Buổi tối.
Khách sạn.
Trong hành lang lầu bố.
Đổng Học Bân và Lữ Vệ Quốc lạnh nhạt tranh luận.
Thường Quyên tắc và một người cán bộ của cục chiêu thương thành phố thì cãi cọ với nhau, ừm, cũng không là cãi, bởi vì trên cơ bản chỉ nghe chị Thường một người nói, người cán bộ kia hiển nhiên không có trình độ mồm mép như Đổng Học Bân và Thường Quyên, bị nghẹn đến đỏ mặt. Lữ Vệ Quốc bên kia rõ ràng cũng dần dần có chút nói không lại Đổng Học Bân, thứ nhất là Đổng Học Bân quá có thể nói, thứ hai, thành phố lần này cũng quả thật không chiếm lý, chèn ép đối với huyện Trinh Thủy bọn họ cũng quá mức rõ ràng, đừng nói bọn họ, người ngoài cũng đều nhìn ra được!
Bên kia.
Những người khác.
Nghe đám người Đổng Học Bân và Lữ Vệ Quốc nói chuyện, người đứng đầu của cục chiêu thương huyện khu khác cũng nghe rõ ràng, mọi người thoáng nghĩ, thật đúng vậy, thành phố lúc này đối với huyện Trinh Thủy quả thật có chút quá đáng, bàn triển lãm cho một chổ kém cõi nhất, chổ dừng chân cũng cho một chổ kém nhất, cái này đã là một tín hiệu, bất quá bọn họ không hề đồng tình với huyện Trinh Thủy, dù sao đều là đối thủ cạnh tranh, thành phố có thể có ý kiến đối với huyện Trinh Thủy, bọn họ nhìn có chút hả hê còn không kịp, lực chú ý của nhiều người vẫn đều trên người Đổng Học Bân, muốn nhìn một chút người trong truyền thuyết này rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì.
Nói trắng ra cũng là xem náo nhiệt.
Bất quá cái này hiển nhiên không phải chân chính ầm ĩ.
Sau một lúc lâu, người trước đó đi gọi điện thoại đã gọi xong, Lữ cục trưởng, lão Tôn đang ăn ở bên dưới, lão Hứa còn ở bên ngoài với nhà đầu tư, phỏng chừng một lát cũng chưa về.
Lữ Vệ Quốc nói: Bảo ông ta mau chóng tới đây.
Người nọ nói: Tôi nói với ông ấy.
Được, vậy xuống lầu đi. Lữ Vệ Quốc cuối cùng nhìn về phía Đổng Học Bân.Vấn đề phòng ở dừng ở đây, các người nếu như có thể thông cảm tình huống của thành phố vậy thì tốt nhất, thông cảm không được? Thông cảm không được cũng phải thông cảm! Phòng chỉ như vậy! Nhiều hơn cũng không có! Dứt lời cũng không để ý đến hắn.
Người cán bộ kia của chiêu thương thành phố vừa nhìn, cũng hừ một tiếng với Thường Quyên, không nói nữa.
Lữ Vệ Quốc là người đứng đầu của tất cả cục chiêu thương huyện khu, mọi người tự nhiên không hai lời, ông ta đi ở phía trước. Bọn họ cũng đều đi theo.
Trịnh Đại Hữu đưa ánh mắt hỏi nhìn về phía Đổng Học Bân, thái độ của thành phố đã rất rõ ràng, ông ấy hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Chịu đựng? Cái này sao mà cịu, huống hồ còn có chỉ tiêu năm mươi triệu, nhịn như vậy bọn họ một đồng tiền đầu tư đều không kéo tới được. Không nhịn? Không đành lòng thì có thể làm sao bây giờ? Mắng bọn họ vài câu? Vậy cũng vô dụng, hơn nữa phía sau Lữ Vệ Quốc đều là lãnh đạo thành phố, cái này cũng là hội chiêu thương thành phố, không có khả năng làm quá.
Thường Quyên và Cung Na các nàng cũng nhìn phía Đổng Học Bân.
Trong lòng mọi người đều giận, đều chờ Đổng huyện trưởng quyết định.
Đổng Học Bân nhìn Lữ Vệ Quốc và người đứng đầu của khác cục chiêu thương huyện khu, ngữ khí trầm xuống, bỗng nhiên nói: Đi!
