Ngày qua ngày lại qua ngày Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. ( 2 câu thơ này của nhà thơ nào, 200 điểm cho bác nào trả lời nhanh nhất bằng cách nhắn tin cho em )
Nói chung là ngày trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, trong biệt thự Đổng gia, phòng ngủ tầng hai.
Oa. . . Oa. . . Oa. . . Tiếng khóc của cục cưng không ngừng vang.
Đổng Học Bân nằm ở trong chăn bị đánh thức, trở mình một cái, co người lại, con mắt cũng không có mở, thế nhưng tiếng khóc vẫn không dứt bên tai như trước, tranh nhau ầm ĩ bên tai hắn, Đổng Học Bân phiền muộn. trong thời gian hơn một tháng Tuệ Lan ở cữ này, Đổng Học Bân hầu như không sống yên ổn qua, trước đó hắn còn thề son sắt nói muốn tự mình chăm sóc đứa nhỏ, rất hưng phấn, nhưng kết quả thật sự là mọi người cho hắn chăm đứa nhỏ, tâm nhảy lầu Đổng Học Bân đều có, hắn không ngờ rằng trông đứa nhỏ mệt như thế, tiểu Trọng Trọng này quả thật không có một phút có thể nhàn được, nước tiểu nè, tả nè, đói bụng nè, đều là oa oa khóc lớn, ngủ cũng không thành thật, ngủ được một hai giờ thì tỉnh một lần, Đổng Học Bân phải nhanh chóng hầu hạ, hầu hạ như tiểu tổ tông, có đôi khi một ngày đều ngủ không được bốn tiếng, đương nhiên, còn có Tuệ Lan đại tổ tông cũng phải do Đổng Học Bân chăm lo, hắn đều sắp mệt điên rồi.
Một lát sau, tiếng khóc ngừng.
Đổng Học Bân xoa con mắt nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy vợ nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy.
Tạ Tuệ Lan đem đứa nhỏ từ xe nôi bên giường bế ra, vén áo cho bú.
Nha. . . Nha. . . Nha. . . Tiểu Đổng Trọng hưng phấn, trên mặt cực kỳ đắc ý.
Tạ Tuệ Lan cưng chiều sờ sờ đầu con trai, Chậm uống một chút, gấp cái gì, ha ha, không ai giành với vật nhỏ con đâu.
Dưới nhiều ngày tu dưỡng như vậy, Tạ Tuệ Lan đã khôi phục tám chín phần, ít nhất xuống đất bước đi và hoạt động bình thường đều không có vấn đề gì, duy nhất có chút chênh lệch cùng trước đây cũng là vóc người, trước khi mang thai Tạ Tuệ Lan là rất gầy, đặc biệt thon thả, bất quá hiện tại đầy ắp một ít hơn so với lúc trước, phỏng chừng còn cầm mấy tháng thời gian mới có thể điều dưỡng trở về, bất quá, hiện tại Tuệ Lan cũng rất đẹp.
Khuôn mặt thành thục hơn.
Thân thể đầy ấp hơn.
Càng thêm đẹp càng thêm ôn hòa.
Đổng Học Bân đưa đầu qua, Cho anh một chút với.
Tạ Tuệ Lan cười đẩy đầu của hắn ra, Không có phần của anh.
Ai da, anh khát, lười xuống đất. Đổng Học Bân trông mà thèm.
Lười thì tự mình khát đi, không chiều tật xấu của anh. Tạ Tuệ Lan cũng vẫn không cho hắn uống.
Đổng Học Bân cả giận: Em nghĩ rằng anh thèm à, không uống hì không uống, coi em keo kiệt kìa.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: Tạ tỷ anh lúc đầu đã ít sữa, con cũng không đủ uống, làm gì còn lo lắng anh, đi làm điểm tâm đi.
Em chỉ biết sai sử anh, không phải sang tháng rồi sao?
Em không phải còn đang lo cho đứa nhỏ sao, không đi được.
Được được được, hôm nay mấy giờ em bay?
Buổi trưa, tới kịp, được rồi, mẹ em một hồi cũng đến đây.
Anh biết, vậy anh làm thêm một phần, phù, rốt cuộc cũng đem lão phật gia ngài mời đi.
