Sáng sớm.
Chưa tới bảy giờ.
Khách sạn, bãi đỗ xe lộ thiên.
Trước hai chiếc xe buýt du ngoạn đứng đầy người, nhà đầu tư cả đám lên xe, tự mình tìm chỗ ngồi, người của huyện Trinh Thủy ở bên dưới thu xếp.
Mọi người mời lên xe.
Đổng huyện trưởng, sản nghiệp hạng mục mạch điện các người thật sự có?
Có có, cái gì cũng đều có, mời lên xe mời lên xe.
Nhưng tôi nghe nói huyện Trinh Thủy các người còn chưa có cái sản nghiệp này mà.
Đều có thể bàn, hơn nữa huyện chúng tôi sẽ cho mọi người chính sách ưu đãi và bồi dưỡng lớn nhất.
Năm mươi nhà đầu tư hơn đã lên xe, hai chiếc xe buýt hầu như đều đầy, nhưng còn có một vài nhà đầu tư có chút lo lắng, có thể là còn nhớ thương hạng mục của huyện khu khác, cũng có thể là sợ đi huyện Trinh Thủy một chuyến cái gì cũng không khảo sát được, cho nên tạm thời không lên xe, mà vẫn ở dưới đất giao lưu một chút với người của huyện Trinh Thủy, Trần Vân Tùng và Cung Na bọn họ lúc đầu muốn thành thật trả lời, nhưng Đổng Học Bân đã đoạt lấy lời nói, mặc kệ nhà đầu tư hỏi cái gì, Đổng Học Bân đều nói không thành vấn đề, miệng đầy đáp ứng ... trước lừa gạt đi rồi nói. Kết quả một ít nhà đầu tư do dự bất định sau khi thương lượng một chút, rồi lên chiếc xe buýt thứ ba, một lát sau lại có một vài nhà đầu tư sau khi rời giường nghe được tin tức, lúc đầu bọn họ còn muốn đi hiện trường hội chiêu thương nhìn nhìn, nhưng vừa nghe toàn bộ thành phố chỉ còn lại huyện Trinh Thủy còn sống, người của cục chiêu thương khác tất cả đều biến mất, lại có một vài người thưa thớt lên xe của huyện Trinh Thủy.
Hơn bảy mươi người!
Hơn bảy mươi nhà đầu tư!
Ba chiếc xe buýt đều ngồi đầy!
Ngoại trừ một ít nhà đầu tư không có hứng thú đối với huyện Trinh Thủy và ngày hôm qua đã xuống khảo sát, Đổng Học Bân hầu như đem toàn bộ nhà đầu tư trong khách sạn dọn sạch!
Trần Vân Tùng vô cùng hưng phấn!
Cung Na cũng kích động vô cùng!
Cái thu hoạch ngoài ý muốn này thật sự quá lớn!
Ngẫm lại hai ngày trước. Huyện Trinh Thủy nói rách cả mồm tốn hết cả sức, ngay cả một nhà đầu tư cũng không liên hệ được, thậm chí người ta ngay cả nhìn cũng lười nhìn huyện Trinh Thủy, nhưng còn bây giờ thì sao? Không chỉ cục chiêu thương khu huyện khác, ngay cả nhà đầu tư cục chiêu thương thành phố liên lạc tới lúc này đều ở trên xe bọn họ, trên trời rơi xuống lộc, không ai ngờ rằng Đổng huyện trưởng ngày hôm qua đại phát thần uy sau khi quá chén mọi người còn có thể sản sinh chuyện kỳ hiệu như vậy. Bất quá lần này rút sạch toàn bộ người, huyện Trinh Thủy có thể đắc tội với người và đắc tội rất lớn, bọn họ dường như thấy được hình ảnh Hoa Lập Lữ Vệ Quốc và cục chiêu thương khác nổi giận của. Trần Vân Tùng và Cung Na không khỏi lau mồ hôi, nếu như thay đổi Trịnh Đại Hữu mang đội, phỏng chừng Trịnh cục trưởng tuyệt đối không dám như thế. Cũng là Đổng huyện trưởng có can đảm lần này dám chơi lớn như vậy.
Đào góc tường?
Đào góc tường của toàn bộ thành phố?
