Trên cuộc họp thường ủy.
Đổng Học Bân lập quân lệnh trạng.
Khương huyện trưởng đã phát biểu ý kiến, hiện tại Mông bí thư đã vỗ bàn trên cuộc họp, chuyện này coi như đã được định hoàn toàn, tất cả mọi người đều có biểu tình khác nhau.
Trương Vạn Thủy nhìn như trong lòng có chút hả hê.
Trình Phú Quang thì nhíu mày rồi lại lắc đầu.
Giản Hướng Vinh và Bồ An thì lộ vẻ lo lắng và bất đắc dĩ trong mắt.
Chỉ có một mình Khương Phương Phương vẫn là cái biểu tình không nóng không lạnh không rõ ràng.
Bầu không khí dừng lại một chút, Đổng Học Bân muốn mau chóng chứng thật chuyên này, liền nói : Mông bí thư, Khương huyện trưởng, vậy hai ngài thấy chuyện điều phối và đề bạt nhân viên có phải là nên quyết định bây giờ hay không? Đổng Học Bân đã sớm có chuẩn bị, vì vậy lấy ra vài phần văn kiện và hồ sơ đưa cho bọn họ, thật ra hắn cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như vậy, cho nên cũng không chuẩn bị toàn bộ, chỉ cầm tư liệu của vài người trong cục chiêu thương : Dù sao thứ bảy này cũng là hội chiêu thương thành pố, nếu như tất cả đều đi theo lịch trình, sợ rằng cuối tuần chúng tôi cũng không nhận được tin, người cũng tới không kịp, hơn nữa chuyện đề bạt còn phải thảo luận trên cuộc họp thường ủy
Liên quan đến các chức vụ như chủ nhiệm phó cục trưởng này nọ, đều thuộc về cán bộ huyện quản.
Mông Duệ nhìn hắn : Đã có người?
Đại khái đã có! Đổng Học Bân rụt rè nói.
Khương Phương Phương thản nhiên nói : Cậu muốn tài xế, trực tiếp tìm trong phòng tài xế một người điều qua cục chiêu thương, tôi nói một tiếng là được
Đổng Học Bân lập tức nói : Cảm ơn Khương huyện trưởng, vậy một khoa viên ... Ừm, thẳng thắn điều đến từ trong chính phủ huyện đi, tôi tìm người thử
Khương Phương Phương khẽ gật đầu, nói : Ừm, chọn người xong rồi thì trực tiếp chào hỏi người bên nhân sự là có thể, cái khác thì sao?
Hai người nhân viên thì chỉ cần điều qua, không cần phải đề bạt gì, trực tiếp cũng là điều bình, chỉ cần trong huyện cho bọn họ chính sách, Đổng Học Bân nói một câu là có thể làm thỏa, cái quan trọng cũng là chuyện đề bạt, Đổng Học Bân không phải bộ trưởng bộ tổ chức, cũng không có quyền hạn này, cho dù là bộ trưởng bộ tổ chức cũng không có khả năng nói muốn đề ai thì đề, đều phải trải qua cuộc họp thường ủy, có tranh luận còn có bỏ phiếu biểu quyết, cho nên lần này có cơ hội tranh thủ được quân lệnh trạng, Đổng Học Bân cũng không muốn bỏ qua, vì rất hiếm có : Trước đây cục chiêu thương có khoa nghiệp vụ, bất quá sau đó bị giảm biên chế, lần này tôi muốn một lần nữa lập lại, dù sao thì khoa nghiệp vụ cũng là phòng quan trọng trực tiếp với nhà đầu tư, là một nơi rất quan trọng.
Mông Duệ và Khương Phương Phương nhìn tư liệu do Đổng Học Bân đưa qua một lần.
