Chủ nhật.
Sáng sớm
Nhà Khương mẫu.
Sau cơn mưa bầu trời rất trong lành, không khí mang theo mùi thơm cây cỏ theo khe cửa sổ chen vào phòng, dường như mang theo sự tươi mát vậy.
Bảy giờ hơn.
Đổng Học Bân trong chăn tỉnh dậy, chân có chút lạnh, phản ứng đầu tiên cũng là thu chân về, chui vào dưới chăn ấm áp, ngáp một cái xoa xoa con mắt, tia sáng chói mắt liền chiếu vào, cũng thấy được trời bên ngoài, biết đã hết mưa, thậm chí còn thấy được một tia cầu vòng chợt lóe rồi biến mất, rất đẹp, khiến cho Đổng Học Bân vừa tỉnh ngủ cũng cảm thấy sảng khoái lên.
Mở mắt ra là cầu vòng.
Xem ra khí trời hôm nay không tồi.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, duỗi lưng một cái, lúc này mới nhìn tiểu mỹ nhân nằm bên cạnh. Tối hôm qua sau khi Đổng Học Bân kể xong chuyện thì Khương Phương Phương đã không có động tĩnh, cũng không biết đã ngủ chưa, Đổng Học Bân sợ cô ấy chưa ngủ, nên thẳng thắn kể thêm một chuyện, chờ sau khi xác nhận chị Khương dã ngủ rồi, hắn mới ngủ. Kết quả không ngờ chị Khương còn dậy muộn hơn mình, còn đang ngủ. Có thể là do mấy ngày nay cô ấy mất ngủ nhiều, đọng lại quá nhiều mệt mỏi, không phải ngày một ngày hai là có thể hồi phục lại, nhìn đi, ngủ cũng rất sâu.
Ngủ đi.
Ngủ thêm một hồi.
Đổng Học Bân yêu thương nhìn mặt ngủ của chị Khương, không muốn quấy rối cô ấy.
Hiện tại Khương Phương Phương đã ở tư thế nằm thẳng, cách Đổng Học Bân có chút xa, hai người nằm chung chăn, cánh tay và non nửa bộ ngực phải của chị Khương đều lộ ra bên ngoài chăn, Đổng Học Bân liền hạ thấp người đắp chăn cho cô ấy.
Ừm Khương Phương Phương buồn ngủ mở mắt ra.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói : Ặc, đánh thức ngài?
Khương Phương Phương a một tiếng, buồn ngủ nhắm mắt lại : Ừm
Thấy cô ấy như vậy, Đổng Học Bân thấy đặc biệt dễ thương, không nhịn được nhích tới, nổi gan đưa tay vào gáy của cô ấy, ôm vai cô ấy.
Ừm?
Ngài ngủ đi
... Ừm
Khương Phương Phương hình như đã ngủ lại.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, cô ấy mới giật giật lông mi, xoa xoa mí mắt mở ra, nh2n Đổng Học Bân bên cạnh : Mấy giờ rồi?
Bảy giờ rưỡi
Đã trễ như thế sao?
Còn sớm mà, ngày hôm nay ngài không đi làm
Mẹ tôi dậy chưa?
Vẫn chưa, trong phòng ngủ không có động tĩnh
Khương Phương Phương vuốt tóc một chút, nằm qua cơn ngủ.
Đổng Học Bân ôm cô ấy, cũng thuận lợi nắm lấy tay nhỏ, bởi vì đây là ban ngày, mọi người có thể nhìn thấy lẫn nhau, cho nên Đổng Học Bân cũng có áp lực lớn, không dám quá phận, chỉ là nắm tay cô ấy, ngay cả văn vê cũng không dám : Nếu không ngài nghỉ ngơi thêm một chút? Tôi thấy mấy ngày nay ngài rất mệt
Không sao Khương Phương Phương thản nhiên nói : Cũng nên làm bữa sáng, thuốc đông y của mẹ tôi cũng phải sắc
Tôi làm cho
Cậu không biết sắc
Vậy tôi làm bữa sáng, ngài sắc thuốc
Ngày hôm nay cậu không có việc gì chứ?
