Buổi sáng.
Khu làm việc.
Sau khi bị Đổng Học Bân nhắc nhở, Thường Quyên từ trong phòng làm việc đi ra, khi về đến chổ ngồi thì xóa trò chơi, bắt đầu làm việc, Đổng Học Bân sau đó đi ra nhìn, thấy chị Thường cải tà quy chính, trên mặt không khỏi nở nụ cười một chút. Tuy rằng biết chị Thường bận việc cũng là không công, cũng không giúp được cái gì, nhưng mà cái thái độ làm việc này ít ra cũng có, mọi người cũng không có cơ hội nhai đầu lưỡi, Đổng Học Bân tự nhiên cũng không nói thêm cái gì.
Lão Trịnh.
Đổng huyện trưởng.
Tiến triển thế nào?
Còn chưa có thống kê, tôi hỏi một chút?
Được, tất cả mọi người báo cáo tiến triển công tác một chút đi.
Đổng Học Bân và Trịnh Đại Hữu lên tiếng, mọi người cũng đều ngừng công việc, tụ tập lại trước hai người lãnh đạo, bất quá trên mặt lại rất bất đắc dĩ.
Trịnh Đại Hữu nhìn Thành Ngọc Khiết, Lão Thành, bên kia thế nào?
Thành Ngọc Khiết nói: Tư liệu hạng mục đều đã sửa xong, in ra mấy bản mẫu.
Cung Na đem bản mẫu của đơn tuyên truyền đến đây cho Đổng Học Bân và Trịnh Đại Hữu xem.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cảm giác cũng được, thương lượng cùng Trịnh Đại Hữu, hai người mới gật đầu, coi như quyết định, Được, làm không tồi.
Thành Ngọc Khiết tranh công nói: Ngày hôm qua tôi và tiểu Cung làm đến buổi tối tám giờ hơn mới về nhà. Có thể nghĩ quá rõ ràng, Thành Ngọc Khiết lại bỏ thêm một câu, Bất quá đều là đương nhiên cả, Trần khoa trưởng và tiểu Tiếu bên kia cũng về rất muộn.
Đổng Học Bân nhìn về phía Trần Vân Tùng, Tiểu Trần, bên cậu thì sao?
Trần Vân Tùng mặt ủ mày chau, Xin lỗi Đổng huyện trưởng, còn. . . Chưa có gì tiến triển.
Trịnh Đại Hữu nhìn hắn.Một nhà đầu tư có thể tới cũng không có? Năm ngoái không phải còn có mấy người sao?
Trần Vân Tùng thở dài nói: Nên liên hệ đều liên hệ, đối phương đều là không có thời gian, cũng là chuyện tình đều tới cùng nhau, cho nên. . .
Đổng Học Bân hỏi: Còn có hai ngày nữa là hội chiêu thương, các người có lòng tin liên hệ bao nhiêu người?
Trần Vân Tùng chần chờ một chút, Chúng tôi sẽ đem hết toàn lực, nhưng hiện tại xem ra. Có thể một người đều. . . Điện thoại đều đã gọi, nhà đầu tư bọn họ nhận thức cũng không ít, nhưng bây giờ không ai có thể đến đây. Sau hai ngày có liên hệ phỏng chừng cũng không hy vọng gì.
Trịnh Đại Hữu có chút tức giận, Các người làm gì vậy, không phải nói Triệu tổng Tôn tổng bên kia phải kéo tới sao? Cho dù không đầu tư. Tới một chút cũng được!
Trần Vân Tùng không nói gì.
Tiếu Hồng cũng ngậm miệng không nói lời nào.
Bọn họ quả thật tận lực, nhưng chuyện tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đổng Học Bân chẹp miệng, nói: Cũng không trách các người, tôi trước đó cũng đã làm công tác chiêu thương, nhận thức nhà đầu tư hẳn là nhiều hơn so với các người một ít, nhưng ngày hôm qua tôi gọi hơn mười cú điện thoại, một người cũng không tới, huyện nghèo khó cấp quốc gia, người ta vừa nghe thì lắc đầu.
