Mười giờ.
Trong sảnh yến hội.
Đổng Học Bân đang bị đám người Lữ Vệ Quốc Trần Minh Minh và Mã Diễm Phân luân phiên kính rượu, đã uống hết khoảng một cân rượu đế, cả người cũng đều lắc lư, ngay cả đứng đều không yên, bên cạnh Thường Quyên và Cung Na nhanh tay lẹ mắt một trái một phải đỡ lấy hắn, đều nóng nảy.
Đổng huyện trưởng uống say!
Lúc này là chuyện xấu rồi!
Thường Quyên quyết định thật nhanh nói: Chúng tôi rút trước!
Trần Minh Minh nhất thời nói: Chưa ai đi, sao có thể rời đi sớm vậy.
Lữ Vệ Quốc cười nói: Đúng vậy, ngày hôm nay không ai được đi sớm, mọi người uống đi.
Trần Vân Tùng tức giận nói: Đổng huyện trưởng đã uống không được, uống nữa sẽ xảy ra chuyện.
Một người cán bộ của chiêu thương thành phố nói: Đang ăn vui vẻ, cái này mới đến thôi mà.
Cung Na cũng phẫn hận không ngớt, mục đích chuốc say Đổng huyện trưởng đã bị bọn họ đạt được, không ngờ rằng đám người này lại có thể còn không biết đủ, còn muốn chuốc rượu Đổng huyện trưởng, xem ra là không chuốc Đổng huyện trưởng vào bệnh viện là không bỏ qua, tửu lượng của Đổng huyện trưởng rõ ràng không được, tiếp tục như thế sẽ xảy ra tai nạn chết người, cái này không phải việc nhỏ, tử vong bởi vì uống rượu cồn trúng độc mà đột phát tử vong còn ít sao?
Thường Quyên mặc kệ, Học Bân, chúng ta đi!
Nhưng Đổng Học Bân vung tay, chớp đầu lưỡi nói: Đi cái gì, cái này còn chưa có uống đủ, vậy cái gì, uống, chúng ta uống tiếp!
Trần Vân Tùng vội vàng nói: Ngài uống say!
Đổng Học Bân lắc lư nói: Tôi. . . Không có say, còn sớm. . . Mà!
Có người ồn ào nói: Đúng vậy, Đổng huyện trưởng hảo tửu lượng. Uống thêm một ly!
Thường Quyên và Cung Na lôi Đổng Học Bân nửa ngày cũng không đem hắn lôi đi được, nhất thời tức giận đến không nhẹ, đều như vậy rồi ngài còn muốn uống? Ngài thật muốn đi nằm bệnh viện hả?
Học Bân!
Đổng huyện trưởng!
Ngài thật không thể uống!
Trần Vân Tùng bọn họ khuyên nửa ngày.
Đổng Học Bân lay động tay, nâng một ly rượu phía trước, Không thể. . . Để một mình tôi uống, tới, một ly này. . . Tôi đề nghị. Chúng ta cùng cạn một ly!
Một người cán bộ của chiêu thương thành phố nói: Đừng cùng nhau, tôi với ngài cạn trước.
Đổng Học Bân bước chân nghiêng ngả nói: Mọi người cùng nhau cạn, thiếu một người. . . Tôi cũng không. . . Uống! Giơ cái ly lên, hắn nhìn mọi người.
Lữ Vệ Quốc chớp mắt, nâng ly đứng lên.
Xung quanh người của cục chiêu thương cũng đều liếc nhau, đều đứng dậy.
Ngoại trừ Thường Quyên Trần Vân Tùng bọn họ. tất cả mọi người của chiêu thương thành phố và huyện khu còn lại đều rót đầy rượu.
Trần Minh Minh cũng đã uống không khác biệt lắm, nhìn rượu trong tay do dự một chút, nhưng vừa nhìn Đổng Học Bân say rượu như vậy, vẫn không nói cái gì.
Đều rót đầy?
Đều đầy, chúng ta cạn.
Tới tới, cụng ly.