Tôi không sao, trở về cũng là đợi:
Vậy được, bữa sáng làm phiền cậu, làm tùy tiên là được
Thấy chị Khương không khách khí với mình, Đổng Học Bân trong lòng cũng thoải mái, cái này chứng mình chuyện đêm qua mình sờ cô ấy, chị Khương cũng không có ý tính sổ : Vậy hai ta mấy giờ dậy?
Mười phút nữa đi, để tỉnh một chút, không mở mắt được Khương Phương Phương hình như không phát hiện cánh tay dưới gáy, nhìn cũng không nhìn.
Được rồi, tôi có thể hút thuốc chứ?
Có thể, ngày hôm qua nghẹn cả ngày, cũng khó cho cậu
Chủ yếu là sợ mẹ ngài không ngửi được mùi thuốc
Không có việc gì, đứng lên mở cửa sổ cho bớt mùi là được
Nghe vậy, Đổng Học Bân ừm một cái, cơn nghiện thuốc lá nổi lên, xoay người đứng dậy, bóp tiền và điện thoại cùng gói thuốc đều để dưới bàn trà, ngày hôm qua bị ướt đồ chị Khương đã lấy ra giùm hắn
Để tôi Khương Phương Phương không cho hắn ra chăn, thuận lợi duỗi thân, đem đến cho hắn gói thuốc và cái bật lửa.
Đổng Học Bân cũng không ôm cô ấy nữa, rút tay về, mồi thuốc lên, đắc ý hút vào một hơi lớn, thoải mái thật. Khương Phương Phương lại với tay, hạ thấp người lấy cái chén nhỏ đựng vỏ hạt dưa dưới bàn tra đến đây, đặt lên mặt đất cách tấm chăn một chút.
Tàn thuốc gạt ở đây
A, cảm ơn
Không khách khí
Vừa hút thuốc, Đổng Học Bân vừa hỏi : Vết thương của ngài còn đau không?
Không đau Khương Phương Phương vừa nghe, cũng kéo đồ lên nhìn, cúi đầu nhìn ra sau lưng : Vết bầm cũng không còn
Đổng Học Bân cười nói : Tôi đã nói tay đến bệnh trừ mà
Khương Phương Phương ừ một tiếng : Y thuật không tồi
Hút thuốc xong, Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, tay lại không thành thật, ở dưới chăn lén lút sờ qua, đặt lên đùi đẹp của chị Khương. Khương Phương Phương không vui không buồn đem gạt tàn thuốc cất đi, đưa tay đặt nó lên trên bàn trà, sau khi rút tay về cũng không có phản ứng đặc biệt. Đổng Học Bân thấy rõ như vậy, nên tiếp tục vuốt tới đùi trong của cô ấy, tuy rằng cả tối ngày hôm qua đã sờ soạng khá lâu, nhưng mà như thế nào cũng không thấy đủ, trên tay đều là thịt, cảm giác đặc biệt tốt.
Sau này nếu như mỗi ngày có thể sờ là tốt rồi.
Cũng không biết qua ngày hôm nay chị Khương có cho hắn cơ hội này nữa hay không.
Có thể cũng là do cái suy nghĩ này, cho nên Đổng Học Bân thẳng thắn dự định sờ cho đã ghiền, qua vài ngày nữa lỡ như chị Khương trở mặt, hắn cũng cảm thấy đủ.
Sờ một lần cũng là sờ.
Sờ nhiều lần cũng là sờ.
Đổng Học Bân phỏng chừng ngoại trừ biết bản thân mình to gan lớn mật ra, thì toàn bộ huyện Trinh Thủy này cũng không tìm được người thứ hai dám chiếm tiện nghi của Khương huyện trưởn gnhu7 thế.
Lưng là mạng của đàn ông!
Chân là mạng của đàn bà!
Chổ này làm sao có thể tùy tiện sờ!
Khoảng chừng vài phút sau.
Khương Phương Phương tìm ra một cái trâm gài tóc bên cạnh gối đầu, ngồi dậy buột tóc đơn giản, sau đó đứng lên : Sắp tám giờ rồi, dậy thôi
Tay của Đổng Học Bân còn đang để trên đùi cô ấy : Nằm thêm một chút đi
Thuốc phải sắc rất lâu, mẹ tôi sáng sớm phải uống Khương Phương Phương nhìn hắn : Nếu như cậu mệt, thì nằm thêm nữa tiếng đi, ăn thì tôi gọi cậu
Đừng, vậy tôi đi làm cơm
Vậy bây giờ dậy?
