Buổi chiều hai giờ hơn.
Bầu không khí trong viện đầy phức tạp.
Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh thấy tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại có thể sẽ kích thích cơn tức của Đổng Học Bân, cho nên hai người lần lượt rời đi.
Anh rể, bọn em trở về. Tạ Nhiên nói.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Buổi tối không ở lại ăn?
Tạ Nhiên cười khổ, nói: Không ăn, không gây phiền phức cho anh.
Đúng vậy. Phương Thủy Linh cũng nói: Lần tới em làm cơm, mời anh đi chổ em ăn, Đổng ca, ngày hôm nay quấy rầy anh, cho anh thêm nhiều chuyện, em thật ra cũng thấy rất ngại, anh gài đừng trách cô của em, cô ấy là cái tính tình đó, anh muốn trách thì trách em, đều là lỗi của em.
Tạ Nhiên chen vào nói: Trách nhiệm của em.
Đổng Học Bân xua tay, Không quan hệ với hai đứa.
Tạ Tĩnh kéo Tạ Hạo, Chúng ta cũng rút.
Hắc, chị kéo em làm gì thế chị hai, em không đi, thật vất vả thấy mặt anh rể một lần, em còn phải học công phu. Tạ Hạo kêu lên.
Tạ Tĩnh nhéo lổ tai của hắn, Để cho anh rể nghỉ ngơi đi, tên nhóc cậu là một chút nhãn lực cũng không có, đi, đừng nói lời vô ích!
Đổng Học Bân nói: Đi đường cẩn thận, anh không tiễn?
Phương Thủy Linh nhất thời nói: Anh đừng đi ra, hôm nào em tới bái phỏng anh.
Tuy rằng lần này ầm ĩ rất không thoải mái, Đổng Học Bân thậm chí còn trước mặt của Phương Thủy Linh mắt cô nhỏ của người ta còn thiếu chút nữa đánh nhau, còn mắng nửa ngày, bất quá Phương Thủy Linh đối với Đổng Học Bân không có ý kiến gì, cô ấy nhìn rất rõ ràng, Đổng Học Bân không có nhằm vào ai, cô nhỏ mình cũng thật là. Chỉ là tính tình của hai người đều quá thối, cho nên đụng vào nhau mới sản sinh ra mâu thuẫn lớn như vậy, huống hồ Đổng Học Bân trước đó cho Phương Thủy Linh chi phiếu một triệu, à cái này không phải vấn đề tiền, nhưng có thể nhìn ra được Đổng Học Bân coi trọng đối với mình, Phương Thủy Linh trong lòng đều biết, muốn trách vậy chỉ có thể trách lão thiên gia, khiến cho một nữ hỗn đản và một xú lưu manh đụng mặt nhau.
. . .
Bên ngoài.
Mấy người lên xe.
Phương Thủy Linh tâm khóc đều có, Nhiên ca.
Tạ Nhiên liên tiếp thở dài, Họa vô đơn chí!
Ấn tượng của Đổng ca lúc này đối với em khẳng định đặc biệt kém. Phương Thủy Linh phiền muộn nói: Anh ấy không thích em. chị Tuệ Lan khẳng định cũng. . .
Tạ Nhiên lắc đầu.Anh rể không phải cái loại người như em nghĩ đâu.
Tạ Tĩnh nói: Anh rể là đúng người sai chuyện, phỏng chừng cũng là do cô nhỏ của cô, sẽ không ảnh hưởng cái nhìn đối với cô, anh rể của tôi không phải người không nói lý.
Phương Thủy Linh vừa nghe, mới thoáng thả ra.Cảm ơn em tiểu tĩnh. Vừa rồi cũng nhờ em khuyên can, nếu không hậu quả không thể lường được.
Tạ Tĩnh cười nói: Không liên quan đến tôi, tôi làm gì khuyên được anh rể của tôi.
Phương Thủy Linh hơi trầm ngâm. Thân thủ của Đổng ca thật là. . . Cảnh vệ viên của cô nhỏ là chọn ngàn chọn vạn mà ra, năm sáu người bình thường cũng không đến gần được hắn.
Tạ Hạo hắc hắc cười nói: Năm sáu người tính cái gì? Căn bản không đáng nhắc tới, anh rể của em có thân thủ gì hả? Năm sáu mươi người cũng không đến gần được anh rể của em!
