Chung gia.
Trong phòng khách.
Đổng Học Bân lúc đi ra ngoài tìm thuốc còn lo lắng, quay đầu lại nhìn phòng ngủ vài lần, lúc này mới đi tới túi nilon mình đem tới, từ bên trong tìm ra một hộp thuốc, tìm nước nóng, cuối cùng đi phòng bếp tìm cái ly dùng chiếc đũa khuấy đều.
Mùi quả quýt liền bay lên.
Thuốc hạ sốt này rất thơm.
Xoay người trở lại, Đổng Học Bân đẩy cửa vào phòng ngủ, khiến cho hắn thoáng ngoài ý muốn chính là, Chung Lệ Trân lại nằm ở đây không hề động, cũng không biết là thật sự đem lời của Đổng Học Bân nghe lọt, hay là khó chịu không động đậy, hoặc là bị Đổng Học Bân hù dọa làm cho sợ.
Ngài uống thuốc đi.
. . . Ừm.
Cẩn thận một chút, nóng.
. . . Ừm.
Cái mông ngồi xuống giường, Đổng Học Bân đem cái ly đưa cho cô ấy.
Chung Lệ Trân tựa ở đầu giường tiếp nhận, nhanh chóng đem thuốc hạ sốt bên trong uống cạn.
Đổng Học Bân mỉm cười, lấy lại cái ly nói: Ngài đắp chăn nằm một chút đi, tôi xem trong nhà còn có cái gì, làm chút đồ ăn cho ngài.
Không đói bụng.
Vậy cũng phải ăn, tôi đi, ngài đừng xuống giường nha.
Đóng cửa cho cô ấy, Đổng Học Bân đi phòng bếp bắt đầu lục tủ lạnh.
Thật là sạch sẽ, ngoại trừ mấy quả trứng gà, bên trong cơ bản là cái gì cũng không có, vừa nhìn liền biết Chung giáo sư cũng là không thường làm cơm, với trạng thái công tác của cô ấy, phỏng chừng mỗi ngày đều chỉ ăn một lần cho no, lắc đầu, Đổng Học Bân đem cái túi đến, nghĩ Chung giáo sư là bị sốt, cũng không ăn được thứ đầy mỡ, thẳng thắn lấy gạo, làm cháo cho cô ấy.
Gạo, cải trắng, trứng gà.
Làm cháo trứng gà đơn giản vậy.
Đang hâm cháo, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Là Hàn Tinh gọi tới, Tiểu Bân. Lệ Trân thế nào?
Đổng Học Bân vừa mở nhỏ lửa lại, vừa nói: Phát sốt, ba mươi tám độ hơn, bất quá tình huống còn có thể, không bị viêm họng, cũng không có bệnh trạng khác, con vừa cho Chung giáo sư uống thuốc, đang làm cơm cho cô ấy.
Cô ấy có phải là còn làm việc không?
Vừa rồi còn. Bất quá con không cho cô ấy đụng vào máy vi tính. Tiếp tục như thế không được.
Cô ấy, trong đầu đều là nghiên cứu, ài. Cũng không có cách nào nói cô ấy, Tiểu Bân, vậy con làm ơn. Mẹ đem dì họ giao cho con.
Được, buổi chiều con trông cô ấy ngủ.
Vẫn là con rể của mẹ tốt, chuyện gì đều có thể giúp đỡ, bất quá thương thế trên người con vừa khỏi, trước đó bận chuyện của tiểu tĩnh Tôn Khải bọn họ, chính là sợ con mệt, ha ha, nếu như Tuệ Lan biết mẹ sai vặt chồng con bé như thế, nhất định sẽ ồn ào với mẹ.
Mẹ. Con không sao, người con khỏe lắm, ha ha, nhàn rỗi ở nhà con ngược lại ngồi không được.
Ừm, vậy khổ cực con, chổ mẹ có khách, còn chưa đi. Mẹ cũng không đi ra được, ba con nếu như về sớm, mẹ sẽ đi qua thay con.
Không cần, mẹ đừng đến, có con đây.
