Hai ngày sau.
Hậu Hải, Tứ Hợp viện.
Buổi sáng tám giờ hơn, Đổng Học Bân mới lười biếng ngồi dậy khỏi giường, rửa mặt mang đồ, nhìn đồng hồ, cầm đồ ra ngoài.
Tiểu Đổng.
A, thím Chu.
Đi đâu vậy?
Ài, hôm nay nên đi làm.
Không ăn điểm tâm à? Tới, thím cho con hai cái bánh bao.
Ai da, thím Chu, đừng, thím quá khách khí.
Cho con thì con cứ nhận đi, nhà thím tự mình làm, còn nóng, con chờ chút.
Ặc, vậy được, cảm ơn thím Chu, quay đầu lại con lấy thịt ba chỉ cho thím.
Sau vài phút, Đổng Học Bân cầm bánh bao của hàng xóm bên cạnh mới nhận thức một ngày lên xe Xiali của mình, trong lòng rất ấm áp, thấy phía trước lại có người chào hỏi mình, Đổng Học Bân hạ cửa kính xe xuống nói nói vài câu, lúc này mới lái xe ra ngõ. Chuyện ngày hôm trước qua đi, ấn tượng của tất cả mọi người đối với Đổng Học Bân đều không tồi, cũng đều biết ngõ bọn họ có một người trẻ tuổi rất có năng lượng, còn là ở trong căn Tứ Hợp viện hai ba mươi năm chưa từng có ai ở qua, Đổng Học Bân cũng coi như dung nhập vào vòng tròn bên này.
Đi thẳng một đường.
Đổng Học Bân dành thời gian lấy bánh bao ăn, rất thơm, thịt cũng rất đủ, so với quán điểm tâm còn ngon hơn nhiều, hắn cũng ăn rất ngon lành.
Một cái. . .
Hai cái. . .
Ba cái. . .
Bánh bao tất cả đều đưa vào bụng.
Ăn no mới đi làm tốt được, ài, lại đi làm.
Vừa nghĩ đến đi làm, Đổng Học Bân lại có chút ỉu xìu. Thật sự quá buồn chán, điệu thấp điệu thấp điệu thấp, suốt ngày trong đầu đều là cái từ này, khiến cho Đổng Học Bân mỗi lần đến cơ quan ngay cả nói đều không nói, một ngày hai ngày cũng được, nhưng lâu dài hắn chịu không nổi, thằng nhãi này lúc đầu đã không phải là cái loại tính cách có thể rảnh rỗi, trước kia không phải cách năm ba ngày thì lại làm ra chút chuyện, Đổng Học Bân có thể cũng không có cái ý thức này, thật ra có thể ở sâu trong nội tâm vẫn là hiếu chiến. Cho nên hiện tại tới ủy ban kỷ luật trung ương xong, hắn cảm giác cả người đều khó chịu. Nhưng không đi không được, sao có thể mỗi ngày xin nghỉ? Lần này đã đi công tác nửa tháng, nếu xin nghỉ nữa thì ngay cả bản thân hắn đều thấy ngượng.
Chín giờ hơn.
Tới đại viện.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, thấy đã đến muộn hơn mười phút. Thẳng thắn không vội,. chậm rãi đi vào bên trong.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh cũng truyền đến tiếng động cơ.
Một chiếc Audi A4 màu bạc vọt đến đây, tốc độ rất nhanh.
Cửa lớn của ủy ban kỷ luật tuy rằng không nhỏ, nhưng đã qua giờ đi làm. Hàng rào đã đóng phân nửa, chỉ để lại một cửa đủ để đi vừa một xe, không có khả năng hai chiếc xe đồng thời đi vào, chiếc Audi A4 có thể là thấy được phía trước có xe, giảm tốc độ một chút, nhưng sau một khắc phỏng chừng là nhìn thấy cái xe này là chiếc Xiali tồi tàn cũ nát, đột nhiên lại tăng tốc, cũng không quản là Đổng Học Bân lái xe qua trước, Audi A4 trực tiếp giành đường chen đi vào, rõ ràng là biết đến muộn nên cướp đường mà đi, kết quả xe kia chen vào như thế, khiến cho Đổng Học Bân chỉ có thể vội vàng phanh lại tránh ra.
