Tấm thép rơi xuống mặt đấ!
Không khí dường như đọng lại trong nháy mắt! Tất cả đều tĩnh lại xuống!
Chu Duy Tôn Tổng ba người nhìn tấm thép rơi trên mặt đất, ngừng thở ngây dại!
Ngay lúc cánh tay bàn chân bị dập nát bọn họ thậm chí còn không cảm giác được, chỉ sau khi cúi đầu nhìn, bọn họ mới kinh sợ kêu lên!
Kêu thảm thiết!
Trong đại viện truyền khắp tiếng kêu thảm thiết!
Cát bụi gào thét trong cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, bốn phía tất cả đều là tay cụt chân cụt cùng máu me đầm đìa, dường như là địa ngục, quả thật vô cùng thê thảm!
A!
Tay của tôi!
Người cứu mạng!
Nhanh cứu chúng tôi!
Mấy người của huyệ Thành Cương ngoài đại viện đuề choáng váng, có một nữ khoa viên thậm chí còn che miệng nôn ra, động tĩnh và tiếng kêu thảm bên này cũng hấp dẫn không ít dân chúng đi ngang qua, đứng ngoài cửa nhìn vào trong, rất nhiều dân chúng cũng không nhịn được ói ra khi nhìn cảnh tượng này!
Cánh tay cụt một nửa!
Toàn bộ mũi!
Hai cánh môi!
Hai chân bị đứt lìa!
Cảnh tượng trước mắt đầy kinh khủng!
Cứu Chu bí thư bọn họ đi!
Ai da! Tiêu rồi tiêu rồi!
Mau gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!
Người của huyện Thành Cương đều la lên, có vài người sắc mặt trắng bệch lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, nhưng không ai dám vào cứu người.
Còn có vật rơi!
Không ai muốn đi theo vết chân của bọn họ!
Rầm! Lại có một cây cờ lê rơi xuống!
Đổng Học Bân nằm trên mặt đất nhìn tên cảnh sát bên kia một chút, lại nhìn Chu Duy Tôn tổng mấy người, trong lòng cũng tương đối thỏa mãn, hắn không muốn giết chết người, như vậy ngược lại không đạt được mục đích trừng trị bọn họ, cũng quá đơn giản, hiện tại tám người này tất cả đều tàn phế, mục đích của Đổng Học Bân cũng đ5t được, các người thiếu chút nữa làm cho vợ và đứa nhỏ của tôi chết, còn luôn mồm không thừa nhận cắn ngược chúng tôi, tốt, tôi cho các người tàn phế cả đời, dùng nửa đời sau để suy nghĩ về hành động của các người ngà hôm nay, Đổng Học Bân nghĩ cái này rất công bằng, bằng không dưới tình huống huyện Thành Cương bọn họ hủy diệt chứng cứ thì Đổng Học Bân cũng chẳng có biện pháp làm gì được cả. Nếu không có nghiêm phạt thích đáng, bọn họ sau này sẽ không hối cải, chỉ tiếp tục trở thành bại hoại trong đội ngũ cán bộ!
Thật ra Đổng Học Bân cũng đã cho bọn họ cơ hội.
Nếu như có người đứng ra chỉ rõ là ai đẩy Tuệ Lan, nếu như bọn họ không hủy diệt chứng cứ, nếu như bọn họ không kêu gào với cán bộ của thành phố Phần Châu, nếu như lần này xảy ra chuyện bọn họ không làm ra hành động vì tính mạng bản thân mà hi sinh người khác, Đổng Học Bân cũng sẽ không ra tay độc ác như thế.
Thế nhưng ...
Chu Duy kéo người cán bộ bên cạnh làm lá chắn ...
Hai người cảnh sát vì bỏ chạy mà đẩy ngã Đổng Học Bân ...
Đổng Học Bân đã hoàn toàn không còn hy vọng với đám người này, tự nhiên sẽ không lưu tình, rất nhiều vật rơi vốn không phải rơi hướng bọn họ, bất quá đều bị Đổng Học Bân dùng STOP điều chỉnh lại. Vừa thay đổi phương hướng vừa gia tăng thêm lực, lúc này mới tạo thành tràng diện kinh khủng như vậy, nhìn tám người hoặc khóc ngất hoặc kêu thảm thiết kia, Đổng Học Bân trong lòng cũng hết giận.
