Buổi chiều hai giờ.
Máy bay cất cánh.
Vừa cất cánh, Ngu Thiến Thiến ngủ bên cạnh tựa như có vẻ tỉnh lại, mí mắt giật giật, Ngu Mỹ Hà sợ bị con gái thấy, nhanh chóng lấy cái áo khoác từ trong bọc đồ đặt dưới chân ra, phủ lên đùi, làm bộ có chút lạnh, nhưng trên thực tế là che lấy tay của Đổng Học Bân đang nắm lấy tay cô ấy, cẩn thận quay đầu lại nhìn cha mẹ, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Chị Ngu này.
Da mặt mỏng quá.
Thấy chị Ngu vẻ mặt khẩn trương, Đổng Học Bân cũng có chút buồn cười, tiểu Thiến Thiến đã sớm biết chuyện của hai người bọn họ, còn về phần Liễu Thành Long bọn họ ở phía sau, cũng nhìn không thấy.
Chị Ngu, các người đi chỗ nào chơi?
Rất nhiều chổ, ừm, chủ yếu là Tam Á.
Tam Á à, tôi chưa từng đi qua, thế nào?
Cũng được, đặc biệt đẹp, nhất là phong cảnh cạnh biển.
Ừm, ngày nào đó rảnh rỗi tôi cũng phải đi nhìn, được rồi, các người có chụp ảnh không?
Có, trong máy ảnh, cậu chờ một chút, chị lấy cho cậu.
Ngu Mỹ Hà rút tay từ trong tay Đổng Học Bân ra, cúi đầu tìm tìm trong túi xách, lấy ra một xấp ảnh chụp, đưa đến trước mặt hắn, Đây.
Tay tôi không động được, chị lật cho tôi coi đi.
Tốt, vậy, vậy cậu xem rồi là được.
Ngu Mỹ Hà tay trái bị con gái kéo, chỉ có thể dùng tay phải, tại trước mặt Đổng Học Bân lật từng tấm cho hắn xem trứ, Cái này là lúc chúng tôi vừa xuống máy bay, cái này là trên máy bay, cái này là vừa xuống máy bay bên Lam Thiên, không khí hoàn cảnh bên kia đều tốt, còn có tấm này, là tìm người chụp cho bốn người chúng tôi. Trên ảnh chụp Ngu Mỹ Hà biểu tình có chút cứng ngắc, phỏng chừng là tới một chổ xa lạ. Có chút thấp thỏm bất an. Ngu Mỹ Hà ba mươi mấy năm qua đều rất khổ, cũng chưa thấy cái gì, cái tính cách này rất khó sửa.
Đổng Học Bân xem rất vui.
Ngu Mỹ Hà thao thao bất tuyệt nói cho hắn.
Bỗng nhiên. áo khoác trên đùi của Ngu Mỹ Hà giật giật, bên trong rõ ràng u lên một cục, Đổng Học Bân đưa tay len lén sờ vào.
Ngu Mỹ Hà biểu tình cứng đờ. Cái cổ đỏ lên.
Đổng Học Bân đưa tay cách váy sờ sờ chân của chị Ngu, thật mềm mại.
Ngu Mỹ Hà vội vàng cầm lấy xấp ảnh đè xuống, lấy cổ tay ngăn chặn tay sờ loạn của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng không quản, dù sao cũng có áo khoác người khác cũng không nhìn thấy, tiếp tục làm bậy trên đùi cô ấy, tâm tình rất thoải mái.
Còn tấm này?
Ừm, hả?
Tấm này chụp ở chổ nào?
Là, là cạnh biển, chúng tôi đi bơi.
Chị lật tấm khác đi. Ừm? Sao chỉ không chụp một mình chị vậy?
Mẹ tôi đòi chụp, nhưng, chị ngượng lắm.
Cũng phải, chị Ngu nhu nhược như vậy. Mặc đồ tắm phỏng chừng đều là liền thân, khẳng định không dám cho chụp ảnh. Cô ấy rất bảo thủ.
Vừa xem ảnh chụp, tay Đổng Học Bân cũng không nhàn rỗi, sờ được vào váy cô ấy, ngón tay bắt đầu nắm mặt váy trên đùi kéo lên từng chút từng chút, chỉ thấy làn váy trên chân của Ngu Mỹ Hà nhất thời từ từ rút lên trên, càng lên càng chặt, trong nháy mắt đều tới đầu gối.
