Buổi trưa.
Liên Đại.
Căn tin số hai.
Mọi người sau khi tiến vào đều ngồi xuống, ngày hôm nay căn tin không phải tự mình làm cơm, mà là làm yến hội, bàn cũng đều thay đổi thành bàn lớn, trải vải đỏ, có cảm giác rất vui vẻ.
Một món. . .
Ba món. . .
Năm món. . .
Đồ ăn lần lượt đưa lên đây.
Nhưng trong lúc Đổng Học Bân muốn mở miệng nói, điện thoại di động vang lên, bất đắc dĩ, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là xin lỗi, Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại. Đi ra căn tin, hắn đứng ở cửa tiếp điện thoại, là một dãy số không nhận ra.
A lô, xin chào.
Là Đổng sở trưởng sao?
Là tôi, ngài là?
Xin chào, tôi là bí thư của thành phố Ngô Dương tỉnh Giang Đông ... Trương Lập.
Ồ, là Trương bí thư à, xin chào, có chuyện gì sao?
Phê bình và kiến nghị của cấp trên tôi đã nghe Đổng phó thị trưởng nói, tôi vừa liên hệ cùng ủy ban kỷ luật trung ương, bên kia bảo tôi liên hệ cậu.
Ừm, cái này là tôi phụ trách.
Là như thế này, chuyện sân vận động mới chúng tôi phải làm giải thích một chút, sân vận động trước đây, thật ra là có thể sửa chữa lại, nhưng chúng ta tính toán qua, ngân sách cần thật ra cũng không rẻ hơn bao nhiêu so với xây sân vận động mới, bởi vì còn có một vài chổ rò rỉ và nguyên nhân khác, rất nhiều đường ống đều là bị hư, hầu như không có gì khác nhau với trùng kiến, cho nên sau khi lo lắng, được trong tỉnh phê chuẩn, chúng tôi mới khởi công, về phần sân vận động trước đây, chúng tôi chuẩn bị làm thành nhà thiên văn, cũng không tồn tại lãng phí tài nguyên. . . Trương lập giải thích một đống lớn.
Đổng Học Bân nghe như thế, dù sao cũng là một bí thư thị ủy, hắn cũng không có cắt đứt giống như Đổng Tuyền, nghe cũng rất chăm chú.
Sau vài phút.
Đại khái là như thế này. Trương Lập nói.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Trương bí thư, tình huống ông nói chúng tôi sẽ kiểm tra đối chiếu sự thật, lần này giám sát, thật ra cũng là phòng hoạn, các người cũng không cần có quá lớn áp lực.
Được, báo cáo chúng tôi sẽ mau chóng gửi qua.
Nói xong, Đổng Học Bân cúp điện thoại, thật ra trong lòng còn có một chút không thích ứng, trước đây, đừng nói một lãnh đạo thành phố, cũng là một lãnh đạo huyện, Đổng Học Bân đều phải khách khí, thậm chí còn phải xem sắc mặt của người ta, dù sao người ta là thủ trưởng của mình mà, nhưng hiện bây giờ, Đổng Học Bân tới ủy ban kỷ luật trung ương tiền nhiệm, rõ ràng cảm giác được quyền lợi của bản thân bành trướng, hắn cũng là buổi sáng hù dọa Đổng Tuyền mà thôi, kết quả mới qua hai giờ, bí thư thị ủy thành phố Ngô Dương tự mình gọi điện thoại tới giải thích, thái độ nói chuyện với mình tuy rằng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng Đổng Học Bân lại nghe ra, trong giọng nói của đối phương mang theo không ít tôn trọng.
Đây là quyền lực.
Đổng Học Bân có chút thổn thức.
Trở về căn tin, mọi người đã ăn, Đổng Học Bân cũng xắn tay áo, rất không có hình tượng cùng mọi người ăn, làm nhiều học sinh của cô giáo Tương cũng vui vẻ, cảm thấy hắn rất thân thiết. Thật ra cái này mới là Đổng Học Bân chân chính, hắn chưa bao giờ câu nệ, rất thích làm theo ý mình.
Nhạc Hải Đông có ý định hỏi chuyện: Học Bân, cậu kết hôn chưa?
Rồi, đứa nhỏ đều có. Nhắc tới cái này, Đổng Học Bân nở nụ cười, vẻ mặt đầy tình thương của cha, Đứa nhỏ kia khả ái lắm, được rồi, ăn xong cho các người xem ảnh chụp.
Triệu Mãnh hỏi: Ồ, con trai hay con gái?
Là con trai. Đổng Học Bân nói.
Tôn Như Hoa cũng nói: Con trai tốt, vừa sinh?