Hai xe nhìn thoáng qua.
Người nọ quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân thấy được, trên Audi A4 là một gã đàn ông, phỏng chừng lớn hơn so với mình một chút, nhưng cùng lắm là năm sáu tuổi, có thể lái được loại xe này đi làm, tám phần mười đều là cán bộ, Đổng Học Bân hí mắt, trong lòng rất là khó chịu, sắc mặt cũng không phải đặc biệt tốt, lái xe kiểu gì thế! Điên rồi à?
Người nọ ngay cả xin lỗi cũng không nói, đi xa xa, hiển nhiên là không đem chiếc Xiali này để vào mắt, phỏng chừng cũng không cho rằng Đổng Học Bân là cán bộ gì, bởi vì cán bộ phòng ban của bọn họ, không có lái xe kém như vậy, dù cho đi tới đâu, cũng có thấy ai lái Xiali đâu?
Xe tắt lửa.
Đánh lần cũng không lên, dù sao xe cũng quá tệ.
Đổng Học Bân liên tiếp đánh lửa, tâm tình lúc đầu buồn chán cực độ càng không tốt.
Lẽ ra loại chuyện này, với tính tình trước đây của Đổng Học Bân, sao có thể sẽ phanh lại chứ, kệ con mẹ mày là ai, tiến lên rồi nói, nhưng từ khi tới ủy ban kỷ luật trung ương đi làm, Đổng Học Bân bó tay bó chân, chú ý cái này, chú ý cái kia, điệu thấp ở đây, điệu thấp chỗ đó, hình như mình bị giam ở trong lồng sắt, muốn bay không thể bay, muốn chạy không thể chạy. Đổng Học Bân cũng biết các trưởng bối giáo dục có lý, phương pháp xử sự của vợ cũng là tương đối thỏa đáng, nhưng hắn căn bản không phải là loại người này, không phải tích cách có thể nhịn được cơn tức giận, mình là làm theo phân phó của vợ và mẹ vợ, nhưng. . . Chổ nào cũng đều thấy vặn vẹo khó chịu!
Sống vì cái gì?
Người khác có thể là vì thăng quan phát tài, nhưng Đổng Học Bân không phải!
Hắn cũng muốn thăng quan, cũng là một người mê làm quan, nhưng hắn càng muốn sống được thống khoái!
Hiện tại làm như vậy, trầm ổn là trầm ổn, điệu thấp là điệu thấp, nhưng hắn rất không thoải mái, hoàn toàn trái ngược với nhân sinh quan và giá trị quan của mình, giống như ngày hôm trước ở trong ngõ kéo xe cảnh sát đi, vậy mới là chuyện Đổng Học Bân hắn thích làm, thật tự tại!
Tạch tạch!
Vẫn không đánh lửa được!
Bảo vệ cửa vừa nhìn, lập tức đi lên, Tôi giúp ngài đẩy một chút? Phỏng chừng là nhận ra Đổng Học Bân là cán bộ, nói cũng rất khách khí.
Đổng Học Bân nói: Được, cảm ơn.
Không có việc gì, một cái nhấc tay. Bảo vệ cửa ở phía sau đẩy xe.
Xe từ từ lăn bánh, Đổng Học Bân dành thời gian hỏi một tiếng, Vừa rồi người nọ là ai hả?
Bảo vệ cửa ặc một tiếng, ở phía sau nói: Hình như là Dương Chân Dương phó sở trưởng của phòng tổng hợp phòng giám sát thứ tám.
Phòng thứ tám?
Phòng tổng hợp?
Cùng phòng ban với anh em?
Phòng thứ tám phòng ban không ít, cơ cấu của ủy ban kỷ luật cũng tương đối nhiều, Đổng Học Bân cũng không quá nhận thức, hình như thấy đều chưa thấy qua, cái này cũng không kỳ quái, đừng nói hắn mới đến tiền nhiệm không bao nhiêu ngày, cho dù là người ở ủy ban kỷ luật trung ương công tác vài năm, hiển nhiên cũng không có khả năng nhận thức từng cán bộ, nhiều lắm cảm thấy nhìn quen mắt mà thôi, người đều quá nhiều, Đổng Học Bân phỏng chừng đối phương khẳng định cũng không nhận ra mình, hắn còn chưa có tham gia qua hội nghị toàn thể của phòng thứ tám, sau đó lại điệu thấp như thế, người khác sao biết được hắn mới là lạ.