Ừm, dậy thôi
Tôi đi xem quần áo cho cậu, hẳn là khô rồi
Đừng, tôi tự mình lấy là được, để ở đâu?
Trong phòng mẹ tôi, cậu cũng đừng quản, đi đánh răng rửa mặt đi, bàn chải đánh răng có thể không mới, thông qua vậy, khăn mặt thì có thể dùng của tôi, cái màu trắng kia
Ặc, được
Khương Phương Phương buột tóc xong, đứng lên mang dép đi phòng ngủ. Đổng Học Bân ngửi chút mùi vị của đàn bà lưu lại trong chăn, nằm cũng không có ý nghĩa gì. Nên vào phòng vệ sinh, sau đó rửa mặt. Sau khi đi ra. Khương Phương Phương đã lấy quần áo của hắn ra nữa. Đưa cho hắn, sau đó chính cô ta vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Quần áo khổ rồi, chỉ có chút dấu vết của ướt mưa, nhưng có thể thông qua. Đổng Học Bân cũng không muốn ở trước mặt của Khương Phương Phương cởi quần áo, nhanh chóng đi qua sô pha ngồi xuống, cởi bộ thu y màu trắng mà Khương Phương Phương cho hắn mượn, nhanh chóng thay quần áo của mình, giầy và vớ chân thì không mang. Cũng không vội đi, vẫn mang dép trong nhà.
Bỗng nhiên. Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng động của chị Khương.
Tiểu Thao.
A ... Anh đây.
Em vừa sắc thuốc trong phòng bếp.
A, đã sắc rồi?
Ừm, anh nhìn giúp em một chút.
Được, anh sẽ nhìn.
Ừm, em xong sẽ đi ra.
Đổng Học Bân xoay người đi phòng bếp, nhìn nồi thuốc, còn chưa sôi, vì vậy mở tủ lạnh bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, chủ yếu là làm cháo, hắn lấy gạo, mở lửa, vừa mở lên, nồi thuốc đông y bên cạnh cũng soi lên, mùi thuốc thuốc Đông y đập vào mặt mà đến, Đổng Học Bân lập tức nhỏ lửa lại, đưa tay lấy đồ bắt nồi dính đầy dầu mỡ trên bếp nhấc cái nồi thuốc xuống, thật khó ngửi.
Lúc này, Khương mẫu đi ra, Tiểu Thao.
A, mẹ tỉnh dậy? Đổng Học Bân cười nhìn về phía bên ngoài.
Khương mẫu rất thương con rể, nhìn thấy hắn vừa sắc thuốc vừa làm cơm một người bận việc, nhất thời có chút mất hứng, Sao đều để một mình con làm? Vợ con đâu?
Cô ấy đi toilet rồi.
Nha đầu kia, làm gì đều chậm muốn chết.
Ha ha, không có việc gì đâu mẹ, con được mà.
Quay đầu lại mẹ sẽ nói nó, nha đầu kia cũng là tính tình quá lãnh đạm, chuyện gì cũng không gấp.
Bên kia, cửa phòng vệ sinh vang lên, Khương Phương Phương từ từ đi tới phòng khách, Làm sao vậy mẹ?
Khương mẫu oán giận nói: Đang nói ngươi đấy, cũng không thương chồng con, cái gì cũng đều bắt tiểu Thao làm vậy hả?
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Con đi phòng vệ sinh, còn phải thay quần áo, cái này không phải ra rồi sao, mẹ, mẹ cũng nhanh chóng đi đi, con và tiểu Thao làm cơm.
Sau này con đi làm cũng ít trở về, sắc thuốc nhiều một chút.
Con biết, làm vài ngày thuốc cho mẹ.
Ừm, bảo mẫu sắc thuốc không được, chỉ có con mới cẩn thận.
Mẹ rửa mặt đi, con đóng cửa, mùi thuốc đông y đều vào nhà, không dễ ngửi.