Đổng Học Bân căn bản là không quan tâm, hắn không có ưu điểm khác, chỉ có lá gan là lớn, hơn nữa các người lúc trước cũng đoạt lấy nhà đầu tư của chúng tôi? Vậy còn có cái gì để nói? Đào cũng là đào của các người! Không nói lần này là cơ hội xảy ra trước mặt, dù không có cơ hội này, Đổng Học Bân cũng sẽ tìm cơ hội đào của bọn họ, có thù không báo không phải là quân tử, món nợ trước đó Đổng Học Bân đều tính kỹ cho bọn họ!
Đổng Học Bân lớn tiếng hỏi: Còn có người không?
Hình như không có Đổng huyện trưởng. Cung Na từ cửa khách sạn chạy đến.
Được, vậy đi thôi, chuẩn bị lái xe! Đổng Học Bân hạ lệnh nói.
Chờ một chút. Chờ một chút, còn có người! Thường Quyên biến mất nửa ngày rốt cục từ khách sạn đi ra, bên cạnh còn mang theo hai người nữ thương nhân, Chừa chổ cho Từ tổng Trầm tổng. Được, không ngờ cô ấy vừa rồi cũng đi đào góc tường. Lá gan không nhỏ hơn so với Đổng Học Bân chút nào, căn bản không quan tâm thành phố có phản ứng gì.
Đổng Học Bân rất thoả mãn, giơ ngón tay cái lên với Thường Quyên.
Thường Quyên mỉm cười, đem hai người nữ thương nhân hộ tống lên xe.
Đổng Học Bân không hối hận đem chị Thường điều động đến đây, nếu không nói là đồng sự cũ trước đây, phối hợp cũng ăn ý. Trần Vân Tùng và Cung Na còn đang ở tại chỗ chờ người tìm bọn họ, chị Thường đã trực tiếp xâm nhập vào lòng đi đi phòng khách sạn cướp người đoạt người, phải như vậy, nếu đã chơi thì phải chơi cho lớn một chút, Đổng Học Bân hận không thể đem toàn bộ người trong khách sạn đều đóng gói mang về.
Trần Vân Tùng nói: Đổng huyện trưởng, lái xe chứ?
Đổng Học Bân nói được, sau đó dặn dò: Đến lúc thay đổi nhiệm vụ một chút, tiểu Cung, hội chiêu thương bên này cơ bản đã không còn nhà đầu tư, lượng công việc cũng sẽ giảm không ít, cô thẳng thắn cùng nhau quay về huyện Trinh Thủy, không có người của chúng ta theo tôi lo lắng, nhớ kỹ, lúc trở về đừng cho tài xế đi đường lớn, bên kia tuy rằng gần đây, bất quá chính phủ và chiêu thương thành phố đều ở đó, tôi cũng không muốn xe buýt bị người chặn, đi xa cũng không sao cả, dù sao tránh đoạn đường kia ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem người đưa xuống dưới.
Cung Na ặc một tiếng, Một mình tôi?
Đổng Học Bân nói: Chị Thường và tiểu Trần còn phải ở lại hội chiêu thương, tôi cũng phải đi cùng ngoại thương trở về, chỉ một mình cô, hoàn thành nhiệm vụ được chứ?
Cung Na cắn răng một cái, Nhất định hoàn thành.
Đổng Học Bân vỗ vỗ vai cô ấy, Được, vậy giao cho cô, gặp chuyện thì linh hoạt một chút, nói chung nhất định phải đem người về. Nhìn thời gian, Đổng Học Bân lập tức nói: Không còn sớm, để tránh đêm dài nhiều mộng, tiểu Cung, các người xuất phát đi, có việc tùy thời liên lạc với tôi.
Vâng.
Chú ý an toàn.
Cung Na lên chiếc xe buýt đầu tiên.
Sau đó, ba chiếc xe buýt lần lượt đi ra ngoài.
Đổng Học Bân hỏi: Bảy giờ, người của thành phố bình thường tới lúc nào?
Trần Vân Tùng đáp: Bình thường là tám giờ, bất quá ngày hôm qua thành phố biết chúng ta tám giờ hẹn ngoại thương, phỏng chừng Hoa phó thị trưởng khẳng định sẽ tới sớm.
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Vậy không còn thời gian, xe buýt của ngoại thương đã chuẩn bị?
Tôi vừa gọi điện thoại hỏi, trong vòng năm phút đồng hồ có thể đến. Trần Vân Tùng nói.