Cúp điện thoại. Đổng Học Bân tiếp tục cẩn thận nấu chúc, nên thêm trứng gà.
. . .
Nửa giờ sau.
Buổi chiều một giờ hơn.
Đổng Học Bân bưng một chén cháo từ trong phòng bếp bước nhanh ra. Quẹo một cái, gõ gõ cửa phòng ngủ, sau đó mở cửa cất bước vào trong. Trên giường, Chung giáo sư nằm ở đây nhìn trần nhà, lông mày khi thì gấp gáp khi thì buông lỏng, môi hơi động, tựa như đang tính thầm cái gì đó. Đổng Học Bân liền trợn tròn mắt ra, biết Chung giáo sư lại tiếp tục tính số liệu của cô ấy, còn là tính nhẩm, thật không có biện pháp, bất quá người ta đã nằm không xuống giường, cái này đã rất nể tình, Đổng Học Bân cũng không có cách nào nói cái gì.
Cháo được rồi.
. . . À.
Ngài uống khi còn nóng đi.
Chung Lệ Trân đỡ giường ngồi dậy, có thể là dậy mạnh, cũng có thể là do sốt, cô ấy thân thể nhoáng lên, ôm đầu như có chút mơ hồ.
Đổng Học Bân nhanh chóng nâng phía sau lưng cô ấy, Ngài xem ngài xem, còn nói không có việc gì, cái này có thể gọi là không có việc gì sao, ngồi đều ngồi không ổn.
Cho tôi bút.
Lấy bút làm gì?
Viết một thứ, vừa tính ra.
Ai da, ngài uống cháo trước đi, uống xong rồi nói.
Uống xong tôi đã quên, nhanh lên một chút, trong ngăn kéo.
Không có biện pháp, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là chiều theo cô ấy, nhìn Chung Lệ Trân chăm chú không biết lẩm bẩm cái gì, còn nhanh chóng viết một chuỗi rất dài trên trang vở. Có ký hiệu số học, cũng có thuật ngữ vật lý, còn có rất nhiều ký tự Đổng Học Bân chưa từng thấy qua, cũng không biết viết cái gì.
Được rồi chưa?
Nhanh.
Cháo đều sắp nguội rồi.
Lập tức được rồi, không nên hối!
Sau một lúc lâu, Chung Lệ Trân mới buông giấy bút, đã viết xong.
Đổng Học Bân thật rất mất hứng, chờ cô ấy làm xong, đem giấy của cô ấy tịch thu, đem chén cháo đưa cho cô ấy, Đây là một lần cuối cùng, ngày hôm nay ngài không được làm việc!
Tôi không đứng lên không đụng vào máy vi tính.
Ngài động não càng phí tinh lực, ảnh hưởng hồi phục của ngài.
Chung Lệ Trân không để ý đến hắn, bưng chén uống cháo, lúc đầu uống còn rất chậm, nhưng sau khi uống vài ngụm thì càng uống càng nhanh, hình như là thật đói bụng.
Đổng Học Bân trong lòng nói ngài không phải không đói bụng sao?
Mùi vị thế nào?
Cũng được.
Trong nồi còn, tôi lấy thêm một chén cho ngài?
. . . Ừm.
Đổng Học Bân lại đi phòng bếp lấy cháo cho cô ấy, tiện thể cũng lấy cho mình một chén, ngồi ở trên ghế đối mặt Chung giáo sư, cùng cô ấy uống.
Chung Lệ Trân nhìn nhìn hắn, Lúc cậu tới không ăn cơm?
Đổng Học Bân lắc đầu, nói: Nghe mẹ tôi nói ngài bị bệnh, tôi lái xe trực tiếp đến đây.
Chung giáo sư hơi ngừng lại một chút, lại nuốt một ngụm cháo, . . . Cảm ơn.
Đổng Học Bân xua tay nói: Ngài đừng cảm ơn, tôi không nhận nổi, ăn xong rồi thì buổi chiều ngài ngủ một giấc đi, thì tôi đã cảm ơn ngài rồi.
Tôi sẽ ngủ, cậu ăn xong rồi trở về đi.
Vậy không được, mẹ tôi nhờ tôi trông ngài.
