Buổi trưa.
Bệnh viện phố Hòa Bình.
Đổng Học Bân không dám cách bệnh viện quá xa, ở cùng bên ngoài mua vài phần cơm hộp, sau đó cầm lên lầu, cùng nhau ăn với chị gái và anh rể Tôn Khải.
Sau khi ăn xong.
Anh rể chị gái Tôn Khải đều có chút mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm.
Đổng Học Bân vừa nhìn không được, đẩy bọn họ đi ra ngoài, chết sống bắt bọn họ trở về ngủ, nhiều người cũng loạn, một mình là đủ rồi.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân lấy điện thoại di động ra, là của Tạ Tuệ Lan.
A lô, bà xã.
Tiểu Tôn thế nào?
Ặc, em biết?
Mẹ anh nói với em, vừa biết.
Vừa làm xong giải phẫu, không có đại sự gì, quan sát vài ngày đã.
Tạ tỷ anh vừa gọi điện thoại cho tiểu Tĩnh, thế nào? Nghe nói là anh mổ chính phẫu thuật? Ha ha, được đấy, thật đúng là không nhìn ra anh có bổn sự này.
Khụ khụ, anh bản lĩnh khá.
Nói anh béo anh còn làm vẻ mập mạp có phải không?
Anh ăn ngay nói thật mà, gả cho anh em còn lén vui mừng kìa.
Thôi đi, anh chém gió làm cho thời tiết phải thay đổi luôn rồi kìa.
Anh chém gió cái gì, lúc đầu cũng đã vậy rồi, em cũng không phải không biết anh hiểu trung y, Tây y gần đây anh cũng nghiên cứu không ít, học một ít, con người anh không có ưu điểm, cũng là năng lực học tập mạnh, nhanh tay, học một hiểu mười, cho nên khâu lại mấy vết thương vẫn là không vấn đề ủa. Đổng Học Bân nói: Được rồi, anh phải bên này quan sát Tiểu Tôn vài ngày, chờ thương thế của hắn được rồi mới có thể trở về. Hơn nữa tháng sau ở huyện có một cuộc họp thường uỷ rất quan trọng, phải tham gia, cho nên thời gian để anh xem, không được anh có thể trực tiếp từ kinh thành ngồi máy bay trở về.
Anh thật bận, thật vất vả trở về một chuyến, còn chưa có cùng Tạ tỷ anh thân thiết vài lần, ha ha.
Ai da, nói cái này làm gì. Đổng Học Bân nhanh chóng nhìn bên cạnh. Sau khi xác nhận xung quanh không có y tá nghe thấy mới đi xa một ít, Hơn nữa em đang mang thai mà.
Ha ha, có nhớ em không?
Nhớ, đương nhiên nhớ rồi.
Ừm, vậy là được, bận của anh đi, chuyện bên này của Tạ tỷ anh cũng không ít. Trong khoảng thời gian ngắn có thể không quay về kinh thành được, mẹ em ở nhà một mình. Anh không có việc gì thì đi qua trò chuyện với mẹ đi. Còn có chỗ chú lớn chú hai thím lớn thím hai, anh đều trở về nhiều ngày như vậy, liên hệ nhiều đi, quan hệ đều là có qua có lại, trước đây Tạ tỷ anh ở kinh thành cũng may, nhưng hiện tại hai ta cũng không ở, đi lại không đủ thì quan hệ sẽ phai nhạt. Rõ ràng ý của Tạ tỷ anh chứ? Đừng làm cho người ta để ý tới, dù sao anh rõ ràng là được.
Hắc. Cái này tôi còn không biết hả?
Anh thông minh rồi, ha ha. Nào, hôn Tạ tỷ anh một cái đi.
Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, anh đang ở bệnh viện, không tiện.
Người khác cũng không nhận ra anh là ai, nhanh, ha ha.
Mỗi lần em đều là cái dạng này, sao không thấy em hôn anh?
Anh hôn trước, Tạ tỷ anh hôn lại.
Đây chính là em nói đó nha? Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, nhẹ nhàng quay vào điện thoại di động hôn một ngụm, Hôn rồi, tới phiên em.
Tạ tỷ anh phải họp, đi rồi.
Này, em chơi xấu có phải không?
Ha ha, cứ như vậy đi.
Hắc, em. . .
Tít tít tít, điện thoại đã cúp.
Đổng Học Bân vừa tức vừa cười, Tuệ Lan này, cứ thích ghẹo mình!
Vừa nhìn điện thoại di động, Đổng Học Bân thẳng thắn gọi cho Cù Vân Huyên Ngu Mỹ Hà và Cảnh Nguyệt Hoa mấy người bọn họ.
. . .
A lô, Vân Huyên, anh có thể không quay về.
Làm sao vậy? Không phải nói mấy ngày nữa trở về sao?
