Chạng vạng.
Trời tối sầm.
Cuồng phong rốt cục cũng chịu ngậm miệng.
Ngoài phòng bệnh của Tuệ Lan, Đổng Học Bân và Liêu Nhất Dân mới vừa vào thăm bệnh đẩy cửa đi ra, mấy người của thành phố Phần Châu còn ở bên ngoài.
Đổng Học Bân nói : Chưa ăn cơm à?
Không có gì đâu Đổng huyện trưởng, chúng tôi không đói Một cán bộ nói.
Bận việc cả ngày sao không đói, chổ này có tôi rồi, tất cả mọi người quay về đi Đổng Học Bân nói.
Liêu Nhất Dân cũng nói : Chúng ta ở chổ này cũng không giúp được gì, đi thôi, chúng ta ăn cơm trước
Đổng Học Bân nói với mọi người : Ngày hôm nay cảm ơn một người, đều khổ cực Dừng lại một chút, hắn nói tiếp : Vừa rồi tôi có giao lưu với Tuệ Lan một chút, cô ấy phải nghỉ dưỡng mấy ngà, mấy ngày nay cũng không cách nào đi điều tra nghiên cứu cái gì, ý của Tuệ Lan cũng là muốn cho mọi người về trước, Liêu cục trưởng cũng biết, bất quá ý của tôi là Tuệ Lan cùng về với mọi người, chuyện vé máy bay không cần mọi người quan tâm, một hồi tôi gọi điện thoại an bài cho mọi người, hẳn là chuyến bay của buổi sáng ngày mai, mọi người trở về ngủ một giấc nghỉ ngơi cho khỏe, sáng hôm sau xuất phát quay về thành phố Phần Châu
Liêu Nhất Dân nhìn về phía hắn, Ngài cùng đi với chúng tôi chứ?
Đổng Học Bân nói: Tôi cùng ở đây còn có chút việc, tạm thời không đi, Tuệ Lan dọc theo đường đi phiền phức các người chiếu cố, cảm ơn.
Lý Chí Tân còn chưa có thu thập.
Thù của Đổng Học Bân cũng không báo xong, đương nhiên sẽ không đi.
Đều là đương nhiên, cái này ngài còn khách khí cái gì. Liêu Nhất Dân nói.
Bữa cơm tối nay và chổ dừng chân cũng coi như của tôi. Đổng Học Bân nói: Không cần huyện Thành Cương an bài cho các người. Các người tìm một khách sạn đi.
Không lâu sau.
Liêu Nhất Dân mang theo người rời khỏi.
Đổng Học Bân lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay, trong lòng hắn cũng là có lo lắng của riêng mình, thứ nhất là không muốn Tuệ Lan ở chỗ này dưỡng thương, dù sao bên này điều kiện chữa bệnh cũng có hạn, thứ hai, tàn phế nhiều người như vậy, Đổng Học Bân cũng sợ người của huyện Thành Cương tìm phiền toái, lẽ ra loại sự tình này là không có khả năng. Nhưng mặt của huyện Thành Cương đã khiến cho Đổng Học Bân hoàn toàn thất vọng rồi, một người lãnh đạo huyện còn đáng khinh hơn so với một tên tội phạm, bọn họ làm ra cái gì Đổng Học Bân cũng sẽ không ngoài ý muốn, vẫn là bảo hiểm một chút thì tốt hơn, vì vậy thẳng thắn khiến cho người của thành phố Phần Châu nhanh chóng trở về.
Đều làm tốt.
Một người y tá vừa lúc đi ngang qua hành lang.
Đổng Học Bân gọi cô ấy lại, Cán bộ bị thương thế nào?
Chuyện xảy ra đã hai ba giờ, Đổng Học Bân vẫn chưa có hỏi qua tình trạng của đám người kia.