Thế nào? Không muốn Tạ tỷ anh ở lâu vài ngày? Đây là đuổi em đi đâu hả?
Nào có, anh muốn, nhưng em cũng hơn một tháng rồi, nên đi phía nam tiền nhiệm, anh muốn lưu lão nhân gia ngài cũng lưu không được.
Đã nhìn ra, tên nhóc anh là đang ước gì em đi đây.
Hai người nói vài câu, lúc này, chuông cửa phía dưới vang lên.
Đổng Học Bân không ngờ Hàn Tinh tới nhanh như vậy, vội vàng mặc áo ngủ từ trong chăn chui ra, đi xuống lầu mở cửa. Đứng bên ngoài chính là hai người, một người là Hàn Tinh mẹ vợ hắn, còn có một người là bảo mẫu nhà Hàn Tinh mà Đổng Học Bân bình thường gặp qua, trong tay bảo mẫu còn cầm một túi hành lý.
Mẹ. Đổng Học Bân nói: Mẹ mau vào.
Hàn Tinh cười nói: Trọng Trọng tỉnh dậy chưa?
Đổng Học Bân đưa ngón tay chỉ trên lầu, Tỉnh dậy rồi, Tuệ Lan đang cho bú.
Được, vậy mẹ đi xem. Hàn Tinh khẩn cấp đi lên lầu.
Vậy con làm điểm tâm, một hồi mẹ xuống ăn. Đổng Học Bân cũng không cho bảo mẫu hỗ trợ, tự mình đi phòng bếp bận việc.
. . .
Tám giờ hơn.
Tạ Tuệ Lan xuống lầu.
Hàn Tinh cũng ở phía sau, ôm tiểu Trọng Trọng hôn liên tiếp, rất vui mừng.
Đổng Học Bân vừa ra, Tạ Tuệ Lan nhìn hắn một cái, chỉ chỉ mẹ, bất đắc dĩ cười. Đổng Học Bân cũng cười, biết lão nhân gia thích đứa nhỏ.
Ăn cơm.
Mọi người ngồi cùng một chỗ dùng cơm.
Hàn Tinh đùa với đứa nhỏ nửa ngày không ăn, nói: Tuệ Lan à, con đem đứa nhỏ mang đi làm gì, lăn qua lăn lại làm cho ... Trọng Trọng bị bệnh, khí hậu không quen thì làm sao bây giờ? Nhiệt độ không khí thích ứng không được làm sao bây giờ? Không khí phía nam ẩm ướt lắm, như vậy đi, con phải đi, lệnh cũng đã xuống tới, con cũng không thể làm lỡ lâu lắm, tiểu Trọng Trọng ở đây giao cho mẹ, mẹ khẳng định chăm sóc tốt cho con, mẹ cũng là một tay nuôi con lớn, có kinh nghiệm, khẳng định sẽ chăm tốt hơn con, hơn nữa con làm bí thư thị ủy, công tác bận rộn như vậy cũng không thời gian quản đứa nhỏ, cuối cùng không phải là bảo mẫu chăm sao? Được chứ? Con đi của con, đứa nhỏ ở lại.
Tạ Tuệ Lan kiên quyết nói: Con con, khẳng định phải do con chăm.
Hàn Tinh cả giận nói: Mẹ cũng không phải không để cho con, chờ nó lớn một chút đi học, lúc không cần quan tâm mẹ sẽ để con chăm, con cũng thoải mái rất nhiều.
Tạ Tuệ Lan lắc đầu, Phải không.
Đứa nhỏ này, sao cứ không nghe lời như vậy. Hàn Tinh mất hứng.
Tạ Tuệ Lan cười cười, Bình thường không thời gian để Vương di chăm giúp con, buổi tối con khẳng định về nhà, con tự mình có thể chiếu cố, con cảm thấy rất tốt. Dứt lời, cô ấy nhìn hướng bảo mẫu, Vương di, lần này còn phải khổ cực dì đi theo cùng, khi còn bé con cũng là dì chiếu cố, người khác con lo lắng, cũng không tin, cho nên mới muốn mời dì đi qua, có thể một chút cũng không về kinh thành được, chồng của di` và đứa nhỏ bằng không sau đó cũng cùng nhau đi qua, đi ở cu2g con và đứa nhỏ, còn gia đình của dì, con bảo Tiểu Bân mua nhà cho bọn họ tại địa phương.