Tiểu Đổng, tôi không phải đứa nhỏ, không cần phải cậu trông.
Ngài không phải đứa nhỏ, ngài còn nhỏ hơn so với đứa nhỏ, ngay cả đứa nhỏ đều biết nói bị bệnh phải nghỉ ngơi, nhưng tôi không thấy ngài biết.
Tôi hai ngày nay đã xin nghỉ!
Xin nghỉ ở nhà cũng là công tác, có cái gì khác nhau với không xin nghỉ?
Được rồi tôi lười ồn với cậu, cậu muốn trông thì cứ trông đi!
Uống cháo xong, Chung giáo sư đem chén cháo đặt trên bàn, mở chăn tiến vào, hơi nghiêng thân đưa lưng về phía Đổng Học Bân, nhắm mắt lại.
Đây là muốn ngủ?
Ngài đem áo dài cởi trước đi?
Đổng Học Bân sau khi nhìn vài lần. Đã cầm chén cháo lên, đến phòng bếp rửa sạch sẽ, sau khi trở về hắn chớp chớp con mắt, nghe nghe trên cửa phòng ngủ, thấy bên trong không còn động tĩnh, Đổng Học Bân cũng vẫn lo lắng, rất sợ Chung giáo sư len lén tính toán số liệu cái gì, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Đi tới trước giá sách tùy tiện rút ra quyển số học. Ngồi vào ghế nhìn.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Chung Lệ Trân xoay người mở mắt ra nhìn hắn, Cậu làm gì thế.
Đọc sách. Đổng Học Bân thật sự trông chừng cô ấy, giám sát cô ấy ngủ.
Chung Lệ Trân nói: Cậu cứ lật từng trang từng trang như vậy. Tôi không ngủ được, cậu đi ra ngoài mà xem.
Đổng Học Bân à một tiếng, đem sách buông xuống.Không có việc gì, vậy tôi không xem nữa, ngài ngủ của ngài, không cần để ý đến tôi.
Chung Lệ Trân bưng trán thở ra một hơi, Tôi sợ cậu rồi được chưa? Tôi sợ cậu. Lắc đầu, cô ấy liền ngồi dậy xốc chăn lên, đem áo dài bên ngoài cởi ra, ném tới cái ghế, lúc này mới lần thứ hai tiến vào trong chăn, nằm nhắm mắt.
Đổng Học Bân vừa nhìn, nhẹ nhàng đi tới khom lưng kéo chăn cho cô ấy, đem chân trái lộ ra bên ngoài phủ căn lên, sau khi làm xong, lại nhẹ nhàng phủ lên trên vai cô ấy, Ngài ngủ đi, có việc tùy thời gọi là được.
Không đáp lại.
Đổng Học Bân cũng không thèm để ý. Ngồi xuống nhìn cô ấy một hồi, không bao lâu sau, tiếng hô hấp đều đều chậm rãi từ trên giường truyền tới, Chung giáo sư đã ngủ. Đổng Học Bân cười, cũng không ở trong phòng đợi. Nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài đóng cửa lại, dựa vào bệ cửa sổ hút thuốc.
Làm cái gì đây?
Trong phòng tất cả đều là thiết bị. Ngay cả một cái TV cũng không có.
Ừm, máy vi tính thật ra không ít, nhìn xem có trò chơi hay không.
Hút xong thuốc, Đổng Học Bân tìm tìm chung quanh, không dám động vào máy vi tính của Chung giáo sư trong phòng khách, hắn sợ làm hư, nên đi ra phòng khách.
Bên trong.
Đổng Học Bân tìm ghế ngồi xuống, đem máy vi tính mở lên.
Chờ máy vi tính khởi động, con mắt của Đổng Học Bân rơi vào một quyển vở nhỏ, tay cũng rãnh rỗi, chờ cũng là chờ, tiện tay đem quyển vở đem đến đây lật lật, hắn tưởng đây là quyển vở ghi chép số liệu Chung Lệ Trân tính toán, không mong có thể hiểu, chỉ là giết thời gian mà thôi.