Đổng Học Bân ừm một cái, Hơn một tháng, bất quá hai ngày trước vợ tôi mang đi phía nam rồi, nếu không tôi cũng ôm đến đây cho mọi người nhìn.
Nhạc Hải Đông nhìn nhìn hắn, Vợ cậu đi phía nam là?
Cô ấy cũng là người trong cơ quan, điều đến phía nam. Đổng Học Bân không nhiều lời.
Thấy Đổng Học Bân không muốn nói, Nhạc Hải Đông mấy người cũng không hỏi nhiều, Khẳng định là thăng quan, vừa mừng được quý tử, chuyện tốt nha, Học Bân, tới, tôi kính cậu một ly.
Tôn Như Hoa cũng giơ ly, Tôi cũng kính cậu.
Triệu Mãnh cũng rót đầy rượu, Chúng ta cạn, chúc mừng.
Đổng Học Bân không hai lời, cũng không lái xe, sau khi chạm ly với bọn họ thì uống cạn, trở về trường học cũ, hôm nay hắn rất vui vẻ.
Cơm ăn rất thoải mái.
Căn tin số hai vẫn là mùi vị trước đây, đồ ăn tuy rằng chưa nói tới đặc biệt ngon, nhưng là một loại hồi ức, Đổng Học Bân rất thích cái mùi vị này, ngày hôm nay cũng thả lỏng, ăn rất nhiều, các học sinh càng không có chú ý gì, kết quả một bàn đồ ăn một chút cũng không thừa lại, cuối cùng chút đồ ăn thừa đều bị mấy người học sinh tiêu diệt sạch sẽ, trên bàn một đống hỗn độn.
Ăn xong, nhìn chiến quả của mọi người, tất cả đều nở nụ cười.
Đổng Học Bân trong lòng rất ấm áp, trước đây lúc còn đi học, hắn và vài người trong ký túc xá cũng ăn như thế, mùi vị không sao cả, nhưng chỉ cần mọi người tụ lại một chỗ, ăn cũng rất thống khoái, Đổng Học Bân thích những cái này, cũng ôm một loại tôn kính trong tuổi trẻ.
Buổi chiều.
Nên về đều về.
Các học sinh bắt đầu thu dọn lễ đường, có dọn đồ, có dời bàn.
Đổng Học Bân không đi, cũng đi hỗ trợ, Đừng động, cái này cho tôi.
Học sinh và giáo viên cũng không dám khiến cho Đổng Học Bân ra tay, ai cũng biết hắn là lãnh đạo, Đừng đừng, anh nghỉ ngơi đi, chúng em tới là được.
Đổng Học Bân không nghe, Cũng đừng khách khí với anh.
Tương Mẫn cũng cười dưới, Để cho hắn dọn đi, hắn cũng không chịu ngồi yên.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Vẫn là cô giáo Tương lý giải em.
Đổng Học Bân đi hỗ trợ, dọn cái này dọn cái kia, cùng các học sinh hợp thành một nhóm, mồm mép của hắn cũng rất lợi hại, nói cười vài câu, chọc cho không ít người đều cười đến không nhịn được, khiến cho rất nhiều người đều cảm khái cho tới bây giờ chưa thấy qua ai làm lãnh đạo như thế.
Nhạc Hải Đông Tôn Như Hoa bọn họ vừa nhìn, cũng không ra vẻ nữa, Đổng Học Bân một người lãnh đạo cấp chính xử đều có thể buông tư thái, bọn họ có cái gì không được? Vì vậy cũng đều bắt đầu hỗ trợ thu dọn.
Ngày hôm nay mặt trời rất đủ.
Mọi người tất cả đều mồ hôi đầm đìa, nhưng nhưng không ai kêu khổ, Đổng Học Bân cuối cùng thậm chí đem áo cởi ra, cởi trần bận việc.
Mấy người nam học sinh thấy thế, cũng đều noi theo, bất quá phần lớn là lão bắc kinh mới dám làm như thế, bởi vì văn hóa kinh thành thật ra cũng là cởi trần trong ngõ, rất nhiều học sinh ở nơi khác có chút không tiếp thu được, nhìn các nam đồng chí cởi trần này, luôn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Đổng Học Bân không cho là đúng, người khác thấy thế nào hắn mặc kệ, anh em thống khoái là được.
Buổi chiều.
Tất cả chuyện đều bận xong.
Đổng Học Bân cũng mệt muốn chết, cùng đám người Nhạc Hải Đông Tôn Như Hoa còn có không ít học sinh của cô giáo Tương ngồi ở bậc thang dưới bóng râm, đem quần áo hong gió.
Tuổi trẻ là cái gì?
Có đôi khi quay đầu lại nhìn, phát hiện tất cả đều thay đổi.
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra tất cả lại không thay đổi, có thể chỉ là chính bạn thay đổi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Liên Đại.