Bà lão xoay người đi, Khương Phương Phương mới đóng cửa phòng bếp, còn mở quạt thông gió lên, bất quá quạt thông gió nhà nàng đã quá già rồi, công suất cũng không cao, cơ bản là không có tác dụng gì, mùi thuốc đông y đa số vẫn là từ trên cửa sổ đi ra, đi đến nhà ai thì cũng không biết.
Tôi đến.
Ngài cũng đừng động tay, tôi làm là được.
Mẹ tôi nói với cậu cái gì?
Không có gì, khụ khụ, cũng là ngại tính cách ngài quá chậm.
Khương Phương Phương không nói cái gì, dùng cái muỗi trộn thuốc Đông y trong nồi.
Cháo trứng gà cũng được nấu mở, Đổng Học Bân sau khi chỉnh lửa một chút cũng không quản nửa, nhìn nhìn cô ấy, đưa tay qua thử nắm tay nàng, Món chính làm cái gì?
Khương Phương Phương nhìn cũng không nhìn hắn, không hề dao động tiếp tục khuấy thuốc, Đều được.
Nhà ngài bình thường ăn cái gì?
Có cháo là đủ rồi, tôi và mẹ tôi cũng không ăn nhiều.
Vậy được, tôi làm thêm mấy quả trứng gà luộc.
Có thể, ba bốn quả là được, đừng làm nhiều, ăn không hết.
Được, trứng gà ở chổ nào? Lấy ra trước đã.
Ngăn tủ dưới bệ cửa sổ, tôi lấy cho, cậu không biết.
Khương Phương Phương đi tới trước cửa sổ, Đổng Học Bân đang nắm tay cô ấy, không buông ra, tự nhiên cũng bị kéo qua, Khương Phương Phương ngồi xổm xuống dùng một tay mở cửa tủ lấy trứng gà, đưa cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân tiếp một quả.
Khương Phương Phương lấy thêm hai quả nữa.
Sau đó hai người nắm tay nhau một lần nữa đứng lên đi tới bếp, thật giống như hai vợ chồng. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Sáng sớm
Nhà Khương mẫu.
Sau cơn mưa bầu trời rất trong lành, không khí mang theo mùi thơm cây cỏ theo khe cửa sổ chen vào phòng, dường như mang theo sự tươi mát vậy.
Bảy giờ hơn.
Đổng Học Bân trong chăn tỉnh dậy, chân có chút lạnh, phản ứng đầu tiên cũng là thu chân về, chui vào dưới chăn ấm áp, ngáp một cái xoa xoa con mắt, tia sáng chói mắt liền chiếu vào, cũng thấy được trời bên ngoài, biết đã hết mưa, thậm chí còn thấy được một tia cầu vòng chợt lóe rồi biến mất, rất đẹp, khiến cho Đổng Học Bân vừa tỉnh ngủ cũng cảm thấy sảng khoái lên.
Mở mắt ra là cầu vòng.
Xem ra khí trời hôm nay không tồi.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, duỗi lưng một cái, lúc này mới nhìn tiểu mỹ nhân nằm bên cạnh. Tối hôm qua sau khi Đổng Học Bân kể xong chuyện thì Khương Phương Phương đã không có động tĩnh, cũng không biết đã ngủ chưa, Đổng Học Bân sợ cô ấy chưa ngủ, nên thẳng thắn kể thêm một chuyện, chờ sau khi xác nhận chị Khương dã ngủ rồi, hắn mới ngủ. Kết quả không ngờ chị Khương còn dậy muộn hơn mình, còn đang ngủ. Có thể là do mấy ngày nay cô ấy mất ngủ nhiều, đọng lại quá nhiều mệt mỏi, không phải ngày một ngày hai là có thể hồi phục lại, nhìn đi, ngủ cũng rất sâu.
Ngủ đi.
Ngủ thêm một hồi.
Đổng Học Bân yêu thương nhìn mặt ngủ của chị Khương, không muốn quấy rối cô ấy.
