Buổi sáng.
Dại viện cơ quan.
Đổng Học Bân lái Land Rover đi vào, quẹo tới dưới ký túc xá, phanh dừng lại, cởi dây an toàn đi xuống xe.
Ồ, Đổng sở trưởng.
Ơ? Tiểu Hàn?
Sao ngài đổi xe?
Xiali cũng lái không được, đổi chiếc khác.
Đây là xe của ngài?
Đúng vậy, cũng đã mua hơn một năm.
Đây chính là xe tốt, thật đẹp, oa, bảng số xe 6666? Ngầu thế?
Vừa đến dưới lầu, Đổng Học Bân lại gặp phải Hàn Phỉ tới đi làm, cô ấy ngày hôm nay không lái xe, mà là ngồi xe đạp, xe của cô ấy buổi tối hôm qua đi nhà Đổng Học Bân có thể là đưa đi sửa, hai người hàn huyên vài tiếng ngay tại cửa, Hàn Phỉ vây lấy chiếc Land Rover một trận ngạc nhiên, xe mấy triệu, bảng số kinh thành 6666, không cái nào là không chọc nhãn cầu, xung quanh rất nhiều người cũng đều kinh ngạc nhìn vài lần, hiển nhiên không ngờ rằng một người cán bộ ngày hôm qua còn lái chiếc Xiali cũ nát, hôm nay một đổi pháo, sững sờ đổi Land Rover.
Không ngờ ngài có tiền như thế?
Trước đây lái Xiali là giả điệu thấp?
Ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời nhìn về phía Đổng Học Bân càng thêm dị dạng!
Đổng Học Bân vừa nói cùng Hàn Phỉ vừa lên lầu, Doãn sở trưởng còn chưa có tới, nhưng cán bộ khác của sở hai đều tới, ngồi trong khu làm việc.
Đổng sở trưởng.
Ngài tới?
Buổi sáng tốt lành.
Hạ Chu và Tôn Triệu Bang bọn họ đều cười chào hỏi.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, mỉm cười nói: Buổi sáng tốt lành.
Trương Đông Lượng giơ giơ bánh bao trong tay, Ngài ăn điểm tâm chưa? Tôi mua vài phần. Cũng ăn không hết, bánh bao còn rất nhiều, ngài tới?
Đổng Học Bân cũng không khách khí, Thật đúng là chưa ăn, được, tới một cái đi.
Đừng, lấy cái này đi. Trương Đông Lượng đưa một cái túi cho hắn.
Được, cảm ơn. Đổng Học Bân đem đến, đi phòng làm việc của mình ăn điểm tâm.
Trải qua chuyện ngày hôm qua và bữa cơm tối, quan hệ của Đổng Học Bân và những người khác của sở hai cũng cấp tốc hòa hợp. Rốt cuộc hoàn toàn dung nhập cái tập thể này. Ấn tượng của mọi người đối với Đổng sở trưởng mới tới cũng thay đổi rất nhiều, không ai oán giận hắn không hợp đàn giống như lúc trước nữa.
Đổng sở trưởng vừa đi, Hàn Phỉ thì ríu ra ríu rít lên, nói khẽ với mọi người: Này. Các người biết không? Đổng sở trưởng lái Land Rover tới.
Hạ Chu sửng sốt. Land Rover cái gì?
Hàn Phỉ nói: Đỉnh cấp đó.
Trương Đông Lượng hoảng sợ, Hả? Đỉnh cấp? Chiếc đó mấy triệu lận?
Lái xe đắt tiền như thế? Tôn Triệu Bang táp lưỡi nói: Cái này thích hợp không?
Hàn Phỉ hì hì cười nói: Người ta biệt thự mấy chục triệu và Tứ Hợp viện mấy trăm triệu đều ở được, lái xe mấy triệu còn có cái gì không thích hợp.
Hạ Chu cười khổ nói: Đây mới là có tiền.
Hàn Phỉ cười nói: Anh không phát hiện ánh mắt của mấy người kia đâu. Đều cho rằng Đổng sở trưởng nghèo, lái Xiali đi làm, lúc này toàn bộ trợn tròn mắt, hơn nữa bảng số xe còn là kinh thành 6666, ha ha, đây là cái gì? Đây là điệu thấp, bọn họ làm sao mà hiểu.
