Mười giờ.
Đoàn xe tham dự kỷ niệm ngày thành lập trường tới.
Từng đợt người tiến vào, còn có không ít người tự mình lái xe đến, Vương phó hiệu trưởng thấy như vậy, chỉ huy các học sinh đi ra nghênh tiếp, có giơ băng rôn đón tiếp, còn tới đưa hoa, chuyện bên này trên cơ bản đã giải quyết, mọi người cũng không nhàn rỗi nữa, nên làm gì thì đi làm.
Được khoảng không, mấy người giáo viên có quan hệ không tồi với Tương Mẫn cũng bắt đầu ân cần thăm hỏi.
Lão Tương, không sao chứ?
Không có việc gì.
Chân còn đau hay không?
Còn một chút, bôi thuốc là tốt rồi.
Vậy tôi đưa cô đi phòng y tế.
Thầy Trịnh, thầy Trương, các người bận của các người đi, chổ này có học sinh của tôi rồi.
Được, chúng tôi đi trước, ngươi cũng đừng miễn cưỡng, không được phải đi bệnh viện.
Người trên cơ bản đều đi, bên này chỉ còn Tương Mẫn và Đổng Học Bân Nhạc Hải Đông vài người.
Tương Mẫn vỗ vỗ Tôn Như Hoa đang đỡ cánh tay của cô ấy, Như Hoa, Hải Đông, Triệu Mãnh, các người đi lễ đường trước đi, hẳn là có thể vào rồi, cầm giấy thông hành cô làm cho các người là được.
Tôn Như Hoa nói: Không được, ngài làm sao bây giờ?
Cái này không phải có Học Bân rồi sao? Tương Mẫn mỉm cười nói: Cô còn có chút việc nói với hắn.
Như vậy à, vậy được, có việc ngài cứ gọi chúng em. Tôn Như Hoa xoay người.
Nhạc Hải Đông nhìn Đổng Học Bân, Học Bân, chúng tôi đi lễ đường trước.
Đổng Học Bân nói: Được, cô giáo Tương giao cho tôi, một hồi chúng tôi cùng đến.
Nhạc Hải Đông ba người theo phần lớn người đi về hướng lễ đường, Tương Mẫn có việc ri6eng tìm Đổng Học Bân, bọn họ cũng không thể làmphie62n.
Đi? Tương Mẫn vừa nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đỡ cánh tay của cô ấy, Ngài cẩn thận một chút.
Tương Mẫn cười ừ một tiếng, Đi phòng y tế trước, bôi thuốc.
Phòng y tế xa không?
Rất xa, bên trái của sân.
Vậy đừng đi, đi qua lâu lắm, như vậy, phòng làm việc của ngài em nhớ không lầm thì cũng là ở dãy nhà này? Đi phòng làm việc của ngài là được.
Chỗ đó có thuốc sao?
Ha ha. Em cũng là bác sĩ, dùng thuốc cái gì.
Cậu lại khoác lác, cậu thành bác sĩ khi nào?
Học sinh của ngài bản lĩnh khá nhiều, ngài chậm rãi sẽ thấy.
Được, vậy đi phòng làm việc của cô, tới đó cô có lời muốn nói với cậu.
Trong ký túc xá đã không còn người. Giáo viên và lãnh đạo trường học đều đi ra ngoài bận việc. Trong hành lang to như vậy đã trở nên vắng vẻ.
Cô giáo Tương mặc áo sơmi tây quần tương đối chính thức, dưới chân vẫn là giày cao gót, quần đã bị dính bẩn, có không ít đất, nên lúc lên cầu thang, giày cao gót của cô ấy khập khiễng làm cho rất là cật lực, cho dù có Đổng Học Bân đỡ, vẫn tương đối gian nan.
Lên được hai bậc thang nhìn thấy không được, Đổng Học Bân thẳng thắn nói: Được rồi, em cõng ngài.
Tương Mẫn đẩy đẩy mắt kính, nói: Cậu là lãnh đạo cấp chính xử, sao có thể để cậu cõng cô chứ.