Ài, đúng lúc xảy ra chút chuyện, đứa nhỏ thế nào?
Đều rất tốt, anh bận của anh đi, cái khác không cần lo lắng.
Vẫn là Huyên di tốt, ha ha, vậy anh cũng tranh thủ trở về sớm. . .
“A lô, Mỹ Hà, còn nói qua hai ngày tìm chị đi, hiện tại phỏng chừng là không được, tạm thời không ra được kinh thành, lần tới rồi nói sau nha.
Ừm, không có sao, cậu chú ý thân thể.
Được, tôi biết, chị và Thiến Thiến cũng vậy. . .
“Nguyệt Hoa, tôi.
Ừm.
Lần này trở về đúng lúc cô đi công tác, xem ra lúc này không gặp được, có chút việc, cho nên phỏng chừng trực tiếp từ kinh thành đi luôn.
. . . Ừm.
Lần tới nha.
Ừm.
Biết cô nói chuyện không tiện, trước như vậy đi.
. . .
Gọi xong một vòng điện thoại, giọng của Đổng Học Bân cũng muốn tắt, tìm nước nhưng không tìm được, nuốt nuốt nước bọt chuẩn bị xuống lầu, bất quá một người y tá trực tại quầy y tá nhìn liền rõ ràng, lập tức dùng cái ly duy nhất rót nước cho hắn, Bác sĩ Đổng.
Đổng Học Bân vội nói: À, cảm ơn cảm ơn.
Cô y tá cười nói: Không khách khí.
Cái đãi ngộ này, như coi Đổng Học Bân thành người của bệnh viện rồi.
Đổng Học Bân nói cả buổi trời, hiện tại cũng lười giải thích vấn đề mình có phải là bác sĩ hay không, bọn họ lý giải thế nào thì mặc kệ.
Uống xong nước, Đổng Học Bân cuối cùng gọi cho Từ Yến.
Tít tít tít, đầu kia tiếp, Tiểu Đổng.
Chị Từ, ngài ở chổ nào?
Cơ quan, cậu còn chưa có trở về?
Ừm, bạn tôi có chút việc, đi không được, tôi muốn hỏi ngài một tiếng chuyện điều động của ngài thế nào, tôi hiện tại chuẩn bị đặt vé máy bay, nếu như ngài cũng đi, tôi thuận tiện mua cho ngài, đến lúc đó ngài đi lên kinh thành ngồi máy bay tới?
Ngày nào cậu đi?
Đại khái khoảng sau tám ngày.
À, vậy cậu không đi cùng chị rồi.
Ừm? Thời gian không phù hợp? Điều động của ngài đã xuống tới?
Ha ha, xuống rồi, sáng sớm ngày hôm nay vừa xuống tới, lúc đó gọi điện thoại cho tên nhóc cậu, bất quá đường dây bận, bằng không cũng là không tín hiệu, gọi không thông. Giọng điệu của chị Từ nghe không tồi, quả thật rất hài lòng, chị Từ ở tuổi này còn có thể đi thêm một bước, chính cô ta phỏng chừng cũng không ngờ, đừng xem chỉ là một bước từ chính xử đến phó sở mà thôi, nhưng bên trong đã có khác biệt rất lớn.
Ặc, sáng sớm tôi có chút bận, ngài là chức vụ gì?
Phó sở trưởng sở quốc an tỉnh Thanh Tây, bởi vì giao tiếp công tác tương đối nhiều, tháng sau phải đi báo tin, cho nên cậu có việc đi về trước đi, đừng chờ chị.
Đổng Học Bân cũng rất vui vẻ thay cô ấy, Vậy tôi nên chúc mừng ngài.
Từ Yến mỉm cười nói: Cũng không phải nhờ phúc của tên nhóc cậu sao?
Ngài còn trở lại kinh thành sao? Trở về thì tôi chúc mừng cho ngài.
Cậu bận của cậu đi, sau này cũng không phải không gặp được, qua mấy ngày thì chị đi, chờ chị dàn xếp được rồi sẽ gọi cậu đến đây.
Được.
Cúp, ha ha.
Lần này trở về, Đổng Học Bân làm rất nhiều chuyện.
Vừa giải quyết vấn đề trường học bên kia cho Tuệ Lan, vừa đi bảo hộ Trương Long Quyên, giải quyết vấn đề công ty của cô ấy, vừa giúp Từ Yến trút giận còn khiến cho cô ấy thăng quan, vừa cứu Tôn Khải một mạng, Đổng Học Bân trong lòng cũng vô cùng phong phú, thằng nhãi này cũng là một người không chịu ngồi yên, đừng nói có việc, cũng là không có việc gì. . . Hắn cũng có thể tìm ra.
Đặt vé máy bay thôi!
Cũng nên trở về rồi!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bệnh viện phố Hòa Bình.
