Nửa tiếng đồng hồ.
Một tiếng đồng hồ.
Buổi tối tám giờ hơn.
Ngoài chòi nghỉ mát mưa còn đang rơi, giọt mưa rơi xuống mặt hồ và thềm đá của chòi nghỉ mát, văng nước ra tung tóe.
Cô giáo Tương, cô lạnh không?
Cũng được, sao còn không dừng?
Đúng vậy, mưa càng lúc càng lớn.
Xe chúng ta còn ở cửa tiểu viện à?
Ừm, có chút xa, đi qua phải nửa giờ, mưa lớn như vậy đi cũng không được.
Cô thấy chúng ta vẫn là đi thôi, phía trước không xa không phải có một nhà trọ sao?
Cũng không gần, chạy bộ cũng phải ba bốn phút? Em thật ra không sao, em sợ cô bị cảm.
Không sao, phải đi, cô sợ đi chậm sẽ không có phòng, ngày hôm nay người tới du ngoạn không ít, nếu như đều ở đầy, chúng ta nghỉ ngơi ở chổ nào?
Cũng phải, vậy được, cô cầm túi đi, cô mở dù che cho cô.
Không cần, không quan tâm, em tự lo cho mình đi, đừng để ngã bệnh.
Vậy xong? Ha ha, cô đếm đến ba đi, hai ta chạy ra ngoài?
Được, chuẩn bị, một. . . Hai. . . Ba. . . Đi.
Đổng Học Bân theo cô giáo Tương xông ra ngoài, giơ tay lên, đương nhiên là đem dù che trên đầu của Tương Mẫn, còn hắn lại là không sao cả, nhìn giọt mưa từng chút từng chút rơi vào quần áo, Đổng Học Bân ngược lại thấy rất thoải mái, thỉnh thoảng tắm mưa cũng không tồi, trong lúc nhất thời không khỏi nổi hăng hái lên, cất giọng hát lên bài “Mưa vẫn rơi” của Trương Vũ, Mưa vẫn rơi! Ngoài trời mưa vẫn rơi rơi ... !
Tương Mẫn vừa chạy vừa cười, Cậu còn hát được à.
Đương nhiên, tâm tính tốt mà. Đổng Học Bân nói.
Tâm tính là không tồi, chỉ là hát có chút khó nghe. Tương Mẫn trêu ghẹo nói.
Vừa chạy vừa nói cười như thế, hai người cũng chạy tới cửa nhà trọ ba tầng kia, chạy ào bên trong, thở hổn hển vài hơi.
Tương Mẫn quay đầu lại lau lau nước mưa trên mặt cho hắn, Cứ lo cho cô, coi cậu ướt kìa.
Không sao. Đổng Học Bân cười, quay đầu lại nói với người phục vụ: Cô phục vụ ơi, lấy cho hai phòng.
Người nữ phục vụ nói: Xin lỗi tiên sinh, đừng nói hai phòng, một phòng trống cũng không có.
Đổng Học Bân sửng sốt, Đừng chứ, giúp chúng tôi tìm xem, mưa to như vậy chúng tôi đi chổ nào ở? Thêm tiền cũng không sao cả, các người nhìn thử xem.
Người nữ phục vụ cười khổ.Thật sự không có, có một đoàn du lịch tới đây, bị mắc mưa, vừa rồi đã đặt tất cả phòng rồi, còn có rất nhiều người không ở, lại đi chổ khác.
Tương Mẫn ồ một tiếng.Vậy xung quanh có nhà trọ nào khác không?
Người nữ phục vụ chỉ chỉ cho bọn họ, nói: Phía đông không cần đi, vừa rồi gọi điện thoại, cũng không có chỗ, nhà phía tây không rõ ràng lắm, chúng tôi cũng không có liên hệ, các người có thể đi nhìn, cũng không tính xa, đi năm phút đồng hồ. Chạy thì khoảng ba bốn phút.
Đổng Học Bân nói: Vậy làm sao bây giờ.
Người nữ phục vụ nói: Tôi đề nghị các người đi nhanh lên một chút, nếu không sẽ thật sự không chỗ.
Tương Mẫn bất đắc dĩ nói: Đi thôi Học Bân, đi xem.
Sớm biết vậy thì đi lấy xe rồi. Đổng Học Bân buông tay nói: Như thế rất tốt, càng chạy càng xa, thôn trấn cũng không có xe taxi, thật sự hết phòng là cười luôn.
Bên ngoài.
