Ban đêm ba giờ hơn.
Đại sảnh vẫn vô cùng náo nhiệt như trước.
Bên kia, Tống Ngọc Hổ theo nhân viên bảo vệ đi phòng VIP xử lý vấn đề, trước khi rời đi còn nhìn Trương Long Quyên bọn họ, cười cười.
Khiêu khích!
Rõ ràng là khiêu khích!
Đổng Học Bân cũng tiến lên một bước.
Nhưng phía sau, Trầm Tiểu Diễm bắt được hắn, Đừng kích động!
Trầm Tiểu Mỹ cũng vội nói: Đây là vùng biển quốc tế, vẫn là trên thuyền, ngàn vạn lần đừng!
Đổng Học Bân hít sâu, cũng bình tĩnh xuống, quả thật như vậy, hiện tại đang ở trên biển, nếu như thật động tay với bọn họ, đây chính là tại địa bàn của đối phương, còn là đại bản doanh, nhân số khẳng định không phải ít, Đổng Học Bân không biết thời gian còn thừa của mình còn đủ hay không, cho dù có thể giết chết bọn họ, cũng không được ý nghĩa gì, ngược lại sẽ làm Trương Long Quyên và chị em sinh đôi liên lụy vào, mình ở trên biển có thể sống, nhưng ba người các nàng có thể không được, thậm chí còn sẽ liên lụy rất nhiều thương nhân vô tội ở đây, như vậy chuyện tình quá lớn, không biết sẽ có bao nhiêu mạng người, ngay cả là Đổng Học Bân cũng gánh chịu không được cái hậu quả này, cho nên hắn không thể ra tay!
Trầm Tiểu Diễm nói: Tống Ngọc Hổ khẳng định cũng chỉ là ông chủ phía trước, phía sau nhất định còn có người, còn có rất nhiều dính dáng, lúc này không thể động.
Trương Long Quyên cũng nói: Đổ thuyền lớn như vậy, không phải một tiểu nhân vật như hắn có thể lái được.
Đổng Học Bân nói: Cũng không thể bỏ qua như thế? Hắn trước đó không chỉ uy hiếp chúng ta, dùng các loại thủ đoạn bỉ ổi cướp tiền của chị Trương, bây giờ còn thắng hết tiền vốn cuối cùng của chị Trương!
Trương Long Quyên cười kéo tay hắn, Biết cậu lo lắng chị. Chị không sao, lần này cho dù là có trí nhớ, ngã một lần đi.
Ngài không có việc gì nhưng tôi có việc! Đổng Học Bân nói.
Trương Long Quyên vui mừng nói: Có lời này của cậu chị cũng thư thái, đi thôi.
Đổng Học Bân vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Trương Long Quyên kép hắn một cái, hắn cũng không đi.
Trương Long Quyên quay đầu lại, nở nụ cười một tiếng.Đừng nghĩ chị yếu đuối như vậy, sóng to gió lớn chị không biết đi qua bao nhiêu, chút chuyện nhỏ này là cái gì? Yên tâm, chút đả kích như thế còn chưa làm suy sụp được Trương Long Quyên này đâu, hiện tại không phải còn có phương pháp sao? Chị sẽ tìm người, nhiều lắm khiến cho đi ra một ít cổ phần mà thôi. Cho dù lui một bước mà nói, công ty của chị ngã, ha ha, vậy chị cũng ngã không được, Trương Long Quyên chị là ai? Cho dù là chỉ còn một đồng tiền, chị cũng có thể Đông Sơn tái khởi.
Cô ấy nói đơn giản, nhưng Đổng Học Bân cũng rõ ràng, đây là trấn an mình, không muốn khiến cho mình lo lắng, trên thực tế làm gì có dễ dàng như vậy?
Đông Sơn tái khởi?
Công ty thiếu nhiều như vậy. Cho vay cũng không cho, sao tái khởi?
Cho dù Trương đại tỷ có thể một lần nữa đứng lên, vậy cũng không biết phải bao nhiêu năm sau! Đến lúc đó tóc của chị Trương phỏng chừng đều bạc trắng!
Công ty đó chính là hai mươi năm phấn đấu của Trương đại tỷ!
Thêm hai mươi năm? Lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng một lần nữa làm lại?