Dương Chân?
Dương phó sở trưởng?
Đổng Học Bân nhớ kỹ hắn.
Khi Xiali được đẩy mạnh vào cửa đại viện, Đổng Học Bân rốt cục mượn khí lực đánh lửa, sợ xe lại tắt lửa, hắn cũng không dám dừng xe, phất tay nói cảm ơn với bảo vệ cửa phía sau, em lái xe tiến vào, đương sau khi dừng ở dưới ký túc xá, Đổng Học Bân cũng thấy được chiếc Audi A4 của Dương Chân phó sở trưởng của phòng tổng hợp, dừng phía trước mình, hắn liếc liếc mắt, xuống xe lên lầu.
Trên lầu.
Khu làm việc sở hai.
Lúc Đổng Học Bân đi vào, mọi người đều đang làm việc.
Mọi người biết ngày hôm nay là Đổng Học Bân đi công tác trở về, ngẩng đầu nhìn, thấy Đổng sở trưởng lại có thể đến muộn, tất cả mọi người đều rất là không biết nói gì.
Xin nghỉ!
Muộn!
Mặc kệ công viện\c!
Cái này rốt cuộc là lãnh đạo cái gì!
Mọi người quả thật đều bội phục hắn, nghiêm ngặt mà nói, Đổng Học Bân thật ra hẳn là tiền nhiệm hơn một tháng, kết quả lúc báo danh thì muộn gần một tháng, sau đó ngày đầu tiên thì muộn, ngày thứ hai xin nghỉ, kết quả sau đó lại nghỉ dài hạn, không còn biện pháp nói!
Nhìn một cái đi!
Ngày hôm nay lại đến muộn!
Hàn Phỉ là cô gái có bối cảnh nhất cũng là có tính cách nhất trong những người này, cô ấy đối với Đổng Học Bân tựa như rất có thành kiến, thẳng thắn cúi đầu tiếp tục công tác, ngay cả bắt chuyện cũng không có, làm bộ không phát hiện hắn. Ba cô ấy là cục trưởng cục hai bộ tổ chức trung ương, cô ấy cũng có cái lo lắng này.
Đổng sở trưởng.
Đổng sở trưởng.
Đám người Hạ Chu và Tôn Triệu Bang tắc chào hỏi tượng trưng, trong lòng cũng sớm có ý kiến đối với Đổng sở trưởng không hợp đàn, tiếng bắt chuyện cũng không có nhiệt tình gì.
Đổng Học Bân gật đầu, Doãn sở trưởng đến chưa?
Trương Đông Lượng cấp bậc thấp nhất nói: Ở phòng làm việc.
Ừm. Đổng Học Bân không quay về phòng mình, mà là đi chỗ lãnh đạo trước.
Gõ gõ cánh cửa, nghe bên trong nói mời vào, Đổng Học Bân liền đẩy cửa đi vào, Doãn sở trưởng, tôi đã trở về, báo cáo cùng ngài.
Doãn Thành An cười ha ha nói: Đứa nhỏ thế nào?
Đổng Học Bân nói: Rất tốt, bệnh đã khỏe, được rồi, báo cáo đi công tác tôi cũng làm xong rồi. Nói xong, lấy ra đưa cho ông ta, Lần này còn phải đa tạ ngài.
Doãn Thành An tùy tiện lật lật không nhìn, đều biết lần này đi công tác cũng là cho Đổng Học Bân nghỉ phép, đi công tác cũng là ngụy trang, nói: Được rồi, đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi, cứ như vậy đi, ha ha, cậu trở lại làm việc đi, có việc thì tới tìm tôi.
Đổng Học Bân nói: Vậy tôi về trước.
Đi thôi. Đối với chuyện Đổng Học Bân lại một lần đến muộn, Doãn Thành An cũng là không đề cập, hình như cái gì cũng không biết, rất hiền hoà.
Đổng Học Bân cũng là lần đầu gặp phải lãnh đạo hiền lành như thế, khiến cho hắn có chút ngượng ngùng, không khỏi giải thích một câu, Tôi hai ngày nay mới dọn nhà, sáng sớm lăn qua lăn lại một hồi, cho nên. . .
