Buổi chiều.
Cơ quan, phòng họp nhỏ.
Tháng này là lần thứ hai thường ủy huyện ủy mời họp.
Ngoài trừ nhân viên công tác đến bố trí phòng họp ra, Đổng Học Bân là lãnh đạo huyện tới đầu tiên, sau khi vào trong thì ngồi vào vị trí của mình, cầm ly trà nóng đem từ phòng làm việc của mình tới, Đổng Học Bân chậm rãi uống trà, để tâm tư yên tĩnh một chút, cũng coi như thông tiếng nói.
Một ngụm ...
Hai ngụm ...
Ba ngụm ...
Thông tiếng nói để làm gì?
Một hồi không chừng có khai chiến, khẳng định phải chuẩn bị trước.
Đổng Học Bân hiện tại là hỏa lực chủ yếu của Khương hệ, với tính cách của Khương Phương Phương thì không cần phải nói, rất khó tưởng tượng ra hình ảnh cô ấy sẽ đỏ mặt tía tai cãi nhau, phỏng chừng cả đời này cũng không nhìn thấy, về phần Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng đều được phân công quản lý những phòng ban cách xa, trong nhiều chuyện thì bọn họ có quyền bỏ phiếu quyết định, nhưng lại không tiện nói chen cái gì, hai người bọn họ cũng không phải loại người thích nói chuyện, về phần bí thư chính pháp ủy Sở Bành vừa được Đổng Học Bân lôi kéo, Đổng Học Bân cũng không biết lão Sở là tình huống gì, xem ra là đã đầu phục Khương Phương Phương, nhưng dù sao thì cũng lăn qua lăn lại hai bên, Sở Bành có thể ra toàn lực hay không thì Đổng Học Bân cũng không rõ ràng lắm, cho nên nhìn Khương hệ đang phát triển không ngừng, cán bộ cao tầng gia nhập vào ngày càng nhiều, nhưng vai trò tranh luận nổ pháo trên cuộc họp thường ủy chỉ có một mình Đổng Học Bân.
Không có biện pháp.
Ai kêu thằng nhãi này có thể nói.
Đợi một hồi, phòng họp dần dần có người tiến vào.
Ồ, Đổng huyện trưởng sớm vậy? Bồ An tới trước.
Ừm, đến sớm một hồi Đổng Học Bân cười ha ha đáp.
Bồ An ngửi ngửi : Uống trà à? Thơm vậy? Vừa ngửi cũng biết là trà tốt
Trà tốt gì? Bộ trưởng bộ tổ chức Liêu Hải Uy cũng vào phòng họp, biểu tình rất nhẹ nhàng.
Bồ An nở nụ cười một chút, nói với Đổng Học Bân : Lão Liêu là người coi trà như vậy, nhắc đến trà trước mặt ổng, cận nên cẩn thận
Đổng Học Bân cười nói : Trà bình thường thôi, tôi cũng không biết, uống bậy
Liêu Hải Uy động động mũi, ừ một tiếng : Hẳn là trà Long Tĩnh của Tây Hồ, còn là loại thượng phẩm nhất, trà tốt, trà tốt
Mũi thật đủ linh.
Cái này còn chưa có nếm thử đấy.
Bồ An cười nói : Tôi nói cái gì nào
Đổng Học Bân không sao cả nói : Liêu bộ trưởng, nếu như ngài thích tôi sẽ cho thư ký đem nửa cân qua cho ngài
Đừng, nửa cân nhiều lắm Liêu Hải Uy cũng không khách khí : Đem một chút là được, trở về tôi cũng lấy trà ngon cho cậu, cũng không thể chiếm tiện nghi của cậu
Tuy rằng vài lần trước trên cuộc họp thường ủy, Đổng Học Bân và cán bộ Mông hệ có thể nói là mắng loạn cả lên, hầu như đều là xé rách da mặt, bất quá ngoại trừ phó bí thư Trương Vạn Thủy có xung đột cực lớn với Đổng Học Bân ra, thì những cán bộ Mông hệ khác nói trắng ra là vẫn có thể giao tiếp với Đổng Học Bân, mặt mũi đều có thể cho, có thể đùa giỡn nhẹ nhàng. Thậm chí ngồi cùng một chổ ăn cơm chung với nhau cũng không sao cả, đây là thái độ bình thường trong cơ quan nhà nước, không có khả năng bởi vì không chung phe phái mà gặp mặt thì đen nghiêm mặt với nhau cả đời không thèm nhìn nhau.
