Tĩnh!
Vẫn là tĩnh!
Trong Tứ Hợp viện yên tĩnh đủ ba giây đồng hồ!
Đổng Học Bân và Trương Long Quyên đều trợn tròn mắt, Đổng Học Bân ôm lưng của cô ấy, Trương đại tỷ ngồi ở trên người của hắn, hai người mở mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, sau đó trong lúc nhất thời, Đổng Học Bân nhìn thấy Trương đại tỷ hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn tình huống dưới nước mặt một chút, Đổng Học Bân cũng hít vào một hơi, cảm giác như sướng lên tận trời xanh, nhưng Trương đại tỷ sắc mặt căng thẳng đau đớn hô một tiếng!
A!
Ngài. . .
Ui!
Ngài không có việc gì chứ?
Không có việc gì mới là lạ! Ây!
Tôi, tôi không phải cố ý, thật sự!
Tên nhóc cậu đừng nhúc nhích, muốn đau chết chị Trương cậu à!
Đổng Học Bân vội vàng an tĩnh lại, không dám lộn xộn, cứ như thế nhìn Trương Long Quyên, mặt cũng có chút trắng, trong lòng nói cái ngoài ý muốn này thật sự là quá mức, hắn thật không muốn cưỡng cầu, nhưng ai biết Trương đại tỷ đột nhiên ngã xuống, còn ngồi ngay trên đùi mình, vừa rồi bị Trương đại tỷ mê hoặc dụ dỗ nửa ngày như vậy, Đổng Học Bân cũng có phản ứng, kết quả chìa khoá lập tức vào ngay ổ khóa.
Trương Long Quyên nhẹ nhàng thở ra, có chút không hồi phục được.
Đổng Học Bân theo ánh trăng nhìn vào trong nước, chỉ thấy chổ mông của Trương đại tỷ ngồi trên đùi mình, chậm rãi tán ra vết máu hồng hồng.
Một chút. . .
Hai chút. . .
Ba chút. . .
Không rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy.
Tơ máu lơ lửng trong nước, đã bị nước hòa tan, biến mất tung tích.
Đổng Học Bân thấy như vậy, sắc mặt càng trắng bệch, bật thốt lên nói: Ngài thật sự là lần đầu tiên hả?
Trương Long Quyên vừa nghe, thoá mạ: Nói nhảm con mẹ gì vậy! Lão nương ngay cả yêu còn chưa yêu! Người của thời lão nương có thể với các người sao!
Đổng Học Bân biết mình gặp rắc rối, Vậy cái gì vậy cái gì, tôi không phải cái ý kia, không phải, tôi cũng là cảm thấy. . . Ài, tôi cái gì cũng không cảm thấy, dù sao tôi thật không phải cố ý, tôi cũng không ngờ ngài đột nhiên ngã xuống, tôi chưa từng hoạt động.
Thằng nhãi này bắt đầu trốn tránh trách nhiệm.
Trương Long Quyên căn bản không phản ứng hắn.
Đổng Học Bân lau lau cái trán củ đổ mồ hôi, chuyện Trương đại tỷ vẫn là xử nữ Từ Yến đã nói với mình qua, Đổng Học Bân cũng là bán tín bán nghi, mãi đến lần này thật sự xác nhận, Đổng Học Bân cũng thật sự có chút không tiếp thụ được, dù sao Trương đại tỷ tính cách quá phong tao, Từ Yến kết hôn nhiều năm như vậy, còn sinh đứa nhỏ, người khác nói với Đổng Học Bân rằng Từ Yến là xử nữ Đổng Học Bân còn có thể cố gắng tiếp thu, nhưng Trương đại tỷ. . .
Nhưng không tiếp thụ cũng không được!
Còn dùng ể một loại phương thức như thế nghiệm chứng ra!
Đổng Học Bân chỉ cảm thấy mồ hôi đầm đìa, nếu như không phải ở trong nước mà là mặc quần áo, lúc này hắn khẳng định toàn thân đều ướt đẫm!