Sảnh yến hội khoảng chừng năm mươi người, mọi người chạm ly với nhau, âm thanh leng keng không dứt bên tai, trong phòng đầy mùi cồn, tràng diện cũng rất lớn.
Lữ Vệ Quốc uống.
Trần Minh Minh uống.
Đám người Mã Diễm Phân cũng uống.
Năm mươi người. Tửu lượng có tốt có xấu, một ít người vừa rồi một ngụm rượu cũng chưa từng uống, cũng có rất nhiều người đều là tửu lượng đặc biệt kém, còn có Trần Minh Minh và Mã Diễm Phân mấy người trước đó đã uống không ít với Đổng Học Bân, một ly xuống bụng. Nhất thời có mười mấy người ngã. Trần Minh Minh cũng là một trong số đó, ông ta đụng vào cái ghế một chút, thiếu chút nữa ngã xuống đất, xung quanh một người thủ hạ thấy thế lập tức đỡ lấy, thấy Trần Minh Minh đã nhắm mắt lại bắt đầu nói mê sảng, người nọ mới cùng vài người đem Trần cục trưởng đỡ tới sô pha trong góc tường. Mã Diễm Phân cũng có chút say. Nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lại, không ngã, Lữ Vệ Quốc cũng không khác biệt Mã Diễm Phân lắm, ánh mắt có chút phiêu. Về phần mười mấy người ngã xuống, có chạy đi WC ói, có phun tại chổ, cũng có một vài người trực tiếp nằm trên bàn. Tửu lượng người bình thường chỉ mấy lượng rượu mà thôi, có thể uống một cân coi như đã là không tồi, bọn họ dùng chính là ly lớn, một ly rượu cũng là bằng hai ba ly thường, nhưng còn là một hơi uống cạn, ngã xuống mười mấy người đã tính là ít rồi.
Tràng diện có chút lộn xộn.
Mà khi tất cả mọi người cho rằng Đổng Học Bân lúc đầu không được cũng khẳng định sau khi ly rượu này cũng sẽ ngã xuống, Đổng Học Bân vẫn còn đứng ở nơi đó, hình dạng càng yếu hơn so với vừa rồi, nhưng dù sao vẫn không ngã, Thường Quyên Cung Na đỡ hắn, Đổng Học Bân còn có thể nói.
Tới! Đổng Học Bân nói: Uống tiếp!
Lữ Vệ Quốc và đám người Mã Diễm Phân bưng đầu mơ hồ nhìn Đổng Học Bân, nhíu mày có nhíu mày, thầm mắng có thầm mắng, tên khốn này sao còn không ngã xuống hả?
Bất quá khẳng định sẽ nhanh thôi.
Thấy như vậy cũng sẽ không kiên trì được một ly nữa?
Một người cán bộ của chiêu thương thành phố đứng dậy, Đổng huyện trưởng, hai ta uống.
Đổng Học Bân tùy tiện nói: Hai người uống. . . Không thú. . . Vị, tới, tôi kính các đồng chí của chiêu thương thành phố các người một ly rượu, tất cả mọi người. . . Uống cạn!
Người cán bộ kia nói: Bọn họ uống không được.
Đổng Học Bân nói: Lúc này mới đến chổ nào. . . Chổ nào chứ, các người không uống vậy tôi cũng không uống.
Đừng đừng, vậy được, đều cạn. Người cán bộ nhìn những người khác.
Đổng Học Bân chạm ly với cả đám bọn họ, khoảng chừng mười người, sau đó hai bên lần lượt uống cạn.
Đổng Học Bân là uống chậm nhất, hình như mỗi lần nuốt một ngụm đều giống như nuốt độc dược vậy, người của chiêu thương thành phố bên kia cũng không khá giả hơn, vài phút trước đó vừa uống cạn hai ly, lúc này lại hai ly, rất nhiều người còn chưa có uống xong đã gục, vài người còn lại sau khi uống xong cũng bắt đầu nôn có nôn đảo có đảo.
Người của cục chiêu thương hầu như toàn quân bị diệt.
Ở đây năm mươi người đã ngã xuống hơn phân nửa.