Lúc này, Sở Bành cũng tới.
Sở bí thư tới? Đổng Học Bân nói.
Sở Bành nhìn hắn : Sao nghe nói địa điểm làm việc của cậu hiện tại chuyển đến cục chiêu thưng? Còn ở bên kia làm nhân viên trực điện thoại? Có chuyện này không?
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang vào chung cũng nói : Ha ha, tôi cũng nghe nói, Đổng huyện trưởng, cậu cái này cũng quá ra sức rồi? Không được đài truyền hình phỏng vấn, một mình cậu đi làm tác tú chính trị cũng không có ý nghĩa gì Trình Phú Quang làm tuyên truyền, tự nhiên suy nghĩ cũng là về mấy cái này, trong lời nói cũng có ý châm biếm.
Đổng Học Bân nói : Có việc, bất quá không có biện pháp, cục chiêu thương chúng tôi ít người, từ cục trưởng đến cán sự tổng cộng chỉ có bốn người, vì hội chiêu thương thành phố, tôi cũng không thể ngồi không, Trình bộ trưởng, chúng tôi không so được với bên ông, tôi nghe nói bên tuyên truyền của ông rất nhiều người, hay là đến lúc đó ông cho tôi mượn vài người đi
Trình Phú Quang nhanh chóng xua tay : Không được, chổ chúng tôi cũng thiếu người
Trong cơ quan nhà nước, nhân mạch có thể mượn, nhưng mà nhân thủ thì không thể tùy tiện cho mượn được, cái này không tốt.
Câu nói của Trình Phú Quang đã trực tiếp từ chối Đổng Học Bân, sau đó cũng về ví trí của mình, không khoác lác với Đổng Học Bân, ông ta biết mình nói không lại thằng nhãi này, nếu như 1noi tiếp, còn không biết sẽ bị cái gì, cũng không biết Đổng Học Bân có lời khó nghe nào muốn nói với mình. Trình Phú Quang thẳng thắn cùng nói chuyện với Liêu Hải Uy luôn. Xú danh về mồm mép của Đổng Học Bân ai ai cũng rõ.
Sau đó, mọi người cũng tới gần đầy đủ.
Vào cuối cùng đương nhiên là Mông Duệ và Khương Phương Phương.
Mông Duệ sau khi đi vào nói câu đầu tiên cũng là nói với Sở Bành, đi qua phía sau ông ta hỏi : Lão Sở, thân thể của vợ ông thế nào?
Sở Bành nói : Sắp cắt chỉ, cũng tốt hơn nhiều
Mông Duệ hơi ừm một cái : Vậy là tốt rồi Sau đó mới ngồi vào ghế.
Đổng Học Bân nhìn Mông bí thư một cái, tiếp tục uống trà của mình.
Thư ký Trương Phong của Mông bí thư là người đóng cửa cuối cùng, ôm một xấp văn kiện phát từng người cho bọn họ, đều là nội dung cuộc họp ngày hôm nay.
Mông bí thư thanh thanh tiếng nói : Họp đi
Mọi người nhất thời ngồi thẳng dậy một ít, cũng lên tinh thần.
Ngay từ đầu, nội dung cuộc họp là một vài thứ không gì đặc biệt, chủ yếu là kế hoạch, phương án và mức độ chấp hành trong đầu năm, còn tuyên đọc văn kiện và chỉ thị tư tưởng của thành phố, mọi người cũng không ý kiến, đều từng bước cho qua, đủ một tiếng đồng hồ hơn, phần lớn đều là Mông bí thư và Khương huyện trưởng nói, nói chung là nội dung rất chán nản. Đổng Học Bân nghe mà sắp ngủ, bưng tách trà mơ mơ hồ hồ uống một ngụm, căn bản là không có cơ hội khẩu chiến của hắn.
Khoảng chừng ba phút sau.
Một câu chuyện liên quan đến Đổng Học Bân rốt cục đã tới.
Ừm, kế tiếp, nói một chút về chiêu thương đi Mông bí thư mở trang tiếp theo của văn kiện nội dung : Còn bốn ngày nữa là đến hội chiêu thương thành phố, Đổng huyện trưởng, bên kia cậu triển khai thế nào rồi?
