Buổi chiều.
Cơ quan tan tầm.
Trong phòng làm việc Đổng Học Bân nhìn thời gian, lúc này mới cầm đồ của mình đi xuống lầu.
Cả một buổi chiều, điện thoại không vang lên, tiếng gõ cửa cũng không có, thậm chí ngay cả người của chính phủ huyện cũng không dám tiến vào phòng làm việc của Đổng Học Bân, phỏng chừng đều cho rằng sau khi phát hỏa thì tính tình của Đổng Học Bân không tốt, cho nên không dám quấy rối hắn, rãnh rỗi quá làm Đổng Học Bân cũng có chút buồn bực, sau đó cần vài phần tài liệu, Đổng Học Bân còn phải gọi điện kêu đem đến đây, hắn nhớ rất rõ, nữ khoa viên sau khi đem tài liệu đến thì động tác và lời nói đều rất cẩn thậ, một cô gái bình thường giọng rất lớn, lúc này âm thanh nhỏ như muỗi vậy, còn hồi hộp quan sát Đổng Học Bân nữa, khiến cho hắn muốn cười, trong lòng nói tôi cũng đâu có phát hỏa với các người.
Nên trở về nhà.
Còn phải thưởng thức tay nghề của Khương huyện trưởng.
Bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên là không có khả năng cùng trở về với Khương Phương Phương, tránh tị hiềm, hơn nữa Khương huyện trưởng công tác bậ, bình thường cũng sẽ không về đúng giờ, còn không biết lúc nào mới trở về, Đổng Học Bân đi trước, cầm đồ của mình đi đến chiếc Land Rover.
Đổng huyện trưởng
À, Lý thư ký?
Ngài đây là về gia thuộc về? Tôi xách đồ giùm cho
Không cần, tôi bình thường lại rồi, sao hôm nay không thấy cô?
À, Khương huyện trưởng bảo tôi xuống điều tra tình huống của hương trấn, vừa trở về
Người này chính là thư ký huyện trưởng Lý Hiểu Na, lúc đầu vốn là một cô gái gọn gàng sạch sẽ, mà hiện tại cũng một thân chật vật, trên người đầy bụi đất, giày dưới chân thì đều là bùn, trên bùn còn có lá cây nhỏ, Đổng Học Bân thấy cũng không nhịn được nở nụ cười.
Lý Hiểu Na phủi phủi quần áo : Ngài đừng chê cười tôi
Đổng Học Bân nhanh chóng nói : Không có, hương trấn bên dưới đi lại không dễ dàng, rất bình thường, cô đây là về nhà?
Lý Hiểu Na ừm một tiếng : Khương huyện trưởng kêu tôi về nghỉ ngơi
Không có xe hả?
Ha ha, có xe
Ừm? Xe gì?
Xe đạp, tôi đạp trở về
Đổng Học Bân thấy cô ấy không ngừng xoa tay xoa chân, biết lần này đi xuống rất mệt, vì vậy nói : Thôi, như vậy đi, tôi đưa cô về
Lý Hiểu Na vội xua tay nói : Sao có thể không biết xấu hổ
Đổng Học Bân nói : Lên xe đi, đều về một chổ, tiện đường mà
Lý Hiểu Na do dự một chút : Vậy, vậy tôi không khách khí với ngài? Chân đều đứng không nổi, đạp xe về tôi thật không biết có nổi hay không
Đổng Học Bân mở ghế sau cất đồ.
Lý Hiểu Na vừa nhìn, liền giúp hắn dọn.
Sau đó, hai người mới lên xe, Đổng Học Bân lái xe, Lý Hiểu Na ngồi bên cạnh.