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên, Đổng Học Bân lấy điện thoại ra nhìn, là dãy số của Trương Long Quyên, hắn nhất thời tiếp, A lô, Trương tổng, ngài tỉnh dậy?
Đầu kia truyền đến tiếng cười, Sớm tỉnh dậy rồi, ngủ buổi chiều, lúc này cảm giác đã hơn mười mấy giờ, ha ha, đã lâu không ngủ thoải mái như thế.
Vậy các ngoại thương khác đâu?
Bọn họ cũng đã dậy sớm.
Ăn điểm tâm xong rồi`?
Chưa tới sáu giờ đã đi xuống ăn, mấy người bạn của chị hiện tại đang ở trong phòng chị nói chuyện phiếm đây.
À, sớm như vậy hả?
Đúng vậy, sợ tên nhóc cậu chưa dậy, lúc sáu giờ cũng không gọi điện thoại cho cậu gọi cậu xuống tới ăn, thế nào? Cậu cũng dậy sớm?
Ừm, đang bận chuyện, Trương tổng, thương lượng với ngài chuyện này?
Nói đi nhóc đẹp trai.
Chúng ta hiện tại xuất phát đi, đừng chờ tám giờ.
Làm sao vậy? Gấp như thế?
Đúng lúc có việc, tôi sợ xảy ra biến cố, cho nên. . .
Ha ha, chị Trương cậu đương nhiên là không thành vấn đề, người của chúng ta cũng đều ăn no ngủ đủ, như vậy đi, cậu chờ chị hỏi hỏi bọn họ.
Được, vậy phiền phức ngài.
Biết cậu nói chuyện không tiện, trước như vậy đi.
Ừm, tôi ngay tại cửa khách sạn, vậy tôi chờ ngài.
Ha ha, chờ xem, muộn nhất là hai mươi phút đến.
Kết quả là mười phút, Trương Long Quyên và mười mấy người ngoại thương cả trai lẫn gái xuất hiện ở tại cửa, có người cầm hành lý và quần áo tắm rửa cùng đồ dùng hàng ngày, có người không cầm gì, trực tiếp mang cặp xuất hiện. Đổng Học Bân cách từ thật xa đã thấy được, lập tức bảo xe buýt vừa đến đi qua.
Quan hệ của Đổng Học Bân cùng Trương Long Quyên không cần phải nói, miệng đều hôn qua, công ty của chị Trương lại có 20% cổ phần của Đổng Học Bân, bất quá mấy thứ này đều là không thể nói, hiện tại Đổng Học Bân là người chiêu thương, Trương Long Quyên là nhà đầu tư, vì vậy trên mặt khẳng định phải chú ý, Đổng Học Bân đi qua khách khí nắm tay với Trương Long Quyên, Xin lỗi Trương tổng, để cho các người đi sớm một giờ.
Trương Long Quyên cười cười, Sớm không sợ, không muộn là được.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy khẳng định.
Trương Long Quyên nhìn hắn, Sao ngày hôm nay khách sạn thanh tịnh như thế? Ngày hôm qua lúc tới còn vô cùng náo nhiệt mà, hơn nữa ngay cả một người của cục chiêu thương đều không thấy?
Đổng Học Bân một nhạc, Xảy ra chút chuyện, để sau này rồi nói sau.
Trương Long Quyên phỏng chừng nhìn ra hắn có chút sốt ruột, liền nói: Được, vậy đi thôi?
Được. Đổng Học Bân gật đầu một cái, dùng tiếng Anh nói: Các vị mời lên xe.
Mười mấy người ngoại thương tựa như ngắm cảnh, nói cười lần lượt lên xe buýt, Trương Long Quyên tự nhiên muốn đi cùng bạn, cũng lên xe.
Đổng Học Bân đi tới chào hỏi với tài xế, Sư phụ, thấy chiếc Land Rover không, tôi đi ở phía trước, ngài theo tôi.
Tài xế nói: Tốt.
Vừa quay đầu lại, Đổng Học Bân làm hiệu, nói với Thường Quyên Trần Vân Tùng: Cứ như vậy đi, chúng ta phân công nhau hành động, chị Thường, chị ở đây tọa trấn có thể gặp một ít áp lực. . .
Thường Quyên mỉm cười, Chút chuyện nhỏ.
