Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Sáng sớm hôm nay, Đổng Học Bân xuất viện.
Vết thương trên người đều lành lại hơn bảy tám phần, hắn cũng không ở bệnh viện thêm vài ngày nữa, ngày hôm nay trong huyện có họp biểu dương, hắn khẳng định phải tham gia.
Bệnh viện huyện.
Ngoài đại viện.
Đổng Học Bân cũng không thông báo cho ai hết, nếu không lúc đi làm một đám người đến đón hắn, cũng có chút không đẹp, làm cho bị nói xấu, vì vậy Đổng Học Bân sau khi làm xuất viện thủ tục cầm đồ của mình đi ra, đợi ở cửa một hồi, chuẩn bị đón xe taxi, bất quá trình độ kinh tế và trình độ tiêu phí của huyện Trinh Thủy vẫn như thế, xe taxi ít đến thương cảm, đợi một lát, xe không tới, nhưng thật ra lại tới một cú điện thoại.
Reng reng reng.
Là dãy số của Tạ Tuệ Lan.
Đổng Học Bân đem đồ đặt xuống đất, dựa vào tường tiếp điện thoại, A lô, Tuệ Lan, sao sáng sớm nhớ tới gọi điện thoại cho Anh? Mỗi lần không phải đều là buổi tối sao?
Đầu kia truyền đến tiếng cười ha ha, Nhớ tên nhóc anh đó.
Đổng Học Bân cười nói: Hắc, cũng không biết có phải là sự thật không.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Anh ở chổ nào? Sao đầu kia có chút ồn?
À, đang muốn đi làm, trên đường. Đổng Học Bân cũng không dám nói với cô ấy mình bị thương, nếu không Tuệ Lan lại quở trách, phiền.
Công tác khai triển thế nào?
Cũng được, trước đó vài ngày tiếp phó tổng chỉ huy một công trình, coi như là phần chiến tích đầu tiên sau khi tới huyện Trinh Thủy đi, đang thu xếp, coi như rất thuận lợi.
Anh kéo quan hệ thế nào?
Cũng được, đã tiến vào vòng tròn.
Vậy là tốt rồi. Còn sợ tên nhóc anh lại đắc tội với người đây, ha ha.
Anh mà em còn lo lắng sao? Trước khi em sinh đứa nhỏ anh khẳng định sẽ tranh thủ trở về, đúng rồi, cục cưng thế nào? Kiểm tra không có chuyện chứ?
Ngày hôm qua vừa kiểm tra, không có việc gì.
Làm siêu âm chưa? Thấy rõ là con trai hay con gái không?
Cũng được, bác sĩ nói hẳn là con trai, ha ha. Lúc trước em không phải nói cho anh rồi sao, tên nhóc anh sao còn không tín, thế nào?
Thật sự là con trai hả?
Trên cơ bản đều có thể chụp ra. Hẳn là không sai được.
Hắc, coi em kìa, con trai được. Con trai tốt! Đổng Học Bân cũng thật cao hứng, với hắn mà nói con trai con gái đều như nhau.
Tạ tỷ anh cũng muốn một đứa con trai, mẹ anh cũng vậy, ngày hôm qua vui vẻ nửa ngày, nói chuyện điện thoại đến hết cả buổi tối, bắt thư ký của chú Dương anh lái xe qua thành phố Phần Châu tìm em, bận trước bận sau làm cơm chiếu cố cho Tạ tỷ anh, khiến cho em đều phải thấy ngại, đến lúc đó anh nên nói một tiếng với mẹ em, thân thể mẹ cũng không được. Đừng chạy tới chạy lui như thế, Tạ tỷ anh không thành vấn đề.
Coi mẹ thương em kìa. Đổng Học Bân ghen ghét nói: Anh chưa từng được đãi ngộ này, đến đây cũng hai tháng, mẹ anh ngay cả gặp cũng chưa đến gặp anh một lần.
Chổ anh rất xa.
Máy bay chỉ ba giờ.
Ha ha, vậy Tạ tỷ anh đi qua thăm anh?
Em thôi đi. Anh chỉ nói như thế thôi. Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng, Chuyện của em còn nhiều hơn so với anh, đi được mới ghê.