Lúc này chỉ còn một mình hắn là không tổn thương.
Đổng Học Bân cũng đỡ mặt đất đứng lên.
Chu Duy lại có thể không ngất, ôm cái đùi đã không còn nửa phần dưới của mình, đau đến nổi mồ hôi chảy ra, thấy chỉ có một mình Đổng Học Bân có thể cử động, Chu Duy không khỏi quát lớn : Cứu tôi đi! Đến lúc này rồi, Chu Duy vẫn là cái thái độ không hề hối cải, một tên thư ký, sau khi thiếu chút nữa hại chết vợ con Đổng Học Bân còn nạt nộ ra lệnh : Nhặt lấy chân của tôi! Nhanh lên! Hắn không ngốc, biết với trình độ y học hiện nay, chỉ cần đem phần bị đứt lìa ra khâu lại kịp lúc, thì vẫn có hy vọng hồi phục rất lớn.
Còn ồn ào?
Còn nạt nộ bảo tôi cứu người?
Mà là cái thái độ này?
Đổng Học Bân lại một lần nữa bị người của huyện Thành Cương làm cho buồn bực, lúc đó Tuệ Lan bị các người đẩy ngã sao không thấy các người đi cứu người? Chỉ lo bản thân bỏ chạy! Cuối cùng vẫn là người của thành phố Phần Châu cứu vợ của tôi đưa tới bệnh viện! Các người không chỉ thiếu chút hại chết vợ tôi, cuối cùng ngay cả hỗ trợ cũng không có! Bây giờ còn muốn tôi cứu người! Còn gào thét nạt nộ với tôi? Ha ha! Anh đang giỡn chơi với tôi hả?
Cứu anh?
Được!
Tôi sẽ cứu anh!
Đổng Học Bân thật sự đi cứu người, bất quá biểu tình của hắn vội vội vàng vàng, bước chân cũng không ổn, lảo đảo đi tới trước mặt Chu Duy.
Chu Duy kêu lên : Nhanh!
Tới tới! Đổng Học Bân cúi đầu muốn kéo hắn ra.
Nhưng đúng lúc này, hai chân của Đổng Học Bân tự vấp, bước chân ngã xuống, không cẩn thận dẫm lên chân của Chu Duy, không phải là chổ đùi trên chân hắn, mà là phần chân đã bị chặt lìa ra, bẹp một tiếng, phần da thịt và phần xương không rõ ràng ở mặt ngoài đã bị Đổng Học Bân dẫm nát, đúng vậy, là dẫm nát, chân đều thay đổi hình dạng, máu và thịt tất cả đều trở nên bầy nhầy, phải biết rằng, y học hiện nay tuy phát triển, nhưng cũng có cực hạn, bác sĩ ngoại khoa đúng là có thể khâu lại một khúc chân mới đứt lìa, nhưng tuyệt đối không cách nào cứu được cho phần chân bị nát bấy cả, Đổng Học Bân dẫm như vậy giống như dẫm nát hy vọng của Chu Duy.
Chu Duy thấy được, con mắt đỏ lên : A! Anh làm gì thế! Chân của tôi! Chân của tôi!
Xin lỗi, đứng không vững! Đổng Học Bân ngoài miệng xin lỗi, nhưng trong giọng đã có ý giận, cúi đầu đỡ lấy hắn, lại có một vật rơi xuống, kết quả rất là trùng hợp, Đổng Học Bân kéo chân của hắn ra, nhưng hai chân đột nhiên trượt ngã, tụt tay ra, chân trái của Chu Duy rơi xuống đất, kết quả là đúng ngay tầm rơi của vật liệu!
Bốp một tiếng!
Máu tươi lại tung tóe! Chân trái của hắn ta bây giờ cũng thành thịt nát!
A! Chu Duy quay lại chửi ầm lên với Đổng Học Bân : Thằng chó đẻ!
Tức giận công tâm, mất máu quá nhiều, đau đớn khó nhịn, Chu Duy chửi xong liền ngất đi!