Hiện tại Khương Phương Phương đã ở tư thế nằm thẳng, cách Đổng Học Bân có chút xa, hai người nằm chung chăn, cánh tay và non nửa bộ ngực phải của chị Khương đều lộ ra bên ngoài chăn, Đổng Học Bân liền hạ thấp người đắp chăn cho cô ấy.
Ừm Khương Phương Phương buồn ngủ mở mắt ra.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói : Ặc, đánh thức ngài?
Khương Phương Phương a một tiếng, buồn ngủ nhắm mắt lại : Ừm
Thấy cô ấy như vậy, Đổng Học Bân thấy đặc biệt dễ thương, không nhịn được nhích tới, nổi gan đưa tay vào gáy của cô ấy, ôm vai cô ấy.
Ừm?
Ngài ngủ đi
... Ừm
Khương Phương Phương hình như đã ngủ lại.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, cô ấy mới giật giật lông mi, xoa xoa mí mắt mở ra, nh2n Đổng Học Bân bên cạnh : Mấy giờ rồi?
Bảy giờ rưỡi
Đã trễ như thế sao?
Còn sớm mà, ngày hôm nay ngài không đi làm
Mẹ tôi dậy chưa?
Vẫn chưa, trong phòng ngủ không có động tĩnh
Khương Phương Phương vuốt tóc một chút, nằm qua cơn ngủ.
Đổng Học Bân ôm cô ấy, cũng thuận lợi nắm lấy tay nhỏ, bởi vì đây là ban ngày, mọi người có thể nhìn thấy lẫn nhau, cho nên Đổng Học Bân cũng có áp lực lớn, không dám quá phận, chỉ là nắm tay cô ấy, ngay cả văn vê cũng không dám : Nếu không ngài nghỉ ngơi thêm một chút? Tôi thấy mấy ngày nay ngài rất mệt
Không sao Khương Phương Phương thản nhiên nói : Cũng nên làm bữa sáng, thuốc đông y của mẹ tôi cũng phải sắc
Tôi làm cho
Cậu không biết sắc
Vậy tôi làm bữa sáng, ngài sắc thuốc
Ngày hôm nay cậu không có việc gì chứ?
Tôi không sao, trở về cũng là đợi:
Vậy được, bữa sáng làm phiền cậu, làm tùy tiên là được
Thấy chị Khương không khách khí với mình, Đổng Học Bân trong lòng cũng thoải mái, cái này chứng mình chuyện đêm qua mình sờ cô ấy, chị Khương cũng không có ý tính sổ : Vậy hai ta mấy giờ dậy?
Mười phút nữa đi, để tỉnh một chút, không mở mắt được Khương Phương Phương hình như không phát hiện cánh tay dưới gáy, nhìn cũng không nhìn.
Được rồi, tôi có thể hút thuốc chứ?
Có thể, ngày hôm qua nghẹn cả ngày, cũng khó cho cậu
Chủ yếu là sợ mẹ ngài không ngửi được mùi thuốc
Không có việc gì, đứng lên mở cửa sổ cho bớt mùi là được
Nghe vậy, Đổng Học Bân ừm một cái, cơn nghiện thuốc lá nổi lên, xoay người đứng dậy, bóp tiền và điện thoại cùng gói thuốc đều để dưới bàn trà, ngày hôm qua bị ướt đồ chị Khương đã lấy ra giùm hắn
Để tôi Khương Phương Phương không cho hắn ra chăn, thuận lợi duỗi thân, đem đến cho hắn gói thuốc và cái bật lửa.
Đổng Học Bân cũng không ôm cô ấy nữa, rút tay về, mồi thuốc lên, đắc ý hút vào một hơi lớn, thoải mái thật. Khương Phương Phương lại với tay, hạ thấp người lấy cái chén nhỏ đựng vỏ hạt dưa dưới bàn tra đến đây, đặt lên mặt đất cách tấm chăn một chút.
Tàn thuốc gạt ở đây
A, cảm ơn
Không khách khí
Vừa hút thuốc, Đổng Học Bân vừa hỏi : Vết thương của ngài còn đau không?