Xe chạy ra, Lý Hiểu Na liền nhìn hắn : Nghe nói ngày hôm nay ngài phát hỏa với đám người đòi tiền
Đổng Học Bân ừ một tiếng : Gọi điện thoại không dứt, còn ở trong phòng làm việc của tôi trừng mắt với tôi, tôi thấy Khương huyện trưởng cũng là bị phiền quá, cho nên thẳng thắn trở mặt với bọn họ, đám người này, cô mà không mắng thì bọn họ không biết nặng nhẹ, cái này thì tốt rồi, không còn ai tới
Lý Hiểu Na cười khổ nói : Đúng là không ai tới, buổi chiều lúc tôi ở hương trấn cũng buồn bực, sao đột nhiên không ai gọi điện cho tôi, lúc trở về mới biết được có chuyện như vậy
Đổng Học Bân nói : Có thể thanh tĩnh vài ngày
Lý Hiểu Na nói : Đúng vậy, trước đó thật sự rất quá mức
Gia thuộc viện huyện ủy.
Xe dừng lại dưới lầu.
Lý Hiểu Na liền cởi dây an toàn ra : Cảm ơn ngài, vậy tôi trở về
Đúng rồi, chờ một chút Đổng Học Bân nhớ tới chuyện gửi đồ, liền từ ghế sau lấy túi đồ lên, mở ra, lấy một cái hộp bên trong ra.
Lý Hiểu Na chớp mắt mấy cái : Ngài đây là?
Đổng Học Bân cười đưa cho cô ấy ; Trơ về kinh thành, cũng không mang theo thứ gì, một chút đồ thôi, cầm đi, cũng không biết cô có thích hay không
Lý Hiểu Na vội vàng nói ; Sao được sao được
Đổng Học Bân kín đáo đưa cho cô ấy : Nhanh cầm đi, đều mua rồi
Lý Hiểu Na cúi đầu nhìn lướt qua cái hộp, không biết nói gì : Cái nà mà một chút gì, nước hoa của Pháp? Cái này rất quý
Đổng Học Bân nói : Không bao nhiêu tiền
Lý Hiểu Na ngượng ngùng nói ; Ngài là lãnh đạo, sao có thể để cho ngài tiêu pha
Đổng Học Bân cười ha ha nói : Dù sao cũng đã cho cô, cô trở về xem có thích mùi này không, xử lý như thế nào thì tôi mặc kệ, được rồi, quay về đi
Đây là loại mới nhất, sao có thể không thích Lý Hiểu Na cười khổ, lại đẩy một chút, nhưng thấy thái độ của Đổng Học Bân, cuối cùng vẫn nhận : Vậy ... cảm ơn ngài
Không khách khí
Hay là ngài lên nhà tôi ngồi đi, tôi mời ngài ăn
Ha ha, không cần, một chút vật nhỏ mà thôi
Đối với ngài là nhỏ, nhưng với tôi lại không nhỏ, một tháng tiền lương của tôi cũng không mua được lọ nước hoa này Dừng lại một chút, Lý Hiểu Na nói : Ba mẹ tôi cũng ở nhà, ngài tới ngồi chơi? Cô ấy sợ Đổng Học Bân lo lắng ảnh hưởng, cho nên nói trong nhà có người
Đổng Học Bân nói : Hôm khác đi, tôi còn có chút việc
Lý Hiểu Na nói : Vậy được, ngài bận của ngài, hôm nào tôi mời ngài
Giúp Đổng Học Bân đem đồ đến hành lang, Lý Hiểu Na lúc đầu muốn đưa hắn đi, dù sao thì đống đồ kia cũng không nhẹ, bất quá Đổng Học Bân không cho, tự mình cầm lên, Lý Hiểu Na vừa nhìn cũng không nói nữa, xoay người về nhà của mình, thấy trong hành lang không có ai, Lý Hiểu Na liền mở cái hộp ra, thử nước hoa lên cổ tay của mình, nhẹ nhàng ngửi, sau đó lộ ra biểu tình thích thú, cầm hộp quà đi lên lầu, ấn tượng trong lòng đối với Đổng Học Bân cũng càng ngày càng tốt, Đổng huyện trưởng thật phóng khoáng, một lọ nước hoa này ít nhất cũng phải mười ngàn, nếu như là bản thân Lý Hiểu Na, cô ấy khẳng định không mua nổi.