Phương Thủy Linh kinh ngạc, Thật sao?
Tạ Hạo nói: Hắc hắc, em lừa chị làm gì!
Phương Thủy Linh có chút không tin, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên ừm một cái, Anh rể của anh trước đây tại cơ sở, một người đánh qua năm sáu mươi người trưởng thành, không bị thương một chút nào, cái thân thủ kia, cũng không người đả thương anh ấy được.
Phương Thủy Linh: . . .
Tạ Hạo nói: Anh rể vẫn là thần tượng của em, chị lý giải anh ấy quá ít, thần tượng của em làm sao có thể dễ dàng bị một cảnh vệ viên đánh ngã như vậy? Sức chiến đấu không cùng một cấp bậc, tới bao nhiêu người cũng vô dụng! Cảnh vệ viên của bà cô của chị hoàn toàn là không biết tự lượng sức mình, ha ha, nếu như hắn nghe qua sự tích huy hoàng của anh rể, đừng nói đi tới ra tay với anh rể của em, hắn phỏng chừng ngay cả dũng khí động tay cũng không có!
Phương Thủy Linh nói: Đổng ca lợi hại như vậy?
Tạ Nhiên khẳng định nói: Nếu không anh rể sao có thể là nhân vật đặc quyền của nhà chúng ta, có một số việc anh cũng không được nói với em, dù sao đời này người anh bội phục không có mấy ai, một bàn tay đều có thể đếm hết, anh rể của anh khẳng định tính là một người, anh ấy thật sự không thể sử dụng lẽ thường để so sánh.
Phương Thủy Linh nghe vậy, thở dài, Cô nhỏ của em cũng vậy, hoàn toàn không có biện pháp dùng lẽ thường so sánh.
Tạ Nhiên cười khổ một tiếng, Cho nên hai người bọn họ gặp mặt mới có thể đánh thành như vậy, ài, không nói.
. . .
Hậu Hải.
Mấy người đều đi.
Tứ Hợp viện chỉ còn Đổng Học Bân một mình.
Cục tức của hắn còn chưa có hạ xuống, chắp tay sau đít tới tới lui lui ở trong sân, vừa đi vừa thoá mạ mắng nhiếc, cuối cùng cũng mắng mệt mỏi, Đổng Học Bân về tới phòng bắc nằm xuống giường, ngáp một cái, hầu như sau một khắc cả người liền tiến vào trạng thái ngủ.
Một tiếng đồng hồ.
Ba tiếng đồng hồ.
Năm tiếng đồng hồ.
Trời đều tối đen.
Đổng Học Bân lúc mở mắt ra, cũng là mơ mơ màng màng sửng sốt một chút, nhìn thời gian, hay thật, đều đã bảy giờ hơn rồi.
Bụng cũng không phải đặc biệt đói.
Tâm tình cũng không phải đặc biệt cao.
Đổng Học Bân sau khi xuống giường, thật không biết nên làm gì, tịch mịch nồng đậm phô thiên cái địa đè ép đến đây, khiến cho hắn trong lòng rất ngứa, ngày hôm qua còn rất phong phú, ngày hôm nay lại như vậy, Đổng Học Bân biết đều là bởi vì Phương Văn Bình, cũng là ả đàn bà đó buổi chiều làm mình tức giận, Đổng Học Bân cả người khó chịu, ra sân duỗi lưng một cái, nửa ngày cũng không hồi phục được, trong đầu đều là thân ảnh đàn bà, cũng không thảo nào, thằng nhãi này quên tính, từ sau khi Trương Long Quyên đi, đã nhiều ngày chưa đụng vào đàn bà.
Không được!
Không nhịn được!
Hoàn toàn không nhịn được!
Đổng Học Bân cũng không phải loại người hận dai, hắn rất ít bị người mắng như thế mà còn không thu thập được đối phương, cho nên trong lòng cũng nghẹn một cục lửa, không biết nên đi chổ nào phát, lúc này tự nhiên nghĩ tới tình nhân của mình, ý niệm muốn thân thiết trong đầu đè như thế nào không ngừng.
Nghẹn chết mất!
Không giải quyết không được!