Người bên ngoài cũng đều thấy được, bất quá bọn họ đều cho rằng Đổng Học Bân không phải cố ý, không có biện pháp, tràng diện thê thảm như vậy, nguy cơ không ngừng, tố chất tâm lý cho dù tốt cũng không thể bình tĩnh nổi, loại thời điểm này run tay run chân là khó tránh khỏi, giữ mạng mới là then chốt, hai chân không còn thì không còn. Cho nên vừa thấy Chu Duy không chỉ gào thét kêu Đổng Học Bân cứu hắn, cuối cùng thậm chí còn chửi người ta, trong lòng mọi người cũng cảm thấy kinh tởm Chu Duy, người ta có ý tốt cứu anh mà anh lại nạt nộ người ta, người ta thiếu nợ anh hả? Loại người gì vậy!
Ngay cả người của huyện Thành Cương đều không thể nhìn được, biết Chu bí thư là bị đau đến điên rồi, trong lòng đã không còn suy nghĩ, tất cả đều là hiện ra một mặt ti tiện nhất của nhân tính.
Lúc này mới có thể thấy rõ được con người!
Với loại người như Chu Duy, đừng nói là người không liên quan, mà ngay cả mấy người khoa viên bên ngoài cũng không muốn đi cứu hắn!
Nhưng Đổng Học Bân không có!
Đổng Học Bân kéo Chu Duy đến cửa lớn!
Người của huyện Thành Cương đều kinh ngạc nhìn Đổng Học Bân, nghĩ hắn quá tốt, vợ bị Chu Duy bọn họ đẩy ngã suýt chết, Chu Duy kêu gào hắn đi cứu mình mà còn kêu gào hung ác như vậy, nếu như người khác khẳng định đã sớm bỏ lại hắn, nhưng Đổng Học Bân còn có thể buông ân oán đi cứu người!
Lúc này mới gọi là cán bộ!
Lúc này mới gọi là đảng viên!
Mọi người nhất thời thổn thức không ngớt, thấy đã không còn vật rơi, nguy hiểm cũng không lớn, khoa viên huyện Thành Cương cũng nhanh chóng đi hỗ trợ!
Nhanh giúp một tay!
Cầm máu! Ai có khăn giấy?
Xe cứu thương sao còn chưa tới?
Bên trong còn có người! Trước cứu người ở bên trong!
Đổng Học Bân ở hiện trường chỉ huy, ở đây là hắn cấp bậc cao nhất.
Nhưng bọn họ không biết, Đổng Học Bân thằng nhãi này sao có thể cao thượng như vậy, tính cách có thù tất báo của hắn rất có tiếng trong thể chế, sở dĩ đem Chu Duy cứu ra, đó là Đổng Học Bân sợ hắn ta bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, như vậy mình chặt đứt hai chân hắn nghiền nát đùi hắn cũng không có ý nghĩa, hắn muốn giết chết một người thì quá đơn giản, căn bản là không cần cố sức như thế, lấy đạo của người trả lại cho người, làm như vậy hoàn toàn là xuất phát từ nghiêm phạt và trả thù, Đổng Học Bân cũng không muốn hắn ta chết, hắn muốn đám người Chu Duy nửa đời sau đều sống trong bóng ma, hắn cho rằng đây mới là nghiêm phạt tốt nhất và lớn nhất đối với bọn họ.
Kết quả là, Đổng Học Bân lại quay về đi cứu người!
Gió đã nhỏ, cát bụi cũng dần dần rút đi!
Rất nhiều người đều sợ nguy hiểm, không dám đi sâu vào bên trong.
Nhưng Đổng Học Bân dám, hắn thừa dịp bão cát còn một mình tiến vào, nhân cơ hội loạn mà làm nát cánh tay lổ tai, đương nhiên, hắn không dùng giầy, mà dùng tảng đá đập nát dưới tác dụng của STOP, muốn một lần nữa hồi phục? Đổng Học Bân sao có thể cho bọn họ cơ hội này, hoàn toàn chặt đứt hy vọng cuối cùng của bọn họ, một chút dư địa cũng không cho bọn họ!
Một lát sau.