...
Trên lầu.
Nhà ở của Đổng Học Bân.
Đem chìa khóa mở cửa đi vào, trong lúc mở cửa, một mùi ẩm mốc đập vào mặt, khiến cho Đổng Học Bân vô thức che mũi, cả một tháng không về nhà, có mùi này cũng không kỳ quái, nhìn cái ghế và gia cụ trên bàn, trên mặt đều phủ một lớp bụi, tuy rằng có đóng cửa sổ, nhưng mà gió bụi bên này tương đối lớn, mới có một tháng mà đã có nhiều bụi như vậy.
Dọn dẹp thôi.
Buổi tối còn phải ngủ.
Đổng Học Bân ném túi đồ bắt đầu lau nhà, bất quá ngày hôm nay cũng quá mệt mỏi, lau được hai ba cái xong thì Đổng Học Bân liền ngồi xuống sô pha, cũng lười nhúc nhích, sau khi mồi điếu thuốc, Đổng Học Bân quyết định buổi tối rồi làm, đem hành lý mở ra trước, lấy mấy món đồ bên trong ném lên trên bàn, quần áo thì bỏ vào trong tủ, thuốc lá thì đặt trong ngăn kéo, lễ vật nên tặng người thì xếp lại. Lần này trở về hắn mang không ít đồ, giày nè nước hoa nè quần áo nè đồ trang điểm nè, thậm chí ngay cả đồ lót của phụ nữ cũng có, e hèm, cái đó là cho Từ Yến, chị Từ phòng chừng vài ngày nữa cũng tiền nhiệm, người ta tận tay may quần áo cho mình, Đổng Học Bân cũng muốn đáp lễ một chút.
Leng keng, leng keng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đổng Học Bân đang dọn đồ, nghe vậy nghi hoặc ngẩng đầu lên, đi ra mở cửa, vừa nhìn người, hắn liền ngẩng ra.
Khương huyện trưởng?
Ừm, trong nhà chỉ một mình cậu?
Đúng vậy, chỉ một mình tôi, ặc, tôi còn tưởng ngài ra về trễ, còn nói một hồi lên lầu tìm ngài, tôi cũng đang dọn đồ trong nhà ...
Không sao, đi vào rồi nói
Dơ lắm, bằng không đi nhà của ngài
Không sao, dơ thì tôi dọn giúp cậu một chút
Ai da, cái này sao có thể, mỗi lần đều phiền phức ngài, thật không được
Đồ ăn đều đã mua, phải cho tôi vào trước, đi vào rồi nói:
Được được được, mời ngài vào, không cần đổi giầy, đồ để cho tôi
Đổng Học Bân để Khương Phương Phương vào trong, tiện tay đóng cửa lại, tiếp nhận túi đồ ăn đi vào phòng bếp, đem đồ đặt trên bếp.
Sau khi đi ra, Khương Phương Phương đã ngồi trên sô pha, rất tùy ý cầm chai nước trên bàn rót cho mình một ly, tự uống.
A, đó là nước nguội
Không sao, uống được
Đừng đừng, tôi đi hâm lại cho
Đổng Học Bân lại vào phòng bếp châm lửa nấu nước, bận rộn một buổi, cuối cùng mới dùng nước nóng pha trà cho Khương huyện trưởng, thấy trên sô pha có chút bẩn, hắn ngượng ngùng phủi phủi : Bên này cát bụi lớn, mới đi một tháng, trong nhà đã thành như vậy, chị Khương, bằng không lót thêm đồ đi, làm quần áo ngài dơ hết rồi
Khương huyện trưởng thản nhiên nói : Không cần, không chú ý nhiều như vậy
Co ấy hẳn là đã quay về nhà, quần áo trên người lúc này không giống như ở cơ quan. Buổi tối có chút lạnh, Khương huyện trưởngmặc một cái quần bó sát người màu xám, phần trên là một cái áo sơ mi nữ màu trắng hơi rộng, cộng với đôi giày cao gót màu đen và vớ chân đen, trông cực kỳ đẹp.