Đổng Học Bân biết hiện ở kinh thành không có người đàn bà nào từng có quan hệ thân mật với hắn cả, tất cả mọi người ở nước ngoài có ở nước ngoài, ở bên ngoài có ở bên ngoài, nhưng hắn thật sự không thể nhịn được nữa, cũng không quản được nhiều như vậy, hiện tại cũng là muốn tìm một nữ đồng chí đến đây ôn tồn một chút, nếu không hắn phỏng chừng buổi tối ngày hôm nay là không có biện pháp ngủ.
Tìm ai?
Ai rảnh rỗi nhĩ?
Quên đi, gọi điện thoại trước đã!
Đổng Học Bân đem nước lạnh rửa mặt đè ép cơn giận, sau đó ngồi xuống trong sân, chân bắt chéo trước gọi cho vợ mình Tạ Tuệ Lan trước.
Đổng Học Bân nói: A lô, Tuệ Lan.
Làm gì? Âm thanh của Tạ Tuệ Lan xuất hiện.
Coi cái giọng điệu không tình nguyện của em kìa, nhớ em. Đổng Học Bân nói.
Ha ha, tên nhóc anh còn biết nhớ em à? Hiếm thấy nha. Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân nói: Vậy cái gì, nói chính sự đi, hôm nay em nghỉ ngơi? Bằng không em. . .
Lúc đầu muốn cô ấy ngồi máy bay tới đây, thành phố Hạ Hưng có sân bay, tới được thì ba giờ là không khác biệt lắm, vừa lúc có thể qua đêm, mình còn có thể nhìn đứa nhỏ, kết quả nói còn chưa xong, Tạ Tuệ Lan ngắt lời nói: Không nghỉ ngơi, một tháng này đều nghỉ ngơi không được, chuyện này khá nhiều.
Được.
Thay đổi người khác.
Đổng Học Bân nói vài câu thì cúp điện thoại, sau đó gọi cho Cù Vân Huyên, Vân Huyên.
Vật nhỏ, còn biết gọi điện thoại hả? Cù Vân Huyên cười oán giận một câu.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Trước đó vài ngày không phải gọi rồi sao, hôm kia anh còn gọi một lần mà, bất quá em tắt điện thoại, công tác bận rộn như vậy?
Cù Vân Huyên mỉm cười nói: Đài truyền hình nhiều việc, có đôi khi có tiết mục trực tiếp, em không mở điện thoại di động, làm sao vậy? Tìm em có việc?
Đúng vậy, nhớ em. Đổng Học Bân nói.
Ha ha, em cũng muốn anh. Cù Vân Huyên nói.
Vậy em đến đây đi, mới bảy giờ hơn, em tới cũng không chậm. Đổng Học Bân chờ mong nói.
Nhưng Cù Vân Huyên tạt cho hắn một chậu nước lạnh, Bây giờ đi? Anh thật đúng là biết chọn thời gian, buổi tối em còn có tiết mục trực tiếp, tin tức buổi chiều, ngày hôm nay có thể không được.
Đổng Học Bân ai da nói: Xin nghỉ bệnh đi, thật sự nhớ em.
Cù Vân Huyên nói: Cái này không được, tiết mục phát sóng trực tiếp sớm xác định rồi, không đổi được người, lần sau đi, lần sau em rãnh sẽ đi tìm vật nhỏ.
Đổng Học Bân một ài, Vậy quên đi, em bận đi.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lại gọi cho Trương Long Quyên, đi thẳng vào chủ đề nói: Chị Trương, chị có ở kinh thành không? Ngày hôm nay có tới được hay không?
Trương Long Quyên cười một tiếng, Ồ, nhớ chị Trương cậu?Ha ha, chị Trương cậu cũng không ở kinh thành, ở Phất Châu đây, làm gì? Có việc nói đi.
Đổng Học Bân cũng không nói, Trương Long Quyên cho dù hiện tại muốn đến đây, có lẽ cũng phải buổi chiều ngày mai, đó chính là nửa quả đất lận đấy, Ặc, vậy không có việc gì.
Trương Long Quyên nói: Vậy chị bận.
Cuối cùng Đổng Học Bân gọi cho cả đám.
Từ Yến. . .
Cảnh Nguyệt Hoa. . .