Chị Trương đều đã hơn bốn mươi tuổi! Cô ấy cũng không có thời gian!
Lần này toàn bộ tiền đều thua sạch, giống như là chặt đứt đường cuối cùng của Trương đại tỷ! Không còn có cơ hội! Đổng Học Bân sao có thể không sốt ruột thay cô ấy? ?
Hơn nữa Lục gia kia. . .
Cái món nợ này không thể tính như vậy!
Với tính cách của Đổng Học Bân, sao có thể để gã ta sống khá giả? ?
Bên kia. tình huống của Phòng VIP tựa như giải quyết rất nhanh, Tống Ngọc Hổ và mấy người nhân viên công tác lại đi tới đại sảnh, thấy đám người Trương Long Quyên, Tống Ngọc Hổ cười ha ha đi tới, Ngụy tổng và Lãnh tổng cũng ở bên cạnh, theo gã cùng nhau đến đây.
Trương tổng. Còn ở à? Tống Ngọc Hổ nói.
Trương Long Quyên cười nói: Cái này không phải chờ anh, Lục gia?
Tống Ngọc Hổ nói: Tôi đứng hàng thứ lão Lục, đầy tớ quen gọi một tiếng 'Lục gia', thế nhưng Trương tổng gọi như thế thật nhận không nổi.
Trương Long Quyên nói: Mấy ngày trước nhờ anh chiếu cố.
Chút lòng thành. Tống Ngọc Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Đổng Học Bân đi lên, Trầm Tiểu Mỹ vội vàng kéo hắn, lúc này không kéo được, Đổng Học Bân trực tiếp đứng trước mặt Tống Ngọc Hổ, nhẹ nhàng ôm bờ vai của gã.
Tống Ngọc Hổ sắc mặt nhíu chặt, Làm gì?
Bên cạnh không ít bảo an vừa nhìn, lập tức đi lên.
Đổng Học Bân cười cười, Không làm gì, trò chuyện tán gẫu với ông.
Tống Ngọc Hổ khoát tay, bảo an xung quanh đều dừng chân lại.
Cái động tĩnh này cũng khiến cho không ít người chú ý, đều nhìn qua hướng Đổng Học Bân.
Biểu hiện ra, Tống Ngọc Hổ là rất có khí độ, nhưng trên thực tế Tống Ngọc Hổ trong lòng rõ ràng, những bảo an này hiển nhiên không phải đối thủ của Đổng Học Bân, lên cũng vô dụng. sứC chiến đấu khoa trương của Đổng Học Bân, Tống Ngọc Hổ sớm nghe thủ hạ bị thương lần kia miêu tả, trong lòng cũng rất cảnh giác. Bất quá cũng không phải nói Tống Ngọc Hổ sợ hắn, ở đây là trên biển, là địa bàn của gã, gã tin tưởng Đổng Học Bân chỉ cần không phải kẻ ngu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu có thể đánh mười người, cậu có thể đánh hai mươi người, nhưng cậu có lợi hại, cậu có thể đánh năm mươi một một trăm người sao? Cậu có thể đối mặt hơn mười khẩu súng còn bình yên vô sự sao? Cậu có thể một người sống sót trên biển rộng sao? Không có khả năng!
Chị em sinh đôi đoán đúng, Tống Ngọc Hổ chỉ là một ông chủ nhỏ phía trước, hoặc là ngay cả ông chủ đều không tính, chỉ có thể nói là một người quản lý, phía sau còn có ông chủ lớn hơn nữa, đó là một người ngay cả rất nhiều người chính giới của cảng X cũng không dám chọc, nếu không sao ép tới như vậy? Sao sòng bạc vừa mở mấy tháng thì lũng đoạn hầu như tất cả đổ thuyền xung quanh cảng X? Tất cả Tống Ngọc Hổ nói cũng rất có lo lắng, gã không sợ gặp chuyện không may, trời sập xuống cũng có người bề trên gánh giùm, bối cảnh của đổ thuyền này, không phải mấy người thường dám nghĩ.
Đổng Học Bân cũng nhìn ra được cái sòng bạc này không đơn giản, cũng không có dự định ra tay ở đây, nhưng vẫn là ôm lấy vai của Tống Ngọc Hổ nói: Tôi vẫn nghĩ làm việc ,à, mọi việc lưu ba phần dư địa, nhưng ông vừa lên cũng là muốn cướp tiền của chúng tôi, không từ thủ đoạn, bây giờ còn đâm chị Trương tôi, cái này có phải là có chút quá?
