên trên tâm lý coi trọng, lại càng khó tránh khỏi lo được lo mất một ít, mấy ngày này cô ấy đã nhìn chằm chằm vào chuyện này.
. . .
Trên lầu.
Phòng làm việc chủ nhiệm.
Hàn Phỉ gõ cửa đi vào, Chủ nhiệm.
Chu Vĩ Nghiệp nhìn cô ấy, vẻ mặt ôn hoà cười cười, Ngồi đi.
A. Hàn Phỉ bất ổn ngồi ở đối diện, Ngài tìm tôi?
Chu Vĩ Nghiệp suy nghĩ một chút, nói: Tôi đi thẳng vào vấn đề, phòng thứ chín muốn cô đi qua, cô là suy nghĩ gì? Có gì cứ nói.
Hàn Phỉ chớp mắt, Tôi phục tùng an bài.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Còn chưa có an bài, hỏi ý tứ của cô trước.
Tôi. . . Hàn Phỉ ngập ngừng, nói: Tôi đi.
Chu Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ một chút, cũng không có biện pháp, tự lắc đầu một cái, Cô thiếu tư lịch, cô hẳn là cũng biết, lúc đầu tôi còn muốn cho cô rèn đúc tại phòng thứ tám, cũng là bồi dưỡng kinh nghiệm và năng lực công tác của cô một chút, sau này an bài cho cô một quan trọng chức vụ.
Hàn Phỉ vội nói: Chu chủ nhiệm, từ sau khi tôi tới phòng thứ tám này ngài vẫn đều rất chiếu cố tôi, trong lòng tôi đều biết rõ, cảm ơn ngài.
Chu Vĩ Nghiệp cười nói: Thôi đi, vừa nghe phải đi coi cô vui vẻ kìa.
Hàn Phỉ lập tức xua tay, Tôi cũng không có Chu chủ nhiệm, tôi thật ra cũng không muốn đi, nhưng phòng thứ chín phòng thứ mười đều là phòng ban mới thành lập, chính là lúc cần nhân thủ, tôi nếu có thể cống hiến ra một phần lực lượng của bản thân, vậy khẳng định là không thể tốt hơn, cho nên. . .
Chu Vĩ Nghiệp chỉ chỉ cô ấy, Cô đúng là có thể nói, ha ha, được rồi, cô đều nói như vậy, vậy đi thôi, chức vụ cụ thể của cô còn chưa có xác định, bất quá hẳn là đi sở hai phòng thứ chín, cấp bậc phỏng chừng sẽ tăng một cấp, hai ngày nay sẽ có người của phòng ban tương quan nói chuyện với cô, cô làm chuẩn bị đi.
Hàn Phỉ ngẩn ra, Sở hai phòng thứ chín? Phòng ban của Đổng sở trưởng?
Đổng Học Bân cho tới bây giờ không nói qua cái gì với Hàn Phỉ, cũng không tiết lộ tin tức cho cô ấy, cho nên Hàn Phỉ còn tưởng rằng Đổng Học Bân là không muốn cô ấy, mới làm như không thấy đối với ám chỉ của mình muốn cùng hắn làm việc, không ngờ rằng rằng mình lại có thể đi sở hai phòng chín.
Chu Vĩ Nghiệp biết chuyện tình đã xác định rồi, chỉ cần ông thả người, Hàn Phỉ khẳng định sẽ đi, nếu không giữ được Hàn Phỉ, cũng không bằng bán cho Đổng Học Bân một cái mặt mũi, Cô lần này đề bạt, cũng là Đổng sở trưởng chỗ đó muốn người, tên nhóc này còn nói với tôi, nói không có cô là không được, rất coi trọng cô.
Hàn Phỉ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ.
Được rồi, trở về đi, làm chuẩn bị. Chu Vĩ Nghiệp nói.
Thật ra Chu Vĩ Nghiệp sau khi nhìn thấy danh sách điều chỉnh của phòng chín, chỉ biết có thể không giữ được Hàn Phỉ, không nói cái khác, nói cha của Hàn Phỉ chỗ đó không tiện xử lý, ồ, người khác muốn Hàn Phỉ cho cô ấy thăng chức, Chu Vĩ Nghiệp ông không thả người còn đè xuống? Đây đều là phiền phức, nói vậy cha Hàn Phỉ bên kia đối với ông không chừng cũng sẽ có suy nghĩ, nếu là Đổng Học Bân muốn người, Hàn Phỉ ở đây lại tự mình rất muốn đi, vậy Chu Vĩ Nghiệp cũng không có cách nào nói cái gì, ông có thể chỉ là nghĩ thông qua cái phương thức này nói cho Hàn Phỉ, mình không phải là không có chiếu cố cô ấy, nếu như cô ở lại, đến lúc đó cũng sẽ an bài cho cô một chức vụ không tồi, chỉ là thời cơ không có đến mà thôi.