Khương Phương Phương. . .
Ngu Mỹ Hà. . .
Kết quả tất cả mọi người không có thời gian, Từ Yến đi ăn xã giao với người ta, Ngu Mỹ Hà buổi tối còn phải đón con gái đi học bổ túc, Cảnh Nguyệt Hoa thậm chí vừa nghe mình muốn cô ấy tới, trực tiếp đem điện thoại cúp, Khương Phương Phương cũng không tốt được chổ nào, một câu Cậu động kinh à, rồi cúp cái rụp, Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng phải, đã nửa đêm , buổi tối còn bắt người ta từ xa đến đây, thật sự có chút không thích hợp, nhưng thằng nhãi này thật sự không nhịn được, hiện tại trong đầu đều là đàn bà, không tìm một người đến đây, hắn phỏng chừng mình đều nghẹn không được đến ngày mai!
Không một ai rãnh!
Không một ai tới!
Đổng Học Bân càng ngày càng gấp, tiếng nói cũng càng ngày càng khô cứng, các nàng không có thời gian, vậy mình đi tìm ai hả? Những người từng có quan hệ với hắn đều gọi điện thoại cả rồi!
Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng!
Đổng Học Bân lật lật danh bạ điện thoại, tâm tình bất ổn hắn bỗng nhiên thấy được số điện thoại của La Hải Đình, nghĩ đến chị La lúc này ở kinh thành họp, còn hẹn mang cô ấy di đạo, ma xui quỷ khiến gọi cho cô ấy.
Chị La.
Học Bân.
Chị ăn cơm chưa?
Vừa họp xong, còn chưa có ăn.
Ồ, vậy vừa lúc, chị tới chổ tôi ăn đi, tôi cũng chưa ăn.
Được, đang muốn quay về khách sạn, vậy chị lúc nào đi qua?
Hiện tại đến đây đi, tôi nói cho chị địa chỉ, chị nhớ một chút, một cái ngõ ở Hậu Hải. . .
Đổng Học Bân đem địa chỉ nói cho cô ấy, sau đó khi cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy cú điện thoại này gọi quá đường đột, cũng có chút quấn quýt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bầu không khí trong viện đầy phức tạp.
Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh thấy tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại có thể sẽ kích thích cơn tức của Đổng Học Bân, cho nên hai người lần lượt rời đi.
Anh rể, bọn em trở về. Tạ Nhiên nói.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Buổi tối không ở lại ăn?
Tạ Nhiên cười khổ, nói: Không ăn, không gây phiền phức cho anh.
Đúng vậy. Phương Thủy Linh cũng nói: Lần tới em làm cơm, mời anh đi chổ em ăn, Đổng ca, ngày hôm nay quấy rầy anh, cho anh thêm nhiều chuyện, em thật ra cũng thấy rất ngại, anh gài đừng trách cô của em, cô ấy là cái tính tình đó, anh muốn trách thì trách em, đều là lỗi của em.
Tạ Nhiên chen vào nói: Trách nhiệm của em.
Đổng Học Bân xua tay, Không quan hệ với hai đứa.
Tạ Tĩnh kéo Tạ Hạo, Chúng ta cũng rút.
Hắc, chị kéo em làm gì thế chị hai, em không đi, thật vất vả thấy mặt anh rể một lần, em còn phải học công phu. Tạ Hạo kêu lên.
Tạ Tĩnh nhéo lổ tai của hắn, Để cho anh rể nghỉ ngơi đi, tên nhóc cậu là một chút nhãn lực cũng không có, đi, đừng nói lời vô ích!
Đổng Học Bân nói: Đi đường cẩn thận, anh không tiễn?
Phương Thủy Linh nhất thời nói: Anh đừng đi ra, hôm nào em tới bái phỏng anh.