Y tá thở dài. Nói: Rất nghiêm trọng, mạng coi như cứu về. Nhưng nửa đời sau thì. . . Đều là bị thương nghiêm trọng. Phần bị gãy cũng không thể nối lại được.
Có nguy hiểm tính mạng không ?
Đưa tới đúng lúc, tạm thời không có.
Đổng Học Bân à một tiếng, cho cô ấy đi.
Y tá vừa quay người lại, reng reng reng, điện thoại của Đổng Học Bân vang lên.
Là dãy số của Khương Phương Phương.
A lô, Khương huyện trưởng.
Bên tôi vừa nghe nói, chuyện gì xảy ra?
À. Gió thổi vật liệu thi công rơi xuống, bị thương không ít người.
Cậu có bị thương không?
Tôi không sao.
Vậy là tốt rồi. Vợ cậu đâu?
Không có đại sự gì, chờ dàn xếp xong cô ấy thì tôi trở về.
Không cần sốt ruột. Cứ ở cùng vợ cậu trước đi, xử lý tốt chuyện bên kia rồi nói.
Được, cảm ơn Khương huyện trưởng lo lắng, vợ của tôi cũng bảo tôi cảm ơn ngài một tiếng. Lời này Tuệ Lan hiển nhiên chưa nói qua, bất quá, vẫn phải nên nói.
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn, thấy Tuệ Lan đang ngủ, không quấy rối cô ấy nghỉ ngơi, mà là cẩn thận đóng cửa lại, lên lầu đi đến hướng phòng giám hộ. Lãnh đạo huyện và cán bộ của huyện Thành Cương đã tới thăm bệnh, hiện tại đều đi không khác biệt lắm, Đổng Học Bân cũng không tiến vào trong, mà là ở bên ngoài nhìn thoáng qua bảy tám người nằm trên giường, hầu như tất cả mọi người đều đã làm phẫu thuật, hiện tại hoàn toàn trong trạng thái hôn mê, có thể cũng là do gây mê toàn thân, đều nhắm hai mắt, về phần Chu Duy và một cán bộ bị thương khác thì Đổng Học Bân không thấy, phỏng chừng là nằm trong phòng giám hộ khác.
Sớm biết như vậy lúc trước làm gì?
Đổng Học Bân đối với bọn họ một chút đồng tình cũng không có, các người đã có ý niệm hại chết người trong đầu, vậy phải có giác ngộ bị người hại chết!
Bên ngoài có hai người cán bộ của huyện Thành Cương.
Đổng Học Bân chưa thấy qua bọn họ, bất quá bọn họ hình như nhận thức Đổng Học Bân, thấy hắn thì hai người liền nhìn thẳng hắn, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Người thế nào? Tới đều đã tới, Đổng Học Bân tự nhiên muốn hỏi một câu.
Bên trong một người cán bộ lạnh lẽo nói với hắn tiếng Đều ổn định, rồi không nói cái gì.
Đổng Học Bân nhíu mày nhìn hai người này, các người đây là cái thái độ gì? Sau khi hại vợ tôi bị thương các người còn lên mặt với tôi! Người của các người bị thương các người vẫn tiếp tục lên mặt với tôi? Phải biết rằng theo mọi người xem ra, lúc đó chính là Đổng Học Bân đem người cứu ra! Không ngờ rằng đám người này vẫn là cái đức hạnh kia! Còn nhìn chằm chằm mình? Mẹ nó! Hai thằng cán bộ ngay cả khoa viên còn chưa tính! Còn bố láo với tôi? Đổng Học Bân từ sau khi tới huyện Thành Cương đã không nhận được mặt cười nào! Bọn họ hình như thấy ai đều không vừa mắt vậy!
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp.
Một người trung niên đi tới, hình như cũng là một lãnh đạo của huyện Thành Cương.
Vương huyện trưởng!
Vương huyện trưởng ngài đã tới?
Hai cán bộ đứng lên rất khách khí.