Hạ Chu kinh ngạc, Cái bảng số xe này. . .
Tôn Triệu Bang bổ sung nói: Cái bảng số này người bình thường sao có thể có.
Hàn Phỉ sớm đã quên lúc trước cô ấy là người có ý kiến lớn nhất đối với Đổng sở trưởng, hiện tại ngược lại giúp Đổng Học Bân nói khoác, Cái này kêu là thâm tàng bất lộ.
. . .
Trong phòng.
Đổng Học Bân ăn điểm tâm xong, bắt đầu lấy ra vài phần văn kiện, chậm rãi phê chữa, đương nhiên, âm nhạc cũng mở lên. Ngày hôm qua sau khi xả được xì trét ra thì cũng là tương đối thoải mái, báo cáo và văn kiện bình thường khô khan không gì sánh được, Đổng Học Bân lúc này đều xem rất vui, một hơi sửa bảy tám phần nội dung, ký tên có ký tên, chuyển giao có chuyển giao, đem công tác để dành trước khi đi du ngoạn xử lý từng chút, tới ủy ban kỷ luật trung ương nhiều ngày như vậy, hắn cũng hiếm khi nào làm việc nghiêm túc.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Phê chữa văn kiện xong, Đổng Học Bân liền chuẩn bị gọi người tiến vào, bất quá lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Đổng Học Bân cũng không nhìn mà tiếp, A lô, ai vậy.
Đầu kia là tiếng nói của một phụ nữ, Học Bân, tôi La Hải Đình.
Đổng Học Bân ngẩn ra, cười nói: Ồ, là chị La à, tôi chưa nhìn dãy số mà đã tiếp, đã lâu không gặp, thân thể chị thế nào?
Đầu kia truyền đến tiếng mỉm cười nói: Rất tốt.
Đổng Học Bân hỏi: Chồng và đứa nhỏ của chị đâu?
Cũng không có việc gì, đều khỏe mạnh lắm, cậu thế nào? La Hải Đình khách khí hỏi thăm.
Tôi cũng tốt. Đổng Học Bân hỏi, Ở chổ nào? Tìm tôi có việc?
Chị La là bộ hạ tương đối lâu năm của Đổng Học Bân, lúc trước hắn đi cục chiêu thương huyện Duyên Đài, La Hải Đình cùng hắn đi qua, cũng là người đầu tiên dựa vào hướng của Đổng Học Bân, sau đó Đổng Học Bân đi ủy ban kỷ luật thành phố cần người hỗ trợ, cũng đem chị La đi qua, cuối cùng Đổng Học Bân trước khi đi còn đề nghị chị La tiếp nhận vị trí của hắn, khiến cho cô ấy lên trên vị trí chủ nhiệm phòng giám sát số một của ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, sớm là một cán bộ cấp phó xử, La Hải Đình vài năm nay coi như là từng bước thăng chức, ở tuổi của cô ấy còn có thể đề bạt nhanh như vậy, tính ra là rất nhanh, trong thể chế, loại người này quả thật không có nhiều, rất nhiều người đều là ba bốn mươi tuổi còn đang lăn lộn ở cấp khoa, kết quả sau bốn mươi tuổi ngược lại thành tích bùng nổ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ngồi trên vị trí cấp bộ cũng có không ít.
Bất quá năng lực của La Hải Đình, Đổng Học Bân thật ra đánh giá không được, bởi vì hắn cảm thấy chị La cũng không có bản lĩnh hoặc thủ đoạn gì, một người rất trung dung, nhưng không chịu nổi người ta lớn lên đẹp, bốn mươi hơn, còn đặc biệt biết ăn diện, đặc biệt thích trang điểm, làm cơm cũng đặc biệt ngon, người tương đối biết làm việc, Đổng Học Bân đối mặt với một người chị cảnh đẹp ý vui như vậy, tự nhiên cũng rất chiếu cố, lại nói tiếp thằng nhãi này đối với gái đẹp thì vẫn đều tương đối bất công, cái này cũng là chuyện không có biện pháp, là người thì có thất tình lục dục mà.