Vương di vội nói: Tiểu thư, không cần, cô quá khách khí.
Hàn Tinh thấy con gái ý đã quyết, cũng không nói, thở dài, Vậy con sau này bình thường trở về, đem Trọng Trọng mang về cho mẹ. . . Quên đi, con đừng đã trở về, chạy qua lại từ xa đứa nhỏ cũng chịu không nổi, chờ mẹ nghỉ ngơi, rảnh rỗi đi phía nam gặp các con.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Mẹ là phu nhân ủy viên cục chính trị, lần này mẹ đi, chính phủ địa phương người ta còn chưa đủ tiếp đãi mẹ.
Hàn Tinh hơi trầm ngâm, Mẹ len lén đi.
Tạ Tuệ Lan nói: Để nói sau, chờ con đem cục diện ổn định xuống trước đã.
Hàn Tinh không khỏi phân trần nói: Con là người đứng đầu, rất nhiều công tác đều được khai triển, cũng có ưu thế chức quyền trời sinh, ổn định cục diện còn có thể là vấn đề? Dù sao mẹ rảnh rỗi sẽ đi qua, con không muốn cũng vô dụng, con cho rằng chỉ nha đầu con nhớ đứa nhỏ à? Mẹ cũng nhớ Trọng Trọng, quyết định như thế.
Đổng Học Bân lập tức nói: Con có thời gian cũng đi.
Tạ Tuệ Lan bật cười nói: Tùy tiện các người.
Hàn Tinh hỏi: Hành lý đều chuẩn bị?
Ừm, tối hôm qua đều thu dọn xong rồi. Đổng Học Bân chỉ chỉ hành lý bên cạnh sô pha phòng khách, Cũng không nhiều, chút quần áo và thuốc men.
Hàn Tinh ừm một cái, Cái khác dể8 cho Tuệ Lan đi mua.
Bỗng nhiên, Tạ Tuệ Lan nhìn về phía bảo mẫu, Vương di, tả không ướt của đứa nhỏ còn chưa có, con sợ nó ở trên máy bay sẽ không đủ dùng, có thể đi lấy giúp con vài túi được không?
Được. Vương di cười, biết bọn họ có chuyện nói, đi lên lầu.
Cô ấy vừa đi, Tạ Tuệ Lan liền nhìn về phía mẹ, Trở về liền sinh đứa nhỏ, cũng không giao lưu cùng lão gia tử và trong nhà, ừm, con lần này đi có thể buông tay buông chân chứ?
Hàn Tinh nhìn nhìn con gái, Có thể.
Tạ Tuệ Lan cười dài nói: Vậy là được.
Hàn Tinh nói: Lần này trong nhà cho con xuống phía nam nhậm chức, thật ra cũng là ý của lão gia tử, viên chức nhà chúng ta hiện tại đã phong phú trước nay chưa có, mặt trên có dư uy và nhân mạch của ông nội con, một đường khác có Tứ gia gia con tọa trấn, phía dưới là ba và chú cả chú hai, nhiệm kỳ mới lần trước con cũng biết, chú cả và chú hai đều đi nhanh, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, nhà chúng ta là thu hoạch lớn nhất của nhiệm kỳ mới lần này, tuy rằng một ít đồng minh và rất nhiều bạn bè của nhà chúng ta đều bị đè ép, bất quá lực lượng trung kiên cũng rất ổn, chú Triệu con, dì Liễu, Lý gia gia con, chức vụ cũng đều không thay đổi, quyền nói chuyện của nhà chúng ta cũng tiến thêm một bước.
Tạ Tuệ Lan ừm một cái, Nhiệm kỳ mới lần này, con cũng không ngờ rằng có thể thu hoạch nhiều như vậy, nhất là chú hai.