Doãn Thành An cười nói: Không có việc gì, chúng ta bên này công tác cũng không nhiều, gần đây cũng không có nhiệm vụ gì, thời gian công tác tự mình điều chỉnh tốt là được, không chú ý nhiều như vậy, lúc có lãnh đạo thị sát hoặc là công tác quan trọng, tận lực đi sớm một chút là được, lúc khác không có việc gì.
Lãnh đạo là có quyền lợi đi muộn, coi như là một phúc lợi đi, Đổng Học Bân cho dù muộn một chút cũng coi như không là cái gì, nhưng hắn thật là lần đầu tiên nghe lãnh đạo nói với mình rằng đến muộn cũng không có việc gì, nhìn người ta đi, đây mới là lãnh đạo tốt, hắn đối với Doãn sở trưởng rất có hảo cảm, không giống đám cán bộ ủy ban kỷ luật suốt ngày cau mày nề nếp giải quyết việc chung, Đổng Học Bân thích người như vậy.
Bên ngoài.
Sau khi rời khỏi đây Đổng Học Bân lại gặp phải phó sở trưởng sở hai Trần Đại Hữu mới từ bên ngoài trở về.
Trần sở trưởng.
Ừm, Đổng sở trưởng.
Đi qua bên người hắn, Trần Đại Hữu cũng không nói nhiều một câu, vào phòng làm việc của mình, nhìn đồng hồ tình phỏng chừng cũng là có ý kiến đối với Đổng Học Bân, lão Trần cùng Doãn sở trưởng là tính cách hoàn toàn không đồng dạng, ông là loại cán bộ kiểm tra kỷ luật rất truyền thống, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cho nên mới chướng mắt Đổng Học Bân loại lãnh đạo mặc kệ chính sự mỗi ngày đến muộn xin nghỉ. Đổng Học Bân hầu như bị toàn bộ phòng ban đẩy ra sát biên giới.
Nhưng Đổng Học Bân cũng không sao cả, điệu thấp, lúc này là thật sự điệu thấp hoàn toàn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hậu Hải, Tứ Hợp viện.
Buổi sáng tám giờ hơn, Đổng Học Bân mới lười biếng ngồi dậy khỏi giường, rửa mặt mang đồ, nhìn đồng hồ, cầm đồ ra ngoài.
Tiểu Đổng.
A, thím Chu.
Đi đâu vậy?
Ài, hôm nay nên đi làm.
Không ăn điểm tâm à? Tới, thím cho con hai cái bánh bao.
Ai da, thím Chu, đừng, thím quá khách khí.
Cho con thì con cứ nhận đi, nhà thím tự mình làm, còn nóng, con chờ chút.
Ặc, vậy được, cảm ơn thím Chu, quay đầu lại con lấy thịt ba chỉ cho thím.
Sau vài phút, Đổng Học Bân cầm bánh bao của hàng xóm bên cạnh mới nhận thức một ngày lên xe Xiali của mình, trong lòng rất ấm áp, thấy phía trước lại có người chào hỏi mình, Đổng Học Bân hạ cửa kính xe xuống nói nói vài câu, lúc này mới lái xe ra ngõ. Chuyện ngày hôm trước qua đi, ấn tượng của tất cả mọi người đối với Đổng Học Bân đều không tồi, cũng đều biết ngõ bọn họ có một người trẻ tuổi rất có năng lượng, còn là ở trong căn Tứ Hợp viện hai ba mươi năm chưa từng có ai ở qua, Đổng Học Bân cũng coi như dung nhập vào vòng tròn bên này.
Đi thẳng một đường.
Đổng Học Bân dành thời gian lấy bánh bao ăn, rất thơm, thịt cũng rất đủ, so với quán điểm tâm còn ngon hơn nhiều, hắn cũng ăn rất ngon lành.
Một cái. . .
Hai cái. . .
Ba cái. . .
Bánh bao tất cả đều đưa vào bụng.
Ăn no mới đi làm tốt được, ài, lại đi làm.
