Phòng tổng thống.
Mười phút trôi qua.
Nhìn đồng hồ, đều tám giờ rưỡi.
Thường Quyên xoa cho hắn nửa ngày, Đổng Học Bân cũng thấy không khác biệt lắm rồi, không dám phiền phức Thường Quyên nữa, hơn nữa hắn nghĩ Trịnh Đại Hữu đi theo cục chiêu thương thành phố họp cũng sắp trở về, nên lưu luyến đem đầu rời khỏi ngực trên áo sơ mi của chị Thường.
Chị Thường, chị nghỉ ngơi một chút đi.
Cảm giác được rồi?
Ừm, thoải mái hơn.
Vậy là tốt rồi, chị cũng không uổng phí sức.
Đặc biệt có hiệu quả, thoải mái hơn rất nhiều, cảm ơn chị Thường.
Cậu đều cảm ơn hơn nửa ngày, đã nói không cần khách khí, chị cũng không khách khí với cậu, sau này chị muốn có chuyện gì còn tìm cậu, cậu cũng không thể mặc kệ chị.
Đó là khẳng định.
Ha ha, có lời này của cậu là được.
Đổng Học Bân nghĩ ngày hôm nay quá phiền phức Thường Quyên, vừa làm cơm vừa xoa bóp, còn bị mình chiếm tiện nghi, hắn liền nghĩ nên bù đắp một chút, ngửi thấy được mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người của Thường Quyên, liền chớp mắt nói: Đúng rồi chị Thường, chị dùng nước hoa hiệu gì?
Thường Quyên ài một tiếng Cũng là cái loại bình thường, sản phẩm trong nước, hai ba trăm đồng, chị cũng là cầm tiền lương chết, cũng không có tiền dư.
Như vậy, chị chờ.
Ừm, làm gì?
Chị chờ tôi một chút.
Đổng Học Bân ngồi dậy, xoay người đi vào phòng của mình, mở cửa ra đi đến hướng túi hành lý hắn mang đến, mở ra, bên trong phần lớn là quần áo hắn mang theo để thay, còn có vài món đồ dùng hàng ngày và một ít hộp nhỏ được đóng gói. Ví dụ như nước hoa, đây đều là do hắn lần trước từ kinh thành mang trở về, tặng đám người Khương Phương Phương Lý Hiểu Na Diêu Thúy, cuối cùng còn thừa lại một chút, Đổng Học Bân lúc này tới đây cũng đều mang theo, vốn là muốn dùng để chắp nối nhân tình, hiện tại thấy tình thế của hội chiêu thương, phỏng chừng cũng là không dùng được. Vẫn là cho chị Thường đi, chị Thường người ta đều xoa bóp hương diễm cho mình hơn nửa tiếng đồng hồ, Đổng Học Bân cũng phải biểu thị một chút.
Nước hoa. . .
Nước hoa. . .
Ừm, tìm được rồi.
Còn lại một chai lọ Dior cuối cùng.
Lần trước cho Lý Hiểu Na một chai nước hoa Chanel cũng không rẻ, cũng mấy ngàn đồng, bởi vì số lượng và kiểu dáng có hạn, cũng không phải dễ mua. Cho nên Đổng Học Bân chỉ mua một chai, còn nước hoa Dior tuy rằng cũng tương đối có danh tiếng. Nhưng cũng không phải số lượng có hạn, cùng lắm là một ngàn đồng thôi, Đổng Học Bân sau khi lấy ra nghĩ có chút không đủ, suy nghĩ một chút, thẳng thắn đem vài món còn thừa hắn mang về từ kinh thành ra.
Phòng khách.
Thường Quyên đang nghi hoặc chờ.
Đổng Học Bân đi ra, cười ha ha đưa cho cô ấy một cái hộp nhỏ Tặng cho chị, chị thử xem thấy mùi này không. Hẳn là rất hợp với chị.
Thường Quyên sửng sốt Nước hoa?
Ừm. Đổng Học Bân kín đáo đưa cho cô ấy.
Là Dior? Thường Quyên a một tiếng.Cái này không rẻ đâu.
Không bao nhiêu tiền cả, chị cầm dùng đi. Đổng Học Bân nói: Lúc trước thử thấy cũng được. Tuyệt đối hợp với khí chất của chị, bằng không mở ra nhìn?
Thường Quyên cười Chị cũng không có nước hoa tốt như vậy, vậy chị Thường cũng không khách khí với cậu nha.
Nói xong thì mở hộp ra, đưa cánh tay lên, phun một ít vào vị trí dưới nách, lại thay đổi bên kia, nhất thời, một hương vị thanh nhã thành thục nhẹ nhàng đi ra.
Đổng Học Bân hít vào Ừm, rất dễ ngửi.
Thường Quyên cũng hít hít, mặt mày rạng rỡ nói: Rất tốt, chị nhận nha?
