Chín giờ hơn.
Khách sạn Hoàng Gia.
Xe buýt dừng ở cửa, mọi người lần lượt xuống xe, đều trở về.
Đổng Học Bân là người cuối cùng xuống xe, hắn cầm hơn mười bao và túi xách chen hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là Hầu Văn cùng mấy người phía dưới tiếp, Đổng Học Bân mới từ trên xe buýt cửa chen ra, hắn cũng là mệt đầu đầy mồ hôi, cảm thấy tính sai, chỉ lo vui vẻ thấy cái gì thì mua, ai ngờ mấy món này chẳng nặng bao nhiêu, nhưng xách cùng một chỗ lại nặng như thế, hắn xách mà thấy lao lực.
Cậu mua nhiều lắm. Hầu Văn không nói gì.
Đổng Học Bân há mồm thở dốc, Ai bảo vợ thích.
Hầu Văn la lên: Cậu đối với vợ cậu thật đúng là tốt, coi cho cậu. . . Nói xong dừng một chút, Ặc, bất quá tôi nếu có thể cưới được một người vợ đẹp như thế, tôi khẳng định cũng đối với cô ấy như vậy.
Đổng Học Bân bĩu môi nói: Cậu cứ nói đi.
Cái này tốn bao nhiêu tiền? Hầu Văn hỏi.
Đổng Học Bân khinh phiêu phiêu nói: Không bao nhiêu, tôi cũng không nhớ.
Hàn Phương ở bên cạnh hâm mộ nói: Đều là sản phẩm nổi tiếng, tôi chỉ biết cái túi này là tám chục ngàn, tôi vừa nhìn một cái như vậy, quá đắt nênkhông mua.
Hầu Văn ngạc nhiên nói: Học Bân, nhà cậu có tiền như thế lúc nào?
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Trúng vé số vài lần, giải nhất.
Xung quanh có vài người cũng nghe thấy được, thế mới biết hắn sao có tiền dám mua đồ như thế.
Thế nhưng. . .
Trúng giải nhất?
Vẫn là trúng giải nhất vài lần?
Tất cả mọi người nghe mà sửng sốt!
Hầu Văn cắn răng một cái, cuối cùng nghẹn ra một câu nói.Hai ta lúc này mới ba năm không gặp, tốt nghiệp mới ba năm, ài, thật sự là không thể so sánh.
Phía trước.
Tạ Tuệ Lan quay đầu lại nói: Học Bân, đưa em mấy cái túi.
Đổng Học Bân không cho cô ấy, Không cần em, anh xách được.
Kêu anh đưa cho em thì đưa cho em đi. Tạ Tuệ Lan cười đi tới, từ bên trong cầm lấy một túi nước hoa và một túi xách khăn lụa, đi.
Nước hoa rất năng, Đổng Học Bân cũng thoải mái rất nhiều. Hầu Văn cũng giúp hắn xách vài túi. Mọi người vừa trò chuyện vừa lên lầu.
Bên cạnh, rất nhiều cán bộ và người nhà trước đó không theo bọn họ cùng đi sòng bạc đại khái cũng là nghe chuyện của sòng bạc Bồ Kinh, hơn nữa Đổng Học Bân bỏ nhiều tiền như vậy mua nhiều đồ như vậy, mọi người cũng đều dùng một loại ánh mắt dị dạng nhìn hắn. Là không hiểu cái này rốt cuộc là dạng người gì. Sòng bạc lớn nhất Ma Cao thấy hắn đều phát sợ? Tuổi còn trẻ mà có tiền như thế? Còn là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương? Còn cưới được một người vợ như Tạ bí thư? Mọi người càng ngày càng nhìn không hiểu chồng của Tạ bí thư. Người này rốt cuộc đang làm gì?
. . .
Trên lầu.
Bên trong phòng thương vụ.