Đổng Học Bân đã bọn họ ngã xuống trong tiếng kinh hô của Thường Quyên Cung Na rồi, nhg trong lúc đám người Lữ Vệ Quốc buông trán thả lỏng, Đổng Học Bân lại từ trên ghế đứng lên!
Uống tiếp! Đổng Học Bân dắt giọng nói.
Mọi người vừa nghe, đều có cảm giác muốn ngất xỉu!
Thường Quyên quát: Học Bân cậu không được! Đừng uống! Chúng ta trở lại!
Đổng Học Bân không nghe, Hôm nay ai cũng. . . Đừng cản tôi! Không uống thống khoái. . . Ai đi tôi gấp với người đó! Nói xong, lại ngã trên mặt đất.
Cung Na đã sắp khóc, Đổng huyện trưởng!
Đều cái dạng này, ngày mai sao bàn bạc với ngoại thương!
Đổng Học Bân một bước nhoáng lên đi tới hướng Mã Diễm Phân, cầm lấy một chai rượu rót đầy một ly, còn đổ ra không ít, giơ ly lên nói: Mã cục trưởng, tôi. . . Kính đồng chí của huyện Dương Lập các người. . . Một ly!
Mã Diễm Phân xua tay, Tôi uống không nổi nữa rồi Đổng huyện trưởng.
Lão mã, vừa rồi tôi. . . Có cho. . . Cô mặt mũi, cũng cụng ly với cô. . . Ý gì, hả? Không cho tôi mặt mũi hả? Đổng Học Bân trừng mắt nói.
Mã Diễm Phân có chút choáng váng, cô ấy thật uống không được.
Lữ Vệ Quốc lại nhìn cô ta một cái.
Mã Diễm Phân mặt hung ác, không thể làm gì khác hơn là cùng người chưa ngã của huyện Dương Lập nâng ly rượu.
Một ly qua đi, Mã Diễm Phân chưa uống xong đã ôm đầu nằm lăn ra bàn, mấy người khoa viên của huyện Dương Lập cũng toàn quân bị diệt! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong sảnh yến hội.
Đổng Học Bân đang bị đám người Lữ Vệ Quốc Trần Minh Minh và Mã Diễm Phân luân phiên kính rượu, đã uống hết khoảng một cân rượu đế, cả người cũng đều lắc lư, ngay cả đứng đều không yên, bên cạnh Thường Quyên và Cung Na nhanh tay lẹ mắt một trái một phải đỡ lấy hắn, đều nóng nảy.
Đổng huyện trưởng uống say!
Lúc này là chuyện xấu rồi!
Thường Quyên quyết định thật nhanh nói: Chúng tôi rút trước!
Trần Minh Minh nhất thời nói: Chưa ai đi, sao có thể rời đi sớm vậy.
Lữ Vệ Quốc cười nói: Đúng vậy, ngày hôm nay không ai được đi sớm, mọi người uống đi.
Trần Vân Tùng tức giận nói: Đổng huyện trưởng đã uống không được, uống nữa sẽ xảy ra chuyện.
Một người cán bộ của chiêu thương thành phố nói: Đang ăn vui vẻ, cái này mới đến thôi mà.
Cung Na cũng phẫn hận không ngớt, mục đích chuốc say Đổng huyện trưởng đã bị bọn họ đạt được, không ngờ rằng đám người này lại có thể còn không biết đủ, còn muốn chuốc rượu Đổng huyện trưởng, xem ra là không chuốc Đổng huyện trưởng vào bệnh viện là không bỏ qua, tửu lượng của Đổng huyện trưởng rõ ràng không được, tiếp tục như thế sẽ xảy ra tai nạn chết người, cái này không phải việc nhỏ, tử vong bởi vì uống rượu cồn trúng độc mà đột phát tử vong còn ít sao?
Thường Quyên mặc kệ, Học Bân, chúng ta đi!
Nhưng Đổng Học Bân vung tay, chớp đầu lưỡi nói: Đi cái gì, cái này còn chưa có uống đủ, vậy cái gì, uống, chúng ta uống tiếp!