Được rồi, còn có những cái này. Đổng Học Bân cầm hai cái hộp khác đặt ở trên sô pha, ngồi xuống nói: Một cái là bật lửa, là zippo, lúc đầu muốn tự mình mua cho mình dùng, bất quá nhà tôi ở kinh thành, vợ lại ở thành phố Phần Châu, ngồi máy bay qua lại, mang theo cũng không tiện, một cái bật lửa nhỏ còn phải làm gửi vận chuyển, phiền phức, nên không muốn dùng, chồng và cha chị nếu như hút thuốc thì cho bọn họ đi.
Thường Quyên chớp mắt mấy cái Cái này là loại gì?
Đổng Học Bân cười nói: Bình thường thôi.
Rất đắt tiền hả? Bao nhiêu tiền?
Không bao nhiêu.
Cậu phải nói cho chị biết bao nhiêu tiền.
Ặc, cái này đại khái sáu ngàn đồng.
Đổng Học Bân cũng không mua quá tốt, bật lửa zippo sáu ngàn đồng cũng coi như là tạm được với hắn.
Thường Quyên cả kinh nói: Hơn sáu ngàn? Một cái bật lửa mà đắt như thế?
Đổng Học Bân nói: Tôi thật ra cũng không hiểu, cũng là mua theo tên, cũng không nhất định là tốt, tôi cũng không cần, cái hộp vẫn còn, chị cầm đi. Nói xong, Đổng Học Bân chỉ chỉ cái hộp cuối cùng Đai lưng của phụ nữ, màu tím, có chút tươi, bất quá phối với chị khẳng định không thành vấn đề.
Đai lưng tự nhiên cũng là sản phẩm quốc tế.
Ba món đồ này chẳng có cái nào là rẻ cả.
Thường Quyên không khỏi nói: Chị lấy một chai nước hoa là được, cái này nhiều lắm rồi.
Tôi giữ lại cũng vô dụng, mua cũng là tặng người. Đổng Học Bân thấy cô ấy không nhận, trực tiếp đem cái hộp đai lưng mở ra Nhìn xem thích hợp không .
Đừng mở đừng mở.
Đều mở rồi, cũng không có cách nào cho người khác.
Ai day, cậu coi cậu khách khí kìa, vậy, vậy được rồi.
Thường Quyên ngoài miệng từ chối, nhưng sau khi thấy đai lưng thì trong mắt vẫn có chút thèm, Đổng Học Bân chú ý tới, biết chị Thường khẳng định là thích, thích là tốt rồi, Đổng Học Bân mua đồ cho mình thì khá là keo kiệt, nhưng lúc tặng người thì không quan tâm đến tiền. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Mười phút trôi qua.
Nhìn đồng hồ, đều tám giờ rưỡi.
Thường Quyên xoa cho hắn nửa ngày, Đổng Học Bân cũng thấy không khác biệt lắm rồi, không dám phiền phức Thường Quyên nữa, hơn nữa hắn nghĩ Trịnh Đại Hữu đi theo cục chiêu thương thành phố họp cũng sắp trở về, nên lưu luyến đem đầu rời khỏi ngực trên áo sơ mi của chị Thường.
Chị Thường, chị nghỉ ngơi một chút đi.
Cảm giác được rồi?
Ừm, thoải mái hơn.
Vậy là tốt rồi, chị cũng không uổng phí sức.
Đặc biệt có hiệu quả, thoải mái hơn rất nhiều, cảm ơn chị Thường.
Cậu đều cảm ơn hơn nửa ngày, đã nói không cần khách khí, chị cũng không khách khí với cậu, sau này chị muốn có chuyện gì còn tìm cậu, cậu cũng không thể mặc kệ chị.
Đó là khẳng định.
Ha ha, có lời này của cậu là được.
Đổng Học Bân nghĩ ngày hôm nay quá phiền phức Thường Quyên, vừa làm cơm vừa xoa bóp, còn bị mình chiếm tiện nghi, hắn liền nghĩ nên bù đắp một chút, ngửi thấy được mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người của Thường Quyên, liền chớp mắt nói: Đúng rồi chị Thường, chị dùng nước hoa hiệu gì?
Thường Quyên ài một tiếng Cũng là cái loại bình thường, sản phẩm trong nước, hai ba trăm đồng, chị cũng là cầm tiền lương chết, cũng không có tiền dư.
Như vậy, chị chờ.
Ừm, làm gì?
Chị chờ tôi một chút.
Đổng Học Bân ngồi dậy, xoay người đi vào phòng của mình, mở cửa ra đi đến hướng túi hành lý hắn mang đến, mở ra, bên trong phần lớn là quần áo hắn mang theo để thay, còn có vài món đồ dùng hàng ngày và một ít hộp nhỏ được đóng gói. Ví dụ như nước hoa, đây đều là do hắn lần trước từ kinh thành mang trở về, tặng đám người Khương Phương Phương Lý Hiểu Na Diêu Thúy, cuối cùng còn thừa lại một chút, Đổng Học Bân lúc này tới đây cũng đều mang theo, vốn là muốn dùng để chắp nối nhân tình, hiện tại thấy tình thế của hội chiêu thương, phỏng chừng cũng là không dùng được. Vẫn là cho chị Thường đi, chị Thường người ta đều xoa bóp hương diễm cho mình hơn nửa tiếng đồng hồ, Đổng Học Bân cũng phải biểu thị một chút.