Uống trà nói chuyện phiếm, hai người nói chuyện một hồi.
Không lâu sau, Khương Phương Phương nhìn hắn : Đói bụng chưa?
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, mới sáu giờ hơn : Bình thường, ngài đói bụng?
Tôi cũng không đói Khương Phương Phương nhìn trái nhìn phải nhìn phòng khách đầy bụi, hơi đứng dậy, cười nhạt nói : Thấy bẩn, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi giúp cậu dọn dẹp một chút
Đổng Học Bân vội la lên : Đừng đừng, buổi tối tôi tự mình dọn
Khương Phương Phương cũng không nghe, đi vào phòng bếp lấy một cái khăn sạch sẽ, thấm nước : Cậu là đàn ông, không có cẩn thận như đàn bà, trong nhà lâu như vậy không có ai ở, dù sao cũng phải thu dọn sạch sẽ, nếu không sẽ khó mà ở được, ừm, giao cho tôi
Ngài đây là làm cho tôi rơi vào tình huống khó xử Đổng Học Bân cười khổ một tiếng.
Khương Phương Phương cầm khăn đi tới : Cái này mà khó xử cái gì?
Đổng Học Bân nói : Mỗi lần đều để ngài chiếu cố, tôi ...
Khương Phương Phương vừa nhìn hắn, vừa đưa tay lau lau tủ TV : Vậy hai tay cùng làm? Cậu quét rác đi
Đổng Học Bân khuyên nửa ngày Khương huyện trưởng cũng không nghe, bất đắc dĩ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cầm lấy một cái đồ hốt rác, cùng cô ấy dọn nhà. Ài, lần kia giặt quần áo cho mình, làm cơm cho mình, bây giờ còn giúp mình làm việc nhà, Đổng Học Bân cũng rất là thấy ngượng, ài, đừng nói nữa.
... Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Cơ quan tan tầm.
Trong phòng làm việc Đổng Học Bân nhìn thời gian, lúc này mới cầm đồ của mình đi xuống lầu.
Cả một buổi chiều, điện thoại không vang lên, tiếng gõ cửa cũng không có, thậm chí ngay cả người của chính phủ huyện cũng không dám tiến vào phòng làm việc của Đổng Học Bân, phỏng chừng đều cho rằng sau khi phát hỏa thì tính tình của Đổng Học Bân không tốt, cho nên không dám quấy rối hắn, rãnh rỗi quá làm Đổng Học Bân cũng có chút buồn bực, sau đó cần vài phần tài liệu, Đổng Học Bân còn phải gọi điện kêu đem đến đây, hắn nhớ rất rõ, nữ khoa viên sau khi đem tài liệu đến thì động tác và lời nói đều rất cẩn thậ, một cô gái bình thường giọng rất lớn, lúc này âm thanh nhỏ như muỗi vậy, còn hồi hộp quan sát Đổng Học Bân nữa, khiến cho hắn muốn cười, trong lòng nói tôi cũng đâu có phát hỏa với các người.
Nên trở về nhà.
Còn phải thưởng thức tay nghề của Khương huyện trưởng.
Bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên là không có khả năng cùng trở về với Khương Phương Phương, tránh tị hiềm, hơn nữa Khương huyện trưởng công tác bậ, bình thường cũng sẽ không về đúng giờ, còn không biết lúc nào mới trở về, Đổng Học Bân đi trước, cầm đồ của mình đi đến chiếc Land Rover.
Đổng huyện trưởng
À, Lý thư ký?
Ngài đây là về gia thuộc về? Tôi xách đồ giùm cho
Không cần, tôi bình thường lại rồi, sao hôm nay không thấy cô?