Trần Vân Tùng vội vàng nói: Ngài uống say!
Đổng Học Bân lắc lư nói: Tôi. . . Không có say, còn sớm. . . Mà!
Có người ồn ào nói: Đúng vậy, Đổng huyện trưởng hảo tửu lượng. Uống thêm một ly!
Thường Quyên và Cung Na lôi Đổng Học Bân nửa ngày cũng không đem hắn lôi đi được, nhất thời tức giận đến không nhẹ, đều như vậy rồi ngài còn muốn uống? Ngài thật muốn đi nằm bệnh viện hả?
Học Bân!
Đổng huyện trưởng!
Ngài thật không thể uống!
Trần Vân Tùng bọn họ khuyên nửa ngày.
Đổng Học Bân lay động tay, nâng một ly rượu phía trước, Không thể. . . Để một mình tôi uống, tới, một ly này. . . Tôi đề nghị. Chúng ta cùng cạn một ly!
Một người cán bộ của chiêu thương thành phố nói: Đừng cùng nhau, tôi với ngài cạn trước.
Đổng Học Bân bước chân nghiêng ngả nói: Mọi người cùng nhau cạn, thiếu một người. . . Tôi cũng không. . . Uống! Giơ cái ly lên, hắn nhìn mọi người.
Lữ Vệ Quốc chớp mắt, nâng ly đứng lên.
Xung quanh người của cục chiêu thương cũng đều liếc nhau, đều đứng dậy.
Ngoại trừ Thường Quyên Trần Vân Tùng bọn họ. tất cả mọi người của chiêu thương thành phố và huyện khu còn lại đều rót đầy rượu.
Trần Minh Minh cũng đã uống không khác biệt lắm, nhìn rượu trong tay do dự một chút, nhưng vừa nhìn Đổng Học Bân say rượu như vậy, vẫn không nói cái gì.
Đều rót đầy?
Đều đầy, chúng ta cạn.
Tới tới, cụng ly.
Sảnh yến hội khoảng chừng năm mươi người, mọi người chạm ly với nhau, âm thanh leng keng không dứt bên tai, trong phòng đầy mùi cồn, tràng diện cũng rất lớn.
Lữ Vệ Quốc uống.
Trần Minh Minh uống.
Đám người Mã Diễm Phân cũng uống.
Năm mươi người. Tửu lượng có tốt có xấu, một ít người vừa rồi một ngụm rượu cũng chưa từng uống, cũng có rất nhiều người đều là tửu lượng đặc biệt kém, còn có Trần Minh Minh và Mã Diễm Phân mấy người trước đó đã uống không ít với Đổng Học Bân, một ly xuống bụng. Nhất thời có mười mấy người ngã. Trần Minh Minh cũng là một trong số đó, ông ta đụng vào cái ghế một chút, thiếu chút nữa ngã xuống đất, xung quanh một người thủ hạ thấy thế lập tức đỡ lấy, thấy Trần Minh Minh đã nhắm mắt lại bắt đầu nói mê sảng, người nọ mới cùng vài người đem Trần cục trưởng đỡ tới sô pha trong góc tường. Mã Diễm Phân cũng có chút say. Nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lại, không ngã, Lữ Vệ Quốc cũng không khác biệt Mã Diễm Phân lắm, ánh mắt có chút phiêu. Về phần mười mấy người ngã xuống, có chạy đi WC ói, có phun tại chổ, cũng có một vài người trực tiếp nằm trên bàn. Tửu lượng người bình thường chỉ mấy lượng rượu mà thôi, có thể uống một cân coi như đã là không tồi, bọn họ dùng chính là ly lớn, một ly rượu cũng là bằng hai ba ly thường, nhưng còn là một hơi uống cạn, ngã xuống mười mấy người đã tính là ít rồi.
Tràng diện có chút lộn xộn.
Mà khi tất cả mọi người cho rằng Đổng Học Bân lúc đầu không được cũng khẳng định sau khi ly rượu này cũng sẽ ngã xuống, Đổng Học Bân vẫn còn đứng ở nơi đó, hình dạng càng yếu hơn so với vừa rồi, nhưng dù sao vẫn không ngã, Thường Quyên Cung Na đỡ hắn, Đổng Học Bân còn có thể nói.