Chỉ nghe chị La hỏi: Cậu ở cơ quan à?
Đúng vậy. Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Vừa đi làm, làm sao vậy?
La Hải Đình nói: Tôi đã ở trong sân ủy ban kỷ luật trung ương.
Đổng Học Bân ồ lên: Trong sân? Chị ở dưới lầu? Sao tới kinh thành? Hắn không khỏi đứng dậy đi hai bước, ghé vào cửa sổ nhìn xuống, không thấy được thân ảnh của chị La, có thể là ở bên kia, hoặc là phía trước.
La Hải Đình nói Lần này tới kinh thành là để họp, sau đó. . . Thuận tiện xử lý một chút phiền phức.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi thấy là xử lý phiền phức, sau đó thuận tiện đi họp đúng không?
La Hải Đình có chút ngượng ngùng, Có thể nói như thế, cũng là lãnh đạo thành phố lúc đến cho chị nhiệm vụ, Học Bân, chị ở đây nhân sinh không quen, cũng không nhận ra ai, cái đại viện này chị đi vòng vòng mà mơ hồ, cậu nên giúp chị một chút, chị ở bên này cũng chỉ nhận thức cậu.
Đổng Học Bân hỏi: Rốt cuộc là phiền phức gì?
Không tiện nói, nếu không chị đi tìm cậu? La Hải Đình nói.
Đổng Học Bân không hai lời nói: Được, tôi ở sở hai của phòng giám sát thứ tám, chị trực tiếp đến đây đi, tôi nói một tiếng cùng người bên ngoài.
Được, vậy chị lập tức đến. La Hải Đình nói.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lấy cố định điện thoại trên bàn gọi cho khu làm việc bên ngoài, A lô, tiểu Trương, cậu tới phòng làm việc của tôi một chút.
Vài giây sau.
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên.
Tiến vào. Đổng Học Bân ngẩng đầu nói.
Trương Đông Lượng vào trong, Đổng sở trưởng, ngài tìm tôi?
Đổng Học Bân đem văn kiện vừa xử lý đẩy đẩy, Đều chuẩn bị xong, đem đi đi, còn lại tôi buổi chiều sẽ xử lý. Thấy Trương Đông Lượng lên tiếng tiếp nhận, Đổng Học Bân lại nói: Được rồi, một hồi một người bạn của tôi đến đây, cô ấy tới, cậu trực tiếp cho cô ấy tiến vào.
Tốt Đổng sở trưởng. Trương Đông Lượng gật đầu đi.
. . .
Một lát đi qua.
Bên ngoài truyền đến chút âm thanh.
Nơi này là sở hai của phòng thứ tám sao?
Đúng vậy, xin hỏi chị tìm ai?
Tôi tìm Đổng sở trưởng của các người.
A, mời vào, Đổng sở trưởng là phòng này.
Được, đồng chí, cảm ơn.
Ngài khách khí, Đổng sở trưởng bảo ngài trực tiếp đi qua.
Cửa mở ra, một thân ảnh hồng đỏ vào phòng làm việc Đổng Học Bân, sau khi trở tay khép cửa lại, mỹ phụ mới cười nhìn Đổng Học Bân sau bàn làm việc.
Đổng Học Bân cũng nhìn về phía cô ấy, cười đứng dậy đi qua, Chị La.
La Hải Đình cười nói: Lúc này chị lại phải cho cậu thêm phiền phức.
Coi chị nói kìa, nhanh ngồi nhanh ngồi. Đổng Học Bân cầm một cái ly duy nhất rót nước cho cô ấy, Đã lâu không gặp, chị vẫn đẹp như vậy.
La Hải Đình tiếp nhận ly nước, nụ cười đầy mặt, Nào có, ha ha, cảm ơn.