Ừm?
Đi chỗ nào Đổng huyện trưởng?
Xuống lầu!
Đổng Học Bân nói xong liền đi đến hướng thang máy bên kia.
Trịnh Đại Hữu mấy người liếc nhau, cũng đuổi theo.
Thang máy có hai người, Lữ Vệ Quốc bọn họ cũng tụ tập ở đây, đều đang chờ.
Thấy Đổng Học Bân bọn họ cũng tới. Tất cả mọi người nhìn nhìn bọn họ, nhưng không nói cái gì.
Keng.
Thang máy tới.
Mọi người lục tục đi vào, đi xuống lầu.
Hai thang máy vừa lúc đem tất cả mọi người xuống dưới, Đổng Học Bân cách gần, nên nhấn số xuống tầng một. Lữ Vệ Quốc bọn họ đặt phòng và chổ ăn cũng ở tầng một.
Cửa thang máy mở, tất cả mọi người xuống phía dưới.
Trịnh Đại Hữu bọn họ không rõ ràng Đổng huyện trưởng xuống tầng một làm gì, đây là muốn đi sao? Không ở nơi này? Nhưng chổ này đều là nhà đầu tư, thiên thời địa lợi nhân hoà cùng một chỗ, rời đi ở chổ khác cũng có thể, nhưng sẽ không có tiếp xúc cơ hội nhà đầu tư. Cho nên cho dù thành phố có ý kiến đối với huyện Trinh Thủy bọn họ, Trịnh Đại Hữu bọn họ cũng không nghĩ phải đi, lợi ích đặt ở đây, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chịu ủy khuất một chút.
Đổng huyện trưởng, chúng ta là? Trịnh Đại Hữu ở phía sau hỏi: Tôi cùng tiểu Trần ở một phòng thật ra cũng không có việc gì, Thường cục trưởng bên kia hẳn là cũng có thể chịu được, dù sao. . .
Đổng Học Bân quay đầu lại nói: Tôi có thể chịu được, nhưng các người nếu như theo tôi đi ra ngoài, vậy tôi sẽ không thể để cho các người chịu được.
Lữ Vệ Quốc và cục trưởng cục chiêu thương khác cũng đều đi hướng này, nhìn đám người Đổng Học Bân đi đằng trước, bọn họ cũng đều nghi hoặc chớp mắt mấy cái, không rõ ràng đám người này muốn làm gì.
Trước sảnh.
Đổng Học Bân tới.
Nữ nhân viên công tác trước sảnh nhìn hắn, Chào ngài, xin hỏi có cái gì cần trợ giúp sao?
Đổng Học Bân nói: Khách sạn chúng ta còn có bao nhiêu phòng? Phòng gì đều được, tốt nhất là ở tầng bốn.
Nữ nhân viên công tác cười khổ một tiếng, Thật xin lỗi, đừng nói bốn tầng, hiện tại toàn bộ khách sạn đều đầy.
Đổng Học Bân nhíu mày nói: Một phòng cũng không có?
Đã không có, hội chiêu thương đều đặt hết. Cô ấy nói.
Lữ Vệ Quốc bọn họ còn tưởng rằng đám người Đổng Học Bân muốn làm gì, thì ra là tới hỏi phòng, vừa rồi Lữ Vệ Quốc đã nói rõ ràng rằng khách sạn không có khả năng lấy ra phòng dư, còn không tin. Lữ Vệ Quốc thả chậm bước chân có ý thức, mắt nhìn Đổng Học Bân bọn họ.
Nhưng Đổng Học Bân sau một khắc thì nói, Phòng khác không có, phòng tổng thống còn không?
Nữ nhân viên công tác ngẩn ra, Cái này. . . Là còn.
Không ai đặt?
Cũng không có.
Nhà đầu tư có thể tới thành phố Mai Hà bọn họ, khẳng định đều là tiểu thương nhân, phàm là nhà đầu tư lớn một chút cũng không sẽ lựa chọn cái chổ tồi tàn này của bọn họ, cho nên trên cơ bản đều là tài sản khoảng chục triệu, thậm chí còn có nhiều công ty nhỏ tài sản chỉ chừng mấy triệu, thành phố bọn họ cái gì không được, nhưng phòng tổng thống phối trí cao nhất của khách sạn lại vô cùng sang quý, một ngày phải trả tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng, nhà đầu tư không có khả năng ở, trong huyện cũng không có khả năng vì nhà đầu tư mà mướn phòng tổng thống, dù sao cũng quá đắt, trong huyện cũng chống đỡ không nổi.
