Đại viện thị ủy.
Bầu không khí bỗng bị kiềm hãm.
Tràng diện cũng có chút lặng ngắt như tờ.
Nhìn giấy chứng nhận của Đổng Học Bân đưa ra ở đây, tất cả mọi người biết cái này khẳng định không giả được, cũng không ai dám giả như thế, cho dù có to gan lớn mật dám cầm loại giấy chứng nhận này giả danh lừa bịp, cũng tuyệt đối không phải là người nhà của bí thư thị ủy, tính chất sẽ không giống, cho nên cũng không cần xác nhận con dấu hoặc là thứ khác trên giấy chứng nhận, mọi người đều rõ ràng, đây là thật sự, người trước mắt thật là một giám sát viên cấp chính xử của ủy ban kỷ luật trung ương, cái chuyển ngoặt này thật sự quá lớn, cũng làm rất nhiều người đều nghẹn họng!
Cấp chính xử!
Cho dù tại phòng giám sát thứ tám cũng là lãnh đạo!
Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người cũng là mình quá trông mặt mà bắt hình dong, ai mà ngờ người trẻ tuổi vẻ ngoài xấu xí như thế, lại chính là giám sát viên cấp bậc cao như vậy? Người của thành phố Hạ Hưng cũng hậu tri hậu giác phản ứng, bọn họ lần này thật là khờ, ngay cả Tạ bí thư vừa điều đến đây, mọi người đối với bối cảnh và các loại sự tình của cô ấy cũng đều không quen thuộc, nhưng dùng cái mông nghĩ cũng có thể biết, Tạ bí thư là bí thư thị ủy cấp bậc như thế, lại có dung nhan khuynh quốc khuynh thành cùng vóc người thon thả động nhân như thế, sao có thể sẽ gả cho một người bình thường, không cùng cấp bậc, trình tự không giống, hai người cũng rất khó trở thành vợ chồng được!
Trông nhầm!
Hèn chi Tạ bí thư vẫn không lên tiếng!
Hèn chi chồng Tạ bí thư dám đứng ra!
Phê bình lãnh đạo tỉnh? Chỉ trích đồng chí đến từ trong tỉnh thị sát?
Vừa rồi mọi người còn cảm thấy Đổng Học Bân là to gan lớn mật không hiểu trời cao đất rộng, nhưng hiện tại đã biết thân phận của hắn và đơn vị công tác, mọi người cũng bình thường trở lại, phòng giám sát thứ tám ủy ban kỷ luật trung ương người ta cũng là quản tỉnh Giang Nam bọn họ, có quyền lợi giám thị giám sát đốc thúc xử phạt, đừng nói Đổng Học Bân phê bình bọn họ, cho dù hắn đơn độc tìm lãnh đạo nào nói chuyện, quan viên cấp sở cũng phải ngồi nghe, về phần lãnh đạo cấp tỉnh. Đổng Học Bân nếu như có thể được cấp trên phê chuẩn lấy được văn kiện và thủ tục, hắn cũng có tư cách đặt câu hỏi chất vất thậm chí đè ép đối phương, quyền lực to lớn, không phải là cán bộ địa phương bọn họ có thể tưởng tượng.
Thị trưởng Hạ nhìn Tạ Tuệ Lan thật sâu.
Các lãnh đạo thành phố khác giật mình nhìn nhau, trong lòng cũng đều có suy nghĩ.
Đổng Học Bân dừng một chút, nhìn người của ủy ban kỷ luật tỉnh, Anh có thể báo cho ủy ban kỷ luật tỉnh, dù sao vài ngày gần đây tôi cũng chuẩn bị đi một chuyến.