Người được cứu ra!
Đổng Học Bân ra sức nhất, một người cứu ra năm người!
Ba người còn lại là khoa viên huyện Thành Cương và một ít dân chúng lá gan lớn thấy việc nghĩa hăng hái làm đem người lôi ra, đều mệt không nhẹ, thở gấp liên tục, bên trong thể lực thật ra chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là bị dọa, bởi vì hình dạng của tám người thật sự có chút thảm!
Băng bó lại!
Vết thương được xử lý đơn giản!
Bảy người của huyện Thành Cương và Tôn tổng của công ty kiến trúc đều coi như là bảo vệ được cái mạng!
Mấy người khoa viên lòng còn sợ hãi ngồi xuống đất, nhìn mấy người cán bộ Chu Duy dẫn đầu, có hai người lại không được chạy ra một bên ói vài cái!
Không chân thì có không chân!
Không đùi thì có không đùi!
Không tay cũng có không tay!
Tám người tất cả đều tàn!
Mấy người khoa viên đều biết, đám người Chu Duy Tôn tổng đời này coi như xong, đừng nói không có khả năng giữ được công tác, kiếp này cho dù sinh hoạt bình thường cũng không quá hiện thực, nhất là Chu Duy và mấy người cảnh sát bị thương nặng, nếu như không ai chăm sóc, sinh hoạt phỏng chừng cũng không có thể tự gánh vác!
Chỉ có Đổng Học Bân không có việc gì!
Chỉ có Đổng Học Bân một người bình yên vô sự!
Dân chúng không rõ ràng lắm, nhưng mấy người khoa viên của huyện Thành Cương đều lý giải một ít nội tình, thấy đến đây, mấy người cũng kinh hồn khiếp đảm!
Chuyện lần này quá trùng hợp!
Vợ của Đổng Học Bân vừa bởi vì vật rơi gặp chuyện không may!
Đám người Chu Duy trong nháy mắt cũng bởi vì vật rơi đã xảy ra chuyện?
Cái này chẳng lẽ là báo ứng? ?
Nghiêm phạt của ông trời đối với bọn họ? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Không khí dường như đọng lại trong nháy mắt! Tất cả đều tĩnh lại xuống!
Chu Duy Tôn Tổng ba người nhìn tấm thép rơi trên mặt đất, ngừng thở ngây dại!
Ngay lúc cánh tay bàn chân bị dập nát bọn họ thậm chí còn không cảm giác được, chỉ sau khi cúi đầu nhìn, bọn họ mới kinh sợ kêu lên!
Kêu thảm thiết!
Trong đại viện truyền khắp tiếng kêu thảm thiết!
Cát bụi gào thét trong cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, bốn phía tất cả đều là tay cụt chân cụt cùng máu me đầm đìa, dường như là địa ngục, quả thật vô cùng thê thảm!
A!
Tay của tôi!
Người cứu mạng!
Nhanh cứu chúng tôi!
Mấy người của huyệ Thành Cương ngoài đại viện đuề choáng váng, có một nữ khoa viên thậm chí còn che miệng nôn ra, động tĩnh và tiếng kêu thảm bên này cũng hấp dẫn không ít dân chúng đi ngang qua, đứng ngoài cửa nhìn vào trong, rất nhiều dân chúng cũng không nhịn được ói ra khi nhìn cảnh tượng này!
Cánh tay cụt một nửa!
Toàn bộ mũi!
Hai cánh môi!
Hai chân bị đứt lìa!
Cảnh tượng trước mắt đầy kinh khủng!
Cứu Chu bí thư bọn họ đi!
Ai da! Tiêu rồi tiêu rồi!
Mau gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!
Người của huyện Thành Cương đều la lên, có vài người sắc mặt trắng bệch lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, nhưng không ai dám vào cứu người.
Còn có vật rơi!
Không ai muốn đi theo vết chân của bọn họ!
Rầm! Lại có một cây cờ lê rơi xuống!