Trịnh Đại Hữu nói: Thế nhưng nhiệm vụ năm mươi triệu. . .
Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mọi người cũng đều tiếp tục hành động đi. Không nên từ bỏ, cho dù một người cũng không tới, chúng ta cũng muốn đem việc làm ra. Lời của Đổng Học Bân đã không còn nắm chắc như mấy ngày trước, trước đó hắn còn nghĩ kéo những người này tới không là vấn đề, nhưng hiện tại hắn mới rõ ràng một huyện nghèo khó cấp quốc gia là cái khái niệm gì. Trong lúc nhất thời cũng thu hồi tự tin mù quáng.
Năm mươi triệu?
Xem ra không có đơn giản như vậy!
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn là điện thoại phòng làm việc của Mông bí thư, nhất thời phất phất tay khiến cho mọi người tiếp tục công tác, đi bộ vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
A lô. Mông bí thư.
Đổng huyện trưởng, công tác chiêu thương của các người tiến triển ra sao rồi?
Ừm, cũng được, tất cả đều đang tiến hành dựa theo kế hoạch.
Thuận lợi là tốt rồi, trên cuộc họp tôi đã nhấn mạnh tầm quan trọng của lần chiêu thương này đối với huyện chúng ta.
Tôi biết Mông bí thư, ngài có thể yên tâm, chúng tôi khẳng định đánh thắng trận này.
Tốt lắm, có những lời này của cậu là được, vậy tôi và Khương huyện trưởng chờ đợi biểu hiện công tác chiêu thương của các người, bận đi, cứ như vậy.
Mông bí thư tạm biệt.
Ừm, tạm biệt.
Trong huyện sợ là được tin gì, biết bọn họ khai triển công tác không thuận lợi, đây là thúc dục.
Đổng Học Bân tự nhiên không thể hạ thấp sĩ khí của mình, cũng không nói tình huống, sau khi cúp điện thoại di động hắn ngồi trên ghế nghĩ tới nghĩ lui, áp lực cũng lớn lên.
Năm mươi triệu!
Năm mươi triệu!
Biện pháp bình thường xem ra là không được!
Một người không tới, đầu tư có thể có bao nhiêu càng không xác định!
Đổng Học Bân con mắt mị lại, trong lòng cũng có quyết định, vốn đang nghĩ có thể dựa vào quan hệ của mình bắt hội chiêu thương lần này, nhưng hiện tại xem ra, hắn vẫn là nghĩ đơn giản, đánh giá thấp hoản cảnh đầu tư của huyện Trinh Thủy bọn họ, bất quá Đổng Học Bân vẫn không sốt ruột, cho dù bạn cũ đều không muốn tới, cho dù những người có giao tình cũng không cho hắn mặt mũi, Đổng Học Bân cũng còn có đòn sát thủ cuối cùng!
Cầm lấy điện thoại di động, đã không có biện pháp Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại ra nước ngoài.
Tít tít tít.
Tít tít tít.
Điện thoại di động thông.
A lô, điện thoại của ai vậy hả? Bên kia truyền tới một âm thanh quyến rũ thành thục của của một phụ nữ, Nhóc đẹp trai nhà chúng ta nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho chị?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Ngài cũng đừng chọc tôi, tâm tình tôi đang không tốt, ngài ở đâu thế?
Người phụ nữ bên kia chính là Trương Long Quyên, Ha ha, chị đang ở Phất Châu, phòng làm việc công ty, sao tâm tình lại không tốt? Nói với chị một chút.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Cái này không phải cuối tuần có một hội chiêu thương sao, tôi vừa lúc phụ trách cái này, cũng lập quân lệnh với trong huyện nói muốn kéo tới năm mươi triệu đầu tư, kết quả tôi gọi không ít điện thoại cho bạn bè trước đây, một người cũng không tới, tôi thật sự là không có cách, lúc này mới nghĩ gọi cho ngài hỏi một chút, chị Trương, ngài cũng không thể nói có lệ với tôi, cuối tuần ngài phải tới thành phố chúng tôi, nếu không cái mặt của tôi sẽ mất hết.
