Quyền Tài

Chương 1292 - Đây Là Vẻ Kiêu Ngạo Gì?

/2031


Đại viện.

Ngoài cửa có chút rối loạn.

Nhìn toàn bộ cảnh vệ bị đánh ngã xuống đất và bảy tám linh kiện của khẩu súng, phản ứng của rất nhiều người ở đây đều không giống nhau.

Ai vậy?

Thân thủ của hắn sao ...

Chỉ dùng một tay thì ...

Không phải chỉ dùng một tay, hắn là chỉ có thể dùng một tay

Các người không nhìn thấy? Tay trái hắn hình như bị gãy! Chân cũng vậy!

Tôi cũng thấy băng vải, còn có tư thế bước đi của hắn, rõ ràng không đúng!

Cái gì? Gãy xương? Trên tay và trên chân đều gãy xương còn có cái sức chiến đấu này? ?

Hắn thật đúng là dám xông vào thị cục đại viện hả? Đây là muốn làm gì hả? Ở đâu ra người hung hãn như thế?

Đa số người đều ghé tai nghị luận, cũng không có đi tới ngăn cản cái gì, bởi vì nơi này là quốc an thành phố, đều là cơ quan hành chính, bên trong phần lớn cũng đều là làm công tác hành chính, mỗi ngày làm văn kiện viết báo cáo mở họp các loại, tính chất cùng với phân cục Thành Tây Đổng Học Bân trước đây công tác, cho nên đám nhân viên công vụ này căn bản là không có được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng chẳng khác gì so với đám nhân viên công vụ trong cơ quan nhà nước khác, nhìn thấy Đổng Học Bân có thân thủ như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không lên.

Nhưng còn có một vài người nhìn không được.

Mấy người cán bộ của thị cục và một ít nhân viên công tác quốc an được trải qua huấn luyện nhất định đều đứng lên trước tiên, trợn mắt nhìn Đổng Học Bân.

Cậu làm gì!

Còn dám đánh cảnh vệ?

Biết nơi này là chổ nào không?

Khoảng chừng bảy tám người, ngăn ở trước mặt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vừa đi tới phía trước vừa nhìn bọn họ, biểu tình tùy ý nói: Tôi biết nơi này là chổ nào, tôi cũng biết các người là ai, bất quá các người nghe rõ ràng cho tôi, hôm nay tôi tới tìm người, không quan hệ với các người, đừng cản đường, tôi cũng không muốn động thủ. Tổn thương hòa khí luôn luôn không tốt, vừa rồi tôi cũng nhắc nhở qua mấy người cảnh vệ, tôi chỉ sợ bị thương bọn họ. Kết quả bọn họ không nghe, vậy tôi cũng không có biện pháp.

Một người!

Một người bị trọng thương!

Xông vào quốc an thành phố! Còn căn bản không đem mọi người để vào mắt!

Đối mặt lãnh đạo cán bộ quốc an và nhân viên công tác còn vẻ mặt bình thản ung dung, cái này. . . Là dáng vẻ kiêu ngạo gì! ?

Một người lãnh đạo của quốc an thành phố quát: Tên nhóc kiêu ngạo lắm! Bắt hắn! Mang về xử lý nghiêm túc!

Tới quốc an thành phố dương oai. Bọn họ nếu như mắt mở trừng trừng để cho hắn đi vào, vậy mặt của thị cục còn để ở chổ nào? ?

Bên kia ngăn cản vốn bảy tám người, nhưng lãnh đạo vừa nói như thế, nhất thời lại có mười mấy người đi lên, tổng cộng biến thành hơn hai mươi người.

Bên trong có quốc an thành phố.

Còn có đồng chí của phân cục khác.

Chỉ có người của phân cục Thành Tây một người cũng không có đứng ra đi ngăn cản Đổng Học Bân, ra tay cùng tiểu Đổng chủ nhiệm? Bớt con mẹ nó nhảm đi! Bọn họ còn chưa có sống đủ! Cho dù bọn họ không biết Đổng Học Bân sau khi rời chức làm ra các loại sự tích và sức chiến đấu gì, nhưng đều biết tác phong làm việc của tiểu Đổng chủ nhiệm! Càng biết thằng nhãi này là tính tình gì! Thậm chí còn trong lúc mơ hồ biết được bối cảnh không muốn người biết của tiểu Đổng chủ nhiệm!

Đó chính là ôn thần!

Các người ai muốn đắc tội đi thì đi đắc tội đi!

Đừng gọi chúng tôi! Dù sao chúng tôi đánh chết cũng sẽ không đi lên!

Người của phân cục Thành Tây có ý sợ hãi đối với tiểu Đổng chủ nhiệm, cũng không có bởi vì thời gian trôi qua hai năm mà suy giảm, cho nên bọn họ cũng sẽ không phạm vào cái sai lầm ngu ngốc đi làm gì tiểu Đổng chủ nhiệm!