Ngu Mỹ Hà sợ đến hoang mang rối loạn đưa tay đem áo khoác trên đùi mở ra, khiến cho áo khoác phủ xuống dưới, không chỉ trên đùi, cũng đem hai chân phía dưới phủ kín, nhìn trái nhìn phải, thấy chung quanh không ai phát giác, lúc này mới thở phào. Bên ngoài không dễ dàng thấy, nhưng làn váy của chị Ngu còn đang dần dần kéo lên, không bao lâu, đã bị Đổng Học Bân kéo lên đến đùi, đây là váy dài, làn váy tự nhiên không ít, kéo lên làm phồng bụng của Ngu Mỹ Hà lên, lúc này, ngay cả đầu gối và đùi đều lộ ra dưới áo khoác, nếu như lúc này đem cái áo khoác rút ra, chị Ngu khẳng định sẽ lộ hết.
Ngu Mỹ Hà thấp giọng nói: Đừng.
Đổng Học Bân cũng kề tai nói nhỏ: Không nhìn thấy.
Ngu Mỹ Hà cũng đành nắm thật chặt áo khoác trên đùi, rất sợ bị lộ.
Đổng Học Bân buông váy bị hắn kéo lên, tay mò mò, tay bị áo khoác đè hơi chuyển qua phía trước một chút, vừa rơi xuống, xúc cảm vớ chân bị hắn nắm trong tay.
Vừa trơn vừa mềm.
Vừa ấm vừa mịn.
Cái cảm giác kia, không nói ra được.
Đổng Học Bân sờ sờ vớ chân trên đùi của cô ấy một chút, sau đó buông ra, bốp một tiếng động tĩnh rất nhỏ vỗ nhẹ ngay phía dưới áo khoác.
Ngu Mỹ Hà vội vàng nhìn về phía con gái bên cạnh, sợ đến không nhẹ.
Đổng Học Bân biết chị Ngu lá gan nhỏ, sau khi ho khan một tiếng cũng không dám chọc cô ấy, lẳng lặng sờ tới sờ lui trên đùi cô ấy, cảm thụ được đẫy đà trong lòng bàn tay. Thật không sai, đi ra ngoài chơi một chuyến trở về, da của chị Ngu tựa như được tẩm bổ càng ngày càng trắng noản, so với trước đây còn muốn tốt hơn, đương nhiên, cũng có thể là Đổng Học Bân lâu lắm không gặp chị Ngu, quá nhớ cô ấy, lúc này cái gì cũng đều nghĩ được.
Là đã lâu không gặp.
Hai tháng? Ba tháng?
Dù sao thì từ lần sau cùng hai người thân thiết, ít nhất cũng hơn ba tháng, lần kia vẫn là sau khi uống say cùng Ngu Mỹ Hà Từ Yến hai người cùng nhau ngủ, ngẫm lại tràng diện kiều diễm ngay lúc đó, Đổng Học Bân cũng có chút xao động, sau này cũng không biết còn có cơ hội cùng chị Ngu chị Từ như vậy hay không, nếu ngày hôm nay trùng hợp gặp phải chị Ngu như thế, đêm nay khẳng định không thể buông tha, phải thân thiết một chút.
Các người ngày mai đi? Đổng Học Bân vừa xoa vừa nói.
Ngu Mỹ Hà nhìn áo khoác trên đùi khẽ động khẽ động, nói nhỏ như muỗi: Ừm, khách sạn đều đặt rồi, mẹ chị thu xếp, sáng mai trở về.
Đổng Học Bân nói: Vậy các người ở khách sạn gì, một hồi tôi cũng đi qua?
Cậu không phải có nhà ở kinh thành sao? Chúng tôi đặt khách sạn nhỏ, không lớn.
Không phải vấn đề có nhà hay không có nhà, cái này không phải muốn cùng chị sao, buổi tối.
Đừng, chúng tôi đặt một phòng đôi, ba mẹ chị cũng ở chung, không tiện.
Vậy chị tìm cơ hội ban đêm len lén đi ra, tôi ở trong phòng chờ chị, được không?
Vậy, vậy chị nhìn xem, chị cũng không biết có thể đi ra hay không, lỡ như để cho ba mẹ thấy, chị. . . Dù sao chị tận lực, tận lực. Ngu Mỹ Hà càng nói âm thanh càng thấp.
Ừm, vậy xuống máy bay chúng ta cùng đi qua khách sạn.
Tốt, xuống máy bay chị sẽ nói với ba mẹ.
Hẹn được cái này, Đổng Học Bân cũng không nói cái gì nữa, lại bảo Ngu Mỹ Hà cho hắn xem ảnh chụp, vừa xem vừa sờ đùi chị Ngu.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Đổng Học Bân sờ soạng cô ấy một đường.
Mặt của Chị Ngu cũng đỏ một đường.
Mãi đến khi máy bay sắp hạ cánh, Đổng Học Bân còn chưa có đã nghiền mới lấy tay từ mông cô ấy ra, trong tay đầy mùi thơm cơ thể của phụ nữ.
Ngu Mỹ Hà như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nhanh chóng đem váy buông xuống. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Máy bay cất cánh.