Tống Ngọc Hổ nở nụ cười dưới, Chuyện năm đó, Trương Long Quyên cũng không cho tôi lối thoát?
Đổng Học Bân nói: Trương tổng là thắng được tiền của các người trên bàn bài, không dùng thủ đoạn hạng ba, ông cũng không đừng nói lời vô ích với tôi, ông hẳn là biết, tôi muốn giết chết ông thì ai cũng ngăn không được.
Tôi biết. Tống Ngọc Hổ hồn nhiên không hãi sợ nói: Bất quá cậu có thể thử xem.
Bên cạnh hai người nhân viên bảo vệ nghe thấy được, trong lòng nói người này khẩu khí cũng quá lớn, lập tức lên đây, một người vóc người không cao như thế, còn bị thương, trên tay đều bọc băng gạc, cậu có thể giết ai? Còn giết chết Lục gia? Cái này không phải đang nói giỡn sao?
Nhưng Tống Ngọc Hổ mắt lạnh nhìn hai người, hai người cũng dừng bước chân, không dám động.
Người thanh niên trước mắt này dưới tình huống toàn thân gãy xương còn có thể tiêu diệt hơn hai mươi thủ hạ của gã, mấy người bảo an bên cạnh là đối thủ của Đổng Học Bân mới là lạ, Tống Ngọc Hổ cũng không cho bọn họ lên để tự mất mặt xấu hổ, sức chiến đấu của mấy người này căn bản không phải một tầng.
Không gặp qua thủ đoạn của Đổng Học Bân, ai cũng không tin tưởng bản lĩnh của hắn!
Chỉ có Tống Ngọc Hổ biết người trẻ tuổi tướng mạo xấu xí này có bao nhiêu lợi hại, cho nên gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ha ha, giết chết ông có vẻ quá dễ, hơn nữa nhiều người như vậy nhìn, tôi cũng phải chú ý ảnh hưởng phải không? Giết chết ông là việc nhỏ, đem tôi vào mới là không được, bất quá tôi không đánh ông không chửi, tôi có phương pháp khác cho ông sống không khá giả được, cái sòng bạc này không phải của ông chứ?
Tống Ngọc Hổ không lên tiếng.
Ông không cần phải nói tôi cũng biết, ông có nhiều tiền như vậy thì không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn. Đổng Học Bân nhìn gã, nói: Được rồi, sòng bạc các người ngày hôm nay có bao nhiêu hả? Một tỷ? Hai tỷ? À, các người còn mở ưu đãi không trích phần trăm, vậy tôi phỏng chừng ngày hôm nay cũng là cả chục tỷ phải không? Tiền lời của sòng bạc khẳng định là không ít, nhưng trừ bỏ thành phẩm và các chi phí phát sinh khác, lợi nhuận cũng là có hạn, vì mấy chi phí sinh hoạt cũng rất cao.
Tống Ngọc Hổ nhìn hắn, không rõ ràng hắn đang nói cái gì.
Đổng Học Bân nói: Ông nói nếu tôi thắng các người một tỷ, ông nói ông chủ chân chính phía sau của các người sẽ là phản ứng gì? Có thể cầu tôi ra tay thu thập ông hay không?
Tống Ngọc Hổ vừa nghe, thật ra lại vui vẻ, Thắng một tỷ đô la? Cậu thật đúng là dám nghĩ, có thể, cậu có bổn sự này thì có thể, bất quá các người hiện tại hình như không có tiền phải không?
Ngụy tổng ở một bên nhíu mày nói: Không khác biệt lắm là được rồi!
Lãnh tổng nói: Đều nhìn đi, Trương tổng, tiểu tình nhân của cô cũng quá không có ánh mắt?
Trương Long Quyên cười ha ha nói: Ở nhà tôi đều nghe hắn, tôi cũng quản hắn không được.
Ngoài sảnh to như vậy càng ngày càng nhiều ánh mắt quan tâm đến đây, rất nhiều người đều có chút nghi hoặc, không biết xảy ra chuyện gì, sao vây quanh nhiều người như vậy?
