Buổi chiều.
Nổi gió, còn không nhỏ.
Vù vù vù vù, giống như tiếng khóc.
Tất cả mọi người vừa ăn cơm nước xong từ căn tin đi ra đều bị gió thổi làm cho lắc lư, cũng may trận gió này chỉ là gió nhỏ, nhưng cát bụi vẫn bay lên mù mịt.
Đổng huyện trưởng
Tiểu Diêu, đang tìm cô đây
Gió to thật, phù, ngài nói đi
Tôi đi huyện Thành Cương làm việc, ngày mai mới trở về
Vậy tôi đi với ngài? Bằng không tôi tìm tài xế?
Không cần, một mình tôi đi là được, bên này có việc tùy thời liên hệ tôi
Tốt, trên đường nhất định chú ý an toàn, ngày hôm nay có gió cấp sáu đấy
Được, cô bận đi, nhanh chóng vào ký túc xá đi, đừng để gió thổi hư da, ha ha
Đổng Học Bân đứng trong đại viện cũng nheo con mắt lại, tận lực không cho gió bụi thổi vào mắt, sau đó đẩy tay cho Diêu Thúy trở về, hắn không lên lầu, mà hơi nghiêng người đi đến chiếc Land Rover của mình, nhanh chóng đóng cửa xe lại. Phù, tóc bị thổi loạn rồi, mở kính ra soi chải chải lại đơn giản, cuối cùng còn phủi đất cát trên người.
Cái khí trời này.
Thật khó chịu.
Đổng Học Bân mới đến có hai tháng, vẫn không quá quen, da hắn vốn khá dày, nhưng kết quả mới bị thổi vài ngày đã cảm giác được da khô rõ ràng. Thật ra trước đây gió của bên kinh thành và thành phố Phần Châu nơi hắn công tác cũng không nhỏ, cách một tháng tới một trận, b61t quá dù sao thì thành phố được xây dựng và xanh hóa tốt, trong gió cũng không có nhiều cát gì, nhưng huyện Trinh Thủy thì không giống, xung quanh có núi hoang, rất nhiều đường đi đều không phải bằng nhựa, mà là cái loại đường đất được cán cho bằng, là cái loại có gió thổi là bốc bụi lên.
Nhìn mấy người lắc lư do gió thổi chạy vào trong ký túc xá, Đổng Học Bân nhấn ga, xe chạy ra khỏi đại viện.
Trên đường đi.
Đổng Học Bân gọi điện cho Tạ Tuệ Lan.
Tít tít tít, vợ tiếp : A lô, tiểu Bân?
Đổng Học Bân cười nói : Dang ở đâu vậy? Có bị gió thổi không?
Đang ở trong xe, ha ha, thiếu chút nữa là bị thổi Tạ Tuệ Lan nói.
Ơ, em đã đi? Đi huyện Thành Cương? Anh còn nói muốn đi cùng với em. Đổng Học Bân nói: Buổi chiều anh cũng đi huyện Thành Cương làm việc.
Anh làm việc gì?
Điều tra nghiên cứu, nghiên cứu một công trình của bọn họ.
Ha ha. Vậy tên nhóc anh buổi tối ở không được hả?
Ở được, không cần huyện Thành Cương an bài, hai ta đi khách sạn ở.
Được, vậy anh đặt khách sạn đi, chúng ta gặp mặt, buổi chiều nghiên cứu một chút rồi em tranh thủ về sớm, đến lúc đó gửi địa chỉ cho em.
Được, cứ như vậy.
Lái xe cẩn thận một chút, gió lớn.
Biết rồi, em cũng chú ý đừng cảm lạnh. Bên kia nếu như cũng có gió lớn như vậy thì đừng điều tra nghiên cứu cái gì, thổi khô đứa nhỏ thì làm sao bây giờ.
Tạ tỷ anh đều biết, ha ha.
Em bận việc của em đi, cúp trước.
. . .
Không lâu sau.
Buổi chiều một giờ.
Đổng Học Bân vào địa giới huyện Thành Cương, cũng không biết là gió ngừng hay là tạm thời nhỏ. Cát bụi cũng không mù mịt. ánh mắt của Đổng Học Bân cũng hạ xuống, rút thuốc ra hút. Tầm nhìn cao, cũng không cần nhìn đường thế nào.
Bỗng nhiên, một bóng người hiện ra trước cửa xe.
Hình như là một thôn dân, đang ngồi trên một cái ghế, ở ven đường nhìn phương hướng của Đổng Học Bân. Trên mặt có nét, nhìn qua không giống như người tốt. Đổng Học Bân cũng nhìn gã một cái, có chút nhìn quen mắt. Người thôn dân nhìn thấy là Land Rover, sắc mặt hơi đổi, trở nên có chút hung dữ và phẫn nộ, bất quá hành động thì ngược lại, ngay cả cái ghế cũng không dọn nhanh chóng lui về bụi cỏ phía sau, không đi ra.