Người kia rơi vào tình huống khó xử cực kỳ, mặt đỏ bừng, Không có không có, tôi. . . Gã nào dám báo lên, đó không phải tìm đường chết sao, hơn nữa cho dù gã báo lên, cũng căn bản không có lý do. Phòng ban của ủy ban kỷ luật cấp trên tiến hành chỉ đạo và phê bình đối với công tác của bọn họ, cái này lúc đầu cũng là đương nhiên, ai cũng nói không được cái gì, thậm chí cho dù Đổng Học Bân nói có chút quá phận, gã báo cho ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không có một chút ý nghĩa, ủy ban kỷ luật tỉnh cũng nào dám thụ lí, chỉ nghe nói qua ủy ban kỷ luật trung ương điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh, còn chưa có nghe nói ủy ban kỷ luật tỉnh có thể điều tra ủy ban kỷ luật trung ương! Gã ta đã có chút hối hận những lời nói của mình và thái độ đối đãi với Đổng Học Bân! Gã thật sự muốn đi tới nói một câu Lũ lụt vọt tới miếu long vương người một nhà không chấp người một nhà , nhưng gã không có mặt mũi nào, lãnh đạo tỉnh cũng không tỏ thái độ.
Đổng Học Bân lại nhìn về phía Chu sở trưởng vẫn ồn ào với hắn, Chu sở trưởng, hiện tại tôi có tư cách nói chưa?
Chu sở trưởng hận không thể đem tổ tông mười tám đời của Đổng Học Bân lấy ra mắng, tư cách? Cậu là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương! Cậu không có tư cách thì ai có tư cách! Chu sở trưởng biết đối phương là gõ tự mình, là đánh mặt mình, dù sao mới vừa rồi mình cũng nói qua ở đây không có chổ cho Đổng Học Bân nói. Bất quá Chu sở trưởng chỉ có thể chấp nhận, nói: Vừa rồi không biết cậu là đồng chí của ủy ban kỷ luật trung ương tới thị sát, còn tưởng rằng cậu là người nhà cán bộ, cho nên. . .
Cổ phó tỉnh trưởng đã lâu không nói. Hiện tại cũng vậy. Không hé răng, chỉ là nhìn Đổng Học Bân một chút. Biểu tình trên mặt không có gì biến hóa, rất khó nhìn ra ông ta sớm nghe nói Tạ Tuệ Lan có một người chồng nhậm chức tại ủy ban kỷ luật trung ương hay là công phu dưỡng khí của Cổ phó tỉnh trưởng không tồi.
Người trong tỉnh đều á khẩu không trả lời được.
Một ít khoa viên cấp bậc thấp trên lầu của thành phố Hạ Hưng thấy người trong tỉnh không nói chuyện, tất cả đều ảm đảm, trước đó bị người trong tỉnh phê bình, bọn họ cũng mang thù.
Ai biết Đổng Học Bân được lý không buông tha người, tiếp tục nhìn bọn họ nói: Vậy nếu tôi hiện tại có tư cách nói, thế thì tôi sẽ nói vài câu, tôi lần này tới thật ra cũng không tính là thị sát, là giải lý tình huống mà thôi, nhưng những thứ hiện tại tôi thấy, tôi cảm thấy rất không hài lòng, trong tỉnh thị sát là cần thiết, nhưng mục đích là cái gì, tôi nghĩ các người hẳn là rõ ràng, tất cả đều hẳn là vì giám sát công tác của chính phủ địa phương nâng cao một bước, vì phát triển, vì dân chúng, mà không phải vì thêm phiền gây trở ngại công tác của chính phủ địa phương! Các người không phải có chút lẫn lộn đầu đuôi? Trễ hai giờ! Không liên quan đến nội dung thị sát nói đủ nửa tiếng đồng hồ! Tôi vẫn là câu nói kia, theo tôi thấy các người cái này không phải là có trách nhiệm với công tác! Mà là không tôn trọng và không có trách nhiệm đối với công tác địa phương!
Lần này nói, không ai cắt đứt Đổng Học Bân.