Đổng Học Bân nhìn hắn, Vương huyện trưởng? Phó tổng chỉ huy công trình? Phó huyện trưởng phân công quản lý?
Vương phó huyện trưởng buổi chiều đi ra ngoài làm việc, vừa gấp trở về, Chu bí thư bọn họ đâu? Người đâu?
Một cán bộ thở dài, chỉ chỉ phòng giám hộ, Lão lý lão Chu ở bên trong, Chu bí thư bọn họ ở phòng giám hộ trên lầu.
Vương phó huyện trưởng vội vàng nhìn vào trong, dù đã nghe nói tình huống đại khái bên này, khi thấy mấy người thiếu tay gãy chân nằm hôn mê bất tỉnh, ông ta vẫn không nhịn được đen mặt, ông ta là phó huyện trưởng phân công quản lý lãnh vực này, trong những người này rất nhiều người đều là bộ hạ của ông ta, bọn họ như vậy đừng nói sau này công tác, tình huống không tốt sẽ là liệt cả đời, Vương phó huyện trưởng rất đau lòng, vô luận là trên tình cảm hay là trên chính trị ông ta đều không hy vọng những người này gặp chuyện không may, người của mình xuống ngựa, thay tới một nhóm mới ai biết là người của ai? Chu bí thư bên kia cũng vậy, lúc trước vì làm tốt quan hệ với Lý huyện trưởng mà Vương phó huyện trưởng đã tố không ít tiền vốn trên người của Chu bí thư!
Như thế rất tốt!
Bị thương nặng như vậy giống như đặt một dấu chấm tròn lớn cho sinh mệnh chính trị của bọn họ!
Vương huyện trưởng. Gặp mặt bất ngờ cũng đã gặp, Đổng Học Bân nhìn ông ta một cái, cũng chào hỏi.
Theo cấp bậc mà nói hai người đều là như nhau, bất quá Đổng Học Bân thường vụ phó huyện trưởng về mặt chức quyền và chức vụ hiển nhiên cao hơn so với Vương phó huyện trưởng, nhưng Vương phó huyện trưởng này có thể là đang nổi nóng, cũng có thể là còn mang thù Đổng Học Bân lần kia đánh thôn dân bọn họ mắng cảnh sát bọn họ, sau khi nhìn về phía Đổng Học Bân, Vương phó huyện trưởng lại có thể trừng mắt phát hỏa, Buổi chiều đã thiếu chút chết người! Ai cho cậu còn đi đại viện huyện uỷ mới? Hả? Cậu không biết chỗ đó nguy hiểm sao? Còn cho người nhiều như vậy đều cùng đi với cậu? Chính cậu nhìn cậu làm hại bao nhiêu người đi!
Má nó!
Muốn chết!
Đổng Học Bân vừa nghe liền bạo, chỉ vào mũi ông ta mắng: Còn con mẹ nó nói tôi? Ông là ai thế hả? Các người không làm được chuẩn bị tốt không cố định được vật liệu thi công thiếu chút nữa hại chết vợ tôi! Còn thiếu chút hại chết người một nhà của các người! Ông còn đem trách nhiệm toàn bộ đổ cho tôi? Ông đẩy thật sạch sẽ! Con mẹ ông thử ồn ào với tôi một lần nữa thử xem!
Vương phó huyện trưởng cả giận nói: Tôi ồn ào với cậu thì làm sao! Cậu còn mắng chửi người?
Tôi con mẹ nó mắng cũng là ông! Đổng Học Bân tức giận nói: Tôi nhịn các người một lần nhịn các người hai lần! Các người còn năm lần bảy lượt lên mặt với tôi? Con bà nó! Vợ tôi thiếu chút nữa bị người của các người hại chết! Lúc đó ông ở đâu nhi? Bây giờ còn chạy đến ồn ào với tôi? Ồn cái con gái mẹ nhà ông đấy!
Tôi buổi chiều ở bên ngoài làm việc! Cậu. . .