Đổng Học Bân nói: Giao cho chị, quay đầu lại tôi xin công cho mọi người!
Đổng Học Bân đối với cô ấy đương nhiên là tín nhiệm, năng lực công tác của chị Thường không được, nhưng quyết đoán vẫn phải có, dù sao cũng là phụ nữ sinh sống ở đất kinh thành, cái gì trên cơ bản đều gặp qua, người khác sẽ không chịu nổi áp lực và uy hiếp của thành phố, chị Thường ở lại là thích hợp nhất.
Land Rover đi.
Xe buýt cũng đuổi theo rời khỏi khách sạn.
Trên đường, Đổng Học Bân muốn gọi một cú điện thoại cho Khương Phương Phương thông báo trong huyện một chút, bất quá do dự một chút, vẫn không dám, hắn sợ chị Khương phê bình mình, ngược lại là gọi cho thư ký Diêu Thúy.
A lô, Học Bân.
Thúy nhi, đang ở cơ quan à?
Ừm, các người mấy giờ đến? Trong huyện đều bố trí được rồi, tiệm cơm đều đặt luôn rồi, Mông bí thư và Khương huyện trưởng sẽ tự mình dự họp tiếp đãi ngoại thương.
Ha ha, vậy các người sợ rằng phải thêm bàn.
Hả? Thêm bàn? Bao nhiêu người?
Cô hiện tại đi qua chổ Mông bí thư và Khương huyện trưởng, nói cho các lãnh đạo một tiếng, lần này sẽ có một trăm người đầu tư đi huyện chúng ta.
Một trăm người? Sao có thể! Ngoại thương không phải mười mấy người sao?
Bên trong có ngoại thương, còn có bảy tám mươi nhà đầu tư trong nước, đều là tôi liên hệ, quá trình cụ thể quay về rồi nói, dù sao cô cũng đi qua đi, chúng tôi muộn nhất là khoảng một tiếng rưỡi nữa sẽ đến, cô nhanh chóng liên hệ mọi người chuẩn bị đi, đừng để đến lúc đó thiếu bàn thiếu ghế.
Thật sao?
Thật, nhanh chóng liên hệ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Chưa tới bảy giờ.
Khách sạn, bãi đỗ xe lộ thiên.
Trước hai chiếc xe buýt du ngoạn đứng đầy người, nhà đầu tư cả đám lên xe, tự mình tìm chỗ ngồi, người của huyện Trinh Thủy ở bên dưới thu xếp.
Mọi người mời lên xe.
Đổng huyện trưởng, sản nghiệp hạng mục mạch điện các người thật sự có?
Có có, cái gì cũng đều có, mời lên xe mời lên xe.
Nhưng tôi nghe nói huyện Trinh Thủy các người còn chưa có cái sản nghiệp này mà.
Đều có thể bàn, hơn nữa huyện chúng tôi sẽ cho mọi người chính sách ưu đãi và bồi dưỡng lớn nhất.
Năm mươi nhà đầu tư hơn đã lên xe, hai chiếc xe buýt hầu như đều đầy, nhưng còn có một vài nhà đầu tư có chút lo lắng, có thể là còn nhớ thương hạng mục của huyện khu khác, cũng có thể là sợ đi huyện Trinh Thủy một chuyến cái gì cũng không khảo sát được, cho nên tạm thời không lên xe, mà vẫn ở dưới đất giao lưu một chút với người của huyện Trinh Thủy, Trần Vân Tùng và Cung Na bọn họ lúc đầu muốn thành thật trả lời, nhưng Đổng Học Bân đã đoạt lấy lời nói, mặc kệ nhà đầu tư hỏi cái gì, Đổng Học Bân đều nói không thành vấn đề, miệng đầy đáp ứng ... trước lừa gạt đi rồi nói. Kết quả một ít nhà đầu tư do dự bất định sau khi thương lượng một chút, rồi lên chiếc xe buýt thứ ba, một lát sau lại có một vài nhà đầu tư sau khi rời giường nghe được tin tức, lúc đầu bọn họ còn muốn đi hiện trường hội chiêu thương nhìn nhìn, nhưng vừa nghe toàn bộ thành phố chỉ còn lại huyện Trinh Thủy còn sống, người của cục chiêu thương khác tất cả đều biến mất, lại có một vài người thưa thớt lên xe của huyện Trinh Thủy.