Ha ha, cuối tuần phải không ?
Đúng vậy, cuối tuần này, thứ bảy chủ nhật đều được, muộn nhất là cuối tuần sau cũng có thể, hội chiêu thương kéo dài hai tuần, ngài xem thời gian của ngài.
Muốn đầu tư bao nhiêu tiền?
Năm mươi triệu thì đủ.
Được, vậy chị đến lúc đó đi qua, giúp tên nhóc cậu giữ thể diện, ha ha, có quan hệ với thăng quan của cậu? Coi như là chiến tích của cậu?
Ừm, khẳng định có quan hệ.
Vậy chị sẽ biết, yên tâm đi.
Thế tôi cảm ơn ngài trước?
Công ty chúng ta cũng hai mươi phần trăm cổ phần của cậu, cậu cũng là cổ đông, tự nhiên có quyền quyết định, hơn nữa gần đây nước M bên này chèn ép nhà đầu tư nước cộng hoà và Hoa kiều, làm nhân tâm hoảng sợ, chị cũng muốn đem đầu tư dần dần chuyển dời về trong nước.
Bất quá nói thật, hoản cảnh đầu tư của huyện chúng tôi. . . Tiền này đầu tư xuống, trong vòng vài năm ngài phỏng chừng đừng nghĩ thu hồi vốn.
Ha ha, hồi vốn? Cậu cái này không phải chọc chị sao, chỉ năm mươi triệu mà thôi, tài sản của công ty chúng ta gần cả trăm tỷ nhân dân tệ, lỗ toàn bộ chị cũng sẽ không nháy mắt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Khu làm việc.
Sau khi bị Đổng Học Bân nhắc nhở, Thường Quyên từ trong phòng làm việc đi ra, khi về đến chổ ngồi thì xóa trò chơi, bắt đầu làm việc, Đổng Học Bân sau đó đi ra nhìn, thấy chị Thường cải tà quy chính, trên mặt không khỏi nở nụ cười một chút. Tuy rằng biết chị Thường bận việc cũng là không công, cũng không giúp được cái gì, nhưng mà cái thái độ làm việc này ít ra cũng có, mọi người cũng không có cơ hội nhai đầu lưỡi, Đổng Học Bân tự nhiên cũng không nói thêm cái gì.
Lão Trịnh.
Đổng huyện trưởng.
Tiến triển thế nào?
Còn chưa có thống kê, tôi hỏi một chút?
Được, tất cả mọi người báo cáo tiến triển công tác một chút đi.
Đổng Học Bân và Trịnh Đại Hữu lên tiếng, mọi người cũng đều ngừng công việc, tụ tập lại trước hai người lãnh đạo, bất quá trên mặt lại rất bất đắc dĩ.
Trịnh Đại Hữu nhìn Thành Ngọc Khiết, Lão Thành, bên kia thế nào?
Thành Ngọc Khiết nói: Tư liệu hạng mục đều đã sửa xong, in ra mấy bản mẫu.
Cung Na đem bản mẫu của đơn tuyên truyền đến đây cho Đổng Học Bân và Trịnh Đại Hữu xem.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cảm giác cũng được, thương lượng cùng Trịnh Đại Hữu, hai người mới gật đầu, coi như quyết định, Được, làm không tồi.
Thành Ngọc Khiết tranh công nói: Ngày hôm qua tôi và tiểu Cung làm đến buổi tối tám giờ hơn mới về nhà. Có thể nghĩ quá rõ ràng, Thành Ngọc Khiết lại bỏ thêm một câu, Bất quá đều là đương nhiên cả, Trần khoa trưởng và tiểu Tiếu bên kia cũng về rất muộn.
