Trong phòng.
Trên sô pha bằng da.
Mùi thơm trên người chị Thường, xúc cảm trên đùi chị Thường, xoa bốp trên tay mềm mại của chị Thường, Đổng Học Bân hầu như thấy mình đang phê trên thiên đường vậy.
Sướng.
Thật sướng.
Có cái gì sướng hơn cái này nữa à?
Từ sau khi tiền nhiệm tại huyện Trinh Thủy cũng hai ba tháng, Đổng Học Bân chưa từng được một lần thoải mái như ngày hôm nay, tay của chị Thường như có ma lực vậy, làm mệt mỏi phiền não toàn thân của hắn cùng với những tâm tình không tốt thanh tẩy đi, Đổng Học Bân đang hận không muốn làm việc nữa, chỉ muốn nằm trên đùi của chị Thường như vậy ba ngày hai đêm, quá thoải mái, khoảng thời gian như vậy đối với Đổng Học Bân mà nói cũng vô cùng hiếm có, đã lâu chưa được hưởng qua, Đổng Học Bân càng ngày càng thấy việc mình điều nhiệm chị Thường về huyện Trinh Thủy là một quyết định chính xác, chỉ là phần tâm tư và tay nghề xoa bóp này thôi cũng đã đáng giá, ở huyện Trinh Thủy những đồng sự nữ có quan hệ thân thiết với hắn cũng chỉ có Khương Phương Phương Diêu Thúy và Trần Tiểu Mỹ, lão Trần thì đã lớn tuổi rồi, quan hệ cũng không hết, Thúy nhi là bạn học cũ, Đổng Học Bân cũng ngại, Khương huyện trưởng thì lại là lãnh đạo của hắn, Đổng Học Bân càng không thể yêu cầu người ta xoa bóp cho mình, cũng chỉ có chị Thường mà thôi.
Độ mạnh được chưa?
Được.
Thoải mái?
Đặc biệt thoải mái.
Ngủ đi Học Bân.
. . . Ừm.
Đều tới cái phần này rồi, Đổng Học Bân cũng không khách khí với cô ấy, giật giật đầu, điều chỉnh tư thế một chút, tiếp tục nằm ở trên đùi cô ấy, lúc này điều chỉnh, mặt của Đổng Học Bân đã chậm rãi hướng bụng và đùi của Thường Quyên, mùi vị đàn bà càng rõ ràng. Khiến cho hắn không khỏi hít sâu một hơi, tuy rằng mặt đè lên đường viền quần lót nằm dưới váy của chị Thường, bất quá Đổng Học Bân vẫn ngủ thiếp đi rất nhanh.
Hai mươi phút trôi qua.
Trong nháy mắt, tới chín giờ.
Tiếng chuông chói tai của điện thoại di động làm Đổng Học Bân bị đánh thức, reng reng reng, reng reng reng, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Mới biết được đã trễ thế này, nhìn lại chị Thường trên đầu, dĩ nhiên còn đang chậm rãi xoa bóp đầu cho mình. Sau đó mới đưa tay đem điện thoại di động trên bàn trà của Đổng Học Bân tới đưa cho hắn. Đổng Học Bân nói cảm ơn, muốn ngồi dậy tiếp điện thoại, nhưng cảm thụ được ấm áp trên đùi của chị Thường, lại có chút luyến tiếc, cuối cùng vẫn là nằm ở trên đùi cô ấy tiếp.
A lô, lão Trịnh.
Đổng huyện trưởng, tan họp.
Lên lầu rồi à?
Ừm, đang đi thang máy.
Tốt lắm, mười phút sau đến phòng tôi.
Đổng Học Bân cúp điện thoại thở ra một hơi, nằm ngẩng đầu, quay lại khuôn mặt từ giữa hai ngực chị Thường nói: Lão Trịnh đã trở về, chị thông báo cho người bên dưới một chút, chúng ta họp?
Được. Thường Quyên cười nói.
Đổng Học Bân ngáp một cái.