Đổng Học Bân đặt tách trà xuống : Đang tranh thủ chuấn bị
Mông bí thư nhìn hắn : Hội chiêu thương lần này, các người có lòng tin kéo về bao nhiêu đầu tư?
Đổng Học Bân trước đó đã cam đoan trước mặt Khương huyện trưởng, lòng tin mười phần, nhưng nghe bí thư huyện ủy hỏi, hắn lại nói rằng : Chúng tôi không có lòng tin
Mông bí thư nhíu mày Không có lòng tin?
Trương Vạn Thủy liền nã pháo, bởi vì hôn lễ của con trai ông bị Đổng Học Bân phá, ông ta coi như cũng có mâu thuẫn với Đổng Học Bân : Chiêu thương là cậu phân công quản lý, cậu không có lòng tin, người bên dưới sao làm? Cậu cái này không phải là vấn đề có lòng tin hayko, đây là vấn đề thái độ tư tưởng của cậu
Đổng Học Bân cũng không khách khí, nhìn ông ta nói : Trương bí thư, nếu như cho phòng ban của ông bốn người, cho ông năm rt8am ngàn, ông có đủ tự tin làm cho tôi xem không? Đó không phải là lòng tin, đó là mù quáng! Nếu thái độ tư tưởng của tôi có vấn đề, ngày hôm nay tôi sẽ không đem địa điểm làm việc dời đến cục chiêu thương, chỉ bốn người, bận đến nổi ngay cả đường đi đều không tìm thấy, điện thoại cũng không ai tiếp, tôi phải đi ra sảnh để làm nhân viên trực điện thoại! Nên làm tôi đã làm, có thể làm tôi cũng đã làm, tôi muốn nghe một chút xem thái độ tư tưởng của tôi rốt cục xuất hiện vấn đề ở chổ nào?
Trương Vạn Thủy thiếu chút nữa mắng chửi người, cậu con mẹ nó đúng là có thể nói!
Mồm mép của Đổng Học Bân không phải lợi hại vì có thể mắng chửi người một cách thô tục, mà lợi hại ở chổ mặc kệ người khác chỉ trích hắn ra sao, thằng nhãi này đều có thể phản bác trở lại, hơn nữa còn nói rất có đạo lý, làm cho mình có vẻ rất cao thượng, l àm cho người ta khó tìm lỗi để bắt bẻ.
Vừa không có tiền, vừa không có người Đổng Học Bân phủi phủi tay, quay lại Mông Duệ nói Mông bí thư, tôi hiện tại là không bột đố gột nên hồ
Ai cũng đều nghe ra, Đổng Học Bân đây là đang than khóc xin chính sách.
Trình Phú Quang cũng nói : Chiêu thương trước đây cũng không làm ra thành tích xuất sắc gì, cơ cấu khẳng định phải tinh giản, bốn người cũng không ít, các người ...
Đổng Học Bân ngắt lời nói : Bốn người không ít? Trình bộ trưởng, không cần nói đến bộ tuyên truyền của ông, chỉ là đài truyền hình lệ thuộc trực tiếp của bên ông thôi, cho các người bốn người đủ không? Một trưởng đài, một biên đạo, một ký giả, một dẫn chương trình, ông kêu bốn người làm cho tôi một kỳ tin tức để cho tôi học tập một chút được không? Thành tích? Cục chiêu thương chúng tôi năm ngoái cho dù có mức dẫn tư không nhiều, nhưng cũng không khác biệt lắm so với thu nhập quảng cáo của bên đài truyền hình đúng không?
Trình Phú Quang nói : Tính chất công việc căn bản không giống, đài truyền hình chúng tôi chủ yếu là tính chất chính trị, các người ...
Sao không giống nhau? Đổng Học Bân nhìn ông ta nói : Đều là phục vụ cho dân chúng, sao đài truyền hình của các người lại cao thưởng hơn cục chiêu thương chúng tôi?
Trình Phú Quang cả giận : Tôi chưa nói chúng tôi cao thượng!
Vậy sao các người tùy tiện lấy ra một cơ quan đều nhiều người hơn cục chiêu thương chúng tôi vậy hả? Đổng Học Bân bắt đầu càn quấy cắn bậy.