Hàn Phỉ lại cảm ơn Chu Vĩ Nghiệp, lúc này mới cáo từ đi.
Ra hành lang, chuyện đầu tiên cô ấy làm cũng là gọi một cú điện thoại cho Đổng Học Bân, A lô, Đổng sở trưởng, cảm ơn ngài.
Đổng Học Bân vừa nghe, cũng biết là Chu chủ nhiệm chỗ đó thả người, Không cần cảm ơn, nhanh chóng báo danh đi, bên này có không ít công tác chờ cô đây.
Hàn Phỉ nói: Được!
Khoảng chừng nửa giờ sau này.
Điện thoại di động của Đổng Học Bân lại nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn, lại có thể là cha của Hàn Phỉ Hàn Chính Hà gọi tới, Là Đổng Học Bân sao? Tôi là Hàn Chính Hà.
Đổng Học Bân sửng sốt, Hàn cục trưởng, chào ngài.
Hàn Chính Hà chậm rãi nói: Nghe nói tiểu Phỉ muốn đi chỗ cậu công tác? Nha đầu kia khi còn bé bị tôi chiều hư, cậu cũng không cần cho tôi mặt mũi, nên phê bình thì phê bình, cần mắng cứ mắng. Lời này nói xong, ý tứ rõ ràng cũng là khiến cho Đổng Học Bân sau này chiếu cố Hàn Phỉ nhiều.
Đổng Học Bân hiểu ý, cười nói: Sao có thể, tiểu Phỉ năng lực rất giỏi, người cũng hiểu chuyện, tôi còn chổ nào phê bình cô ấy được, đang chờ cô ấy tới giúp tôi.
Hàn Chính Hà cũng không nhắc lại chuyện này, Sau này rảnh rỗi, tới nhà ăn một bữa cơm đi, để cho vợ tôi xuống bếp, ha ha.
Được. Đổng Học Bân nói: Đến lúc đó nhất định đăng môn bái phỏng.” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Phòng làm việc mới.
Căn tin nhiều người lắm, Đổng Học Bân sẽ không ở bên trong ăn, mà là đem cơm trở về, trong khu làm việc không có một bóng người tự mình ăn cơm, cảm giác không tồi, hôm nay cơm của căn tin cũng đặc biệt ngon, thịt cho rất đủ, Đổng Học Bân ăn một mình mà no căng, sau khi ăn xong, hắn điểm bôi trà xanh ừng ực ừng ực địa uống, thoải mái địa hà hơi, sau đó hắn liền nhàn nhã đi chơi địa nhảy ra vài phần văn kiện, thoáng quen thuộc quen thuộc công tác, thật ra cũng không có gì hay quen thuộc của, phòng thứ chín sở hai của công tác tính chất cùng phòng thứ tám sở hai hầu như giống nhau như đúc, duy nhất của khác nhau cũng là công tác phạm vi, phân công quản lý giám sát của tỉnh không giống với.
Reng reng reng.
Trên bàn điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân tiện tay tiếp, Xin chào, sở hai phòng chín.
Hiện tại thằng nhãi này cũng là quang can tư lệnh, thủ hạ còn chưa có, thậm chí đều còn chưa có quyết định thỏa đáng, cho nên tiếp điện thoại cũng chỉ có thể tự hắn làm.
Tiểu Đổng à? Đầu kia là một giọng nam.
Đổng Học Bân nghe quen tai, Là tôi, ngài là?
Tôi Chu Vĩ Nghiệp. Là chủ nhiệm phòng thứ tám Chu Vĩ Nghiệp.
Đổng Học Bân chợt à, Chu chủ nhiệm chào ngài, ngài có cái gì phân phó?
Chu Vĩ Nghiệp nói: Cậu hiện tại phân tới phòng thứ chín, tôi không phân phó được cậu, cũng là hỏi cậu chút chuyện tình, tôi vừa rồi nhìn danh sách điều chỉnh nhân viên của phòng thứ chín, bên trong sao có tên của Hàn Phỉ hả? Là Phương chủ nhiệm muốn người, cũng là cậu muốn?