Thường Quyên nhìn hắn.Ngủ ngon không?
Đổng Học Bân ừm một cái, Ngủ ngon, nhờ có chị.
Thời gian cũng không khác biệt lắm, Đổng Học Bân bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là từ trên đùi chị Thường ngồi dậy, sau khi đứng dậy hai người bốn mắt nhìn nhau một giây đồng hồ. Thường Quyên mới chịu đi.
Đổng Học Bân nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, trong lòng cũng ngứa, vỗ vỗ trán cho thanh tỉnh, cảm giác trên người còn dính mùi vị của chị Thường, trên mặt trên cổ trong tóc đều có, hắn cũng sợ người ta đoán được. Nhanh chóng đi phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng lại soi gương lấy cọng tóc dài của chị Thường rơi trên quần áo của mình, cái này quá rõ ràng, phải làm sạch sẽ, bằng không làm cho hiểu lầm thì chết. Đổng Học Bân làm việc càng ngày càng cẩn thận, hắn nghĩ đó là một hiện tượng tốt, công tác cũng nhiều năm như vậy, ít nhất cũng thành thục không ít.
Dọn dẹp bàn trà xong, Đổng Học Bân ngồi chờ người.
Thế nhưng điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Vừa nhìn màn hình, Đổng Học Bân theo phản xạ có điều kiện xoa xoa mi tâm, do dự một chút, khẳng định vẫn phải tiếp, điện thoại của bí thư huyện uỷ Mông Duệ, cũng không thể không tiếp.
A lô, Mông bí thư.
Đổng huyện trưởng, hội chiêu thương thế nào?
Vừa mới bắt đầu, tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Kế hoạch sao? Tôi sao nghe nói thành tích rất kém cỏi? Một nhà đầu tư cũng không có? Xuống huyện chúng ta khảo sát ngày hôm nay một cái cũng chưa an bài được?
Đổng Học Bân biết trong huyện nghe được tin tức, đây là ngồi không yên.
Vì sao là Mông Duệ gọi điện thoại cho mình? Không phải Khương Phương Phương Khương huyện trưởng?
Khương huyện trưởng tám phần mười là có lòng tin với mình, cho dù không có, ít nhất tín nhiệm cũng là có, cho nên không có hỏi cái gì, nhưng Mông hệ bên kia không giống, bọn họ đối với mình nhưng chưa nói tới tín nhiệm cái gì, khẳng định không biết từ chổ nào nghe nói cái gì, lúc này mới có ý khởi binh vấn tội. Cũng không trách được, chiêu thương lần này trong huyện quả thật đầu tư thần kinh quá lớn, toàn bộ huyện đều nhìn chằm chằm cái này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cục chiêu thương, nếu như làm không xong, không chỉ có Đổng Học Bân và cục chiêu thương phải gánh trách nhiệm, tài chính trong huyện cũng không có tin tức, cũng không sẽ sống khá giả.
Dừng một chút, âm thanh của Mông Duệ có chút hờn giận, Sao tôi còn nghe người ta nói, các người đi thành phố đặt tất cả phòng tổng thống? Mỗi người ở một phòng? Có chuyện này sao?
Đổng Học Bân nói: Phải, có chuyện này.
Mông Duệ nói: Cái này là làm chuyện gì? Cậu ngại không đủ phô trương?