Đã nhiều năm, La Hải Đình thật đúng là một chút biến hóa cũng không có, cũng giống lúc Đổng Học Bân nhìn thấy cô ấy hồi trước, tính cách cũng vậy, nhìn váy dài liền thân màu đỏ kìa, nhìn kẹp tóc trên đầu kia hình con bướm màu tím đi, nhìn giày cao gót đen trên đôi bàn chân đẹp bọc dưới lớp vớ chân đen đi, từ trong ra ngoài đều lộ ra một vẻ diễm lệ, chị La trước đó là cán bộ ủy ban kỷ luật, mà vẫn thích chưng diện như vậy, làm Đổng Học Bân nhìn mà cũng là dở khóc dở cười, bất quá vẫn rất đẹp mắt, rất dễ nhìn.
Ngoại trừ trang phục, các phương diện khác cũng không thay đổi.
Khuôn mặt vừa thục lại vừa đẹp, vóc người cũng thoáng đầy ắp hơn một ít so với trước đây.
Đổng Học Bân không nhịn được nhìn nhiều vài lần, đương nhiên là lén lút, hắn cùng chị La từng có một ít mờ ám, nhưng cũng không làm rõ.
Hai người ngồi xuống đối diện.
Chị đến đây lúc nào? Đổng Học Bân cầm nước hoa quả và hạt dưa bên cạnh, Ăn một chút đi.
La Hải Đình vừa nhìn, hạ thấp nửa người ngồi xuống, cúi đầu nhận, Cậu đừng làm Học Bân, để chị tự mình làm. Lưng hơi cúi xuống, cổ áo liền rộng ra.
Phía sau lưng Đổng Học Bân cũng là ánh mặt trời, tia sáng trực tiếp chiếu vào cổ áo chị La, lần này thấy là rõ ràng không thể rõ hơn nữa.
Áo ngực màu da.
Khe ngực thật sâu.
Trắng bóng lung lay làm Đổng Học Bân liếc mắt, khiến cho hắn nhìn mà muốn hôn mê một chút, một mùi thơm của cơ thể phụ nữ thành thục tựa như cũng từ trong cổ áo cô ấy lao ra, đánh vào mặt Đổng Học Bân, còn cảm giác nóng hầm hập, khiến cho Đổng Học Bân hít vào một hơi, trong lòng rất ngứa. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Dại viện cơ quan.
Đổng Học Bân lái Land Rover đi vào, quẹo tới dưới ký túc xá, phanh dừng lại, cởi dây an toàn đi xuống xe.
Ồ, Đổng sở trưởng.
Ơ? Tiểu Hàn?
Sao ngài đổi xe?
Xiali cũng lái không được, đổi chiếc khác.
Đây là xe của ngài?
Đúng vậy, cũng đã mua hơn một năm.
Đây chính là xe tốt, thật đẹp, oa, bảng số xe 6666? Ngầu thế?
Vừa đến dưới lầu, Đổng Học Bân lại gặp phải Hàn Phỉ tới đi làm, cô ấy ngày hôm nay không lái xe, mà là ngồi xe đạp, xe của cô ấy buổi tối hôm qua đi nhà Đổng Học Bân có thể là đưa đi sửa, hai người hàn huyên vài tiếng ngay tại cửa, Hàn Phỉ vây lấy chiếc Land Rover một trận ngạc nhiên, xe mấy triệu, bảng số kinh thành 6666, không cái nào là không chọc nhãn cầu, xung quanh rất nhiều người cũng đều kinh ngạc nhìn vài lần, hiển nhiên không ngờ rằng một người cán bộ ngày hôm qua còn lái chiếc Xiali cũ nát, hôm nay một đổi pháo, sững sờ đổi Land Rover.
Không ngờ ngài có tiền như thế?
Trước đây lái Xiali là giả điệu thấp?
Ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời nhìn về phía Đổng Học Bân càng thêm dị dạng!
Đổng Học Bân vừa nói cùng Hàn Phỉ vừa lên lầu, Doãn sở trưởng còn chưa có tới, nhưng cán bộ khác của sở hai đều tới, ngồi trong khu làm việc.
Đổng sở trưởng.
Ngài tới?
Buổi sáng tốt lành.
Hạ Chu và Tôn Triệu Bang bọn họ đều cười chào hỏi.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, mỉm cười nói: Buổi sáng tốt lành.