Vợ tôi xảy ra chuyện lớn như vậy! Đứa nhỏ đều thiếu chút nữa không còn! Tôi làm chồng không có quyền lợi đi hiện trường nhìn một cái sao? Mẹ kiếp! Ý của ông là vợ tôi chết thì chết! Các người nói là ngoài ý muốn nhất định phải là ngoài ý muốn! Các người nói không có đẩy người sẽ không có đẩy người! Tôi ngay cả quyền lợi đi nhìn cũng không có? Đệch con bà nhà ông! Với cái trình độ như ông còn là phó huyện trưởng à? Ông làm sao đi lên hả? Đổng Học Bân chỉ vào thẳng mặt ông ta mắng: Họ Vương kia, ông muốn nói như vậy ngày hôm nay tôi thật đúng là phải nói với ông!
Người xung quanh càng vây càng nhiều.
Bác sĩ y tá và bệnh nhân, đều đi ra nhìn.
Đổng Học Bân có mồm mép gì, căn bản là không để cho họ Vương có cơ hội nói, nói tiếp: Mọi người cũng đều nghe được đấy! Họ Vương ông cũng đừng trách tôi ngày hôm nay mắng chửi người! Là ông tự mình thiếu mắng! Ông có thể tự mình hỏi một chút những người này phần lớn đều là ai cứu về! Lúc đó không ai đi tới! Là tôi đem người từ bên trong lôi ra! Bọn họ lúc này mới có thể đưa đến bệnh viện đúng lúc băng bó vết thương đúng lúc! Tôi êm đẹp đến đây thăm bệnh hỏi tình huống một chút! Hiện tại hai tên cán bộ các người còn làm mặt đen với tôi! Sau đó ông mở đầu thì gào rống với tôi! Tôi rống con mẹ ông đấy!
Thật nhiều bệnh nhân vừa nghe, cũng đều nói nhỏ lên.
Mấy người bác sĩ và y tá cũng hiểu được Vương huyện trưởng có chút không được, không nói Đổng Học Bân cứu người, nói thân phận của người ta cũng là thường vụ phó huyện trưởng, ông cũng thật là, ông có tức giận thì cũng không nên ồn ào với người ta, thật sự là có chút không phân tốt xấu, quá đáng.
Vương phó huyện trưởng vừa nhìn ánh mắt của người bên ngoài, cũng phát hỏa.
Đổng Học Bân không đợi ông ta nói, Kiên trì của con người đều có hạn! Ông đừng nói lời vô ích với tôi! Lần trước tôi và Khương huyện trưởng bị thôn dân của các người chặn đường bên ngoài! Bên trong cụ thể là chuyện gì trong lòng ông hẳn là rõ ràng! Tôi không nợ các người! Ai cũng không nợ các người cái gì! Đừng con mẹ nó lên mặt với tôi! Muốn lên mặt cũng là tôi lên mặt với các người! Tôi hiện tại nói rõ ràng cho ông biết! Chuyện này còn chưa xong đâu! Chuyện vợ tôi buổi chiều bị người đẩy ngã tôi còn chưa đòi được công đạo với các người! Đừng có gấp! Tôi còn có thời gian! Tôi hy vọng các người cũng đều chuẩn bị thời gian đi! Ừ một tiếng, Đổng Học Bân nói: Cuối cùng xin khuyên ông một câu! Nếu như bản thân ông không coi mình là người! Người khác cũng sẽ không coi ông là người đâu!
Vương phó huyện trưởng bị mắng đến nổi cả mặt đều đỏ!
Bên kia, lãnh đạo bệnh viện đều bị kinh động, bọn họ đều là người của huyện Thành Cương, tự nhiên cũng thiên hướng về Vương phó huyện trưởng một ít, vừa nhìn Vương phó huyện trưởng rõ ràng mắng không lại Đổng huyện trưởng, mấy người đều nhanh chóng đến đây can ngăn.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trời tối sầm.