Vừa nghĩ đến đi làm, Đổng Học Bân lại có chút ỉu xìu. Thật sự quá buồn chán, điệu thấp điệu thấp điệu thấp, suốt ngày trong đầu đều là cái từ này, khiến cho Đổng Học Bân mỗi lần đến cơ quan ngay cả nói đều không nói, một ngày hai ngày cũng được, nhưng lâu dài hắn chịu không nổi, thằng nhãi này lúc đầu đã không phải là cái loại tính cách có thể rảnh rỗi, trước kia không phải cách năm ba ngày thì lại làm ra chút chuyện, Đổng Học Bân có thể cũng không có cái ý thức này, thật ra có thể ở sâu trong nội tâm vẫn là hiếu chiến. Cho nên hiện tại tới ủy ban kỷ luật trung ương xong, hắn cảm giác cả người đều khó chịu. Nhưng không đi không được, sao có thể mỗi ngày xin nghỉ? Lần này đã đi công tác nửa tháng, nếu xin nghỉ nữa thì ngay cả bản thân hắn đều thấy ngượng.
Chín giờ hơn.
Tới đại viện.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, thấy đã đến muộn hơn mười phút. Thẳng thắn không vội,. chậm rãi đi vào bên trong.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh cũng truyền đến tiếng động cơ.
Một chiếc Audi A4 màu bạc vọt đến đây, tốc độ rất nhanh.
Cửa lớn của ủy ban kỷ luật tuy rằng không nhỏ, nhưng đã qua giờ đi làm. Hàng rào đã đóng phân nửa, chỉ để lại một cửa đủ để đi vừa một xe, không có khả năng hai chiếc xe đồng thời đi vào, chiếc Audi A4 có thể là thấy được phía trước có xe, giảm tốc độ một chút, nhưng sau một khắc phỏng chừng là nhìn thấy cái xe này là chiếc Xiali tồi tàn cũ nát, đột nhiên lại tăng tốc, cũng không quản là Đổng Học Bân lái xe qua trước, Audi A4 trực tiếp giành đường chen đi vào, rõ ràng là biết đến muộn nên cướp đường mà đi, kết quả xe kia chen vào như thế, khiến cho Đổng Học Bân chỉ có thể vội vàng phanh lại tránh ra.
Hai xe nhìn thoáng qua.
Người nọ quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân thấy được, trên Audi A4 là một gã đàn ông, phỏng chừng lớn hơn so với mình một chút, nhưng cùng lắm là năm sáu tuổi, có thể lái được loại xe này đi làm, tám phần mười đều là cán bộ, Đổng Học Bân hí mắt, trong lòng rất là khó chịu, sắc mặt cũng không phải đặc biệt tốt, lái xe kiểu gì thế! Điên rồi à?
Người nọ ngay cả xin lỗi cũng không nói, đi xa xa, hiển nhiên là không đem chiếc Xiali này để vào mắt, phỏng chừng cũng không cho rằng Đổng Học Bân là cán bộ gì, bởi vì cán bộ phòng ban của bọn họ, không có lái xe kém như vậy, dù cho đi tới đâu, cũng có thấy ai lái Xiali đâu?
Xe tắt lửa.
Đánh lần cũng không lên, dù sao xe cũng quá tệ.
Đổng Học Bân liên tiếp đánh lửa, tâm tình lúc đầu buồn chán cực độ càng không tốt.
Lẽ ra loại chuyện này, với tính tình trước đây của Đổng Học Bân, sao có thể sẽ phanh lại chứ, kệ con mẹ mày là ai, tiến lên rồi nói, nhưng từ khi tới ủy ban kỷ luật trung ương đi làm, Đổng Học Bân bó tay bó chân, chú ý cái này, chú ý cái kia, điệu thấp ở đây, điệu thấp chỗ đó, hình như mình bị giam ở trong lồng sắt, muốn bay không thể bay, muốn chạy không thể chạy. Đổng Học Bân cũng biết các trưởng bối giáo dục có lý, phương pháp xử sự của vợ cũng là tương đối thỏa đáng, nhưng hắn căn bản không phải là loại người này, không phải tích cách có thể nhịn được cơn tức giận, mình là làm theo phân phó của vợ và mẹ vợ, nhưng. . . Chổ nào cũng đều thấy vặn vẹo khó chịu!
Sống vì cái gì?
Người khác có thể là vì thăng quan phát tài, nhưng Đổng Học Bân không phải!