Ít nhiều cũng nhờ cái phần cứng kia Tiểu Bân mang về từ Phất Châu, quả thật là giúp chú hai con một phen. Hàn Tinh vui mừng nhìn con rể, tiếp tục nói: Hơn nữa Tuệ Lan à, ước nguyện ban đầu của trong nhà cho con hoạt động, vốn là thị trưởng, ai biết đột nhiên có chuyện xảy ra, Tiểu Bân cũng giúp con giải quyết vô cùng hoàn mỹ, đây là lão gia tử cũng không ngờ, cho nên mới thay đổi chủ ý, thử cho con lên vị trí bí thư thị ủy, nếu không với tư lịch của con, ít nhất còn cần một năm đến hai năm thời gian mới có hi vọng tranh vị trí người đứng đầu.
Đổng Học Bân được khen cũng có chút phiêu.
Tạ Tuệ Lan vỗ mu bàn tay của Đổng Học Bân, Nhìn ra ánh mắt chọn chồng của con chưa? Ha ha.
Hàn Tinh cười nói: Con lần này đi, ý của lão gia tử là cho con buông tay buông chân làm, không cần điệu thấp giống như trước, đời thứ ba nhà chúng ta vừa mới bước ra, lần này con lên bí thư thị ủy, cũng nên đi ngoài biểu diễn, chỉ cần con đứng vững gót chân, sau này Tiểu Nhiên bọn họ cũng thuận lợi đi, ba con nói, đây là một bước rất then chốt, con là đại tỷ của bọn tiểu bối, phải làm gương mẫu cho bọn tiểu bối, bước tốt bước đầu tiên, mang theo Tiểu Nhiên bọn họ đi lên, bằng không nếu không phát lực, nhà chúng ta rất có thể sẽ không tót nữa, thừa dịp Tứ gia gia con chưa lui, nhanh chóng lập căn cơ, rõ ràng ý tứ chưa?
Tạ Tuệ Lan gật đầu, Sao không cho Tiểu Nhiên đi? Tên nhóc này mới là nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của chúng ta mà Con đi là sao chứ?
Hàn Tinh thấp giọng nói: Là lão gia tử lo lắng, Tiểu Nhiên sau này khẳng định là cần bồi dưỡng trọng điểm, nhưng hiện tại Tiểu Nhiên còn kém hơn con không ít, khí phách và kinh nghiệm chính trị cũng không như con, trong đám tiểu bối, cũng chỉ có con là có thế làm cho lão gia tử thoả mãn, cũng làm cho yên tâm.
Tạ Tuệ Lan ừm nói: Con đã biết. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Nói chung là ngày trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, trong biệt thự Đổng gia, phòng ngủ tầng hai.
Oa. . . Oa. . . Oa. . . Tiếng khóc của cục cưng không ngừng vang.
Đổng Học Bân nằm ở trong chăn bị đánh thức, trở mình một cái, co người lại, con mắt cũng không có mở, thế nhưng tiếng khóc vẫn không dứt bên tai như trước, tranh nhau ầm ĩ bên tai hắn, Đổng Học Bân phiền muộn. trong thời gian hơn một tháng Tuệ Lan ở cữ này, Đổng Học Bân hầu như không sống yên ổn qua, trước đó hắn còn thề son sắt nói muốn tự mình chăm sóc đứa nhỏ, rất hưng phấn, nhưng kết quả thật sự là mọi người cho hắn chăm đứa nhỏ, tâm nhảy lầu Đổng Học Bân đều có, hắn không ngờ rằng trông đứa nhỏ mệt như thế, tiểu Trọng Trọng này quả thật không có một phút có thể nhàn được, nước tiểu nè, tả nè, đói bụng nè, đều là oa oa khóc lớn, ngủ cũng không thành thật, ngủ được một hai giờ thì tỉnh một lần, Đổng Học Bân phải nhanh chóng hầu hạ, hầu hạ như tiểu tổ tông, có đôi khi một ngày đều ngủ không được bốn tiếng, đương nhiên, còn có Tuệ Lan đại tổ tông cũng phải do Đổng Học Bân chăm lo, hắn đều sắp mệt điên rồi.
Một lát sau, tiếng khóc ngừng.
Đổng Học Bân xoa con mắt nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy vợ nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy.
Tạ Tuệ Lan đem đứa nhỏ từ xe nôi bên giường bế ra, vén áo cho bú.
Nha. . . Nha. . . Nha. . . Tiểu Đổng Trọng hưng phấn, trên mặt cực kỳ đắc ý.
