Qua một đêm.
Buổi sáng hôm sau.
Đổng Học Bân trong chăn còn làm mộng đẹp, khẽ động nghiêng người, trên chân đột nhiên tê rần, bị một vật cứng gì đó chọt làm cho tỉnh dậy.
A!
Đau quá!
Cái trò gì thế!
Đổng Học Bân mở con mắt buồn ngủ ra cúi đầu nhìn, thì ra là cẳng chân đá giơ ra trúng đầu nhọn của giày cao gót màu đen, gót giày đâm vào phần thịt mềm trên chân hắn, xuyên vào da một chút, cũng may không chảy máu. Đổng Học Bân đau đớn ngồi xoa chân, nghiêng đầu nhìn, Tạ Tuệ Lan bên cạnh còn chưa tỉnh, đang nhắm mắt nằm ở kia, trên chân phải của cô ấy còn mang theo một chiếc giày cao gót chuẩn bị cởi ra, váy ngủ màu xám cũng bị Đổng Học Bân tối hôm qua làm thành không còn hình dạng, dây áo thì vướng trên cánh tay, còn làn váy thì đầy nếp nhăn, lộ ra rất nhiều, bất quá ngay cả là trong dáng vẻ nhếch nhác như vậy, nhưng mang trên người của Tuệ Lan vẫn toát ra vẻ tôn quý, nhìn không ra cảm giác nhếch nhác, ngược lại còn có một đẹp hoang dại, giống như thụy mỹ nhân vậy.
Quá có khí chất.
Ngay cả như vậy đều có thể đẹp.
Nhìn đến đây, Đổng Học Bân có chút bất đắc dĩ, khuôn mặt ung dung của vợ mình Đổng Học Bân phỏng chừng rằng cả đời cũng không tháo xuống, cái này cũng có thể là do gia đình rèn luyện, Tạ Tuệ Lan vô luận là trong tình huống nào thì cũng đều chú ý nhất cử nhất động, cho dù là ngủ cũng như vậy.
Gia đình quá quan trọng.
Sau này mình cũng phải giáo dục đứa nhỏ như thế.
Đổng Học Bân chẳng qua cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chờ con trai sinh ra, xem ra vẫn là để cho Tuệ Lan dạy, khẳng định là còn tốt hơn mình nhiều. Mình chỉ biết đánh đánh giết giết, Đổng Học Bân phải thừa nhận, trong phương diện tu dưỡng, mình hiển nhiên là kém Tuệ Lan đến mấy con phố, đừng nói hắn, hàm dưỡng của Tuệ Lan cũng là người lợi hại nhất mà Đổng Học Bân từng gặp qua, không phải một trong.
Nhìn thời gian.
Mời năm giờ hơn, trời còn chưa sáng.
Đổng Học Bân ngày hôm qua ngủ sớm, cho nên thức dậy cũng sớm, cảm giác vợ còn phải ngủ một hồi, Đổng Học Bân cũng không muốn quấy nhiễu, cũng không rời giường, mà là nhẹ tay nhẹ chân lấy vài phần phương án xây dựng ký túc xá ra xem. Đây là buổi chiều ngày hôm qua Diêu Thúy đưa đến, cũng là mấy phương án mà Đổng Học Bân yêu cầu phòng làm việc chính phủ huyện làm lại, nhìn nửa ngày rồi, Đổng Học Bân vẫn thấy không hài lòng, tuy rằng loại phương án này triển khai ra cũng không có vấn đề gì, nhưng tâm tình của người nhà và cán bộ cũng có chút phiền phức, không lo lắng? Vậy khẳng định không được, đối với nhiệm vụ trong đại đầu tiên sau khi tiền nhiệm, Đổng Học Bân muốn làm được tốt nhất, nếu không sau này thật sự bởi vì lo lắng không chu toàn mà xảy ra chuyện, phiền phức cũng đều là hắn, chiến tích tới tay hắn cũng không muốn làm mất.
Soạt ...
Soạt ...
Lật giấy, tiếp tục nhìn.
Đổng Học Bân cau chặt mày, lắc đầu không được.
Ừm Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động của Tuệ Lan, vợ đã tỉnh, ngáp một cái ưu nhã : Mấy giờ rồi?
Đổng Học Bân nhu hòa nói : Chưa tới sáu giờ
Tạ Tuệ Lan cười sờ tay hắn : Sờm như vậy?
Đúng vậy, bằng không em ngủ thêm một hồi đi. Một lát anh làm điểm tâm cho
Không ngủ, ngày hôm qua ngủ sớm, cảm giác rất thoải mái, phù
Đổng Học Bân hỏi : Ngày hôm nay em đi à? Lần này tới chuẩn bị ở mấy ngày?