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Là tôi muốn.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Tiểu Hàn thì coi như hết, đồng chí này còn trẻ. Vẫn là ở phòng thứ tám tôi luyện một thời gian đi, sau này cũng sẽ an bài cho cô ấy. Lẽ ra một chủ nhiệm không muốn thả người, cũng không cần phải gọi điện thoại cho Đổng Học Bân, người ta nói một câu là được rồi, nhưng Chu Vĩ Nghiệp hiển nhiên là biết bối cảnh của Đổng Học Bân, cũng biết cha Hàn Phỉ không phải người bình thường, vì vậy mới gọi đến đây, ý tứ của ông cũng rất rõ ràng, cũng là không muốn cho Hàn Phỉ đi, chờ thời cơ thành thục. Ông bên này cũng sẽ an bài cho Hàn Phỉ chức vụ khác.
Vừa nghe Chu Vĩ Nghiệp có chút không muốn thả người. Đổng Học Bân cũng không cam tâm tình nguyện, Chu chủ nhiệm à, tôi nhìn trúng cũng là tiểu Hàn trẻ tuổi, có sức có lực, có sức sống. Phòng ban chúng tôi hiện tại vừa thành lập. Toàn bộ phòng làm việc chỉ có một mình tôi, chính là lúc cần gấp loại đồng chí như tiểu Hàn, cần cô ấy tới nơi này phát quang phát nhiệt. Phòng thứ tám bên kia của ngài đã sớm thành thục, các loại công tác đều vào quỹ đạo, không có tiểu Hàn các người không có tổn thất, nhưng chúng tôi ở đây thì không giống với lúc trước, tôi lúc này thật vất vả muốn một người, ngài cũng không thể không tha.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Hạ Chu của sở hai cũng không tồi, người rất có khả năng, tư lịch cũng đủ.
Hạ Chu là không tồi. Đổng Học Bân nói: Nhưng mà sở hai chúng tôi không có chỗ an bài, không có chức vụ của hắn, cũng không thể làm cho người ta bình điều đến đây? Vẫn là giám sát viên cấp phó xử? Tiểu hạ Tôi phỏng chừng cũng không muốn, Chu chủ nhiệm à, bằng không như vậy đi, vẫn là tôn trọng ý của Hàn Phỉ ngài xem được không? Tiểu Hàn nếu không muốn đi, vậy cho cô ấy ở lại, tôi cái gì cũng không nói, nhưng cô ấy nếu muốn tới, vậy ngài nên cho tôi.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Tên nhóc cậu hay lắm, chân trước mới vừa đi chân sau thì đào góc tường phải không?
Đổng Học Bân đường hoàng nói: Cái này không phải đều vì công tác sao, Chu chủ nhiệm, tiểu Hàn ngài thật phải cho tôi, chổ của tôi thiếu cô ấy không được.
Tôi nói chuyện cùng tiểu Hàn trước. Điện thoại được cúp.
Đổng Học Bân biết Chu Vĩ Nghiệp không cao hứng, mình lần này đề bạt, ngoại trừ mẹ vợ và nhà người ở bên trong hỗ trợ vận tác ra, Chu Vĩ Nghiệp có lẽ cũng là ước gì mình đi cho lẹ, Đổng Học Bân cũng là có tự hiểu lấy mình, mình quá có thể gây sự, hơn nữa cũng là đại sự, Chu Vĩ Nghiệp trước đây không biết, hiện tại đã biết tính tình lưu manh của Đổng Học Bân, làm sao mà dám đặt hắn ở bên cạnh, không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện lớn, Chu Vĩ Nghiệp cũng không thể bị liên lụy, nhưng Hàn Phỉ không giống, tiểu Hàn tuy rằng hơi nóng nảy một ít, nhưng vẫn tương đối rất có quy củ, cũng làm lãnh đạo thích, nhân duyên tốt, không gây đại sự, cha còn là quan to trong bộ tổ chức trung ương, người lãnh đạo nào không muốn người như thế hả? Đổng Học Bân lúc này vung tay cướp người, Chu Vĩ Nghiệp có thể cam tâm tình nguyện mới là lạ.
Bất quá nói trở về, đây cũng chính là Đổng Học Bân muốn người, nếu như thay đổi sở trưởng một phòng ban khác, Chu Vĩ Nghiệp ngay cả hỏi cũng không sẽ hỏi một tiếng, ông bên này nắm không tha, ai cũng không có biện pháp, nhưng Đổng Học Bân đã mở miệng, còn là loại thái độ không có Hàn Phỉ là không được, tình huống bây giờ không giống với lúc trước, đương nhiên, bên trong có thể còn có quan hệ của người đứng đầu Phương Văn Bình, đây cũng không phải là một người hiền.
