Buổi sáng.
Chín giờ bốn mươi hơn.
Mặt trời rất đủ, chiếu vào trong phòng làm việc có cảm giác ấm áp dào dạt.
Xử lý tốt công vụ, Đổng Học Bân quay đầu lại híp mắt nhìn phương hướng của ánh mặt trời, quay ra ngoài cửa sổ duỗi lưng một cái thật dài, kết quả bụng lại kêu.
Quá đói bụng.
Không ăn là không được.
Lẽ ra nếu như đổi thành lãnh đạo khác, phỏng chừng lúc này gọi một cú điện thoại xuống, thư ký không có thì tìm tài xế, tài xế không có thì tìm khoa viên, cũng sẽ tìm được người đi ra ngoài mua cơm cho mình, tốt xấu cũng là làm lãnh đạo, chút chuyện ấy không tính là gì, bất quá Đổng Học Bân không có, bởi vì phương pháp xử sự và phương thức tư duy của hắn không như lãnh đạo khác, thằng nhãi này chuyện gì đều thích tự lực gánh sinh, tuy rằng cũng biết có đôi khi sai sử người bên dưới một chút ngược lại sẽ làm đối phương thân cận với mình, người ta có thể cũng đang ước gì giúp lãnh đạo mua cơm kéo gần quan hệ, nhưng Đổng Học Bân bình thường sẽ không làm như thế, hắn đối với người tương đối hiền lành, chỉ cần không mâu thuẫn không xung đột với hắn, Đổng Học Bân đối với ai đều rất tôn trọng, không có quan hệ trực tiếp gì cùv`ng cấp bậc và chức vụ, rất ít đi sai sử người khác. Hai loại phương pháp này đều coi như là nghệ thuật lãnh đạo, bất quá về phần cái nào hơn cái nào kém thì khó mà nói, ít nhất Đổng Học Bân biết, danh tiếng của hắn trong huyện coi như không tồi.
Được.
Vẫn là tự mình đi mua một chuyến thôi.
Đổng Học Bân ôm bụng từ phía sau bàn làm việc đứng lên, chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng cốc cốc một tiếng, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, cửa đẩy vào là thư ký của Đổng Học Bân Diêu Thúy, trong tay còn cầm hai túi nilon, tất cả đều là bánh bao.
Thúy nhi, sao cô lại tới đây? Đổng Học Bân hai mắt sáng lên. Không phải thấy Diêu Thúy, mà là thấy bánh bao.
Diêu Thúy cười đóng cửa lại, nói: Trong phòng làm việc chính phủ huyện có một bạn gọi điện thoại cho tôi nói Đổng đại huyện trưởng tới tăng ca, tôi làm thư ký tự nhiên cũng không thể ở nhà ngủ, cho nên tới đây. Đi lên giơ giơ tay, đem bánh bao đặt ở trên bàn, Cũng không biết cậu có ăn sáng chưa. Lúc tôi đi ra từ quán điểm tâm của ba tôi cầm hai cái bánh bao, dọc theo đường đi có chút nguội, cậu ăn chưa?
Tôi đang đói đây.
Thật chưa ăn?
Đang muốn xuống lầu mua đây.
Ha ha. Vậy tôi tới thật là đúng lúc.
Đổng Học Bân cũng không khách khí với bạn học cũ, nhanh chóng mở ra ăn.
Tôi cũng chưa ăn. Diêu Thúy lấy ra đôi đũa duy nhất, cùng nhau ăn với hắn.Vợ cậu không có việc gì chứ? Đứa nhỏ sao rồi?
Đổng Học Bân vừa ăn vừa nói: Đều được rồi, phỏng chừng hôm nay đều đi làm.
Diêu Thúy thở ra một hơi, nói: Vậy cũng được, chuyện ngày hôm trước thật hiểm, bất quá những người đó của huyện Thành Cương cũng là tự làm tự chịu, nhìn kìa, ngay cả ông trời đều nhìn không được.
Ông trời?
Đổng Học Bân không hé răng, tiếp tục ăn.