Trình Phú Quang làm bộ trưởng tuyên truyền, trình độ nói chuyện vẫn phải có, không có bài phát biểu, bắt ông ta nói nửa giờ cũng không có vấn đề, mồm mép cũng coi như là cao thủ, dù sao cũng là kiếm sống bằng nghề này mà, nhưng dù thế cũng vẫn không phải là đối thủ của một kẻ không nói đạo lý lẫn khái niệm mà lúc nào cũng đưa ra lý lẽ hùng hồn như Đổng Học Bân cả. Trình Phú Quang cũng tức giận không nhẹ, một đống đạo lý nói với hắn đều nói không rõ ràng, ngược lại cuối cùng còn làm cho mình bị cuốn theo vào, làm như bản thân ông không chiếm lý lẽ vậy. Hai người ồn nửa ngà, Trình Phú Quang cuối cùng không nói lại Đổng Học Bân, mệt mỏi uống liền mấy ngụm nước, cuối cùng vẫn tức giận, mỗi lần mà đấu khẩu với Đổng Học Bân đều làm cho ông ôm một bụng hỏa.
Liên tục đẩy lui hai người, Đổng Học Bân đang khí thế đại thắng, mượn cơ hội nói với mọi người : Các vị, tình huống của cục chiêu thương chúng tôi tất cả mọi người hẳn là rõ ràng, không có ký túc xá làm việc, không có tài chính cũng không có người, đừng nói là so với cục giáo dục và cục vệ sinh, bên chiêu thương chúng tôi ngay cả cục văn hóa cũng so không lại, tôi cũng muốn có lòng tin kéo một ít nhà đầu tư trong hội chiêu thương thành phố lần này, nhưng điều kiện khách quan như thế, tôi cũng không có biện pháp
Mông bí thư nói : Trong huyện thiếu tiền, chổ nào cũng thiếu
Đổng Học Bân nói : Không có tiền thật ra chỉ là việc nhỏ, tiền không đủ, chúng tôi có thể đem tiền phân làm hai mà xài, nhưng chủ yếu là thiếu người, người làm sao mà phân làm nửa để dùng?
Tiền là do Đổng Học Bân quản, hắn không cần phải khóc lóc xin xỏ trong huyện.
Mục đích của Đổng Học Bân là muốn người muốn chức vị, đây mới là chính yếu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Cơ quan, phòng họp nhỏ.
Tháng này là lần thứ hai thường ủy huyện ủy mời họp.
Ngoài trừ nhân viên công tác đến bố trí phòng họp ra, Đổng Học Bân là lãnh đạo huyện tới đầu tiên, sau khi vào trong thì ngồi vào vị trí của mình, cầm ly trà nóng đem từ phòng làm việc của mình tới, Đổng Học Bân chậm rãi uống trà, để tâm tư yên tĩnh một chút, cũng coi như thông tiếng nói.
Một ngụm ...
Hai ngụm ...
Ba ngụm ...
Thông tiếng nói để làm gì?
Một hồi không chừng có khai chiến, khẳng định phải chuẩn bị trước.
Đổng Học Bân hiện tại là hỏa lực chủ yếu của Khương hệ, với tính cách của Khương Phương Phương thì không cần phải nói, rất khó tưởng tượng ra hình ảnh cô ấy sẽ đỏ mặt tía tai cãi nhau, phỏng chừng cả đời này cũng không nhìn thấy, về phần Bồ An và Giản Hướng Vinh cũng đều được phân công quản lý những phòng ban cách xa, trong nhiều chuyện thì bọn họ có quyền bỏ phiếu quyết định, nhưng lại không tiện nói chen cái gì, hai người bọn họ cũng không phải loại người thích nói chuyện, về phần bí thư chính pháp ủy Sở Bành vừa được Đổng Học Bân lôi kéo, Đổng Học Bân cũng không biết lão Sở là tình huống gì, xem ra là đã đầu phục Khương Phương Phương, nhưng dù sao thì cũng lăn qua lăn lại hai bên, Sở Bành có thể ra toàn lực hay không thì Đổng Học Bân cũng không rõ ràng lắm, cho nên nhìn Khương hệ đang phát triển không ngừng, cán bộ cao tầng gia nhập vào ngày càng nhiều, nhưng vai trò tranh luận nổ pháo trên cuộc họp thường ủy chỉ có một mình Đổng Học Bân.
Không có biện pháp.
Ai kêu thằng nhãi này có thể nói.
Đợi một hồi, phòng họp dần dần có người tiến vào.