À, Khương huyện trưởng bảo tôi xuống điều tra tình huống của hương trấn, vừa trở về
Người này chính là thư ký huyện trưởng Lý Hiểu Na, lúc đầu vốn là một cô gái gọn gàng sạch sẽ, mà hiện tại cũng một thân chật vật, trên người đầy bụi đất, giày dưới chân thì đều là bùn, trên bùn còn có lá cây nhỏ, Đổng Học Bân thấy cũng không nhịn được nở nụ cười.
Lý Hiểu Na phủi phủi quần áo : Ngài đừng chê cười tôi
Đổng Học Bân nhanh chóng nói : Không có, hương trấn bên dưới đi lại không dễ dàng, rất bình thường, cô đây là về nhà?
Lý Hiểu Na ừm một tiếng : Khương huyện trưởng kêu tôi về nghỉ ngơi
Không có xe hả?
Ha ha, có xe
Ừm? Xe gì?
Xe đạp, tôi đạp trở về
Đổng Học Bân thấy cô ấy không ngừng xoa tay xoa chân, biết lần này đi xuống rất mệt, vì vậy nói : Thôi, như vậy đi, tôi đưa cô về
Lý Hiểu Na vội xua tay nói : Sao có thể không biết xấu hổ
Đổng Học Bân nói : Lên xe đi, đều về một chổ, tiện đường mà
Lý Hiểu Na do dự một chút : Vậy, vậy tôi không khách khí với ngài? Chân đều đứng không nổi, đạp xe về tôi thật không biết có nổi hay không
Đổng Học Bân mở ghế sau cất đồ.
Lý Hiểu Na vừa nhìn, liền giúp hắn dọn.
Sau đó, hai người mới lên xe, Đổng Học Bân lái xe, Lý Hiểu Na ngồi bên cạnh.
Xe chạy ra, Lý Hiểu Na liền nhìn hắn : Nghe nói ngày hôm nay ngài phát hỏa với đám người đòi tiền
Đổng Học Bân ừ một tiếng : Gọi điện thoại không dứt, còn ở trong phòng làm việc của tôi trừng mắt với tôi, tôi thấy Khương huyện trưởng cũng là bị phiền quá, cho nên thẳng thắn trở mặt với bọn họ, đám người này, cô mà không mắng thì bọn họ không biết nặng nhẹ, cái này thì tốt rồi, không còn ai tới
Lý Hiểu Na cười khổ nói : Đúng là không ai tới, buổi chiều lúc tôi ở hương trấn cũng buồn bực, sao đột nhiên không ai gọi điện cho tôi, lúc trở về mới biết được có chuyện như vậy
Đổng Học Bân nói : Có thể thanh tĩnh vài ngày
Lý Hiểu Na nói : Đúng vậy, trước đó thật sự rất quá mức
Gia thuộc viện huyện ủy.
Xe dừng lại dưới lầu.
Lý Hiểu Na liền cởi dây an toàn ra : Cảm ơn ngài, vậy tôi trở về
Đúng rồi, chờ một chút Đổng Học Bân nhớ tới chuyện gửi đồ, liền từ ghế sau lấy túi đồ lên, mở ra, lấy một cái hộp bên trong ra.
Lý Hiểu Na chớp mắt mấy cái : Ngài đây là?