Làm cái gì vậy?
À, là theo dõi à?
Đổng Học Bân có chút rõ ràng, con đường này hắn vô cùng quen thuộc, chính là con đường lần kia từ thành phố trở về đi cùng Khương huyện trưởng bị người vây công, thấy trên đùi của thôn dân tựa như còn có chút bị thương, hơn nữa dấu vết trên mặt, Đổng Học Bân phỏng chừng người nọ khẳng định là một người mấy người bị mình đánh qua, cái này rõ ràng là canh gác đây mà, nếu như thấy xe thích hợp thì sẽ báo tin, sau đó đối phương sẽ chặn lại thu phí qua đường, nếu là xe cảnh sát hoặc là xe không thể chặn, gã khẳng định sẽ báo tin rút lui.
Land Rover của Đổng Học Bân tự nhiên thuộc về cái loại không thể đụng vào.
Giáo huấn lần trước bọn họ đã lĩnh giáo, không ai còn dám cản hắn xe.
Quả nhiên, khi Đổng Học Bân đi một hồi, thì thấy thân ảnh của bốn năm người cách đó không xa khoảng chừng đều rời đi, trên đường còn có vết tích của chướng ngại vật bị kéo đi, kéo ra một dấu kéo thật dài vào bụi cỏ, rất nhiều thôn dân đều nghiêm mặt nhìn Land Rover.
Đổng Học Bân có chút giận, cố ý đem xe ngừng lại.
Mấy người thôn dân vừa nhìn, cũng không dám trừng hắn, cuống quít chạy tứ tán, biến mất không thấy.
Còn mẹ nó không có trí nhớ! Đổng Học Bân thật ra tức giận cũng không phải cái đám thôn dân này, mà là lãnh đạo của huyện Thành Cương!
Lần trước xảy ra sự kiện ác liệt như vậy, mình một người thường vụ phó huyện trưởng bị ngăn chặn, huyện trưởng Khương Phương Phương đều bị thôn dân phun đàm ở trên người, huyện Thành Cương lại có thể làm bộ không biết, vẫn phóng túng những người này chặn đường cướp đoạt thu phí qua đường, cái này có chút quá đáng? Bất quá ngẫm lại Đổng Học Bân cũng nhớ ra, chuyện tình ngay lúc đó huyện Thành Cương cố ý tìm người chặn đường gây sự, vì là trút giận cho lãnh đạo thành phố, một loạt chặn đường đều là lãnh đạo của huyện Thành Cương bọn họ an bài, sau đó cảnh sát của huyện Thành Cương hiển nhiên không có bắt đám thôn dân này, thấy như vậy ngược lại còn cho bồi thường và ưu đãi? Sở trưởng bị tạm thời cách chức kia sợ là cũng được phục chức? ?
Mẹ nó!
Các người kiêu ngạo quá?
Cố ý chơi khinh huyện chúng tôi? ?
Đổng Học Bân lại một lần nữa bị lãnh đạo của huyện Thành Cương làm cho giận!
Nghiêm mặt nhìn một hồi, thấy thôn dân đều chạy, Đổng Học Bân mới nhấn ga lái xe, hắn phải tìm một cơ hội cho huyện Thành Cương một chút giáo huấn!
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, dĩ nhiên là của cục trưởng cục giáo dục Liêu Nhất Dân đi cùng Tuệ Lan tới điều tra nghiên cứu của thành phố Phần Châu, liền tiếp nói: A lô, Liêu cục trưởng?
Đổng huyện trưởng! Âm thanh rất gấp.
Đổng Học Bân ngẩn ra, Làm sao vậy?
Liêu Nhất Dân lập tức nói: Tạ thị trưởng. . . Tạ thị trưởng ngã xuống bị thương!
Cái gì? Đổng Học Bân lập tức nóng nảy, Sao bị thương? Bị thương chỗ nào?
Nhanh lên một chút! Chạy nhanh lên một chút! Liêu Nhất Dân hình như nói với tài xế, dứt lời liền nói với Đổng Học Bân: Tạ thị trưởng bên dưới chảy rất nhiều máu! Đứa nhỏ. . . Đứa nhỏ có thể không giữ được! Đổng huyện trưởng! Ngài mau tới!
Không giữ được?
Đứa nhỏ không giữ được? ?
Nghe vậy, Đổng Học Bân sắc mặt trắng lại, Các người ở đâu?
Trên đường đến bệnh viện!
Nói cho tôi biết địa chỉ bệnh viện! Tôi lập tức đến!
Cúp điện thoại, chân ga của Đổng Học Bân nhất thời tới sát đáy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Nổi gió, còn không nhỏ.