Vậy phải làm sao bây giờ!
Thật sự gây đại họa rồi`!
Trương đại tỷ. Đổng Học Bân khổ tiếng nói: Ngài thế nào? Cũng được chứ? Ặc, tôi là thật không biết ngài là xử nữ, hơn nữa cái ngoài ý muốn này cũng. . .
Trương Long Quyên đau đớn địa hấp trứ khí, Hiện tại không phải xử nữa.
Nghe cô ấy nói như vậy, cảm giác bứt rứt của Đổng Học Bân lớn hơn nữa, Đều tại tôi đều tại tôi.
Ơ. . . Chảy máu? Trương Long Quyên từ từ nhắm hai mắt hồi sức nói.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, Chảy một chút, hiện tại không còn.
Trương Long Quyên lẩm bẩm: Mẹ nó, đều cái tuổi này rồi còn có màng, bảo hộ thật rất tốt, đáng tiếc hủy trong tay thằng nhóc cậu!
Đổng Học Bân tư thái càng thấp, Thật xin lỗi thật xin lỗi.
Trương Long Quyên nhìn hắn, Còn xin lỗi? Tôi thấy tên nhóc cậu là sướng muốn chết luôn? Phải không?
Không có, cũng không có! Đổng Học Bân cuống quít biện giải một tiếng, hắn bây giờ còn chưa nếm được mùi vị, chủ yếu chuyện tình phát sinh quá đột nhiên.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Biểu tình của Trương Long Quyên rốt cục tốt một chút.
Đổng Học Bân cẩn thận hỏi: Ngài không đau?
Không đau cái rắm! Trương Long Quyên tức giận mắng: Cậu đổi thử xem có đau hay không! Thằng nhãi con! Thật sự ăn chị Trương cậu!
Đổng Học Bân ai da nói: Tôi thật không phải. . . Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!
Ít nói nhảm, nhanh chóng lấy ra cho tôi, lấy ra từ từ chậm một chút! Trương Long Quyên nói.
A. Đổng Học Bân lúc này cũng kinh hồn khiếp đảm, làm gì còn tâm tư nghĩ cái khác, sau khi nghe cô ấy phân phó liền chậm rãi lui về sau.
Trương Long Quyên mặt nhăn tựa như rất đau.
Đổng Học Bân lại thả chậm một ít, nửa ngày mới xong.
Vừa tia tơ máu trôi trên mặt nước.
Lúc này Trương Long Quyên cũng thấy được, cắn răng đem chân thu hồi lại, thở dốc tựa vào thùng tắm, tự mắng: Đây là cái gì? Cái này con mẹ nó cũng là vui quá hóa buồn, lão nương đều bội phục cậu, tên nhóc cậu cũng thật là có thể, bia ngắm nhỏ như vậy, còn bắn chính xác nữa?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Không.
Tên nhóc cậu còn có mặt mũi cười? Trương Long Quyên trừng mắt.
Cười xấu hổ nghẹn trở lại, Đổng Học Bân bày ra mặt khổ, Không có.
Đổng Học Bân một câu cũng không cãi lại, chuyện này mặc kệ có phải là ngoài ý muốn hay không, mặc kệ mình có đuối lý hay không, nhưng Đổng Học Bân chỉ biết một điều là, cũng là mình chiếm một tiện nghi rất lớn của Trương đại tỷ, cho nên mặc kệ Trương đại tỷ nói như thế nào Đổng Học Bân hắn đều phải nhận, không nhận không được.
Trương Long Quyên nhìn hắn, Được rồi được rồi, nhìn biểu tình của cậu kìa, đến đây, đỡ chị Trương cậu đi ra ngoài, chân nhấc không dậy, không ra được!
Được rồi. Đổng Học Bân đứng lên đỡ cô ấy.
Trương Long Quyên cong lưng miễn cưỡng từ trong nước bước ra, được Đổng Học Bân nâng mới đi ra thùng tắm, sau đó nhấc chân co lưng, A! Đau chết lão nương!
