Quyền Tài

Chương 1330 - Sói Tới!

/2031


Buổi chiều.

Một giờ rưỡi.

Chính phủ huyện, phòng làm việc Khương Phương Phương.

Đơn giản giao tâm, đem chuyện tình nói mở, Đổng Học Bân cũng thả lỏng, bàn xong việc riêng, hai người cũng tới công sự.

Khương Phương Phương nhìn hắn, Mấy ngày cậu không ở, cục tài chính rất loạn.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, Tôi nghe nói, đều là tới xin ngân sách?

Khương Phương Phương gật đầu một cái, Ừm, tôi và Mông bí thư ở đây cũng không khác biệt lắm, một người rồi lại một người, lần này cậu trở về cũng không thanh nhàn được, trước nên có chuẩn bị tâm lý đi.

Đổng Học Bân hỏi, Ngài xem tiền này rốt cuộc nên dùng thế nào?

Khương Phương Phương nói cho hắn: Ý của tôi cùng Mông bí thư là thảo luận trên cuộc họp thường uỷ ngày mai, rồi quyết định số tiền này rốt cuộc nên phân chia thao tác thế nào, cái này sẽ rất quan trọng, cho nên tôi mới cho thư ký gọi cậu trở về, bất quá tuy rằng hướng đi của tiền còn chưa có định, nhưng có thể khẳng định chính là, cải thiện bình thường sẽ không chứng thực, ví dụ như ký túc xá, ví dụ như lắp đặt thiết bị phòng học, ví dụ như mua thêm thiết bị, rất nhiều thứ không cần thiết, tiền vẫn là phải dùng phải chổ quan trọng, tôi cùng Mông bí thư đã đơn độc nói chuyện, đại khái đều là ý này, trong lòng cậu cũng nên có tính toán, cái này không thể coi thường, bằng không mở một tiền lệ, còn lại cũng xử lý không tốt, dù sao tài chính của chúng ta cũng có hạn.

Đổng Học Bân cười nói: Cái này tôi rõ ràng.

Có cậu trấn tôi cũng yên tâm. Khương Phương Phương buông văn kiện đứng lên, cầm phích nước nóng rót một ly nước cho hắn, Một cục tiền, bại lộ rất nhiều vấn đề.

Đổng Học Bân chấp nhận, tiếp nhận nước nói cảm ơn.

Cán bộ của huyện bọn họ, ánh mắt quả thật có chút ngắn. Bình thường cũng không thấy làm chuyện gì nghiêm túc, cả đám đều ngồi ở trong phòng làm việc ổn định lắm, đi ra cũng là cực kỳ phái đoàn, nhưng hiện tại vừa nhìn thấy tiền, cả đám thật ra đều ngồi không yên, làm như một bầy sói đói.

Cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Khương Phương Phương ngẩng đầu nói: Mời vào.

Đổng Học Bân cũng cáo từ, Vậy tôi đi về trước.

Ừm. Chú ý thân thể. Khương Phương Phương quan tâm một câu.

Đổng Học Bân đi ra bên ngoài phòng làm việc, bên kia có người cũng mở cửa vào, vừa nhìn, là phó huyện trưởng Từ Bá Dương, Từ Bá Dương là cán bộ của Mông hệ, hai người trước đó cũng phát sinh qua một ít không thoải mái. Quan hệ rất bình thường, thấy cũng là gật đầu, coi như chào hỏi.

Đổng Học Bân mở cửa đi ra ngoài.

Khương huyện trưởng.

Từ huyện trưởng, có việc sao?

Vẫn là vấn đề ngân sách, chỗ chúng tôi thật sự rất trắc trở, tiền thưởng đáp ứng cũng vẫn chưa phát, hiện tại tâm tình của các đồng chí đều rất lớn, ngài xem. . .

Lại tới đòi tiền? Đám người này!

Đóng cửa phòng làm việc của Khương huyện trưởng, Đổng Học Bân đi.

Nhưng vừa về phòng làm việc của mình còn chưa có mở cửa, trong phòng liền truyền đến tiếng vang điện thoại. Cũng không biết gọi bao nhiêu lần, mở cửa, Đổng Học Bân tiện tay tiếp.

Tôi Đổng Học Bân.

Đổng huyện trưởng, ngài đã trở về?

Ừm, ai vậy?

Tôi là lão Liễu của cục vệ sinh. Đổng huyện trưởng, không biết kinh phí của chúng tôi lúc nào có thể xuống? Các thiết bị rất quan trọng, đối với đề thăng trình độ chữa bệnh của huyện chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn, đơn đặt hàng của chúng tôi trước đó vài ngày đều xuống, nhưng tiền vẫn không tới.

Cục vệ sinh các người không có kinh phí?

Không đủ, rất thiếu. Đều là thiết bị nhập khẩu, ít nhất cũng mấy triệu.

