Buổi sáng.
Mười giờ hơn.
Trung tâm thương mại Vương Phủ.
Đổng Học Bân mang theo La Hải Đình một đường đi phía trước, vào mấy cửa hàng bán đồ hiệu, cũng không quản chị La nói thế nào, Đổng Học Bân đẩy cô ấy tiến vào. Thứ nhất là thật sự muốn mang La Hải Đình đi dạo, thuộc hạ cũ, cho tới nay đều đặc biệt tốt với mình, người ta tới kinh thành, Đổng Học Bân khẳng định phải chiêu đãi tốt, thứ hai, đêm qua La Hải Đình người ta lại cho mình tùy tiện lăn qua lăn lại, lại cho mình tùy tiện vỗ vỗ, còn để lại dấu tay trên người, Đổng Học Bân cũng thấy không thích hợp, tự nhiên muốn bồi thường.
Không cần Học Bân.
Trước vào xem đi.
Đều rất đắt tiền, không cần đâu.
Nhìn trước, nhìn cũng không tốn tiền mà.
Vậy. . . Vậy được, chỉ nhìn thôi, chị cũng không mua.
La Hải Đình là bị Đổng Học Bân đẩy đi vào, hình dạng cũng rất khôi hài.
Người bán hàng thấy có người tiến đến, chào đón bắt chuyện một chút, Đổng Học Bân cũng không cho cô ấy giới thiệu, nói tùy tiện nhìn, khiến cho cô ấy bận của cô ấy đi, người bán hàng gật đầu nói có cần cứ gọi cô ấy, rồi đi, tiếp tục đi làm sổ sách, viết viết cái gì đó.
La Hải Đình đi dạo ở bên trong.
Đổng Học Bân đi theo phía sau, cũng nhìn, Cũng được chứ?
Cũng được, cũng như nhau. La Hải Đình nói, tiếp tục đi phía trước.
Đổng Học Bân nghe cô ấy nói như vậy, thật đúng là cho rằng cô ấy cảm thấy bình thường, mà khi thấy biểu tình của chị La lơ đãng lộ ra kinh diễm, mới phát giác đánh giá của La Hải Đình là vô nghĩa, cô ấy khẳng định là rất thích quần áo bên này, bất quá không muốn cho mình dùng tiền, cho nên mới không nói thật. Theo Đổng Học Bân xem ra, chị La là cái loại người tương đối hư vinh, đương nhiên. Cái hư vinh này cũng không phải nghĩa xấu, mà là một loại truy cầu và sinh hoạt, cô ấy mặc quần áo trang phục là có thể nhìn ra, tương đối mê thích, đặc biệt diễm lệ, truy cầu tám phần mười cũng là một loại phương thức chọc người chú ý, hoặc nói là một loại hư vinh thích được ca ngợi, cho nên chị La đối với những cái này hẳn là rất yêu thích.
Một cái. . .
Ba cái. . .
Năm cái. . .
La Hải Đình chậm rãi nhìn.
Đổng Học Bân cũng không nhìn quần áo, mà là nhìn chằm chằm ánh mắt và biểu tình của chị La. Thấy cô ấy thích bộ quần áo nào, nếu không phỏng chừng cô ấy cũng sẽ không nói.
Quần dài, váy liền áo, váy ngắn.
Đều đã cuối thu, sắp mùa đông. La Hải Đình vẫn thích nhìn những bộ quần áo này, tựa như chỉ có váy mới có thể làm tôn ra thân thể của mình.
Khoảng chừng hơn hai mươi phút.
La Hải Đình dạo xong, Không có gì để coi nữa, đi thôi Học Bân.
Đổng Học Bân không nhúc nhích, mà là gọi người bán hàng tới, chỉ chỉ một cái váy dài chị La vừa rồi nhìn không ít thời gian, và một cái áo phối với cái váy ấy ... cũng là cái áo mà chị La trước đó hai mắt sáng lên.Hai món này, cô có cỡ nhỏ không, cho chị tôi thử một chút.