Trương Đông Lượng giơ giơ bánh bao trong tay, Ngài ăn điểm tâm chưa? Tôi mua vài phần. Cũng ăn không hết, bánh bao còn rất nhiều, ngài tới?
Đổng Học Bân cũng không khách khí, Thật đúng là chưa ăn, được, tới một cái đi.
Đừng, lấy cái này đi. Trương Đông Lượng đưa một cái túi cho hắn.
Được, cảm ơn. Đổng Học Bân đem đến, đi phòng làm việc của mình ăn điểm tâm.
Trải qua chuyện ngày hôm qua và bữa cơm tối, quan hệ của Đổng Học Bân và những người khác của sở hai cũng cấp tốc hòa hợp. Rốt cuộc hoàn toàn dung nhập cái tập thể này. Ấn tượng của mọi người đối với Đổng sở trưởng mới tới cũng thay đổi rất nhiều, không ai oán giận hắn không hợp đàn giống như lúc trước nữa.
Đổng sở trưởng vừa đi, Hàn Phỉ thì ríu ra ríu rít lên, nói khẽ với mọi người: Này. Các người biết không? Đổng sở trưởng lái Land Rover tới.
Hạ Chu sửng sốt. Land Rover cái gì?
Hàn Phỉ nói: Đỉnh cấp đó.
Trương Đông Lượng hoảng sợ, Hả? Đỉnh cấp? Chiếc đó mấy triệu lận?
Lái xe đắt tiền như thế? Tôn Triệu Bang táp lưỡi nói: Cái này thích hợp không?
Hàn Phỉ hì hì cười nói: Người ta biệt thự mấy chục triệu và Tứ Hợp viện mấy trăm triệu đều ở được, lái xe mấy triệu còn có cái gì không thích hợp.
Hạ Chu cười khổ nói: Đây mới là có tiền.
Hàn Phỉ cười nói: Anh không phát hiện ánh mắt của mấy người kia đâu. Đều cho rằng Đổng sở trưởng nghèo, lái Xiali đi làm, lúc này toàn bộ trợn tròn mắt, hơn nữa bảng số xe còn là kinh thành 6666, ha ha, đây là cái gì? Đây là điệu thấp, bọn họ làm sao mà hiểu.
Hạ Chu kinh ngạc, Cái bảng số xe này. . .
Tôn Triệu Bang bổ sung nói: Cái bảng số này người bình thường sao có thể có.
Hàn Phỉ sớm đã quên lúc trước cô ấy là người có ý kiến lớn nhất đối với Đổng sở trưởng, hiện tại ngược lại giúp Đổng Học Bân nói khoác, Cái này kêu là thâm tàng bất lộ.
. . .
Trong phòng.
Đổng Học Bân ăn điểm tâm xong, bắt đầu lấy ra vài phần văn kiện, chậm rãi phê chữa, đương nhiên, âm nhạc cũng mở lên. Ngày hôm qua sau khi xả được xì trét ra thì cũng là tương đối thoải mái, báo cáo và văn kiện bình thường khô khan không gì sánh được, Đổng Học Bân lúc này đều xem rất vui, một hơi sửa bảy tám phần nội dung, ký tên có ký tên, chuyển giao có chuyển giao, đem công tác để dành trước khi đi du ngoạn xử lý từng chút, tới ủy ban kỷ luật trung ương nhiều ngày như vậy, hắn cũng hiếm khi nào làm việc nghiêm túc.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Phê chữa văn kiện xong, Đổng Học Bân liền chuẩn bị gọi người tiến vào, bất quá lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Đổng Học Bân cũng không nhìn mà tiếp, A lô, ai vậy.
Đầu kia là tiếng nói của một phụ nữ, Học Bân, tôi La Hải Đình.
Đổng Học Bân ngẩn ra, cười nói: Ồ, là chị La à, tôi chưa nhìn dãy số mà đã tiếp, đã lâu không gặp, thân thể chị thế nào?
Đầu kia truyền đến tiếng mỉm cười nói: Rất tốt.
Đổng Học Bân hỏi: Chồng và đứa nhỏ của chị đâu?