Đổng Học Bân nói : Tôi đề cử Trần Vân Tùng của cục chiêu thương lên làm khoa trưởng của khoa nghiệp vụ, đồng chí nà tuy rằng mới đến một hai năm, nhưng vẫn phụ trách công tác nghiệp vụ, năm ngoái cũng làm ra thành tích không tồi, người lại thông minh, có nhiệt tình, cũng có tâm tiến tới, tôi thấy có thể bồi dưỡng một chút
Trần Vân Tùng?
Em trai của phó cục trưởng cục tài chính Trần Tiểu Mỹ?
Người đang ngồi ở đây cơ bản đều là lão nhân của huyện Trinh Thủy, trong lòng cũng có tính toán, người thân của ai phần lớn cũng đều nhận ra, trong cơ quan nhà nước thì loại chuyện này ít có bí mật, Trần Tiểu Mỹ là người của Đổng Học Bân, bất quá tuy rằng biết rõ là Đổng Học Bân đề bạt người nhà, nhưng mấy người của Mông hệ cũng không nói lời nòa, dù sao thì Trần Vân Tùng lúc đầu cũng đã là khoa viên của cục chiêu thương rồi, vẫn đều công tác tại cục chiêu thương, Đổng Học Bân làm lãnh đạo chủ quản, ý kiến của hắn vào loại thời điểm này còn quan trọng hơn cả bên phòng nhân sự, là lo lắng hàng đầu về khảo hạch cán bộ.
Mông Duệ ừ một cái : Tôi thấy có thể, Khương huyện trưởng?
Khương Phương Phương nhìn hồ sơ của Trần Vân Tùng, nói : Năng lực không tồi, là hắn đi
Trần Vân Tùng coi như được định, thật ra tiểu Trần cho dù là khoa trưởng của khoa nghiệp vụ cũng không tính là đề bạt, vì đó không phải chức vụ cấp phó khoa, chỉ là được đãi ngộ của cấp phó khoa mà thôi.
Đổng Học Bân tiếp tục nói : Chức vụ trong phòng làm việc cũng không thể coi thường, hiện tại kết cấu trong nội bộ cục chiêu thương có chút hỗn loạn, trên cơ bản là ai nhàn rỗi thì giao việc cho làm, quá rối loạn, kết cấu mà không tốt thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đế an bài công tác, muốn đánh ngoại thì cần bình nội trước, cho nên tôi đề cử ... Nói đến đây, Đổng Học Bân dừn glai5 một chút, có thể là trong đầu do dự một chút về Thường Quyên, sau đó lập túc nói : Tôi đề cửa Thành Ngọc Khiết của cục chiêu thương, chị Thành cũng là đồng chí lâu năm, kinh nghiệm công tác tương đối đủ, tuổi cũng lớn, có thể chấn được người, còn là nữ đồng chí, cho nên công tác trong phòng làm việc Thành Ngọc Khiết đồng chí tôi nghĩ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, cũng là người có điều kiện tốt nhất
Mông Duệ nhìn về phía Liêu hải Uy : Lão Liêu, ý kiến của bộ tổ chức bên ông thế nào?
Liêu Hải Uy cười khổ nói : Vừa báo lên, trước đó cũng không kịp khảo sát
Khương Phương Phươn chậm rãi nói : Chuyện đặc biệt thì làm đặc biệt, khảo sát để sau cũng như nhau, tôi thấy Thành Ngọc Khiết cũng không tồi
Phó bí thư chuyên trách Trương Vạn Thủy nói : Thành tựu của cục chiêu thương tôi không biết, bất quá theo hồ sơ, năng lực công tác của cô ta rất bình thường mà?
Đổng Học Bân nhìn ông ta nói : Ông nói đây chính là thành tích chiêu thương, quả thật, Thành Ngọc Khiết đồng chí trong phương diện này chỉ có biểu hiện bình thường, nhưng cái tôi thấy chính là năng lực hậu cần của đồng chí này, làm việc có chuyên tâm, làm công tác của phòng làm việc mà, năng lực nghiệp vụ thật ra chỉ là thứ nhìn, kinh nghiệm và năng lực lãnh đạo mới là quan trọng nhất!