Không đau Khương Phương Phương vừa nghe, cũng kéo đồ lên nhìn, cúi đầu nhìn ra sau lưng : Vết bầm cũng không còn
Đổng Học Bân cười nói : Tôi đã nói tay đến bệnh trừ mà
Khương Phương Phương ừ một tiếng : Y thuật không tồi
Hút thuốc xong, Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, tay lại không thành thật, ở dưới chăn lén lút sờ qua, đặt lên đùi đẹp của chị Khương. Khương Phương Phương không vui không buồn đem gạt tàn thuốc cất đi, đưa tay đặt nó lên trên bàn trà, sau khi rút tay về cũng không có phản ứng đặc biệt. Đổng Học Bân thấy rõ như vậy, nên tiếp tục vuốt tới đùi trong của cô ấy, tuy rằng cả tối ngày hôm qua đã sờ soạng khá lâu, nhưng mà như thế nào cũng không thấy đủ, trên tay đều là thịt, cảm giác đặc biệt tốt.
Sau này nếu như mỗi ngày có thể sờ là tốt rồi.
Cũng không biết qua ngày hôm nay chị Khương có cho hắn cơ hội này nữa hay không.
Có thể cũng là do cái suy nghĩ này, cho nên Đổng Học Bân thẳng thắn dự định sờ cho đã ghiền, qua vài ngày nữa lỡ như chị Khương trở mặt, hắn cũng cảm thấy đủ.
Sờ một lần cũng là sờ.
Sờ nhiều lần cũng là sờ.
Đổng Học Bân phỏng chừng ngoại trừ biết bản thân mình to gan lớn mật ra, thì toàn bộ huyện Trinh Thủy này cũng không tìm được người thứ hai dám chiếm tiện nghi của Khương huyện trưởn gnhu7 thế.
Lưng là mạng của đàn ông!
Chân là mạng của đàn bà!
Chổ này làm sao có thể tùy tiện sờ!
Khoảng chừng vài phút sau.
Khương Phương Phương tìm ra một cái trâm gài tóc bên cạnh gối đầu, ngồi dậy buột tóc đơn giản, sau đó đứng lên : Sắp tám giờ rồi, dậy thôi
Tay của Đổng Học Bân còn đang để trên đùi cô ấy : Nằm thêm một chút đi
Thuốc phải sắc rất lâu, mẹ tôi sáng sớm phải uống Khương Phương Phương nhìn hắn : Nếu như cậu mệt, thì nằm thêm nữa tiếng đi, ăn thì tôi gọi cậu
Đừng, vậy tôi đi làm cơm
Vậy bây giờ dậy?
Ừm, dậy thôi
Tôi đi xem quần áo cho cậu, hẳn là khô rồi
Đừng, tôi tự mình lấy là được, để ở đâu?
Trong phòng mẹ tôi, cậu cũng đừng quản, đi đánh răng rửa mặt đi, bàn chải đánh răng có thể không mới, thông qua vậy, khăn mặt thì có thể dùng của tôi, cái màu trắng kia
Ặc, được
Khương Phương Phương buột tóc xong, đứng lên mang dép đi phòng ngủ. Đổng Học Bân ngửi chút mùi vị của đàn bà lưu lại trong chăn, nằm cũng không có ý nghĩa gì. Nên vào phòng vệ sinh, sau đó rửa mặt. Sau khi đi ra. Khương Phương Phương đã lấy quần áo của hắn ra nữa. Đưa cho hắn, sau đó chính cô ta vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Quần áo khổ rồi, chỉ có chút dấu vết của ướt mưa, nhưng có thể thông qua. Đổng Học Bân cũng không muốn ở trước mặt của Khương Phương Phương cởi quần áo, nhanh chóng đi qua sô pha ngồi xuống, cởi bộ thu y màu trắng mà Khương Phương Phương cho hắn mượn, nhanh chóng thay quần áo của mình, giầy và vớ chân thì không mang. Cũng không vội đi, vẫn mang dép trong nhà.
Bỗng nhiên. Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng động của chị Khương.
Tiểu Thao.
A ... Anh đây.
Em vừa sắc thuốc trong phòng bếp.
A, đã sắc rồi?
Ừm, anh nhìn giúp em một chút.
Được, anh sẽ nhìn.
Ừm, em xong sẽ đi ra.