Vừa cất cánh, Ngu Thiến Thiến ngủ bên cạnh tựa như có vẻ tỉnh lại, mí mắt giật giật, Ngu Mỹ Hà sợ bị con gái thấy, nhanh chóng lấy cái áo khoác từ trong bọc đồ đặt dưới chân ra, phủ lên đùi, làm bộ có chút lạnh, nhưng trên thực tế là che lấy tay của Đổng Học Bân đang nắm lấy tay cô ấy, cẩn thận quay đầu lại nhìn cha mẹ, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Chị Ngu này.
Da mặt mỏng quá.
Thấy chị Ngu vẻ mặt khẩn trương, Đổng Học Bân cũng có chút buồn cười, tiểu Thiến Thiến đã sớm biết chuyện của hai người bọn họ, còn về phần Liễu Thành Long bọn họ ở phía sau, cũng nhìn không thấy.
Chị Ngu, các người đi chỗ nào chơi?
Rất nhiều chổ, ừm, chủ yếu là Tam Á.
Tam Á à, tôi chưa từng đi qua, thế nào?
Cũng được, đặc biệt đẹp, nhất là phong cảnh cạnh biển.
Ừm, ngày nào đó rảnh rỗi tôi cũng phải đi nhìn, được rồi, các người có chụp ảnh không?
Có, trong máy ảnh, cậu chờ một chút, chị lấy cho cậu.
Ngu Mỹ Hà rút tay từ trong tay Đổng Học Bân ra, cúi đầu tìm tìm trong túi xách, lấy ra một xấp ảnh chụp, đưa đến trước mặt hắn, Đây.
Tay tôi không động được, chị lật cho tôi coi đi.
Tốt, vậy, vậy cậu xem rồi là được.
Ngu Mỹ Hà tay trái bị con gái kéo, chỉ có thể dùng tay phải, tại trước mặt Đổng Học Bân lật từng tấm cho hắn xem trứ, Cái này là lúc chúng tôi vừa xuống máy bay, cái này là trên máy bay, cái này là vừa xuống máy bay bên Lam Thiên, không khí hoàn cảnh bên kia đều tốt, còn có tấm này, là tìm người chụp cho bốn người chúng tôi. Trên ảnh chụp Ngu Mỹ Hà biểu tình có chút cứng ngắc, phỏng chừng là tới một chổ xa lạ. Có chút thấp thỏm bất an. Ngu Mỹ Hà ba mươi mấy năm qua đều rất khổ, cũng chưa thấy cái gì, cái tính cách này rất khó sửa.
Đổng Học Bân xem rất vui.
Ngu Mỹ Hà thao thao bất tuyệt nói cho hắn.
Bỗng nhiên. áo khoác trên đùi của Ngu Mỹ Hà giật giật, bên trong rõ ràng u lên một cục, Đổng Học Bân đưa tay len lén sờ vào.
Ngu Mỹ Hà biểu tình cứng đờ. Cái cổ đỏ lên.
Đổng Học Bân đưa tay cách váy sờ sờ chân của chị Ngu, thật mềm mại.
Ngu Mỹ Hà vội vàng cầm lấy xấp ảnh đè xuống, lấy cổ tay ngăn chặn tay sờ loạn của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng không quản, dù sao cũng có áo khoác người khác cũng không nhìn thấy, tiếp tục làm bậy trên đùi cô ấy, tâm tình rất thoải mái.
Còn tấm này?
Ừm, hả?
Tấm này chụp ở chổ nào?
Là, là cạnh biển, chúng tôi đi bơi.
Chị lật tấm khác đi. Ừm? Sao chỉ không chụp một mình chị vậy?
Mẹ tôi đòi chụp, nhưng, chị ngượng lắm.
Cũng phải, chị Ngu nhu nhược như vậy. Mặc đồ tắm phỏng chừng đều là liền thân, khẳng định không dám cho chụp ảnh. Cô ấy rất bảo thủ.
Vừa xem ảnh chụp, tay Đổng Học Bân cũng không nhàn rỗi, sờ được vào váy cô ấy, ngón tay bắt đầu nắm mặt váy trên đùi kéo lên từng chút từng chút, chỉ thấy làn váy trên chân của Ngu Mỹ Hà nhất thời từ từ rút lên trên, càng lên càng chặt, trong nháy mắt đều tới đầu gối.