Đổng Học Bân là về trước, cũng không thấy được Tuệ Lan, người nhiều lắm không biết cô ấy đi đâu. Sau khi vào phòng thì ném đống bao và túi xách xuống, thể tích của những cái này, hầu như đều lớn hơn so với thể tích của Đổng Học Bân, hắn đều không hiểu được sao mình có thể xách được.
Mệt quá.
Tắm rửa thôi.
Đổng Học Bân đem quần áo cởi ra, trần trụi đi vào phòng tắm, sau khi xả nước, ào vào bồn tắm lớn, ngâm nước nóng tắm, đưa tay đắc ý mồi một điếu thuốc, hắn đối với lần nghỉ phép này vẫn là rất thoả mãn, tinh thần căng thẳng công tác nhiều năm như vậy, mấy tháng nay hắn thật phải nghỉ ngơi.
Thoải mái nha.
Thật sự là hưởng thụ.
Tích, thẻ phòng vang lên, cánh cửa bên ngoài hình như mở ra.
Đổng Học Bân kêu một tiếng với cửa phòng tắm, Đã trở về?
Ừm. Tiếng bước chân đến gần, Sao lại tắm thế?
Anh mệt cả người đều là mồ hôi, đương nhiên phải tắm, em đi đâu vậy? Mới về? Đổng Học Bân đem tàn thuốc dụi đi, ném vào trong thùng rác.
Ha ha, đi trò chuyện với mấy người chị.
Để đồ đó đi, mau tới, hai ta cùng tắm.
Làm gì còn có đồ, đều đưa hết rồi.
Hả? Nước hoa và mấy cái khăn lụa hồi nãy?
Ừm, Trần đại tỷ và phu nhân của Thành bí thư rất thích.
Những cái này đều vượt lên một ngàn đồng tiền, tặng không có việc gì chứ?
Cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, giữa bạn bè không có chuyện gì.
Cũng phải, vừa lúc làm tốt quan hệ, em vừa tới tỉnh Giang Nam, nhân mạch quan hệ còn chưa đủ, dù sao cũng phải mau chóng thăm dò mới khai triển công tác tốt.
Bên ngoài không tiếng động.
Sau một lúc lâu, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra.
Đổng Học Bân sửng sốt, nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy được một thân thể trắng bóng chậm rãi bước đi vào, đóng kín cửa, rất tự nhiên vẫy tay với mình.
Chừa ra một chỗ. Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân nuốt nuốt nước bọt, tránh ra một chút, Ừm.
Đùi đẹp thon thả của Tạ Tuệ Lan hơi nhấc lên, vào trong nước, sau đó toàn bộ thân thể cũng xuống nước, nằm kề bên Đổng Học Bân trong bồn tắm lớn.
Ngay cả kết hôn đã hơn một năm, đứa nhỏ cũng có, nhưng Đổng Học Bân mỗi lần thấy Tạ Tuệ Lan vẫn là cảm thấy cô ấy đẹp đến đáng sợ, cái khuôn mặt ấy, quả thật không nên nói ra, còn có cái vóc người kia, làn da kia, cái khí chất kia, thấy bao nhiêu năm cũng không đủ. Đổng Học Bân có chút động tình, đưa tay ôm phía sau lưng trơn truột của cô ấy, đầu đưa qua, hít nhẹ mùi thơm trong tóc cô ấy.
Em nói xem sao em đẹp như thế?
Ha ha, Tạ tỷ anh đây là trời sinh.
Em thật cảm thấy anh xứng với em?
Làm sao vậy? Còn thổn thức à?
Không có, anh chỉ hỏi một chút, nói thật, em vì sao gả cho anh?
. . . Muốn nghe lời thật?
Nghe, em nói đi.