Cũng không có việc gì, đều khỏe mạnh lắm, cậu thế nào? La Hải Đình khách khí hỏi thăm.
Tôi cũng tốt. Đổng Học Bân hỏi, Ở chổ nào? Tìm tôi có việc?
Chị La là bộ hạ tương đối lâu năm của Đổng Học Bân, lúc trước hắn đi cục chiêu thương huyện Duyên Đài, La Hải Đình cùng hắn đi qua, cũng là người đầu tiên dựa vào hướng của Đổng Học Bân, sau đó Đổng Học Bân đi ủy ban kỷ luật thành phố cần người hỗ trợ, cũng đem chị La đi qua, cuối cùng Đổng Học Bân trước khi đi còn đề nghị chị La tiếp nhận vị trí của hắn, khiến cho cô ấy lên trên vị trí chủ nhiệm phòng giám sát số một của ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, sớm là một cán bộ cấp phó xử, La Hải Đình vài năm nay coi như là từng bước thăng chức, ở tuổi của cô ấy còn có thể đề bạt nhanh như vậy, tính ra là rất nhanh, trong thể chế, loại người này quả thật không có nhiều, rất nhiều người đều là ba bốn mươi tuổi còn đang lăn lộn ở cấp khoa, kết quả sau bốn mươi tuổi ngược lại thành tích bùng nổ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ngồi trên vị trí cấp bộ cũng có không ít.
Bất quá năng lực của La Hải Đình, Đổng Học Bân thật ra đánh giá không được, bởi vì hắn cảm thấy chị La cũng không có bản lĩnh hoặc thủ đoạn gì, một người rất trung dung, nhưng không chịu nổi người ta lớn lên đẹp, bốn mươi hơn, còn đặc biệt biết ăn diện, đặc biệt thích trang điểm, làm cơm cũng đặc biệt ngon, người tương đối biết làm việc, Đổng Học Bân đối mặt với một người chị cảnh đẹp ý vui như vậy, tự nhiên cũng rất chiếu cố, lại nói tiếp thằng nhãi này đối với gái đẹp thì vẫn đều tương đối bất công, cái này cũng là chuyện không có biện pháp, là người thì có thất tình lục dục mà.
Chỉ nghe chị La hỏi: Cậu ở cơ quan à?
Đúng vậy. Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Vừa đi làm, làm sao vậy?
La Hải Đình nói: Tôi đã ở trong sân ủy ban kỷ luật trung ương.
Đổng Học Bân ồ lên: Trong sân? Chị ở dưới lầu? Sao tới kinh thành? Hắn không khỏi đứng dậy đi hai bước, ghé vào cửa sổ nhìn xuống, không thấy được thân ảnh của chị La, có thể là ở bên kia, hoặc là phía trước.
La Hải Đình nói Lần này tới kinh thành là để họp, sau đó. . . Thuận tiện xử lý một chút phiền phức.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi thấy là xử lý phiền phức, sau đó thuận tiện đi họp đúng không?
La Hải Đình có chút ngượng ngùng, Có thể nói như thế, cũng là lãnh đạo thành phố lúc đến cho chị nhiệm vụ, Học Bân, chị ở đây nhân sinh không quen, cũng không nhận ra ai, cái đại viện này chị đi vòng vòng mà mơ hồ, cậu nên giúp chị một chút, chị ở bên này cũng chỉ nhận thức cậu.
Đổng Học Bân hỏi: Rốt cuộc là phiền phức gì?
Không tiện nói, nếu không chị đi tìm cậu? La Hải Đình nói.
Đổng Học Bân không hai lời nói: Được, tôi ở sở hai của phòng giám sát thứ tám, chị trực tiếp đến đây đi, tôi nói một tiếng cùng người bên ngoài.
Được, vậy chị lập tức đến. La Hải Đình nói.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lấy cố định điện thoại trên bàn gọi cho khu làm việc bên ngoài, A lô, tiểu Trương, cậu tới phòng làm việc của tôi một chút.
Vài giây sau.
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên.
Tiến vào. Đổng Học Bân ngẩng đầu nói.
Trương Đông Lượng vào trong, Đổng sở trưởng, ngài tìm tôi?