Đổng Học Bân lại mở dù, sau khi thương lượng, hai người tiếp tục chạy về hướng tay, trên đường cũng có rất nhiều như bọn họ. Có một người còn té lăn quay ra. Đất hơi trơn, Đổng Học Bân cũng sợ cô giáo Tương ngã. Đưa tay để khép trên lưng cô ấy.
Tay đụng vào một chổ mềm mại.
Thịt dán đầy tay.
Đổng Học Bân cũng không có suy nghĩ không an phận gì, che dù tiếp tục chạy.
Rốt cục, phía trước hiện ra một nhà trọ cổ kính, nói là nhà trọ, không bằng nói là một làng du lịch nhỏ đi, chổ này đều là sân nhà của bọn họ, hàng rào bằng gỗ, bên trong cũng hình như đều là nhà gỗ, không có tầng, phòng nhỏ bằng ván gỗ cổ sắc, rất có cách điệu và ý nhị, mạnh hơn so với nhà trọ vừa rồi không ít, giá cả hẳn cũng là cao hơn vài lần.
Tới rồi.
Đẩy cửa tiến vào sân, đi vào cánh cửa có hai cái đèn đỏ lung.
Quần áo của Đổng Học Bân đã ướt đẫm, trong giầy đều là nước, muốn nuôi cá đều không có vấn đề lớn, cô giáo Tương đỡ hơn, được Đổng Học Bân che dù, bất quá cũng không tốt được chổ nào, ít nhất là áo sơmi trước ngực đều bị ướt, cái này ngay cả đường vân và hoa văn trên đồ lót màu da đều có thể rõ ràng nhìn thấy, về phần cái váy màu vàng nhạt của cô giáo Tương cũng có chút chật vật, bên hông cái mông ướt một mảng lớn, phía sau và một góc quần lót đều lộ ra, dù rằng quần và quần lót đều là màu vàng sắc da không khác biệt lắm, nhưng vẫn có một chút khác biết, trên váy đã ướt đến đổi màu có thể rõ ràng thấy không cùng một màu, non nửa phần thịt trên mông của cô giáo Tương cũng lộ ra, bà chủ và một người nữ phục vụ đều nhìn cô ấy.
Tương Mẫn cũng phát hiện, nhưng thấy là hai người nữ, cũng không nói cái gì.
Nhưng Đổng Học Bân là nam, vì vậy hắn nhanh chóng đem áo khoác cởi ra, cầm che lên trên người cô giáo Tương, ho khan một tiếng.
Cảm ơn. Tương Mẫn nắm chặt áo khoác của Đổng Học Bân, buột lại phía trước, xoa xoa hai tay có chút lạnh nói: Còn phòng không?
Bà chủ gật đầu nói: Còn.
Đổng Học Bân vui vẻ nói: Được, cho chúng tôi hai phòng.
Hai phòng? Vậy không có, chỉ còn lại một phòng cuối cùng. Bà chủ mở quyển sổ ra kiểm tra, Chỉ còn lại một phòng gỗ một người, thế nhưng có phòng vệ sinh phòng tắm.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Chỉ một phòng?
Tương Mẫn hỏi: Sao chỉ một người?
Bà chủ nói: Cũng là một cái giường, các người tới coi như đúng lúc, nếu như chậm một chút nữa phỏng chừng cái phòng này cũng không còn, trời mưa đột nhiên, không ít du khách đều ở lại.
Đổng Học Bân vội nói: Chị ơi, chúng tôi cũng không còn chỗ đi, xe để rất xa, muốn lấy cũng không được, đi nơi khác cũng không có chỗ, chị có thể nghĩ biện pháp hay không? Cho chúng tôi thêm một cái giường được không? Thêm bao nhiêu tiền đều không sao cả.
Bà chủ nói: Chúng tôi ở đây không có giường dự bị, chăn thật ra có thể thêm.
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng nói, Còn phòng không?
Bà chủ do dự nhìn Đổng Học Bân và Tương Mẫn.
Tương Mẫn nhanh miệng nói, Được rồi, chúng tôi đặt.
Bà chủ nói không còn phòng với người bên ngoài, lập tức bắt đầu đăng ký cho Đổng Học Bân hai người.
Đổng Học Bân cười khổ nói: Cô giáo Tương, cái này. . . Bằng không em đi tìm xem, cô ở của cô, em đi chổ khác.
Trễ rồi, lại còn mưa lớn như vậy. Tương Mẫn lau lau cái trán, nói: Không có việc gì, bảo bọn họ thêm một cái chăn, hai ta chịu khó một chút.
Vậy. . . Được, không được em nằm dưới đất.
Nhìn phòng rồi nói, phù, phải tắm rửa trước, lạnh quá. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Một tiếng đồng hồ.