Ai da, ngài cũng đừng chế giễu em, ngài cái này là trách em không sớm nói cho ngài sao, nhưng em nói rồi. Là ngài tự mình không tin. Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói.
Tương Mẫn cười cười, Được rồi, cõng đi.
A, vậy ngài ngồi ổn. Đổng Học Bân ngồi chồm hổm.
Sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân cảm giác một trọng lượng đặt phía sau lưng, thật không nhẹ, thân thể đầy ắp của cô giáo Tương ép lên làm hai chân Đổng Học Bân run run. Cũng may không ngã xuống, bất quá làm cho Đổng Học Bân cảm giác rõ ràng vẫn là hai luồng thịt sau vai, ép tới mức hắn hầu như thở không nổi, trên mặt cũng có chút đỏ. Cũng may cô giáo Tương ở phía sau nhìn không thấy, ài, quá lớn.
Ổn chứ?
Ổn.
Vậy em đi lên.
Đổng Học Bân sợ cô ấy ngã, đưa tay nắm chặt đùi của cô giáo Tương, ừm, hơi lệch một chút, chỗ ngón tay cái có xúc cảm ở mông, sai, có cảm giác như có đường viền? Cái này không phải quần tây sao? Sao còn có li quần? Ặc, Đổng Học Bân sau một khắc mới suy nghĩ ra, đó không là li quần, ít nhất không phải của quần tây, mà là đường viền dưới lớp quần tây của cô giáo Tương, mông cô ấy rất to, cho nên trong quần cũng rất rông, ngón tay của Đổng Học Bân hiển nhiên là mò trúng, thế nhưng tay hắn đều cố định vị trí, hiện tại mà rút ra thì có cảm giác mất một cái gì đó, thẳng thắn cũng không nhúc nhích, ho khan một tiếng bước lên bậc thang.
Một bậc ...
Ba bậc ...
Năm bậc ...
Tới lầu hai.
Đổng Học Bân cũng không thả cô ấy xuống, mà là tiếp tục cõng cô ấy đi phía trước.
Trên đường gặp phải hai người giáo viên, có lẽ là ở phòng làm việc, không chú ý tới chuyện ở cổng trường.
Ơ? Cô giáo Tương?
Lão Liễu, lão Từ.
Cô bị sao vậy?
Chân bị trật một chút, học sinh của tôi cõng tôi đi bôi thuốc.
Phòng làm việc của cô giáo Tương không đổi, vẫn là góc bên trong lầu hai.
Nhận được chìa khoá của cô giáo Tương mở cửa đi vào, Đổng Học Bân trở tay đóng cửa lại, cẩn thận đem cô giáo Tương thả tới, để cho cô ấy ngồi trên ghế.
Ngài có chuyện gì muốn nói? Đổng Học Bân hỏi.
Tương Mẫn ừm một cái, Vừa rồi Đổng Tuyền tới gặp cô xin lỗi.
Đổng Học Bân cười nói: Em biết, ở bên trong có nghe thấy được.
Chuyện này, cô phải cảm ơn cậu. Tương Mẫn nhìn hắn nói: Tuy rằng cô ngoài miệng nói không sao, khiến cho các học sinh nhanh chóng trở lại, trên thực tế là sợ liên lụy đến các học sinh, trong lòng cô cũng nghẹn tức giận.
Em rõ ràng. Đổng Học Bân nói.
Ít nhiều gì cũng là cậu ra mặt cho cô. Tương Mẫn vỗ vỗ đầu của hắn, Học sinh của cô trưởng thành, cũng có thể chắn gió che mưa cho cô.
Đổng Học Bân cười, Đó cũng không phải dĩ nhiên sao? Trước đây là ngài dạy dỗ em trợ giúp em, hiện tại em cũng coi như có chút tiền đồ, ngài gặp phải chuyện, để bị khi dễ, em còn có thể mở mắt trừng trừng đứng một bên nhìn một câu cũng không nói? Người khác làm được, nhưng Đổng Học Bân này làm không được.