Đột nhiên, trước cửa lớn có không ít người đi đến.
Đi ở phía trước chính là một ông già sắc mặt bình tĩnh, tuổi không nhỏ, đại khái sáu mươi hơn, trong tay chống một cây quải trượng màu vàng kim, rất có khí thế.
Phía sau tất cả đều là sòng bạc bảo an, hơn ba mươi người!
Ông già có thể là đã lý giải tình huống, lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Hổ một chút.
Tống Ngọc Hổ lưng co rụt lại, cung kính nói: Chu lão.
Chu lão cũng không phản ứng gã, nhìn về phía Đổng Học Bân, biểu tình biến đổi, hơi hiền lành một ít, Tiểu tử, ở nơi này có chổ không hài lòng sao? Không có việc gì, có thể nói, chúng tôi cũng là vừa khai trương không bao lâu, tiếp thu kiến nghị của mọi người, rất nhiều chổ cũng cần hoàn thiện.
Đây là một người phía sau, thấy thái độ của Tống Ngọc Hổ liền biết.
Người ta khuôn mặt tươi cười đến chào đón, Đổng Học Bân cũng không nói được, nhẹ nhàng buông vai của Tống Ngọc Hổ, cười nói: Ở đây rất tốt, không có gì không hài lòng, ngược lại là rất thoả mãn, nhất là ông chủ Tống, tôi rất thoả mãn, các người tìm quản lí tốt lắm.
Chu lão mỉm cười nói: Tiểu Tống làm việc còn không quá thành thục, nếu có chổ đắc tội, lão già này nói lời xin lỗi cho các người, bất quá tất cả mọi người chơi cũng tận hứng, có phải là nên nghỉ ngơi? Tôi thấy có thể quấy rối người khác chơi, cậu nói đúng không tiểu tử? Coi như cho tôi mặt mũi?
Cái lão gia tử này vẫn là có thể nói.
Cái gọi là đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Đổng Học Bân cũng gật đầu.
Nhưng nói đã nói ra hắn cũng không dự định thu hồi lại, hắn ngày hôm nay thật đúng là mặc kệ giá nào!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đại sảnh vẫn vô cùng náo nhiệt như trước.
Bên kia, Tống Ngọc Hổ theo nhân viên bảo vệ đi phòng VIP xử lý vấn đề, trước khi rời đi còn nhìn Trương Long Quyên bọn họ, cười cười.
Khiêu khích!
Rõ ràng là khiêu khích!
Đổng Học Bân cũng tiến lên một bước.
Nhưng phía sau, Trầm Tiểu Diễm bắt được hắn, Đừng kích động!
Trầm Tiểu Mỹ cũng vội nói: Đây là vùng biển quốc tế, vẫn là trên thuyền, ngàn vạn lần đừng!
Đổng Học Bân hít sâu, cũng bình tĩnh xuống, quả thật như vậy, hiện tại đang ở trên biển, nếu như thật động tay với bọn họ, đây chính là tại địa bàn của đối phương, còn là đại bản doanh, nhân số khẳng định không phải ít, Đổng Học Bân không biết thời gian còn thừa của mình còn đủ hay không, cho dù có thể giết chết bọn họ, cũng không được ý nghĩa gì, ngược lại sẽ làm Trương Long Quyên và chị em sinh đôi liên lụy vào, mình ở trên biển có thể sống, nhưng ba người các nàng có thể không được, thậm chí còn sẽ liên lụy rất nhiều thương nhân vô tội ở đây, như vậy chuyện tình quá lớn, không biết sẽ có bao nhiêu mạng người, ngay cả là Đổng Học Bân cũng gánh chịu không được cái hậu quả này, cho nên hắn không thể ra tay!
Trầm Tiểu Diễm nói: Tống Ngọc Hổ khẳng định cũng chỉ là ông chủ phía trước, phía sau nhất định còn có người, còn có rất nhiều dính dáng, lúc này không thể động.
Trương Long Quyên cũng nói: Đổ thuyền lớn như vậy, không phải một tiểu nhân vật như hắn có thể lái được.
Đổng Học Bân nói: Cũng không thể bỏ qua như thế? Hắn trước đó không chỉ uy hiếp chúng ta, dùng các loại thủ đoạn bỉ ổi cướp tiền của chị Trương, bây giờ còn thắng hết tiền vốn cuối cùng của chị Trương!