Một tuần, không nhất định Tạ Tuệ Lan nắm đầu ngón tay hắn chơi đùa : Bất quá buổi sáng ngày hôm nay đến huyện của anh điều tra nghiên cứu một chút, nếu như nhanh thì buổi chiều còn muốn đi đến huyện khác hoặc trường học của thành phố để điều tra, hành trình còn chưa có định, đến lúc đó nhìn rồi nói sau
Hôm nay đi luôn hả?
Ha ha, Tạ tỷ anh cũng không tới chơi
Mới có nửa ngày mà, anh không phải nhớ em sao
Tạ tỷ anh thật ra cũng muố trở về, không đi huyện khác, nhưng em cũng không thể bắt cán bộ mỗi ngày chạy lung tung tại huyện Trinh Thủy chứ? Mọi người cũng sẽ có ý kiến, ha ha, trừ phi có người tiếp em đưa em, vậy Tạ tỷ anh buổi tối có thể lo lắng là sẽ ở huyện Trinh Thủy
Anh đi tiếp em
Vậy được, bất quá anh không đi làm à?
Đi chứ, dù sao cũng không xa, không được thì anh đưa em đi luôn
Hai vợ chồng lâu lâu mới đoàn tụ, Đổng Học Bân cũng không muốn rời xa cô ấy, tự nhiên muốn ấm áp một chút.
Đến lúc đó rồi nói sau, kế hoạch cũng có thể sẽ thay đổi Tạ Tuệ Lan cười, lười biếng nói : Đỡ Tạ tỷ anh dậy một chút được không?
Đổng Học Bân đỡ cô ấy tựa ở đầu giường.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Có một ông xã cũng thật tốt.
Đổng Học Bân cười nói: Anh đây là ông xã hay là bảo mẫu hả? Ngồi dậy khỏi giường cũng cần anh đỡ, anh cũng không tin em mỗi ngày ở trong nhà một mình dậy không nổi.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha, Được rồi, nhìn cái gì vậy?
Đổng Học Bân giơ giơ văn kiện trong tay, đau đầu nói: Đừng nói nữa, vừa tiếp một chức phó tổng chỉ huy, công trình ký túc xá, lúc đầu cho rằng chiến tích tới tay, không ngờ không dễ ăn như vậy.
Cái này còn cần anh quan tâm?
Huyện của anh nghèo, không có nhiều tiền, nếu như cho anh một trăm triệu thì anh bớt việc rồi, toàn bộ ký túc xá trực tiếp trùng kiến, còn cần gì phải để ý tâm tình của mọi người, nhưng hiện tại thiếu tiền, khẳng định phải có ký túc xá trùng kiến có ký túc xá tu sửa, thậm chí có vài ký túc xá còn không cần làm gì, phải lo lắng ai trước ai sau nữa? Đều là chuyện này.
Ha ha, cho Tạ tỷ anh nhìn?
Được, em tham mưu giúp anh.
Tạ Tuệ Lan đem đến đây tùy tiện nhìn vài lần, dự toán, ký túc xá biến chất, kết quả nhìn vài phút liền nói: Dễ lắm, các người xây một gia thuộc viện nhỏ đi.
Đổng Học Bân hỏi: Vậy không phải như nhau sao?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Không giống, anh trực tiếp quy hoạch khởi công, dù sao cũng không phải trong vòng năm nay có thể xây xong, có cái gia thuộc viện này ở kia, tâm tình của mọi người cũng có thể ổn định xuống, công tác an trí đều có thể để một bên, chờ sau này có tiền rồi nói, hơn nữa không cần quy hoạch sớm, cho bọn họ một hi vọng là được, để cho bọn họ nghĩ đều có thể dọn đến.
Đổng Học Bân kinh ngạc, sau đó hung hăng vỗ trán, Hắc! Sao anh không nghĩ tới ha! Đúng vậy! Cái này không phải giải quyết sao? Sao em thông minh như thế vậy? Anh lăn qua lăn lại vài ngày chưa giải quyết được, ngươi mới nhìn vài lần liền có chủ ý! Vẫn là vợ của anh có năng lực!
Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ cười nói: Loại việc nhỏ này còn cần động não? Các người thật là được, tên nhóc anh làm nhiều năm như vậy là làm chơi sao? Cứ nhìn chằm chằm tiền có đủ hay không?
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng nói: Anh mà em còn không biết, đánh đánh giết giết thì anh được, chuyện đàng hoàng anh trải qua khi nào, sao có thể so với em, được rồi, anh cũng đã nhìn ra, sau này có loại sự tình này nữa tôi trực tiếp hỏi vợ của anh!
Vấn đề giải quyết!
Đổng Học Bân cũng kiên định!
Vẫn phải nói Tuệ Lan, quả thật là vợ hiền!
Có đôi khi ngẫm lại, có một cô vợ có năng lực như thế thật ra cũng không sai! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Buổi sáng hôm sau.