Các người thiếu kinh phí còn kêu đơn đặt hàng cái gì? Ai đáp ứng chi cho các người? Đổng Học Bân nhíu mày nói: Còn tiên trảm hậu tấu à?

Không có, vấn đề thiết bị đã sớm có, Từ huyện trưởng trước đó đã đáp ứng cho chúng tôi, hiện tại trong huyện được ngân sách nhiều như vậy, chúng tôi nghĩ trong huyện khẳng định sẽ giải quyết vấn đề kinh phí của chúng tôi, cũng không phải rất nhiều, nên thanh toán trước, dù sao đều là thiết bị nhập khẩu, phải trả trước.

Chuyện này để sau này rồi nói.

Nhưng đều. . .

Nếu Từ huyện trưởng trả lời các người! Vậy ông đi tìm ổng đi!

Đổng huyện trưởng, chúng tôi. . .

Đổng Học Bân lười nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại, cái chó má gì thế.

Điện thoại vừa cúp, reng reng reng, reng reng reng, lại có thể vang lên tiếp, Đổng Học Bân sợ có việc gấp, cũng không có khả năng không tiếp, lại tiếp.

A lô.

Là Đổng huyện trưởng sao?

Là tôi, ai vậy?

Xin chào xin chào, tôi là nhân viên công tác của chính phủ hương Thanh Thủy, tôi là Khương Đại Thủy, là chú ba của Khương Phương Phương huyện trưởng các người.

Chú ba?

Cái này là thân thích cái gì?

Bất quá tương đối là có quan hệ với Khương huyện trưởng, Đổng Học Bân nói cũng khách khí một chút, nói: Như vậy à, ừm, ngài có chuyện gì sao?

Khương Đại Thủy thở dài nói: Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết.

Đổng Học Bân nói: Ngài nói đi, tôi nghe.

Hương chúng tôi năm ngoái khô hạn, gặp tai hoạ vô cùng nghiêm trọng, nhìn các hương thân một ngày không bằng một ngày, lãnh đạo hương đều rất sốt ruột, ngài cũng biết chúng tôi bên này dựa vào chăn nuôi nghiệp, xảy ra thiên tai, đó là trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề sinh tồn của các hương thân, năm nay xem ra tình huống cũng vô cùng không tốt, khó, khó quá, cho nên hương chúng tôi muốn xin một khoản cứu tế, một triệu là đủ rồi, chút tiền nhỏ ấy cũng không cần phải phiền phức Phương Phương nhà chúng tôi, con bé công tác cũng bận, ngài nói phải không? Cho nên bắt chuyện với ngài.

Một triệu mà là tiền nhỏ?

Ông thật là dám mở miệng!

Hơn nữa nói trong nói ngoài tựa như cứ đem Khương huyện trưởng ra đè mình, khiến cho Đổng Học Bân nghe rất khó chịu, hắn trong lòng rõ ràng, nếu như Khương Phương Phương đáp ứng, Khương Đại Thủy sao còn có thể gọi điện thoại cho mình? Tiền đã sớm xuống, khẳng định cũng là Khương huyện trưởng không đồng ý!

Đổng Học Bân nói: Chuyện này một mình tôi cũng không định được.

Khương Đại Thủy nói: Trong huyện lần này được năm mươi triệu, chúng tôi ch3 xin một triệu cứu tế mà thôi, một việc nhỏ như thế ngài sao không định được?

Chờ một chút đi, tôi hỏi giúp các người một chút.

Các hương thân và lãnh đạo hương đều rất sốt ruột, chúng tôi chờ không được.

Các người gấp tôi cũng không có biện pháp, cái này đều phải đi trình tự từng bước một.

Nói hơn nửa ngày, Đổng Học Bân mới cúp điện thoại của người gọi là chú ba của Khương huyện trưởng, suy nghĩ một chút, liền gọi cho Diêu Thúy.

Đường dây điện thoại bận.

Qua vài phút mới thông.

Thúy nhi, bận à? Đổng Học Bân nói.

Diêu Thúy nói: Vừa tiếp điện thoại của một người bạn học tiểu học, muốn tôi nói giúp với cậu, cho thôn trấn bọn họ cái gì mà nông nghiệp khoản, tôi nói nửa ngày mới đẩy được.

Tìm đến chổ cô?

Không chỉ một lần, trước đó thân thích nhà tôi đều tới, gây phiền cho ba mẹ tôi.

Khổ cực cô, được rồi, tình huống của hương Thanh Thủy bên kia cô lý giải không? Thật sự gặp tai hoạ rất nghiêm trọng?

Nào có. Diêu Thúy bất đắc dĩ, thấp giọng nói: Có phải là người thân của Khương huyện trưởng gọi điện thoại cho cậu? Đều là chuyện phiếm, cũng là vài ngày không mưa mà thôi, để cho bọn họ nói ba hoa chích choè, trước đó vài ngày người của hương Thanh Thủy cũng đã tới cục tài chính, náo loạn nửa ngày.

