Trong phòng bệnh.
Đổng Học Bân tiến vào, y tá cũng đi theo.
Phiền cô ra ngoài một chút! Đổng Học Bân nhìn cô ấy : Tôi có vài lời muốn nói với vợ tôi
Biểu tình của cô y tá bị kiềm hãm một chút, à một tiếng, cũng bị Đổng Học Bân dọa : Vậy có việc nhấn chuông
Đưa tay đóng cửa lại, Đổng Học Bân hít sâu một hơi, sau khi cắn răn thì đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, lúc này trong đầu hắn trống rỗng, máu đều lên trên mặt, hình như tóc gáy toàn thân đều bị phẫn nộ làm dựng lên, dừng cũng không dừng được. Hắn nghĩ tới hình ảnh vợ bị người ta đẩy ngã trong gió, nghĩ tới hình ảnh vợ ôm bụng đau đớn, nghĩ tới hình ảnh nhàn nhã ung dung của Lý Chí Tân bên ngoài phòng cấp cứu, càng nghĩ tới hình ảnhđám người của huyện Thành Cương ngược lại còn ồn ào lớn tiếng quát mắng mình.
Tức sôi trào máu!
Lửa giận tận trời!
Cơn giận của Đổng Học Bân lúc này đã không còn cách nào dùng từ hình dung! Cái này đã không còn là xung đột mâu thuẫn và đấu tranh chính trị nữa! Nếu không phải mạng vợ lớn, nếu không phải đứa nhỏ của mình may mắn, hai mẹ con đã không còn! Đây là thâm thù đại hận! Đây là huyết hải thâm cừu!
Nghĩ ... Gì vậy? Tạ Tuệ Lan tỉnh dậy, tựa trên gường nhìn hắn, tựa như thương thế đã tốt hơn nhiều, đã có thể ngồi tựa nửa người, bất quá nói chuyện vẫn hơi khó khăn, hình như không còn khí lực vậy, Đổng Học Bân chỉ dùng REVERSE khôi phục lại chổ bụng cho vợ, cái khác thì không có, cho nên muốn hồi phục còn sớm.
Không có việc gì Đổng Học Bân nắm tay nàng nói.
Tạ Tuệ Lan nói : Nghe lão Liêu bọn họ nói?
Đổng Học Bân ừm một cái : Ai đẩy ngã em, nói cho anh biết
Tạ Tuệ Lan cũng sờ sờ tay hắn : Lúc đó bão cát ... Quá lớn, Tạ tỷ anh cũng ... Che mắt, không thấy rõ, trên vai bị đẩy một cái, sau đó ngã xuống ... Sa đó thì cái gì cũng không biết ... Dừng lại một chút, cô ấy nói tiếp : Chuyện này anh ... Không cần lo. Chờ Tạ tỷ anh ra viện, em ... Làm, hiện tại em chỉ sợ đứa nhỏ ... Có việc. Lỡ như có ảnh hưởng ... Cho dù báo được thì sau khi sinh cũng ...
Đổng Học Bân nói : Em yên tâm đi, anh cam đoan đứa nhỏ không có một chút ảnh hưởng, đừng quên anh cũng là bác sĩ. Tin tưởng anh, không cần lo lắng
Di chứng quả thật sẽ có.
Nhưng dưới tác dụng của REVERSE, không còn việc gì.
Hiện tại đứa nhỏ trong bụng của Tuệ Lan cũng đã khôi phục lại trạng thái không bị thương một ngày trước đó.
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu : Vậy ... Được, ừm, người của huyện Thành Cương đều đi ... Chổ nào rồi?
Không biết Đổng Học Bân nghiêm mặt nói : Sau khi em được đưa đến đây cấp cứu thì không thấy bọn họ, em nhớ lại xem, lúc đó là ai đẩy em?
Tạ Tuệ Lan lắc đầu, Không nghĩ ra.
Vậy chính là bọn họ đều có phần, được! Anh đã biết. Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: Em không cần phải xen vào, bọn họ một người cũng chạy không được!