Đổng Học Bân trong chăn còn làm mộng đẹp, khẽ động nghiêng người, trên chân đột nhiên tê rần, bị một vật cứng gì đó chọt làm cho tỉnh dậy.
A!
Đau quá!
Cái trò gì thế!
Đổng Học Bân mở con mắt buồn ngủ ra cúi đầu nhìn, thì ra là cẳng chân đá giơ ra trúng đầu nhọn của giày cao gót màu đen, gót giày đâm vào phần thịt mềm trên chân hắn, xuyên vào da một chút, cũng may không chảy máu. Đổng Học Bân đau đớn ngồi xoa chân, nghiêng đầu nhìn, Tạ Tuệ Lan bên cạnh còn chưa tỉnh, đang nhắm mắt nằm ở kia, trên chân phải của cô ấy còn mang theo một chiếc giày cao gót chuẩn bị cởi ra, váy ngủ màu xám cũng bị Đổng Học Bân tối hôm qua làm thành không còn hình dạng, dây áo thì vướng trên cánh tay, còn làn váy thì đầy nếp nhăn, lộ ra rất nhiều, bất quá ngay cả là trong dáng vẻ nhếch nhác như vậy, nhưng mang trên người của Tuệ Lan vẫn toát ra vẻ tôn quý, nhìn không ra cảm giác nhếch nhác, ngược lại còn có một đẹp hoang dại, giống như thụy mỹ nhân vậy.
Quá có khí chất.
Ngay cả như vậy đều có thể đẹp.
Nhìn đến đây, Đổng Học Bân có chút bất đắc dĩ, khuôn mặt ung dung của vợ mình Đổng Học Bân phỏng chừng rằng cả đời cũng không tháo xuống, cái này cũng có thể là do gia đình rèn luyện, Tạ Tuệ Lan vô luận là trong tình huống nào thì cũng đều chú ý nhất cử nhất động, cho dù là ngủ cũng như vậy.
Gia đình quá quan trọng.
Sau này mình cũng phải giáo dục đứa nhỏ như thế.
Đổng Học Bân chẳng qua cũng chỉ là nghĩ mà thôi, chờ con trai sinh ra, xem ra vẫn là để cho Tuệ Lan dạy, khẳng định là còn tốt hơn mình nhiều. Mình chỉ biết đánh đánh giết giết, Đổng Học Bân phải thừa nhận, trong phương diện tu dưỡng, mình hiển nhiên là kém Tuệ Lan đến mấy con phố, đừng nói hắn, hàm dưỡng của Tuệ Lan cũng là người lợi hại nhất mà Đổng Học Bân từng gặp qua, không phải một trong.
Nhìn thời gian.
Mời năm giờ hơn, trời còn chưa sáng.
Đổng Học Bân ngày hôm qua ngủ sớm, cho nên thức dậy cũng sớm, cảm giác vợ còn phải ngủ một hồi, Đổng Học Bân cũng không muốn quấy nhiễu, cũng không rời giường, mà là nhẹ tay nhẹ chân lấy vài phần phương án xây dựng ký túc xá ra xem. Đây là buổi chiều ngày hôm qua Diêu Thúy đưa đến, cũng là mấy phương án mà Đổng Học Bân yêu cầu phòng làm việc chính phủ huyện làm lại, nhìn nửa ngày rồi, Đổng Học Bân vẫn thấy không hài lòng, tuy rằng loại phương án này triển khai ra cũng không có vấn đề gì, nhưng tâm tình của người nhà và cán bộ cũng có chút phiền phức, không lo lắng? Vậy khẳng định không được, đối với nhiệm vụ trong đại đầu tiên sau khi tiền nhiệm, Đổng Học Bân muốn làm được tốt nhất, nếu không sau này thật sự bởi vì lo lắng không chu toàn mà xảy ra chuyện, phiền phức cũng đều là hắn, chiến tích tới tay hắn cũng không muốn làm mất.
Soạt ...
Soạt ...
Lật giấy, tiếp tục nhìn.
Đổng Học Bân cau chặt mày, lắc đầu không được.
Ừm Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động của Tuệ Lan, vợ đã tỉnh, ngáp một cái ưu nhã : Mấy giờ rồi?
Đổng Học Bân nhu hòa nói : Chưa tới sáu giờ
Tạ Tuệ Lan cười sờ tay hắn : Sờm như vậy?
Đúng vậy, bằng không em ngủ thêm một hồi đi. Một lát anh làm điểm tâm cho
Không ngủ, ngày hôm qua ngủ sớm, cảm giác rất thoải mái, phù
Đổng Học Bân hỏi : Ngày hôm nay em đi à? Lần này tới chuẩn bị ở mấy ngày?