Buổi tối tám giờ hơn.
Ngoài chòi nghỉ mát mưa còn đang rơi, giọt mưa rơi xuống mặt hồ và thềm đá của chòi nghỉ mát, văng nước ra tung tóe.
Cô giáo Tương, cô lạnh không?
Cũng được, sao còn không dừng?
Đúng vậy, mưa càng lúc càng lớn.
Xe chúng ta còn ở cửa tiểu viện à?
Ừm, có chút xa, đi qua phải nửa giờ, mưa lớn như vậy đi cũng không được.
Cô thấy chúng ta vẫn là đi thôi, phía trước không xa không phải có một nhà trọ sao?
Cũng không gần, chạy bộ cũng phải ba bốn phút? Em thật ra không sao, em sợ cô bị cảm.
Không sao, phải đi, cô sợ đi chậm sẽ không có phòng, ngày hôm nay người tới du ngoạn không ít, nếu như đều ở đầy, chúng ta nghỉ ngơi ở chổ nào?
Cũng phải, vậy được, cô cầm túi đi, cô mở dù che cho cô.
Không cần, không quan tâm, em tự lo cho mình đi, đừng để ngã bệnh.
Vậy xong? Ha ha, cô đếm đến ba đi, hai ta chạy ra ngoài?
Được, chuẩn bị, một. . . Hai. . . Ba. . . Đi.
Đổng Học Bân theo cô giáo Tương xông ra ngoài, giơ tay lên, đương nhiên là đem dù che trên đầu của Tương Mẫn, còn hắn lại là không sao cả, nhìn giọt mưa từng chút từng chút rơi vào quần áo, Đổng Học Bân ngược lại thấy rất thoải mái, thỉnh thoảng tắm mưa cũng không tồi, trong lúc nhất thời không khỏi nổi hăng hái lên, cất giọng hát lên bài “Mưa vẫn rơi” của Trương Vũ, Mưa vẫn rơi! Ngoài trời mưa vẫn rơi rơi ... !
Tương Mẫn vừa chạy vừa cười, Cậu còn hát được à.
Đương nhiên, tâm tính tốt mà. Đổng Học Bân nói.
Tâm tính là không tồi, chỉ là hát có chút khó nghe. Tương Mẫn trêu ghẹo nói.
Vừa chạy vừa nói cười như thế, hai người cũng chạy tới cửa nhà trọ ba tầng kia, chạy ào bên trong, thở hổn hển vài hơi.
Tương Mẫn quay đầu lại lau lau nước mưa trên mặt cho hắn, Cứ lo cho cô, coi cậu ướt kìa.
Không sao. Đổng Học Bân cười, quay đầu lại nói với người phục vụ: Cô phục vụ ơi, lấy cho hai phòng.
Người nữ phục vụ nói: Xin lỗi tiên sinh, đừng nói hai phòng, một phòng trống cũng không có.
Đổng Học Bân sửng sốt, Đừng chứ, giúp chúng tôi tìm xem, mưa to như vậy chúng tôi đi chổ nào ở? Thêm tiền cũng không sao cả, các người nhìn thử xem.
Người nữ phục vụ cười khổ.Thật sự không có, có một đoàn du lịch tới đây, bị mắc mưa, vừa rồi đã đặt tất cả phòng rồi, còn có rất nhiều người không ở, lại đi chổ khác.
Tương Mẫn ồ một tiếng.Vậy xung quanh có nhà trọ nào khác không?
Người nữ phục vụ chỉ chỉ cho bọn họ, nói: Phía đông không cần đi, vừa rồi gọi điện thoại, cũng không có chỗ, nhà phía tây không rõ ràng lắm, chúng tôi cũng không có liên hệ, các người có thể đi nhìn, cũng không tính xa, đi năm phút đồng hồ. Chạy thì khoảng ba bốn phút.
Đổng Học Bân nói: Vậy làm sao bây giờ.
Người nữ phục vụ nói: Tôi đề nghị các người đi nhanh lên một chút, nếu không sẽ thật sự không chỗ.
Tương Mẫn bất đắc dĩ nói: Đi thôi Học Bân, đi xem.
Sớm biết vậy thì đi lấy xe rồi. Đổng Học Bân buông tay nói: Như thế rất tốt, càng chạy càng xa, thôn trấn cũng không có xe taxi, thật sự hết phòng là cười luôn.
Bên ngoài.