. . .
Buổi chiều.
Phòng thứ tám.
Hàn Phỉ vừa cùng đồng sự đi ăn trở về ngồi xuống trong khu làm việc, Doãn Thành An từ trong phòng đi ra, nhìn về phía Hàn Phỉ nói: Tiểu Hàn, Chu chủ nhiệm tìm cô.
Hàn Phỉ a một tiếng, Chu chủ nhiệm nào?
Phòng thứ tám còn có người Chu chủ nhiệm? Doãn Thành An phỏng chừng cũng là được một ít tin, nói: Nhanh chóng đi đi, hẳn là chuyện tốt. Sau đó thì trở về.
Bên ngoài.
Hạ Chu ồ một tiếng nói: Tiểu Phỉ đây là muốn thăng quan?
Hàn Phỉ ặc nói: Không thể nào? Sao tôi chưa từng nghe nói?
Vậy chủ nhiệm tìm cô làm gì? Tâm sự hả? Tôn Triệu Bang cười nói: Khẳng định là tin tức tốt, ài, thật là có chút luyến tiếc cô.
Hạ Chu cũng cảm khái nói: Đúng vậy, sau này phòng làm việc chúng ta sẽ không còn vui vẻ.
Hàn Phỉ cười hì hì trừng mắt nói: Không ngờ các người vẫn lấy tôi làm trò cười hả? Còn vui vẻ cái gì, được rồi được rồi, tôi đi, chờ tin tức của tôi! Biểu hiện ra vui vẻ, trên thực tế Hàn Phỉ trong lòng cũng rất thấp thỏm, cô ấy nhớ thương cấp phó xử rất lâu, cũng biết mình ở chỗ này trong khoảng thời gian ngắn đã không có khả năng tiến thêm một bước, bởi vì cô ấy không đủ tư lịch, hy vọng duy nhất cũng là lần điều chỉnh này, cho nên trên tâm lý coi trọng, lại càng khó tránh khỏi lo được lo mất một ít, mấy ngày này cô ấy đã nhìn chằm chằm vào chuyện này.
. . .
Trên lầu.
Phòng làm việc chủ nhiệm.
Hàn Phỉ gõ cửa đi vào, Chủ nhiệm.
Chu Vĩ Nghiệp nhìn cô ấy, vẻ mặt ôn hoà cười cười, Ngồi đi.
A. Hàn Phỉ bất ổn ngồi ở đối diện, Ngài tìm tôi?
Chu Vĩ Nghiệp suy nghĩ một chút, nói: Tôi đi thẳng vào vấn đề, phòng thứ chín muốn cô đi qua, cô là suy nghĩ gì? Có gì cứ nói.
Hàn Phỉ chớp mắt, Tôi phục tùng an bài.
Chu Vĩ Nghiệp nói: Còn chưa có an bài, hỏi ý tứ của cô trước.
Tôi. . . Hàn Phỉ ngập ngừng, nói: Tôi đi.
Chu Vĩ Nghiệp bất đắc dĩ một chút, cũng không có biện pháp, tự lắc đầu một cái, Cô thiếu tư lịch, cô hẳn là cũng biết, lúc đầu tôi còn muốn cho cô rèn đúc tại phòng thứ tám, cũng là bồi dưỡng kinh nghiệm và năng lực công tác của cô một chút, sau này an bài cho cô một quan trọng chức vụ.
Hàn Phỉ vội nói: Chu chủ nhiệm, từ sau khi tôi tới phòng thứ tám này ngài vẫn đều rất chiếu cố tôi, trong lòng tôi đều biết rõ, cảm ơn ngài.
Chu Vĩ Nghiệp cười nói: Thôi đi, vừa nghe phải đi coi cô vui vẻ kìa.
Hàn Phỉ lập tức xua tay, Tôi cũng không có Chu chủ nhiệm, tôi thật ra cũng không muốn đi, nhưng phòng thứ chín phòng thứ mười đều là phòng ban mới thành lập, chính là lúc cần nhân thủ, tôi nếu có thể cống hiến ra một phần lực lượng của bản thân, vậy khẳng định là không thể tốt hơn, cho nên. . .