Đổng Học Bân nhìn về phía Trần Vân Tùng, Tiểu Trần, bên cậu thì sao?
Trần Vân Tùng mặt ủ mày chau, Xin lỗi Đổng huyện trưởng, còn. . . Chưa có gì tiến triển.
Trịnh Đại Hữu nhìn hắn.Một nhà đầu tư có thể tới cũng không có? Năm ngoái không phải còn có mấy người sao?
Trần Vân Tùng thở dài nói: Nên liên hệ đều liên hệ, đối phương đều là không có thời gian, cũng là chuyện tình đều tới cùng nhau, cho nên. . .
Đổng Học Bân hỏi: Còn có hai ngày nữa là hội chiêu thương, các người có lòng tin liên hệ bao nhiêu người?
Trần Vân Tùng chần chờ một chút, Chúng tôi sẽ đem hết toàn lực, nhưng hiện tại xem ra. Có thể một người đều. . . Điện thoại đều đã gọi, nhà đầu tư bọn họ nhận thức cũng không ít, nhưng bây giờ không ai có thể đến đây. Sau hai ngày có liên hệ phỏng chừng cũng không hy vọng gì.
Trịnh Đại Hữu có chút tức giận, Các người làm gì vậy, không phải nói Triệu tổng Tôn tổng bên kia phải kéo tới sao? Cho dù không đầu tư. Tới một chút cũng được!
Trần Vân Tùng không nói gì.
Tiếu Hồng cũng ngậm miệng không nói lời nào.
Bọn họ quả thật tận lực, nhưng chuyện tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Đổng Học Bân chẹp miệng, nói: Cũng không trách các người, tôi trước đó cũng đã làm công tác chiêu thương, nhận thức nhà đầu tư hẳn là nhiều hơn so với các người một ít, nhưng ngày hôm qua tôi gọi hơn mười cú điện thoại, một người cũng không tới, huyện nghèo khó cấp quốc gia, người ta vừa nghe thì lắc đầu.
Trịnh Đại Hữu nói: Thế nhưng nhiệm vụ năm mươi triệu. . .
Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mọi người cũng đều tiếp tục hành động đi. Không nên từ bỏ, cho dù một người cũng không tới, chúng ta cũng muốn đem việc làm ra. Lời của Đổng Học Bân đã không còn nắm chắc như mấy ngày trước, trước đó hắn còn nghĩ kéo những người này tới không là vấn đề, nhưng hiện tại hắn mới rõ ràng một huyện nghèo khó cấp quốc gia là cái khái niệm gì. Trong lúc nhất thời cũng thu hồi tự tin mù quáng.
Năm mươi triệu?
Xem ra không có đơn giản như vậy!
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn là điện thoại phòng làm việc của Mông bí thư, nhất thời phất phất tay khiến cho mọi người tiếp tục công tác, đi bộ vào phòng làm việc, đóng cửa lại.
A lô. Mông bí thư.
Đổng huyện trưởng, công tác chiêu thương của các người tiến triển ra sao rồi?
Ừm, cũng được, tất cả đều đang tiến hành dựa theo kế hoạch.
Thuận lợi là tốt rồi, trên cuộc họp tôi đã nhấn mạnh tầm quan trọng của lần chiêu thương này đối với huyện chúng ta.
Tôi biết Mông bí thư, ngài có thể yên tâm, chúng tôi khẳng định đánh thắng trận này.
Tốt lắm, có những lời này của cậu là được, vậy tôi và Khương huyện trưởng chờ đợi biểu hiện công tác chiêu thương của các người, bận đi, cứ như vậy.
Mông bí thư tạm biệt.
Ừm, tạm biệt.
Trong huyện sợ là được tin gì, biết bọn họ khai triển công tác không thuận lợi, đây là thúc dục.