La Hải Đình sửng sốt, vội nói: Không cần Học Bân.
Không được. Nghe tôi, thử xem rồi nói. Đổng Học Bân cũng mặc kệ cái kia, muốn cho người bán hàng đi lấy quần áo.
Người bán hàng có chút ánh mắt, vừa nhìn thân trang phục của Đổng Học Bân. Đôi mắt cũng chợt lóe, sau khi nhìn thấy cái đồng hồ trên tay hắn. Càng trở nên khách khí, cũng không có hai lời, trực tiếp đi vào phía sau lấy quần áo, không bao lâu, cầm quần áo đưa cho La Hải Đình.
Dưới kiến nghị mạnh mẽ của Đổng Học Bân, La Hải Đình không thể làm gì khác hơn là đi mặc thử.
Sau hai phút từ phòng thử đồ đi ra, Đổng Học Bân nhìn La Hải Đình đi tới, không khỏi sáng ngời hai mắt, ấy chà, thật là đẹp mắt. Trước đây La Hải Đình mua quần áo, chỉ tìm một vài cái hình thức không tồi nhan sắc không tồi, chủ yếu là tương đối bắt mắt, nhưng ngày hôm nay bộ quần áo cô ấy nhìn trúng, không chỉ đẹp bắt mắt, hơn nữa còn thêm vài phần quý khí, còn đẹp hơn so với mấy bộ quần áo lòe loẹt trước đây của cô ấy!
La Hải Đình tựa như cũng rất thoả mãn, cười nói: Được không?
Được, Quá được. Đổng Học Bân cũng không có trưng cầu ý kiến của cô ấy, trực tiếp gọi, Lấy cái bộ này, gói lại cho chúng tôi.
Người bán hàng mỉm cười nói: Tốt.
La Hải Đình hỏi, Tổng cộng bao nhiêu tiền?
Người bán hàng bình tĩnh nói: Tổng cộng bảy mươi tám ngàn đồng.
La Hải Đình không khỏi hoảng sợ, hiển nhiên không ngờ rằng lại đắt như thế, vừa rồi đi coi quần áo bên kia không có nhãn, cô ấy chỉ biết là những bộ quần áo này không rẻ, nhưng cũng không biết bao nhiêu tiền.
Đổng Học Bân cũng không do dự nói: Quét thẻ.
Tính tiền, một bộ quần áo đã bị Đổng Học Bân cầm trong tay.
Vừa đi ra, La Hải Đình liền nói: Quá đắt, sao có thể không biết xấu hổ, cậu đừng như vậy Học Bân, trở về chị đem tiền trả cho cậu. Bảy mươi ngàn cô ấy vẫn có thể trả lại nổi.
Đổng Học Bân nói: Được rồi, còn khách khí với tôi làm gì, tiền của tôi đều là trúng vé số, chị cũng không phải không biết, tôi đều buồn không có chỗ xài đây.
La Hải Đình cười khổ, Vậy cũng không thể. . .
Cứ như vậy đi, đừng nói nữa. Đổng Học Bân nói: Đổng Học Bân tôi nói ra rồi sẽ không thu hồi lại, chị mua thêm một chút.
La Hải Đình ai da nói: Thật không cần, chị biết cậu có tiền, nhưng tiền của cậu là của cậu, có quan hệ gì với chị, bắt cậu mua đồ đắt như thế làm sao mà được.
Ngày hôm nay tôi còn phải mua cho chị. Đổng Học Bân nói xong thì đẩy cô ấy đi vào một cửa hàng tiếp theo, đồng dạng là cửa hàng nổi tiếng, bất quá bên trong đều là giày cao gót.
Năm mươi ngàn.
Chín mươi ngàn.
Một trăm ba mươi ngàn.
La Hải Đình lúc này chết sống cũng không nhìn, đứng ở bên trong không nhúc nhích, nhìn ra được, cô ấy thật sự không muốn Đổng Học Bân dùng tiền mua đồ cho cô ấy.