Nói tiếp nữa, Học Bân cậu thật là không có suy nghĩ. Diêu Thúy cười ha ha nói: Cưới được một người vợ đẹp như thế, ngay cả nói cũng không nói với bạn học cũ một tiếng.
Ài. Cũng không làm hôn lễ cái gì, cũng là người nhà hai bên tùy tiện ăn một bữa cơm mà thôi, hơn nữa. . . Dù sao một người bạn học tôi cũng không liên hệ, nên cũng không gọi cô.
Hôm nào có họp lớp cậu phải dẫn vợ cậu đến, tôi thật muốn nhìn một chút biểu tình của mấy người bạn học của chúng ta lúc trước sau khi thấy vợ cậu. Diêu Thúy cười nói: Khẳng định hù chết bọn họ.
Đổng Học Bân trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài miệng nói: Không nghiêm trọng như vậy.
Sao không có, tôi lúc đó đều bị dọa nhảy dựng lên, không ngờ rằng còn có người đẹp như thế, dường như trong tranh bay ra vậy.
Cô cứ tâng bốc đi.
Tôi đây là nói lời thật.
Cũng là các người nhìn thấy đẹp thôi, cô ấy có rất nhiều khuyết điểm.
Cậu coi cậu kìa, còn khoe khoang nữa à. Cậu cũng là khoe khoang.
Ha ha, tôi cũng không có.
Diêu Thúy có chút thổn thức nói: Dù sao cũng đúng là khác xưa, cả nhóm chúng ta tốt nghiệp cùng năm, hiện tại chỉ một mình cậu là tốt nhất, tiền cậu có, chức quan cậu cũng có, vợ cũng đẹp như vậy, đứa nhỏ cũng sắp có, cậu à, quá đả kích người, cố ý khiến cho chúng tôi ghen ghét phải không?
Nếu không ăn bánh bao sẽ nguội đấy.
Đã sớm nguội rồi, ha ha, được, không nói cái này. Diêu Thúy cắn một ngụm bánh bao, ngẩng đầu nói: Được rồi, ngày hôm nay có nhiệm vụ gì?
Thật ra không có chuyện gì, cô trở về nghỉ ngơi đi.
Tôi về nhà cũng không làm gì, tăng ca còn vui hơn.
Nên làm tôi đều làm rồi, còn thiếu việc đem vị trí ký túc xá báo cho Khương huyện trưởng phê, bất quá sáng sớm lúc đi ra gặp phải Khương huyện trưởng, cô ấy đi bệnh viện thăm cha cô ấy, phỏng chừng ngày hôm nay cũng không tới được, để mai mốt rồi nói sau. Dừng một chút, Đổng Học Bân nói: Đúng rồi, cha của Khương huyện trưởng bị bệnh gì?
Diêu Thúy thở dài, Bệnh ung thư.
Đổng Học Bân sửng sốt, Bệnh ung thư? Đã bao lâu?
Một hai năm rồi. Diêu Thúy nói: Đã sớm tra ra, ung thư gan thời kì cuối, vẫn làm trị liệu bằng hoá chất, có thể chịu đựng đến bây giờ đã rất không dễ dàng, mẹ Khương huyện trưởng nghe nói thân thể cũng không được, hình như là tuổi già si ngốc, lúc nào cũng hồ đồ, mỗi ngày cần bảo mẫu chiếu cố.
Đổng Học Bân nhíu mày nói: Nghiêm trọng như thế?
Diêu Thúy nói: Đúng vậy, chồng Khương huyện trưởng vài năm trước cũng qua đời, một mình cô ấy thật không dễ dàng, hơn nữa tâm tính còn vẫn tĩnh như vậy, không bội phục không được.
Cha cô ấy có phải là không được? Đổng Học Bân nhớ tới hình dạng sáng sớm của Khương Phương Phương, hình như không quá đúng.
Diêu Thúy nói: Tôi cũng không biết, bất quá nghe nói tình trạng năm nay không tốt.