Tạ tỷ anh nếu như đi được thì sao?
Vậy cũng đừng tới, em còn đang mang thai, đừng chạy lung tung.
Ha ha, coi như tên nhóc anh còn có chút lương tâm. Được rồi, Tạ tỷ anh quyết định cho tên nhóc anh một kinh hỉ, bất quá phải hôn em trước một cái rồi nói.
Cái kinh hỉ gì?
Anh hôn trước một cái đi.
Ai da, anh đang ở bên ngoài đấy!
Sợ cái gì, hôn nhỏ cũng được, Tạ tỷ anh nghe thấy.
Đổng Học Bân không có cách, quay lại điện thoại di động lặng lẽ bẹp một tiếng, Được rồi, nói cái kinh hỉ gì đi? Có phải là em muốn thăng quan? Sẽ không nhanh như vậy chứ?
Đến lúc đó anh sẽ biết, cúp đây.
Này, không phải nói là hôn một cái sẽ nói cho anh biết sao!
Ha ha, Tạ tỷ anh đến cơ quan rồi, không nói nữa.
Tít tít tít, điện thoại đã bị đầu kia cúp, khiến cho Đổng Học Bân không còn biết nói gì, mỗi lần đều là như thế này, Đổng Học Bân đều phục cô ấy, nếu như Tạ Tuệ Lan lúc này đứng ở trước mặt hắn, Đổng Học Bân cần phải giáo huấn cô ấy một chút, đương nhiên, Đổng Học Bân cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, trước mặt vợ mình, Đổng Học Bân cũng không quá dám lỗ mãng, không có biện pháp, người ta quan lớn, tuổi tác cũng lớn hơn không ít so với chính mình, bây giờ còn mang thai, Đổng Học Bân hiển nhiên là thương còn không kịp, nào dám trừng mắt cùng Tuệ Lan.
Cất điện thoại di động, Đổng Học Bân cũng chờ xe taxi tới.
. . .
Chín giờ.
Đại viện huyện uỷ.
Xe taxi dừng lại ở cửa lớn, Đổng Học Bân tính tiền xuống xe, đi nhanh vào đại viện, giờ đang là lúc đi làm, nên trong sân rất nhiều người.
Ôi chao!
Đổng huyện trưởng?
Sao ngài xuất viện?
Đổng huyện trưởng, buổi sáng tốt lành!
Thân thể ngài thế nào?
Thấy Đổng Học Bân tới, rất nhiều người sửng sốt, cũng đều chào hỏi.
Bọn họ sớm nghe nói Đổng huyện trưởng trước đó vài ngày bị thương phải khâu hơn năm mươi mũi, cũng không ngờ mới vài ngày thì Đổng Học Bân đã xuất viện.
Đổng Học Bân chào hỏi mọi người, Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn quan tâm.
Phía sau, xe của Khương huyện trưởng cũng tiến vào, tựa như cũng nhìn thấy hắn, xe dừng lại trước mặt Đổng Học Bân, cửa mở ra, Khương Phương Phương đi xuống.
Xuất viện? Khương Phương Phương thản nhiên nói.
Đổng Học Bân ừm một cái, Thương thế đều không khác biệt lắm.
Khương Phương Phương quan sát hắn trên dưới vài lần, thấy hắn thật sự không có chuyện gì, mới không nói cái gì, Một hồi có họp biểu dương, nếu tới, vậy cậu sớm chuẩn bị bài phát biểu một chút đi.
Đổng Học Bân nói: Tôi thì khỏi đi, không lên nói đâu.
Khương Phương Phương đi ở phía trước, Chủ yếu là họp biểu dương của cậu, cậu không lên ai lên? Chuẩn bị một chút đi, không được thì bảo khoa thư ký làm cho cậu.
Đổng Học Bân làm kiêu một chút mới nói: Vậy được.
Hai người vào hàng hiên, trên cầu thang cũng không người, Khương Phương Phương liền nghiêng đầu nói với hắn: Thân thể của cậu chưa được khỏe, ở bên này cũng không có người chiếu cố, như vậy đi, sau này buổi tối tôi làm cơm xong cậu lên nhà tôi ăn, quần áo và vân vân cũng đem tới cho tôi, tôi dành thời gian giặt cho cậu.