Cuồng phong rốt cục cũng chịu ngậm miệng.
Ngoài phòng bệnh của Tuệ Lan, Đổng Học Bân và Liêu Nhất Dân mới vừa vào thăm bệnh đẩy cửa đi ra, mấy người của thành phố Phần Châu còn ở bên ngoài.
Đổng Học Bân nói : Chưa ăn cơm à?
Không có gì đâu Đổng huyện trưởng, chúng tôi không đói Một cán bộ nói.
Bận việc cả ngày sao không đói, chổ này có tôi rồi, tất cả mọi người quay về đi Đổng Học Bân nói.
Liêu Nhất Dân cũng nói : Chúng ta ở chổ này cũng không giúp được gì, đi thôi, chúng ta ăn cơm trước
Đổng Học Bân nói với mọi người : Ngày hôm nay cảm ơn một người, đều khổ cực Dừng lại một chút, hắn nói tiếp : Vừa rồi tôi có giao lưu với Tuệ Lan một chút, cô ấy phải nghỉ dưỡng mấy ngà, mấy ngày nay cũng không cách nào đi điều tra nghiên cứu cái gì, ý của Tuệ Lan cũng là muốn cho mọi người về trước, Liêu cục trưởng cũng biết, bất quá ý của tôi là Tuệ Lan cùng về với mọi người, chuyện vé máy bay không cần mọi người quan tâm, một hồi tôi gọi điện thoại an bài cho mọi người, hẳn là chuyến bay của buổi sáng ngày mai, mọi người trở về ngủ một giấc nghỉ ngơi cho khỏe, sáng hôm sau xuất phát quay về thành phố Phần Châu
Liêu Nhất Dân nhìn về phía hắn, Ngài cùng đi với chúng tôi chứ?
Đổng Học Bân nói: Tôi cùng ở đây còn có chút việc, tạm thời không đi, Tuệ Lan dọc theo đường đi phiền phức các người chiếu cố, cảm ơn.
Lý Chí Tân còn chưa có thu thập.
Thù của Đổng Học Bân cũng không báo xong, đương nhiên sẽ không đi.
Đều là đương nhiên, cái này ngài còn khách khí cái gì. Liêu Nhất Dân nói.
Bữa cơm tối nay và chổ dừng chân cũng coi như của tôi. Đổng Học Bân nói: Không cần huyện Thành Cương an bài cho các người. Các người tìm một khách sạn đi.
Không lâu sau.
Liêu Nhất Dân mang theo người rời khỏi.
Đổng Học Bân lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay, trong lòng hắn cũng là có lo lắng của riêng mình, thứ nhất là không muốn Tuệ Lan ở chỗ này dưỡng thương, dù sao bên này điều kiện chữa bệnh cũng có hạn, thứ hai, tàn phế nhiều người như vậy, Đổng Học Bân cũng sợ người của huyện Thành Cương tìm phiền toái, lẽ ra loại sự tình này là không có khả năng. Nhưng mặt của huyện Thành Cương đã khiến cho Đổng Học Bân hoàn toàn thất vọng rồi, một người lãnh đạo huyện còn đáng khinh hơn so với một tên tội phạm, bọn họ làm ra cái gì Đổng Học Bân cũng sẽ không ngoài ý muốn, vẫn là bảo hiểm một chút thì tốt hơn, vì vậy thẳng thắn khiến cho người của thành phố Phần Châu nhanh chóng trở về.
Đều làm tốt.
Một người y tá vừa lúc đi ngang qua hành lang.
Đổng Học Bân gọi cô ấy lại, Cán bộ bị thương thế nào?
Chuyện xảy ra đã hai ba giờ, Đổng Học Bân vẫn chưa có hỏi qua tình trạng của đám người kia.
Y tá thở dài. Nói: Rất nghiêm trọng, mạng coi như cứu về. Nhưng nửa đời sau thì. . . Đều là bị thương nghiêm trọng. Phần bị gãy cũng không thể nối lại được.