Tương Mẫn nghe ra ý trong lời nói của hắn, đây là nói Nhạc Hải Đông bọn họ, vì vậy nói: Cậu cũng đừng trách Hải Đông bọn họ, Hải Đông cũng ở trong thể chế giống cậu, Triệu Mãnh cũng là xí nghiệp nhà nước, cha mẹ Như Hoa cô ấy đều là buôn bán, cũng muốn giao tiếp với người ta, thế nào cũng phải có cố kỵ, cho dù bọn họ lúc đó đứng ra cũng vô dụng, hơn nữa cô cũng không thể để cho bọn họ bởi vì chuyện của cô mà bị ảnh hưởng, vậy cô cũng quá không xứng chức, cho nên các người cứ bình thường với nhau, đừng oán giận, có biết hay không?
Đổng Học Bân nói: Em hiểu, bọn họ đứng ra quả thật cũng vô dụng, em cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, ghi hận bọn họ làm gì? Ngài yên tâm.
Cô có thể yên tâm em mới là lạ. Tương Mẫn dở khóc dở cười nói: Em quản tỉnh của Đổng Tuyền bọn họ, cái này thật ra cũng may, nhưng phía sau Hà phó thị trưởng tới em đều dám không nể tình, em bảo cô yên tâm là thế nào? Em thật không biết nặng nhẹ, Hà phó thị trưởng là ai? Cũng do là ông ta rộn lượng, hình như không tức giận, nhưng không chừng người ta nhớ ở trong lòng, sau này tìm em tính sổ thì làm sao bây giờ? Em đó, căn bản không đáng.
Không có gì không đáng. Đổng Học Bân đương nhiên nói: Hơn nữa em cũng không cần phải lo lắng bọn họ, khi dễ cô giáo của em? Thích thì nhích!
Em cứ cái tính như vậy. Tương Mẫn có chút cảm động, nhưng ngoài miệng lại giáo dục: Em thật không biết Hà phó thị trưởng là ai hả?
Em biết ông ta làm gì, em cũng không nhận ra ông ta, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Đổng Học Bân nói: Bất quá ông ta khẳng định nhận ra em, lại làm cho ngài lo lắng, không có việc gì, em nói với ngài, ngày hôm nay cho dù em đánh Đổng Tuyền một lần, người khác cũng không dám tìm em gây phiền phức.
Em lại khoác lác rồi. Tương Mẫn bị hắn chọc nở nụ cười.
Đổng Học Bân đưa tay chỉ, Ngài xem ngài xem, ngài lại không tin. Hắn làm bộ xoay người muốn đi ra ngoài, Vậy em đi đánh ổng một lần cho ngài nhìn.
Em mau trở lại. Tương Mẫn vội gọi hắn lại, Cô tin còn không được sao?
Đổng Học Bân cười hắc hắc, Ổng đi rồi, em còn có thể đuổi theo đi đánh người hả?
Tên nhóc cậu. Tương Mẫn cười nói: Được rồi, em và Đổng Tuyền ở trong phòng học nói chuyện? Em nói với ông ta cái gì? Sao ông ta đột nhiên thay đổi thái độ?
Đổng Học Bân nói: Cái này nói ra thì dài, nói chung là văn phòng cơ quan của em gửi tới một phần nhiệm vụ, nói tỉnh Giang Đông có mấy thành phố lớn làm công trình mặt mũi, khiến cho chúng em để ý một chút, cũng là do Đổng Tuyền đụng phải em, bên trong có một thành phố chính là thành phố Ngô Dương, em ở trong phòng học cũng không đề cập chuyện đụng phải ngài, em nói với ổng, trong tuần này đem báo cáo đưa đến đây, xử lý như thế nào sẽ suy nghĩ lại, thật ra nói đúng là nếu như biểu hiện của ổng được, vậy chuyện này còn có thương lượng, nếu như thái độ không hợp, vậy cuốn gói cút đi!
Cho nên ông ta mới tới xin lỗi?
Nếu không ông ta không xin lỗi thì rất tốt, thù mới nợ cũ em tính luôn cả hai.