Căn tin số hai.
Mọi người sau khi tiến vào đều ngồi xuống, ngày hôm nay căn tin không phải tự mình làm cơm, mà là làm yến hội, bàn cũng đều thay đổi thành bàn lớn, trải vải đỏ, có cảm giác rất vui vẻ.
Một món. . .
Ba món. . .
Năm món. . .
Đồ ăn lần lượt đưa lên đây.
Nhưng trong lúc Đổng Học Bân muốn mở miệng nói, điện thoại di động vang lên, bất đắc dĩ, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là xin lỗi, Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại. Đi ra căn tin, hắn đứng ở cửa tiếp điện thoại, là một dãy số không nhận ra.
A lô, xin chào.
Là Đổng sở trưởng sao?
Là tôi, ngài là?
Xin chào, tôi là bí thư của thành phố Ngô Dương tỉnh Giang Đông ... Trương Lập.
Ồ, là Trương bí thư à, xin chào, có chuyện gì sao?
Phê bình và kiến nghị của cấp trên tôi đã nghe Đổng phó thị trưởng nói, tôi vừa liên hệ cùng ủy ban kỷ luật trung ương, bên kia bảo tôi liên hệ cậu.
Ừm, cái này là tôi phụ trách.
Là như thế này, chuyện sân vận động mới chúng tôi phải làm giải thích một chút, sân vận động trước đây, thật ra là có thể sửa chữa lại, nhưng chúng ta tính toán qua, ngân sách cần thật ra cũng không rẻ hơn bao nhiêu so với xây sân vận động mới, bởi vì còn có một vài chổ rò rỉ và nguyên nhân khác, rất nhiều đường ống đều là bị hư, hầu như không có gì khác nhau với trùng kiến, cho nên sau khi lo lắng, được trong tỉnh phê chuẩn, chúng tôi mới khởi công, về phần sân vận động trước đây, chúng tôi chuẩn bị làm thành nhà thiên văn, cũng không tồn tại lãng phí tài nguyên. . . Trương lập giải thích một đống lớn.
Đổng Học Bân nghe như thế, dù sao cũng là một bí thư thị ủy, hắn cũng không có cắt đứt giống như Đổng Tuyền, nghe cũng rất chăm chú.
Sau vài phút.
Đại khái là như thế này. Trương Lập nói.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Trương bí thư, tình huống ông nói chúng tôi sẽ kiểm tra đối chiếu sự thật, lần này giám sát, thật ra cũng là phòng hoạn, các người cũng không cần có quá lớn áp lực.
Được, báo cáo chúng tôi sẽ mau chóng gửi qua.
Nói xong, Đổng Học Bân cúp điện thoại, thật ra trong lòng còn có một chút không thích ứng, trước đây, đừng nói một lãnh đạo thành phố, cũng là một lãnh đạo huyện, Đổng Học Bân đều phải khách khí, thậm chí còn phải xem sắc mặt của người ta, dù sao người ta là thủ trưởng của mình mà, nhưng hiện bây giờ, Đổng Học Bân tới ủy ban kỷ luật trung ương tiền nhiệm, rõ ràng cảm giác được quyền lợi của bản thân bành trướng, hắn cũng là buổi sáng hù dọa Đổng Tuyền mà thôi, kết quả mới qua hai giờ, bí thư thị ủy thành phố Ngô Dương tự mình gọi điện thoại tới giải thích, thái độ nói chuyện với mình tuy rằng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng Đổng Học Bân lại nghe ra, trong giọng nói của đối phương mang theo không ít tôn trọng.
Đây là quyền lực.
Đổng Học Bân có chút thổn thức.
Trở về căn tin, mọi người đã ăn, Đổng Học Bân cũng xắn tay áo, rất không có hình tượng cùng mọi người ăn, làm nhiều học sinh của cô giáo Tương cũng vui vẻ, cảm thấy hắn rất thân thiết. Thật ra cái này mới là Đổng Học Bân chân chính, hắn chưa bao giờ câu nệ, rất thích làm theo ý mình.
Nhạc Hải Đông có ý định hỏi chuyện: Học Bân, cậu kết hôn chưa?
Rồi, đứa nhỏ đều có. Nhắc tới cái này, Đổng Học Bân nở nụ cười, vẻ mặt đầy tình thương của cha, Đứa nhỏ kia khả ái lắm, được rồi, ăn xong cho các người xem ảnh chụp.
Triệu Mãnh hỏi: Ồ, con trai hay con gái?
Là con trai. Đổng Học Bân nói.
Tôn Như Hoa cũng nói: Con trai tốt, vừa sinh?
Đổng Học Bân ừm một cái, Hơn một tháng, bất quá hai ngày trước vợ tôi mang đi phía nam rồi, nếu không tôi cũng ôm đến đây cho mọi người nhìn.