Trương Vạn Thủy nhíu mày nói : Thế nhưng cô ấy ...
Đổng Học Bân trực tiếp cắt lời : Vậy ngài đề cử một người từ cục chiêu thương cho tôi đi?
Trương Vạn Thủy há mồm có chút căm tức, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được ai, trực tiếp bị một câu nói của Đổng Học Bân làm cho nghẹn trở về.
Vô nghĩa!
Ngoại trừ cục trưởng và cán sự, cục chiêu thương chỉ con mẹ nó có hai người!
Khoa trưởng của khoa nghiệp vụ đã định rồi, vậy chỉ còn lại có một mình Thành Ngọc Khiết!
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang thêm phiền : Tôi thấy có thể điều đồng chí từ phòng ban khác qua mà
Đổng Học Bân phản bác : Vậy tâm tình của các đồng chí bên dưới làm sao chiếu cố? Chị Thành đã dâng tuổi thanh xuân của mình cho cục chiêu thương, lúc này điều một người khác tới làm chủ nhiệm phòng làm việc, người ta khó tránh khỏi có tâm tư khác, tôi muốn đoàn đội chiêu thương này đi đánh giặc, muốn chính là lực ngưng tụ và sức chiến đấu của mọi người, chứ không phải là bé phái
Trình Phú Quang nói : Ngưng tụ đoàn đội là trách nhiệm của người làm lãnh đạo
Đổng Học Bân nói : Tôi không phải không có năng lực này, hiện tại tôi không có thời gian làm cái này, chỉ còn ba bốn ngày, tôi cần khiến cho mọi người tập trung vào cương vị
Liên quan đến sợi dây thần kinh mẫn cảm là điều động nhân sự này, mọi người lại bắt đầu ầm ĩ lên!
Cuối cùng vẫn là Mông Duệ đặt nhẹ ly nước lên bàn : Vẫn là tôn trọng ý kiến của lãnh đạo phân công quản lý đi, là Thành Ngọc Khiết đi, lão Liêu, sau khi tan họp thì nhanh chóng đi làm khảo sát
Liêu Hải Uy đáp : Được, tôi đã biết
Trương Vạn Thủy, Trình Phú Quang bọn họ không nói cái gì nữa, loại chức vụ nhỏ này bọn họ còn chướng mắt, cho dù là nhìn trúng danh sách, thì cái chổ tồi tàn như cục chiêu thương này bọn họ cũng không cảm thấy sao cả, bởi vì không ai cho rằng Đổng Học Bân thật sự có thể kéo đén năm mươi triệu đầu tư cho huyện Trinh Thủy, quá không thực tế, nói không chừng đến lúc đó không kéo được đầu tư, cán bộ tiền nhiệm còn phải gánh chịu trách nhiệm cùng với Đổng Học Bân, bị mất chức là chuyện thường, bận qua bận lại nửa ngày đều là không công. Hai người bọn họ sở dĩ tích cực như thế, chủ yếu là muốn gây khó dễ Đổng Học Bân, đây là muốn kiếm chuyện.
Mông Duệ nói : Trong chức vụ cậu yêu cầu còn thừa lại một phó cục trưởng?
Đúng vậy Đổng Học Bân buông hồ sơ trong tya xuống, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nói : Ý kiến của tôi là nghiêng về một đồng sự cũ, hồ sơ của cô ấy hiện tại tôi không có, nhưng sau khi tan họp tôi có thể cho người đem hồ sơ đến cho Liêu bộ trưởng, là một nữ đồng chí
Liêu Hải Uy nhìn hắn : Đồng sự cũ của cậu?