Nhưng lật ra một tờ, câu đầu tiên đập vào mắt khiến cho Đổng Học Bân ngạc nhiên một chút.
Ngày ba tháng ba.
Ngày hôm nay thống kinh, rất khó chịu, nên nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân nhất thời phản ứng, đây là nhật ký của Chung giáo sư? ?
Hắn nhanh chóng đem nhật ký ném lên trên bàn, không muốn nhìn nữa, dù sao cũng là của người ta, nhưng vừa ném lên, quyển vở tự lật, lướt qua vài tờ. Đổng Học Bân liền đưa tay qua muốn vở khép lại, nhưng không cẩn thận nhìn lướt qua, tay ngừng lại, bởi vì hắn thấy được tên của mình bên trong!
Viết về tôi?
Viết về tôi cái gì?
Nhìn ngày, chính là vài ngày sau khi Đổng Học Bân đem Chung giáo sư cứu trở về.
Chữ viết của Chung Lệ Trân rất cứng, nhưng rất đẹp, bên trong viết: về nước cũng rất nhiều ngày, cái khác thật ra không có gì không quen, nhưng số lần tự an ủi càng ngày càng nhiều, muốn từ bỏ, vì sao không được? Trước đây một tháng hai tháng một lần, nhưng hiện tại. . . Đêm qua vừa xong, sáng sớm ngày hôm nay còn chưa có rời giường lại không nhịn được tự làm một lần, có phải là lúc trên máy bay bị Đổng Học Bân sờ soạng toàn thân? Có quan hệ với cái này? Có thể là vậy, nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông sờ, tuy rằng là một đứa nhỏ, ài, chị Hàn nói rất đúng, mình có thể là nên tìm một người đàn ông.
Thấy xong, Đổng Học Bân đã có chút hết hồn, cuống quít đem quyển nhật ký khép lại, dựa vào ký ức đặt nó vào chổ cũ, máy vi tính cũng bị hắn nhanh chóng tắt đi.
Thì ra Chung giáo sư cũng tự mình …
Trời ạ! Thấy cái không nên thấy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong phòng khách.
Đổng Học Bân lúc đi ra ngoài tìm thuốc còn lo lắng, quay đầu lại nhìn phòng ngủ vài lần, lúc này mới đi tới túi nilon mình đem tới, từ bên trong tìm ra một hộp thuốc, tìm nước nóng, cuối cùng đi phòng bếp tìm cái ly dùng chiếc đũa khuấy đều.
Mùi quả quýt liền bay lên.
Thuốc hạ sốt này rất thơm.
Xoay người trở lại, Đổng Học Bân đẩy cửa vào phòng ngủ, khiến cho hắn thoáng ngoài ý muốn chính là, Chung Lệ Trân lại nằm ở đây không hề động, cũng không biết là thật sự đem lời của Đổng Học Bân nghe lọt, hay là khó chịu không động đậy, hoặc là bị Đổng Học Bân hù dọa làm cho sợ.
Ngài uống thuốc đi.
. . . Ừm.
Cẩn thận một chút, nóng.
. . . Ừm.
Cái mông ngồi xuống giường, Đổng Học Bân đem cái ly đưa cho cô ấy.
Chung Lệ Trân tựa ở đầu giường tiếp nhận, nhanh chóng đem thuốc hạ sốt bên trong uống cạn.
Đổng Học Bân mỉm cười, lấy lại cái ly nói: Ngài đắp chăn nằm một chút đi, tôi xem trong nhà còn có cái gì, làm chút đồ ăn cho ngài.
Không đói bụng.
Vậy cũng phải ăn, tôi đi, ngài đừng xuống giường nha.
Đóng cửa cho cô ấy, Đổng Học Bân đi phòng bếp bắt đầu lục tủ lạnh.
Thật là sạch sẽ, ngoại trừ mấy quả trứng gà, bên trong cơ bản là cái gì cũng không có, vừa nhìn liền biết Chung giáo sư cũng là không thường làm cơm, với trạng thái công tác của cô ấy, phỏng chừng mỗi ngày đều chỉ ăn một lần cho no, lắc đầu, Đổng Học Bân đem cái túi đến, nghĩ Chung giáo sư là bị sốt, cũng không ăn được thứ đầy mỡ, thẳng thắn lấy gạo, làm cháo cho cô ấy.