Tạ Tuệ Lan cưng chiều sờ sờ đầu con trai, Chậm uống một chút, gấp cái gì, ha ha, không ai giành với vật nhỏ con đâu.
Dưới nhiều ngày tu dưỡng như vậy, Tạ Tuệ Lan đã khôi phục tám chín phần, ít nhất xuống đất bước đi và hoạt động bình thường đều không có vấn đề gì, duy nhất có chút chênh lệch cùng trước đây cũng là vóc người, trước khi mang thai Tạ Tuệ Lan là rất gầy, đặc biệt thon thả, bất quá hiện tại đầy ắp một ít hơn so với lúc trước, phỏng chừng còn cầm mấy tháng thời gian mới có thể điều dưỡng trở về, bất quá, hiện tại Tuệ Lan cũng rất đẹp.
Khuôn mặt thành thục hơn.
Thân thể đầy ấp hơn.
Càng thêm đẹp càng thêm ôn hòa.
Đổng Học Bân đưa đầu qua, Cho anh một chút với.
Tạ Tuệ Lan cười đẩy đầu của hắn ra, Không có phần của anh.
Ai da, anh khát, lười xuống đất. Đổng Học Bân trông mà thèm.
Lười thì tự mình khát đi, không chiều tật xấu của anh. Tạ Tuệ Lan cũng vẫn không cho hắn uống.
Đổng Học Bân cả giận: Em nghĩ rằng anh thèm à, không uống hì không uống, coi em keo kiệt kìa.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha nói: Tạ tỷ anh lúc đầu đã ít sữa, con cũng không đủ uống, làm gì còn lo lắng anh, đi làm điểm tâm đi.
Em chỉ biết sai sử anh, không phải sang tháng rồi sao?
Em không phải còn đang lo cho đứa nhỏ sao, không đi được.
Được được được, hôm nay mấy giờ em bay?
Buổi trưa, tới kịp, được rồi, mẹ em một hồi cũng đến đây.
Anh biết, vậy anh làm thêm một phần, phù, rốt cuộc cũng đem lão phật gia ngài mời đi.
Thế nào? Không muốn Tạ tỷ anh ở lâu vài ngày? Đây là đuổi em đi đâu hả?
Nào có, anh muốn, nhưng em cũng hơn một tháng rồi, nên đi phía nam tiền nhiệm, anh muốn lưu lão nhân gia ngài cũng lưu không được.
Đã nhìn ra, tên nhóc anh là đang ước gì em đi đây.
Hai người nói vài câu, lúc này, chuông cửa phía dưới vang lên.
Đổng Học Bân không ngờ Hàn Tinh tới nhanh như vậy, vội vàng mặc áo ngủ từ trong chăn chui ra, đi xuống lầu mở cửa. Đứng bên ngoài chính là hai người, một người là Hàn Tinh mẹ vợ hắn, còn có một người là bảo mẫu nhà Hàn Tinh mà Đổng Học Bân bình thường gặp qua, trong tay bảo mẫu còn cầm một túi hành lý.
Mẹ. Đổng Học Bân nói: Mẹ mau vào.
Hàn Tinh cười nói: Trọng Trọng tỉnh dậy chưa?
Đổng Học Bân đưa ngón tay chỉ trên lầu, Tỉnh dậy rồi, Tuệ Lan đang cho bú.
Được, vậy mẹ đi xem. Hàn Tinh khẩn cấp đi lên lầu.
Vậy con làm điểm tâm, một hồi mẹ xuống ăn. Đổng Học Bân cũng không cho bảo mẫu hỗ trợ, tự mình đi phòng bếp bận việc.
. . .
Tám giờ hơn.
Tạ Tuệ Lan xuống lầu.
Hàn Tinh cũng ở phía sau, ôm tiểu Trọng Trọng hôn liên tiếp, rất vui mừng.
Đổng Học Bân vừa ra, Tạ Tuệ Lan nhìn hắn một cái, chỉ chỉ mẹ, bất đắc dĩ cười. Đổng Học Bân cũng cười, biết lão nhân gia thích đứa nhỏ.
Ăn cơm.
Mọi người ngồi cùng một chỗ dùng cơm.