Việc này, Khương Phương Phương cho tới bây giờ chưa từng nói với mình, Đổng Học Bân nghe xong trong lòng trầm trọng, mới biết được cô ấy vì sao mỗi buổi tối mất ngủ, thì ra không chỉ có liên quan đến việc chồng cô ấy qua đời, còn có cha mẹ cô ấy bệnh, một việc một việc tích lũy xuống, người sắt cũng bị đè sụp, nhưng Khương huyện trưởng vẫn không có ngã xuống, thậm chí từ trên mặt căn bản nhìn không ra chuyện trong lòng, không chỉ Diêu Thúy bội phục, Đổng Học Bân cũng rất bội phục.
Giúp cô ấy?
Đổng Học Bân bất lực, bệnh ung thư thời kì cuối một hai năm, nếu muốn lui về trước, lúc đầu phỏng chừng bốn năm năm trước, Đổng Học Bân không có khả năng lui thời gian cho cha cô ấy về phía sau lâu như vậy, hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian còn thừa, nếu như hỗ trợ, Đổng Học Bân cũng chỉ có thể dùng REVERSE giúp lão nhân gia nhiều kéo dài vài ngày sinh mệnh, nhg ý nghĩa cũng không lớn, dù sao thống khổ của thống khổ trị bệnh bằng hoá chất thật sự rất dằn vặt người.
Sau khi ăn xong.
Diêu Thúy đi ra.
Đổng Học Bân tiếp tục công tác.
Nhưng lúc buổi sáng hơn mười một giờ, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Mã Bân gọi tới, câu nói đầu tiên khiến cho Đổng Học Bân nghe mà sửng sốt, chỉ nghe Mã Bân trầm trọng nói: Đổng huyện trưởng, cha của Khương huyện trưởng đã qua đời tại bệnh viện.
Chuyện khi nào?
Khoảng mười giờ rưỡi.
Đổng Học Bân cúp điện thoại, không khỏi thở dài thật sâu, người không còn, muốn dùng REVERSE kéo dài sinh mệnh cũng không có khả năng. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Chín giờ bốn mươi hơn.
Mặt trời rất đủ, chiếu vào trong phòng làm việc có cảm giác ấm áp dào dạt.
Xử lý tốt công vụ, Đổng Học Bân quay đầu lại híp mắt nhìn phương hướng của ánh mặt trời, quay ra ngoài cửa sổ duỗi lưng một cái thật dài, kết quả bụng lại kêu.
Quá đói bụng.
Không ăn là không được.
Lẽ ra nếu như đổi thành lãnh đạo khác, phỏng chừng lúc này gọi một cú điện thoại xuống, thư ký không có thì tìm tài xế, tài xế không có thì tìm khoa viên, cũng sẽ tìm được người đi ra ngoài mua cơm cho mình, tốt xấu cũng là làm lãnh đạo, chút chuyện ấy không tính là gì, bất quá Đổng Học Bân không có, bởi vì phương pháp xử sự và phương thức tư duy của hắn không như lãnh đạo khác, thằng nhãi này chuyện gì đều thích tự lực gánh sinh, tuy rằng cũng biết có đôi khi sai sử người bên dưới một chút ngược lại sẽ làm đối phương thân cận với mình, người ta có thể cũng đang ước gì giúp lãnh đạo mua cơm kéo gần quan hệ, nhưng Đổng Học Bân bình thường sẽ không làm như thế, hắn đối với người tương đối hiền lành, chỉ cần không mâu thuẫn không xung đột với hắn, Đổng Học Bân đối với ai đều rất tôn trọng, không có quan hệ trực tiếp gì cùv`ng cấp bậc và chức vụ, rất ít đi sai sử người khác. Hai loại phương pháp này đều coi như là nghệ thuật lãnh đạo, bất quá về phần cái nào hơn cái nào kém thì khó mà nói, ít nhất Đổng Học Bân biết, danh tiếng của hắn trong huyện coi như không tồi.
Được.
Vẫn là tự mình đi mua một chuyến thôi.