Đổng Học Bân vừa nghe, nhất thời lắc đầu, Cái này là người gì vậy.

Diêu Thúy lặng lẽ nói: Cái này cũng chưa tính cái gì, tôi nghe nói phía dưới còn có người nhờ quan hệ nhờ tới cha của Mông bí thư, cha của Mông bí thư tới huyện ủy đòi tiền Mông bí thư, Mông bí thư không cho, hình như bị lão nhân gia mắng, cái này đều. . . Ài, không có cách nào nói.

Có chút mặt mũi có thể cho, có chút mặt mũi không thể cho, nếu như quả thật là tiền cấp tốc, trong huyện sớm đã phê duyệt, mà nếu là cho cũng như không cho hoặc thậm chí là một ít cớ khó hiểu tới đòi tiền, cho dù lấy quan hệ lãnh đạo cũng không cho được, sẽ làm người ta cào cột sống, huống chi còn đang là thời kì mẫn cảm như thế, Đổng Học Bân cũng có thể cảm nhận được khó xử của Mông bí thư và Khương huyện trưởng, quả thật không dễ làm.

Đúng rồi Học Bân.

Làm sao vậy?

Nghe nói cậu trở về, không ít người gọi điện thoại đến chổ tôi, đều nói muốn mời ăn, có Liễu chủ nhiệm của cục vệ sinh, Trần chủ nhiệm của cục công thương. . .

Đều đẩy cho tôi, nói thân thể tôi còn chưa có hồi phục.

Được, vậy tôi rõ ràng.

Cúp điện thoại di động, điện thoại trên bàn lại vang lên.

Đổng Học Bân vừa nhìn, thẳng thắn không tiếp, ngồi ở đàng kia hút thuốc.

Nhưng vốn tưởng rằng không tiếp điện thoại còn có thể trốn thanh nhàn, cũng qua không bao lâu, tiếng đập cửa vang lên, Đổng Học Bân nói tiến vào, cửa vừa mở ra, cục trưởng cục dân chính tới.

Đổng huyện trưởng, tôi là Hứa Học Long của cục dân chính. Là một người đàn ông trung niên.

Là Hứa cục trưởng à, mời ngồi. Đổng Học Bân nhìn ông ta, vẫn là lần đầu tiên thấy, lúc họp tuy rằng hẳn là gặp mặt bất ngờ, nhưng không có ấn tượng gì, Có việc?

Hứa Học Long sau khi ngồi xuống, liền bắt đầu kể khổ, Gần đây đồng chí của cục dân chính đều có tâm tình rất lớn, không vì cái khác, các cục ủy khác trong huyện đều có xe, ngay cả cục văn hóa cũng có một chiếc, nhưng chỉ riêng cục dân chính chúng tôi một chiếc xe cũng không có, đi ra làm việc công tác không tiện, tôi cũng không phải muốn xe, tôi là vì khai triển công tác trong cục, đường của huyện chúng ta không dễ đi, gồ ghề thế nào ngài cũng biết, ài, nhìn mọi người mỗi ngày đều đi xe đạp ra ngoài làm việc, trong lòng tôi cũng rất đau.

Đổng Học Bân không nói lời nào.

Hứa Học Long nhìn hắn, Đổng huyện trưởng, văn kiện chúng tôi đã gửi lên đây, bất quá vẫn đều không có tin tức, ngài xem có phải là. . .

Đổng Học Bân nói: Tôi sẽ lo lắng, ông đi về trước đi.

Hứa Học Long không đi, Cục dân chính chúng tôi cũng là lệ thuộc trực tiếp chính phủ huyện, trong huyện không thể nặng bên này nhẹ bên kia? Vài chiếc xe cũng không bao nhiêu tiền, hiện tại tài chính trong huyện cũng rất dư dả, cũng không thể khiến cho chúng tôi. . .

Còn chưa nói xong, cốc cốc cốc, lại có người gõ cửa.

Đổng Học Bân còn chưa cho tiến vào, cánh cửa cũng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Đi vào là một lão đầu mặt đen, phía sau còn theo vài người, hẳn là cán bộ trong thôn, sau khi vào trong bọn họ ngược lại còn tỏ ra nguy hiểm, Đổng huyện trưởng, vì sao tiền của thôn chúng tôi còn chưa tới? Cái này đã bao nhiêu ngày rồi? Còn chưa có phê xuống? Chúng tôi đều rất đói!

Đổng Học Bân nhíu mày nói: Thôn các người? Đi tìm hương trấn! Nơi này là chính phủ huyện!

Lão đầu lẽ thẳng khí hùng nói: Trưởng trấn nói! Trong huyện không đồng ý chi! Bọn họ cũng không có tiền cho chúng tôi! Chúng tôi chỉ có thể tới trong huyện đòi tiền!

Đòi tiền!

Đòi tiền!

Chỉ con mẹ nó biết đòi tiền!

Mẹ kiếp! Cả đám đều phát điên hả? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status