Đổng Học Bân nói: Cũng không thể phiền phức ngài.
Khương Phương Phương nói: Việc nhỏ, chưa nói tới phiền phức nên không phiền phức.
Thật không được, đã quá phiền phức ngài rồi chị Khương. Đổng Học Bân cười khổ, vui đùa một câu, Cứ để cho ngài chăm sóc như thế, tôi sau này phỏng chừng đều không thể tự sinh hoạt.
Khương Phương Phương mỉm cười một chút.
Đổng Học Bân thấp giọng thay đổi trọng tâm câu chuyện, Sở cục trưởng bên kia. . .
Khương Phương Phương ừm một cái, Không khác biệt lắm, lão Sở và người nhà đều nhận tình của cậu.
Đổng Học Bân chỉ biết Khương huyện trưởng và Sở Bành mấy ngày nay tiếp xúc, Sở Bành hẳn là có ý dựa vào Khương hệ, tâm tình cũng không tồi, tuy rằng hắn nghĩ mình cứu Tằng Lệnh Hoa là đương nhiên, cho dù khi đó đổi thành là người khác Đổng Học Bân cũng sẽ nghĩa bất dung từ xông lên cứu người và giải phẫu, nhưng Sở Bành có thể một lần nữa dựa vào Khương hệ, cái này đương nhiên cũng là kết quả Đổng Học Bân nguyện ý thấy.
Hai người lên lầu.
Phía trước là phòng làm việc của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân đang muốn cáo từ, nhưng Khương Phương Phương bỗng nhiên dừng bước nhìn về phía hắn, Cậu vẫn nói là tôi chiếu cố cậu, thật ra ngược lại tôi hẳn là cảm ơn cậu, từ khi cậu đến huyện Trinh Thủy đã giúp tôi không ít, tôi đều thấy trong mắt, trong lòng cũng đều rõ ràng, nếu như cậu không đến, công tác của tôi không có khả năng khai triển thuận lợi như thế, đây là sự thật.
Đổng Học Bân xua tay nói: Ngài nghiêm trọng.
Khương Phương Phương nói: Hai tháng này, khổ cực cậu.
Đổng Học Bân lập tức nói: Xem ngài nói kìa, thật ra đều là vì dân chúng, thế nào cũng không khổ cực.
. . .
Trở về phòng làm việc của mình, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho Diêu Thúy, bảo cô ấy tìm khoa thư ký mau chóng làm bài phát biểu đến đây cho mình.
Không bao lâu.
Bài phát biểu tới.
Một ít cán bộ biết được Đổng Học Bân xuất viện cũng đều tới phòng làm việc Đổng Học Bân.
Đổng huyện trưởng.
Ngài được không?
Sao ngài không ở bệnh viện thêm vài ngày.
Đổng Học Bân vừa xã giao, vừa biểu đạt lòng biết ơn với mọi người, khác với lúc tiền nhiệm, trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại Đổng Học Bân tại huyện Trinh Thủy đã có lực ảnh hưởng rất lớn.
Mười giờ.
Họp biểu dương bắt đầu.
Toàn bộ huyện lãnh đạo và cán bộ chủ yếu đều ngồi ở trong lễ đường nhỏ.
Hội nghị là do một người phó chủ nhiệm huyện ủy chủ trì, mở đầu thì nói rõ về sự kiện ký túc xá sập mấy ngày trước, sau đó mời tới một người đội viên cứu hỏa lúc đó không sợ nguy hiểm cứu người đại biểu nói chuyện, tiếp theo là đại biểu cho một ít quần chúng lúc đó tự phát tổ chức cứu viện, người nhà của ký túc xá cục cảnh sát cũng phái ra một người đại biểu để cảm ơn.
Cuối cùng lên tiếng mới là Đổng Học Bân.
Phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy lớn tiếng nói: Cuối cùng, chổ của tôi có một công tác thống kê, lúc trước ký túc xá xảy ra chuyện, có một người trong vòng nửa giờ từ bên trong cứu ra hai mươi mốt người, người bị thương còn muốn nhiều hơn so với tất cả đội viên cứu hỏa và quần chúng tự phát tổ chức cứu viện cộng lại cùng một chỗ, sau đó lúc ký túc xá sập, người này không để ý sinh tử chạy vào trong cứu người, cuối cùng bản thân bị trọng thương cũng không ngã xuống, vẫn kiên trì đem người bị thương cứu ra. Dừng một chút, hắn nói: Cho mời Đổng Học Bân Đổng huyện trưởng!
Phía dưới tiếng vỗ tay dậy sấm.
Những phòng ban mà Mông hệ nắm trong tay còn bình thường, nhưng lãnh đạo của cục cảnh sát bên kia và cảnh sát vỗ tay rất dốc sức, lần này tác phong và tinh thần của Đổng Học Bân quả thật cảm động rất nhiều người.
Đổng Học Bân lên đài.
Mọi người nhìn hắn, tâm tư khác nhau.
Nâng tay cũng là tường đá một tấn!
Bị thương nặng như vậy cũng không chớp mắt!
Đi tới làm một ca giải phẫu rất khó!
Sự tích của Đổng Học Bân đã sớm truyền khắp, rất nhiều người đều là trong tin tức của đài truyền hình huyện sau đó mới biết, sau khi nghe đều có chút không thể tưởng tượng, cuối cùng lại có tin đồn nói bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục cảnh sát Sở Bành gần đây đi lại vô cùng gần với người của Khương hệ, tất cả mọi người không khỏi lặng lẽ.
Cách đây không lâu, ai có thể nghĩ rằng Khương hệ vẫn bị đè ép có thể xoay người?
Nhưng Đổng huyện trưởng mới đến hai tháng! Ưu thế áp đảo của Mông hệ hoàn toàn không còn! Ngược lại còn có xu thế bị Khương hệ ngăn chặn!
Được lắm Đổng huyện trưởng!
Người này rốt cuộc là từ chổ nào nhảy ra vậy? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hai ngày.
Ba ngày.
Sáng sớm hôm nay, Đổng Học Bân xuất viện.
Vết thương trên người đều lành lại hơn bảy tám phần, hắn cũng không ở bệnh viện thêm vài ngày nữa, ngày hôm nay trong huyện có họp biểu dương, hắn khẳng định phải tham gia.
Bệnh viện huyện.
Ngoài đại viện.
Đổng Học Bân cũng không thông báo cho ai hết, nếu không lúc đi làm một đám người đến đón hắn, cũng có chút không đẹp, làm cho bị nói xấu, vì vậy Đổng Học Bân sau khi làm xuất viện thủ tục cầm đồ của mình đi ra, đợi ở cửa một hồi, chuẩn bị đón xe taxi, bất quá trình độ kinh tế và trình độ tiêu phí của huyện Trinh Thủy vẫn như thế, xe taxi ít đến thương cảm, đợi một lát, xe không tới, nhưng thật ra lại tới một cú điện thoại.
Reng reng reng.
Là dãy số của Tạ Tuệ Lan.
Đổng Học Bân đem đồ đặt xuống đất, dựa vào tường tiếp điện thoại, A lô, Tuệ Lan, sao sáng sớm nhớ tới gọi điện thoại cho Anh? Mỗi lần không phải đều là buổi tối sao?
Đầu kia truyền đến tiếng cười ha ha, Nhớ tên nhóc anh đó.
Đổng Học Bân cười nói: Hắc, cũng không biết có phải là sự thật không.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Anh ở chổ nào? Sao đầu kia có chút ồn?
À, đang muốn đi làm, trên đường. Đổng Học Bân cũng không dám nói với cô ấy mình bị thương, nếu không Tuệ Lan lại quở trách, phiền.
Công tác khai triển thế nào?
Cũng được, trước đó vài ngày tiếp phó tổng chỉ huy một công trình, coi như là phần chiến tích đầu tiên sau khi tới huyện Trinh Thủy đi, đang thu xếp, coi như rất thuận lợi.
Anh kéo quan hệ thế nào?
Cũng được, đã tiến vào vòng tròn.