Chờ em xuất viện. . . Em làm!
Em cứ dưỡng thương đi, còn lại giao cho anh!
Mỗi lần Đổng Học Bân muốn ồn ào hoặc lúc xung đột với người, Tạ Tuệ Lan bình thường sẽ khuyên hắn vài câu phải chú ý ảnh hưởng hoặc là bình tĩnh, nhưng lần này Tạ Tuệ Lan không có ngăn cản hắn. Rất hiển nhiên, vợ cũng bị hành vi của huyện Thành Cương chọc giận, có thể nếu như chỉ là Tuệ Lan bị thương, cô ấy sẽ không thế nào, nhưng đứa nhỏ suýt nữa đã không còn, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hai vợ chồng không phát hỏa mới là lạ.Anh được không?
Đổng Học Bân nói: Em nói đi?
Tạ Tuệ Lan gật đầu một cái, Được, loại sự tình này. . . Anh am hiểu, vậy em sẽ không. . . Giành với anh!
Đổng Học Bân cẩn thận tránh vết thương trên tay của cô ấy, hôn bàn tay của vợ một ái, Nếu như không để cho bọn chúng thân bại danh liệt, anh từ nay về sau đổi họ!
Tạ Tuệ Lan ừm nói: Lúc đó tổng cộng. . . Bảy người, huyện trưởng Lý Chí Tân, thư ký của ... Ông ta, còn có. . . Em không nhận ra, nhưng tất cả đều là. . . Ban chỉ huy của ... công trình đại viện huyện uỷ mới. . .. . . Và một người phụ trách của công ty kiến trúc theo bọn họ. . . Cùng nhau thị sát. . ..
Đổng Học Bân nói: Một giám đốc công ty và sáu huyện cán bộ, ừm, anh nhớ kỹ.
Có chút. . . Mệt mỏi. Tạ Tuệ Lan chớp chớp mí mắt, Muốn. . . Ngủ một chút.
Em nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Đổng Học Bân đỡ cô ấy để cô ấy nằm trên giường, Ngủ một hồi, tỉnh dậy anh sẽ cho em một công đạo.
Ừm. Tạ Tuệ Lan nhắm hai mắt lại.
Đổng Học Bân không sốt ruột đi, mà là đau lòng ngồi ở bên giường vuốt tay vợ, dỗ cô ấy ngủ xong, Đổng Học Bân mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô ấy.
Reng reng reng.
Điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân cũng không nhìn dãy số, A lô, ai vậy.
Tôi Khương Phương Phương. Là Khương huyện trưởng gọi tới, âm thanh lộ ra một vẻ thân thiết, Nghe huyện Thành Cương bên kia nói vợ cậu trượt chân? Bị thương rất nặng?
Trượt chân? Đổng Học Bân lạnh mặt.
Không phải trượt chân? Khương Phương Phương nói: Cụ thể chuyện gì xảy ra?
Đổng Học Bân giọng căm hận nói: Tuệ Lan vừa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng! Đứa nhỏ cũng miễn cưỡng bảo vệ! Bất quá không phải trượt chân! Lúc đó trên đại viện huyện uỷ mới có tài liệu thi công bị gió thổi xuống! Là Lý Chí Tân và một đám cán bộ của huyện Thành Cương bỏ chạy đẩy ngã vợ tôi!
Bên kia im lặng một chút, Cậu xác định?
Rất xác định! Đổng Học Bân nói: Đồng chí của thành phố Phần Châu thấy rõ ràng!
Khương Phương Phương phỏng chừng cũng rõ ràng, nói: Huyện Thành Cương vừa báo lên tin tức rằng là vợ của cậu tự mình trượt chân, lúc này mới bị chảy máu!
Bọn họ báo cho thành phố như thế?
Không sai, Lý Chí Tân Lý huyện trưởng báo.