Trương Long Quyên cười kéo tay hắn, Biết cậu lo lắng chị. Chị không sao, lần này cho dù là có trí nhớ, ngã một lần đi.
Ngài không có việc gì nhưng tôi có việc! Đổng Học Bân nói.
Trương Long Quyên vui mừng nói: Có lời này của cậu chị cũng thư thái, đi thôi.
Đổng Học Bân vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Trương Long Quyên kép hắn một cái, hắn cũng không đi.
Trương Long Quyên quay đầu lại, nở nụ cười một tiếng.Đừng nghĩ chị yếu đuối như vậy, sóng to gió lớn chị không biết đi qua bao nhiêu, chút chuyện nhỏ này là cái gì? Yên tâm, chút đả kích như thế còn chưa làm suy sụp được Trương Long Quyên này đâu, hiện tại không phải còn có phương pháp sao? Chị sẽ tìm người, nhiều lắm khiến cho đi ra một ít cổ phần mà thôi. Cho dù lui một bước mà nói, công ty của chị ngã, ha ha, vậy chị cũng ngã không được, Trương Long Quyên chị là ai? Cho dù là chỉ còn một đồng tiền, chị cũng có thể Đông Sơn tái khởi.
Cô ấy nói đơn giản, nhưng Đổng Học Bân cũng rõ ràng, đây là trấn an mình, không muốn khiến cho mình lo lắng, trên thực tế làm gì có dễ dàng như vậy?
Đông Sơn tái khởi?
Công ty thiếu nhiều như vậy. Cho vay cũng không cho, sao tái khởi?
Cho dù Trương đại tỷ có thể một lần nữa đứng lên, vậy cũng không biết phải bao nhiêu năm sau! Đến lúc đó tóc của chị Trương phỏng chừng đều bạc trắng!
Công ty đó chính là hai mươi năm phấn đấu của Trương đại tỷ!
Thêm hai mươi năm? Lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng một lần nữa làm lại?
Chị Trương đều đã hơn bốn mươi tuổi! Cô ấy cũng không có thời gian!
Lần này toàn bộ tiền đều thua sạch, giống như là chặt đứt đường cuối cùng của Trương đại tỷ! Không còn có cơ hội! Đổng Học Bân sao có thể không sốt ruột thay cô ấy? ?
Hơn nữa Lục gia kia. . .
Cái món nợ này không thể tính như vậy!
Với tính cách của Đổng Học Bân, sao có thể để gã ta sống khá giả? ?
Bên kia. tình huống của Phòng VIP tựa như giải quyết rất nhanh, Tống Ngọc Hổ và mấy người nhân viên công tác lại đi tới đại sảnh, thấy đám người Trương Long Quyên, Tống Ngọc Hổ cười ha ha đi tới, Ngụy tổng và Lãnh tổng cũng ở bên cạnh, theo gã cùng nhau đến đây.
Trương tổng. Còn ở à? Tống Ngọc Hổ nói.
Trương Long Quyên cười nói: Cái này không phải chờ anh, Lục gia?
Tống Ngọc Hổ nói: Tôi đứng hàng thứ lão Lục, đầy tớ quen gọi một tiếng 'Lục gia', thế nhưng Trương tổng gọi như thế thật nhận không nổi.
Trương Long Quyên nói: Mấy ngày trước nhờ anh chiếu cố.
Chút lòng thành. Tống Ngọc Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Đổng Học Bân đi lên, Trầm Tiểu Mỹ vội vàng kéo hắn, lúc này không kéo được, Đổng Học Bân trực tiếp đứng trước mặt Tống Ngọc Hổ, nhẹ nhàng ôm bờ vai của gã.
Tống Ngọc Hổ sắc mặt nhíu chặt, Làm gì?
Bên cạnh không ít bảo an vừa nhìn, lập tức đi lên.
Đổng Học Bân cười cười, Không làm gì, trò chuyện tán gẫu với ông.
Tống Ngọc Hổ khoát tay, bảo an xung quanh đều dừng chân lại.
Cái động tĩnh này cũng khiến cho không ít người chú ý, đều nhìn qua hướng Đổng Học Bân.