Một tuần, không nhất định Tạ Tuệ Lan nắm đầu ngón tay hắn chơi đùa : Bất quá buổi sáng ngày hôm nay đến huyện của anh điều tra nghiên cứu một chút, nếu như nhanh thì buổi chiều còn muốn đi đến huyện khác hoặc trường học của thành phố để điều tra, hành trình còn chưa có định, đến lúc đó nhìn rồi nói sau
Hôm nay đi luôn hả?
Ha ha, Tạ tỷ anh cũng không tới chơi
Mới có nửa ngày mà, anh không phải nhớ em sao
Tạ tỷ anh thật ra cũng muố trở về, không đi huyện khác, nhưng em cũng không thể bắt cán bộ mỗi ngày chạy lung tung tại huyện Trinh Thủy chứ? Mọi người cũng sẽ có ý kiến, ha ha, trừ phi có người tiếp em đưa em, vậy Tạ tỷ anh buổi tối có thể lo lắng là sẽ ở huyện Trinh Thủy
Anh đi tiếp em
Vậy được, bất quá anh không đi làm à?
Đi chứ, dù sao cũng không xa, không được thì anh đưa em đi luôn
Hai vợ chồng lâu lâu mới đoàn tụ, Đổng Học Bân cũng không muốn rời xa cô ấy, tự nhiên muốn ấm áp một chút.
Đến lúc đó rồi nói sau, kế hoạch cũng có thể sẽ thay đổi Tạ Tuệ Lan cười, lười biếng nói : Đỡ Tạ tỷ anh dậy một chút được không?
Đổng Học Bân đỡ cô ấy tựa ở đầu giường.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Có một ông xã cũng thật tốt.
Đổng Học Bân cười nói: Anh đây là ông xã hay là bảo mẫu hả? Ngồi dậy khỏi giường cũng cần anh đỡ, anh cũng không tin em mỗi ngày ở trong nhà một mình dậy không nổi.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha, Được rồi, nhìn cái gì vậy?
Đổng Học Bân giơ giơ văn kiện trong tay, đau đầu nói: Đừng nói nữa, vừa tiếp một chức phó tổng chỉ huy, công trình ký túc xá, lúc đầu cho rằng chiến tích tới tay, không ngờ không dễ ăn như vậy.
Cái này còn cần anh quan tâm?
Huyện của anh nghèo, không có nhiều tiền, nếu như cho anh một trăm triệu thì anh bớt việc rồi, toàn bộ ký túc xá trực tiếp trùng kiến, còn cần gì phải để ý tâm tình của mọi người, nhưng hiện tại thiếu tiền, khẳng định phải có ký túc xá trùng kiến có ký túc xá tu sửa, thậm chí có vài ký túc xá còn không cần làm gì, phải lo lắng ai trước ai sau nữa? Đều là chuyện này.
Ha ha, cho Tạ tỷ anh nhìn?
Được, em tham mưu giúp anh.
Tạ Tuệ Lan đem đến đây tùy tiện nhìn vài lần, dự toán, ký túc xá biến chất, kết quả nhìn vài phút liền nói: Dễ lắm, các người xây một gia thuộc viện nhỏ đi.
Đổng Học Bân hỏi: Vậy không phải như nhau sao?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Không giống, anh trực tiếp quy hoạch khởi công, dù sao cũng không phải trong vòng năm nay có thể xây xong, có cái gia thuộc viện này ở kia, tâm tình của mọi người cũng có thể ổn định xuống, công tác an trí đều có thể để một bên, chờ sau này có tiền rồi nói, hơn nữa không cần quy hoạch sớm, cho bọn họ một hi vọng là được, để cho bọn họ nghĩ đều có thể dọn đến.
Đổng Học Bân kinh ngạc, sau đó hung hăng vỗ trán, Hắc! Sao anh không nghĩ tới ha! Đúng vậy! Cái này không phải giải quyết sao? Sao em thông minh như thế vậy? Anh lăn qua lăn lại vài ngày chưa giải quyết được, ngươi mới nhìn vài lần liền có chủ ý! Vẫn là vợ của anh có năng lực!
Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ cười nói: Loại việc nhỏ này còn cần động não? Các người thật là được, tên nhóc anh làm nhiều năm như vậy là làm chơi sao? Cứ nhìn chằm chằm tiền có đủ hay không?
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng nói: Anh mà em còn không biết, đánh đánh giết giết thì anh được, chuyện đàng hoàng anh trải qua khi nào, sao có thể so với em, được rồi, anh cũng đã nhìn ra, sau này có loại sự tình này nữa tôi trực tiếp hỏi vợ của anh!
Vấn đề giải quyết!
Đổng Học Bân cũng kiên định!
Vẫn phải nói Tuệ Lan, quả thật là vợ hiền!
Có đôi khi ngẫm lại, có một cô vợ có năng lực như thế thật ra cũng không sai! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|