Hắn cũng muốn thăng quan, cũng là một người mê làm quan, nhưng hắn càng muốn sống được thống khoái!
Hiện tại làm như vậy, trầm ổn là trầm ổn, điệu thấp là điệu thấp, nhưng hắn rất không thoải mái, hoàn toàn trái ngược với nhân sinh quan và giá trị quan của mình, giống như ngày hôm trước ở trong ngõ kéo xe cảnh sát đi, vậy mới là chuyện Đổng Học Bân hắn thích làm, thật tự tại!
Tạch tạch!
Vẫn không đánh lửa được!
Bảo vệ cửa vừa nhìn, lập tức đi lên, Tôi giúp ngài đẩy một chút? Phỏng chừng là nhận ra Đổng Học Bân là cán bộ, nói cũng rất khách khí.
Đổng Học Bân nói: Được, cảm ơn.
Không có việc gì, một cái nhấc tay. Bảo vệ cửa ở phía sau đẩy xe.
Xe từ từ lăn bánh, Đổng Học Bân dành thời gian hỏi một tiếng, Vừa rồi người nọ là ai hả?
Bảo vệ cửa ặc một tiếng, ở phía sau nói: Hình như là Dương Chân Dương phó sở trưởng của phòng tổng hợp phòng giám sát thứ tám.
Phòng thứ tám?
Phòng tổng hợp?
Cùng phòng ban với anh em?
Phòng thứ tám phòng ban không ít, cơ cấu của ủy ban kỷ luật cũng tương đối nhiều, Đổng Học Bân cũng không quá nhận thức, hình như thấy đều chưa thấy qua, cái này cũng không kỳ quái, đừng nói hắn mới đến tiền nhiệm không bao nhiêu ngày, cho dù là người ở ủy ban kỷ luật trung ương công tác vài năm, hiển nhiên cũng không có khả năng nhận thức từng cán bộ, nhiều lắm cảm thấy nhìn quen mắt mà thôi, người đều quá nhiều, Đổng Học Bân phỏng chừng đối phương khẳng định cũng không nhận ra mình, hắn còn chưa có tham gia qua hội nghị toàn thể của phòng thứ tám, sau đó lại điệu thấp như thế, người khác sao biết được hắn mới là lạ.
Dương Chân?
Dương phó sở trưởng?
Đổng Học Bân nhớ kỹ hắn.
Khi Xiali được đẩy mạnh vào cửa đại viện, Đổng Học Bân rốt cục mượn khí lực đánh lửa, sợ xe lại tắt lửa, hắn cũng không dám dừng xe, phất tay nói cảm ơn với bảo vệ cửa phía sau, em lái xe tiến vào, đương sau khi dừng ở dưới ký túc xá, Đổng Học Bân cũng thấy được chiếc Audi A4 của Dương Chân phó sở trưởng của phòng tổng hợp, dừng phía trước mình, hắn liếc liếc mắt, xuống xe lên lầu.
Trên lầu.
Khu làm việc sở hai.
Lúc Đổng Học Bân đi vào, mọi người đều đang làm việc.
Mọi người biết ngày hôm nay là Đổng Học Bân đi công tác trở về, ngẩng đầu nhìn, thấy Đổng sở trưởng lại có thể đến muộn, tất cả mọi người đều rất là không biết nói gì.
Xin nghỉ!
Muộn!
Mặc kệ công viện\c!
Cái này rốt cuộc là lãnh đạo cái gì!
Mọi người quả thật đều bội phục hắn, nghiêm ngặt mà nói, Đổng Học Bân thật ra hẳn là tiền nhiệm hơn một tháng, kết quả lúc báo danh thì muộn gần một tháng, sau đó ngày đầu tiên thì muộn, ngày thứ hai xin nghỉ, kết quả sau đó lại nghỉ dài hạn, không còn biện pháp nói!
Nhìn một cái đi!
Ngày hôm nay lại đến muộn!
Hàn Phỉ là cô gái có bối cảnh nhất cũng là có tính cách nhất trong những người này, cô ấy đối với Đổng Học Bân tựa như rất có thành kiến, thẳng thắn cúi đầu tiếp tục công tác, ngay cả bắt chuyện cũng không có, làm bộ không phát hiện hắn. Ba cô ấy là cục trưởng cục hai bộ tổ chức trung ương, cô ấy cũng có cái lo lắng này.