Bởi vì tên nhóc anh quá có thể gâ phiền phức, đế nơi nào cũng không làm cho bớt lo, nếu như không có em ở bên cạnh quản anh, nếu như không có nhà của em ở ở phía sau giúp anh chùi đít, anh cũng không biết đem họa chọc tới chổ nào rồi, ha ha, cho nên Tạ tỷ anh lo lắng anh, được, gả cho tên nhóc anh, sau này cũng có thể đem anh dẫn về đường ngay, vì vậy Tạ tỷ anh tình thương của mẹ bạo phát, đại khái là như thế này. Tạ Tuệ Lan cười như không cười.
Đổng Học Bân mắt trợn trắng, Tình thương của mẹ cái gì chứ!
Tạ Tuệ Lan cười nói: Tình thương của mẹ làm sao không phải một loại tình cảm? Tình cảm của phụ nữ là rất phức tạp, tên nhóc anh biết đủ rồi, còn được tiện nghi khoe mã à.
Đổng Học Bân: . . .
Thế nào? Còn không hài lòng?
Rất không hài lòng, một cái tình thương của mẹ bạo phát thì đem anh lừa gạt, anh còn tưởng rằng em là bị mị lực cá nhân của anh hấp dẫn chứ! Đổng Học Bân dõng dạc nói.
Gây họa nếu như một loại mị lực, anh thật đúng là mị lực không cạn. Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân nói lầm bầm nói: Dù sao anh không hài lòng, em tìm cái gì mà anh thích nghe nói đi.
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, trong mắt mang theo nụ cười hơi nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai hắn nói: Được, vậy Tạ tỷ anh ngày hôm nay cho anh thoả mãn.
Đổng Học Bân còn chưa kịp hồi phục có phản ứng.
Tạ Tuệ Lan cũng đã cúi đầu, nín thở đem đầu lặn vào trong nước, ở dưới nước nhẹ nhàng hé miệng.
Đổng Học Bân thân thể nhất thời run lên, da đầu có cảm giác như muốn nổ tung, hít một ngụm khí lạnh, hôm nay thật đúng là mặt trời mọc ra từ phía tây rồi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Khách sạn Hoàng Gia.
Xe buýt dừng ở cửa, mọi người lần lượt xuống xe, đều trở về.
Đổng Học Bân là người cuối cùng xuống xe, hắn cầm hơn mười bao và túi xách chen hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là Hầu Văn cùng mấy người phía dưới tiếp, Đổng Học Bân mới từ trên xe buýt cửa chen ra, hắn cũng là mệt đầu đầy mồ hôi, cảm thấy tính sai, chỉ lo vui vẻ thấy cái gì thì mua, ai ngờ mấy món này chẳng nặng bao nhiêu, nhưng xách cùng một chỗ lại nặng như thế, hắn xách mà thấy lao lực.
Cậu mua nhiều lắm. Hầu Văn không nói gì.
Đổng Học Bân há mồm thở dốc, Ai bảo vợ thích.
Hầu Văn la lên: Cậu đối với vợ cậu thật đúng là tốt, coi cho cậu. . . Nói xong dừng một chút, Ặc, bất quá tôi nếu có thể cưới được một người vợ đẹp như thế, tôi khẳng định cũng đối với cô ấy như vậy.
Đổng Học Bân bĩu môi nói: Cậu cứ nói đi.
Cái này tốn bao nhiêu tiền? Hầu Văn hỏi.
Đổng Học Bân khinh phiêu phiêu nói: Không bao nhiêu, tôi cũng không nhớ.
Hàn Phương ở bên cạnh hâm mộ nói: Đều là sản phẩm nổi tiếng, tôi chỉ biết cái túi này là tám chục ngàn, tôi vừa nhìn một cái như vậy, quá đắt nênkhông mua.
Hầu Văn ngạc nhiên nói: Học Bân, nhà cậu có tiền như thế lúc nào?
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Trúng vé số vài lần, giải nhất.
Xung quanh có vài người cũng nghe thấy được, thế mới biết hắn sao có tiền dám mua đồ như thế.
Thế nhưng. . .