Khăn tắm khăn tắm. Đổng Học Bân nhanh chóng đem khăn tắm phủ cho cô ấy, cuối cùng mới mặc cho mình, Ở đây nhiều muỗi, quay về phòng ngài đi, nhìn dưới chân. Đổng Học Bân quả thật là đi theo làm tùy tùng, đưa tay đỡ lưng của cô ấy, một tay cầm lấy cánh tay cô ấy.
Trương Long Quyên liếc hắn, Thằng nhóc con, nhìn chị Trương cậu một hồi sao thu thập cậu!
Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, Ngài muốn đánh muốn mắng tùy tiện, tôi không hoàn thủ không trả lời, dù sao đều là lỗi của tôi.
. . .
Phòng bắc.
Phòng ngủ chủ.
Đổng Học Bân đỡ cô ấy đi vào, để Trương đại tỷ nằm vào trong chăn, nhanh chóng đem khăn lau tóc ướt cho cô ấy, sau đó phủ cái chăn cho cô ấy.
Trương Long Quyên cứ như thế mà nhìn hắn.
Đổng Học Bân bị nhìn có chút sợ hãi, ho khan một chút, cũng ngồi ở trên giường, Vậy cái gì, ngài phê bình tôi đi, phê bình như thế nào đều được.
Trương Long Quyên cũng vui vẻ, Giả bộ đáng thương phải không?
Không có. Đổng Học Bân nói: Khụ khụ, tôi thật cảm thấy rất có lỗi.
Trương Long Quyên giơ hai ngón tay lên kẹp kẹp, Thuốc, lửa.
Đổng Học Bân lấy điếu thuốc mồi lên cho cô ấy, nhìn cô ấy hút.
Trương Long Quyên vừa bực mình vừa buồn cười nói: Vừa rồi có cảm giác gì?
Hả? Đổng Học Bân mê man nói: Không có cảm giác gì.
Thân thể bốn mươi năm của lão nương để lại! Cậu một câu không cảm giác là xong?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Vẫn là tĩnh!
Trong Tứ Hợp viện yên tĩnh đủ ba giây đồng hồ!
Đổng Học Bân và Trương Long Quyên đều trợn tròn mắt, Đổng Học Bân ôm lưng của cô ấy, Trương đại tỷ ngồi ở trên người của hắn, hai người mở mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, sau đó trong lúc nhất thời, Đổng Học Bân nhìn thấy Trương đại tỷ hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn tình huống dưới nước mặt một chút, Đổng Học Bân cũng hít vào một hơi, cảm giác như sướng lên tận trời xanh, nhưng Trương đại tỷ sắc mặt căng thẳng đau đớn hô một tiếng!
A!
Ngài. . .
Ui!
Ngài không có việc gì chứ?
Không có việc gì mới là lạ! Ây!
Tôi, tôi không phải cố ý, thật sự!
Tên nhóc cậu đừng nhúc nhích, muốn đau chết chị Trương cậu à!
Đổng Học Bân vội vàng an tĩnh lại, không dám lộn xộn, cứ như thế nhìn Trương Long Quyên, mặt cũng có chút trắng, trong lòng nói cái ngoài ý muốn này thật sự là quá mức, hắn thật không muốn cưỡng cầu, nhưng ai biết Trương đại tỷ đột nhiên ngã xuống, còn ngồi ngay trên đùi mình, vừa rồi bị Trương đại tỷ mê hoặc dụ dỗ nửa ngày như vậy, Đổng Học Bân cũng có phản ứng, kết quả chìa khoá lập tức vào ngay ổ khóa.
Trương Long Quyên nhẹ nhàng thở ra, có chút không hồi phục được.
Đổng Học Bân theo ánh trăng nhìn vào trong nước, chỉ thấy chổ mông của Trương đại tỷ ngồi trên đùi mình, chậm rãi tán ra vết máu hồng hồng.
Một chút. . .
Hai chút. . .
Ba chút. . .
Không rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy.