Tương Mẫn coi như rõ ràng, Chuyện này đối với cậu có ảnh hưởng không? Vô duyên cớ đắc tội một người lãnh đạo, cậu. . .
Thật sự không ảnh hưởng, ngài đừng lo lắng. Đổng Học Bân nói: Muốn lo lắng không phải em cũng không phải ngài, là Đổng Tuyền ổng, hiện tại rơi vào tình huống khó xử nhất chính là ổng.
Đổng Tuyền cuối cùng đi tìm cô, nói buổi tối muốn mời ăn.
Được rồi, em cũng không rãnh.
Ông ta đều mất mặt không nhỏ, chuyện này cũng coi như dừng ở đây, cậu đừng được lý không buông tha người, cầm chết không tha, đối với công tác ảnh hưởng cũng không được.
Để sau rồi nói.
Cậu đừng để sau, nghe cô, chuyện này bỏ đi.
Từ từ suy nghĩ.
Lời của cô nói cũng không nghe?
Ài, vậy được vậy được, dừng ở đây, em không lăn qua lăn lại ông ta nữa, nghe ngài.
Lúc này mới đúng vậy, ha ha, đêm nay em đi ăn một bữa cơm với ông ta đi, oan gia nên giải không nên kết, nhiều kẻ địch thì thêm một bức tường.
Chuyện này quên đi, nhưng ăn thì không cần, ngài đừng trừng mắt, không phải em không nghe ngài, em hiện tại là cán bộ của ủy ban kỷ luật, còn đang phụ trách giám sát thành phố Ngô Dương, em đi ăn với quan viên địa phương? Cái này chẳng phải giống như câu kết làm bậy sao? Đi ngược lại có chuyện.
À, điều này cũng đúng.
Em cho ngài mặt mũi, ngài nói không truy cứu vậy em sẽ không truy cứu, chuyện khác của ông ta vẫn là phải giải quyết.
Cậu luôn luôn biết nói, ha ha, chuyện quan trường của các người cô hiểu cũng không nhiều, vậy cô sẽ không phát biểu ý kiến. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đoàn xe tham dự kỷ niệm ngày thành lập trường tới.
Từng đợt người tiến vào, còn có không ít người tự mình lái xe đến, Vương phó hiệu trưởng thấy như vậy, chỉ huy các học sinh đi ra nghênh tiếp, có giơ băng rôn đón tiếp, còn tới đưa hoa, chuyện bên này trên cơ bản đã giải quyết, mọi người cũng không nhàn rỗi nữa, nên làm gì thì đi làm.
Được khoảng không, mấy người giáo viên có quan hệ không tồi với Tương Mẫn cũng bắt đầu ân cần thăm hỏi.
Lão Tương, không sao chứ?
Không có việc gì.
Chân còn đau hay không?
Còn một chút, bôi thuốc là tốt rồi.
Vậy tôi đưa cô đi phòng y tế.
Thầy Trịnh, thầy Trương, các người bận của các người đi, chổ này có học sinh của tôi rồi.
Được, chúng tôi đi trước, ngươi cũng đừng miễn cưỡng, không được phải đi bệnh viện.
Người trên cơ bản đều đi, bên này chỉ còn Tương Mẫn và Đổng Học Bân Nhạc Hải Đông vài người.
Tương Mẫn vỗ vỗ Tôn Như Hoa đang đỡ cánh tay của cô ấy, Như Hoa, Hải Đông, Triệu Mãnh, các người đi lễ đường trước đi, hẳn là có thể vào rồi, cầm giấy thông hành cô làm cho các người là được.
Tôn Như Hoa nói: Không được, ngài làm sao bây giờ?
Cái này không phải có Học Bân rồi sao? Tương Mẫn mỉm cười nói: Cô còn có chút việc nói với hắn.
Như vậy à, vậy được, có việc ngài cứ gọi chúng em. Tôn Như Hoa xoay người.
Nhạc Hải Đông nhìn Đổng Học Bân, Học Bân, chúng tôi đi lễ đường trước.
Đổng Học Bân nói: Được, cô giáo Tương giao cho tôi, một hồi chúng tôi cùng đến.
