Hôm sau.
Buổi sáng.
Tích tích tích tích, tích tích tích tích.
Chuông báo vang lên, sau đó liền truyền đến tiếng ngáp.
Đổng Học Bân duỗi lưng một cái, ngẩng đầu sờ sờ, đem điện thoại di động tới, tắt chuông báo đi, tiện thể nhìn đồng hồ, vỗ vỗ trán, hắn liền chuẩn bị rời giường. Chổ hắn ngủ vẫn là ở giữa, bên trái là Trương Long Quyên, bên phải là Từ Yến, tư thế ngủ của Trương đại tỷ có chút không được, nhằm phía Đổng Học Bân, hắn rõ ràng cảm giác đùi mình bị hai đùi đẹp kẹp vào, chị Từ ngủ rất ổn, nằm thẳng hai tay đặt trên bụng, như một người mỹ nhân ngủ say vậy, khiến cho người ta không muốn đánh thức cô ấy.
A?
Mấy giờ rồi Học Bân?
Sáu giờ hơn.
Sao để chuông báo sớm như vậy?
Tôi cái này không phải sợ muộn sao, sớm một chút cũng tốt hơn.
Từ Yến và Trương Long Quyên hai người cũng bị tiếng ồn đánh thức dậy, bất quá đều từ từ nhắm hai mắt lại ra vẻ rất buồn ngủ. Đổng Học Bân lưu luyến từ trong chăn chui ra, xuống giường, tìm được dép của mình.
Trương Long Quyên miễn cưỡng nói: Quá sớm dậy không nổi, chị ngủ thêm một hồi, Tiểu Bân, tên nhóc cậu làm cơm đi, lúc nào làm xong thì gọi chị.
Đổng Học Bân cười khổ, lên tiếng, Được.
Từ Yến mở mắt muốn ngồi dậy, Quên đi, tôi làm cho.
Đổng Học Bân nhấn vai cô ấy xuống, Đừng, ngài nghỉ ngơi đi, tôi làm cho.
Cậu đó, gần đây bận rội chuyện hội chiêu thương cũng không nghỉ ngơi tốt, đừng động. Từ Yến đối với Đổng Học Bân vẫn đều rất cưng chiều, cũng không khác với con trai cô ấy.
Trương Long Quyên giương mắt nhìn, Lão Từ, bà cứ nắm đi, chồng nhỏ nhà bà có sức chiến đấu gì bà cũng không phải không biết, núi đao biển lửa đều nói đi là đi, nhìn mưa bom bão đạn mà mặt không thay đổi sắc, lúc này mới bận việc của hội chiêu thương vài ngày là có thể mệt sao? Nói đùa à, bà cũng là quá thương hắn, đừng có làm như trông đứa nhỏ, bà cũng bốn mươi hơn rồi, bệnh lớn bệnh nhỏ cũng không ít, để cho hắn tuổi trẻ đầy sức khỏe đi làm việc đi.
Ưu nhã duỗi lưng một cái , Trương Long Quyên cười ha ha vuốt ve thân thể trơn bóng của Từ Yến, vô cùng thân thiết cười nói: Hơn nữa buổi tối hôm qua bà phải hầu hạ vật nhỏ này, bảo làm cái tư thế gì thì là cái tư thế đó, ha ha, tôi ở trong phòng đều nghe thấy được, cho nên, sáng sớm để cho hắn hầu hạ hai ta, không để hắn sai sử ai cả, có phải không lão Từ?
Từ Yến đẩy cô ấy ra, Đừng giỡn.
Trương Long Quyên cười nói: Bất quá tôi thật không nghĩ tới, lão già như bà tối hôm qua kêu cũng hấp dẫn đấy, tôi nghe mà cũng hưng phấn, ha ha. Vừa nói vừa cho bàn tay đi qua.
Vậy lúc đó sao bà không ra?
Không phải sợ quấy rối các người sao, còn nói à.
Được rồi, sờ bậy cái gì thế.
Ha ha, vóc người của bà giữ thật tốt.
Bà cũng không kém. . . Nói bà không nghe à? Còn sờ?
Ha ha, hèn chi chồng nhỏ của bà mê bà như thế, đùi đều tốt như vậy.
Đừng náo loạn.
Nghe hai người bọn họ đùa giỡn, Đổng Học Bân cũng chen vào không lọt một câu, hơn nữa nhìn Trương đại tỷ từ phía dưới chăn đưa tay qua hướng chân của chị Từ, tràng diện cũng có chút quá kích thích, Đổng Học Bân ra phòng đi chuẩn bị làm điểm tâm, trong đầu quanh quẩn lời Từ Yến ngày hôm qua nói, Đổng Học Bân vẫn rất kinh ngạc, Trương đại tỷ là lần đầu tiên, nghĩ như thế nào cũng có chút hơi quá, bất quá trong lòng Đổng Học Bân cũng có chút kích động.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Chị Từ, Trương đại tỷ.