Tuy rằng lần này ầm ĩ rất không thoải mái, Đổng Học Bân thậm chí còn trước mặt của Phương Thủy Linh mắt cô nhỏ của người ta còn thiếu chút nữa đánh nhau, còn mắng nửa ngày, bất quá Phương Thủy Linh đối với Đổng Học Bân không có ý kiến gì, cô ấy nhìn rất rõ ràng, Đổng Học Bân không có nhằm vào ai, cô nhỏ mình cũng thật là. Chỉ là tính tình của hai người đều quá thối, cho nên đụng vào nhau mới sản sinh ra mâu thuẫn lớn như vậy, huống hồ Đổng Học Bân trước đó cho Phương Thủy Linh chi phiếu một triệu, à cái này không phải vấn đề tiền, nhưng có thể nhìn ra được Đổng Học Bân coi trọng đối với mình, Phương Thủy Linh trong lòng đều biết, muốn trách vậy chỉ có thể trách lão thiên gia, khiến cho một nữ hỗn đản và một xú lưu manh đụng mặt nhau.
. . .
Bên ngoài.
Mấy người lên xe.
Phương Thủy Linh tâm khóc đều có, Nhiên ca.
Tạ Nhiên liên tiếp thở dài, Họa vô đơn chí!
Ấn tượng của Đổng ca lúc này đối với em khẳng định đặc biệt kém. Phương Thủy Linh phiền muộn nói: Anh ấy không thích em. chị Tuệ Lan khẳng định cũng. . .
Tạ Nhiên lắc đầu.Anh rể không phải cái loại người như em nghĩ đâu.
Tạ Tĩnh nói: Anh rể là đúng người sai chuyện, phỏng chừng cũng là do cô nhỏ của cô, sẽ không ảnh hưởng cái nhìn đối với cô, anh rể của tôi không phải người không nói lý.
Phương Thủy Linh vừa nghe, mới thoáng thả ra.Cảm ơn em tiểu tĩnh. Vừa rồi cũng nhờ em khuyên can, nếu không hậu quả không thể lường được.
Tạ Tĩnh cười nói: Không liên quan đến tôi, tôi làm gì khuyên được anh rể của tôi.
Phương Thủy Linh hơi trầm ngâm. Thân thủ của Đổng ca thật là. . . Cảnh vệ viên của cô nhỏ là chọn ngàn chọn vạn mà ra, năm sáu người bình thường cũng không đến gần được hắn.
Tạ Hạo hắc hắc cười nói: Năm sáu người tính cái gì? Căn bản không đáng nhắc tới, anh rể của em có thân thủ gì hả? Năm sáu mươi người cũng không đến gần được anh rể của em!
Phương Thủy Linh kinh ngạc, Thật sao?
Tạ Hạo nói: Hắc hắc, em lừa chị làm gì!
Phương Thủy Linh có chút không tin, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên ừm một cái, Anh rể của anh trước đây tại cơ sở, một người đánh qua năm sáu mươi người trưởng thành, không bị thương một chút nào, cái thân thủ kia, cũng không người đả thương anh ấy được.
Phương Thủy Linh: . . .
Tạ Hạo nói: Anh rể vẫn là thần tượng của em, chị lý giải anh ấy quá ít, thần tượng của em làm sao có thể dễ dàng bị một cảnh vệ viên đánh ngã như vậy? Sức chiến đấu không cùng một cấp bậc, tới bao nhiêu người cũng vô dụng! Cảnh vệ viên của bà cô của chị hoàn toàn là không biết tự lượng sức mình, ha ha, nếu như hắn nghe qua sự tích huy hoàng của anh rể, đừng nói đi tới ra tay với anh rể của em, hắn phỏng chừng ngay cả dũng khí động tay cũng không có!
Phương Thủy Linh nói: Đổng ca lợi hại như vậy?
Tạ Nhiên khẳng định nói: Nếu không anh rể sao có thể là nhân vật đặc quyền của nhà chúng ta, có một số việc anh cũng không được nói với em, dù sao đời này người anh bội phục không có mấy ai, một bàn tay đều có thể đếm hết, anh rể của anh khẳng định tính là một người, anh ấy thật sự không thể sử dụng lẽ thường để so sánh.
Phương Thủy Linh nghe vậy, thở dài, Cô nhỏ của em cũng vậy, hoàn toàn không có biện pháp dùng lẽ thường so sánh.
Tạ Nhiên cười khổ một tiếng, Cho nên hai người bọn họ gặp mặt mới có thể đánh thành như vậy, ài, không nói.
. . .
Hậu Hải.
Mấy người đều đi.
Tứ Hợp viện chỉ còn Đổng Học Bân một mình.