Thành phố Phần Châu là tới thành phố Mai Hà điều tra nghiên cứu, xảy ra loại sự tình này khẳng định phải báo lên.
Nghe vậy, Đổng Học Bân giận dữ cười ngược, Được! Trách nhiệm trốn tránh thật sạch sẽ! Hắn không ngờ rằng huyện Thành Cương từ trên xuống dưới lại có thể ti tiện như thế!
Khương Phương Phương lập tức nói: Cậu chờ, tôi hiện tại đi qua.
Đổng Học Bân biết ý tốt của Khương Phương Phương, bất quá vẫn nói: Cảm ơn, không cần ngài, đây là chuyện làm chồng làm cha của tôi, tôi có thể xử lý!
Bọn họ nếu như cắn chết nói không quan hệ với bọn họ, cậu xử lý như thế nào?
Bên tôi có chứng nhân, tôi đi tìm chứng cứ! Đổng Học Bân có câu chưa nói, cho dù không có chứng cứ, hắn cũng có biện pháp của mình khiến cho đám khốn nạn này chết cũng không biết chết như thế nào!
Cúp cú điện thoại này, lại có rất nhiều điện thoại gọi vào!
Bồ An, Diêu Thúy, Giản Hướng Vinh, Lữ Chí, vân vân, tất cả mọi người biết vợ và đứa nhỏ của Đổng huyện trưởng đã xảy ra chuyện!
Đổng Học Bân không nhiều lời với bọn họ, qua loa cúp điện thoại, ánh mắt cũng âm u lạnh lẽo đến đáng sợ, nhìn tòa đại viện huyện uỷ mới phía cách đó không xa, từ nơi này có thể thấy được!
Lần trước các người cố ý phái thôn dân chặn đường vây công chúng tôi cũng không sao!
Tôi còn không tính sổ với các người! Lần này thiếu chút hại chết vợ và đứa nhỏ của tôi? ?
Lý Chí Tân!
Huyện Thành Cương!
Các người xong rồi!
Con mẹ nó một người cũng đừng nghĩ chạy! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đổng Học Bân tiến vào, y tá cũng đi theo.
Phiền cô ra ngoài một chút! Đổng Học Bân nhìn cô ấy : Tôi có vài lời muốn nói với vợ tôi
Biểu tình của cô y tá bị kiềm hãm một chút, à một tiếng, cũng bị Đổng Học Bân dọa : Vậy có việc nhấn chuông
Đưa tay đóng cửa lại, Đổng Học Bân hít sâu một hơi, sau khi cắn răn thì đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, lúc này trong đầu hắn trống rỗng, máu đều lên trên mặt, hình như tóc gáy toàn thân đều bị phẫn nộ làm dựng lên, dừng cũng không dừng được. Hắn nghĩ tới hình ảnh vợ bị người ta đẩy ngã trong gió, nghĩ tới hình ảnh vợ ôm bụng đau đớn, nghĩ tới hình ảnh nhàn nhã ung dung của Lý Chí Tân bên ngoài phòng cấp cứu, càng nghĩ tới hình ảnhđám người của huyện Thành Cương ngược lại còn ồn ào lớn tiếng quát mắng mình.
Tức sôi trào máu!
Lửa giận tận trời!
Cơn giận của Đổng Học Bân lúc này đã không còn cách nào dùng từ hình dung! Cái này đã không còn là xung đột mâu thuẫn và đấu tranh chính trị nữa! Nếu không phải mạng vợ lớn, nếu không phải đứa nhỏ của mình may mắn, hai mẹ con đã không còn! Đây là thâm thù đại hận! Đây là huyết hải thâm cừu!
Nghĩ ... Gì vậy? Tạ Tuệ Lan tỉnh dậy, tựa trên gường nhìn hắn, tựa như thương thế đã tốt hơn nhiều, đã có thể ngồi tựa nửa người, bất quá nói chuyện vẫn hơi khó khăn, hình như không còn khí lực vậy, Đổng Học Bân chỉ dùng REVERSE khôi phục lại chổ bụng cho vợ, cái khác thì không có, cho nên muốn hồi phục còn sớm.