Đổng Học Bân nằm trên mặt đất nhìn tên cảnh sát bên kia một chút, lại nhìn Chu Duy Tôn tổng mấy người, trong lòng cũng tương đối thỏa mãn, hắn không muốn giết chết người, như vậy ngược lại không đạt được mục đích trừng trị bọn họ, cũng quá đơn giản, hiện tại tám người này tất cả đều tàn phế, mục đích của Đổng Học Bân cũng đ5t được, các người thiếu chút nữa làm cho vợ và đứa nhỏ của tôi chết, còn luôn mồm không thừa nhận cắn ngược chúng tôi, tốt, tôi cho các người tàn phế cả đời, dùng nửa đời sau để suy nghĩ về hành động của các người ngà hôm nay, Đổng Học Bân nghĩ cái này rất công bằng, bằng không dưới tình huống huyện Thành Cương bọn họ hủy diệt chứng cứ thì Đổng Học Bân cũng chẳng có biện pháp làm gì được cả. Nếu không có nghiêm phạt thích đáng, bọn họ sau này sẽ không hối cải, chỉ tiếp tục trở thành bại hoại trong đội ngũ cán bộ!
Thật ra Đổng Học Bân cũng đã cho bọn họ cơ hội.
Nếu như có người đứng ra chỉ rõ là ai đẩy Tuệ Lan, nếu như bọn họ không hủy diệt chứng cứ, nếu như bọn họ không kêu gào với cán bộ của thành phố Phần Châu, nếu như lần này xảy ra chuyện bọn họ không làm ra hành động vì tính mạng bản thân mà hi sinh người khác, Đổng Học Bân cũng sẽ không ra tay độc ác như thế.
Thế nhưng ...
Chu Duy kéo người cán bộ bên cạnh làm lá chắn ...
Hai người cảnh sát vì bỏ chạy mà đẩy ngã Đổng Học Bân ...
Đổng Học Bân đã hoàn toàn không còn hy vọng với đám người này, tự nhiên sẽ không lưu tình, rất nhiều vật rơi vốn không phải rơi hướng bọn họ, bất quá đều bị Đổng Học Bân dùng STOP điều chỉnh lại. Vừa thay đổi phương hướng vừa gia tăng thêm lực, lúc này mới tạo thành tràng diện kinh khủng như vậy, nhìn tám người hoặc khóc ngất hoặc kêu thảm thiết kia, Đổng Học Bân trong lòng cũng hết giận.
Lúc này chỉ còn một mình hắn là không tổn thương.
Đổng Học Bân cũng đỡ mặt đất đứng lên.
Chu Duy lại có thể không ngất, ôm cái đùi đã không còn nửa phần dưới của mình, đau đến nổi mồ hôi chảy ra, thấy chỉ có một mình Đổng Học Bân có thể cử động, Chu Duy không khỏi quát lớn : Cứu tôi đi! Đến lúc này rồi, Chu Duy vẫn là cái thái độ không hề hối cải, một tên thư ký, sau khi thiếu chút nữa hại chết vợ con Đổng Học Bân còn nạt nộ ra lệnh : Nhặt lấy chân của tôi! Nhanh lên! Hắn không ngốc, biết với trình độ y học hiện nay, chỉ cần đem phần bị đứt lìa ra khâu lại kịp lúc, thì vẫn có hy vọng hồi phục rất lớn.
Còn ồn ào?
Còn nạt nộ bảo tôi cứu người?
Mà là cái thái độ này?
Đổng Học Bân lại một lần nữa bị người của huyện Thành Cương làm cho buồn bực, lúc đó Tuệ Lan bị các người đẩy ngã sao không thấy các người đi cứu người? Chỉ lo bản thân bỏ chạy! Cuối cùng vẫn là người của thành phố Phần Châu cứu vợ của tôi đưa tới bệnh viện! Các người không chỉ thiếu chút hại chết vợ tôi, cuối cùng ngay cả hỗ trợ cũng không có! Bây giờ còn muốn tôi cứu người! Còn gào thét nạt nộ với tôi? Ha ha! Anh đang giỡn chơi với tôi hả?
Cứu anh?
Được!
Tôi sẽ cứu anh!
Đổng Học Bân thật sự đi cứu người, bất quá biểu tình của hắn vội vội vàng vàng, bước chân cũng không ổn, lảo đảo đi tới trước mặt Chu Duy.