Đừng kêu, dậy rồi.
Ừm, điểm tâm xong rồi, hai ngài nhanh lên một chút.
Không bao lâu, Từ Yến và Trương Long Quyên rời giường đi ra, hai người tay kéo tay, quấn khăn tắm cùng nhau vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Đổng Học Bân bắt đầu bưng điểm tâm để trên bàn phóng. Trương Long Quyên rửa mặt xong đi ra trước, cô ấy vẫn là một thân khăn tắm cười cười ngồi xuống ghế, bộ ngực căng ra, nhất thời lắc lư vài cái, trên đùi cũng run nhè nhẹ vài cái, cô ấy cũng không đợi Từ Yến, cầm đũa ăn.
.Tiểu Bân.
A?
Lão Từ hôm qua nói gì tôi?
Không có, nào có chứ.
Cô ấy tôi còn không biết sao? Khẳng định nói với cậu rồi.
Khụ khụ, thật không có.
Từ Yến lúc này cũng đi ra, cô ấy đã mặc quần áo vào, bất quá là cái loại quần áo ở nhà, phía dưới là một cái quần vận động, màu xám, trên thân là một cái áo rất mỏng, cái loại giống áo ba lổ, màu trắng, bên trong có mặc đồ lót hay không Đổng Học Bân cũng không biết, bất quá thấy trên mặt không có hiện ra màu sắc và vết tích gì, hẳn là không có mặc.
Trương Long Quyên ồ một tiếng, Rất đẹp.
Từ Yến mỉm cười nói: Ăn của bà đi.
Mọi người ngồi xuống ăn, Trương Long Quyên nhìn Từ Yến nói: Lần đầu phát hiện, bà mặc quần áo lựa chọn rất lớn, tôi có khí chất, nhưng cũng phải mặc quần áo gợi cảm mới tương đối đẹp, bà thì không phải, cái gì đều có thể mặc, mà quan trọng là cái gì cũng đều không tệ, ha ha, vừa hiền lành lại thành thục.
Từ Yến cười cười.
Đúng không Tiểu Bân? Trương Long Quyên hỏi.
Đổng Học Bân lập tức nói: Đúng đúng, chị Từ mặc cái gì cũng đẹp.
Trương Long Quyên ngay sau đó thay đổi câu chuyện, Vậy cậu nói hai chúng tôi ai đẹp hơn?
Đổng Học Bân sờ mũi, Đều đẹp, đều đẹp.
Thấy Đổng Học Bân ra vẻ câu, người này qua loa vài câu người kia cũng qua quít vài câu, thật ra thằng nhãi này rất khôn, trong lòng đều có suy nghĩ, trong hoàn cảnh này, sách lược Đổng Học Bân bình thường áp dụng chỉ có một, giả ngu ... Cái này cũng là lĩnh vực hắn am hiểu.
Sau khi ăn xong. Trương Long Quyên rút giấy ăn lau miệng, Được rồi, nước đủ cơm no, cần phải đi, đi khách sạn tìm bạn của tôi trước, sau đó đi sân bay.
Đổng Học Bân đứng dậy, Tôi rửa chén xong rồi đi.
Từ Yến kéo hắn, Đừng động, đi đi.
Đổng Học Bân cũng không già mồm cãi láo, Vậy. . . Chúng tôi đi?
Từ Yến gật đầu, nói với Trương Long Quyên: Lần sau lúc tới nhớ gọi điện thoại sớm, sau này có thể trở về thì về trong nước phát triển đi, Phất Châu xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà cũng không an toàn.
Trương Long Quyên đột nhiên nghiêm túc một cách hiếm có, Tôi biết, sinh ý đã chuẩn bị chậm rãi dời đến đây.
Từ Yến ừm một cái, quay người lại, chỉnh lý cổ áo cho Đổng Học Bân một chút, vỗ vỗ, làm áo sơmi hắn cũng thẳng một ít, Đưa lão Trương đi đi, lái xe chậm một chút.
Trương Long Quyên cười nói: Lần này đi cũng không biết khi nào trở về, tôi thấy nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau, ha ha, tới nào, ba chúng ta ôm một chút?
Từ Yến cười cười, nhẹ nhàng mở hai tay.
Trương Long Quyên cũng cười ôm lấy cô ấy, lập tức nói: Tiểu Bân, tới đi, nhìn cái gì thế?
Đổng Học Bân cũng đi tới, ôm hai nàng, bởi vì ôm thật chặt, trán của mấy người bọn họ đều dán sát vào. Trương Long Quyên lại không nghiêm túc nói: Ba chúng ta cũng hôn một cái?
Từ Yến nói: Thôi đi, bà nhanh chóng cút đi đi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Buổi sáng.