Vù vù vù vù, giống như tiếng khóc.
Tất cả mọi người vừa ăn cơm nước xong từ căn tin đi ra đều bị gió thổi làm cho lắc lư, cũng may trận gió này chỉ là gió nhỏ, nhưng cát bụi vẫn bay lên mù mịt.
Đổng huyện trưởng
Tiểu Diêu, đang tìm cô đây
Gió to thật, phù, ngài nói đi
Tôi đi huyện Thành Cương làm việc, ngày mai mới trở về
Vậy tôi đi với ngài? Bằng không tôi tìm tài xế?
Không cần, một mình tôi đi là được, bên này có việc tùy thời liên hệ tôi
Tốt, trên đường nhất định chú ý an toàn, ngày hôm nay có gió cấp sáu đấy
Được, cô bận đi, nhanh chóng vào ký túc xá đi, đừng để gió thổi hư da, ha ha
Đổng Học Bân đứng trong đại viện cũng nheo con mắt lại, tận lực không cho gió bụi thổi vào mắt, sau đó đẩy tay cho Diêu Thúy trở về, hắn không lên lầu, mà hơi nghiêng người đi đến chiếc Land Rover của mình, nhanh chóng đóng cửa xe lại. Phù, tóc bị thổi loạn rồi, mở kính ra soi chải chải lại đơn giản, cuối cùng còn phủi đất cát trên người.
Cái khí trời này.
Thật khó chịu.
Đổng Học Bân mới đến có hai tháng, vẫn không quá quen, da hắn vốn khá dày, nhưng kết quả mới bị thổi vài ngày đã cảm giác được da khô rõ ràng. Thật ra trước đây gió của bên kinh thành và thành phố Phần Châu nơi hắn công tác cũng không nhỏ, cách một tháng tới một trận, b61t quá dù sao thì thành phố được xây dựng và xanh hóa tốt, trong gió cũng không có nhiều cát gì, nhưng huyện Trinh Thủy thì không giống, xung quanh có núi hoang, rất nhiều đường đi đều không phải bằng nhựa, mà là cái loại đường đất được cán cho bằng, là cái loại có gió thổi là bốc bụi lên.
Nhìn mấy người lắc lư do gió thổi chạy vào trong ký túc xá, Đổng Học Bân nhấn ga, xe chạy ra khỏi đại viện.
Trên đường đi.
Đổng Học Bân gọi điện cho Tạ Tuệ Lan.
Tít tít tít, vợ tiếp : A lô, tiểu Bân?
Đổng Học Bân cười nói : Dang ở đâu vậy? Có bị gió thổi không?
Đang ở trong xe, ha ha, thiếu chút nữa là bị thổi Tạ Tuệ Lan nói.
Ơ, em đã đi? Đi huyện Thành Cương? Anh còn nói muốn đi cùng với em. Đổng Học Bân nói: Buổi chiều anh cũng đi huyện Thành Cương làm việc.
Anh làm việc gì?
Điều tra nghiên cứu, nghiên cứu một công trình của bọn họ.
Ha ha. Vậy tên nhóc anh buổi tối ở không được hả?
Ở được, không cần huyện Thành Cương an bài, hai ta đi khách sạn ở.
Được, vậy anh đặt khách sạn đi, chúng ta gặp mặt, buổi chiều nghiên cứu một chút rồi em tranh thủ về sớm, đến lúc đó gửi địa chỉ cho em.
Được, cứ như vậy.
Lái xe cẩn thận một chút, gió lớn.
Biết rồi, em cũng chú ý đừng cảm lạnh. Bên kia nếu như cũng có gió lớn như vậy thì đừng điều tra nghiên cứu cái gì, thổi khô đứa nhỏ thì làm sao bây giờ.
Tạ tỷ anh đều biết, ha ha.
Em bận việc của em đi, cúp trước.
. . .
Không lâu sau.
Buổi chiều một giờ.
Đổng Học Bân vào địa giới huyện Thành Cương, cũng không biết là gió ngừng hay là tạm thời nhỏ. Cát bụi cũng không mù mịt. ánh mắt của Đổng Học Bân cũng hạ xuống, rút thuốc ra hút. Tầm nhìn cao, cũng không cần nhìn đường thế nào.
Bỗng nhiên, một bóng người hiện ra trước cửa xe.
Hình như là một thôn dân, đang ngồi trên một cái ghế, ở ven đường nhìn phương hướng của Đổng Học Bân. Trên mặt có nét, nhìn qua không giống như người tốt. Đổng Học Bân cũng nhìn gã một cái, có chút nhìn quen mắt. Người thôn dân nhìn thấy là Land Rover, sắc mặt hơi đổi, trở nên có chút hung dữ và phẫn nộ, bất quá hành động thì ngược lại, ngay cả cái ghế cũng không dọn nhanh chóng lui về bụi cỏ phía sau, không đi ra.