Không có việc gì Đổng Học Bân nắm tay nàng nói.
Tạ Tuệ Lan nói : Nghe lão Liêu bọn họ nói?
Đổng Học Bân ừm một cái : Ai đẩy ngã em, nói cho anh biết
Tạ Tuệ Lan cũng sờ sờ tay hắn : Lúc đó bão cát ... Quá lớn, Tạ tỷ anh cũng ... Che mắt, không thấy rõ, trên vai bị đẩy một cái, sau đó ngã xuống ... Sa đó thì cái gì cũng không biết ... Dừng lại một chút, cô ấy nói tiếp : Chuyện này anh ... Không cần lo. Chờ Tạ tỷ anh ra viện, em ... Làm, hiện tại em chỉ sợ đứa nhỏ ... Có việc. Lỡ như có ảnh hưởng ... Cho dù báo được thì sau khi sinh cũng ...
Đổng Học Bân nói : Em yên tâm đi, anh cam đoan đứa nhỏ không có một chút ảnh hưởng, đừng quên anh cũng là bác sĩ. Tin tưởng anh, không cần lo lắng
Di chứng quả thật sẽ có.
Nhưng dưới tác dụng của REVERSE, không còn việc gì.
Hiện tại đứa nhỏ trong bụng của Tuệ Lan cũng đã khôi phục lại trạng thái không bị thương một ngày trước đó.
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu : Vậy ... Được, ừm, người của huyện Thành Cương đều đi ... Chổ nào rồi?
Không biết Đổng Học Bân nghiêm mặt nói : Sau khi em được đưa đến đây cấp cứu thì không thấy bọn họ, em nhớ lại xem, lúc đó là ai đẩy em?
Tạ Tuệ Lan lắc đầu, Không nghĩ ra.
Vậy chính là bọn họ đều có phần, được! Anh đã biết. Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: Em không cần phải xen vào, bọn họ một người cũng chạy không được!
Chờ em xuất viện. . . Em làm!
Em cứ dưỡng thương đi, còn lại giao cho anh!
Mỗi lần Đổng Học Bân muốn ồn ào hoặc lúc xung đột với người, Tạ Tuệ Lan bình thường sẽ khuyên hắn vài câu phải chú ý ảnh hưởng hoặc là bình tĩnh, nhưng lần này Tạ Tuệ Lan không có ngăn cản hắn. Rất hiển nhiên, vợ cũng bị hành vi của huyện Thành Cương chọc giận, có thể nếu như chỉ là Tuệ Lan bị thương, cô ấy sẽ không thế nào, nhưng đứa nhỏ suýt nữa đã không còn, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan hai vợ chồng không phát hỏa mới là lạ.Anh được không?
Đổng Học Bân nói: Em nói đi?
Tạ Tuệ Lan gật đầu một cái, Được, loại sự tình này. . . Anh am hiểu, vậy em sẽ không. . . Giành với anh!
Đổng Học Bân cẩn thận tránh vết thương trên tay của cô ấy, hôn bàn tay của vợ một ái, Nếu như không để cho bọn chúng thân bại danh liệt, anh từ nay về sau đổi họ!
Tạ Tuệ Lan ừm nói: Lúc đó tổng cộng. . . Bảy người, huyện trưởng Lý Chí Tân, thư ký của ... Ông ta, còn có. . . Em không nhận ra, nhưng tất cả đều là. . . Ban chỉ huy của ... công trình đại viện huyện uỷ mới. . .. . . Và một người phụ trách của công ty kiến trúc theo bọn họ. . . Cùng nhau thị sát. . ..
Đổng Học Bân nói: Một giám đốc công ty và sáu huyện cán bộ, ừm, anh nhớ kỹ.
Có chút. . . Mệt mỏi. Tạ Tuệ Lan chớp chớp mí mắt, Muốn. . . Ngủ một chút.
