Buổi tối.
Phòng sách.
Ai da, chị nói cái gì vậy.
Ha ha, vậy cậu nhìn mê đắm cái gì thế?
Trời đất, tôi nhìn mê đắm cái gì.
Không có sao? Vậy là chị nhìn lầm rồi.
Cái này không phải kỳ quái chị càng ngày càng đẹp sao.
Cậu đó, đúng là có thể nói, bất quá coi như có nhãn lực.
Ặc, xem phim đi, siêu nhân trở lại, xem nhé?
Mở phim, Đổng Học Bân trở đầu chuẩn bị ngồi qua, nhưng sô pha trước bàn máy vi tính, Tô Giai đã ngồi lên rồi, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đem cái ghế dọn đến đây, nhưng màn hình tinh thể, từ bên hông nhìn sẽ thấy có chút biến màu, cũng không phải rõ ràng, Đổng Học Bân lại dọn cái ghế thay đổi chỗ, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không được, sô pha tuy rằng không lớn, nhưng tất cả chổ đều bị chiếm rồi.
Thấy không rõ? Tô Giai nghiêng đầu hỏi.
Đổng Học Bân ừm một cái, Màu có chút không đúng.
Tô Giai vỗ sô tay vịn pha, Vậy ngồi chổ này đi.
Được. Đổng Học Bân cũng không khách khí, hai người ở chung không ngắn, rất quen, lại đều là thân thích quan hệ, hắn cũng không cảm thấy thế nào, đặt mông ngồi xuống tay vịn sô pha, phía sau dựa vào, tựa ở chỗ tựa lưng trên sô pha, có chút chật, nhưng vẫn có thể.
Bộ phim bắt đầu.
Hai người đều chăm chú nhìn.
Bất quá xem khoảng chừng hai mươi phút, Đổng Học Bân đã có chút buồn chán, phim này hắn không quá thích, hồi ức nhiều lắm, tình tiết cũng không đúng, không như mấy bộ trước, nguyên nhân là do yêu thích cá nhân, nhưng chị Tô thật ra xem rất nhập tâm, Đổng Học Bân ngáp một cái, bắt đầu tự mình uống trà, ánh mắt nhìn trong phòng ra ngoài một hồi, cuối cùng rơi xuống trên người Tô Giai. Hắn cảm thấy bộ phim này còn không đẹp như chị Tô. Bởi vì Đổng Học Bân ngồi ở trên tay vịn, thân thể lại cao hơn so với Tô Giai một ít, cho nên vị trí cũng rõ ràng ở trên đầu, khoảng chừng cao hơn Tô Giai nhiều, hắn hơi nghiêng đầu, cái góc độ này cũng có thể nhìn vào trong cổ chị Tô áo, vị trí rất thích hợp, Tô Giai trên thân mặc áo lông, lông rất nhiều. Cái loại kiểu dáng tương đối rộng, bên trong cũng không đồ bộ.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Tô Giai rốt cục giật giật, thay đổi tư thế tiếp tục xem phim.
Cái khẽ động này, cổ áo của áo lông cũng nâng lên, Đổng Học Bân nương ngọn đèn trong phòng rốt cục thấy được bên trong cổ áo của cô ấy ... là một cái áo ngực màu xanh. Ngực không lớn, khe cũng không sâu, nhưng có một phen phong vị khác, nhìn quen vóc người đầy ắp nên Đổng Học Bân cũng chán, đổi khẩu vị cũng rất tốt, ai ngực hung lớn mới là đẹp? Thẩm mỹ quan của Đổng Học Bân vẫn là rất rộng rãi, hung nhỏ cũng có mị lực của ngực nhỏ. Thằng nhãi này chưa bao giờ kiêng ăn, cũng không biết rốt cuộc là ưu điểm hay là khuyết điểm.
Đẹp. Tô Giai bỗng nhiên nói.
Đổng Học Bân vô thức nói: Đúng vậy, đẹp.
Tô Giai nói: Trước đây không thích xem mấy bộ phim đánh đánh giết giết, hiện tại nhìn thật ra cũng không tồi. Hẳn là nên đi rạp chiếu phim xem, nghe nói là 3D.
Đổng Học Bân đem ánh mắt từ cổ áo cô ấy thu hồi lại, Sao không nói sớm, nói sớm hai ta đi rạp chiếu phim. Cũng không xa, cách vài con phố.
Tô Giai cười nói: Được rồi. Đều đã trễ.
Đổng Học Bân nói: Dù sao cũng không vội, chị không phải ở chổ này sao?