Chu Vĩ Nghiệp chỉ chỉ cô ấy, Cô đúng là có thể nói, ha ha, được rồi, cô đều nói như vậy, vậy đi thôi, chức vụ cụ thể của cô còn chưa có xác định, bất quá hẳn là đi sở hai phòng thứ chín, cấp bậc phỏng chừng sẽ tăng một cấp, hai ngày nay sẽ có người của phòng ban tương quan nói chuyện với cô, cô làm chuẩn bị đi.
Hàn Phỉ ngẩn ra, Sở hai phòng thứ chín? Phòng ban của Đổng sở trưởng?
Đổng Học Bân cho tới bây giờ không nói qua cái gì với Hàn Phỉ, cũng không tiết lộ tin tức cho cô ấy, cho nên Hàn Phỉ còn tưởng rằng Đổng Học Bân là không muốn cô ấy, mới làm như không thấy đối với ám chỉ của mình muốn cùng hắn làm việc, không ngờ rằng rằng mình lại có thể đi sở hai phòng chín.
Chu Vĩ Nghiệp biết chuyện tình đã xác định rồi, chỉ cần ông thả người, Hàn Phỉ khẳng định sẽ đi, nếu không giữ được Hàn Phỉ, cũng không bằng bán cho Đổng Học Bân một cái mặt mũi, Cô lần này đề bạt, cũng là Đổng sở trưởng chỗ đó muốn người, tên nhóc này còn nói với tôi, nói không có cô là không được, rất coi trọng cô.
Hàn Phỉ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ.
Được rồi, trở về đi, làm chuẩn bị. Chu Vĩ Nghiệp nói.
Thật ra Chu Vĩ Nghiệp sau khi nhìn thấy danh sách điều chỉnh của phòng chín, chỉ biết có thể không giữ được Hàn Phỉ, không nói cái khác, nói cha của Hàn Phỉ chỗ đó không tiện xử lý, ồ, người khác muốn Hàn Phỉ cho cô ấy thăng chức, Chu Vĩ Nghiệp ông không thả người còn đè xuống? Đây đều là phiền phức, nói vậy cha Hàn Phỉ bên kia đối với ông không chừng cũng sẽ có suy nghĩ, nếu là Đổng Học Bân muốn người, Hàn Phỉ ở đây lại tự mình rất muốn đi, vậy Chu Vĩ Nghiệp cũng không có cách nào nói cái gì, ông có thể chỉ là nghĩ thông qua cái phương thức này nói cho Hàn Phỉ, mình không phải là không có chiếu cố cô ấy, nếu như cô ở lại, đến lúc đó cũng sẽ an bài cho cô một chức vụ không tồi, chỉ là thời cơ không có đến mà thôi.
Hàn Phỉ lại cảm ơn Chu Vĩ Nghiệp, lúc này mới cáo từ đi.
Ra hành lang, chuyện đầu tiên cô ấy làm cũng là gọi một cú điện thoại cho Đổng Học Bân, A lô, Đổng sở trưởng, cảm ơn ngài.
Đổng Học Bân vừa nghe, cũng biết là Chu chủ nhiệm chỗ đó thả người, Không cần cảm ơn, nhanh chóng báo danh đi, bên này có không ít công tác chờ cô đây.
Hàn Phỉ nói: Được!
Khoảng chừng nửa giờ sau này.
Điện thoại di động của Đổng Học Bân lại nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn, lại có thể là cha của Hàn Phỉ Hàn Chính Hà gọi tới, Là Đổng Học Bân sao? Tôi là Hàn Chính Hà.
Đổng Học Bân sửng sốt, Hàn cục trưởng, chào ngài.
Hàn Chính Hà chậm rãi nói: Nghe nói tiểu Phỉ muốn đi chỗ cậu công tác? Nha đầu kia khi còn bé bị tôi chiều hư, cậu cũng không cần cho tôi mặt mũi, nên phê bình thì phê bình, cần mắng cứ mắng. Lời này nói xong, ý tứ rõ ràng cũng là khiến cho Đổng Học Bân sau này chiếu cố Hàn Phỉ nhiều.
Đổng Học Bân hiểu ý, cười nói: Sao có thể, tiểu Phỉ năng lực rất giỏi, người cũng hiểu chuyện, tôi còn chổ nào phê bình cô ấy được, đang chờ cô ấy tới giúp tôi.
Hàn Chính Hà cũng không nhắc lại chuyện này, Sau này rảnh rỗi, tới nhà ăn một bữa cơm đi, để cho vợ tôi xuống bếp, ha ha.
Được. Đổng Học Bân nói: Đến lúc đó nhất định đăng môn bái phỏng.” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|