Em nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Đổng Học Bân đỡ cô ấy để cô ấy nằm trên giường, Ngủ một hồi, tỉnh dậy anh sẽ cho em một công đạo.
Ừm. Tạ Tuệ Lan nhắm hai mắt lại.
Đổng Học Bân không sốt ruột đi, mà là đau lòng ngồi ở bên giường vuốt tay vợ, dỗ cô ấy ngủ xong, Đổng Học Bân mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô ấy.
Reng reng reng.
Điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân cũng không nhìn dãy số, A lô, ai vậy.
Tôi Khương Phương Phương. Là Khương huyện trưởng gọi tới, âm thanh lộ ra một vẻ thân thiết, Nghe huyện Thành Cương bên kia nói vợ cậu trượt chân? Bị thương rất nặng?
Trượt chân? Đổng Học Bân lạnh mặt.
Không phải trượt chân? Khương Phương Phương nói: Cụ thể chuyện gì xảy ra?
Đổng Học Bân giọng căm hận nói: Tuệ Lan vừa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng! Đứa nhỏ cũng miễn cưỡng bảo vệ! Bất quá không phải trượt chân! Lúc đó trên đại viện huyện uỷ mới có tài liệu thi công bị gió thổi xuống! Là Lý Chí Tân và một đám cán bộ của huyện Thành Cương bỏ chạy đẩy ngã vợ tôi!
Bên kia im lặng một chút, Cậu xác định?
Rất xác định! Đổng Học Bân nói: Đồng chí của thành phố Phần Châu thấy rõ ràng!
Khương Phương Phương phỏng chừng cũng rõ ràng, nói: Huyện Thành Cương vừa báo lên tin tức rằng là vợ của cậu tự mình trượt chân, lúc này mới bị chảy máu!
Bọn họ báo cho thành phố như thế?
Không sai, Lý Chí Tân Lý huyện trưởng báo.
Thành phố Phần Châu là tới thành phố Mai Hà điều tra nghiên cứu, xảy ra loại sự tình này khẳng định phải báo lên.
Nghe vậy, Đổng Học Bân giận dữ cười ngược, Được! Trách nhiệm trốn tránh thật sạch sẽ! Hắn không ngờ rằng huyện Thành Cương từ trên xuống dưới lại có thể ti tiện như thế!
Khương Phương Phương lập tức nói: Cậu chờ, tôi hiện tại đi qua.
Đổng Học Bân biết ý tốt của Khương Phương Phương, bất quá vẫn nói: Cảm ơn, không cần ngài, đây là chuyện làm chồng làm cha của tôi, tôi có thể xử lý!
Bọn họ nếu như cắn chết nói không quan hệ với bọn họ, cậu xử lý như thế nào?
Bên tôi có chứng nhân, tôi đi tìm chứng cứ! Đổng Học Bân có câu chưa nói, cho dù không có chứng cứ, hắn cũng có biện pháp của mình khiến cho đám khốn nạn này chết cũng không biết chết như thế nào!
Cúp cú điện thoại này, lại có rất nhiều điện thoại gọi vào!
Bồ An, Diêu Thúy, Giản Hướng Vinh, Lữ Chí, vân vân, tất cả mọi người biết vợ và đứa nhỏ của Đổng huyện trưởng đã xảy ra chuyện!
Đổng Học Bân không nhiều lời với bọn họ, qua loa cúp điện thoại, ánh mắt cũng âm u lạnh lẽo đến đáng sợ, nhìn tòa đại viện huyện uỷ mới phía cách đó không xa, từ nơi này có thể thấy được!
Lần trước các người cố ý phái thôn dân chặn đường vây công chúng tôi cũng không sao!
Tôi còn không tính sổ với các người! Lần này thiếu chút hại chết vợ và đứa nhỏ của tôi? ?
Lý Chí Tân!
Huyện Thành Cương!
Các người xong rồi!
Con mẹ nó một người cũng đừng nghĩ chạy! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|