Nước hoa. . .
Nước hoa. . .
Ừm, tìm được rồi.
Còn lại một chai lọ Dior cuối cùng.
Lần trước cho Lý Hiểu Na một chai nước hoa Chanel cũng không rẻ, cũng mấy ngàn đồng, bởi vì số lượng và kiểu dáng có hạn, cũng không phải dễ mua. Cho nên Đổng Học Bân chỉ mua một chai, còn nước hoa Dior tuy rằng cũng tương đối có danh tiếng. Nhưng cũng không phải số lượng có hạn, cùng lắm là một ngàn đồng thôi, Đổng Học Bân sau khi lấy ra nghĩ có chút không đủ, suy nghĩ một chút, thẳng thắn đem vài món còn thừa hắn mang về từ kinh thành ra.
Phòng khách.
Thường Quyên đang nghi hoặc chờ.
Đổng Học Bân đi ra, cười ha ha đưa cho cô ấy một cái hộp nhỏ Tặng cho chị, chị thử xem thấy mùi này không. Hẳn là rất hợp với chị.
Thường Quyên sửng sốt Nước hoa?
Ừm. Đổng Học Bân kín đáo đưa cho cô ấy.
Là Dior? Thường Quyên a một tiếng.Cái này không rẻ đâu.
Không bao nhiêu tiền cả, chị cầm dùng đi. Đổng Học Bân nói: Lúc trước thử thấy cũng được. Tuyệt đối hợp với khí chất của chị, bằng không mở ra nhìn?
Thường Quyên cười Chị cũng không có nước hoa tốt như vậy, vậy chị Thường cũng không khách khí với cậu nha.
Nói xong thì mở hộp ra, đưa cánh tay lên, phun một ít vào vị trí dưới nách, lại thay đổi bên kia, nhất thời, một hương vị thanh nhã thành thục nhẹ nhàng đi ra.
Đổng Học Bân hít vào Ừm, rất dễ ngửi.
Thường Quyên cũng hít hít, mặt mày rạng rỡ nói: Rất tốt, chị nhận nha?
Được rồi, còn có những cái này. Đổng Học Bân cầm hai cái hộp khác đặt ở trên sô pha, ngồi xuống nói: Một cái là bật lửa, là zippo, lúc đầu muốn tự mình mua cho mình dùng, bất quá nhà tôi ở kinh thành, vợ lại ở thành phố Phần Châu, ngồi máy bay qua lại, mang theo cũng không tiện, một cái bật lửa nhỏ còn phải làm gửi vận chuyển, phiền phức, nên không muốn dùng, chồng và cha chị nếu như hút thuốc thì cho bọn họ đi.
Thường Quyên chớp mắt mấy cái Cái này là loại gì?
Đổng Học Bân cười nói: Bình thường thôi.
Rất đắt tiền hả? Bao nhiêu tiền?
Không bao nhiêu.
Cậu phải nói cho chị biết bao nhiêu tiền.
Ặc, cái này đại khái sáu ngàn đồng.
Đổng Học Bân cũng không mua quá tốt, bật lửa zippo sáu ngàn đồng cũng coi như là tạm được với hắn.
Thường Quyên cả kinh nói: Hơn sáu ngàn? Một cái bật lửa mà đắt như thế?
Đổng Học Bân nói: Tôi thật ra cũng không hiểu, cũng là mua theo tên, cũng không nhất định là tốt, tôi cũng không cần, cái hộp vẫn còn, chị cầm đi. Nói xong, Đổng Học Bân chỉ chỉ cái hộp cuối cùng Đai lưng của phụ nữ, màu tím, có chút tươi, bất quá phối với chị khẳng định không thành vấn đề.
Đai lưng tự nhiên cũng là sản phẩm quốc tế.
Ba món đồ này chẳng có cái nào là rẻ cả.
Thường Quyên không khỏi nói: Chị lấy một chai nước hoa là được, cái này nhiều lắm rồi.
Tôi giữ lại cũng vô dụng, mua cũng là tặng người. Đổng Học Bân thấy cô ấy không nhận, trực tiếp đem cái hộp đai lưng mở ra Nhìn xem thích hợp không .
Đừng mở đừng mở.
Đều mở rồi, cũng không có cách nào cho người khác.
Ai day, cậu coi cậu khách khí kìa, vậy, vậy được rồi.
Thường Quyên ngoài miệng từ chối, nhưng sau khi thấy đai lưng thì trong mắt vẫn có chút thèm, Đổng Học Bân chú ý tới, biết chị Thường khẳng định là thích, thích là tốt rồi, Đổng Học Bân mua đồ cho mình thì khá là keo kiệt, nhưng lúc tặng người thì không quan tâm đến tiền. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|