Ồ, Đổng huyện trưởng sớm vậy? Bồ An tới trước.
Ừm, đến sớm một hồi Đổng Học Bân cười ha ha đáp.
Bồ An ngửi ngửi : Uống trà à? Thơm vậy? Vừa ngửi cũng biết là trà tốt
Trà tốt gì? Bộ trưởng bộ tổ chức Liêu Hải Uy cũng vào phòng họp, biểu tình rất nhẹ nhàng.
Bồ An nở nụ cười một chút, nói với Đổng Học Bân : Lão Liêu là người coi trà như vậy, nhắc đến trà trước mặt ổng, cận nên cẩn thận
Đổng Học Bân cười nói : Trà bình thường thôi, tôi cũng không biết, uống bậy
Liêu Hải Uy động động mũi, ừ một tiếng : Hẳn là trà Long Tĩnh của Tây Hồ, còn là loại thượng phẩm nhất, trà tốt, trà tốt
Mũi thật đủ linh.
Cái này còn chưa có nếm thử đấy.
Bồ An cười nói : Tôi nói cái gì nào
Đổng Học Bân không sao cả nói : Liêu bộ trưởng, nếu như ngài thích tôi sẽ cho thư ký đem nửa cân qua cho ngài
Đừng, nửa cân nhiều lắm Liêu Hải Uy cũng không khách khí : Đem một chút là được, trở về tôi cũng lấy trà ngon cho cậu, cũng không thể chiếm tiện nghi của cậu
Tuy rằng vài lần trước trên cuộc họp thường ủy, Đổng Học Bân và cán bộ Mông hệ có thể nói là mắng loạn cả lên, hầu như đều là xé rách da mặt, bất quá ngoại trừ phó bí thư Trương Vạn Thủy có xung đột cực lớn với Đổng Học Bân ra, thì những cán bộ Mông hệ khác nói trắng ra là vẫn có thể giao tiếp với Đổng Học Bân, mặt mũi đều có thể cho, có thể đùa giỡn nhẹ nhàng. Thậm chí ngồi cùng một chổ ăn cơm chung với nhau cũng không sao cả, đây là thái độ bình thường trong cơ quan nhà nước, không có khả năng bởi vì không chung phe phái mà gặp mặt thì đen nghiêm mặt với nhau cả đời không thèm nhìn nhau.
Lúc này, Sở Bành cũng tới.
Sở bí thư tới? Đổng Học Bân nói.
Sở Bành nhìn hắn : Sao nghe nói địa điểm làm việc của cậu hiện tại chuyển đến cục chiêu thưng? Còn ở bên kia làm nhân viên trực điện thoại? Có chuyện này không?
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang vào chung cũng nói : Ha ha, tôi cũng nghe nói, Đổng huyện trưởng, cậu cái này cũng quá ra sức rồi? Không được đài truyền hình phỏng vấn, một mình cậu đi làm tác tú chính trị cũng không có ý nghĩa gì Trình Phú Quang làm tuyên truyền, tự nhiên suy nghĩ cũng là về mấy cái này, trong lời nói cũng có ý châm biếm.
Đổng Học Bân nói : Có việc, bất quá không có biện pháp, cục chiêu thương chúng tôi ít người, từ cục trưởng đến cán sự tổng cộng chỉ có bốn người, vì hội chiêu thương thành phố, tôi cũng không thể ngồi không, Trình bộ trưởng, chúng tôi không so được với bên ông, tôi nghe nói bên tuyên truyền của ông rất nhiều người, hay là đến lúc đó ông cho tôi mượn vài người đi
Trình Phú Quang nhanh chóng xua tay : Không được, chổ chúng tôi cũng thiếu người
Trong cơ quan nhà nước, nhân mạch có thể mượn, nhưng mà nhân thủ thì không thể tùy tiện cho mượn được, cái này không tốt.
Câu nói của Trình Phú Quang đã trực tiếp từ chối Đổng Học Bân, sau đó cũng về ví trí của mình, không khoác lác với Đổng Học Bân, ông ta biết mình nói không lại thằng nhãi này, nếu như 1noi tiếp, còn không biết sẽ bị cái gì, cũng không biết Đổng Học Bân có lời khó nghe nào muốn nói với mình. Trình Phú Quang thẳng thắn cùng nói chuyện với Liêu Hải Uy luôn. Xú danh về mồm mép của Đổng Học Bân ai ai cũng rõ.