Đổng Học Bân nói: Mông bí thư, chuyện này tôi làm có chút kích động, nhưng tôi cũng bị buộc không có biện pháp, ngài có thể chỉ nghe một bên, không biết nội tình, bàn triển lãm của cục chiêu thương huyện Trinh Thủy chúng ta lần này, là chổ kém nhất trong tất cả huyện khu, rõ ràng phía trước còn có một chút chỗ, cho dù không nhiều lắm, chen một chút cũng có thể được, nhưng cục chiêu thương thành phố lại an bài cho chúng ta ở tại chân núi, chổ nằm sâu nhất, tôi nói như vậy ngài có thể không có ấn tượng trực quan, tôi nói một ví dụ cho, nhà đầu tư đi dạo bàn triển lãm trong hội chiêu thương, vị trí của chúng ta xa tới nỗi hầu như không có nhà đầu tư nào sẽ đi tới, trên cơ bản nửa đường đã bị huyện khu khác lôi đi, thậm chí ngại xa, nhà đầu tư cũng không đi vào trong, điều này bảo chúng tôi làm sao khai triển công tác? Hơn nữa còn chuyện buổi chiều, chúng tôi đều đã kéo tới hai nhà đầu tư chuẩn bị khảo sát, cục trưởng cục chiêu thương thành phố Lữ Vệ Quốc chặn ngang một cước, đem hai nhà đầu tư từ chổ chúng tôi cướp đi giới thiệu cho khu huyện khác, cuối cùng là buổi tối, chúng tôi sau khi tới khách sạn mới phát hiện, tất cả cục trưởng cục chiêu thương và phó cục trưởng huyện khu đều là mỗi người một phòng đơn, chỉ có huyện Trinh Thủy chúng ta là không giống, lão Trịnh và lão Thường đều phải ở cùng với mọi người chen trong một phòng bình thường!
Âm thanh của Mông Duệ nhất thời thay đổi, Có chuyện này sao?
Đổng Học Bân nói: Thái độ của cục chiêu thương thành phố tất cả mọi người nhìn ra được, rõ ràng là nhằm vào huyện Trinh Thủy chúng ta, tôi phỏng chừng là lần trước đi thành phố đòi tiền của trung ương chi cho chúng ta đắc tội vài người, nhưng cũng không có lộ liễu trắng trợn ác tâm người như thế? Ngài nói dưới cái tình huống này tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi chỉ có thể đặt tất cả phòng tổng thống! Thành tích chiêu thương của huyện Trinh Thủy bình thường! Nhưng cũng không phải ai đều có thể khi dễ được! Bọn họ ác tâm tôi? Vậy tôi cũng ác tâm lại bọn họ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trên sô pha bằng da.
Mùi thơm trên người chị Thường, xúc cảm trên đùi chị Thường, xoa bốp trên tay mềm mại của chị Thường, Đổng Học Bân hầu như thấy mình đang phê trên thiên đường vậy.
Sướng.
Thật sướng.
Có cái gì sướng hơn cái này nữa à?
Từ sau khi tiền nhiệm tại huyện Trinh Thủy cũng hai ba tháng, Đổng Học Bân chưa từng được một lần thoải mái như ngày hôm nay, tay của chị Thường như có ma lực vậy, làm mệt mỏi phiền não toàn thân của hắn cùng với những tâm tình không tốt thanh tẩy đi, Đổng Học Bân đang hận không muốn làm việc nữa, chỉ muốn nằm trên đùi của chị Thường như vậy ba ngày hai đêm, quá thoải mái, khoảng thời gian như vậy đối với Đổng Học Bân mà nói cũng vô cùng hiếm có, đã lâu chưa được hưởng qua, Đổng Học Bân càng ngày càng thấy việc mình điều nhiệm chị Thường về huyện Trinh Thủy là một quyết định chính xác, chỉ là phần tâm tư và tay nghề xoa bóp này thôi cũng đã đáng giá, ở huyện Trinh Thủy những đồng sự nữ có quan hệ thân thiết với hắn cũng chỉ có Khương Phương Phương Diêu Thúy và Trần Tiểu Mỹ, lão Trần thì đã lớn tuổi rồi, quan hệ cũng không hết, Thúy nhi là bạn học cũ, Đổng Học Bân cũng ngại, Khương huyện trưởng thì lại là lãnh đạo của hắn, Đổng Học Bân càng không thể yêu cầu người ta xoa bóp cho mình, cũng chỉ có chị Thường mà thôi.
Độ mạnh được chưa?
Được.
Thoải mái?
Đặc biệt thoải mái.
Ngủ đi Học Bân.
. . . Ừm.