Hàn Tinh đùa với đứa nhỏ nửa ngày không ăn, nói: Tuệ Lan à, con đem đứa nhỏ mang đi làm gì, lăn qua lăn lại làm cho ... Trọng Trọng bị bệnh, khí hậu không quen thì làm sao bây giờ? Nhiệt độ không khí thích ứng không được làm sao bây giờ? Không khí phía nam ẩm ướt lắm, như vậy đi, con phải đi, lệnh cũng đã xuống tới, con cũng không thể làm lỡ lâu lắm, tiểu Trọng Trọng ở đây giao cho mẹ, mẹ khẳng định chăm sóc tốt cho con, mẹ cũng là một tay nuôi con lớn, có kinh nghiệm, khẳng định sẽ chăm tốt hơn con, hơn nữa con làm bí thư thị ủy, công tác bận rộn như vậy cũng không thời gian quản đứa nhỏ, cuối cùng không phải là bảo mẫu chăm sao? Được chứ? Con đi của con, đứa nhỏ ở lại.
Tạ Tuệ Lan kiên quyết nói: Con con, khẳng định phải do con chăm.
Hàn Tinh cả giận nói: Mẹ cũng không phải không để cho con, chờ nó lớn một chút đi học, lúc không cần quan tâm mẹ sẽ để con chăm, con cũng thoải mái rất nhiều.
Tạ Tuệ Lan lắc đầu, Phải không.
Đứa nhỏ này, sao cứ không nghe lời như vậy. Hàn Tinh mất hứng.
Tạ Tuệ Lan cười cười, Bình thường không thời gian để Vương di chăm giúp con, buổi tối con khẳng định về nhà, con tự mình có thể chiếu cố, con cảm thấy rất tốt. Dứt lời, cô ấy nhìn hướng bảo mẫu, Vương di, lần này còn phải khổ cực dì đi theo cùng, khi còn bé con cũng là dì chiếu cố, người khác con lo lắng, cũng không tin, cho nên mới muốn mời dì đi qua, có thể một chút cũng không về kinh thành được, chồng của di` và đứa nhỏ bằng không sau đó cũng cùng nhau đi qua, đi ở cu2g con và đứa nhỏ, còn gia đình của dì, con bảo Tiểu Bân mua nhà cho bọn họ tại địa phương.
Vương di vội nói: Tiểu thư, không cần, cô quá khách khí.
Hàn Tinh thấy con gái ý đã quyết, cũng không nói, thở dài, Vậy con sau này bình thường trở về, đem Trọng Trọng mang về cho mẹ. . . Quên đi, con đừng đã trở về, chạy qua lại từ xa đứa nhỏ cũng chịu không nổi, chờ mẹ nghỉ ngơi, rảnh rỗi đi phía nam gặp các con.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Mẹ là phu nhân ủy viên cục chính trị, lần này mẹ đi, chính phủ địa phương người ta còn chưa đủ tiếp đãi mẹ.
Hàn Tinh hơi trầm ngâm, Mẹ len lén đi.
Tạ Tuệ Lan nói: Để nói sau, chờ con đem cục diện ổn định xuống trước đã.
Hàn Tinh không khỏi phân trần nói: Con là người đứng đầu, rất nhiều công tác đều được khai triển, cũng có ưu thế chức quyền trời sinh, ổn định cục diện còn có thể là vấn đề? Dù sao mẹ rảnh rỗi sẽ đi qua, con không muốn cũng vô dụng, con cho rằng chỉ nha đầu con nhớ đứa nhỏ à? Mẹ cũng nhớ Trọng Trọng, quyết định như thế.
Đổng Học Bân lập tức nói: Con có thời gian cũng đi.
Tạ Tuệ Lan bật cười nói: Tùy tiện các người.
Hàn Tinh hỏi: Hành lý đều chuẩn bị?
Ừm, tối hôm qua đều thu dọn xong rồi. Đổng Học Bân chỉ chỉ hành lý bên cạnh sô pha phòng khách, Cũng không nhiều, chút quần áo và thuốc men.
Hàn Tinh ừm một cái, Cái khác dể8 cho Tuệ Lan đi mua.
Bỗng nhiên, Tạ Tuệ Lan nhìn về phía bảo mẫu, Vương di, tả không ướt của đứa nhỏ còn chưa có, con sợ nó ở trên máy bay sẽ không đủ dùng, có thể đi lấy giúp con vài túi được không?