Tích tích tích tích, tích tích tích tích.
Chuông báo vang lên, sau đó liền truyền đến tiếng ngáp.
Đổng Học Bân duỗi lưng một cái, ngẩng đầu sờ sờ, đem điện thoại di động tới, tắt chuông báo đi, tiện thể nhìn đồng hồ, vỗ vỗ trán, hắn liền chuẩn bị rời giường. Chổ hắn ngủ vẫn là ở giữa, bên trái là Trương Long Quyên, bên phải là Từ Yến, tư thế ngủ của Trương đại tỷ có chút không được, nhằm phía Đổng Học Bân, hắn rõ ràng cảm giác đùi mình bị hai đùi đẹp kẹp vào, chị Từ ngủ rất ổn, nằm thẳng hai tay đặt trên bụng, như một người mỹ nhân ngủ say vậy, khiến cho người ta không muốn đánh thức cô ấy.
A?
Mấy giờ rồi Học Bân?
Sáu giờ hơn.
Sao để chuông báo sớm như vậy?
Tôi cái này không phải sợ muộn sao, sớm một chút cũng tốt hơn.
Từ Yến và Trương Long Quyên hai người cũng bị tiếng ồn đánh thức dậy, bất quá đều từ từ nhắm hai mắt lại ra vẻ rất buồn ngủ. Đổng Học Bân lưu luyến từ trong chăn chui ra, xuống giường, tìm được dép của mình.
Trương Long Quyên miễn cưỡng nói: Quá sớm dậy không nổi, chị ngủ thêm một hồi, Tiểu Bân, tên nhóc cậu làm cơm đi, lúc nào làm xong thì gọi chị.
Đổng Học Bân cười khổ, lên tiếng, Được.
Từ Yến mở mắt muốn ngồi dậy, Quên đi, tôi làm cho.
Đổng Học Bân nhấn vai cô ấy xuống, Đừng, ngài nghỉ ngơi đi, tôi làm cho.
Cậu đó, gần đây bận rội chuyện hội chiêu thương cũng không nghỉ ngơi tốt, đừng động. Từ Yến đối với Đổng Học Bân vẫn đều rất cưng chiều, cũng không khác với con trai cô ấy.
Trương Long Quyên giương mắt nhìn, Lão Từ, bà cứ nắm đi, chồng nhỏ nhà bà có sức chiến đấu gì bà cũng không phải không biết, núi đao biển lửa đều nói đi là đi, nhìn mưa bom bão đạn mà mặt không thay đổi sắc, lúc này mới bận việc của hội chiêu thương vài ngày là có thể mệt sao? Nói đùa à, bà cũng là quá thương hắn, đừng có làm như trông đứa nhỏ, bà cũng bốn mươi hơn rồi, bệnh lớn bệnh nhỏ cũng không ít, để cho hắn tuổi trẻ đầy sức khỏe đi làm việc đi.
Ưu nhã duỗi lưng một cái , Trương Long Quyên cười ha ha vuốt ve thân thể trơn bóng của Từ Yến, vô cùng thân thiết cười nói: Hơn nữa buổi tối hôm qua bà phải hầu hạ vật nhỏ này, bảo làm cái tư thế gì thì là cái tư thế đó, ha ha, tôi ở trong phòng đều nghe thấy được, cho nên, sáng sớm để cho hắn hầu hạ hai ta, không để hắn sai sử ai cả, có phải không lão Từ?
Từ Yến đẩy cô ấy ra, Đừng giỡn.
Trương Long Quyên cười nói: Bất quá tôi thật không nghĩ tới, lão già như bà tối hôm qua kêu cũng hấp dẫn đấy, tôi nghe mà cũng hưng phấn, ha ha. Vừa nói vừa cho bàn tay đi qua.
Vậy lúc đó sao bà không ra?
Không phải sợ quấy rối các người sao, còn nói à.
Được rồi, sờ bậy cái gì thế.
Ha ha, vóc người của bà giữ thật tốt.
Bà cũng không kém. . . Nói bà không nghe à? Còn sờ?
Ha ha, hèn chi chồng nhỏ của bà mê bà như thế, đùi đều tốt như vậy.
Đừng náo loạn.
Nghe hai người bọn họ đùa giỡn, Đổng Học Bân cũng chen vào không lọt một câu, hơn nữa nhìn Trương đại tỷ từ phía dưới chăn đưa tay qua hướng chân của chị Từ, tràng diện cũng có chút quá kích thích, Đổng Học Bân ra phòng đi chuẩn bị làm điểm tâm, trong đầu quanh quẩn lời Từ Yến ngày hôm qua nói, Đổng Học Bân vẫn rất kinh ngạc, Trương đại tỷ là lần đầu tiên, nghĩ như thế nào cũng có chút hơi quá, bất quá trong lòng Đổng Học Bân cũng có chút kích động.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Chị Từ, Trương đại tỷ.