Đổng Học Bân ừ một tiếng : Cái này tôi cũng không cần phải cấm kỵ gì, tôi và vị đồng chí này quả thật đã quen biết từ lâu, hồ sơ của cô ấy hiện tại còn năm trong một phân cục của quốc an kinh thành, bởi vì tôi đã nói chuyện với Khương huyện trưởng, nghe nói rtong huy6n5 muốn triển khai công tác chiêu thương, cho nên tôi đem cô ấy đến đây, muốn cho cô ấy giúp tôi, ừm, ở đây tôi muốn nói rõ một chút, cái tôi nhìn trúng chính là năng lực công tác của đồng chí này.
Liêu Hải Uy hỏi : Của quốc an?
Đổng Học Bân nói : Đúng vậy
Liêu Hải Uy nói : Có phải là còn có chút xa/
Đổng Học Bân lắc đầu nói : Không xa, tôi đã liên hệ bạn bè, cũng đã chào hỏi lãnh đạo chủ quản của cô ấy, nói bên kia đã đồng ý thả người, chỉ cần bên chúng ta chịu tiếp, hồ sơ của cô ấy có thể lập tức gửi đến đây, tôi cũng nhấn mạnh một chút, năng lực công tác của đồng chí này rất mạnh, không có cô ấy, tôi cũng không đủ tự tin trong vòng một tháng kéo đủ năm mươi triệu đầu tư, cho nên tôi mạnh mẽ đề cử người này Thường Quyên từ xa đến tìm mình nương tựa, Đổng Học Bân khẳng định phải giúp cô ấy một chút, tuy rằng phần lớn đều là chém gió về năng lực công tác của cô ấy.
Mông Duệ nói : Cô ấy từng có kinh nghiệm chiêu thương sao? Cậu nói năng lực công tác là ở mặt nào?
Đổng Học Bân nói : Hạng mục chiêu thương thì cô ấy chưa từng làm qua, nhưng năng lực giao tiếp với người thì cô ấy vô cùng nổi bật, thật ra mọi người cũng có thể biết, thành tích chiêu thương của huyện chúng ta sở dĩ không thể đi lên, rất nhiều là do nhân tố khách quan, không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi, cho nên tôi chúng tôi ra tay phần lớn vẫn là nhằm vào chấp nối với nhà đầu tư, quan hệ gần, càng dễ câu thông một chút, như vậy thì cơ hội đầu tư mới lớn hơn nữa, cũng là một phương diện nặng nhất
Trình Phú Quang nói : Cậu không phải nói điều người từ chổ khác đến sẽ ảnh hưởng tâm tình của các đồng chí sao?
Bổ sung máu mới cũng rất quan trọng, cái này không hề có xung đột với điều tôi vừa nói Đổng Học Bân nói rất hùng hồn.
Một hồi cậu nói cái này!
Một lát cậu nói cái kia!
Dù sao thì con mẹ nó cũng là cậu có đạo lý!
Trình Phú Quang ngày hôm nay lại muốn gây sự với Đổng Học Bân, lại muốn ồn ào với Đổng Học Bân, không chỉ ông, rất nhiều cán bộ Mông hệ đều nghĩ Đổng Học Bân rất quá, hai người trước đó thì không sao, đều là nguyên lão hoặc nồng cốt của cục chiêu thương, nhưng người cuối cùng này thật sự có chút hơi quá đáng?
Nhưng không chờ bọn họ mở miệng, Mông bí thư đã lên tiếng : Người này đi, sau khi họp cậu đem hồ sơ của cô ấy chỉnh lý lại và giao cho bộ tổ chức, liên hệ cô ấy đé huyện Trinh Thủy tiền nhiệm, khảo sát đơn giản, không kịp thì cũng phải đưa lên trước, làm điều động trước Dứt lời thì nhìn về phía Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: Tôi không ý kiến
Đổng Học Bân trong lòng vui vẻ : Tốt! Quay đầu lại tôi sẽ đi làm!
Ba đề nghị của Đổng Học Bân đều được Mông bí thư ủng hộ.
Trương Vạn Thủy nhìn Mông Duệ, có thể là rõ ràng cái gì, nói đến bên mép cũng nuốt trở vào. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đổng Học Bân lập quân lệnh trạng.