Đúng vậy, chuẩn bị nhờ cậu an bài cho chị ở một gian nhà? Tô Giai hơi nghiêng đầu.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Khẳng định cho chị chổ tốt nhất, ở phòng bắc đi, tôi đi phòng tây ngủ.
Tô Giai nói: Phòng bắc là chổ cậu ở? Đoạt chỗ của cậu, không thích hợp đâu, ha ha.
Đổng Học Bân khách khí nói: Đều là cho chị, tôi không sao cả, chổ nào đều có thể ngủ, chị không phải không ở qua Tứ Hợp viện sao? Vậy khẳng định phải cho chị ở phòng bắc, đó là chỗ tốt nhất, đông ấm hạ lạnh, lấy ánh sáng còn đặc biệt tốt. Dừng một chút, Chị xem đi trước, tôi không thích bộ này, tôi đi dọn dẹp gian nhà một chút, đổi chăn giường. Tìm cớ đi ra, Đổng Học Bân trở về phòng bắc, hút điếu thuốc hút.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau.
Tô Giai từ phòng sách đi ra, Tiểu Bân, xem xong rồi, máy vi tính cũng tắt cho cậu.
A, được. Đổng Học Bân đem cửa phòng bắc mở ra, Cũng đều mười giờ hơn, chị sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi làm?
Tô Giai cười ừ một tiếng, Đi một chuyến đến trung ương đài truyền hình.
Đổng Học Bân nói: Cứ như vậy đi, giường đều chuẩn bị cho chị rồi, chăn cũng thay đổi.
Được. Tô Giai đi rửa mặt, sau đó vào phòng bắc.
Đổng Học Bân tự nhiên không theo, mà là đi phòng sách đem đèn tắt đi, cũng đánh răng rửa mặt, cuối cùng chuẩn bị đi phòng tây ngủ. Thế nhưng mới vừa đi qua sân, Đổng Học Bân ngạc nhiên thấy được cái bóng trên cửa sổ giữa của phòng bắc, vị trí ở bên trong đèn, cái bóng của một phụ nữ cũng trực tiếp rơi trên rèm cửa sổ, chỉ thấy người nữ đang trở tay ra phía sau lưng mân mê cái gì đó, một lát sau, lấy ra một món đồ, hiển nhiên là áo ngực, rồi cái bóng cúi đầu, lại khom lưng mân mê bên dưới.
Hình ảnh rất kích thích.
Đổng Học Bân không khỏi dừng chân nhìn chằm chằm, dù sao rèm cửa sổ cũng đã đóng, bên trong cũng nhìn không thấy bên ngoài, lá gan của hắn cũng lớn lên.
Một cái. . .
Hai cái . . .
Người nữ hình như đã cởi xong quần áo, cái bóng dời vài bước, đi đến hướng giường, không bao lâu, đèn tắt đi, một mảnh đen kịt, cũng nhìn không thấy gì nữa.
Đổng Học Bân sợ lộ, nhanh chóng nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng tây tiến vào, nghĩ đến hình ảnh kiều diễm trước đó của, tim hắn cũng đập không ngớt.
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Điện thoại di động vang lên.
Dãy số là của mẹ già Loan Hiểu Bình.
Đổng Học Bân lập tức tiếp, Mẹ, làm sao vậy?
Ở nhà à? Loan Hiểu Bình nói.
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, vừa cùng chị Tô xem phim, họp lớp với bạn học bên kia cũng xong, nghe nói còn muốn đi đài truyền hình trung ương, một chỗ rất không tồi.
Loan Hiểu Bình nhíu mày, Đều đã trễ thế này còn xem phim? Tiểu Tô trở về?
Đổng Học Bân nói: Không có, chị Tô ở bên này, dù sao phòng rất nhiều.
Đổng Học Bân không với vì sao, nhưng Loan Hiểu Bình đã nghe ra, ngữ khí trầm xuống nói: Sao lại ở lại? Mẹ nói cho con biết nha Học Bân, tiểu Tô người ta là con gái của Dương, hiện tại cũng là chị của con, tên nhóc con đừng có chủ ý với người ta, con biết không?
Đổng Học Bân không biết nói gì, Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy!
Loan Hiểu Bình hừ nói: Mẹ cũng là cho con một châm dự phòng, con đừng thấy tiểu Tô người ta đẹp lại không kết hôn, tâm tư loạn động, có nghe thấy không!
Đổng Học Bân cả giận: Con là cái loại người này sao!
Mẹ già nói: Dù sao con chú ý, đừng gây sự cho mẹ, cậu mà làm gì tiểu Tô người ta, nhìn chú Dương con có đánh chết con không! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Phòng sách.