Hơn bảy mươi người!
Hơn bảy mươi nhà đầu tư!
Ba chiếc xe buýt đều ngồi đầy!
Ngoại trừ một ít nhà đầu tư không có hứng thú đối với huyện Trinh Thủy và ngày hôm qua đã xuống khảo sát, Đổng Học Bân hầu như đem toàn bộ nhà đầu tư trong khách sạn dọn sạch!
Trần Vân Tùng vô cùng hưng phấn!
Cung Na cũng kích động vô cùng!
Cái thu hoạch ngoài ý muốn này thật sự quá lớn!
Ngẫm lại hai ngày trước. Huyện Trinh Thủy nói rách cả mồm tốn hết cả sức, ngay cả một nhà đầu tư cũng không liên hệ được, thậm chí người ta ngay cả nhìn cũng lười nhìn huyện Trinh Thủy, nhưng còn bây giờ thì sao? Không chỉ cục chiêu thương khu huyện khác, ngay cả nhà đầu tư cục chiêu thương thành phố liên lạc tới lúc này đều ở trên xe bọn họ, trên trời rơi xuống lộc, không ai ngờ rằng Đổng huyện trưởng ngày hôm qua đại phát thần uy sau khi quá chén mọi người còn có thể sản sinh chuyện kỳ hiệu như vậy. Bất quá lần này rút sạch toàn bộ người, huyện Trinh Thủy có thể đắc tội với người và đắc tội rất lớn, bọn họ dường như thấy được hình ảnh Hoa Lập Lữ Vệ Quốc và cục chiêu thương khác nổi giận của. Trần Vân Tùng và Cung Na không khỏi lau mồ hôi, nếu như thay đổi Trịnh Đại Hữu mang đội, phỏng chừng Trịnh cục trưởng tuyệt đối không dám như thế. Cũng là Đổng huyện trưởng có can đảm lần này dám chơi lớn như vậy.
Đào góc tường?
Đào góc tường của toàn bộ thành phố?
Đổng Học Bân căn bản là không quan tâm, hắn không có ưu điểm khác, chỉ có lá gan là lớn, hơn nữa các người lúc trước cũng đoạt lấy nhà đầu tư của chúng tôi? Vậy còn có cái gì để nói? Đào cũng là đào của các người! Không nói lần này là cơ hội xảy ra trước mặt, dù không có cơ hội này, Đổng Học Bân cũng sẽ tìm cơ hội đào của bọn họ, có thù không báo không phải là quân tử, món nợ trước đó Đổng Học Bân đều tính kỹ cho bọn họ!
Đổng Học Bân lớn tiếng hỏi: Còn có người không?
Hình như không có Đổng huyện trưởng. Cung Na từ cửa khách sạn chạy đến.
Được, vậy đi thôi, chuẩn bị lái xe! Đổng Học Bân hạ lệnh nói.
Chờ một chút. Chờ một chút, còn có người! Thường Quyên biến mất nửa ngày rốt cục từ khách sạn đi ra, bên cạnh còn mang theo hai người nữ thương nhân, Chừa chổ cho Từ tổng Trầm tổng. Được, không ngờ cô ấy vừa rồi cũng đi đào góc tường. Lá gan không nhỏ hơn so với Đổng Học Bân chút nào, căn bản không quan tâm thành phố có phản ứng gì.
Đổng Học Bân rất thoả mãn, giơ ngón tay cái lên với Thường Quyên.
Thường Quyên mỉm cười, đem hai người nữ thương nhân hộ tống lên xe.
Đổng Học Bân không hối hận đem chị Thường điều động đến đây, nếu không nói là đồng sự cũ trước đây, phối hợp cũng ăn ý. Trần Vân Tùng và Cung Na còn đang ở tại chỗ chờ người tìm bọn họ, chị Thường đã trực tiếp xâm nhập vào lòng đi đi phòng khách sạn cướp người đoạt người, phải như vậy, nếu đã chơi thì phải chơi cho lớn một chút, Đổng Học Bân hận không thể đem toàn bộ người trong khách sạn đều đóng gói mang về.
Trần Vân Tùng nói: Đổng huyện trưởng, lái xe chứ?