Ngay cả Chân An Quốc cũng không động.

Đàm Lệ Mai ở một bên lo lắng suông, thấy bên kia lại muốn động thủ. Lập tức bỏ chạy đến một chổ không người, lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Từ Yến.

Điện thoại thông.

A lô, tiểu Đàm, làm sao vậy? Từ Yến rất nhanh nói.

Đàm Lệ Mai khổ sở nói: Đâu chỉ là làm sao, đã. . . Đã ra tay!

Từ Yến hít vào một hơi.. . . Ra tay với ai? Sao cô biết?

Ngày hôm nay có họp, tôi đang ở ngay tại thị cục, Học Bân động tay với bảo vệ cửa! Bốn người cảnh vệ đều bị hắn đánh ngã! Hiện tại lại muốn đánh với người của quốc an. . .

Khống chế hắn! Đừng làm cho hắn xằng bậy!

Học Bân là tính tình gì ngài còn không biết? Tôi, tôi khuyên như thế nào được! Từ cục trưởng, ngài mau tới đi, Học Bân cũng chỉ nghe ngài nói!

Tôi đang kẹt xe! Đã nửa ngày!

Ngài đại khái bao lâu mới có thể?

Không biết! Ít nhất phải một giờ!

Đàm Lệ Mai trong lòng kêu khổ. Chỉ biết tiêu rồi, Từ cục trưởng tạm thời không tới được, hiện trường cũng không ai có thể quản được Học Bân, việc này ngày hôm nay có thể không tốt rồi!

Quả nhiên, bên kia hai bên đã giằng co lên!

Một thân bị thương còn dám tới quốc an thành phố kêu gào, những người này ngăn trở Đổng Học Bân xem ra người này quả thật là người điên, đám cảnh vệ kia, thật ra thân thủ không cần thiết là có bao nhiêu, chỉ là huấn luyện qua một ít, canh gác theo hình thức, thân thủ nếu như thật sự được cũng sẽ không làm cảnh vệ, đi sớm tổ nghiệp vụ, cho nên thấy Đổng Học Bân vung vung tay khống chế bốn người cảnh vệ, bọn họ tuy rằng biết người này không phải người thường, nhưng cũng không nghĩ lợi hại, ấn tượng ban đầu có đôi khi cũng là đáng sợ như thế, Đổng Học Bân chỉ có một người, tay chân nhiều chỗ gãy xương ngay cả tay trái và chân trái cũng không nghe lệnh, cái này bọn họ có thể sợ mới là lạ, hơn nữa bọn họ nhiều người, lo lắng tự nhiên cũng đủ.

Đổng Học Bân khóe môi nhếch lên cười, Thật không cho đi?

Một người cán bộ thị cục lạnh lùng nhìn hắn, Hậu quả xông vào cơ quan chúng tôi, cậu ngày hôm nay sẽ biết.

Ha ha, vậy tôi thật muốn biết. Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, Không cho đi phải không? Được.

Hơn hai mươi người không nói gì nhìn hắn, nhiều người như vậy vây bắt một người bị thương, còn bảo chúng tôi tránh ra? Còn uy hiếp chúng tôi? Cậu cũng không sợ cắn trúng đầu lưỡi à!

Đừng nhiều lời!

Lãnh đạo sắp tới! Mau chóng giải quyết đi!

Phía trước mấy người vừa nghe, đều đi lên nói Đổng Học Bân buông tay chịu trói chuẩn bị bắt người, đương nhiên, bọn họ trong lòng cũng ôm một tia cảnh giác, dù sao thân thủ của Đổng Học Bân trước đó thật sự có chút hơi ghê, bọn họ cũng không có ý khinh địch và thả lỏng. Nhưng mặc dù như vậy, bọn họ đối mặt cũng vẫn là Đổng Học Bân! Cái này căn bản không phải chuyện khinh địch hay không khinh địch, cũng không phải cảnh giác một chút cẩn thận một chút là có thể dùng được! Mà sức chiến đấu của hai bên là một khác biệt thật lớn! Đây là cái gì cũng không cách nào bù đắp được!

Mấy người đi lên!

Đổng Học Bân vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trên tay còn mang theo điếu thuốc, thần sắc bình thản chờ bọn họ tới, trong mắt căn bản là không có bọn họ.

Người của quốc an đều bị thái độ của Đổng Học Bân chọc giận, người này cũng quá kiêu ngạo!