Khương huyện trưởng đã phát biểu ý kiến, hiện tại Mông bí thư đã vỗ bàn trên cuộc họp, chuyện này coi như đã được định hoàn toàn, tất cả mọi người đều có biểu tình khác nhau.
Trương Vạn Thủy nhìn như trong lòng có chút hả hê.
Trình Phú Quang thì nhíu mày rồi lại lắc đầu.
Giản Hướng Vinh và Bồ An thì lộ vẻ lo lắng và bất đắc dĩ trong mắt.
Chỉ có một mình Khương Phương Phương vẫn là cái biểu tình không nóng không lạnh không rõ ràng.
Bầu không khí dừng lại một chút, Đổng Học Bân muốn mau chóng chứng thật chuyên này, liền nói : Mông bí thư, Khương huyện trưởng, vậy hai ngài thấy chuyện điều phối và đề bạt nhân viên có phải là nên quyết định bây giờ hay không? Đổng Học Bân đã sớm có chuẩn bị, vì vậy lấy ra vài phần văn kiện và hồ sơ đưa cho bọn họ, thật ra hắn cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như vậy, cho nên cũng không chuẩn bị toàn bộ, chỉ cầm tư liệu của vài người trong cục chiêu thương : Dù sao thứ bảy này cũng là hội chiêu thương thành pố, nếu như tất cả đều đi theo lịch trình, sợ rằng cuối tuần chúng tôi cũng không nhận được tin, người cũng tới không kịp, hơn nữa chuyện đề bạt còn phải thảo luận trên cuộc họp thường ủy
Liên quan đến các chức vụ như chủ nhiệm phó cục trưởng này nọ, đều thuộc về cán bộ huyện quản.
Mông Duệ nhìn hắn : Đã có người?
Đại khái đã có! Đổng Học Bân rụt rè nói.
Khương Phương Phương thản nhiên nói : Cậu muốn tài xế, trực tiếp tìm trong phòng tài xế một người điều qua cục chiêu thương, tôi nói một tiếng là được
Đổng Học Bân lập tức nói : Cảm ơn Khương huyện trưởng, vậy một khoa viên ... Ừm, thẳng thắn điều đến từ trong chính phủ huyện đi, tôi tìm người thử
Khương Phương Phương khẽ gật đầu, nói : Ừm, chọn người xong rồi thì trực tiếp chào hỏi người bên nhân sự là có thể, cái khác thì sao?
Hai người nhân viên thì chỉ cần điều qua, không cần phải đề bạt gì, trực tiếp cũng là điều bình, chỉ cần trong huyện cho bọn họ chính sách, Đổng Học Bân nói một câu là có thể làm thỏa, cái quan trọng cũng là chuyện đề bạt, Đổng Học Bân không phải bộ trưởng bộ tổ chức, cũng không có quyền hạn này, cho dù là bộ trưởng bộ tổ chức cũng không có khả năng nói muốn đề ai thì đề, đều phải trải qua cuộc họp thường ủy, có tranh luận còn có bỏ phiếu biểu quyết, cho nên lần này có cơ hội tranh thủ được quân lệnh trạng, Đổng Học Bân cũng không muốn bỏ qua, vì rất hiếm có : Trước đây cục chiêu thương có khoa nghiệp vụ, bất quá sau đó bị giảm biên chế, lần này tôi muốn một lần nữa lập lại, dù sao thì khoa nghiệp vụ cũng là phòng quan trọng trực tiếp với nhà đầu tư, là một nơi rất quan trọng.
Mông Duệ và Khương Phương Phương nhìn tư liệu do Đổng Học Bân đưa qua một lần.