Đổng sở trưởng.
Đổng sở trưởng.
Đám người Hạ Chu và Tôn Triệu Bang tắc chào hỏi tượng trưng, trong lòng cũng sớm có ý kiến đối với Đổng sở trưởng không hợp đàn, tiếng bắt chuyện cũng không có nhiệt tình gì.
Đổng Học Bân gật đầu, Doãn sở trưởng đến chưa?
Trương Đông Lượng cấp bậc thấp nhất nói: Ở phòng làm việc.
Ừm. Đổng Học Bân không quay về phòng mình, mà là đi chỗ lãnh đạo trước.
Gõ gõ cánh cửa, nghe bên trong nói mời vào, Đổng Học Bân liền đẩy cửa đi vào, Doãn sở trưởng, tôi đã trở về, báo cáo cùng ngài.
Doãn Thành An cười ha ha nói: Đứa nhỏ thế nào?
Đổng Học Bân nói: Rất tốt, bệnh đã khỏe, được rồi, báo cáo đi công tác tôi cũng làm xong rồi. Nói xong, lấy ra đưa cho ông ta, Lần này còn phải đa tạ ngài.
Doãn Thành An tùy tiện lật lật không nhìn, đều biết lần này đi công tác cũng là cho Đổng Học Bân nghỉ phép, đi công tác cũng là ngụy trang, nói: Được rồi, đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi, cứ như vậy đi, ha ha, cậu trở lại làm việc đi, có việc thì tới tìm tôi.
Đổng Học Bân nói: Vậy tôi về trước.
Đi thôi. Đối với chuyện Đổng Học Bân lại một lần đến muộn, Doãn Thành An cũng là không đề cập, hình như cái gì cũng không biết, rất hiền hoà.
Đổng Học Bân cũng là lần đầu gặp phải lãnh đạo hiền lành như thế, khiến cho hắn có chút ngượng ngùng, không khỏi giải thích một câu, Tôi hai ngày nay mới dọn nhà, sáng sớm lăn qua lăn lại một hồi, cho nên. . .
Doãn Thành An cười nói: Không có việc gì, chúng ta bên này công tác cũng không nhiều, gần đây cũng không có nhiệm vụ gì, thời gian công tác tự mình điều chỉnh tốt là được, không chú ý nhiều như vậy, lúc có lãnh đạo thị sát hoặc là công tác quan trọng, tận lực đi sớm một chút là được, lúc khác không có việc gì.
Lãnh đạo là có quyền lợi đi muộn, coi như là một phúc lợi đi, Đổng Học Bân cho dù muộn một chút cũng coi như không là cái gì, nhưng hắn thật là lần đầu tiên nghe lãnh đạo nói với mình rằng đến muộn cũng không có việc gì, nhìn người ta đi, đây mới là lãnh đạo tốt, hắn đối với Doãn sở trưởng rất có hảo cảm, không giống đám cán bộ ủy ban kỷ luật suốt ngày cau mày nề nếp giải quyết việc chung, Đổng Học Bân thích người như vậy.
Bên ngoài.
Sau khi rời khỏi đây Đổng Học Bân lại gặp phải phó sở trưởng sở hai Trần Đại Hữu mới từ bên ngoài trở về.
Trần sở trưởng.
Ừm, Đổng sở trưởng.
Đi qua bên người hắn, Trần Đại Hữu cũng không nói nhiều một câu, vào phòng làm việc của mình, nhìn đồng hồ tình phỏng chừng cũng là có ý kiến đối với Đổng Học Bân, lão Trần cùng Doãn sở trưởng là tính cách hoàn toàn không đồng dạng, ông là loại cán bộ kiểm tra kỷ luật rất truyền thống, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, cho nên mới chướng mắt Đổng Học Bân loại lãnh đạo mặc kệ chính sự mỗi ngày đến muộn xin nghỉ. Đổng Học Bân hầu như bị toàn bộ phòng ban đẩy ra sát biên giới.
Nhưng Đổng Học Bân cũng không sao cả, điệu thấp, lúc này là thật sự điệu thấp hoàn toàn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|