Ai da, chị nói cái gì vậy.
Ha ha, vậy cậu nhìn mê đắm cái gì thế?
Trời đất, tôi nhìn mê đắm cái gì.
Không có sao? Vậy là chị nhìn lầm rồi.
Cái này không phải kỳ quái chị càng ngày càng đẹp sao.
Cậu đó, đúng là có thể nói, bất quá coi như có nhãn lực.
Ặc, xem phim đi, siêu nhân trở lại, xem nhé?
Mở phim, Đổng Học Bân trở đầu chuẩn bị ngồi qua, nhưng sô pha trước bàn máy vi tính, Tô Giai đã ngồi lên rồi, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đem cái ghế dọn đến đây, nhưng màn hình tinh thể, từ bên hông nhìn sẽ thấy có chút biến màu, cũng không phải rõ ràng, Đổng Học Bân lại dọn cái ghế thay đổi chỗ, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không được, sô pha tuy rằng không lớn, nhưng tất cả chổ đều bị chiếm rồi.
Thấy không rõ? Tô Giai nghiêng đầu hỏi.
Đổng Học Bân ừm một cái, Màu có chút không đúng.
Tô Giai vỗ sô tay vịn pha, Vậy ngồi chổ này đi.
Được. Đổng Học Bân cũng không khách khí, hai người ở chung không ngắn, rất quen, lại đều là thân thích quan hệ, hắn cũng không cảm thấy thế nào, đặt mông ngồi xuống tay vịn sô pha, phía sau dựa vào, tựa ở chỗ tựa lưng trên sô pha, có chút chật, nhưng vẫn có thể.
Bộ phim bắt đầu.
Hai người đều chăm chú nhìn.
Bất quá xem khoảng chừng hai mươi phút, Đổng Học Bân đã có chút buồn chán, phim này hắn không quá thích, hồi ức nhiều lắm, tình tiết cũng không đúng, không như mấy bộ trước, nguyên nhân là do yêu thích cá nhân, nhưng chị Tô thật ra xem rất nhập tâm, Đổng Học Bân ngáp một cái, bắt đầu tự mình uống trà, ánh mắt nhìn trong phòng ra ngoài một hồi, cuối cùng rơi xuống trên người Tô Giai. Hắn cảm thấy bộ phim này còn không đẹp như chị Tô. Bởi vì Đổng Học Bân ngồi ở trên tay vịn, thân thể lại cao hơn so với Tô Giai một ít, cho nên vị trí cũng rõ ràng ở trên đầu, khoảng chừng cao hơn Tô Giai nhiều, hắn hơi nghiêng đầu, cái góc độ này cũng có thể nhìn vào trong cổ chị Tô áo, vị trí rất thích hợp, Tô Giai trên thân mặc áo lông, lông rất nhiều. Cái loại kiểu dáng tương đối rộng, bên trong cũng không đồ bộ.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Tô Giai rốt cục giật giật, thay đổi tư thế tiếp tục xem phim.
Cái khẽ động này, cổ áo của áo lông cũng nâng lên, Đổng Học Bân nương ngọn đèn trong phòng rốt cục thấy được bên trong cổ áo của cô ấy ... là một cái áo ngực màu xanh. Ngực không lớn, khe cũng không sâu, nhưng có một phen phong vị khác, nhìn quen vóc người đầy ắp nên Đổng Học Bân cũng chán, đổi khẩu vị cũng rất tốt, ai ngực hung lớn mới là đẹp? Thẩm mỹ quan của Đổng Học Bân vẫn là rất rộng rãi, hung nhỏ cũng có mị lực của ngực nhỏ. Thằng nhãi này chưa bao giờ kiêng ăn, cũng không biết rốt cuộc là ưu điểm hay là khuyết điểm.
Đẹp. Tô Giai bỗng nhiên nói.
Đổng Học Bân vô thức nói: Đúng vậy, đẹp.
Tô Giai nói: Trước đây không thích xem mấy bộ phim đánh đánh giết giết, hiện tại nhìn thật ra cũng không tồi. Hẳn là nên đi rạp chiếu phim xem, nghe nói là 3D.
Đổng Học Bân đem ánh mắt từ cổ áo cô ấy thu hồi lại, Sao không nói sớm, nói sớm hai ta đi rạp chiếu phim. Cũng không xa, cách vài con phố.
Tô Giai cười nói: Được rồi. Đều đã trễ.
Đổng Học Bân nói: Dù sao cũng không vội, chị không phải ở chổ này sao?