Cao Thượng nhìn Đổng Học Bân uy phong lẫm lẫm phát biểu với đồng chí trong tỉnh, cô ấy cũng cười khổ một tiếng, trước đó tiếp xúc tại phòng làm việc, cô ấy nhìn ra Đổng Học Bân có thể là làm quan, nhưng thật không ngờ một người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi có thể là lãnh đạo cấp chính xử, còn là ở ủy ban kỷ luật trung ương.
Đổng Học Bân chậm rãi nói: Chuyện lần này tôi tạm thời không chuẩn bị báo lên, hơn nữa thật ra cũng không phải đại sự gì, chỉ là một phản ánh trắc diện có chút vấn đề mà thôi, con người tôi trong ánh mắt không chịu được hạt cát, thấy vấn đề sẽ nói, tôi cũng hy vọng sau này đối đãi loại vấn đề này, phương thức xử lý của các người sẽ có linh hoạt hơn, đương nhiên, cái này là kiến nghị của tôi mà thôi, có nghe hay không tùy các người.
Bọn họ có thể không nghe sao!
Nói sai cũng phải nghe!
Cổ phó tỉnh trưởng không tỏ thái độ, Chu sở trưởng tựa hồ mềm mại, người trong tỉnh trong lúc nhất thời cũng không có một chút khí thế, cũng như đồng chí của thành phố Hạ Hưng không phản bác đội ngũ thị sát trong tỉnh của bọn họ, bọn họ cũng không phản bác được một người lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương tới trong tỉnh thị sát.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Tràng diện vẫn là rất tĩnh.
Đổng Học Bân thấy không người lên tiếng, quở trách bọn họ cũng quở trách không khác biệt lắm, hắn hết giận thì quay lại người của ủy ban kỷ luật tỉnh nói: Sắp tới tôi sẽ đi ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi muốn kiểm tra thí điểm tình huống tài sản trình báo của một ít cán bộ, đến lúc đó các người phối hợp một chút.
Người kia liền nói: Tốt tốt.
Lời cuối cùng này của Đổng Học Bân rõ ràng có chút uy hiếp! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bầu không khí bỗng bị kiềm hãm.
Tràng diện cũng có chút lặng ngắt như tờ.
Nhìn giấy chứng nhận của Đổng Học Bân đưa ra ở đây, tất cả mọi người biết cái này khẳng định không giả được, cũng không ai dám giả như thế, cho dù có to gan lớn mật dám cầm loại giấy chứng nhận này giả danh lừa bịp, cũng tuyệt đối không phải là người nhà của bí thư thị ủy, tính chất sẽ không giống, cho nên cũng không cần xác nhận con dấu hoặc là thứ khác trên giấy chứng nhận, mọi người đều rõ ràng, đây là thật sự, người trước mắt thật là một giám sát viên cấp chính xử của ủy ban kỷ luật trung ương, cái chuyển ngoặt này thật sự quá lớn, cũng làm rất nhiều người đều nghẹn họng!
Cấp chính xử!
Cho dù tại phòng giám sát thứ tám cũng là lãnh đạo!
Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người cũng là mình quá trông mặt mà bắt hình dong, ai mà ngờ người trẻ tuổi vẻ ngoài xấu xí như thế, lại chính là giám sát viên cấp bậc cao như vậy? Người của thành phố Hạ Hưng cũng hậu tri hậu giác phản ứng, bọn họ lần này thật là khờ, ngay cả Tạ bí thư vừa điều đến đây, mọi người đối với bối cảnh và các loại sự tình của cô ấy cũng đều không quen thuộc, nhưng dùng cái mông nghĩ cũng có thể biết, Tạ bí thư là bí thư thị ủy cấp bậc như thế, lại có dung nhan khuynh quốc khuynh thành cùng vóc người thon thả động nhân như thế, sao có thể sẽ gả cho một người bình thường, không cùng cấp bậc, trình tự không giống, hai người cũng rất khó trở thành vợ chồng được!
Trông nhầm!
Hèn chi Tạ bí thư vẫn không lên tiếng!