Đổng Học Bân nói : Tôi đề cử Trần Vân Tùng của cục chiêu thương lên làm khoa trưởng của khoa nghiệp vụ, đồng chí nà tuy rằng mới đến một hai năm, nhưng vẫn phụ trách công tác nghiệp vụ, năm ngoái cũng làm ra thành tích không tồi, người lại thông minh, có nhiệt tình, cũng có tâm tiến tới, tôi thấy có thể bồi dưỡng một chút
Trần Vân Tùng?
Em trai của phó cục trưởng cục tài chính Trần Tiểu Mỹ?
Người đang ngồi ở đây cơ bản đều là lão nhân của huyện Trinh Thủy, trong lòng cũng có tính toán, người thân của ai phần lớn cũng đều nhận ra, trong cơ quan nhà nước thì loại chuyện này ít có bí mật, Trần Tiểu Mỹ là người của Đổng Học Bân, bất quá tuy rằng biết rõ là Đổng Học Bân đề bạt người nhà, nhưng mấy người của Mông hệ cũng không nói lời nòa, dù sao thì Trần Vân Tùng lúc đầu cũng đã là khoa viên của cục chiêu thương rồi, vẫn đều công tác tại cục chiêu thương, Đổng Học Bân làm lãnh đạo chủ quản, ý kiến của hắn vào loại thời điểm này còn quan trọng hơn cả bên phòng nhân sự, là lo lắng hàng đầu về khảo hạch cán bộ.
Mông Duệ ừ một cái : Tôi thấy có thể, Khương huyện trưởng?
Khương Phương Phương nhìn hồ sơ của Trần Vân Tùng, nói : Năng lực không tồi, là hắn đi
Trần Vân Tùng coi như được định, thật ra tiểu Trần cho dù là khoa trưởng của khoa nghiệp vụ cũng không tính là đề bạt, vì đó không phải chức vụ cấp phó khoa, chỉ là được đãi ngộ của cấp phó khoa mà thôi.
Đổng Học Bân tiếp tục nói : Chức vụ trong phòng làm việc cũng không thể coi thường, hiện tại kết cấu trong nội bộ cục chiêu thương có chút hỗn loạn, trên cơ bản là ai nhàn rỗi thì giao việc cho làm, quá rối loạn, kết cấu mà không tốt thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đế an bài công tác, muốn đánh ngoại thì cần bình nội trước, cho nên tôi đề cử ... Nói đến đây, Đổng Học Bân dừn glai5 một chút, có thể là trong đầu do dự một chút về Thường Quyên, sau đó lập túc nói : Tôi đề cửa Thành Ngọc Khiết của cục chiêu thương, chị Thành cũng là đồng chí lâu năm, kinh nghiệm công tác tương đối đủ, tuổi cũng lớn, có thể chấn được người, còn là nữ đồng chí, cho nên công tác trong phòng làm việc Thành Ngọc Khiết đồng chí tôi nghĩ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, cũng là người có điều kiện tốt nhất
Mông Duệ nhìn về phía Liêu hải Uy : Lão Liêu, ý kiến của bộ tổ chức bên ông thế nào?
Liêu Hải Uy cười khổ nói : Vừa báo lên, trước đó cũng không kịp khảo sát
Khương Phương Phươn chậm rãi nói : Chuyện đặc biệt thì làm đặc biệt, khảo sát để sau cũng như nhau, tôi thấy Thành Ngọc Khiết cũng không tồi
Phó bí thư chuyên trách Trương Vạn Thủy nói : Thành tựu của cục chiêu thương tôi không biết, bất quá theo hồ sơ, năng lực công tác của cô ta rất bình thường mà?
Đổng Học Bân nhìn ông ta nói : Ông nói đây chính là thành tích chiêu thương, quả thật, Thành Ngọc Khiết đồng chí trong phương diện này chỉ có biểu hiện bình thường, nhưng cái tôi thấy chính là năng lực hậu cần của đồng chí này, làm việc có chuyên tâm, làm công tác của phòng làm việc mà, năng lực nghiệp vụ thật ra chỉ là thứ nhìn, kinh nghiệm và năng lực lãnh đạo mới là quan trọng nhất!