Ngu Mỹ Hà sợ đến hoang mang rối loạn đưa tay đem áo khoác trên đùi mở ra, khiến cho áo khoác phủ xuống dưới, không chỉ trên đùi, cũng đem hai chân phía dưới phủ kín, nhìn trái nhìn phải, thấy chung quanh không ai phát giác, lúc này mới thở phào. Bên ngoài không dễ dàng thấy, nhưng làn váy của chị Ngu còn đang dần dần kéo lên, không bao lâu, đã bị Đổng Học Bân kéo lên đến đùi, đây là váy dài, làn váy tự nhiên không ít, kéo lên làm phồng bụng của Ngu Mỹ Hà lên, lúc này, ngay cả đầu gối và đùi đều lộ ra dưới áo khoác, nếu như lúc này đem cái áo khoác rút ra, chị Ngu khẳng định sẽ lộ hết.
Ngu Mỹ Hà thấp giọng nói: Đừng.
Đổng Học Bân cũng kề tai nói nhỏ: Không nhìn thấy.
Ngu Mỹ Hà cũng đành nắm thật chặt áo khoác trên đùi, rất sợ bị lộ.
Đổng Học Bân buông váy bị hắn kéo lên, tay mò mò, tay bị áo khoác đè hơi chuyển qua phía trước một chút, vừa rơi xuống, xúc cảm vớ chân bị hắn nắm trong tay.
Vừa trơn vừa mềm.
Vừa ấm vừa mịn.
Cái cảm giác kia, không nói ra được.
Đổng Học Bân sờ sờ vớ chân trên đùi của cô ấy một chút, sau đó buông ra, bốp một tiếng động tĩnh rất nhỏ vỗ nhẹ ngay phía dưới áo khoác.
Ngu Mỹ Hà vội vàng nhìn về phía con gái bên cạnh, sợ đến không nhẹ.
Đổng Học Bân biết chị Ngu lá gan nhỏ, sau khi ho khan một tiếng cũng không dám chọc cô ấy, lẳng lặng sờ tới sờ lui trên đùi cô ấy, cảm thụ được đẫy đà trong lòng bàn tay. Thật không sai, đi ra ngoài chơi một chuyến trở về, da của chị Ngu tựa như được tẩm bổ càng ngày càng trắng noản, so với trước đây còn muốn tốt hơn, đương nhiên, cũng có thể là Đổng Học Bân lâu lắm không gặp chị Ngu, quá nhớ cô ấy, lúc này cái gì cũng đều nghĩ được.
Là đã lâu không gặp.
Hai tháng? Ba tháng?
Dù sao thì từ lần sau cùng hai người thân thiết, ít nhất cũng hơn ba tháng, lần kia vẫn là sau khi uống say cùng Ngu Mỹ Hà Từ Yến hai người cùng nhau ngủ, ngẫm lại tràng diện kiều diễm ngay lúc đó, Đổng Học Bân cũng có chút xao động, sau này cũng không biết còn có cơ hội cùng chị Ngu chị Từ như vậy hay không, nếu ngày hôm nay trùng hợp gặp phải chị Ngu như thế, đêm nay khẳng định không thể buông tha, phải thân thiết một chút.
Các người ngày mai đi? Đổng Học Bân vừa xoa vừa nói.
Ngu Mỹ Hà nhìn áo khoác trên đùi khẽ động khẽ động, nói nhỏ như muỗi: Ừm, khách sạn đều đặt rồi, mẹ chị thu xếp, sáng mai trở về.
Đổng Học Bân nói: Vậy các người ở khách sạn gì, một hồi tôi cũng đi qua?
Cậu không phải có nhà ở kinh thành sao? Chúng tôi đặt khách sạn nhỏ, không lớn.
Không phải vấn đề có nhà hay không có nhà, cái này không phải muốn cùng chị sao, buổi tối.
Đừng, chúng tôi đặt một phòng đôi, ba mẹ chị cũng ở chung, không tiện.
Vậy chị tìm cơ hội ban đêm len lén đi ra, tôi ở trong phòng chờ chị, được không?
Vậy, vậy chị nhìn xem, chị cũng không biết có thể đi ra hay không, lỡ như để cho ba mẹ thấy, chị. . . Dù sao chị tận lực, tận lực. Ngu Mỹ Hà càng nói âm thanh càng thấp.
Ừm, vậy xuống máy bay chúng ta cùng đi qua khách sạn.
Tốt, xuống máy bay chị sẽ nói với ba mẹ.
Hẹn được cái này, Đổng Học Bân cũng không nói cái gì nữa, lại bảo Ngu Mỹ Hà cho hắn xem ảnh chụp, vừa xem vừa sờ đùi chị Ngu.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Đổng Học Bân sờ soạng cô ấy một đường.
Mặt của Chị Ngu cũng đỏ một đường.
Mãi đến khi máy bay sắp hạ cánh, Đổng Học Bân còn chưa có đã nghiền mới lấy tay từ mông cô ấy ra, trong tay đầy mùi thơm cơ thể của phụ nữ.
Ngu Mỹ Hà như trút được gánh nặng thở ra một hơi, nhanh chóng đem váy buông xuống. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|