Nhạc Hải Đông nhìn nhìn hắn, Vợ cậu đi phía nam là?
Cô ấy cũng là người trong cơ quan, điều đến phía nam. Đổng Học Bân không nhiều lời.
Thấy Đổng Học Bân không muốn nói, Nhạc Hải Đông mấy người cũng không hỏi nhiều, Khẳng định là thăng quan, vừa mừng được quý tử, chuyện tốt nha, Học Bân, tới, tôi kính cậu một ly.
Tôn Như Hoa cũng giơ ly, Tôi cũng kính cậu.
Triệu Mãnh cũng rót đầy rượu, Chúng ta cạn, chúc mừng.
Đổng Học Bân không hai lời, cũng không lái xe, sau khi chạm ly với bọn họ thì uống cạn, trở về trường học cũ, hôm nay hắn rất vui vẻ.
Cơm ăn rất thoải mái.
Căn tin số hai vẫn là mùi vị trước đây, đồ ăn tuy rằng chưa nói tới đặc biệt ngon, nhưng là một loại hồi ức, Đổng Học Bân rất thích cái mùi vị này, ngày hôm nay cũng thả lỏng, ăn rất nhiều, các học sinh càng không có chú ý gì, kết quả một bàn đồ ăn một chút cũng không thừa lại, cuối cùng chút đồ ăn thừa đều bị mấy người học sinh tiêu diệt sạch sẽ, trên bàn một đống hỗn độn.
Ăn xong, nhìn chiến quả của mọi người, tất cả đều nở nụ cười.
Đổng Học Bân trong lòng rất ấm áp, trước đây lúc còn đi học, hắn và vài người trong ký túc xá cũng ăn như thế, mùi vị không sao cả, nhưng chỉ cần mọi người tụ lại một chỗ, ăn cũng rất thống khoái, Đổng Học Bân thích những cái này, cũng ôm một loại tôn kính trong tuổi trẻ.
Buổi chiều.
Nên về đều về.
Các học sinh bắt đầu thu dọn lễ đường, có dọn đồ, có dời bàn.
Đổng Học Bân không đi, cũng đi hỗ trợ, Đừng động, cái này cho tôi.
Học sinh và giáo viên cũng không dám khiến cho Đổng Học Bân ra tay, ai cũng biết hắn là lãnh đạo, Đừng đừng, anh nghỉ ngơi đi, chúng em tới là được.
Đổng Học Bân không nghe, Cũng đừng khách khí với anh.
Tương Mẫn cũng cười dưới, Để cho hắn dọn đi, hắn cũng không chịu ngồi yên.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Vẫn là cô giáo Tương lý giải em.
Đổng Học Bân đi hỗ trợ, dọn cái này dọn cái kia, cùng các học sinh hợp thành một nhóm, mồm mép của hắn cũng rất lợi hại, nói cười vài câu, chọc cho không ít người đều cười đến không nhịn được, khiến cho rất nhiều người đều cảm khái cho tới bây giờ chưa thấy qua ai làm lãnh đạo như thế.
Nhạc Hải Đông Tôn Như Hoa bọn họ vừa nhìn, cũng không ra vẻ nữa, Đổng Học Bân một người lãnh đạo cấp chính xử đều có thể buông tư thái, bọn họ có cái gì không được? Vì vậy cũng đều bắt đầu hỗ trợ thu dọn.
Ngày hôm nay mặt trời rất đủ.
Mọi người tất cả đều mồ hôi đầm đìa, nhưng nhưng không ai kêu khổ, Đổng Học Bân cuối cùng thậm chí đem áo cởi ra, cởi trần bận việc.
Mấy người nam học sinh thấy thế, cũng đều noi theo, bất quá phần lớn là lão bắc kinh mới dám làm như thế, bởi vì văn hóa kinh thành thật ra cũng là cởi trần trong ngõ, rất nhiều học sinh ở nơi khác có chút không tiếp thu được, nhìn các nam đồng chí cởi trần này, luôn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng Đổng Học Bân không cho là đúng, người khác thấy thế nào hắn mặc kệ, anh em thống khoái là được.
Buổi chiều.
Tất cả chuyện đều bận xong.
Đổng Học Bân cũng mệt muốn chết, cùng đám người Nhạc Hải Đông Tôn Như Hoa còn có không ít học sinh của cô giáo Tương ngồi ở bậc thang dưới bóng râm, đem quần áo hong gió.
Tuổi trẻ là cái gì?
Có đôi khi quay đầu lại nhìn, phát hiện tất cả đều thay đổi.
Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra tất cả lại không thay đổi, có thể chỉ là chính bạn thay đổi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|