Tới! Đổng Học Bân nói: Uống tiếp!
Lữ Vệ Quốc và đám người Mã Diễm Phân bưng đầu mơ hồ nhìn Đổng Học Bân, nhíu mày có nhíu mày, thầm mắng có thầm mắng, tên khốn này sao còn không ngã xuống hả?
Bất quá khẳng định sẽ nhanh thôi.
Thấy như vậy cũng sẽ không kiên trì được một ly nữa?
Một người cán bộ của chiêu thương thành phố đứng dậy, Đổng huyện trưởng, hai ta uống.
Đổng Học Bân tùy tiện nói: Hai người uống. . . Không thú. . . Vị, tới, tôi kính các đồng chí của chiêu thương thành phố các người một ly rượu, tất cả mọi người. . . Uống cạn!
Người cán bộ kia nói: Bọn họ uống không được.
Đổng Học Bân nói: Lúc này mới đến chổ nào. . . Chổ nào chứ, các người không uống vậy tôi cũng không uống.
Đừng đừng, vậy được, đều cạn. Người cán bộ nhìn những người khác.
Đổng Học Bân chạm ly với cả đám bọn họ, khoảng chừng mười người, sau đó hai bên lần lượt uống cạn.
Đổng Học Bân là uống chậm nhất, hình như mỗi lần nuốt một ngụm đều giống như nuốt độc dược vậy, người của chiêu thương thành phố bên kia cũng không khá giả hơn, vài phút trước đó vừa uống cạn hai ly, lúc này lại hai ly, rất nhiều người còn chưa có uống xong đã gục, vài người còn lại sau khi uống xong cũng bắt đầu nôn có nôn đảo có đảo.
Người của cục chiêu thương hầu như toàn quân bị diệt.
Ở đây năm mươi người đã ngã xuống hơn phân nửa.
Đổng Học Bân đã bọn họ ngã xuống trong tiếng kinh hô của Thường Quyên Cung Na rồi, nhg trong lúc đám người Lữ Vệ Quốc buông trán thả lỏng, Đổng Học Bân lại từ trên ghế đứng lên!
Uống tiếp! Đổng Học Bân dắt giọng nói.
Mọi người vừa nghe, đều có cảm giác muốn ngất xỉu!
Thường Quyên quát: Học Bân cậu không được! Đừng uống! Chúng ta trở lại!
Đổng Học Bân không nghe, Hôm nay ai cũng. . . Đừng cản tôi! Không uống thống khoái. . . Ai đi tôi gấp với người đó! Nói xong, lại ngã trên mặt đất.
Cung Na đã sắp khóc, Đổng huyện trưởng!
Đều cái dạng này, ngày mai sao bàn bạc với ngoại thương!
Đổng Học Bân một bước nhoáng lên đi tới hướng Mã Diễm Phân, cầm lấy một chai rượu rót đầy một ly, còn đổ ra không ít, giơ ly lên nói: Mã cục trưởng, tôi. . . Kính đồng chí của huyện Dương Lập các người. . . Một ly!
Mã Diễm Phân xua tay, Tôi uống không nổi nữa rồi Đổng huyện trưởng.
Lão mã, vừa rồi tôi. . . Có cho. . . Cô mặt mũi, cũng cụng ly với cô. . . Ý gì, hả? Không cho tôi mặt mũi hả? Đổng Học Bân trừng mắt nói.
Mã Diễm Phân có chút choáng váng, cô ấy thật uống không được.
Lữ Vệ Quốc lại nhìn cô ta một cái.
Mã Diễm Phân mặt hung ác, không thể làm gì khác hơn là cùng người chưa ngã của huyện Dương Lập nâng ly rượu.
Một ly qua đi, Mã Diễm Phân chưa uống xong đã ôm đầu nằm lăn ra bàn, mấy người khoa viên của huyện Dương Lập cũng toàn quân bị diệt! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|