Đừng kêu, dậy rồi.
Ừm, điểm tâm xong rồi, hai ngài nhanh lên một chút.
Không bao lâu, Từ Yến và Trương Long Quyên rời giường đi ra, hai người tay kéo tay, quấn khăn tắm cùng nhau vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Đổng Học Bân bắt đầu bưng điểm tâm để trên bàn phóng. Trương Long Quyên rửa mặt xong đi ra trước, cô ấy vẫn là một thân khăn tắm cười cười ngồi xuống ghế, bộ ngực căng ra, nhất thời lắc lư vài cái, trên đùi cũng run nhè nhẹ vài cái, cô ấy cũng không đợi Từ Yến, cầm đũa ăn.
.Tiểu Bân.
A?
Lão Từ hôm qua nói gì tôi?
Không có, nào có chứ.
Cô ấy tôi còn không biết sao? Khẳng định nói với cậu rồi.
Khụ khụ, thật không có.
Từ Yến lúc này cũng đi ra, cô ấy đã mặc quần áo vào, bất quá là cái loại quần áo ở nhà, phía dưới là một cái quần vận động, màu xám, trên thân là một cái áo rất mỏng, cái loại giống áo ba lổ, màu trắng, bên trong có mặc đồ lót hay không Đổng Học Bân cũng không biết, bất quá thấy trên mặt không có hiện ra màu sắc và vết tích gì, hẳn là không có mặc.
Trương Long Quyên ồ một tiếng, Rất đẹp.
Từ Yến mỉm cười nói: Ăn của bà đi.
Mọi người ngồi xuống ăn, Trương Long Quyên nhìn Từ Yến nói: Lần đầu phát hiện, bà mặc quần áo lựa chọn rất lớn, tôi có khí chất, nhưng cũng phải mặc quần áo gợi cảm mới tương đối đẹp, bà thì không phải, cái gì đều có thể mặc, mà quan trọng là cái gì cũng đều không tệ, ha ha, vừa hiền lành lại thành thục.
Từ Yến cười cười.
Đúng không Tiểu Bân? Trương Long Quyên hỏi.
Đổng Học Bân lập tức nói: Đúng đúng, chị Từ mặc cái gì cũng đẹp.
Trương Long Quyên ngay sau đó thay đổi câu chuyện, Vậy cậu nói hai chúng tôi ai đẹp hơn?
Đổng Học Bân sờ mũi, Đều đẹp, đều đẹp.
Thấy Đổng Học Bân ra vẻ câu, người này qua loa vài câu người kia cũng qua quít vài câu, thật ra thằng nhãi này rất khôn, trong lòng đều có suy nghĩ, trong hoàn cảnh này, sách lược Đổng Học Bân bình thường áp dụng chỉ có một, giả ngu ... Cái này cũng là lĩnh vực hắn am hiểu.
Sau khi ăn xong. Trương Long Quyên rút giấy ăn lau miệng, Được rồi, nước đủ cơm no, cần phải đi, đi khách sạn tìm bạn của tôi trước, sau đó đi sân bay.
Đổng Học Bân đứng dậy, Tôi rửa chén xong rồi đi.
Từ Yến kéo hắn, Đừng động, đi đi.
Đổng Học Bân cũng không già mồm cãi láo, Vậy. . . Chúng tôi đi?
Từ Yến gật đầu, nói với Trương Long Quyên: Lần sau lúc tới nhớ gọi điện thoại sớm, sau này có thể trở về thì về trong nước phát triển đi, Phất Châu xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà cũng không an toàn.
Trương Long Quyên đột nhiên nghiêm túc một cách hiếm có, Tôi biết, sinh ý đã chuẩn bị chậm rãi dời đến đây.
Từ Yến ừm một cái, quay người lại, chỉnh lý cổ áo cho Đổng Học Bân một chút, vỗ vỗ, làm áo sơmi hắn cũng thẳng một ít, Đưa lão Trương đi đi, lái xe chậm một chút.
Trương Long Quyên cười nói: Lần này đi cũng không biết khi nào trở về, tôi thấy nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau, ha ha, tới nào, ba chúng ta ôm một chút?
Từ Yến cười cười, nhẹ nhàng mở hai tay.
Trương Long Quyên cũng cười ôm lấy cô ấy, lập tức nói: Tiểu Bân, tới đi, nhìn cái gì thế?
Đổng Học Bân cũng đi tới, ôm hai nàng, bởi vì ôm thật chặt, trán của mấy người bọn họ đều dán sát vào. Trương Long Quyên lại không nghiêm túc nói: Ba chúng ta cũng hôn một cái?
Từ Yến nói: Thôi đi, bà nhanh chóng cút đi đi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|