Gạo, cải trắng, trứng gà.
Làm cháo trứng gà đơn giản vậy.
Đang hâm cháo, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Là Hàn Tinh gọi tới, Tiểu Bân. Lệ Trân thế nào?
Đổng Học Bân vừa mở nhỏ lửa lại, vừa nói: Phát sốt, ba mươi tám độ hơn, bất quá tình huống còn có thể, không bị viêm họng, cũng không có bệnh trạng khác, con vừa cho Chung giáo sư uống thuốc, đang làm cơm cho cô ấy.
Cô ấy có phải là còn làm việc không?
Vừa rồi còn. Bất quá con không cho cô ấy đụng vào máy vi tính. Tiếp tục như thế không được.
Cô ấy, trong đầu đều là nghiên cứu, ài. Cũng không có cách nào nói cô ấy, Tiểu Bân, vậy con làm ơn. Mẹ đem dì họ giao cho con.
Được, buổi chiều con trông cô ấy ngủ.
Vẫn là con rể của mẹ tốt, chuyện gì đều có thể giúp đỡ, bất quá thương thế trên người con vừa khỏi, trước đó bận chuyện của tiểu tĩnh Tôn Khải bọn họ, chính là sợ con mệt, ha ha, nếu như Tuệ Lan biết mẹ sai vặt chồng con bé như thế, nhất định sẽ ồn ào với mẹ.
Mẹ. Con không sao, người con khỏe lắm, ha ha, nhàn rỗi ở nhà con ngược lại ngồi không được.
Ừm, vậy khổ cực con, chổ mẹ có khách, còn chưa đi. Mẹ cũng không đi ra được, ba con nếu như về sớm, mẹ sẽ đi qua thay con.
Không cần, mẹ đừng đến, có con đây.
Cúp điện thoại. Đổng Học Bân tiếp tục cẩn thận nấu chúc, nên thêm trứng gà.
. . .
Nửa giờ sau.
Buổi chiều một giờ hơn.
Đổng Học Bân bưng một chén cháo từ trong phòng bếp bước nhanh ra. Quẹo một cái, gõ gõ cửa phòng ngủ, sau đó mở cửa cất bước vào trong. Trên giường, Chung giáo sư nằm ở đây nhìn trần nhà, lông mày khi thì gấp gáp khi thì buông lỏng, môi hơi động, tựa như đang tính thầm cái gì đó. Đổng Học Bân liền trợn tròn mắt ra, biết Chung giáo sư lại tiếp tục tính số liệu của cô ấy, còn là tính nhẩm, thật không có biện pháp, bất quá người ta đã nằm không xuống giường, cái này đã rất nể tình, Đổng Học Bân cũng không có cách nào nói cái gì.
Cháo được rồi.
. . . À.
Ngài uống khi còn nóng đi.
Chung Lệ Trân đỡ giường ngồi dậy, có thể là dậy mạnh, cũng có thể là do sốt, cô ấy thân thể nhoáng lên, ôm đầu như có chút mơ hồ.
Đổng Học Bân nhanh chóng nâng phía sau lưng cô ấy, Ngài xem ngài xem, còn nói không có việc gì, cái này có thể gọi là không có việc gì sao, ngồi đều ngồi không ổn.
Cho tôi bút.
Lấy bút làm gì?
Viết một thứ, vừa tính ra.
Ai da, ngài uống cháo trước đi, uống xong rồi nói.
Uống xong tôi đã quên, nhanh lên một chút, trong ngăn kéo.
Không có biện pháp, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là chiều theo cô ấy, nhìn Chung Lệ Trân chăm chú không biết lẩm bẩm cái gì, còn nhanh chóng viết một chuỗi rất dài trên trang vở. Có ký hiệu số học, cũng có thuật ngữ vật lý, còn có rất nhiều ký tự Đổng Học Bân chưa từng thấy qua, cũng không biết viết cái gì.