Đổng Học Bân ôm bụng từ phía sau bàn làm việc đứng lên, chuẩn bị xuống lầu.
Nhưng cốc cốc một tiếng, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, cửa đẩy vào là thư ký của Đổng Học Bân Diêu Thúy, trong tay còn cầm hai túi nilon, tất cả đều là bánh bao.
Thúy nhi, sao cô lại tới đây? Đổng Học Bân hai mắt sáng lên. Không phải thấy Diêu Thúy, mà là thấy bánh bao.
Diêu Thúy cười đóng cửa lại, nói: Trong phòng làm việc chính phủ huyện có một bạn gọi điện thoại cho tôi nói Đổng đại huyện trưởng tới tăng ca, tôi làm thư ký tự nhiên cũng không thể ở nhà ngủ, cho nên tới đây. Đi lên giơ giơ tay, đem bánh bao đặt ở trên bàn, Cũng không biết cậu có ăn sáng chưa. Lúc tôi đi ra từ quán điểm tâm của ba tôi cầm hai cái bánh bao, dọc theo đường đi có chút nguội, cậu ăn chưa?
Tôi đang đói đây.
Thật chưa ăn?
Đang muốn xuống lầu mua đây.
Ha ha. Vậy tôi tới thật là đúng lúc.
Đổng Học Bân cũng không khách khí với bạn học cũ, nhanh chóng mở ra ăn.
Tôi cũng chưa ăn. Diêu Thúy lấy ra đôi đũa duy nhất, cùng nhau ăn với hắn.Vợ cậu không có việc gì chứ? Đứa nhỏ sao rồi?
Đổng Học Bân vừa ăn vừa nói: Đều được rồi, phỏng chừng hôm nay đều đi làm.
Diêu Thúy thở ra một hơi, nói: Vậy cũng được, chuyện ngày hôm trước thật hiểm, bất quá những người đó của huyện Thành Cương cũng là tự làm tự chịu, nhìn kìa, ngay cả ông trời đều nhìn không được.
Ông trời?
Đổng Học Bân không hé răng, tiếp tục ăn.
Nói tiếp nữa, Học Bân cậu thật là không có suy nghĩ. Diêu Thúy cười ha ha nói: Cưới được một người vợ đẹp như thế, ngay cả nói cũng không nói với bạn học cũ một tiếng.
Ài. Cũng không làm hôn lễ cái gì, cũng là người nhà hai bên tùy tiện ăn một bữa cơm mà thôi, hơn nữa. . . Dù sao một người bạn học tôi cũng không liên hệ, nên cũng không gọi cô.
Hôm nào có họp lớp cậu phải dẫn vợ cậu đến, tôi thật muốn nhìn một chút biểu tình của mấy người bạn học của chúng ta lúc trước sau khi thấy vợ cậu. Diêu Thúy cười nói: Khẳng định hù chết bọn họ.
Đổng Học Bân trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài miệng nói: Không nghiêm trọng như vậy.
Sao không có, tôi lúc đó đều bị dọa nhảy dựng lên, không ngờ rằng còn có người đẹp như thế, dường như trong tranh bay ra vậy.
Cô cứ tâng bốc đi.
Tôi đây là nói lời thật.
Cũng là các người nhìn thấy đẹp thôi, cô ấy có rất nhiều khuyết điểm.
Cậu coi cậu kìa, còn khoe khoang nữa à. Cậu cũng là khoe khoang.
Ha ha, tôi cũng không có.
Diêu Thúy có chút thổn thức nói: Dù sao cũng đúng là khác xưa, cả nhóm chúng ta tốt nghiệp cùng năm, hiện tại chỉ một mình cậu là tốt nhất, tiền cậu có, chức quan cậu cũng có, vợ cũng đẹp như vậy, đứa nhỏ cũng sắp có, cậu à, quá đả kích người, cố ý khiến cho chúng tôi ghen ghét phải không?
Nếu không ăn bánh bao sẽ nguội đấy.
Đã sớm nguội rồi, ha ha, được, không nói cái này. Diêu Thúy cắn một ngụm bánh bao, ngẩng đầu nói: Được rồi, ngày hôm nay có nhiệm vụ gì?