Nhưng Đổng Học Bân cũng tự làm chủ, thấy cô ấy không chịu đi, tự mình đi chọn một đôi, chị La càng là như thế này, hắn lại càng muốn mua chút đồ cho chị La. Cuối cùng, Đổng Học Bân chọn một đôi giày cao gót màu cà phê, cảm giác rất xứng với khí chất của chị La, trực tiếp hỏi cỡ giày của La Hải Đình, cô ấy còn không nói, chọc Đổng Học Bân trực tiếp muốn ra tay lột giày trên chân của cô ấy xuống coi, La Hải Đình vừa nhìn không có cách, lúc này mới nói cho hắn cỡ giày, quét thẻ tính tiền, hộp đựng giày cao gót rất nhanh xuất hiện ở trên tay Đổng Học Bân.
Tôi cầm đi. Đổng Học Bân nói: Nhìn cái khác, mua cho đứa nhỏ của chị một chút.
Điện thoại di động.
Tay bao.
Nước hoa.
Túi da.
Cuối cùng lúc từ trung tâm thương mại đi ra, Đổng Học Bân trên người hầu như treo đầy túi xách hàng hiệu, làm cho người qua đường một trận ghé mắt.
Ngay cả La Hải Đình trên tay cũng sắp đầy, Sao mua nhiều như vậy.
Đổng Học Bân cười nói: Chị vui vẻ là được, dù sao cũng là chút đồ, không nặng.
Chị trở về ăn nói như thế nào? La Hải Đình lo cũng chính là cái này, Tiền lương của chị sao có thể mua nổi.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Chị cứ nói là được tặng, bằng không nói chị tới kinh thành làm công tác cứu hoả, cơ quan cho không ít tiền thưởng, đem tiền thưởng mua.
La Hải Đình bất đắc dĩ cười nói: Ài, vậy. . . Vậy chị cảm ơn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Mười giờ hơn.
Trung tâm thương mại Vương Phủ.
Đổng Học Bân mang theo La Hải Đình một đường đi phía trước, vào mấy cửa hàng bán đồ hiệu, cũng không quản chị La nói thế nào, Đổng Học Bân đẩy cô ấy tiến vào. Thứ nhất là thật sự muốn mang La Hải Đình đi dạo, thuộc hạ cũ, cho tới nay đều đặc biệt tốt với mình, người ta tới kinh thành, Đổng Học Bân khẳng định phải chiêu đãi tốt, thứ hai, đêm qua La Hải Đình người ta lại cho mình tùy tiện lăn qua lăn lại, lại cho mình tùy tiện vỗ vỗ, còn để lại dấu tay trên người, Đổng Học Bân cũng thấy không thích hợp, tự nhiên muốn bồi thường.
Không cần Học Bân.
Trước vào xem đi.
Đều rất đắt tiền, không cần đâu.
Nhìn trước, nhìn cũng không tốn tiền mà.
Vậy. . . Vậy được, chỉ nhìn thôi, chị cũng không mua.
La Hải Đình là bị Đổng Học Bân đẩy đi vào, hình dạng cũng rất khôi hài.
Người bán hàng thấy có người tiến đến, chào đón bắt chuyện một chút, Đổng Học Bân cũng không cho cô ấy giới thiệu, nói tùy tiện nhìn, khiến cho cô ấy bận của cô ấy đi, người bán hàng gật đầu nói có cần cứ gọi cô ấy, rồi đi, tiếp tục đi làm sổ sách, viết viết cái gì đó.
La Hải Đình đi dạo ở bên trong.
Đổng Học Bân đi theo phía sau, cũng nhìn, Cũng được chứ?
Cũng được, cũng như nhau. La Hải Đình nói, tiếp tục đi phía trước.