Nhạc Hải Đông ba người theo phần lớn người đi về hướng lễ đường, Tương Mẫn có việc ri6eng tìm Đổng Học Bân, bọn họ cũng không thể làmphie62n.
Đi? Tương Mẫn vừa nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đỡ cánh tay của cô ấy, Ngài cẩn thận một chút.
Tương Mẫn cười ừ một tiếng, Đi phòng y tế trước, bôi thuốc.
Phòng y tế xa không?
Rất xa, bên trái của sân.
Vậy đừng đi, đi qua lâu lắm, như vậy, phòng làm việc của ngài em nhớ không lầm thì cũng là ở dãy nhà này? Đi phòng làm việc của ngài là được.
Chỗ đó có thuốc sao?
Ha ha. Em cũng là bác sĩ, dùng thuốc cái gì.
Cậu lại khoác lác, cậu thành bác sĩ khi nào?
Học sinh của ngài bản lĩnh khá nhiều, ngài chậm rãi sẽ thấy.
Được, vậy đi phòng làm việc của cô, tới đó cô có lời muốn nói với cậu.
Trong ký túc xá đã không còn người. Giáo viên và lãnh đạo trường học đều đi ra ngoài bận việc. Trong hành lang to như vậy đã trở nên vắng vẻ.
Cô giáo Tương mặc áo sơmi tây quần tương đối chính thức, dưới chân vẫn là giày cao gót, quần đã bị dính bẩn, có không ít đất, nên lúc lên cầu thang, giày cao gót của cô ấy khập khiễng làm cho rất là cật lực, cho dù có Đổng Học Bân đỡ, vẫn tương đối gian nan.
Lên được hai bậc thang nhìn thấy không được, Đổng Học Bân thẳng thắn nói: Được rồi, em cõng ngài.
Tương Mẫn đẩy đẩy mắt kính, nói: Cậu là lãnh đạo cấp chính xử, sao có thể để cậu cõng cô chứ.
Ai da, ngài cũng đừng chế giễu em, ngài cái này là trách em không sớm nói cho ngài sao, nhưng em nói rồi. Là ngài tự mình không tin. Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói.
Tương Mẫn cười cười, Được rồi, cõng đi.
A, vậy ngài ngồi ổn. Đổng Học Bân ngồi chồm hổm.
Sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân cảm giác một trọng lượng đặt phía sau lưng, thật không nhẹ, thân thể đầy ắp của cô giáo Tương ép lên làm hai chân Đổng Học Bân run run. Cũng may không ngã xuống, bất quá làm cho Đổng Học Bân cảm giác rõ ràng vẫn là hai luồng thịt sau vai, ép tới mức hắn hầu như thở không nổi, trên mặt cũng có chút đỏ. Cũng may cô giáo Tương ở phía sau nhìn không thấy, ài, quá lớn.
Ổn chứ?
Ổn.
Vậy em đi lên.
Đổng Học Bân sợ cô ấy ngã, đưa tay nắm chặt đùi của cô giáo Tương, ừm, hơi lệch một chút, chỗ ngón tay cái có xúc cảm ở mông, sai, có cảm giác như có đường viền? Cái này không phải quần tây sao? Sao còn có li quần? Ặc, Đổng Học Bân sau một khắc mới suy nghĩ ra, đó không là li quần, ít nhất không phải của quần tây, mà là đường viền dưới lớp quần tây của cô giáo Tương, mông cô ấy rất to, cho nên trong quần cũng rất rông, ngón tay của Đổng Học Bân hiển nhiên là mò trúng, thế nhưng tay hắn đều cố định vị trí, hiện tại mà rút ra thì có cảm giác mất một cái gì đó, thẳng thắn cũng không nhúc nhích, ho khan một tiếng bước lên bậc thang.
Một bậc ...
Ba bậc ...
Năm bậc ...
Tới lầu hai.
Đổng Học Bân cũng không thả cô ấy xuống, mà là tiếp tục cõng cô ấy đi phía trước.