Trương Vạn Thủy nhíu mày nói : Thế nhưng cô ấy ...
Đổng Học Bân trực tiếp cắt lời : Vậy ngài đề cử một người từ cục chiêu thương cho tôi đi?
Trương Vạn Thủy há mồm có chút căm tức, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được ai, trực tiếp bị một câu nói của Đổng Học Bân làm cho nghẹn trở về.
Vô nghĩa!
Ngoại trừ cục trưởng và cán sự, cục chiêu thương chỉ con mẹ nó có hai người!
Khoa trưởng của khoa nghiệp vụ đã định rồi, vậy chỉ còn lại có một mình Thành Ngọc Khiết!
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang thêm phiền : Tôi thấy có thể điều đồng chí từ phòng ban khác qua mà
Đổng Học Bân phản bác : Vậy tâm tình của các đồng chí bên dưới làm sao chiếu cố? Chị Thành đã dâng tuổi thanh xuân của mình cho cục chiêu thương, lúc này điều một người khác tới làm chủ nhiệm phòng làm việc, người ta khó tránh khỏi có tâm tư khác, tôi muốn đoàn đội chiêu thương này đi đánh giặc, muốn chính là lực ngưng tụ và sức chiến đấu của mọi người, chứ không phải là bé phái
Trình Phú Quang nói : Ngưng tụ đoàn đội là trách nhiệm của người làm lãnh đạo
Đổng Học Bân nói : Tôi không phải không có năng lực này, hiện tại tôi không có thời gian làm cái này, chỉ còn ba bốn ngày, tôi cần khiến cho mọi người tập trung vào cương vị
Liên quan đến sợi dây thần kinh mẫn cảm là điều động nhân sự này, mọi người lại bắt đầu ầm ĩ lên!
Cuối cùng vẫn là Mông Duệ đặt nhẹ ly nước lên bàn : Vẫn là tôn trọng ý kiến của lãnh đạo phân công quản lý đi, là Thành Ngọc Khiết đi, lão Liêu, sau khi tan họp thì nhanh chóng đi làm khảo sát
Liêu Hải Uy đáp : Được, tôi đã biết
Trương Vạn Thủy, Trình Phú Quang bọn họ không nói cái gì nữa, loại chức vụ nhỏ này bọn họ còn chướng mắt, cho dù là nhìn trúng danh sách, thì cái chổ tồi tàn như cục chiêu thương này bọn họ cũng không cảm thấy sao cả, bởi vì không ai cho rằng Đổng Học Bân thật sự có thể kéo đén năm mươi triệu đầu tư cho huyện Trinh Thủy, quá không thực tế, nói không chừng đến lúc đó không kéo được đầu tư, cán bộ tiền nhiệm còn phải gánh chịu trách nhiệm cùng với Đổng Học Bân, bị mất chức là chuyện thường, bận qua bận lại nửa ngày đều là không công. Hai người bọn họ sở dĩ tích cực như thế, chủ yếu là muốn gây khó dễ Đổng Học Bân, đây là muốn kiếm chuyện.
Mông Duệ nói : Trong chức vụ cậu yêu cầu còn thừa lại một phó cục trưởng?
Đúng vậy Đổng Học Bân buông hồ sơ trong tya xuống, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nói : Ý kiến của tôi là nghiêng về một đồng sự cũ, hồ sơ của cô ấy hiện tại tôi không có, nhưng sau khi tan họp tôi có thể cho người đem hồ sơ đến cho Liêu bộ trưởng, là một nữ đồng chí
Liêu Hải Uy nhìn hắn : Đồng sự cũ của cậu?