Đều tới cái phần này rồi, Đổng Học Bân cũng không khách khí với cô ấy, giật giật đầu, điều chỉnh tư thế một chút, tiếp tục nằm ở trên đùi cô ấy, lúc này điều chỉnh, mặt của Đổng Học Bân đã chậm rãi hướng bụng và đùi của Thường Quyên, mùi vị đàn bà càng rõ ràng. Khiến cho hắn không khỏi hít sâu một hơi, tuy rằng mặt đè lên đường viền quần lót nằm dưới váy của chị Thường, bất quá Đổng Học Bân vẫn ngủ thiếp đi rất nhanh.
Hai mươi phút trôi qua.
Trong nháy mắt, tới chín giờ.
Tiếng chuông chói tai của điện thoại di động làm Đổng Học Bân bị đánh thức, reng reng reng, reng reng reng, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Mới biết được đã trễ thế này, nhìn lại chị Thường trên đầu, dĩ nhiên còn đang chậm rãi xoa bóp đầu cho mình. Sau đó mới đưa tay đem điện thoại di động trên bàn trà của Đổng Học Bân tới đưa cho hắn. Đổng Học Bân nói cảm ơn, muốn ngồi dậy tiếp điện thoại, nhưng cảm thụ được ấm áp trên đùi của chị Thường, lại có chút luyến tiếc, cuối cùng vẫn là nằm ở trên đùi cô ấy tiếp.
A lô, lão Trịnh.
Đổng huyện trưởng, tan họp.
Lên lầu rồi à?
Ừm, đang đi thang máy.
Tốt lắm, mười phút sau đến phòng tôi.
Đổng Học Bân cúp điện thoại thở ra một hơi, nằm ngẩng đầu, quay lại khuôn mặt từ giữa hai ngực chị Thường nói: Lão Trịnh đã trở về, chị thông báo cho người bên dưới một chút, chúng ta họp?
Được. Thường Quyên cười nói.
Đổng Học Bân ngáp một cái.
Thường Quyên nhìn hắn.Ngủ ngon không?
Đổng Học Bân ừm một cái, Ngủ ngon, nhờ có chị.
Thời gian cũng không khác biệt lắm, Đổng Học Bân bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là từ trên đùi chị Thường ngồi dậy, sau khi đứng dậy hai người bốn mắt nhìn nhau một giây đồng hồ. Thường Quyên mới chịu đi.
Đổng Học Bân nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, trong lòng cũng ngứa, vỗ vỗ trán cho thanh tỉnh, cảm giác trên người còn dính mùi vị của chị Thường, trên mặt trên cổ trong tóc đều có, hắn cũng sợ người ta đoán được. Nhanh chóng đi phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng lại soi gương lấy cọng tóc dài của chị Thường rơi trên quần áo của mình, cái này quá rõ ràng, phải làm sạch sẽ, bằng không làm cho hiểu lầm thì chết. Đổng Học Bân làm việc càng ngày càng cẩn thận, hắn nghĩ đó là một hiện tượng tốt, công tác cũng nhiều năm như vậy, ít nhất cũng thành thục không ít.
Dọn dẹp bàn trà xong, Đổng Học Bân ngồi chờ người.
Thế nhưng điện thoại di động lại một lần nữa vang lên.
Vừa nhìn màn hình, Đổng Học Bân theo phản xạ có điều kiện xoa xoa mi tâm, do dự một chút, khẳng định vẫn phải tiếp, điện thoại của bí thư huyện uỷ Mông Duệ, cũng không thể không tiếp.
A lô, Mông bí thư.
Đổng huyện trưởng, hội chiêu thương thế nào?
Vừa mới bắt đầu, tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành.
Kế hoạch sao? Tôi sao nghe nói thành tích rất kém cỏi? Một nhà đầu tư cũng không có? Xuống huyện chúng ta khảo sát ngày hôm nay một cái cũng chưa an bài được?
Đổng Học Bân biết trong huyện nghe được tin tức, đây là ngồi không yên.