Hèn chi chồng Tạ bí thư dám đứng ra!
Phê bình lãnh đạo tỉnh? Chỉ trích đồng chí đến từ trong tỉnh thị sát?
Vừa rồi mọi người còn cảm thấy Đổng Học Bân là to gan lớn mật không hiểu trời cao đất rộng, nhưng hiện tại đã biết thân phận của hắn và đơn vị công tác, mọi người cũng bình thường trở lại, phòng giám sát thứ tám ủy ban kỷ luật trung ương người ta cũng là quản tỉnh Giang Nam bọn họ, có quyền lợi giám thị giám sát đốc thúc xử phạt, đừng nói Đổng Học Bân phê bình bọn họ, cho dù hắn đơn độc tìm lãnh đạo nào nói chuyện, quan viên cấp sở cũng phải ngồi nghe, về phần lãnh đạo cấp tỉnh. Đổng Học Bân nếu như có thể được cấp trên phê chuẩn lấy được văn kiện và thủ tục, hắn cũng có tư cách đặt câu hỏi chất vất thậm chí đè ép đối phương, quyền lực to lớn, không phải là cán bộ địa phương bọn họ có thể tưởng tượng.
Thị trưởng Hạ nhìn Tạ Tuệ Lan thật sâu.
Các lãnh đạo thành phố khác giật mình nhìn nhau, trong lòng cũng đều có suy nghĩ.
Đổng Học Bân dừng một chút, nhìn người của ủy ban kỷ luật tỉnh, Anh có thể báo cho ủy ban kỷ luật tỉnh, dù sao vài ngày gần đây tôi cũng chuẩn bị đi một chuyến.
Người kia rơi vào tình huống khó xử cực kỳ, mặt đỏ bừng, Không có không có, tôi. . . Gã nào dám báo lên, đó không phải tìm đường chết sao, hơn nữa cho dù gã báo lên, cũng căn bản không có lý do. Phòng ban của ủy ban kỷ luật cấp trên tiến hành chỉ đạo và phê bình đối với công tác của bọn họ, cái này lúc đầu cũng là đương nhiên, ai cũng nói không được cái gì, thậm chí cho dù Đổng Học Bân nói có chút quá phận, gã báo cho ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không có một chút ý nghĩa, ủy ban kỷ luật tỉnh cũng nào dám thụ lí, chỉ nghe nói qua ủy ban kỷ luật trung ương điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh, còn chưa có nghe nói ủy ban kỷ luật tỉnh có thể điều tra ủy ban kỷ luật trung ương! Gã ta đã có chút hối hận những lời nói của mình và thái độ đối đãi với Đổng Học Bân! Gã thật sự muốn đi tới nói một câu Lũ lụt vọt tới miếu long vương người một nhà không chấp người một nhà , nhưng gã không có mặt mũi nào, lãnh đạo tỉnh cũng không tỏ thái độ.
Đổng Học Bân lại nhìn về phía Chu sở trưởng vẫn ồn ào với hắn, Chu sở trưởng, hiện tại tôi có tư cách nói chưa?
Chu sở trưởng hận không thể đem tổ tông mười tám đời của Đổng Học Bân lấy ra mắng, tư cách? Cậu là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương! Cậu không có tư cách thì ai có tư cách! Chu sở trưởng biết đối phương là gõ tự mình, là đánh mặt mình, dù sao mới vừa rồi mình cũng nói qua ở đây không có chổ cho Đổng Học Bân nói. Bất quá Chu sở trưởng chỉ có thể chấp nhận, nói: Vừa rồi không biết cậu là đồng chí của ủy ban kỷ luật trung ương tới thị sát, còn tưởng rằng cậu là người nhà cán bộ, cho nên. . .