Đổng Học Bân ừ một tiếng : Cái này tôi cũng không cần phải cấm kỵ gì, tôi và vị đồng chí này quả thật đã quen biết từ lâu, hồ sơ của cô ấy hiện tại còn năm trong một phân cục của quốc an kinh thành, bởi vì tôi đã nói chuyện với Khương huyện trưởng, nghe nói rtong huy6n5 muốn triển khai công tác chiêu thương, cho nên tôi đem cô ấy đến đây, muốn cho cô ấy giúp tôi, ừm, ở đây tôi muốn nói rõ một chút, cái tôi nhìn trúng chính là năng lực công tác của đồng chí này.
Liêu Hải Uy hỏi : Của quốc an?
Đổng Học Bân nói : Đúng vậy
Liêu Hải Uy nói : Có phải là còn có chút xa/
Đổng Học Bân lắc đầu nói : Không xa, tôi đã liên hệ bạn bè, cũng đã chào hỏi lãnh đạo chủ quản của cô ấy, nói bên kia đã đồng ý thả người, chỉ cần bên chúng ta chịu tiếp, hồ sơ của cô ấy có thể lập tức gửi đến đây, tôi cũng nhấn mạnh một chút, năng lực công tác của đồng chí này rất mạnh, không có cô ấy, tôi cũng không đủ tự tin trong vòng một tháng kéo đủ năm mươi triệu đầu tư, cho nên tôi mạnh mẽ đề cử người này Thường Quyên từ xa đến tìm mình nương tựa, Đổng Học Bân khẳng định phải giúp cô ấy một chút, tuy rằng phần lớn đều là chém gió về năng lực công tác của cô ấy.
Mông Duệ nói : Cô ấy từng có kinh nghiệm chiêu thương sao? Cậu nói năng lực công tác là ở mặt nào?
Đổng Học Bân nói : Hạng mục chiêu thương thì cô ấy chưa từng làm qua, nhưng năng lực giao tiếp với người thì cô ấy vô cùng nổi bật, thật ra mọi người cũng có thể biết, thành tích chiêu thương của huyện chúng ta sở dĩ không thể đi lên, rất nhiều là do nhân tố khách quan, không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi, cho nên tôi chúng tôi ra tay phần lớn vẫn là nhằm vào chấp nối với nhà đầu tư, quan hệ gần, càng dễ câu thông một chút, như vậy thì cơ hội đầu tư mới lớn hơn nữa, cũng là một phương diện nặng nhất
Trình Phú Quang nói : Cậu không phải nói điều người từ chổ khác đến sẽ ảnh hưởng tâm tình của các đồng chí sao?
Bổ sung máu mới cũng rất quan trọng, cái này không hề có xung đột với điều tôi vừa nói Đổng Học Bân nói rất hùng hồn.
Một hồi cậu nói cái này!
Một lát cậu nói cái kia!
Dù sao thì con mẹ nó cũng là cậu có đạo lý!
Trình Phú Quang ngày hôm nay lại muốn gây sự với Đổng Học Bân, lại muốn ồn ào với Đổng Học Bân, không chỉ ông, rất nhiều cán bộ Mông hệ đều nghĩ Đổng Học Bân rất quá, hai người trước đó thì không sao, đều là nguyên lão hoặc nồng cốt của cục chiêu thương, nhưng người cuối cùng này thật sự có chút hơi quá đáng?
Nhưng không chờ bọn họ mở miệng, Mông bí thư đã lên tiếng : Người này đi, sau khi họp cậu đem hồ sơ của cô ấy chỉnh lý lại và giao cho bộ tổ chức, liên hệ cô ấy đé huyện Trinh Thủy tiền nhiệm, khảo sát đơn giản, không kịp thì cũng phải đưa lên trước, làm điều động trước Dứt lời thì nhìn về phía Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: Tôi không ý kiến
Đổng Học Bân trong lòng vui vẻ : Tốt! Quay đầu lại tôi sẽ đi làm!
Ba đề nghị của Đổng Học Bân đều được Mông bí thư ủng hộ.
Trương Vạn Thủy nhìn Mông Duệ, có thể là rõ ràng cái gì, nói đến bên mép cũng nuốt trở vào. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|