Đổng Học Bân lại mở dù, sau khi thương lượng, hai người tiếp tục chạy về hướng tay, trên đường cũng có rất nhiều như bọn họ. Có một người còn té lăn quay ra. Đất hơi trơn, Đổng Học Bân cũng sợ cô giáo Tương ngã. Đưa tay để khép trên lưng cô ấy.
Tay đụng vào một chổ mềm mại.
Thịt dán đầy tay.
Đổng Học Bân cũng không có suy nghĩ không an phận gì, che dù tiếp tục chạy.
Rốt cục, phía trước hiện ra một nhà trọ cổ kính, nói là nhà trọ, không bằng nói là một làng du lịch nhỏ đi, chổ này đều là sân nhà của bọn họ, hàng rào bằng gỗ, bên trong cũng hình như đều là nhà gỗ, không có tầng, phòng nhỏ bằng ván gỗ cổ sắc, rất có cách điệu và ý nhị, mạnh hơn so với nhà trọ vừa rồi không ít, giá cả hẳn cũng là cao hơn vài lần.
Tới rồi.
Đẩy cửa tiến vào sân, đi vào cánh cửa có hai cái đèn đỏ lung.
Quần áo của Đổng Học Bân đã ướt đẫm, trong giầy đều là nước, muốn nuôi cá đều không có vấn đề lớn, cô giáo Tương đỡ hơn, được Đổng Học Bân che dù, bất quá cũng không tốt được chổ nào, ít nhất là áo sơmi trước ngực đều bị ướt, cái này ngay cả đường vân và hoa văn trên đồ lót màu da đều có thể rõ ràng nhìn thấy, về phần cái váy màu vàng nhạt của cô giáo Tương cũng có chút chật vật, bên hông cái mông ướt một mảng lớn, phía sau và một góc quần lót đều lộ ra, dù rằng quần và quần lót đều là màu vàng sắc da không khác biệt lắm, nhưng vẫn có một chút khác biết, trên váy đã ướt đến đổi màu có thể rõ ràng thấy không cùng một màu, non nửa phần thịt trên mông của cô giáo Tương cũng lộ ra, bà chủ và một người nữ phục vụ đều nhìn cô ấy.
Tương Mẫn cũng phát hiện, nhưng thấy là hai người nữ, cũng không nói cái gì.
Nhưng Đổng Học Bân là nam, vì vậy hắn nhanh chóng đem áo khoác cởi ra, cầm che lên trên người cô giáo Tương, ho khan một tiếng.
Cảm ơn. Tương Mẫn nắm chặt áo khoác của Đổng Học Bân, buột lại phía trước, xoa xoa hai tay có chút lạnh nói: Còn phòng không?
Bà chủ gật đầu nói: Còn.
Đổng Học Bân vui vẻ nói: Được, cho chúng tôi hai phòng.
Hai phòng? Vậy không có, chỉ còn lại một phòng cuối cùng. Bà chủ mở quyển sổ ra kiểm tra, Chỉ còn lại một phòng gỗ một người, thế nhưng có phòng vệ sinh phòng tắm.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Chỉ một phòng?
Tương Mẫn hỏi: Sao chỉ một người?
Bà chủ nói: Cũng là một cái giường, các người tới coi như đúng lúc, nếu như chậm một chút nữa phỏng chừng cái phòng này cũng không còn, trời mưa đột nhiên, không ít du khách đều ở lại.
Đổng Học Bân vội nói: Chị ơi, chúng tôi cũng không còn chỗ đi, xe để rất xa, muốn lấy cũng không được, đi nơi khác cũng không có chỗ, chị có thể nghĩ biện pháp hay không? Cho chúng tôi thêm một cái giường được không? Thêm bao nhiêu tiền đều không sao cả.
Bà chủ nói: Chúng tôi ở đây không có giường dự bị, chăn thật ra có thể thêm.
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng nói, Còn phòng không?
Bà chủ do dự nhìn Đổng Học Bân và Tương Mẫn.
Tương Mẫn nhanh miệng nói, Được rồi, chúng tôi đặt.
Bà chủ nói không còn phòng với người bên ngoài, lập tức bắt đầu đăng ký cho Đổng Học Bân hai người.
Đổng Học Bân cười khổ nói: Cô giáo Tương, cái này. . . Bằng không em đi tìm xem, cô ở của cô, em đi chổ khác.
Trễ rồi, lại còn mưa lớn như vậy. Tương Mẫn lau lau cái trán, nói: Không có việc gì, bảo bọn họ thêm một cái chăn, hai ta chịu khó một chút.
Vậy. . . Được, không được em nằm dưới đất.
Nhìn phòng rồi nói, phù, phải tắm rửa trước, lạnh quá. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|