Đổng Học Bân nói được, sau đó dặn dò: Đến lúc thay đổi nhiệm vụ một chút, tiểu Cung, hội chiêu thương bên này cơ bản đã không còn nhà đầu tư, lượng công việc cũng sẽ giảm không ít, cô thẳng thắn cùng nhau quay về huyện Trinh Thủy, không có người của chúng ta theo tôi lo lắng, nhớ kỹ, lúc trở về đừng cho tài xế đi đường lớn, bên kia tuy rằng gần đây, bất quá chính phủ và chiêu thương thành phố đều ở đó, tôi cũng không muốn xe buýt bị người chặn, đi xa cũng không sao cả, dù sao tránh đoạn đường kia ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem người đưa xuống dưới.
Cung Na ặc một tiếng, Một mình tôi?
Đổng Học Bân nói: Chị Thường và tiểu Trần còn phải ở lại hội chiêu thương, tôi cũng phải đi cùng ngoại thương trở về, chỉ một mình cô, hoàn thành nhiệm vụ được chứ?
Cung Na cắn răng một cái, Nhất định hoàn thành.
Đổng Học Bân vỗ vỗ vai cô ấy, Được, vậy giao cho cô, gặp chuyện thì linh hoạt một chút, nói chung nhất định phải đem người về. Nhìn thời gian, Đổng Học Bân lập tức nói: Không còn sớm, để tránh đêm dài nhiều mộng, tiểu Cung, các người xuất phát đi, có việc tùy thời liên lạc với tôi.
Vâng.
Chú ý an toàn.
Cung Na lên chiếc xe buýt đầu tiên.
Sau đó, ba chiếc xe buýt lần lượt đi ra ngoài.
Đổng Học Bân hỏi: Bảy giờ, người của thành phố bình thường tới lúc nào?
Trần Vân Tùng đáp: Bình thường là tám giờ, bất quá ngày hôm qua thành phố biết chúng ta tám giờ hẹn ngoại thương, phỏng chừng Hoa phó thị trưởng khẳng định sẽ tới sớm.
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Vậy không còn thời gian, xe buýt của ngoại thương đã chuẩn bị?
Tôi vừa gọi điện thoại hỏi, trong vòng năm phút đồng hồ có thể đến. Trần Vân Tùng nói.
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên, Đổng Học Bân lấy điện thoại ra nhìn, là dãy số của Trương Long Quyên, hắn nhất thời tiếp, A lô, Trương tổng, ngài tỉnh dậy?
Đầu kia truyền đến tiếng cười, Sớm tỉnh dậy rồi, ngủ buổi chiều, lúc này cảm giác đã hơn mười mấy giờ, ha ha, đã lâu không ngủ thoải mái như thế.
Vậy các ngoại thương khác đâu?
Bọn họ cũng đã dậy sớm.
Ăn điểm tâm xong rồi`?
Chưa tới sáu giờ đã đi xuống ăn, mấy người bạn của chị hiện tại đang ở trong phòng chị nói chuyện phiếm đây.
À, sớm như vậy hả?
Đúng vậy, sợ tên nhóc cậu chưa dậy, lúc sáu giờ cũng không gọi điện thoại cho cậu gọi cậu xuống tới ăn, thế nào? Cậu cũng dậy sớm?
Ừm, đang bận chuyện, Trương tổng, thương lượng với ngài chuyện này?
Nói đi nhóc đẹp trai.
Chúng ta hiện tại xuất phát đi, đừng chờ tám giờ.
Làm sao vậy? Gấp như thế?
Đúng lúc có việc, tôi sợ xảy ra biến cố, cho nên. . .
Ha ha, chị Trương cậu đương nhiên là không thành vấn đề, người của chúng ta cũng đều ăn no ngủ đủ, như vậy đi, cậu chờ chị hỏi hỏi bọn họ.
Được, vậy phiền phức ngài.
Biết cậu nói chuyện không tiện, trước như vậy đi.
Ừm, tôi ngay tại cửa khách sạn, vậy tôi chờ ngài.
Ha ha, chờ xem, muộn nhất là hai mươi phút đến.
Kết quả là mười phút, Trương Long Quyên và mười mấy người ngoại thương cả trai lẫn gái xuất hiện ở tại cửa, có người cầm hành lý và quần áo tắm rửa cùng đồ dùng hàng ngày, có người không cầm gì, trực tiếp mang cặp xuất hiện. Đổng Học Bân cách từ thật xa đã thấy được, lập tức bảo xe buýt vừa đến đi qua.