Trúng giải nhất?
Vẫn là trúng giải nhất vài lần?
Tất cả mọi người nghe mà sửng sốt!
Hầu Văn cắn răng một cái, cuối cùng nghẹn ra một câu nói.Hai ta lúc này mới ba năm không gặp, tốt nghiệp mới ba năm, ài, thật sự là không thể so sánh.
Phía trước.
Tạ Tuệ Lan quay đầu lại nói: Học Bân, đưa em mấy cái túi.
Đổng Học Bân không cho cô ấy, Không cần em, anh xách được.
Kêu anh đưa cho em thì đưa cho em đi. Tạ Tuệ Lan cười đi tới, từ bên trong cầm lấy một túi nước hoa và một túi xách khăn lụa, đi.
Nước hoa rất năng, Đổng Học Bân cũng thoải mái rất nhiều. Hầu Văn cũng giúp hắn xách vài túi. Mọi người vừa trò chuyện vừa lên lầu.
Bên cạnh, rất nhiều cán bộ và người nhà trước đó không theo bọn họ cùng đi sòng bạc đại khái cũng là nghe chuyện của sòng bạc Bồ Kinh, hơn nữa Đổng Học Bân bỏ nhiều tiền như vậy mua nhiều đồ như vậy, mọi người cũng đều dùng một loại ánh mắt dị dạng nhìn hắn. Là không hiểu cái này rốt cuộc là dạng người gì. Sòng bạc lớn nhất Ma Cao thấy hắn đều phát sợ? Tuổi còn trẻ mà có tiền như thế? Còn là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương? Còn cưới được một người vợ như Tạ bí thư? Mọi người càng ngày càng nhìn không hiểu chồng của Tạ bí thư. Người này rốt cuộc đang làm gì?
. . .
Trên lầu.
Bên trong phòng thương vụ.
Đổng Học Bân là về trước, cũng không thấy được Tuệ Lan, người nhiều lắm không biết cô ấy đi đâu. Sau khi vào phòng thì ném đống bao và túi xách xuống, thể tích của những cái này, hầu như đều lớn hơn so với thể tích của Đổng Học Bân, hắn đều không hiểu được sao mình có thể xách được.
Mệt quá.
Tắm rửa thôi.
Đổng Học Bân đem quần áo cởi ra, trần trụi đi vào phòng tắm, sau khi xả nước, ào vào bồn tắm lớn, ngâm nước nóng tắm, đưa tay đắc ý mồi một điếu thuốc, hắn đối với lần nghỉ phép này vẫn là rất thoả mãn, tinh thần căng thẳng công tác nhiều năm như vậy, mấy tháng nay hắn thật phải nghỉ ngơi.
Thoải mái nha.
Thật sự là hưởng thụ.
Tích, thẻ phòng vang lên, cánh cửa bên ngoài hình như mở ra.
Đổng Học Bân kêu một tiếng với cửa phòng tắm, Đã trở về?
Ừm. Tiếng bước chân đến gần, Sao lại tắm thế?
Anh mệt cả người đều là mồ hôi, đương nhiên phải tắm, em đi đâu vậy? Mới về? Đổng Học Bân đem tàn thuốc dụi đi, ném vào trong thùng rác.
Ha ha, đi trò chuyện với mấy người chị.
Để đồ đó đi, mau tới, hai ta cùng tắm.
Làm gì còn có đồ, đều đưa hết rồi.
Hả? Nước hoa và mấy cái khăn lụa hồi nãy?
Ừm, Trần đại tỷ và phu nhân của Thành bí thư rất thích.
Những cái này đều vượt lên một ngàn đồng tiền, tặng không có việc gì chứ?
Cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, giữa bạn bè không có chuyện gì.
Cũng phải, vừa lúc làm tốt quan hệ, em vừa tới tỉnh Giang Nam, nhân mạch quan hệ còn chưa đủ, dù sao cũng phải mau chóng thăm dò mới khai triển công tác tốt.