Đổng Học Bân cười đưa cho cô ấy ; Trơ về kinh thành, cũng không mang theo thứ gì, một chút đồ thôi, cầm đi, cũng không biết cô có thích hay không
Lý Hiểu Na vội vàng nói ; Sao được sao được
Đổng Học Bân kín đáo đưa cho cô ấy : Nhanh cầm đi, đều mua rồi
Lý Hiểu Na cúi đầu nhìn lướt qua cái hộp, không biết nói gì : Cái nà mà một chút gì, nước hoa của Pháp? Cái này rất quý
Đổng Học Bân nói : Không bao nhiêu tiền
Lý Hiểu Na ngượng ngùng nói ; Ngài là lãnh đạo, sao có thể để cho ngài tiêu pha
Đổng Học Bân cười ha ha nói : Dù sao cũng đã cho cô, cô trở về xem có thích mùi này không, xử lý như thế nào thì tôi mặc kệ, được rồi, quay về đi
Đây là loại mới nhất, sao có thể không thích Lý Hiểu Na cười khổ, lại đẩy một chút, nhưng thấy thái độ của Đổng Học Bân, cuối cùng vẫn nhận : Vậy ... cảm ơn ngài
Không khách khí
Hay là ngài lên nhà tôi ngồi đi, tôi mời ngài ăn
Ha ha, không cần, một chút vật nhỏ mà thôi
Đối với ngài là nhỏ, nhưng với tôi lại không nhỏ, một tháng tiền lương của tôi cũng không mua được lọ nước hoa này Dừng lại một chút, Lý Hiểu Na nói : Ba mẹ tôi cũng ở nhà, ngài tới ngồi chơi? Cô ấy sợ Đổng Học Bân lo lắng ảnh hưởng, cho nên nói trong nhà có người
Đổng Học Bân nói : Hôm khác đi, tôi còn có chút việc
Lý Hiểu Na nói : Vậy được, ngài bận của ngài, hôm nào tôi mời ngài
Giúp Đổng Học Bân đem đồ đến hành lang, Lý Hiểu Na lúc đầu muốn đưa hắn đi, dù sao thì đống đồ kia cũng không nhẹ, bất quá Đổng Học Bân không cho, tự mình cầm lên, Lý Hiểu Na vừa nhìn cũng không nói nữa, xoay người về nhà của mình, thấy trong hành lang không có ai, Lý Hiểu Na liền mở cái hộp ra, thử nước hoa lên cổ tay của mình, nhẹ nhàng ngửi, sau đó lộ ra biểu tình thích thú, cầm hộp quà đi lên lầu, ấn tượng trong lòng đối với Đổng Học Bân cũng càng ngày càng tốt, Đổng huyện trưởng thật phóng khoáng, một lọ nước hoa này ít nhất cũng phải mười ngàn, nếu như là bản thân Lý Hiểu Na, cô ấy khẳng định không mua nổi.
...
Trên lầu.
Nhà ở của Đổng Học Bân.
Đem chìa khóa mở cửa đi vào, trong lúc mở cửa, một mùi ẩm mốc đập vào mặt, khiến cho Đổng Học Bân vô thức che mũi, cả một tháng không về nhà, có mùi này cũng không kỳ quái, nhìn cái ghế và gia cụ trên bàn, trên mặt đều phủ một lớp bụi, tuy rằng có đóng cửa sổ, nhưng mà gió bụi bên này tương đối lớn, mới có một tháng mà đã có nhiều bụi như vậy.
Dọn dẹp thôi.
Buổi tối còn phải ngủ.
Đổng Học Bân ném túi đồ bắt đầu lau nhà, bất quá ngày hôm nay cũng quá mệt mỏi, lau được hai ba cái xong thì Đổng Học Bân liền ngồi xuống sô pha, cũng lười nhúc nhích, sau khi mồi điếu thuốc, Đổng Học Bân quyết định buổi tối rồi làm, đem hành lý mở ra trước, lấy mấy món đồ bên trong ném lên trên bàn, quần áo thì bỏ vào trong tủ, thuốc lá thì đặt trong ngăn kéo, lễ vật nên tặng người thì xếp lại. Lần này trở về hắn mang không ít đồ, giày nè nước hoa nè quần áo nè đồ trang điểm nè, thậm chí ngay cả đồ lót của phụ nữ cũng có, e hèm, cái đó là cho Từ Yến, chị Từ phòng chừng vài ngày nữa cũng tiền nhiệm, người ta tận tay may quần áo cho mình, Đổng Học Bân cũng muốn đáp lễ một chút.
Leng keng, leng keng.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đổng Học Bân đang dọn đồ, nghe vậy nghi hoặc ngẩng đầu lên, đi ra mở cửa, vừa nhìn người, hắn liền ngẩng ra.
Khương huyện trưởng?