Quan hệ của Đổng Học Bân cùng Trương Long Quyên không cần phải nói, miệng đều hôn qua, công ty của chị Trương lại có 20% cổ phần của Đổng Học Bân, bất quá mấy thứ này đều là không thể nói, hiện tại Đổng Học Bân là người chiêu thương, Trương Long Quyên là nhà đầu tư, vì vậy trên mặt khẳng định phải chú ý, Đổng Học Bân đi qua khách khí nắm tay với Trương Long Quyên, Xin lỗi Trương tổng, để cho các người đi sớm một giờ.
Trương Long Quyên cười cười, Sớm không sợ, không muộn là được.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy khẳng định.
Trương Long Quyên nhìn hắn, Sao ngày hôm nay khách sạn thanh tịnh như thế? Ngày hôm qua lúc tới còn vô cùng náo nhiệt mà, hơn nữa ngay cả một người của cục chiêu thương đều không thấy?
Đổng Học Bân một nhạc, Xảy ra chút chuyện, để sau này rồi nói sau.
Trương Long Quyên phỏng chừng nhìn ra hắn có chút sốt ruột, liền nói: Được, vậy đi thôi?
Được. Đổng Học Bân gật đầu một cái, dùng tiếng Anh nói: Các vị mời lên xe.
Mười mấy người ngoại thương tựa như ngắm cảnh, nói cười lần lượt lên xe buýt, Trương Long Quyên tự nhiên muốn đi cùng bạn, cũng lên xe.
Đổng Học Bân đi tới chào hỏi với tài xế, Sư phụ, thấy chiếc Land Rover không, tôi đi ở phía trước, ngài theo tôi.
Tài xế nói: Tốt.
Vừa quay đầu lại, Đổng Học Bân làm hiệu, nói với Thường Quyên Trần Vân Tùng: Cứ như vậy đi, chúng ta phân công nhau hành động, chị Thường, chị ở đây tọa trấn có thể gặp một ít áp lực. . .
Thường Quyên mỉm cười, Chút chuyện nhỏ.
Đổng Học Bân nói: Giao cho chị, quay đầu lại tôi xin công cho mọi người!
Đổng Học Bân đối với cô ấy đương nhiên là tín nhiệm, năng lực công tác của chị Thường không được, nhưng quyết đoán vẫn phải có, dù sao cũng là phụ nữ sinh sống ở đất kinh thành, cái gì trên cơ bản đều gặp qua, người khác sẽ không chịu nổi áp lực và uy hiếp của thành phố, chị Thường ở lại là thích hợp nhất.
Land Rover đi.
Xe buýt cũng đuổi theo rời khỏi khách sạn.
Trên đường, Đổng Học Bân muốn gọi một cú điện thoại cho Khương Phương Phương thông báo trong huyện một chút, bất quá do dự một chút, vẫn không dám, hắn sợ chị Khương phê bình mình, ngược lại là gọi cho thư ký Diêu Thúy.
A lô, Học Bân.
Thúy nhi, đang ở cơ quan à?
Ừm, các người mấy giờ đến? Trong huyện đều bố trí được rồi, tiệm cơm đều đặt luôn rồi, Mông bí thư và Khương huyện trưởng sẽ tự mình dự họp tiếp đãi ngoại thương.
Ha ha, vậy các người sợ rằng phải thêm bàn.
Hả? Thêm bàn? Bao nhiêu người?
Cô hiện tại đi qua chổ Mông bí thư và Khương huyện trưởng, nói cho các lãnh đạo một tiếng, lần này sẽ có một trăm người đầu tư đi huyện chúng ta.
Một trăm người? Sao có thể! Ngoại thương không phải mười mấy người sao?
Bên trong có ngoại thương, còn có bảy tám mươi nhà đầu tư trong nước, đều là tôi liên hệ, quá trình cụ thể quay về rồi nói, dù sao cô cũng đi qua đi, chúng tôi muộn nhất là khoảng một tiếng rưỡi nữa sẽ đến, cô nhanh chóng liên hệ mọi người chuẩn bị đi, đừng để đến lúc đó thiếu bàn thiếu ghế.
Thật sao?
Thật, nhanh chóng liên hệ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|