Bên ngoài không tiếng động.
Sau một lúc lâu, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra.
Đổng Học Bân sửng sốt, nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy được một thân thể trắng bóng chậm rãi bước đi vào, đóng kín cửa, rất tự nhiên vẫy tay với mình.
Chừa ra một chỗ. Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân nuốt nuốt nước bọt, tránh ra một chút, Ừm.
Đùi đẹp thon thả của Tạ Tuệ Lan hơi nhấc lên, vào trong nước, sau đó toàn bộ thân thể cũng xuống nước, nằm kề bên Đổng Học Bân trong bồn tắm lớn.
Ngay cả kết hôn đã hơn một năm, đứa nhỏ cũng có, nhưng Đổng Học Bân mỗi lần thấy Tạ Tuệ Lan vẫn là cảm thấy cô ấy đẹp đến đáng sợ, cái khuôn mặt ấy, quả thật không nên nói ra, còn có cái vóc người kia, làn da kia, cái khí chất kia, thấy bao nhiêu năm cũng không đủ. Đổng Học Bân có chút động tình, đưa tay ôm phía sau lưng trơn truột của cô ấy, đầu đưa qua, hít nhẹ mùi thơm trong tóc cô ấy.
Em nói xem sao em đẹp như thế?
Ha ha, Tạ tỷ anh đây là trời sinh.
Em thật cảm thấy anh xứng với em?
Làm sao vậy? Còn thổn thức à?
Không có, anh chỉ hỏi một chút, nói thật, em vì sao gả cho anh?
. . . Muốn nghe lời thật?
Nghe, em nói đi.
Bởi vì tên nhóc anh quá có thể gâ phiền phức, đế nơi nào cũng không làm cho bớt lo, nếu như không có em ở bên cạnh quản anh, nếu như không có nhà của em ở ở phía sau giúp anh chùi đít, anh cũng không biết đem họa chọc tới chổ nào rồi, ha ha, cho nên Tạ tỷ anh lo lắng anh, được, gả cho tên nhóc anh, sau này cũng có thể đem anh dẫn về đường ngay, vì vậy Tạ tỷ anh tình thương của mẹ bạo phát, đại khái là như thế này. Tạ Tuệ Lan cười như không cười.
Đổng Học Bân mắt trợn trắng, Tình thương của mẹ cái gì chứ!
Tạ Tuệ Lan cười nói: Tình thương của mẹ làm sao không phải một loại tình cảm? Tình cảm của phụ nữ là rất phức tạp, tên nhóc anh biết đủ rồi, còn được tiện nghi khoe mã à.
Đổng Học Bân: . . .
Thế nào? Còn không hài lòng?
Rất không hài lòng, một cái tình thương của mẹ bạo phát thì đem anh lừa gạt, anh còn tưởng rằng em là bị mị lực cá nhân của anh hấp dẫn chứ! Đổng Học Bân dõng dạc nói.
Gây họa nếu như một loại mị lực, anh thật đúng là mị lực không cạn. Tạ Tuệ Lan cười nói.
Đổng Học Bân nói lầm bầm nói: Dù sao anh không hài lòng, em tìm cái gì mà anh thích nghe nói đi.
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, trong mắt mang theo nụ cười hơi nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai hắn nói: Được, vậy Tạ tỷ anh ngày hôm nay cho anh thoả mãn.
Đổng Học Bân còn chưa kịp hồi phục có phản ứng.
Tạ Tuệ Lan cũng đã cúi đầu, nín thở đem đầu lặn vào trong nước, ở dưới nước nhẹ nhàng hé miệng.
Đổng Học Bân thân thể nhất thời run lên, da đầu có cảm giác như muốn nổ tung, hít một ngụm khí lạnh, hôm nay thật đúng là mặt trời mọc ra từ phía tây rồi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|