Được rồi chưa?
Nhanh.
Cháo đều sắp nguội rồi.
Lập tức được rồi, không nên hối!
Sau một lúc lâu, Chung Lệ Trân mới buông giấy bút, đã viết xong.
Đổng Học Bân thật rất mất hứng, chờ cô ấy làm xong, đem giấy của cô ấy tịch thu, đem chén cháo đưa cho cô ấy, Đây là một lần cuối cùng, ngày hôm nay ngài không được làm việc!
Tôi không đứng lên không đụng vào máy vi tính.
Ngài động não càng phí tinh lực, ảnh hưởng hồi phục của ngài.
Chung Lệ Trân không để ý đến hắn, bưng chén uống cháo, lúc đầu uống còn rất chậm, nhưng sau khi uống vài ngụm thì càng uống càng nhanh, hình như là thật đói bụng.
Đổng Học Bân trong lòng nói ngài không phải không đói bụng sao?
Mùi vị thế nào?
Cũng được.
Trong nồi còn, tôi lấy thêm một chén cho ngài?
. . . Ừm.
Đổng Học Bân lại đi phòng bếp lấy cháo cho cô ấy, tiện thể cũng lấy cho mình một chén, ngồi ở trên ghế đối mặt Chung giáo sư, cùng cô ấy uống.
Chung Lệ Trân nhìn nhìn hắn, Lúc cậu tới không ăn cơm?
Đổng Học Bân lắc đầu, nói: Nghe mẹ tôi nói ngài bị bệnh, tôi lái xe trực tiếp đến đây.
Chung giáo sư hơi ngừng lại một chút, lại nuốt một ngụm cháo, . . . Cảm ơn.
Đổng Học Bân xua tay nói: Ngài đừng cảm ơn, tôi không nhận nổi, ăn xong rồi thì buổi chiều ngài ngủ một giấc đi, thì tôi đã cảm ơn ngài rồi.
Tôi sẽ ngủ, cậu ăn xong rồi trở về đi.
Vậy không được, mẹ tôi nhờ tôi trông ngài.
Tiểu Đổng, tôi không phải đứa nhỏ, không cần phải cậu trông.
Ngài không phải đứa nhỏ, ngài còn nhỏ hơn so với đứa nhỏ, ngay cả đứa nhỏ đều biết nói bị bệnh phải nghỉ ngơi, nhưng tôi không thấy ngài biết.
Tôi hai ngày nay đã xin nghỉ!
Xin nghỉ ở nhà cũng là công tác, có cái gì khác nhau với không xin nghỉ?
Được rồi tôi lười ồn với cậu, cậu muốn trông thì cứ trông đi!
Uống cháo xong, Chung giáo sư đem chén cháo đặt trên bàn, mở chăn tiến vào, hơi nghiêng thân đưa lưng về phía Đổng Học Bân, nhắm mắt lại.
Đây là muốn ngủ?
Ngài đem áo dài cởi trước đi?
Đổng Học Bân sau khi nhìn vài lần. Đã cầm chén cháo lên, đến phòng bếp rửa sạch sẽ, sau khi trở về hắn chớp chớp con mắt, nghe nghe trên cửa phòng ngủ, thấy bên trong không còn động tĩnh, Đổng Học Bân cũng vẫn lo lắng, rất sợ Chung giáo sư len lén tính toán số liệu cái gì, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Đi tới trước giá sách tùy tiện rút ra quyển số học. Ngồi vào ghế nhìn.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Chung Lệ Trân xoay người mở mắt ra nhìn hắn, Cậu làm gì thế.
Đọc sách. Đổng Học Bân thật sự trông chừng cô ấy, giám sát cô ấy ngủ.
Chung Lệ Trân nói: Cậu cứ lật từng trang từng trang như vậy. Tôi không ngủ được, cậu đi ra ngoài mà xem.
Đổng Học Bân à một tiếng, đem sách buông xuống.Không có việc gì, vậy tôi không xem nữa, ngài ngủ của ngài, không cần để ý đến tôi.