Vì sao là Mông Duệ gọi điện thoại cho mình? Không phải Khương Phương Phương Khương huyện trưởng?
Khương huyện trưởng tám phần mười là có lòng tin với mình, cho dù không có, ít nhất tín nhiệm cũng là có, cho nên không có hỏi cái gì, nhưng Mông hệ bên kia không giống, bọn họ đối với mình nhưng chưa nói tới tín nhiệm cái gì, khẳng định không biết từ chổ nào nghe nói cái gì, lúc này mới có ý khởi binh vấn tội. Cũng không trách được, chiêu thương lần này trong huyện quả thật đầu tư thần kinh quá lớn, toàn bộ huyện đều nhìn chằm chằm cái này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cục chiêu thương, nếu như làm không xong, không chỉ có Đổng Học Bân và cục chiêu thương phải gánh trách nhiệm, tài chính trong huyện cũng không có tin tức, cũng không sẽ sống khá giả.
Dừng một chút, âm thanh của Mông Duệ có chút hờn giận, Sao tôi còn nghe người ta nói, các người đi thành phố đặt tất cả phòng tổng thống? Mỗi người ở một phòng? Có chuyện này sao?
Đổng Học Bân nói: Phải, có chuyện này.
Mông Duệ nói: Cái này là làm chuyện gì? Cậu ngại không đủ phô trương?
Đổng Học Bân nói: Mông bí thư, chuyện này tôi làm có chút kích động, nhưng tôi cũng bị buộc không có biện pháp, ngài có thể chỉ nghe một bên, không biết nội tình, bàn triển lãm của cục chiêu thương huyện Trinh Thủy chúng ta lần này, là chổ kém nhất trong tất cả huyện khu, rõ ràng phía trước còn có một chút chỗ, cho dù không nhiều lắm, chen một chút cũng có thể được, nhưng cục chiêu thương thành phố lại an bài cho chúng ta ở tại chân núi, chổ nằm sâu nhất, tôi nói như vậy ngài có thể không có ấn tượng trực quan, tôi nói một ví dụ cho, nhà đầu tư đi dạo bàn triển lãm trong hội chiêu thương, vị trí của chúng ta xa tới nỗi hầu như không có nhà đầu tư nào sẽ đi tới, trên cơ bản nửa đường đã bị huyện khu khác lôi đi, thậm chí ngại xa, nhà đầu tư cũng không đi vào trong, điều này bảo chúng tôi làm sao khai triển công tác? Hơn nữa còn chuyện buổi chiều, chúng tôi đều đã kéo tới hai nhà đầu tư chuẩn bị khảo sát, cục trưởng cục chiêu thương thành phố Lữ Vệ Quốc chặn ngang một cước, đem hai nhà đầu tư từ chổ chúng tôi cướp đi giới thiệu cho khu huyện khác, cuối cùng là buổi tối, chúng tôi sau khi tới khách sạn mới phát hiện, tất cả cục trưởng cục chiêu thương và phó cục trưởng huyện khu đều là mỗi người một phòng đơn, chỉ có huyện Trinh Thủy chúng ta là không giống, lão Trịnh và lão Thường đều phải ở cùng với mọi người chen trong một phòng bình thường!
Âm thanh của Mông Duệ nhất thời thay đổi, Có chuyện này sao?
Đổng Học Bân nói: Thái độ của cục chiêu thương thành phố tất cả mọi người nhìn ra được, rõ ràng là nhằm vào huyện Trinh Thủy chúng ta, tôi phỏng chừng là lần trước đi thành phố đòi tiền của trung ương chi cho chúng ta đắc tội vài người, nhưng cũng không có lộ liễu trắng trợn ác tâm người như thế? Ngài nói dưới cái tình huống này tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi chỉ có thể đặt tất cả phòng tổng thống! Thành tích chiêu thương của huyện Trinh Thủy bình thường! Nhưng cũng không phải ai đều có thể khi dễ được! Bọn họ ác tâm tôi? Vậy tôi cũng ác tâm lại bọn họ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|