Vậy là tốt rồi. Còn sợ tên nhóc anh lại đắc tội với người đây, ha ha.
Anh mà em còn lo lắng sao? Trước khi em sinh đứa nhỏ anh khẳng định sẽ tranh thủ trở về, đúng rồi, cục cưng thế nào? Kiểm tra không có chuyện chứ?
Ngày hôm qua vừa kiểm tra, không có việc gì.
Làm siêu âm chưa? Thấy rõ là con trai hay con gái không?
Cũng được, bác sĩ nói hẳn là con trai, ha ha. Lúc trước em không phải nói cho anh rồi sao, tên nhóc anh sao còn không tín, thế nào?
Thật sự là con trai hả?
Trên cơ bản đều có thể chụp ra. Hẳn là không sai được.
Hắc, coi em kìa, con trai được. Con trai tốt! Đổng Học Bân cũng thật cao hứng, với hắn mà nói con trai con gái đều như nhau.
Tạ tỷ anh cũng muốn một đứa con trai, mẹ anh cũng vậy, ngày hôm qua vui vẻ nửa ngày, nói chuyện điện thoại đến hết cả buổi tối, bắt thư ký của chú Dương anh lái xe qua thành phố Phần Châu tìm em, bận trước bận sau làm cơm chiếu cố cho Tạ tỷ anh, khiến cho em đều phải thấy ngại, đến lúc đó anh nên nói một tiếng với mẹ em, thân thể mẹ cũng không được. Đừng chạy tới chạy lui như thế, Tạ tỷ anh không thành vấn đề.
Coi mẹ thương em kìa. Đổng Học Bân ghen ghét nói: Anh chưa từng được đãi ngộ này, đến đây cũng hai tháng, mẹ anh ngay cả gặp cũng chưa đến gặp anh một lần.
Chổ anh rất xa.
Máy bay chỉ ba giờ.
Ha ha, vậy Tạ tỷ anh đi qua thăm anh?
Em thôi đi. Anh chỉ nói như thế thôi. Đổng Học Bân nói lầm bầm một tiếng, Chuyện của em còn nhiều hơn so với anh, đi được mới ghê.
Tạ tỷ anh nếu như đi được thì sao?
Vậy cũng đừng tới, em còn đang mang thai, đừng chạy lung tung.
Ha ha, coi như tên nhóc anh còn có chút lương tâm. Được rồi, Tạ tỷ anh quyết định cho tên nhóc anh một kinh hỉ, bất quá phải hôn em trước một cái rồi nói.
Cái kinh hỉ gì?
Anh hôn trước một cái đi.
Ai da, anh đang ở bên ngoài đấy!
Sợ cái gì, hôn nhỏ cũng được, Tạ tỷ anh nghe thấy.
Đổng Học Bân không có cách, quay lại điện thoại di động lặng lẽ bẹp một tiếng, Được rồi, nói cái kinh hỉ gì đi? Có phải là em muốn thăng quan? Sẽ không nhanh như vậy chứ?
Đến lúc đó anh sẽ biết, cúp đây.
Này, không phải nói là hôn một cái sẽ nói cho anh biết sao!
Ha ha, Tạ tỷ anh đến cơ quan rồi, không nói nữa.
Tít tít tít, điện thoại đã bị đầu kia cúp, khiến cho Đổng Học Bân không còn biết nói gì, mỗi lần đều là như thế này, Đổng Học Bân đều phục cô ấy, nếu như Tạ Tuệ Lan lúc này đứng ở trước mặt hắn, Đổng Học Bân cần phải giáo huấn cô ấy một chút, đương nhiên, Đổng Học Bân cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, trước mặt vợ mình, Đổng Học Bân cũng không quá dám lỗ mãng, không có biện pháp, người ta quan lớn, tuổi tác cũng lớn hơn không ít so với chính mình, bây giờ còn mang thai, Đổng Học Bân hiển nhiên là thương còn không kịp, nào dám trừng mắt cùng Tuệ Lan.
Cất điện thoại di động, Đổng Học Bân cũng chờ xe taxi tới.
. . .
Chín giờ.
Đại viện huyện uỷ.