Biểu hiện ra, Tống Ngọc Hổ là rất có khí độ, nhưng trên thực tế Tống Ngọc Hổ trong lòng rõ ràng, những bảo an này hiển nhiên không phải đối thủ của Đổng Học Bân, lên cũng vô dụng. sứC chiến đấu khoa trương của Đổng Học Bân, Tống Ngọc Hổ sớm nghe thủ hạ bị thương lần kia miêu tả, trong lòng cũng rất cảnh giác. Bất quá cũng không phải nói Tống Ngọc Hổ sợ hắn, ở đây là trên biển, là địa bàn của gã, gã tin tưởng Đổng Học Bân chỉ cần không phải kẻ ngu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cậu có thể đánh mười người, cậu có thể đánh hai mươi người, nhưng cậu có lợi hại, cậu có thể đánh năm mươi một một trăm người sao? Cậu có thể đối mặt hơn mười khẩu súng còn bình yên vô sự sao? Cậu có thể một người sống sót trên biển rộng sao? Không có khả năng!
Chị em sinh đôi đoán đúng, Tống Ngọc Hổ chỉ là một ông chủ nhỏ phía trước, hoặc là ngay cả ông chủ đều không tính, chỉ có thể nói là một người quản lý, phía sau còn có ông chủ lớn hơn nữa, đó là một người ngay cả rất nhiều người chính giới của cảng X cũng không dám chọc, nếu không sao ép tới như vậy? Sao sòng bạc vừa mở mấy tháng thì lũng đoạn hầu như tất cả đổ thuyền xung quanh cảng X? Tất cả Tống Ngọc Hổ nói cũng rất có lo lắng, gã không sợ gặp chuyện không may, trời sập xuống cũng có người bề trên gánh giùm, bối cảnh của đổ thuyền này, không phải mấy người thường dám nghĩ.
Đổng Học Bân cũng nhìn ra được cái sòng bạc này không đơn giản, cũng không có dự định ra tay ở đây, nhưng vẫn là ôm lấy vai của Tống Ngọc Hổ nói: Tôi vẫn nghĩ làm việc ,à, mọi việc lưu ba phần dư địa, nhưng ông vừa lên cũng là muốn cướp tiền của chúng tôi, không từ thủ đoạn, bây giờ còn đâm chị Trương tôi, cái này có phải là có chút quá?
Tống Ngọc Hổ nở nụ cười dưới, Chuyện năm đó, Trương Long Quyên cũng không cho tôi lối thoát?
Đổng Học Bân nói: Trương tổng là thắng được tiền của các người trên bàn bài, không dùng thủ đoạn hạng ba, ông cũng không đừng nói lời vô ích với tôi, ông hẳn là biết, tôi muốn giết chết ông thì ai cũng ngăn không được.
Tôi biết. Tống Ngọc Hổ hồn nhiên không hãi sợ nói: Bất quá cậu có thể thử xem.
Bên cạnh hai người nhân viên bảo vệ nghe thấy được, trong lòng nói người này khẩu khí cũng quá lớn, lập tức lên đây, một người vóc người không cao như thế, còn bị thương, trên tay đều bọc băng gạc, cậu có thể giết ai? Còn giết chết Lục gia? Cái này không phải đang nói giỡn sao?
Nhưng Tống Ngọc Hổ mắt lạnh nhìn hai người, hai người cũng dừng bước chân, không dám động.
Người thanh niên trước mắt này dưới tình huống toàn thân gãy xương còn có thể tiêu diệt hơn hai mươi thủ hạ của gã, mấy người bảo an bên cạnh là đối thủ của Đổng Học Bân mới là lạ, Tống Ngọc Hổ cũng không cho bọn họ lên để tự mất mặt xấu hổ, sức chiến đấu của mấy người này căn bản không phải một tầng.
Không gặp qua thủ đoạn của Đổng Học Bân, ai cũng không tin tưởng bản lĩnh của hắn!
Chỉ có Tống Ngọc Hổ biết người trẻ tuổi tướng mạo xấu xí này có bao nhiêu lợi hại, cho nên gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ha ha, giết chết ông có vẻ quá dễ, hơn nữa nhiều người như vậy nhìn, tôi cũng phải chú ý ảnh hưởng phải không? Giết chết ông là việc nhỏ, đem tôi vào mới là không được, bất quá tôi không đánh ông không chửi, tôi có phương pháp khác cho ông sống không khá giả được, cái sòng bạc này không phải của ông chứ?