Làm cái gì vậy?
À, là theo dõi à?
Đổng Học Bân có chút rõ ràng, con đường này hắn vô cùng quen thuộc, chính là con đường lần kia từ thành phố trở về đi cùng Khương huyện trưởng bị người vây công, thấy trên đùi của thôn dân tựa như còn có chút bị thương, hơn nữa dấu vết trên mặt, Đổng Học Bân phỏng chừng người nọ khẳng định là một người mấy người bị mình đánh qua, cái này rõ ràng là canh gác đây mà, nếu như thấy xe thích hợp thì sẽ báo tin, sau đó đối phương sẽ chặn lại thu phí qua đường, nếu là xe cảnh sát hoặc là xe không thể chặn, gã khẳng định sẽ báo tin rút lui.
Land Rover của Đổng Học Bân tự nhiên thuộc về cái loại không thể đụng vào.
Giáo huấn lần trước bọn họ đã lĩnh giáo, không ai còn dám cản hắn xe.
Quả nhiên, khi Đổng Học Bân đi một hồi, thì thấy thân ảnh của bốn năm người cách đó không xa khoảng chừng đều rời đi, trên đường còn có vết tích của chướng ngại vật bị kéo đi, kéo ra một dấu kéo thật dài vào bụi cỏ, rất nhiều thôn dân đều nghiêm mặt nhìn Land Rover.
Đổng Học Bân có chút giận, cố ý đem xe ngừng lại.
Mấy người thôn dân vừa nhìn, cũng không dám trừng hắn, cuống quít chạy tứ tán, biến mất không thấy.
Còn mẹ nó không có trí nhớ! Đổng Học Bân thật ra tức giận cũng không phải cái đám thôn dân này, mà là lãnh đạo của huyện Thành Cương!
Lần trước xảy ra sự kiện ác liệt như vậy, mình một người thường vụ phó huyện trưởng bị ngăn chặn, huyện trưởng Khương Phương Phương đều bị thôn dân phun đàm ở trên người, huyện Thành Cương lại có thể làm bộ không biết, vẫn phóng túng những người này chặn đường cướp đoạt thu phí qua đường, cái này có chút quá đáng? Bất quá ngẫm lại Đổng Học Bân cũng nhớ ra, chuyện tình ngay lúc đó huyện Thành Cương cố ý tìm người chặn đường gây sự, vì là trút giận cho lãnh đạo thành phố, một loạt chặn đường đều là lãnh đạo của huyện Thành Cương bọn họ an bài, sau đó cảnh sát của huyện Thành Cương hiển nhiên không có bắt đám thôn dân này, thấy như vậy ngược lại còn cho bồi thường và ưu đãi? Sở trưởng bị tạm thời cách chức kia sợ là cũng được phục chức? ?
Mẹ nó!
Các người kiêu ngạo quá?
Cố ý chơi khinh huyện chúng tôi? ?
Đổng Học Bân lại một lần nữa bị lãnh đạo của huyện Thành Cương làm cho giận!
Nghiêm mặt nhìn một hồi, thấy thôn dân đều chạy, Đổng Học Bân mới nhấn ga lái xe, hắn phải tìm một cơ hội cho huyện Thành Cương một chút giáo huấn!
Reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân vừa nhìn dãy số, dĩ nhiên là của cục trưởng cục giáo dục Liêu Nhất Dân đi cùng Tuệ Lan tới điều tra nghiên cứu của thành phố Phần Châu, liền tiếp nói: A lô, Liêu cục trưởng?
Đổng huyện trưởng! Âm thanh rất gấp.
Đổng Học Bân ngẩn ra, Làm sao vậy?
Liêu Nhất Dân lập tức nói: Tạ thị trưởng. . . Tạ thị trưởng ngã xuống bị thương!
Cái gì? Đổng Học Bân lập tức nóng nảy, Sao bị thương? Bị thương chỗ nào?
Nhanh lên một chút! Chạy nhanh lên một chút! Liêu Nhất Dân hình như nói với tài xế, dứt lời liền nói với Đổng Học Bân: Tạ thị trưởng bên dưới chảy rất nhiều máu! Đứa nhỏ. . . Đứa nhỏ có thể không giữ được! Đổng huyện trưởng! Ngài mau tới!
Không giữ được?
Đứa nhỏ không giữ được? ?
Nghe vậy, Đổng Học Bân sắc mặt trắng lại, Các người ở đâu?
Trên đường đến bệnh viện!
Nói cho tôi biết địa chỉ bệnh viện! Tôi lập tức đến!
Cúp điện thoại, chân ga của Đổng Học Bân nhất thời tới sát đáy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|