Đổng Học Bân đem văn kiện vừa xử lý đẩy đẩy, Đều chuẩn bị xong, đem đi đi, còn lại tôi buổi chiều sẽ xử lý. Thấy Trương Đông Lượng lên tiếng tiếp nhận, Đổng Học Bân lại nói: Được rồi, một hồi một người bạn của tôi đến đây, cô ấy tới, cậu trực tiếp cho cô ấy tiến vào.
Tốt Đổng sở trưởng. Trương Đông Lượng gật đầu đi.
. . .
Một lát đi qua.
Bên ngoài truyền đến chút âm thanh.
Nơi này là sở hai của phòng thứ tám sao?
Đúng vậy, xin hỏi chị tìm ai?
Tôi tìm Đổng sở trưởng của các người.
A, mời vào, Đổng sở trưởng là phòng này.
Được, đồng chí, cảm ơn.
Ngài khách khí, Đổng sở trưởng bảo ngài trực tiếp đi qua.
Cửa mở ra, một thân ảnh hồng đỏ vào phòng làm việc Đổng Học Bân, sau khi trở tay khép cửa lại, mỹ phụ mới cười nhìn Đổng Học Bân sau bàn làm việc.
Đổng Học Bân cũng nhìn về phía cô ấy, cười đứng dậy đi qua, Chị La.
La Hải Đình cười nói: Lúc này chị lại phải cho cậu thêm phiền phức.
Coi chị nói kìa, nhanh ngồi nhanh ngồi. Đổng Học Bân cầm một cái ly duy nhất rót nước cho cô ấy, Đã lâu không gặp, chị vẫn đẹp như vậy.
La Hải Đình tiếp nhận ly nước, nụ cười đầy mặt, Nào có, ha ha, cảm ơn.
Đã nhiều năm, La Hải Đình thật đúng là một chút biến hóa cũng không có, cũng giống lúc Đổng Học Bân nhìn thấy cô ấy hồi trước, tính cách cũng vậy, nhìn váy dài liền thân màu đỏ kìa, nhìn kẹp tóc trên đầu kia hình con bướm màu tím đi, nhìn giày cao gót đen trên đôi bàn chân đẹp bọc dưới lớp vớ chân đen đi, từ trong ra ngoài đều lộ ra một vẻ diễm lệ, chị La trước đó là cán bộ ủy ban kỷ luật, mà vẫn thích chưng diện như vậy, làm Đổng Học Bân nhìn mà cũng là dở khóc dở cười, bất quá vẫn rất đẹp mắt, rất dễ nhìn.
Ngoại trừ trang phục, các phương diện khác cũng không thay đổi.
Khuôn mặt vừa thục lại vừa đẹp, vóc người cũng thoáng đầy ắp hơn một ít so với trước đây.
Đổng Học Bân không nhịn được nhìn nhiều vài lần, đương nhiên là lén lút, hắn cùng chị La từng có một ít mờ ám, nhưng cũng không làm rõ.
Hai người ngồi xuống đối diện.
Chị đến đây lúc nào? Đổng Học Bân cầm nước hoa quả và hạt dưa bên cạnh, Ăn một chút đi.
La Hải Đình vừa nhìn, hạ thấp nửa người ngồi xuống, cúi đầu nhận, Cậu đừng làm Học Bân, để chị tự mình làm. Lưng hơi cúi xuống, cổ áo liền rộng ra.
Phía sau lưng Đổng Học Bân cũng là ánh mặt trời, tia sáng trực tiếp chiếu vào cổ áo chị La, lần này thấy là rõ ràng không thể rõ hơn nữa.
Áo ngực màu da.
Khe ngực thật sâu.
Trắng bóng lung lay làm Đổng Học Bân liếc mắt, khiến cho hắn nhìn mà muốn hôn mê một chút, một mùi thơm của cơ thể phụ nữ thành thục tựa như cũng từ trong cổ áo cô ấy lao ra, đánh vào mặt Đổng Học Bân, còn cảm giác nóng hầm hập, khiến cho Đổng Học Bân hít vào một hơi, trong lòng rất ngứa. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|