Đổng Học Bân không dám cách bệnh viện quá xa, ở cùng bên ngoài mua vài phần cơm hộp, sau đó cầm lên lầu, cùng nhau ăn với chị gái và anh rể Tôn Khải.
Sau khi ăn xong.
Anh rể chị gái Tôn Khải đều có chút mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm.
Đổng Học Bân vừa nhìn không được, đẩy bọn họ đi ra ngoài, chết sống bắt bọn họ trở về ngủ, nhiều người cũng loạn, một mình là đủ rồi.
Reng reng reng, điện thoại vang lên.
Đổng Học Bân lấy điện thoại di động ra, là của Tạ Tuệ Lan.
A lô, bà xã.
Tiểu Tôn thế nào?
Ặc, em biết?
Mẹ anh nói với em, vừa biết.
Vừa làm xong giải phẫu, không có đại sự gì, quan sát vài ngày đã.
Tạ tỷ anh vừa gọi điện thoại cho tiểu Tĩnh, thế nào? Nghe nói là anh mổ chính phẫu thuật? Ha ha, được đấy, thật đúng là không nhìn ra anh có bổn sự này.
Khụ khụ, anh bản lĩnh khá.
Nói anh béo anh còn làm vẻ mập mạp có phải không?
Anh ăn ngay nói thật mà, gả cho anh em còn lén vui mừng kìa.
Thôi đi, anh chém gió làm cho thời tiết phải thay đổi luôn rồi kìa.
Anh chém gió cái gì, lúc đầu cũng đã vậy rồi, em cũng không phải không biết anh hiểu trung y, Tây y gần đây anh cũng nghiên cứu không ít, học một ít, con người anh không có ưu điểm, cũng là năng lực học tập mạnh, nhanh tay, học một hiểu mười, cho nên khâu lại mấy vết thương vẫn là không vấn đề ủa. Đổng Học Bân nói: Được rồi, anh phải bên này quan sát Tiểu Tôn vài ngày, chờ thương thế của hắn được rồi mới có thể trở về. Hơn nữa tháng sau ở huyện có một cuộc họp thường uỷ rất quan trọng, phải tham gia, cho nên thời gian để anh xem, không được anh có thể trực tiếp từ kinh thành ngồi máy bay trở về.
Anh thật bận, thật vất vả trở về một chuyến, còn chưa có cùng Tạ tỷ anh thân thiết vài lần, ha ha.
Ai da, nói cái này làm gì. Đổng Học Bân nhanh chóng nhìn bên cạnh. Sau khi xác nhận xung quanh không có y tá nghe thấy mới đi xa một ít, Hơn nữa em đang mang thai mà.
Ha ha, có nhớ em không?
Nhớ, đương nhiên nhớ rồi.
Ừm, vậy là được, bận của anh đi, chuyện bên này của Tạ tỷ anh cũng không ít. Trong khoảng thời gian ngắn có thể không quay về kinh thành được, mẹ em ở nhà một mình. Anh không có việc gì thì đi qua trò chuyện với mẹ đi. Còn có chỗ chú lớn chú hai thím lớn thím hai, anh đều trở về nhiều ngày như vậy, liên hệ nhiều đi, quan hệ đều là có qua có lại, trước đây Tạ tỷ anh ở kinh thành cũng may, nhưng hiện tại hai ta cũng không ở, đi lại không đủ thì quan hệ sẽ phai nhạt. Rõ ràng ý của Tạ tỷ anh chứ? Đừng làm cho người ta để ý tới, dù sao anh rõ ràng là được.
Hắc. Cái này tôi còn không biết hả?
Anh thông minh rồi, ha ha. Nào, hôn Tạ tỷ anh một cái đi.
Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ, anh đang ở bệnh viện, không tiện.
Người khác cũng không nhận ra anh là ai, nhanh, ha ha.
Mỗi lần em đều là cái dạng này, sao không thấy em hôn anh?
Anh hôn trước, Tạ tỷ anh hôn lại.
Đây chính là em nói đó nha? Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, nhẹ nhàng quay vào điện thoại di động hôn một ngụm, Hôn rồi, tới phiên em.
Tạ tỷ anh phải họp, đi rồi.
Này, em chơi xấu có phải không?
Ha ha, cứ như vậy đi.
Hắc, em. . .
Tít tít tít, điện thoại đã cúp.
Đổng Học Bân vừa tức vừa cười, Tuệ Lan này, cứ thích ghẹo mình!
Vừa nhìn điện thoại di động, Đổng Học Bân thẳng thắn gọi cho Cù Vân Huyên Ngu Mỹ Hà và Cảnh Nguyệt Hoa mấy người bọn họ.
. . .
A lô, Vân Huyên, anh có thể không quay về.
Làm sao vậy? Không phải nói mấy ngày nữa trở về sao?