Đổng Học Bân nói: Còn mấy phòng?
Nữ nhân viên công tác cũng không có tra, Còn có sáu phòng tổng thống, đều trống.
Đổng Học Bân trực tiếp đem thẻ ngân hàng vỗ lên trên bàn, Tốt, tôi đặt tất cả phòng tổng thống!
Nữ nhân viên công tác trợn tròn mắt, Đều đặt? Ặc, cái này, ngài đặt mấy ngày?
Mỗi phòng đều đặt trước mười ngày!
Một phòng là tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng, mười ngày là tám mươi tám ngàn, sáu phòng là khoảng hơn năm trăm ngàn, chúng tôi có quy định, trước hết thu năm trăm ngàn tiền thế chấp, hơn nữa nếu như là khẳng định đính mười ngày, nếu như trả phòng sớm chúng tôi cũng sẽ không trả tiền, cái này tôi nói trước với ngài một tiếng.
Đổng Học Bân nghe cũng chưa từng nghe, Quét thẻ đi.
A, ặc, tốt. Nữ nhân viên công tác kinh ngạc nhìn hắn một cái, ngay lập tức bắt đầu thủ tục lấy phòng, Mời cung cấp chứng minh thân phận.
Đổng huyện trưởng!
Ngài cái này!
Sáu phòng? Chúng ta một hai phòng là đủ rồi.
Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng bọn họ cũng đều ngây ra, phòng tổng thống mà đặt thật nhiều.
Đổng Học Bân trước mặt của Lữ Vệ Quốc bọn họ lớn tiếng nói: Gọi tài xế lão Ngụy tới! Đều đem chứng minh thân phận lấy ra! Mỗi người một phòng tổng thống!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Khách sạn.
Trong hành lang lầu bố.
Đổng Học Bân và Lữ Vệ Quốc lạnh nhạt tranh luận.
Thường Quyên tắc và một người cán bộ của cục chiêu thương thành phố thì cãi cọ với nhau, ừm, cũng không là cãi, bởi vì trên cơ bản chỉ nghe chị Thường một người nói, người cán bộ kia hiển nhiên không có trình độ mồm mép như Đổng Học Bân và Thường Quyên, bị nghẹn đến đỏ mặt. Lữ Vệ Quốc bên kia rõ ràng cũng dần dần có chút nói không lại Đổng Học Bân, thứ nhất là Đổng Học Bân quá có thể nói, thứ hai, thành phố lần này cũng quả thật không chiếm lý, chèn ép đối với huyện Trinh Thủy bọn họ cũng quá mức rõ ràng, đừng nói bọn họ, người ngoài cũng đều nhìn ra được!
Bên kia.
Những người khác.
Nghe đám người Đổng Học Bân và Lữ Vệ Quốc nói chuyện, người đứng đầu của cục chiêu thương huyện khu khác cũng nghe rõ ràng, mọi người thoáng nghĩ, thật đúng vậy, thành phố lúc này đối với huyện Trinh Thủy quả thật có chút quá đáng, bàn triển lãm cho một chổ kém cõi nhất, chổ dừng chân cũng cho một chổ kém nhất, cái này đã là một tín hiệu, bất quá bọn họ không hề đồng tình với huyện Trinh Thủy, dù sao đều là đối thủ cạnh tranh, thành phố có thể có ý kiến đối với huyện Trinh Thủy, bọn họ nhìn có chút hả hê còn không kịp, lực chú ý của nhiều người vẫn đều trên người Đổng Học Bân, muốn nhìn một chút người trong truyền thuyết này rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì.
Nói trắng ra cũng là xem náo nhiệt.
Bất quá cái này hiển nhiên không phải chân chính ầm ĩ.
Sau một lúc lâu, người trước đó đi gọi điện thoại đã gọi xong, Lữ cục trưởng, lão Tôn đang ăn ở bên dưới, lão Hứa còn ở bên ngoài với nhà đầu tư, phỏng chừng một lát cũng chưa về.