Chu Duy kêu lên : Nhanh!
Tới tới! Đổng Học Bân cúi đầu muốn kéo hắn ra.
Nhưng đúng lúc này, hai chân của Đổng Học Bân tự vấp, bước chân ngã xuống, không cẩn thận dẫm lên chân của Chu Duy, không phải là chổ đùi trên chân hắn, mà là phần chân đã bị chặt lìa ra, bẹp một tiếng, phần da thịt và phần xương không rõ ràng ở mặt ngoài đã bị Đổng Học Bân dẫm nát, đúng vậy, là dẫm nát, chân đều thay đổi hình dạng, máu và thịt tất cả đều trở nên bầy nhầy, phải biết rằng, y học hiện nay tuy phát triển, nhưng cũng có cực hạn, bác sĩ ngoại khoa đúng là có thể khâu lại một khúc chân mới đứt lìa, nhưng tuyệt đối không cách nào cứu được cho phần chân bị nát bấy cả, Đổng Học Bân dẫm như vậy giống như dẫm nát hy vọng của Chu Duy.
Chu Duy thấy được, con mắt đỏ lên : A! Anh làm gì thế! Chân của tôi! Chân của tôi!
Xin lỗi, đứng không vững! Đổng Học Bân ngoài miệng xin lỗi, nhưng trong giọng đã có ý giận, cúi đầu đỡ lấy hắn, lại có một vật rơi xuống, kết quả rất là trùng hợp, Đổng Học Bân kéo chân của hắn ra, nhưng hai chân đột nhiên trượt ngã, tụt tay ra, chân trái của Chu Duy rơi xuống đất, kết quả là đúng ngay tầm rơi của vật liệu!
Bốp một tiếng!
Máu tươi lại tung tóe! Chân trái của hắn ta bây giờ cũng thành thịt nát!
A! Chu Duy quay lại chửi ầm lên với Đổng Học Bân : Thằng chó đẻ!
Tức giận công tâm, mất máu quá nhiều, đau đớn khó nhịn, Chu Duy chửi xong liền ngất đi!
Người bên ngoài cũng đều thấy được, bất quá bọn họ đều cho rằng Đổng Học Bân không phải cố ý, không có biện pháp, tràng diện thê thảm như vậy, nguy cơ không ngừng, tố chất tâm lý cho dù tốt cũng không thể bình tĩnh nổi, loại thời điểm này run tay run chân là khó tránh khỏi, giữ mạng mới là then chốt, hai chân không còn thì không còn. Cho nên vừa thấy Chu Duy không chỉ gào thét kêu Đổng Học Bân cứu hắn, cuối cùng thậm chí còn chửi người ta, trong lòng mọi người cũng cảm thấy kinh tởm Chu Duy, người ta có ý tốt cứu anh mà anh lại nạt nộ người ta, người ta thiếu nợ anh hả? Loại người gì vậy!
Ngay cả người của huyện Thành Cương đều không thể nhìn được, biết Chu bí thư là bị đau đến điên rồi, trong lòng đã không còn suy nghĩ, tất cả đều là hiện ra một mặt ti tiện nhất của nhân tính.
Lúc này mới có thể thấy rõ được con người!
Với loại người như Chu Duy, đừng nói là người không liên quan, mà ngay cả mấy người khoa viên bên ngoài cũng không muốn đi cứu hắn!
Nhưng Đổng Học Bân không có!
Đổng Học Bân kéo Chu Duy đến cửa lớn!
Người của huyện Thành Cương đều kinh ngạc nhìn Đổng Học Bân, nghĩ hắn quá tốt, vợ bị Chu Duy bọn họ đẩy ngã suýt chết, Chu Duy kêu gào hắn đi cứu mình mà còn kêu gào hung ác như vậy, nếu như người khác khẳng định đã sớm bỏ lại hắn, nhưng Đổng Học Bân còn có thể buông ân oán đi cứu người!
Lúc này mới gọi là cán bộ!
Lúc này mới gọi là đảng viên!
Mọi người nhất thời thổn thức không ngớt, thấy đã không còn vật rơi, nguy hiểm cũng không lớn, khoa viên huyện Thành Cương cũng nhanh chóng đi hỗ trợ!