Xe taxi dừng lại ở cửa lớn, Đổng Học Bân tính tiền xuống xe, đi nhanh vào đại viện, giờ đang là lúc đi làm, nên trong sân rất nhiều người.
Ôi chao!
Đổng huyện trưởng?
Sao ngài xuất viện?
Đổng huyện trưởng, buổi sáng tốt lành!
Thân thể ngài thế nào?
Thấy Đổng Học Bân tới, rất nhiều người sửng sốt, cũng đều chào hỏi.
Bọn họ sớm nghe nói Đổng huyện trưởng trước đó vài ngày bị thương phải khâu hơn năm mươi mũi, cũng không ngờ mới vài ngày thì Đổng Học Bân đã xuất viện.
Đổng Học Bân chào hỏi mọi người, Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn quan tâm.
Phía sau, xe của Khương huyện trưởng cũng tiến vào, tựa như cũng nhìn thấy hắn, xe dừng lại trước mặt Đổng Học Bân, cửa mở ra, Khương Phương Phương đi xuống.
Xuất viện? Khương Phương Phương thản nhiên nói.
Đổng Học Bân ừm một cái, Thương thế đều không khác biệt lắm.
Khương Phương Phương quan sát hắn trên dưới vài lần, thấy hắn thật sự không có chuyện gì, mới không nói cái gì, Một hồi có họp biểu dương, nếu tới, vậy cậu sớm chuẩn bị bài phát biểu một chút đi.
Đổng Học Bân nói: Tôi thì khỏi đi, không lên nói đâu.
Khương Phương Phương đi ở phía trước, Chủ yếu là họp biểu dương của cậu, cậu không lên ai lên? Chuẩn bị một chút đi, không được thì bảo khoa thư ký làm cho cậu.
Đổng Học Bân làm kiêu một chút mới nói: Vậy được.
Hai người vào hàng hiên, trên cầu thang cũng không người, Khương Phương Phương liền nghiêng đầu nói với hắn: Thân thể của cậu chưa được khỏe, ở bên này cũng không có người chiếu cố, như vậy đi, sau này buổi tối tôi làm cơm xong cậu lên nhà tôi ăn, quần áo và vân vân cũng đem tới cho tôi, tôi dành thời gian giặt cho cậu.
Đổng Học Bân nói: Cũng không thể phiền phức ngài.
Khương Phương Phương nói: Việc nhỏ, chưa nói tới phiền phức nên không phiền phức.
Thật không được, đã quá phiền phức ngài rồi chị Khương. Đổng Học Bân cười khổ, vui đùa một câu, Cứ để cho ngài chăm sóc như thế, tôi sau này phỏng chừng đều không thể tự sinh hoạt.
Khương Phương Phương mỉm cười một chút.
Đổng Học Bân thấp giọng thay đổi trọng tâm câu chuyện, Sở cục trưởng bên kia. . .
Khương Phương Phương ừm một cái, Không khác biệt lắm, lão Sở và người nhà đều nhận tình của cậu.
Đổng Học Bân chỉ biết Khương huyện trưởng và Sở Bành mấy ngày nay tiếp xúc, Sở Bành hẳn là có ý dựa vào Khương hệ, tâm tình cũng không tồi, tuy rằng hắn nghĩ mình cứu Tằng Lệnh Hoa là đương nhiên, cho dù khi đó đổi thành là người khác Đổng Học Bân cũng sẽ nghĩa bất dung từ xông lên cứu người và giải phẫu, nhưng Sở Bành có thể một lần nữa dựa vào Khương hệ, cái này đương nhiên cũng là kết quả Đổng Học Bân nguyện ý thấy.
Hai người lên lầu.
Phía trước là phòng làm việc của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân đang muốn cáo từ, nhưng Khương Phương Phương bỗng nhiên dừng bước nhìn về phía hắn, Cậu vẫn nói là tôi chiếu cố cậu, thật ra ngược lại tôi hẳn là cảm ơn cậu, từ khi cậu đến huyện Trinh Thủy đã giúp tôi không ít, tôi đều thấy trong mắt, trong lòng cũng đều rõ ràng, nếu như cậu không đến, công tác của tôi không có khả năng khai triển thuận lợi như thế, đây là sự thật.