Sau đó, mọi người cũng tới gần đầy đủ.
Vào cuối cùng đương nhiên là Mông Duệ và Khương Phương Phương.
Mông Duệ sau khi đi vào nói câu đầu tiên cũng là nói với Sở Bành, đi qua phía sau ông ta hỏi : Lão Sở, thân thể của vợ ông thế nào?
Sở Bành nói : Sắp cắt chỉ, cũng tốt hơn nhiều
Mông Duệ hơi ừm một cái : Vậy là tốt rồi Sau đó mới ngồi vào ghế.
Đổng Học Bân nhìn Mông bí thư một cái, tiếp tục uống trà của mình.
Thư ký Trương Phong của Mông bí thư là người đóng cửa cuối cùng, ôm một xấp văn kiện phát từng người cho bọn họ, đều là nội dung cuộc họp ngày hôm nay.
Mông bí thư thanh thanh tiếng nói : Họp đi
Mọi người nhất thời ngồi thẳng dậy một ít, cũng lên tinh thần.
Ngay từ đầu, nội dung cuộc họp là một vài thứ không gì đặc biệt, chủ yếu là kế hoạch, phương án và mức độ chấp hành trong đầu năm, còn tuyên đọc văn kiện và chỉ thị tư tưởng của thành phố, mọi người cũng không ý kiến, đều từng bước cho qua, đủ một tiếng đồng hồ hơn, phần lớn đều là Mông bí thư và Khương huyện trưởng nói, nói chung là nội dung rất chán nản. Đổng Học Bân nghe mà sắp ngủ, bưng tách trà mơ mơ hồ hồ uống một ngụm, căn bản là không có cơ hội khẩu chiến của hắn.
Khoảng chừng ba phút sau.
Một câu chuyện liên quan đến Đổng Học Bân rốt cục đã tới.
Ừm, kế tiếp, nói một chút về chiêu thương đi Mông bí thư mở trang tiếp theo của văn kiện nội dung : Còn bốn ngày nữa là đến hội chiêu thương thành phố, Đổng huyện trưởng, bên kia cậu triển khai thế nào rồi?
Đổng Học Bân đặt tách trà xuống : Đang tranh thủ chuấn bị
Mông bí thư nhìn hắn : Hội chiêu thương lần này, các người có lòng tin kéo về bao nhiêu đầu tư?
Đổng Học Bân trước đó đã cam đoan trước mặt Khương huyện trưởng, lòng tin mười phần, nhưng nghe bí thư huyện ủy hỏi, hắn lại nói rằng : Chúng tôi không có lòng tin
Mông bí thư nhíu mày Không có lòng tin?
Trương Vạn Thủy liền nã pháo, bởi vì hôn lễ của con trai ông bị Đổng Học Bân phá, ông ta coi như cũng có mâu thuẫn với Đổng Học Bân : Chiêu thương là cậu phân công quản lý, cậu không có lòng tin, người bên dưới sao làm? Cậu cái này không phải là vấn đề có lòng tin hayko, đây là vấn đề thái độ tư tưởng của cậu
Đổng Học Bân cũng không khách khí, nhìn ông ta nói : Trương bí thư, nếu như cho phòng ban của ông bốn người, cho ông năm rt8am ngàn, ông có đủ tự tin làm cho tôi xem không? Đó không phải là lòng tin, đó là mù quáng! Nếu thái độ tư tưởng của tôi có vấn đề, ngày hôm nay tôi sẽ không đem địa điểm làm việc dời đến cục chiêu thương, chỉ bốn người, bận đến nổi ngay cả đường đi đều không tìm thấy, điện thoại cũng không ai tiếp, tôi phải đi ra sảnh để làm nhân viên trực điện thoại! Nên làm tôi đã làm, có thể làm tôi cũng đã làm, tôi muốn nghe một chút xem thái độ tư tưởng của tôi rốt cục xuất hiện vấn đề ở chổ nào?
Trương Vạn Thủy thiếu chút nữa mắng chửi người, cậu con mẹ nó đúng là có thể nói!
Mồm mép của Đổng Học Bân không phải lợi hại vì có thể mắng chửi người một cách thô tục, mà lợi hại ở chổ mặc kệ người khác chỉ trích hắn ra sao, thằng nhãi này đều có thể phản bác trở lại, hơn nữa còn nói rất có đạo lý, làm cho mình có vẻ rất cao thượng, l àm cho người ta khó tìm lỗi để bắt bẻ.