Trên đường gặp phải hai người giáo viên, có lẽ là ở phòng làm việc, không chú ý tới chuyện ở cổng trường.
Ơ? Cô giáo Tương?
Lão Liễu, lão Từ.
Cô bị sao vậy?
Chân bị trật một chút, học sinh của tôi cõng tôi đi bôi thuốc.
Phòng làm việc của cô giáo Tương không đổi, vẫn là góc bên trong lầu hai.
Nhận được chìa khoá của cô giáo Tương mở cửa đi vào, Đổng Học Bân trở tay đóng cửa lại, cẩn thận đem cô giáo Tương thả tới, để cho cô ấy ngồi trên ghế.
Ngài có chuyện gì muốn nói? Đổng Học Bân hỏi.
Tương Mẫn ừm một cái, Vừa rồi Đổng Tuyền tới gặp cô xin lỗi.
Đổng Học Bân cười nói: Em biết, ở bên trong có nghe thấy được.
Chuyện này, cô phải cảm ơn cậu. Tương Mẫn nhìn hắn nói: Tuy rằng cô ngoài miệng nói không sao, khiến cho các học sinh nhanh chóng trở lại, trên thực tế là sợ liên lụy đến các học sinh, trong lòng cô cũng nghẹn tức giận.
Em rõ ràng. Đổng Học Bân nói.
Ít nhiều gì cũng là cậu ra mặt cho cô. Tương Mẫn vỗ vỗ đầu của hắn, Học sinh của cô trưởng thành, cũng có thể chắn gió che mưa cho cô.
Đổng Học Bân cười, Đó cũng không phải dĩ nhiên sao? Trước đây là ngài dạy dỗ em trợ giúp em, hiện tại em cũng coi như có chút tiền đồ, ngài gặp phải chuyện, để bị khi dễ, em còn có thể mở mắt trừng trừng đứng một bên nhìn một câu cũng không nói? Người khác làm được, nhưng Đổng Học Bân này làm không được.
Tương Mẫn nghe ra ý trong lời nói của hắn, đây là nói Nhạc Hải Đông bọn họ, vì vậy nói: Cậu cũng đừng trách Hải Đông bọn họ, Hải Đông cũng ở trong thể chế giống cậu, Triệu Mãnh cũng là xí nghiệp nhà nước, cha mẹ Như Hoa cô ấy đều là buôn bán, cũng muốn giao tiếp với người ta, thế nào cũng phải có cố kỵ, cho dù bọn họ lúc đó đứng ra cũng vô dụng, hơn nữa cô cũng không thể để cho bọn họ bởi vì chuyện của cô mà bị ảnh hưởng, vậy cô cũng quá không xứng chức, cho nên các người cứ bình thường với nhau, đừng oán giận, có biết hay không?
Đổng Học Bân nói: Em hiểu, bọn họ đứng ra quả thật cũng vô dụng, em cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, ghi hận bọn họ làm gì? Ngài yên tâm.
Cô có thể yên tâm em mới là lạ. Tương Mẫn dở khóc dở cười nói: Em quản tỉnh của Đổng Tuyền bọn họ, cái này thật ra cũng may, nhưng phía sau Hà phó thị trưởng tới em đều dám không nể tình, em bảo cô yên tâm là thế nào? Em thật không biết nặng nhẹ, Hà phó thị trưởng là ai? Cũng do là ông ta rộn lượng, hình như không tức giận, nhưng không chừng người ta nhớ ở trong lòng, sau này tìm em tính sổ thì làm sao bây giờ? Em đó, căn bản không đáng.
Không có gì không đáng. Đổng Học Bân đương nhiên nói: Hơn nữa em cũng không cần phải lo lắng bọn họ, khi dễ cô giáo của em? Thích thì nhích!
Em cứ cái tính như vậy. Tương Mẫn có chút cảm động, nhưng ngoài miệng lại giáo dục: Em thật không biết Hà phó thị trưởng là ai hả?