Có nguy hiểm tính mạng không ?
Đưa tới đúng lúc, tạm thời không có.
Đổng Học Bân à một tiếng, cho cô ấy đi.
Y tá vừa quay người lại, reng reng reng, điện thoại của Đổng Học Bân vang lên.
Là dãy số của Khương Phương Phương.
A lô, Khương huyện trưởng.
Bên tôi vừa nghe nói, chuyện gì xảy ra?
À. Gió thổi vật liệu thi công rơi xuống, bị thương không ít người.
Cậu có bị thương không?
Tôi không sao.
Vậy là tốt rồi. Vợ cậu đâu?
Không có đại sự gì, chờ dàn xếp xong cô ấy thì tôi trở về.
Không cần sốt ruột. Cứ ở cùng vợ cậu trước đi, xử lý tốt chuyện bên kia rồi nói.
Được, cảm ơn Khương huyện trưởng lo lắng, vợ của tôi cũng bảo tôi cảm ơn ngài một tiếng. Lời này Tuệ Lan hiển nhiên chưa nói qua, bất quá, vẫn phải nên nói.
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng bệnh ra nhìn, thấy Tuệ Lan đang ngủ, không quấy rối cô ấy nghỉ ngơi, mà là cẩn thận đóng cửa lại, lên lầu đi đến hướng phòng giám hộ. Lãnh đạo huyện và cán bộ của huyện Thành Cương đã tới thăm bệnh, hiện tại đều đi không khác biệt lắm, Đổng Học Bân cũng không tiến vào trong, mà là ở bên ngoài nhìn thoáng qua bảy tám người nằm trên giường, hầu như tất cả mọi người đều đã làm phẫu thuật, hiện tại hoàn toàn trong trạng thái hôn mê, có thể cũng là do gây mê toàn thân, đều nhắm hai mắt, về phần Chu Duy và một cán bộ bị thương khác thì Đổng Học Bân không thấy, phỏng chừng là nằm trong phòng giám hộ khác.
Sớm biết như vậy lúc trước làm gì?
Đổng Học Bân đối với bọn họ một chút đồng tình cũng không có, các người đã có ý niệm hại chết người trong đầu, vậy phải có giác ngộ bị người hại chết!
Bên ngoài có hai người cán bộ của huyện Thành Cương.
Đổng Học Bân chưa thấy qua bọn họ, bất quá bọn họ hình như nhận thức Đổng Học Bân, thấy hắn thì hai người liền nhìn thẳng hắn, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Người thế nào? Tới đều đã tới, Đổng Học Bân tự nhiên muốn hỏi một câu.
Bên trong một người cán bộ lạnh lẽo nói với hắn tiếng Đều ổn định, rồi không nói cái gì.
Đổng Học Bân nhíu mày nhìn hai người này, các người đây là cái thái độ gì? Sau khi hại vợ tôi bị thương các người còn lên mặt với tôi! Người của các người bị thương các người vẫn tiếp tục lên mặt với tôi? Phải biết rằng theo mọi người xem ra, lúc đó chính là Đổng Học Bân đem người cứu ra! Không ngờ rằng đám người này vẫn là cái đức hạnh kia! Còn nhìn chằm chằm mình? Mẹ nó! Hai thằng cán bộ ngay cả khoa viên còn chưa tính! Còn bố láo với tôi? Đổng Học Bân từ sau khi tới huyện Thành Cương đã không nhận được mặt cười nào! Bọn họ hình như thấy ai đều không vừa mắt vậy!
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp.
Một người trung niên đi tới, hình như cũng là một lãnh đạo của huyện Thành Cương.
Vương huyện trưởng!
Vương huyện trưởng ngài đã tới?
Hai cán bộ đứng lên rất khách khí.