Đổng Học Bân xoay người đi phòng bếp, nhìn nồi thuốc, còn chưa sôi, vì vậy mở tủ lạnh bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, chủ yếu là làm cháo, hắn lấy gạo, mở lửa, vừa mở lên, nồi thuốc đông y bên cạnh cũng soi lên, mùi thuốc thuốc Đông y đập vào mặt mà đến, Đổng Học Bân lập tức nhỏ lửa lại, đưa tay lấy đồ bắt nồi dính đầy dầu mỡ trên bếp nhấc cái nồi thuốc xuống, thật khó ngửi.
Lúc này, Khương mẫu đi ra, Tiểu Thao.
A, mẹ tỉnh dậy? Đổng Học Bân cười nhìn về phía bên ngoài.
Khương mẫu rất thương con rể, nhìn thấy hắn vừa sắc thuốc vừa làm cơm một người bận việc, nhất thời có chút mất hứng, Sao đều để một mình con làm? Vợ con đâu?
Cô ấy đi toilet rồi.
Nha đầu kia, làm gì đều chậm muốn chết.
Ha ha, không có việc gì đâu mẹ, con được mà.
Quay đầu lại mẹ sẽ nói nó, nha đầu kia cũng là tính tình quá lãnh đạm, chuyện gì cũng không gấp.
Bên kia, cửa phòng vệ sinh vang lên, Khương Phương Phương từ từ đi tới phòng khách, Làm sao vậy mẹ?
Khương mẫu oán giận nói: Đang nói ngươi đấy, cũng không thương chồng con, cái gì cũng đều bắt tiểu Thao làm vậy hả?
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Con đi phòng vệ sinh, còn phải thay quần áo, cái này không phải ra rồi sao, mẹ, mẹ cũng nhanh chóng đi đi, con và tiểu Thao làm cơm.
Sau này con đi làm cũng ít trở về, sắc thuốc nhiều một chút.
Con biết, làm vài ngày thuốc cho mẹ.
Ừm, bảo mẫu sắc thuốc không được, chỉ có con mới cẩn thận.
Mẹ rửa mặt đi, con đóng cửa, mùi thuốc đông y đều vào nhà, không dễ ngửi.
Bà lão xoay người đi, Khương Phương Phương mới đóng cửa phòng bếp, còn mở quạt thông gió lên, bất quá quạt thông gió nhà nàng đã quá già rồi, công suất cũng không cao, cơ bản là không có tác dụng gì, mùi thuốc đông y đa số vẫn là từ trên cửa sổ đi ra, đi đến nhà ai thì cũng không biết.
Tôi đến.
Ngài cũng đừng động tay, tôi làm là được.
Mẹ tôi nói với cậu cái gì?
Không có gì, khụ khụ, cũng là ngại tính cách ngài quá chậm.
Khương Phương Phương không nói cái gì, dùng cái muỗi trộn thuốc Đông y trong nồi.
Cháo trứng gà cũng được nấu mở, Đổng Học Bân sau khi chỉnh lửa một chút cũng không quản nửa, nhìn nhìn cô ấy, đưa tay qua thử nắm tay nàng, Món chính làm cái gì?
Khương Phương Phương nhìn cũng không nhìn hắn, không hề dao động tiếp tục khuấy thuốc, Đều được.
Nhà ngài bình thường ăn cái gì?
Có cháo là đủ rồi, tôi và mẹ tôi cũng không ăn nhiều.
Vậy được, tôi làm thêm mấy quả trứng gà luộc.
Có thể, ba bốn quả là được, đừng làm nhiều, ăn không hết.
Được, trứng gà ở chổ nào? Lấy ra trước đã.
Ngăn tủ dưới bệ cửa sổ, tôi lấy cho, cậu không biết.
Khương Phương Phương đi tới trước cửa sổ, Đổng Học Bân đang nắm tay cô ấy, không buông ra, tự nhiên cũng bị kéo qua, Khương Phương Phương ngồi xổm xuống dùng một tay mở cửa tủ lấy trứng gà, đưa cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân tiếp một quả.
Khương Phương Phương lấy thêm hai quả nữa.
Sau đó hai người nắm tay nhau một lần nữa đứng lên đi tới bếp, thật giống như hai vợ chồng. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|