Em biết ông ta làm gì, em cũng không nhận ra ông ta, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Đổng Học Bân nói: Bất quá ông ta khẳng định nhận ra em, lại làm cho ngài lo lắng, không có việc gì, em nói với ngài, ngày hôm nay cho dù em đánh Đổng Tuyền một lần, người khác cũng không dám tìm em gây phiền phức.
Em lại khoác lác rồi. Tương Mẫn bị hắn chọc nở nụ cười.
Đổng Học Bân đưa tay chỉ, Ngài xem ngài xem, ngài lại không tin. Hắn làm bộ xoay người muốn đi ra ngoài, Vậy em đi đánh ổng một lần cho ngài nhìn.
Em mau trở lại. Tương Mẫn vội gọi hắn lại, Cô tin còn không được sao?
Đổng Học Bân cười hắc hắc, Ổng đi rồi, em còn có thể đuổi theo đi đánh người hả?
Tên nhóc cậu. Tương Mẫn cười nói: Được rồi, em và Đổng Tuyền ở trong phòng học nói chuyện? Em nói với ông ta cái gì? Sao ông ta đột nhiên thay đổi thái độ?
Đổng Học Bân nói: Cái này nói ra thì dài, nói chung là văn phòng cơ quan của em gửi tới một phần nhiệm vụ, nói tỉnh Giang Đông có mấy thành phố lớn làm công trình mặt mũi, khiến cho chúng em để ý một chút, cũng là do Đổng Tuyền đụng phải em, bên trong có một thành phố chính là thành phố Ngô Dương, em ở trong phòng học cũng không đề cập chuyện đụng phải ngài, em nói với ổng, trong tuần này đem báo cáo đưa đến đây, xử lý như thế nào sẽ suy nghĩ lại, thật ra nói đúng là nếu như biểu hiện của ổng được, vậy chuyện này còn có thương lượng, nếu như thái độ không hợp, vậy cuốn gói cút đi!
Cho nên ông ta mới tới xin lỗi?
Nếu không ông ta không xin lỗi thì rất tốt, thù mới nợ cũ em tính luôn cả hai.
Tương Mẫn coi như rõ ràng, Chuyện này đối với cậu có ảnh hưởng không? Vô duyên cớ đắc tội một người lãnh đạo, cậu. . .
Thật sự không ảnh hưởng, ngài đừng lo lắng. Đổng Học Bân nói: Muốn lo lắng không phải em cũng không phải ngài, là Đổng Tuyền ổng, hiện tại rơi vào tình huống khó xử nhất chính là ổng.
Đổng Tuyền cuối cùng đi tìm cô, nói buổi tối muốn mời ăn.
Được rồi, em cũng không rãnh.
Ông ta đều mất mặt không nhỏ, chuyện này cũng coi như dừng ở đây, cậu đừng được lý không buông tha người, cầm chết không tha, đối với công tác ảnh hưởng cũng không được.
Để sau rồi nói.
Cậu đừng để sau, nghe cô, chuyện này bỏ đi.
Từ từ suy nghĩ.
Lời của cô nói cũng không nghe?
Ài, vậy được vậy được, dừng ở đây, em không lăn qua lăn lại ông ta nữa, nghe ngài.
Lúc này mới đúng vậy, ha ha, đêm nay em đi ăn một bữa cơm với ông ta đi, oan gia nên giải không nên kết, nhiều kẻ địch thì thêm một bức tường.
Chuyện này quên đi, nhưng ăn thì không cần, ngài đừng trừng mắt, không phải em không nghe ngài, em hiện tại là cán bộ của ủy ban kỷ luật, còn đang phụ trách giám sát thành phố Ngô Dương, em đi ăn với quan viên địa phương? Cái này chẳng phải giống như câu kết làm bậy sao? Đi ngược lại có chuyện.
À, điều này cũng đúng.
Em cho ngài mặt mũi, ngài nói không truy cứu vậy em sẽ không truy cứu, chuyện khác của ông ta vẫn là phải giải quyết.
Cậu luôn luôn biết nói, ha ha, chuyện quan trường của các người cô hiểu cũng không nhiều, vậy cô sẽ không phát biểu ý kiến. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|