Ài, đúng lúc xảy ra chút chuyện, đứa nhỏ thế nào?
Đều rất tốt, anh bận của anh đi, cái khác không cần lo lắng.
Vẫn là Huyên di tốt, ha ha, vậy anh cũng tranh thủ trở về sớm. . .
“A lô, Mỹ Hà, còn nói qua hai ngày tìm chị đi, hiện tại phỏng chừng là không được, tạm thời không ra được kinh thành, lần tới rồi nói sau nha.
Ừm, không có sao, cậu chú ý thân thể.
Được, tôi biết, chị và Thiến Thiến cũng vậy. . .
“Nguyệt Hoa, tôi.
Ừm.
Lần này trở về đúng lúc cô đi công tác, xem ra lúc này không gặp được, có chút việc, cho nên phỏng chừng trực tiếp từ kinh thành đi luôn.
. . . Ừm.
Lần tới nha.
Ừm.
Biết cô nói chuyện không tiện, trước như vậy đi.
. . .
Gọi xong một vòng điện thoại, giọng của Đổng Học Bân cũng muốn tắt, tìm nước nhưng không tìm được, nuốt nuốt nước bọt chuẩn bị xuống lầu, bất quá một người y tá trực tại quầy y tá nhìn liền rõ ràng, lập tức dùng cái ly duy nhất rót nước cho hắn, Bác sĩ Đổng.
Đổng Học Bân vội nói: À, cảm ơn cảm ơn.
Cô y tá cười nói: Không khách khí.
Cái đãi ngộ này, như coi Đổng Học Bân thành người của bệnh viện rồi.
Đổng Học Bân nói cả buổi trời, hiện tại cũng lười giải thích vấn đề mình có phải là bác sĩ hay không, bọn họ lý giải thế nào thì mặc kệ.
Uống xong nước, Đổng Học Bân cuối cùng gọi cho Từ Yến.
Tít tít tít, đầu kia tiếp, Tiểu Đổng.
Chị Từ, ngài ở chổ nào?
Cơ quan, cậu còn chưa có trở về?
Ừm, bạn tôi có chút việc, đi không được, tôi muốn hỏi ngài một tiếng chuyện điều động của ngài thế nào, tôi hiện tại chuẩn bị đặt vé máy bay, nếu như ngài cũng đi, tôi thuận tiện mua cho ngài, đến lúc đó ngài đi lên kinh thành ngồi máy bay tới?
Ngày nào cậu đi?
Đại khái khoảng sau tám ngày.
À, vậy cậu không đi cùng chị rồi.
Ừm? Thời gian không phù hợp? Điều động của ngài đã xuống tới?
Ha ha, xuống rồi, sáng sớm ngày hôm nay vừa xuống tới, lúc đó gọi điện thoại cho tên nhóc cậu, bất quá đường dây bận, bằng không cũng là không tín hiệu, gọi không thông. Giọng điệu của chị Từ nghe không tồi, quả thật rất hài lòng, chị Từ ở tuổi này còn có thể đi thêm một bước, chính cô ta phỏng chừng cũng không ngờ, đừng xem chỉ là một bước từ chính xử đến phó sở mà thôi, nhưng bên trong đã có khác biệt rất lớn.
Ặc, sáng sớm tôi có chút bận, ngài là chức vụ gì?
Phó sở trưởng sở quốc an tỉnh Thanh Tây, bởi vì giao tiếp công tác tương đối nhiều, tháng sau phải đi báo tin, cho nên cậu có việc đi về trước đi, đừng chờ chị.
Đổng Học Bân cũng rất vui vẻ thay cô ấy, Vậy tôi nên chúc mừng ngài.
Từ Yến mỉm cười nói: Cũng không phải nhờ phúc của tên nhóc cậu sao?
Ngài còn trở lại kinh thành sao? Trở về thì tôi chúc mừng cho ngài.
Cậu bận của cậu đi, sau này cũng không phải không gặp được, qua mấy ngày thì chị đi, chờ chị dàn xếp được rồi sẽ gọi cậu đến đây.
Được.
Cúp, ha ha.
Lần này trở về, Đổng Học Bân làm rất nhiều chuyện.
Vừa giải quyết vấn đề trường học bên kia cho Tuệ Lan, vừa đi bảo hộ Trương Long Quyên, giải quyết vấn đề công ty của cô ấy, vừa giúp Từ Yến trút giận còn khiến cho cô ấy thăng quan, vừa cứu Tôn Khải một mạng, Đổng Học Bân trong lòng cũng vô cùng phong phú, thằng nhãi này cũng là một người không chịu ngồi yên, đừng nói có việc, cũng là không có việc gì. . . Hắn cũng có thể tìm ra.
Đặt vé máy bay thôi!
Cũng nên trở về rồi!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|