Thật ra không có chuyện gì, cô trở về nghỉ ngơi đi.
Tôi về nhà cũng không làm gì, tăng ca còn vui hơn.
Nên làm tôi đều làm rồi, còn thiếu việc đem vị trí ký túc xá báo cho Khương huyện trưởng phê, bất quá sáng sớm lúc đi ra gặp phải Khương huyện trưởng, cô ấy đi bệnh viện thăm cha cô ấy, phỏng chừng ngày hôm nay cũng không tới được, để mai mốt rồi nói sau. Dừng một chút, Đổng Học Bân nói: Đúng rồi, cha của Khương huyện trưởng bị bệnh gì?
Diêu Thúy thở dài, Bệnh ung thư.
Đổng Học Bân sửng sốt, Bệnh ung thư? Đã bao lâu?
Một hai năm rồi. Diêu Thúy nói: Đã sớm tra ra, ung thư gan thời kì cuối, vẫn làm trị liệu bằng hoá chất, có thể chịu đựng đến bây giờ đã rất không dễ dàng, mẹ Khương huyện trưởng nghe nói thân thể cũng không được, hình như là tuổi già si ngốc, lúc nào cũng hồ đồ, mỗi ngày cần bảo mẫu chiếu cố.
Đổng Học Bân nhíu mày nói: Nghiêm trọng như thế?
Diêu Thúy nói: Đúng vậy, chồng Khương huyện trưởng vài năm trước cũng qua đời, một mình cô ấy thật không dễ dàng, hơn nữa tâm tính còn vẫn tĩnh như vậy, không bội phục không được.
Cha cô ấy có phải là không được? Đổng Học Bân nhớ tới hình dạng sáng sớm của Khương Phương Phương, hình như không quá đúng.
Diêu Thúy nói: Tôi cũng không biết, bất quá nghe nói tình trạng năm nay không tốt.
Việc này, Khương Phương Phương cho tới bây giờ chưa từng nói với mình, Đổng Học Bân nghe xong trong lòng trầm trọng, mới biết được cô ấy vì sao mỗi buổi tối mất ngủ, thì ra không chỉ có liên quan đến việc chồng cô ấy qua đời, còn có cha mẹ cô ấy bệnh, một việc một việc tích lũy xuống, người sắt cũng bị đè sụp, nhưng Khương huyện trưởng vẫn không có ngã xuống, thậm chí từ trên mặt căn bản nhìn không ra chuyện trong lòng, không chỉ Diêu Thúy bội phục, Đổng Học Bân cũng rất bội phục.
Giúp cô ấy?
Đổng Học Bân bất lực, bệnh ung thư thời kì cuối một hai năm, nếu muốn lui về trước, lúc đầu phỏng chừng bốn năm năm trước, Đổng Học Bân không có khả năng lui thời gian cho cha cô ấy về phía sau lâu như vậy, hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian còn thừa, nếu như hỗ trợ, Đổng Học Bân cũng chỉ có thể dùng REVERSE giúp lão nhân gia nhiều kéo dài vài ngày sinh mệnh, nhg ý nghĩa cũng không lớn, dù sao thống khổ của thống khổ trị bệnh bằng hoá chất thật sự rất dằn vặt người.
Sau khi ăn xong.
Diêu Thúy đi ra.
Đổng Học Bân tiếp tục công tác.
Nhưng lúc buổi sáng hơn mười một giờ, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Mã Bân gọi tới, câu nói đầu tiên khiến cho Đổng Học Bân nghe mà sửng sốt, chỉ nghe Mã Bân trầm trọng nói: Đổng huyện trưởng, cha của Khương huyện trưởng đã qua đời tại bệnh viện.
Chuyện khi nào?
Khoảng mười giờ rưỡi.
Đổng Học Bân cúp điện thoại, không khỏi thở dài thật sâu, người không còn, muốn dùng REVERSE kéo dài sinh mệnh cũng không có khả năng. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|