Đổng Học Bân nhìn hắn, Vương huyện trưởng? Phó tổng chỉ huy công trình? Phó huyện trưởng phân công quản lý?
Vương phó huyện trưởng buổi chiều đi ra ngoài làm việc, vừa gấp trở về, Chu bí thư bọn họ đâu? Người đâu?
Một cán bộ thở dài, chỉ chỉ phòng giám hộ, Lão lý lão Chu ở bên trong, Chu bí thư bọn họ ở phòng giám hộ trên lầu.
Vương phó huyện trưởng vội vàng nhìn vào trong, dù đã nghe nói tình huống đại khái bên này, khi thấy mấy người thiếu tay gãy chân nằm hôn mê bất tỉnh, ông ta vẫn không nhịn được đen mặt, ông ta là phó huyện trưởng phân công quản lý lãnh vực này, trong những người này rất nhiều người đều là bộ hạ của ông ta, bọn họ như vậy đừng nói sau này công tác, tình huống không tốt sẽ là liệt cả đời, Vương phó huyện trưởng rất đau lòng, vô luận là trên tình cảm hay là trên chính trị ông ta đều không hy vọng những người này gặp chuyện không may, người của mình xuống ngựa, thay tới một nhóm mới ai biết là người của ai? Chu bí thư bên kia cũng vậy, lúc trước vì làm tốt quan hệ với Lý huyện trưởng mà Vương phó huyện trưởng đã tố không ít tiền vốn trên người của Chu bí thư!
Như thế rất tốt!
Bị thương nặng như vậy giống như đặt một dấu chấm tròn lớn cho sinh mệnh chính trị của bọn họ!
Vương huyện trưởng. Gặp mặt bất ngờ cũng đã gặp, Đổng Học Bân nhìn ông ta một cái, cũng chào hỏi.
Theo cấp bậc mà nói hai người đều là như nhau, bất quá Đổng Học Bân thường vụ phó huyện trưởng về mặt chức quyền và chức vụ hiển nhiên cao hơn so với Vương phó huyện trưởng, nhưng Vương phó huyện trưởng này có thể là đang nổi nóng, cũng có thể là còn mang thù Đổng Học Bân lần kia đánh thôn dân bọn họ mắng cảnh sát bọn họ, sau khi nhìn về phía Đổng Học Bân, Vương phó huyện trưởng lại có thể trừng mắt phát hỏa, Buổi chiều đã thiếu chút chết người! Ai cho cậu còn đi đại viện huyện uỷ mới? Hả? Cậu không biết chỗ đó nguy hiểm sao? Còn cho người nhiều như vậy đều cùng đi với cậu? Chính cậu nhìn cậu làm hại bao nhiêu người đi!
Má nó!
Muốn chết!
Đổng Học Bân vừa nghe liền bạo, chỉ vào mũi ông ta mắng: Còn con mẹ nó nói tôi? Ông là ai thế hả? Các người không làm được chuẩn bị tốt không cố định được vật liệu thi công thiếu chút nữa hại chết vợ tôi! Còn thiếu chút hại chết người một nhà của các người! Ông còn đem trách nhiệm toàn bộ đổ cho tôi? Ông đẩy thật sạch sẽ! Con mẹ ông thử ồn ào với tôi một lần nữa thử xem!
Vương phó huyện trưởng cả giận nói: Tôi ồn ào với cậu thì làm sao! Cậu còn mắng chửi người?
Tôi con mẹ nó mắng cũng là ông! Đổng Học Bân tức giận nói: Tôi nhịn các người một lần nhịn các người hai lần! Các người còn năm lần bảy lượt lên mặt với tôi? Con bà nó! Vợ tôi thiếu chút nữa bị người của các người hại chết! Lúc đó ông ở đâu nhi? Bây giờ còn chạy đến ồn ào với tôi? Ồn cái con gái mẹ nhà ông đấy!
Tôi buổi chiều ở bên ngoài làm việc! Cậu. . .