Cục tức của hắn còn chưa có hạ xuống, chắp tay sau đít tới tới lui lui ở trong sân, vừa đi vừa thoá mạ mắng nhiếc, cuối cùng cũng mắng mệt mỏi, Đổng Học Bân về tới phòng bắc nằm xuống giường, ngáp một cái, hầu như sau một khắc cả người liền tiến vào trạng thái ngủ.
Một tiếng đồng hồ.
Ba tiếng đồng hồ.
Năm tiếng đồng hồ.
Trời đều tối đen.
Đổng Học Bân lúc mở mắt ra, cũng là mơ mơ màng màng sửng sốt một chút, nhìn thời gian, hay thật, đều đã bảy giờ hơn rồi.
Bụng cũng không phải đặc biệt đói.
Tâm tình cũng không phải đặc biệt cao.
Đổng Học Bân sau khi xuống giường, thật không biết nên làm gì, tịch mịch nồng đậm phô thiên cái địa đè ép đến đây, khiến cho hắn trong lòng rất ngứa, ngày hôm qua còn rất phong phú, ngày hôm nay lại như vậy, Đổng Học Bân biết đều là bởi vì Phương Văn Bình, cũng là ả đàn bà đó buổi chiều làm mình tức giận, Đổng Học Bân cả người khó chịu, ra sân duỗi lưng một cái, nửa ngày cũng không hồi phục được, trong đầu đều là thân ảnh đàn bà, cũng không thảo nào, thằng nhãi này quên tính, từ sau khi Trương Long Quyên đi, đã nhiều ngày chưa đụng vào đàn bà.
Không được!
Không nhịn được!
Hoàn toàn không nhịn được!
Đổng Học Bân cũng không phải loại người hận dai, hắn rất ít bị người mắng như thế mà còn không thu thập được đối phương, cho nên trong lòng cũng nghẹn một cục lửa, không biết nên đi chổ nào phát, lúc này tự nhiên nghĩ tới tình nhân của mình, ý niệm muốn thân thiết trong đầu đè như thế nào không ngừng.
Nghẹn chết mất!
Không giải quyết không được!
Đổng Học Bân biết hiện ở kinh thành không có người đàn bà nào từng có quan hệ thân mật với hắn cả, tất cả mọi người ở nước ngoài có ở nước ngoài, ở bên ngoài có ở bên ngoài, nhưng hắn thật sự không thể nhịn được nữa, cũng không quản được nhiều như vậy, hiện tại cũng là muốn tìm một nữ đồng chí đến đây ôn tồn một chút, nếu không hắn phỏng chừng buổi tối ngày hôm nay là không có biện pháp ngủ.
Tìm ai?
Ai rảnh rỗi nhĩ?
Quên đi, gọi điện thoại trước đã!
Đổng Học Bân đem nước lạnh rửa mặt đè ép cơn giận, sau đó ngồi xuống trong sân, chân bắt chéo trước gọi cho vợ mình Tạ Tuệ Lan trước.
Đổng Học Bân nói: A lô, Tuệ Lan.
Làm gì? Âm thanh của Tạ Tuệ Lan xuất hiện.
Coi cái giọng điệu không tình nguyện của em kìa, nhớ em. Đổng Học Bân nói.
Ha ha, tên nhóc anh còn biết nhớ em à? Hiếm thấy nha. Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân nói: Vậy cái gì, nói chính sự đi, hôm nay em nghỉ ngơi? Bằng không em. . .
Lúc đầu muốn cô ấy ngồi máy bay tới đây, thành phố Hạ Hưng có sân bay, tới được thì ba giờ là không khác biệt lắm, vừa lúc có thể qua đêm, mình còn có thể nhìn đứa nhỏ, kết quả nói còn chưa xong, Tạ Tuệ Lan ngắt lời nói: Không nghỉ ngơi, một tháng này đều nghỉ ngơi không được, chuyện này khá nhiều.
Được.
Thay đổi người khác.
Đổng Học Bân nói vài câu thì cúp điện thoại, sau đó gọi cho Cù Vân Huyên, Vân Huyên.
Vật nhỏ, còn biết gọi điện thoại hả? Cù Vân Huyên cười oán giận một câu.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Trước đó vài ngày không phải gọi rồi sao, hôm kia anh còn gọi một lần mà, bất quá em tắt điện thoại, công tác bận rộn như vậy?