Đổng Học Bân nghe cô ấy nói như vậy, thật đúng là cho rằng cô ấy cảm thấy bình thường, mà khi thấy biểu tình của chị La lơ đãng lộ ra kinh diễm, mới phát giác đánh giá của La Hải Đình là vô nghĩa, cô ấy khẳng định là rất thích quần áo bên này, bất quá không muốn cho mình dùng tiền, cho nên mới không nói thật. Theo Đổng Học Bân xem ra, chị La là cái loại người tương đối hư vinh, đương nhiên. Cái hư vinh này cũng không phải nghĩa xấu, mà là một loại truy cầu và sinh hoạt, cô ấy mặc quần áo trang phục là có thể nhìn ra, tương đối mê thích, đặc biệt diễm lệ, truy cầu tám phần mười cũng là một loại phương thức chọc người chú ý, hoặc nói là một loại hư vinh thích được ca ngợi, cho nên chị La đối với những cái này hẳn là rất yêu thích.
Một cái. . .
Ba cái. . .
Năm cái. . .
La Hải Đình chậm rãi nhìn.
Đổng Học Bân cũng không nhìn quần áo, mà là nhìn chằm chằm ánh mắt và biểu tình của chị La. Thấy cô ấy thích bộ quần áo nào, nếu không phỏng chừng cô ấy cũng sẽ không nói.
Quần dài, váy liền áo, váy ngắn.
Đều đã cuối thu, sắp mùa đông. La Hải Đình vẫn thích nhìn những bộ quần áo này, tựa như chỉ có váy mới có thể làm tôn ra thân thể của mình.
Khoảng chừng hơn hai mươi phút.
La Hải Đình dạo xong, Không có gì để coi nữa, đi thôi Học Bân.
Đổng Học Bân không nhúc nhích, mà là gọi người bán hàng tới, chỉ chỉ một cái váy dài chị La vừa rồi nhìn không ít thời gian, và một cái áo phối với cái váy ấy ... cũng là cái áo mà chị La trước đó hai mắt sáng lên.Hai món này, cô có cỡ nhỏ không, cho chị tôi thử một chút.
La Hải Đình sửng sốt, vội nói: Không cần Học Bân.
Không được. Nghe tôi, thử xem rồi nói. Đổng Học Bân cũng mặc kệ cái kia, muốn cho người bán hàng đi lấy quần áo.
Người bán hàng có chút ánh mắt, vừa nhìn thân trang phục của Đổng Học Bân. Đôi mắt cũng chợt lóe, sau khi nhìn thấy cái đồng hồ trên tay hắn. Càng trở nên khách khí, cũng không có hai lời, trực tiếp đi vào phía sau lấy quần áo, không bao lâu, cầm quần áo đưa cho La Hải Đình.
Dưới kiến nghị mạnh mẽ của Đổng Học Bân, La Hải Đình không thể làm gì khác hơn là đi mặc thử.
Sau hai phút từ phòng thử đồ đi ra, Đổng Học Bân nhìn La Hải Đình đi tới, không khỏi sáng ngời hai mắt, ấy chà, thật là đẹp mắt. Trước đây La Hải Đình mua quần áo, chỉ tìm một vài cái hình thức không tồi nhan sắc không tồi, chủ yếu là tương đối bắt mắt, nhưng ngày hôm nay bộ quần áo cô ấy nhìn trúng, không chỉ đẹp bắt mắt, hơn nữa còn thêm vài phần quý khí, còn đẹp hơn so với mấy bộ quần áo lòe loẹt trước đây của cô ấy!
La Hải Đình tựa như cũng rất thoả mãn, cười nói: Được không?
Được, Quá được. Đổng Học Bân cũng không có trưng cầu ý kiến của cô ấy, trực tiếp gọi, Lấy cái bộ này, gói lại cho chúng tôi.
Người bán hàng mỉm cười nói: Tốt.
La Hải Đình hỏi, Tổng cộng bao nhiêu tiền?
Người bán hàng bình tĩnh nói: Tổng cộng bảy mươi tám ngàn đồng.