Đổng Học Bân xua tay nói: Ngài nghiêm trọng.
Khương Phương Phương nói: Hai tháng này, khổ cực cậu.
Đổng Học Bân lập tức nói: Xem ngài nói kìa, thật ra đều là vì dân chúng, thế nào cũng không khổ cực.
. . .
Trở về phòng làm việc của mình, Đổng Học Bân gọi điện thoại cho Diêu Thúy, bảo cô ấy tìm khoa thư ký mau chóng làm bài phát biểu đến đây cho mình.
Không bao lâu.
Bài phát biểu tới.
Một ít cán bộ biết được Đổng Học Bân xuất viện cũng đều tới phòng làm việc Đổng Học Bân.
Đổng huyện trưởng.
Ngài được không?
Sao ngài không ở bệnh viện thêm vài ngày.
Đổng Học Bân vừa xã giao, vừa biểu đạt lòng biết ơn với mọi người, khác với lúc tiền nhiệm, trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại Đổng Học Bân tại huyện Trinh Thủy đã có lực ảnh hưởng rất lớn.
Mười giờ.
Họp biểu dương bắt đầu.
Toàn bộ huyện lãnh đạo và cán bộ chủ yếu đều ngồi ở trong lễ đường nhỏ.
Hội nghị là do một người phó chủ nhiệm huyện ủy chủ trì, mở đầu thì nói rõ về sự kiện ký túc xá sập mấy ngày trước, sau đó mời tới một người đội viên cứu hỏa lúc đó không sợ nguy hiểm cứu người đại biểu nói chuyện, tiếp theo là đại biểu cho một ít quần chúng lúc đó tự phát tổ chức cứu viện, người nhà của ký túc xá cục cảnh sát cũng phái ra một người đại biểu để cảm ơn.
Cuối cùng lên tiếng mới là Đổng Học Bân.
Phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy lớn tiếng nói: Cuối cùng, chổ của tôi có một công tác thống kê, lúc trước ký túc xá xảy ra chuyện, có một người trong vòng nửa giờ từ bên trong cứu ra hai mươi mốt người, người bị thương còn muốn nhiều hơn so với tất cả đội viên cứu hỏa và quần chúng tự phát tổ chức cứu viện cộng lại cùng một chỗ, sau đó lúc ký túc xá sập, người này không để ý sinh tử chạy vào trong cứu người, cuối cùng bản thân bị trọng thương cũng không ngã xuống, vẫn kiên trì đem người bị thương cứu ra. Dừng một chút, hắn nói: Cho mời Đổng Học Bân Đổng huyện trưởng!
Phía dưới tiếng vỗ tay dậy sấm.
Những phòng ban mà Mông hệ nắm trong tay còn bình thường, nhưng lãnh đạo của cục cảnh sát bên kia và cảnh sát vỗ tay rất dốc sức, lần này tác phong và tinh thần của Đổng Học Bân quả thật cảm động rất nhiều người.
Đổng Học Bân lên đài.
Mọi người nhìn hắn, tâm tư khác nhau.
Nâng tay cũng là tường đá một tấn!
Bị thương nặng như vậy cũng không chớp mắt!
Đi tới làm một ca giải phẫu rất khó!
Sự tích của Đổng Học Bân đã sớm truyền khắp, rất nhiều người đều là trong tin tức của đài truyền hình huyện sau đó mới biết, sau khi nghe đều có chút không thể tưởng tượng, cuối cùng lại có tin đồn nói bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục cảnh sát Sở Bành gần đây đi lại vô cùng gần với người của Khương hệ, tất cả mọi người không khỏi lặng lẽ.
Cách đây không lâu, ai có thể nghĩ rằng Khương hệ vẫn bị đè ép có thể xoay người?
Nhưng Đổng huyện trưởng mới đến hai tháng! Ưu thế áp đảo của Mông hệ hoàn toàn không còn! Ngược lại còn có xu thế bị Khương hệ ngăn chặn!
Được lắm Đổng huyện trưởng!
Người này rốt cuộc là từ chổ nào nhảy ra vậy? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|