Cổ phó tỉnh trưởng đã lâu không nói. Hiện tại cũng vậy. Không hé răng, chỉ là nhìn Đổng Học Bân một chút. Biểu tình trên mặt không có gì biến hóa, rất khó nhìn ra ông ta sớm nghe nói Tạ Tuệ Lan có một người chồng nhậm chức tại ủy ban kỷ luật trung ương hay là công phu dưỡng khí của Cổ phó tỉnh trưởng không tồi.
Người trong tỉnh đều á khẩu không trả lời được.
Một ít khoa viên cấp bậc thấp trên lầu của thành phố Hạ Hưng thấy người trong tỉnh không nói chuyện, tất cả đều ảm đảm, trước đó bị người trong tỉnh phê bình, bọn họ cũng mang thù.
Ai biết Đổng Học Bân được lý không buông tha người, tiếp tục nhìn bọn họ nói: Vậy nếu tôi hiện tại có tư cách nói, thế thì tôi sẽ nói vài câu, tôi lần này tới thật ra cũng không tính là thị sát, là giải lý tình huống mà thôi, nhưng những thứ hiện tại tôi thấy, tôi cảm thấy rất không hài lòng, trong tỉnh thị sát là cần thiết, nhưng mục đích là cái gì, tôi nghĩ các người hẳn là rõ ràng, tất cả đều hẳn là vì giám sát công tác của chính phủ địa phương nâng cao một bước, vì phát triển, vì dân chúng, mà không phải vì thêm phiền gây trở ngại công tác của chính phủ địa phương! Các người không phải có chút lẫn lộn đầu đuôi? Trễ hai giờ! Không liên quan đến nội dung thị sát nói đủ nửa tiếng đồng hồ! Tôi vẫn là câu nói kia, theo tôi thấy các người cái này không phải là có trách nhiệm với công tác! Mà là không tôn trọng và không có trách nhiệm đối với công tác địa phương!
Lần này nói, không ai cắt đứt Đổng Học Bân.
Cao Thượng nhìn Đổng Học Bân uy phong lẫm lẫm phát biểu với đồng chí trong tỉnh, cô ấy cũng cười khổ một tiếng, trước đó tiếp xúc tại phòng làm việc, cô ấy nhìn ra Đổng Học Bân có thể là làm quan, nhưng thật không ngờ một người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi có thể là lãnh đạo cấp chính xử, còn là ở ủy ban kỷ luật trung ương.
Đổng Học Bân chậm rãi nói: Chuyện lần này tôi tạm thời không chuẩn bị báo lên, hơn nữa thật ra cũng không phải đại sự gì, chỉ là một phản ánh trắc diện có chút vấn đề mà thôi, con người tôi trong ánh mắt không chịu được hạt cát, thấy vấn đề sẽ nói, tôi cũng hy vọng sau này đối đãi loại vấn đề này, phương thức xử lý của các người sẽ có linh hoạt hơn, đương nhiên, cái này là kiến nghị của tôi mà thôi, có nghe hay không tùy các người.
Bọn họ có thể không nghe sao!
Nói sai cũng phải nghe!
Cổ phó tỉnh trưởng không tỏ thái độ, Chu sở trưởng tựa hồ mềm mại, người trong tỉnh trong lúc nhất thời cũng không có một chút khí thế, cũng như đồng chí của thành phố Hạ Hưng không phản bác đội ngũ thị sát trong tỉnh của bọn họ, bọn họ cũng không phản bác được một người lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương tới trong tỉnh thị sát.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Tràng diện vẫn là rất tĩnh.
Đổng Học Bân thấy không người lên tiếng, quở trách bọn họ cũng quở trách không khác biệt lắm, hắn hết giận thì quay lại người của ủy ban kỷ luật tỉnh nói: Sắp tới tôi sẽ đi ủy ban kỷ luật tỉnh, tôi muốn kiểm tra thí điểm tình huống tài sản trình báo của một ít cán bộ, đến lúc đó các người phối hợp một chút.
Người kia liền nói: Tốt tốt.
Lời cuối cùng này của Đổng Học Bân rõ ràng có chút uy hiếp! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|