La Hải Đình không khỏi hoảng sợ, hiển nhiên không ngờ rằng lại đắt như thế, vừa rồi đi coi quần áo bên kia không có nhãn, cô ấy chỉ biết là những bộ quần áo này không rẻ, nhưng cũng không biết bao nhiêu tiền.
Đổng Học Bân cũng không do dự nói: Quét thẻ.
Tính tiền, một bộ quần áo đã bị Đổng Học Bân cầm trong tay.
Vừa đi ra, La Hải Đình liền nói: Quá đắt, sao có thể không biết xấu hổ, cậu đừng như vậy Học Bân, trở về chị đem tiền trả cho cậu. Bảy mươi ngàn cô ấy vẫn có thể trả lại nổi.
Đổng Học Bân nói: Được rồi, còn khách khí với tôi làm gì, tiền của tôi đều là trúng vé số, chị cũng không phải không biết, tôi đều buồn không có chỗ xài đây.
La Hải Đình cười khổ, Vậy cũng không thể. . .
Cứ như vậy đi, đừng nói nữa. Đổng Học Bân nói: Đổng Học Bân tôi nói ra rồi sẽ không thu hồi lại, chị mua thêm một chút.
La Hải Đình ai da nói: Thật không cần, chị biết cậu có tiền, nhưng tiền của cậu là của cậu, có quan hệ gì với chị, bắt cậu mua đồ đắt như thế làm sao mà được.
Ngày hôm nay tôi còn phải mua cho chị. Đổng Học Bân nói xong thì đẩy cô ấy đi vào một cửa hàng tiếp theo, đồng dạng là cửa hàng nổi tiếng, bất quá bên trong đều là giày cao gót.
Năm mươi ngàn.
Chín mươi ngàn.
Một trăm ba mươi ngàn.
La Hải Đình lúc này chết sống cũng không nhìn, đứng ở bên trong không nhúc nhích, nhìn ra được, cô ấy thật sự không muốn Đổng Học Bân dùng tiền mua đồ cho cô ấy.
Nhưng Đổng Học Bân cũng tự làm chủ, thấy cô ấy không chịu đi, tự mình đi chọn một đôi, chị La càng là như thế này, hắn lại càng muốn mua chút đồ cho chị La. Cuối cùng, Đổng Học Bân chọn một đôi giày cao gót màu cà phê, cảm giác rất xứng với khí chất của chị La, trực tiếp hỏi cỡ giày của La Hải Đình, cô ấy còn không nói, chọc Đổng Học Bân trực tiếp muốn ra tay lột giày trên chân của cô ấy xuống coi, La Hải Đình vừa nhìn không có cách, lúc này mới nói cho hắn cỡ giày, quét thẻ tính tiền, hộp đựng giày cao gót rất nhanh xuất hiện ở trên tay Đổng Học Bân.
Tôi cầm đi. Đổng Học Bân nói: Nhìn cái khác, mua cho đứa nhỏ của chị một chút.
Điện thoại di động.
Tay bao.
Nước hoa.
Túi da.
Cuối cùng lúc từ trung tâm thương mại đi ra, Đổng Học Bân trên người hầu như treo đầy túi xách hàng hiệu, làm cho người qua đường một trận ghé mắt.
Ngay cả La Hải Đình trên tay cũng sắp đầy, Sao mua nhiều như vậy.
Đổng Học Bân cười nói: Chị vui vẻ là được, dù sao cũng là chút đồ, không nặng.
Chị trở về ăn nói như thế nào? La Hải Đình lo cũng chính là cái này, Tiền lương của chị sao có thể mua nổi.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Chị cứ nói là được tặng, bằng không nói chị tới kinh thành làm công tác cứu hoả, cơ quan cho không ít tiền thưởng, đem tiền thưởng mua.
La Hải Đình bất đắc dĩ cười nói: Ài, vậy. . . Vậy chị cảm ơn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|