Chung Lệ Trân bưng trán thở ra một hơi, Tôi sợ cậu rồi được chưa? Tôi sợ cậu. Lắc đầu, cô ấy liền ngồi dậy xốc chăn lên, đem áo dài bên ngoài cởi ra, ném tới cái ghế, lúc này mới lần thứ hai tiến vào trong chăn, nằm nhắm mắt.
Đổng Học Bân vừa nhìn, nhẹ nhàng đi tới khom lưng kéo chăn cho cô ấy, đem chân trái lộ ra bên ngoài phủ căn lên, sau khi làm xong, lại nhẹ nhàng phủ lên trên vai cô ấy, Ngài ngủ đi, có việc tùy thời gọi là được.
Không đáp lại.
Đổng Học Bân cũng không thèm để ý. Ngồi xuống nhìn cô ấy một hồi, không bao lâu sau, tiếng hô hấp đều đều chậm rãi từ trên giường truyền tới, Chung giáo sư đã ngủ. Đổng Học Bân cười, cũng không ở trong phòng đợi. Nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài đóng cửa lại, dựa vào bệ cửa sổ hút thuốc.
Làm cái gì đây?
Trong phòng tất cả đều là thiết bị. Ngay cả một cái TV cũng không có.
Ừm, máy vi tính thật ra không ít, nhìn xem có trò chơi hay không.
Hút xong thuốc, Đổng Học Bân tìm tìm chung quanh, không dám động vào máy vi tính của Chung giáo sư trong phòng khách, hắn sợ làm hư, nên đi ra phòng khách.
Bên trong.
Đổng Học Bân tìm ghế ngồi xuống, đem máy vi tính mở lên.
Chờ máy vi tính khởi động, con mắt của Đổng Học Bân rơi vào một quyển vở nhỏ, tay cũng rãnh rỗi, chờ cũng là chờ, tiện tay đem quyển vở đem đến đây lật lật, hắn tưởng đây là quyển vở ghi chép số liệu Chung Lệ Trân tính toán, không mong có thể hiểu, chỉ là giết thời gian mà thôi.
Nhưng lật ra một tờ, câu đầu tiên đập vào mắt khiến cho Đổng Học Bân ngạc nhiên một chút.
Ngày ba tháng ba.
Ngày hôm nay thống kinh, rất khó chịu, nên nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân nhất thời phản ứng, đây là nhật ký của Chung giáo sư? ?
Hắn nhanh chóng đem nhật ký ném lên trên bàn, không muốn nhìn nữa, dù sao cũng là của người ta, nhưng vừa ném lên, quyển vở tự lật, lướt qua vài tờ. Đổng Học Bân liền đưa tay qua muốn vở khép lại, nhưng không cẩn thận nhìn lướt qua, tay ngừng lại, bởi vì hắn thấy được tên của mình bên trong!
Viết về tôi?
Viết về tôi cái gì?
Nhìn ngày, chính là vài ngày sau khi Đổng Học Bân đem Chung giáo sư cứu trở về.
Chữ viết của Chung Lệ Trân rất cứng, nhưng rất đẹp, bên trong viết: về nước cũng rất nhiều ngày, cái khác thật ra không có gì không quen, nhưng số lần tự an ủi càng ngày càng nhiều, muốn từ bỏ, vì sao không được? Trước đây một tháng hai tháng một lần, nhưng hiện tại. . . Đêm qua vừa xong, sáng sớm ngày hôm nay còn chưa có rời giường lại không nhịn được tự làm một lần, có phải là lúc trên máy bay bị Đổng Học Bân sờ soạng toàn thân? Có quan hệ với cái này? Có thể là vậy, nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông sờ, tuy rằng là một đứa nhỏ, ài, chị Hàn nói rất đúng, mình có thể là nên tìm một người đàn ông.
Thấy xong, Đổng Học Bân đã có chút hết hồn, cuống quít đem quyển nhật ký khép lại, dựa vào ký ức đặt nó vào chổ cũ, máy vi tính cũng bị hắn nhanh chóng tắt đi.
Thì ra Chung giáo sư cũng tự mình …
Trời ạ! Thấy cái không nên thấy! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|