Nhanh giúp một tay!
Cầm máu! Ai có khăn giấy?
Xe cứu thương sao còn chưa tới?
Bên trong còn có người! Trước cứu người ở bên trong!
Đổng Học Bân ở hiện trường chỉ huy, ở đây là hắn cấp bậc cao nhất.
Nhưng bọn họ không biết, Đổng Học Bân thằng nhãi này sao có thể cao thượng như vậy, tính cách có thù tất báo của hắn rất có tiếng trong thể chế, sở dĩ đem Chu Duy cứu ra, đó là Đổng Học Bân sợ hắn ta bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, như vậy mình chặt đứt hai chân hắn nghiền nát đùi hắn cũng không có ý nghĩa, hắn muốn giết chết một người thì quá đơn giản, căn bản là không cần cố sức như thế, lấy đạo của người trả lại cho người, làm như vậy hoàn toàn là xuất phát từ nghiêm phạt và trả thù, Đổng Học Bân cũng không muốn hắn ta chết, hắn muốn đám người Chu Duy nửa đời sau đều sống trong bóng ma, hắn cho rằng đây mới là nghiêm phạt tốt nhất và lớn nhất đối với bọn họ.
Kết quả là, Đổng Học Bân lại quay về đi cứu người!
Gió đã nhỏ, cát bụi cũng dần dần rút đi!
Rất nhiều người đều sợ nguy hiểm, không dám đi sâu vào bên trong.
Nhưng Đổng Học Bân dám, hắn thừa dịp bão cát còn một mình tiến vào, nhân cơ hội loạn mà làm nát cánh tay lổ tai, đương nhiên, hắn không dùng giầy, mà dùng tảng đá đập nát dưới tác dụng của STOP, muốn một lần nữa hồi phục? Đổng Học Bân sao có thể cho bọn họ cơ hội này, hoàn toàn chặt đứt hy vọng cuối cùng của bọn họ, một chút dư địa cũng không cho bọn họ!
Một lát sau.
Người được cứu ra!
Đổng Học Bân ra sức nhất, một người cứu ra năm người!
Ba người còn lại là khoa viên huyện Thành Cương và một ít dân chúng lá gan lớn thấy việc nghĩa hăng hái làm đem người lôi ra, đều mệt không nhẹ, thở gấp liên tục, bên trong thể lực thật ra chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là bị dọa, bởi vì hình dạng của tám người thật sự có chút thảm!
Băng bó lại!
Vết thương được xử lý đơn giản!
Bảy người của huyện Thành Cương và Tôn tổng của công ty kiến trúc đều coi như là bảo vệ được cái mạng!
Mấy người khoa viên lòng còn sợ hãi ngồi xuống đất, nhìn mấy người cán bộ Chu Duy dẫn đầu, có hai người lại không được chạy ra một bên ói vài cái!
Không chân thì có không chân!
Không đùi thì có không đùi!
Không tay cũng có không tay!
Tám người tất cả đều tàn!
Mấy người khoa viên đều biết, đám người Chu Duy Tôn tổng đời này coi như xong, đừng nói không có khả năng giữ được công tác, kiếp này cho dù sinh hoạt bình thường cũng không quá hiện thực, nhất là Chu Duy và mấy người cảnh sát bị thương nặng, nếu như không ai chăm sóc, sinh hoạt phỏng chừng cũng không có thể tự gánh vác!
Chỉ có Đổng Học Bân không có việc gì!
Chỉ có Đổng Học Bân một người bình yên vô sự!
Dân chúng không rõ ràng lắm, nhưng mấy người khoa viên của huyện Thành Cương đều lý giải một ít nội tình, thấy đến đây, mấy người cũng kinh hồn khiếp đảm!
Chuyện lần này quá trùng hợp!
Vợ của Đổng Học Bân vừa bởi vì vật rơi gặp chuyện không may!
Đám người Chu Duy trong nháy mắt cũng bởi vì vật rơi đã xảy ra chuyện?
Cái này chẳng lẽ là báo ứng? ?
Nghiêm phạt của ông trời đối với bọn họ? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|