Được. Vương di cười, biết bọn họ có chuyện nói, đi lên lầu.
Cô ấy vừa đi, Tạ Tuệ Lan liền nhìn về phía mẹ, Trở về liền sinh đứa nhỏ, cũng không giao lưu cùng lão gia tử và trong nhà, ừm, con lần này đi có thể buông tay buông chân chứ?
Hàn Tinh nhìn nhìn con gái, Có thể.
Tạ Tuệ Lan cười dài nói: Vậy là được.
Hàn Tinh nói: Lần này trong nhà cho con xuống phía nam nhậm chức, thật ra cũng là ý của lão gia tử, viên chức nhà chúng ta hiện tại đã phong phú trước nay chưa có, mặt trên có dư uy và nhân mạch của ông nội con, một đường khác có Tứ gia gia con tọa trấn, phía dưới là ba và chú cả chú hai, nhiệm kỳ mới lần trước con cũng biết, chú cả và chú hai đều đi nhanh, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, nhà chúng ta là thu hoạch lớn nhất của nhiệm kỳ mới lần này, tuy rằng một ít đồng minh và rất nhiều bạn bè của nhà chúng ta đều bị đè ép, bất quá lực lượng trung kiên cũng rất ổn, chú Triệu con, dì Liễu, Lý gia gia con, chức vụ cũng đều không thay đổi, quyền nói chuyện của nhà chúng ta cũng tiến thêm một bước.
Tạ Tuệ Lan ừm một cái, Nhiệm kỳ mới lần này, con cũng không ngờ rằng có thể thu hoạch nhiều như vậy, nhất là chú hai.
Ít nhiều cũng nhờ cái phần cứng kia Tiểu Bân mang về từ Phất Châu, quả thật là giúp chú hai con một phen. Hàn Tinh vui mừng nhìn con rể, tiếp tục nói: Hơn nữa Tuệ Lan à, ước nguyện ban đầu của trong nhà cho con hoạt động, vốn là thị trưởng, ai biết đột nhiên có chuyện xảy ra, Tiểu Bân cũng giúp con giải quyết vô cùng hoàn mỹ, đây là lão gia tử cũng không ngờ, cho nên mới thay đổi chủ ý, thử cho con lên vị trí bí thư thị ủy, nếu không với tư lịch của con, ít nhất còn cần một năm đến hai năm thời gian mới có hi vọng tranh vị trí người đứng đầu.
Đổng Học Bân được khen cũng có chút phiêu.
Tạ Tuệ Lan vỗ mu bàn tay của Đổng Học Bân, Nhìn ra ánh mắt chọn chồng của con chưa? Ha ha.
Hàn Tinh cười nói: Con lần này đi, ý của lão gia tử là cho con buông tay buông chân làm, không cần điệu thấp giống như trước, đời thứ ba nhà chúng ta vừa mới bước ra, lần này con lên bí thư thị ủy, cũng nên đi ngoài biểu diễn, chỉ cần con đứng vững gót chân, sau này Tiểu Nhiên bọn họ cũng thuận lợi đi, ba con nói, đây là một bước rất then chốt, con là đại tỷ của bọn tiểu bối, phải làm gương mẫu cho bọn tiểu bối, bước tốt bước đầu tiên, mang theo Tiểu Nhiên bọn họ đi lên, bằng không nếu không phát lực, nhà chúng ta rất có thể sẽ không tót nữa, thừa dịp Tứ gia gia con chưa lui, nhanh chóng lập căn cơ, rõ ràng ý tứ chưa?
Tạ Tuệ Lan gật đầu, Sao không cho Tiểu Nhiên đi? Tên nhóc này mới là nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của chúng ta mà Con đi là sao chứ?
Hàn Tinh thấp giọng nói: Là lão gia tử lo lắng, Tiểu Nhiên sau này khẳng định là cần bồi dưỡng trọng điểm, nhưng hiện tại Tiểu Nhiên còn kém hơn con không ít, khí phách và kinh nghiệm chính trị cũng không như con, trong đám tiểu bối, cũng chỉ có con là có thế làm cho lão gia tử thoả mãn, cũng làm cho yên tâm.
Tạ Tuệ Lan ừm nói: Con đã biết. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|