Ừm, trong nhà chỉ một mình cậu?
Đúng vậy, chỉ một mình tôi, ặc, tôi còn tưởng ngài ra về trễ, còn nói một hồi lên lầu tìm ngài, tôi cũng đang dọn đồ trong nhà ...
Không sao, đi vào rồi nói
Dơ lắm, bằng không đi nhà của ngài
Không sao, dơ thì tôi dọn giúp cậu một chút
Ai da, cái này sao có thể, mỗi lần đều phiền phức ngài, thật không được
Đồ ăn đều đã mua, phải cho tôi vào trước, đi vào rồi nói:
Được được được, mời ngài vào, không cần đổi giầy, đồ để cho tôi
Đổng Học Bân để Khương Phương Phương vào trong, tiện tay đóng cửa lại, tiếp nhận túi đồ ăn đi vào phòng bếp, đem đồ đặt trên bếp.
Sau khi đi ra, Khương Phương Phương đã ngồi trên sô pha, rất tùy ý cầm chai nước trên bàn rót cho mình một ly, tự uống.
A, đó là nước nguội
Không sao, uống được
Đừng đừng, tôi đi hâm lại cho
Đổng Học Bân lại vào phòng bếp châm lửa nấu nước, bận rộn một buổi, cuối cùng mới dùng nước nóng pha trà cho Khương huyện trưởng, thấy trên sô pha có chút bẩn, hắn ngượng ngùng phủi phủi : Bên này cát bụi lớn, mới đi một tháng, trong nhà đã thành như vậy, chị Khương, bằng không lót thêm đồ đi, làm quần áo ngài dơ hết rồi
Khương huyện trưởng thản nhiên nói : Không cần, không chú ý nhiều như vậy
Co ấy hẳn là đã quay về nhà, quần áo trên người lúc này không giống như ở cơ quan. Buổi tối có chút lạnh, Khương huyện trưởngmặc một cái quần bó sát người màu xám, phần trên là một cái áo sơ mi nữ màu trắng hơi rộng, cộng với đôi giày cao gót màu đen và vớ chân đen, trông cực kỳ đẹp.
Uống trà nói chuyện phiếm, hai người nói chuyện một hồi.
Không lâu sau, Khương Phương Phương nhìn hắn : Đói bụng chưa?
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, mới sáu giờ hơn : Bình thường, ngài đói bụng?
Tôi cũng không đói Khương Phương Phương nhìn trái nhìn phải nhìn phòng khách đầy bụi, hơi đứng dậy, cười nhạt nói : Thấy bẩn, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi giúp cậu dọn dẹp một chút
Đổng Học Bân vội la lên : Đừng đừng, buổi tối tôi tự mình dọn
Khương Phương Phương cũng không nghe, đi vào phòng bếp lấy một cái khăn sạch sẽ, thấm nước : Cậu là đàn ông, không có cẩn thận như đàn bà, trong nhà lâu như vậy không có ai ở, dù sao cũng phải thu dọn sạch sẽ, nếu không sẽ khó mà ở được, ừm, giao cho tôi
Ngài đây là làm cho tôi rơi vào tình huống khó xử Đổng Học Bân cười khổ một tiếng.
Khương Phương Phương cầm khăn đi tới : Cái này mà khó xử cái gì?
Đổng Học Bân nói : Mỗi lần đều để ngài chiếu cố, tôi ...
Khương Phương Phương vừa nhìn hắn, vừa đưa tay lau lau tủ TV : Vậy hai tay cùng làm? Cậu quét rác đi
Đổng Học Bân khuyên nửa ngày Khương huyện trưởng cũng không nghe, bất đắc dĩ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cầm lấy một cái đồ hốt rác, cùng cô ấy dọn nhà. Ài, lần kia giặt quần áo cho mình, làm cơm cho mình, bây giờ còn giúp mình làm việc nhà, Đổng Học Bân cũng rất là thấy ngượng, ài, đừng nói nữa.
... Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|