Cù Vân Huyên mỉm cười nói: Đài truyền hình nhiều việc, có đôi khi có tiết mục trực tiếp, em không mở điện thoại di động, làm sao vậy? Tìm em có việc?
Đúng vậy, nhớ em. Đổng Học Bân nói.
Ha ha, em cũng muốn anh. Cù Vân Huyên nói.
Vậy em đến đây đi, mới bảy giờ hơn, em tới cũng không chậm. Đổng Học Bân chờ mong nói.
Nhưng Cù Vân Huyên tạt cho hắn một chậu nước lạnh, Bây giờ đi? Anh thật đúng là biết chọn thời gian, buổi tối em còn có tiết mục trực tiếp, tin tức buổi chiều, ngày hôm nay có thể không được.
Đổng Học Bân ai da nói: Xin nghỉ bệnh đi, thật sự nhớ em.
Cù Vân Huyên nói: Cái này không được, tiết mục phát sóng trực tiếp sớm xác định rồi, không đổi được người, lần sau đi, lần sau em rãnh sẽ đi tìm vật nhỏ.
Đổng Học Bân một ài, Vậy quên đi, em bận đi.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lại gọi cho Trương Long Quyên, đi thẳng vào chủ đề nói: Chị Trương, chị có ở kinh thành không? Ngày hôm nay có tới được hay không?
Trương Long Quyên cười một tiếng, Ồ, nhớ chị Trương cậu?Ha ha, chị Trương cậu cũng không ở kinh thành, ở Phất Châu đây, làm gì? Có việc nói đi.
Đổng Học Bân cũng không nói, Trương Long Quyên cho dù hiện tại muốn đến đây, có lẽ cũng phải buổi chiều ngày mai, đó chính là nửa quả đất lận đấy, Ặc, vậy không có việc gì.
Trương Long Quyên nói: Vậy chị bận.
Cuối cùng Đổng Học Bân gọi cho cả đám.
Từ Yến. . .
Cảnh Nguyệt Hoa. . .
Khương Phương Phương. . .
Ngu Mỹ Hà. . .
Kết quả tất cả mọi người không có thời gian, Từ Yến đi ăn xã giao với người ta, Ngu Mỹ Hà buổi tối còn phải đón con gái đi học bổ túc, Cảnh Nguyệt Hoa thậm chí vừa nghe mình muốn cô ấy tới, trực tiếp đem điện thoại cúp, Khương Phương Phương cũng không tốt được chổ nào, một câu Cậu động kinh à, rồi cúp cái rụp, Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng phải, đã nửa đêm , buổi tối còn bắt người ta từ xa đến đây, thật sự có chút không thích hợp, nhưng thằng nhãi này thật sự không nhịn được, hiện tại trong đầu đều là đàn bà, không tìm một người đến đây, hắn phỏng chừng mình đều nghẹn không được đến ngày mai!
Không một ai rãnh!
Không một ai tới!
Đổng Học Bân càng ngày càng gấp, tiếng nói cũng càng ngày càng khô cứng, các nàng không có thời gian, vậy mình đi tìm ai hả? Những người từng có quan hệ với hắn đều gọi điện thoại cả rồi!
Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng!
Đổng Học Bân lật lật danh bạ điện thoại, tâm tình bất ổn hắn bỗng nhiên thấy được số điện thoại của La Hải Đình, nghĩ đến chị La lúc này ở kinh thành họp, còn hẹn mang cô ấy di đạo, ma xui quỷ khiến gọi cho cô ấy.
Chị La.
Học Bân.
Chị ăn cơm chưa?
Vừa họp xong, còn chưa có ăn.
Ồ, vậy vừa lúc, chị tới chổ tôi ăn đi, tôi cũng chưa ăn.
Được, đang muốn quay về khách sạn, vậy chị lúc nào đi qua?
Hiện tại đến đây đi, tôi nói cho chị địa chỉ, chị nhớ một chút, một cái ngõ ở Hậu Hải. . .
Đổng Học Bân đem địa chỉ nói cho cô ấy, sau đó khi cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy cú điện thoại này gọi quá đường đột, cũng có chút quấn quýt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|