Lữ Vệ Quốc nói: Bảo ông ta mau chóng tới đây.
Người nọ nói: Tôi nói với ông ấy.
Được, vậy xuống lầu đi. Lữ Vệ Quốc cuối cùng nhìn về phía Đổng Học Bân.Vấn đề phòng ở dừng ở đây, các người nếu như có thể thông cảm tình huống của thành phố vậy thì tốt nhất, thông cảm không được? Thông cảm không được cũng phải thông cảm! Phòng chỉ như vậy! Nhiều hơn cũng không có! Dứt lời cũng không để ý đến hắn.
Người cán bộ kia của chiêu thương thành phố vừa nhìn, cũng hừ một tiếng với Thường Quyên, không nói nữa.
Lữ Vệ Quốc là người đứng đầu của tất cả cục chiêu thương huyện khu, mọi người tự nhiên không hai lời, ông ta đi ở phía trước. Bọn họ cũng đều đi theo.
Trịnh Đại Hữu đưa ánh mắt hỏi nhìn về phía Đổng Học Bân, thái độ của thành phố đã rất rõ ràng, ông ấy hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Chịu đựng? Cái này sao mà cịu, huống hồ còn có chỉ tiêu năm mươi triệu, nhịn như vậy bọn họ một đồng tiền đầu tư đều không kéo tới được. Không nhịn? Không đành lòng thì có thể làm sao bây giờ? Mắng bọn họ vài câu? Vậy cũng vô dụng, hơn nữa phía sau Lữ Vệ Quốc đều là lãnh đạo thành phố, cái này cũng là hội chiêu thương thành phố, không có khả năng làm quá.
Thường Quyên và Cung Na các nàng cũng nhìn phía Đổng Học Bân.
Trong lòng mọi người đều giận, đều chờ Đổng huyện trưởng quyết định.
Đổng Học Bân nhìn Lữ Vệ Quốc và người đứng đầu của khác cục chiêu thương huyện khu, ngữ khí trầm xuống, bỗng nhiên nói: Đi!
Ừm?
Đi chỗ nào Đổng huyện trưởng?
Xuống lầu!
Đổng Học Bân nói xong liền đi đến hướng thang máy bên kia.
Trịnh Đại Hữu mấy người liếc nhau, cũng đuổi theo.
Thang máy có hai người, Lữ Vệ Quốc bọn họ cũng tụ tập ở đây, đều đang chờ.
Thấy Đổng Học Bân bọn họ cũng tới. Tất cả mọi người nhìn nhìn bọn họ, nhưng không nói cái gì.
Keng.
Thang máy tới.
Mọi người lục tục đi vào, đi xuống lầu.
Hai thang máy vừa lúc đem tất cả mọi người xuống dưới, Đổng Học Bân cách gần, nên nhấn số xuống tầng một. Lữ Vệ Quốc bọn họ đặt phòng và chổ ăn cũng ở tầng một.
Cửa thang máy mở, tất cả mọi người xuống phía dưới.
Trịnh Đại Hữu bọn họ không rõ ràng Đổng huyện trưởng xuống tầng một làm gì, đây là muốn đi sao? Không ở nơi này? Nhưng chổ này đều là nhà đầu tư, thiên thời địa lợi nhân hoà cùng một chỗ, rời đi ở chổ khác cũng có thể, nhưng sẽ không có tiếp xúc cơ hội nhà đầu tư. Cho nên cho dù thành phố có ý kiến đối với huyện Trinh Thủy bọn họ, Trịnh Đại Hữu bọn họ cũng không nghĩ phải đi, lợi ích đặt ở đây, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chịu ủy khuất một chút.
Đổng huyện trưởng, chúng ta là? Trịnh Đại Hữu ở phía sau hỏi: Tôi cùng tiểu Trần ở một phòng thật ra cũng không có việc gì, Thường cục trưởng bên kia hẳn là cũng có thể chịu được, dù sao. . .
Đổng Học Bân quay đầu lại nói: Tôi có thể chịu được, nhưng các người nếu như theo tôi đi ra ngoài, vậy tôi sẽ không thể để cho các người chịu được.