Đúng vậy, chuẩn bị nhờ cậu an bài cho chị ở một gian nhà? Tô Giai hơi nghiêng đầu.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Khẳng định cho chị chổ tốt nhất, ở phòng bắc đi, tôi đi phòng tây ngủ.
Tô Giai nói: Phòng bắc là chổ cậu ở? Đoạt chỗ của cậu, không thích hợp đâu, ha ha.
Đổng Học Bân khách khí nói: Đều là cho chị, tôi không sao cả, chổ nào đều có thể ngủ, chị không phải không ở qua Tứ Hợp viện sao? Vậy khẳng định phải cho chị ở phòng bắc, đó là chỗ tốt nhất, đông ấm hạ lạnh, lấy ánh sáng còn đặc biệt tốt. Dừng một chút, Chị xem đi trước, tôi không thích bộ này, tôi đi dọn dẹp gian nhà một chút, đổi chăn giường. Tìm cớ đi ra, Đổng Học Bân trở về phòng bắc, hút điếu thuốc hút.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau.
Tô Giai từ phòng sách đi ra, Tiểu Bân, xem xong rồi, máy vi tính cũng tắt cho cậu.
A, được. Đổng Học Bân đem cửa phòng bắc mở ra, Cũng đều mười giờ hơn, chị sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi làm?
Tô Giai cười ừ một tiếng, Đi một chuyến đến trung ương đài truyền hình.
Đổng Học Bân nói: Cứ như vậy đi, giường đều chuẩn bị cho chị rồi, chăn cũng thay đổi.
Được. Tô Giai đi rửa mặt, sau đó vào phòng bắc.
Đổng Học Bân tự nhiên không theo, mà là đi phòng sách đem đèn tắt đi, cũng đánh răng rửa mặt, cuối cùng chuẩn bị đi phòng tây ngủ. Thế nhưng mới vừa đi qua sân, Đổng Học Bân ngạc nhiên thấy được cái bóng trên cửa sổ giữa của phòng bắc, vị trí ở bên trong đèn, cái bóng của một phụ nữ cũng trực tiếp rơi trên rèm cửa sổ, chỉ thấy người nữ đang trở tay ra phía sau lưng mân mê cái gì đó, một lát sau, lấy ra một món đồ, hiển nhiên là áo ngực, rồi cái bóng cúi đầu, lại khom lưng mân mê bên dưới.
Hình ảnh rất kích thích.
Đổng Học Bân không khỏi dừng chân nhìn chằm chằm, dù sao rèm cửa sổ cũng đã đóng, bên trong cũng nhìn không thấy bên ngoài, lá gan của hắn cũng lớn lên.
Một cái. . .
Hai cái . . .
Người nữ hình như đã cởi xong quần áo, cái bóng dời vài bước, đi đến hướng giường, không bao lâu, đèn tắt đi, một mảnh đen kịt, cũng nhìn không thấy gì nữa.
Đổng Học Bân sợ lộ, nhanh chóng nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng tây tiến vào, nghĩ đến hình ảnh kiều diễm trước đó của, tim hắn cũng đập không ngớt.
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Điện thoại di động vang lên.
Dãy số là của mẹ già Loan Hiểu Bình.
Đổng Học Bân lập tức tiếp, Mẹ, làm sao vậy?
Ở nhà à? Loan Hiểu Bình nói.
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, vừa cùng chị Tô xem phim, họp lớp với bạn học bên kia cũng xong, nghe nói còn muốn đi đài truyền hình trung ương, một chỗ rất không tồi.
Loan Hiểu Bình nhíu mày, Đều đã trễ thế này còn xem phim? Tiểu Tô trở về?
Đổng Học Bân nói: Không có, chị Tô ở bên này, dù sao phòng rất nhiều.
Đổng Học Bân không với vì sao, nhưng Loan Hiểu Bình đã nghe ra, ngữ khí trầm xuống nói: Sao lại ở lại? Mẹ nói cho con biết nha Học Bân, tiểu Tô người ta là con gái của Dương, hiện tại cũng là chị của con, tên nhóc con đừng có chủ ý với người ta, con biết không?
Đổng Học Bân không biết nói gì, Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy!
Loan Hiểu Bình hừ nói: Mẹ cũng là cho con một châm dự phòng, con đừng thấy tiểu Tô người ta đẹp lại không kết hôn, tâm tư loạn động, có nghe thấy không!
Đổng Học Bân cả giận: Con là cái loại người này sao!
Mẹ già nói: Dù sao con chú ý, đừng gây sự cho mẹ, cậu mà làm gì tiểu Tô người ta, nhìn chú Dương con có đánh chết con không! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|