Mà nếu bọn họ biết lúc trước tại Phất Châu, ngay cả năm mươi quân nhân vũ trang hạng nặng còn có xe quân dụng và xe thiết giáp của nước M thậm chí còn dùng lựu đạn và một ít vũ khí quân dụng cao cấp cũng không thể tổn thương đến Đổng Học Bân một cọng tóc gáy, thậm chí còn làm cho Đổng Học Bân đập nát, bọn họ hiển nhiên là không dám đi lên, nhưng chuyện tình của Đổng Học Bân chỉ có thượng tầng quốc an vài người biết, loại thị cục này hiển nhiên là tiếp xúc không được cái trình tự kia rồi, bọn họ cũng vĩnh viễn không có khả năng biết sức chiến đấu của Đổng Học Bân rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu!

Hơn hai mươi người?

Cho dù hai trăm người tới thì sao? ?

Đổng Học Bân sở dĩ dám đến, là có lòng tin tuyệt đối, tuy rằng thời gian còn thừa không nhiều lắm, nhưng có STOP là không cần dùng đến vài giây, hầu như một giây STOP là có thể giải quyết một người, đừng nói hai mươi người bọn họ, cũng là tất cả mọi người ở đây vây xem đều lên, Đổng Học Bân cũng sẽ không để vào mắt, chút ấy người, hắn cho dù bị thương cũng không nói chơi!

Người đầu tiên lao lên!

Đổng Học Bân cầm điếu thuốc ngậm lên miệng, ra một tay đi tới phía trước một bước, bước này nhìn như rất chậm, nhưng lại khiến cho rất nhiều người đều có chút thấy không rõ ràng, tới trước mặt người nọ cũng không có phản ứng, vừa muốn động thủ, bóng đen chợt lóe cổ họng đau đớn, sau đó cái gì cũng không biết.

Rồi ngã xuống.

Hai người phía sau kinh sợ nảy ra, hét lớn một trái một phải nhào đến khống chế Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân thấy bọn họ đến đây, vừa rồi dừng chân hắn lại đi tới trước một bước, trên tay như cái bóng nhanh chóng giật giật.

Bốp, bốp.

Hai người lại ngã xuống.

Mọi người nhìn đến ngây dại.

Tiểu An!

Tiểu Trần!

Ngay lập tức, rất nhiều người đều phát hỏa, đồng thời vây lên!

Đổng Học Bân nhìn phía trước, lại đi một bước, tay bắn ra, lại một người trẻ tuổi trợn mắt ngã trên mặt đất, cũng không đứng lên.

Phía sau cũng có người một quyền đánh tới!

Đổng Học Bân cũng không quay đầu lại, lui về phía sau một bước, trở tay đập mạnh vào yết hầu của người nọ, kịch bản vẫn như cũ.

Ầm ầm.

Lại ngã một người.

Sau đó, một thanh niên bên sườn đã có phòng bị, thấy Đổng Học Bân mỗi lần đều là một chiêu như thế, cũng rất chú ý bảo vệ cổ, mà khi hắn muốn từ bên sườn đánh lén Đổng Học Bân, một bàn tay đã không biết từ lúc nào lao về phía cổ họng của hắn, hắn ngay cả thấy đều không thấy rõ, mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, thế giới trong mắt trắng bệch, ầm một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.

Một người. . .

Ba người. . .

Năm người. . .

Một bước một người!

Trong nháy mắt đã có hơn mười người ngã xuống!

Tất cả mọi người nhìn mà choáng váng, nuốt nước bọt ừng ực, hiện trường một mảnh lặng ngắt như tờ, không còn có người nói, kinh sợ nhìn Đổng Học Bân.

Còn nữa không? Đổng Học Bân vẫn như cũ nhìn đám người cản phía trước.

Mấy người kia đều không lên tiếng, lúc này bọn họ mới hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra sức chiến đấu của bọn họ và Đổng Học Bân đã chênh lệch quá lớn, không nói hắn dưới trạng thái bị thương nặng, nói hắn chỉ dùng một tay, chỉ là một người, chỉ là một chiêu đánh vào cổ, tính luôn cảnh vệ trước đó, hắn dĩ nhiên dùng một chiêu một hơi đánh ngã gần hai mươi người? Hơn nữa cũng không thở mạnh một chút! Hình như đơn giản như ăn bữa sáng vậy? ?

Mọi người hít vào một hơi, rốt cục biết người thanh niên này vì sao không đem quốc an thành phố để vào mắt, với cái sức chiến đấu này, cũng quá con mẹ nó kinh khủng? ?

Xem ra ngoại trừ súng, bao nhiêu người cũng vô dụng!

Nhưng bọn họ hiện tại không phải lúc đi làm nhiệm vụ! Ngoại trừ cảnh vệ! Ai cũng không có súng!

Người này ở đâu ra vậy hả?

Ai con mẹ nó chọc vào một người hung hãn như thế! ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status