Lữ Vệ Quốc và cục trưởng cục chiêu thương khác cũng đều đi hướng này, nhìn đám người Đổng Học Bân đi đằng trước, bọn họ cũng đều nghi hoặc chớp mắt mấy cái, không rõ ràng đám người này muốn làm gì.
Trước sảnh.
Đổng Học Bân tới.
Nữ nhân viên công tác trước sảnh nhìn hắn, Chào ngài, xin hỏi có cái gì cần trợ giúp sao?
Đổng Học Bân nói: Khách sạn chúng ta còn có bao nhiêu phòng? Phòng gì đều được, tốt nhất là ở tầng bốn.
Nữ nhân viên công tác cười khổ một tiếng, Thật xin lỗi, đừng nói bốn tầng, hiện tại toàn bộ khách sạn đều đầy.
Đổng Học Bân nhíu mày nói: Một phòng cũng không có?
Đã không có, hội chiêu thương đều đặt hết. Cô ấy nói.
Lữ Vệ Quốc bọn họ còn tưởng rằng đám người Đổng Học Bân muốn làm gì, thì ra là tới hỏi phòng, vừa rồi Lữ Vệ Quốc đã nói rõ ràng rằng khách sạn không có khả năng lấy ra phòng dư, còn không tin. Lữ Vệ Quốc thả chậm bước chân có ý thức, mắt nhìn Đổng Học Bân bọn họ.
Nhưng Đổng Học Bân sau một khắc thì nói, Phòng khác không có, phòng tổng thống còn không?
Nữ nhân viên công tác ngẩn ra, Cái này. . . Là còn.
Không ai đặt?
Cũng không có.
Nhà đầu tư có thể tới thành phố Mai Hà bọn họ, khẳng định đều là tiểu thương nhân, phàm là nhà đầu tư lớn một chút cũng không sẽ lựa chọn cái chổ tồi tàn này của bọn họ, cho nên trên cơ bản đều là tài sản khoảng chục triệu, thậm chí còn có nhiều công ty nhỏ tài sản chỉ chừng mấy triệu, thành phố bọn họ cái gì không được, nhưng phòng tổng thống phối trí cao nhất của khách sạn lại vô cùng sang quý, một ngày phải trả tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng, nhà đầu tư không có khả năng ở, trong huyện cũng không có khả năng vì nhà đầu tư mà mướn phòng tổng thống, dù sao cũng quá đắt, trong huyện cũng chống đỡ không nổi.
Đổng Học Bân nói: Còn mấy phòng?
Nữ nhân viên công tác cũng không có tra, Còn có sáu phòng tổng thống, đều trống.
Đổng Học Bân trực tiếp đem thẻ ngân hàng vỗ lên trên bàn, Tốt, tôi đặt tất cả phòng tổng thống!
Nữ nhân viên công tác trợn tròn mắt, Đều đặt? Ặc, cái này, ngài đặt mấy ngày?
Mỗi phòng đều đặt trước mười ngày!
Một phòng là tám ngàn tám trăm tám mươi tám đồng, mười ngày là tám mươi tám ngàn, sáu phòng là khoảng hơn năm trăm ngàn, chúng tôi có quy định, trước hết thu năm trăm ngàn tiền thế chấp, hơn nữa nếu như là khẳng định đính mười ngày, nếu như trả phòng sớm chúng tôi cũng sẽ không trả tiền, cái này tôi nói trước với ngài một tiếng.
Đổng Học Bân nghe cũng chưa từng nghe, Quét thẻ đi.
A, ặc, tốt. Nữ nhân viên công tác kinh ngạc nhìn hắn một cái, ngay lập tức bắt đầu thủ tục lấy phòng, Mời cung cấp chứng minh thân phận.
Đổng huyện trưởng!
Ngài cái này!
Sáu phòng? Chúng ta một hai phòng là đủ rồi.
Trịnh Đại Hữu và Trần Vân Tùng bọn họ cũng đều ngây ra, phòng tổng thống mà đặt thật nhiều.
Đổng Học Bân trước mặt của Lữ Vệ Quốc bọn họ lớn tiếng nói: Gọi tài xế lão Ngụy tới! Đều đem chứng minh thân phận lấy ra! Mỗi người một phòng tổng thống!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|