Vừa không có tiền, vừa không có người Đổng Học Bân phủi phủi tay, quay lại Mông Duệ nói Mông bí thư, tôi hiện tại là không bột đố gột nên hồ
Ai cũng đều nghe ra, Đổng Học Bân đây là đang than khóc xin chính sách.
Trình Phú Quang cũng nói : Chiêu thương trước đây cũng không làm ra thành tích xuất sắc gì, cơ cấu khẳng định phải tinh giản, bốn người cũng không ít, các người ...
Đổng Học Bân ngắt lời nói : Bốn người không ít? Trình bộ trưởng, không cần nói đến bộ tuyên truyền của ông, chỉ là đài truyền hình lệ thuộc trực tiếp của bên ông thôi, cho các người bốn người đủ không? Một trưởng đài, một biên đạo, một ký giả, một dẫn chương trình, ông kêu bốn người làm cho tôi một kỳ tin tức để cho tôi học tập một chút được không? Thành tích? Cục chiêu thương chúng tôi năm ngoái cho dù có mức dẫn tư không nhiều, nhưng cũng không khác biệt lắm so với thu nhập quảng cáo của bên đài truyền hình đúng không?
Trình Phú Quang nói : Tính chất công việc căn bản không giống, đài truyền hình chúng tôi chủ yếu là tính chất chính trị, các người ...
Sao không giống nhau? Đổng Học Bân nhìn ông ta nói : Đều là phục vụ cho dân chúng, sao đài truyền hình của các người lại cao thưởng hơn cục chiêu thương chúng tôi?
Trình Phú Quang cả giận : Tôi chưa nói chúng tôi cao thượng!
Vậy sao các người tùy tiện lấy ra một cơ quan đều nhiều người hơn cục chiêu thương chúng tôi vậy hả? Đổng Học Bân bắt đầu càn quấy cắn bậy.
Trình Phú Quang làm bộ trưởng tuyên truyền, trình độ nói chuyện vẫn phải có, không có bài phát biểu, bắt ông ta nói nửa giờ cũng không có vấn đề, mồm mép cũng coi như là cao thủ, dù sao cũng là kiếm sống bằng nghề này mà, nhưng dù thế cũng vẫn không phải là đối thủ của một kẻ không nói đạo lý lẫn khái niệm mà lúc nào cũng đưa ra lý lẽ hùng hồn như Đổng Học Bân cả. Trình Phú Quang cũng tức giận không nhẹ, một đống đạo lý nói với hắn đều nói không rõ ràng, ngược lại cuối cùng còn làm cho mình bị cuốn theo vào, làm như bản thân ông không chiếm lý lẽ vậy. Hai người ồn nửa ngà, Trình Phú Quang cuối cùng không nói lại Đổng Học Bân, mệt mỏi uống liền mấy ngụm nước, cuối cùng vẫn tức giận, mỗi lần mà đấu khẩu với Đổng Học Bân đều làm cho ông ôm một bụng hỏa.
Liên tục đẩy lui hai người, Đổng Học Bân đang khí thế đại thắng, mượn cơ hội nói với mọi người : Các vị, tình huống của cục chiêu thương chúng tôi tất cả mọi người hẳn là rõ ràng, không có ký túc xá làm việc, không có tài chính cũng không có người, đừng nói là so với cục giáo dục và cục vệ sinh, bên chiêu thương chúng tôi ngay cả cục văn hóa cũng so không lại, tôi cũng muốn có lòng tin kéo một ít nhà đầu tư trong hội chiêu thương thành phố lần này, nhưng điều kiện khách quan như thế, tôi cũng không có biện pháp
Mông bí thư nói : Trong huyện thiếu tiền, chổ nào cũng thiếu
Đổng Học Bân nói : Không có tiền thật ra chỉ là việc nhỏ, tiền không đủ, chúng tôi có thể đem tiền phân làm hai mà xài, nhưng chủ yếu là thiếu người, người làm sao mà phân làm nửa để dùng?
Tiền là do Đổng Học Bân quản, hắn không cần phải khóc lóc xin xỏ trong huyện.
Mục đích của Đổng Học Bân là muốn người muốn chức vị, đây mới là chính yếu. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|