Tơ máu lơ lửng trong nước, đã bị nước hòa tan, biến mất tung tích.
Đổng Học Bân thấy như vậy, sắc mặt càng trắng bệch, bật thốt lên nói: Ngài thật sự là lần đầu tiên hả?
Trương Long Quyên vừa nghe, thoá mạ: Nói nhảm con mẹ gì vậy! Lão nương ngay cả yêu còn chưa yêu! Người của thời lão nương có thể với các người sao!
Đổng Học Bân biết mình gặp rắc rối, Vậy cái gì vậy cái gì, tôi không phải cái ý kia, không phải, tôi cũng là cảm thấy. . . Ài, tôi cái gì cũng không cảm thấy, dù sao tôi thật không phải cố ý, tôi cũng không ngờ ngài đột nhiên ngã xuống, tôi chưa từng hoạt động.
Thằng nhãi này bắt đầu trốn tránh trách nhiệm.
Trương Long Quyên căn bản không phản ứng hắn.
Đổng Học Bân lau lau cái trán củ đổ mồ hôi, chuyện Trương đại tỷ vẫn là xử nữ Từ Yến đã nói với mình qua, Đổng Học Bân cũng là bán tín bán nghi, mãi đến lần này thật sự xác nhận, Đổng Học Bân cũng thật sự có chút không tiếp thụ được, dù sao Trương đại tỷ tính cách quá phong tao, Từ Yến kết hôn nhiều năm như vậy, còn sinh đứa nhỏ, người khác nói với Đổng Học Bân rằng Từ Yến là xử nữ Đổng Học Bân còn có thể cố gắng tiếp thu, nhưng Trương đại tỷ. . .
Nhưng không tiếp thụ cũng không được!
Còn dùng ể một loại phương thức như thế nghiệm chứng ra!
Đổng Học Bân chỉ cảm thấy mồ hôi đầm đìa, nếu như không phải ở trong nước mà là mặc quần áo, lúc này hắn khẳng định toàn thân đều ướt đẫm!
Vậy phải làm sao bây giờ!
Thật sự gây đại họa rồi`!
Trương đại tỷ. Đổng Học Bân khổ tiếng nói: Ngài thế nào? Cũng được chứ? Ặc, tôi là thật không biết ngài là xử nữ, hơn nữa cái ngoài ý muốn này cũng. . .
Trương Long Quyên đau đớn địa hấp trứ khí, Hiện tại không phải xử nữa.
Nghe cô ấy nói như vậy, cảm giác bứt rứt của Đổng Học Bân lớn hơn nữa, Đều tại tôi đều tại tôi.
Ơ. . . Chảy máu? Trương Long Quyên từ từ nhắm hai mắt hồi sức nói.
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn, Chảy một chút, hiện tại không còn.
Trương Long Quyên lẩm bẩm: Mẹ nó, đều cái tuổi này rồi còn có màng, bảo hộ thật rất tốt, đáng tiếc hủy trong tay thằng nhóc cậu!
Đổng Học Bân tư thái càng thấp, Thật xin lỗi thật xin lỗi.
Trương Long Quyên nhìn hắn, Còn xin lỗi? Tôi thấy tên nhóc cậu là sướng muốn chết luôn? Phải không?
Không có, cũng không có! Đổng Học Bân cuống quít biện giải một tiếng, hắn bây giờ còn chưa nếm được mùi vị, chủ yếu chuyện tình phát sinh quá đột nhiên.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Biểu tình của Trương Long Quyên rốt cục tốt một chút.
Đổng Học Bân cẩn thận hỏi: Ngài không đau?
Không đau cái rắm! Trương Long Quyên tức giận mắng: Cậu đổi thử xem có đau hay không! Thằng nhãi con! Thật sự ăn chị Trương cậu!
Đổng Học Bân ai da nói: Tôi thật không phải. . . Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!
Ít nói nhảm, nhanh chóng lấy ra cho tôi, lấy ra từ từ chậm một chút! Trương Long Quyên nói.