Tống Ngọc Hổ không lên tiếng.
Ông không cần phải nói tôi cũng biết, ông có nhiều tiền như vậy thì không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn. Đổng Học Bân nhìn gã, nói: Được rồi, sòng bạc các người ngày hôm nay có bao nhiêu hả? Một tỷ? Hai tỷ? À, các người còn mở ưu đãi không trích phần trăm, vậy tôi phỏng chừng ngày hôm nay cũng là cả chục tỷ phải không? Tiền lời của sòng bạc khẳng định là không ít, nhưng trừ bỏ thành phẩm và các chi phí phát sinh khác, lợi nhuận cũng là có hạn, vì mấy chi phí sinh hoạt cũng rất cao.
Tống Ngọc Hổ nhìn hắn, không rõ ràng hắn đang nói cái gì.
Đổng Học Bân nói: Ông nói nếu tôi thắng các người một tỷ, ông nói ông chủ chân chính phía sau của các người sẽ là phản ứng gì? Có thể cầu tôi ra tay thu thập ông hay không?
Tống Ngọc Hổ vừa nghe, thật ra lại vui vẻ, Thắng một tỷ đô la? Cậu thật đúng là dám nghĩ, có thể, cậu có bổn sự này thì có thể, bất quá các người hiện tại hình như không có tiền phải không?
Ngụy tổng ở một bên nhíu mày nói: Không khác biệt lắm là được rồi!
Lãnh tổng nói: Đều nhìn đi, Trương tổng, tiểu tình nhân của cô cũng quá không có ánh mắt?
Trương Long Quyên cười ha ha nói: Ở nhà tôi đều nghe hắn, tôi cũng quản hắn không được.
Ngoài sảnh to như vậy càng ngày càng nhiều ánh mắt quan tâm đến đây, rất nhiều người đều có chút nghi hoặc, không biết xảy ra chuyện gì, sao vây quanh nhiều người như vậy?
Đột nhiên, trước cửa lớn có không ít người đi đến.
Đi ở phía trước chính là một ông già sắc mặt bình tĩnh, tuổi không nhỏ, đại khái sáu mươi hơn, trong tay chống một cây quải trượng màu vàng kim, rất có khí thế.
Phía sau tất cả đều là sòng bạc bảo an, hơn ba mươi người!
Ông già có thể là đã lý giải tình huống, lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Hổ một chút.
Tống Ngọc Hổ lưng co rụt lại, cung kính nói: Chu lão.
Chu lão cũng không phản ứng gã, nhìn về phía Đổng Học Bân, biểu tình biến đổi, hơi hiền lành một ít, Tiểu tử, ở nơi này có chổ không hài lòng sao? Không có việc gì, có thể nói, chúng tôi cũng là vừa khai trương không bao lâu, tiếp thu kiến nghị của mọi người, rất nhiều chổ cũng cần hoàn thiện.
Đây là một người phía sau, thấy thái độ của Tống Ngọc Hổ liền biết.
Người ta khuôn mặt tươi cười đến chào đón, Đổng Học Bân cũng không nói được, nhẹ nhàng buông vai của Tống Ngọc Hổ, cười nói: Ở đây rất tốt, không có gì không hài lòng, ngược lại là rất thoả mãn, nhất là ông chủ Tống, tôi rất thoả mãn, các người tìm quản lí tốt lắm.
Chu lão mỉm cười nói: Tiểu Tống làm việc còn không quá thành thục, nếu có chổ đắc tội, lão già này nói lời xin lỗi cho các người, bất quá tất cả mọi người chơi cũng tận hứng, có phải là nên nghỉ ngơi? Tôi thấy có thể quấy rối người khác chơi, cậu nói đúng không tiểu tử? Coi như cho tôi mặt mũi?
Cái lão gia tử này vẫn là có thể nói.
Cái gọi là đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Đổng Học Bân cũng gật đầu.
Nhưng nói đã nói ra hắn cũng không dự định thu hồi lại, hắn ngày hôm nay thật đúng là mặc kệ giá nào!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|