Vợ tôi xảy ra chuyện lớn như vậy! Đứa nhỏ đều thiếu chút nữa không còn! Tôi làm chồng không có quyền lợi đi hiện trường nhìn một cái sao? Mẹ kiếp! Ý của ông là vợ tôi chết thì chết! Các người nói là ngoài ý muốn nhất định phải là ngoài ý muốn! Các người nói không có đẩy người sẽ không có đẩy người! Tôi ngay cả quyền lợi đi nhìn cũng không có? Đệch con bà nhà ông! Với cái trình độ như ông còn là phó huyện trưởng à? Ông làm sao đi lên hả? Đổng Học Bân chỉ vào thẳng mặt ông ta mắng: Họ Vương kia, ông muốn nói như vậy ngày hôm nay tôi thật đúng là phải nói với ông!
Người xung quanh càng vây càng nhiều.
Bác sĩ y tá và bệnh nhân, đều đi ra nhìn.
Đổng Học Bân có mồm mép gì, căn bản là không để cho họ Vương có cơ hội nói, nói tiếp: Mọi người cũng đều nghe được đấy! Họ Vương ông cũng đừng trách tôi ngày hôm nay mắng chửi người! Là ông tự mình thiếu mắng! Ông có thể tự mình hỏi một chút những người này phần lớn đều là ai cứu về! Lúc đó không ai đi tới! Là tôi đem người từ bên trong lôi ra! Bọn họ lúc này mới có thể đưa đến bệnh viện đúng lúc băng bó vết thương đúng lúc! Tôi êm đẹp đến đây thăm bệnh hỏi tình huống một chút! Hiện tại hai tên cán bộ các người còn làm mặt đen với tôi! Sau đó ông mở đầu thì gào rống với tôi! Tôi rống con mẹ ông đấy!
Thật nhiều bệnh nhân vừa nghe, cũng đều nói nhỏ lên.
Mấy người bác sĩ và y tá cũng hiểu được Vương huyện trưởng có chút không được, không nói Đổng Học Bân cứu người, nói thân phận của người ta cũng là thường vụ phó huyện trưởng, ông cũng thật là, ông có tức giận thì cũng không nên ồn ào với người ta, thật sự là có chút không phân tốt xấu, quá đáng.
Vương phó huyện trưởng vừa nhìn ánh mắt của người bên ngoài, cũng phát hỏa.
Đổng Học Bân không đợi ông ta nói, Kiên trì của con người đều có hạn! Ông đừng nói lời vô ích với tôi! Lần trước tôi và Khương huyện trưởng bị thôn dân của các người chặn đường bên ngoài! Bên trong cụ thể là chuyện gì trong lòng ông hẳn là rõ ràng! Tôi không nợ các người! Ai cũng không nợ các người cái gì! Đừng con mẹ nó lên mặt với tôi! Muốn lên mặt cũng là tôi lên mặt với các người! Tôi hiện tại nói rõ ràng cho ông biết! Chuyện này còn chưa xong đâu! Chuyện vợ tôi buổi chiều bị người đẩy ngã tôi còn chưa đòi được công đạo với các người! Đừng có gấp! Tôi còn có thời gian! Tôi hy vọng các người cũng đều chuẩn bị thời gian đi! Ừ một tiếng, Đổng Học Bân nói: Cuối cùng xin khuyên ông một câu! Nếu như bản thân ông không coi mình là người! Người khác cũng sẽ không coi ông là người đâu!
Vương phó huyện trưởng bị mắng đến nổi cả mặt đều đỏ!
Bên kia, lãnh đạo bệnh viện đều bị kinh động, bọn họ đều là người của huyện Thành Cương, tự nhiên cũng thiên hướng về Vương phó huyện trưởng một ít, vừa nhìn Vương phó huyện trưởng rõ ràng mắng không lại Đổng huyện trưởng, mấy người đều nhanh chóng đến đây can ngăn.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|