A. Đổng Học Bân lúc này cũng kinh hồn khiếp đảm, làm gì còn tâm tư nghĩ cái khác, sau khi nghe cô ấy phân phó liền chậm rãi lui về sau.
Trương Long Quyên mặt nhăn tựa như rất đau.
Đổng Học Bân lại thả chậm một ít, nửa ngày mới xong.
Vừa tia tơ máu trôi trên mặt nước.
Lúc này Trương Long Quyên cũng thấy được, cắn răng đem chân thu hồi lại, thở dốc tựa vào thùng tắm, tự mắng: Đây là cái gì? Cái này con mẹ nó cũng là vui quá hóa buồn, lão nương đều bội phục cậu, tên nhóc cậu cũng thật là có thể, bia ngắm nhỏ như vậy, còn bắn chính xác nữa?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Không.
Tên nhóc cậu còn có mặt mũi cười? Trương Long Quyên trừng mắt.
Cười xấu hổ nghẹn trở lại, Đổng Học Bân bày ra mặt khổ, Không có.
Đổng Học Bân một câu cũng không cãi lại, chuyện này mặc kệ có phải là ngoài ý muốn hay không, mặc kệ mình có đuối lý hay không, nhưng Đổng Học Bân chỉ biết một điều là, cũng là mình chiếm một tiện nghi rất lớn của Trương đại tỷ, cho nên mặc kệ Trương đại tỷ nói như thế nào Đổng Học Bân hắn đều phải nhận, không nhận không được.
Trương Long Quyên nhìn hắn, Được rồi được rồi, nhìn biểu tình của cậu kìa, đến đây, đỡ chị Trương cậu đi ra ngoài, chân nhấc không dậy, không ra được!
Được rồi. Đổng Học Bân đứng lên đỡ cô ấy.
Trương Long Quyên cong lưng miễn cưỡng từ trong nước bước ra, được Đổng Học Bân nâng mới đi ra thùng tắm, sau đó nhấc chân co lưng, A! Đau chết lão nương!
Khăn tắm khăn tắm. Đổng Học Bân nhanh chóng đem khăn tắm phủ cho cô ấy, cuối cùng mới mặc cho mình, Ở đây nhiều muỗi, quay về phòng ngài đi, nhìn dưới chân. Đổng Học Bân quả thật là đi theo làm tùy tùng, đưa tay đỡ lưng của cô ấy, một tay cầm lấy cánh tay cô ấy.
Trương Long Quyên liếc hắn, Thằng nhóc con, nhìn chị Trương cậu một hồi sao thu thập cậu!
Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, Ngài muốn đánh muốn mắng tùy tiện, tôi không hoàn thủ không trả lời, dù sao đều là lỗi của tôi.
. . .
Phòng bắc.
Phòng ngủ chủ.
Đổng Học Bân đỡ cô ấy đi vào, để Trương đại tỷ nằm vào trong chăn, nhanh chóng đem khăn lau tóc ướt cho cô ấy, sau đó phủ cái chăn cho cô ấy.
Trương Long Quyên cứ như thế mà nhìn hắn.
Đổng Học Bân bị nhìn có chút sợ hãi, ho khan một chút, cũng ngồi ở trên giường, Vậy cái gì, ngài phê bình tôi đi, phê bình như thế nào đều được.
Trương Long Quyên cũng vui vẻ, Giả bộ đáng thương phải không?
Không có. Đổng Học Bân nói: Khụ khụ, tôi thật cảm thấy rất có lỗi.
Trương Long Quyên giơ hai ngón tay lên kẹp kẹp, Thuốc, lửa.
Đổng Học Bân lấy điếu thuốc mồi lên cho cô ấy, nhìn cô ấy hút.
Trương Long Quyên vừa bực mình vừa buồn cười nói: Vừa rồi có cảm giác gì?
Hả? Đổng Học Bân mê man nói: Không có cảm giác gì.
Thân thể bốn mươi năm của lão nương để lại! Cậu một câu không cảm giác là xong?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|