Đổng Học Bân tự nhiên không thể hạ thấp sĩ khí của mình, cũng không nói tình huống, sau khi cúp điện thoại di động hắn ngồi trên ghế nghĩ tới nghĩ lui, áp lực cũng lớn lên.
Năm mươi triệu!
Năm mươi triệu!
Biện pháp bình thường xem ra là không được!
Một người không tới, đầu tư có thể có bao nhiêu càng không xác định!
Đổng Học Bân con mắt mị lại, trong lòng cũng có quyết định, vốn đang nghĩ có thể dựa vào quan hệ của mình bắt hội chiêu thương lần này, nhưng hiện tại xem ra, hắn vẫn là nghĩ đơn giản, đánh giá thấp hoản cảnh đầu tư của huyện Trinh Thủy bọn họ, bất quá Đổng Học Bân vẫn không sốt ruột, cho dù bạn cũ đều không muốn tới, cho dù những người có giao tình cũng không cho hắn mặt mũi, Đổng Học Bân cũng còn có đòn sát thủ cuối cùng!
Cầm lấy điện thoại di động, đã không có biện pháp Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại ra nước ngoài.
Tít tít tít.
Tít tít tít.
Điện thoại di động thông.
A lô, điện thoại của ai vậy hả? Bên kia truyền tới một âm thanh quyến rũ thành thục của của một phụ nữ, Nhóc đẹp trai nhà chúng ta nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho chị?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Ngài cũng đừng chọc tôi, tâm tình tôi đang không tốt, ngài ở đâu thế?
Người phụ nữ bên kia chính là Trương Long Quyên, Ha ha, chị đang ở Phất Châu, phòng làm việc công ty, sao tâm tình lại không tốt? Nói với chị một chút.
Đổng Học Bân ài một tiếng, Cái này không phải cuối tuần có một hội chiêu thương sao, tôi vừa lúc phụ trách cái này, cũng lập quân lệnh với trong huyện nói muốn kéo tới năm mươi triệu đầu tư, kết quả tôi gọi không ít điện thoại cho bạn bè trước đây, một người cũng không tới, tôi thật sự là không có cách, lúc này mới nghĩ gọi cho ngài hỏi một chút, chị Trương, ngài cũng không thể nói có lệ với tôi, cuối tuần ngài phải tới thành phố chúng tôi, nếu không cái mặt của tôi sẽ mất hết.
Ha ha, cuối tuần phải không ?
Đúng vậy, cuối tuần này, thứ bảy chủ nhật đều được, muộn nhất là cuối tuần sau cũng có thể, hội chiêu thương kéo dài hai tuần, ngài xem thời gian của ngài.
Muốn đầu tư bao nhiêu tiền?
Năm mươi triệu thì đủ.
Được, vậy chị đến lúc đó đi qua, giúp tên nhóc cậu giữ thể diện, ha ha, có quan hệ với thăng quan của cậu? Coi như là chiến tích của cậu?
Ừm, khẳng định có quan hệ.
Vậy chị sẽ biết, yên tâm đi.
Thế tôi cảm ơn ngài trước?
Công ty chúng ta cũng hai mươi phần trăm cổ phần của cậu, cậu cũng là cổ đông, tự nhiên có quyền quyết định, hơn nữa gần đây nước M bên này chèn ép nhà đầu tư nước cộng hoà và Hoa kiều, làm nhân tâm hoảng sợ, chị cũng muốn đem đầu tư dần dần chuyển dời về trong nước.
Bất quá nói thật, hoản cảnh đầu tư của huyện chúng tôi. . . Tiền này đầu tư xuống, trong vòng vài năm ngài phỏng chừng đừng nghĩ thu hồi vốn.
Ha ha, hồi vốn? Cậu cái này không phải chọc chị sao, chỉ năm mươi triệu mà thôi, tài sản của công ty chúng ta gần cả trăm tỷ nhân dân tệ, lỗ toàn bộ chị cũng sẽ không nháy mắt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|