Nửa đêm.
Trong sảnh.
Bắt đầu đã hơn nửa tiếng đồng hồ, bầu không khí càng ngày càng nóng.
Đổng Học Bân trong tay còn có ba thẻ bạc, ba nghìn đôla, cũng không biết nên chơi cái gì, theo Trương Long Quyên cùng nhau đi tới một bàn chơi Blackjack.
Cách chơi của Blackjack đơn giản.
Ừm, nhưng lại không quá đơn giản.
Ít nhất lúc đầu Đổng Học Bân cho rằng loại cách chơi này rất đơn giản sau khi nhìn Trương Long Quyên ngồi xuống đánh vài ván, liền có chút đổ mồ hôi, hắn phát hiện Trương Long Quyên hình như biết tính bài, tuy rằng không thể tinh vi như trong phim ảnh, nhưng cô ấy tựa như cũng tính ra được một tỷ của, hơn nữa kỹ xảo cũng rất đủ, tuy rằng Trương Long Quyên thường thường cũng sẽ thua nhiều lần, thế nhưng cô ấy lúc thắng càng lớn hơn nữa, sau vài ván tính ra, Trương Long Quyên thắng được hai trăm ngàn đô la, người ngồi cùng bàn thua cũng rất nhiều, thẻ bạc quá lớn, hình như không đem tiền coi là tiền vậy.
Năm ván. . .
Tám ván. . .
Cuối cùng người ngồi cùng bàn cũng nhìn ra Trương Long Quyên là một cao thủ, lắc đầu rút lui, không chơi cùng cô ấy.
Chơi vài vàn nữa Trương Long Quyên cũng đứng dậy, mang theo Đổng Học Bân đi chổ Roulette, đặt một ván chơi.
Đổng Học Bân nhìn ba thẻ bạc trong tay của mình một chút, nghĩ giữ lại cũng là không làm được gì, thẳng thắn đặt hết, được ăn cả ngã về không toàn bộ ném vào trong một số, suy nghĩ của Đổng Học Bân vẫn đều là như thế này, cũng không có đổ kỹ đáng nói gì, chơi thì chơi lớn một phen.
Nhưng Trương Long Quyên không phải, cô ấy rất chú ý kỹ thuật, lúc đặt cũng tách thẻ bạc ra, đặt màu khác nhau, lại đặt số khác nhau, đặt số cũng không nhiều.
Roulette quay.
Quả bóng nhỏ bắt đầu chuyển động.
Cuối cùng, quả bóng nhỏ rơi vào số 9.
Đổng Học Bân chọn số 16, không trúng.
Số Trương Long Quyên đặt cũng không trúng, thế nhưng màu lại trúng, cuối cùng tính ra lấy lại thẻ bạc, Đổng Học Bân phát hiện Trương Long Quyên dĩ nhiên vẫn là thắng.
Cho cậu chút nữa? Trương Long Quyên nhìn về phía hắn, Hết thẻ bạc?
Hết rồi. Đổng Học Bân xua tay nói: Tôi cũng không cần, cho tôi cũng là lãng phí.
Trương Long Quyên cười ha hả nói: Cậu là không nắm giữ kỹ xảo. Cứ nghĩ một lần thắng một lớn.
Đổng Học Bân nói: Đánh bạc mà, tính toán nửa ngày cuối cùng cũng là vận khí chiếm rất nhiều, chơi thì chơi lớn. Không thành công thì thành nhân, nếu không đánh nhỏ thắng nhỏ cũng không bao nhiêu.
Trương Long Quyên nói: Cho nên cậu mới không thắng được.
Đổng Học Bân nghẹn họng, cũng cười, không giải thích cái gì.
Đổng Học Bân thừa nhận, đổ kỹ của mình quả thật kém Trương Long Quyên rất xa, căn bản là không phải một cấp bậc, hoặc nói là Đổng Học Bân căn bản là không biết đánh bạc, hắn ngay cả quy tắc đều không biết, sao đánh? Nhưng cái này không có nghĩa là Đổng Học Bân không thắng được tiền, mà chỉ là hắn không muốn thắng mà thôi. Đổng Học Bân cho rằng, mình trước đó đã tạo thành nhiều chấn động cho Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ bọn họ, xe tải đụng không chết, sức chiến đấu mười phần. Thuật bắn súng tốt như vậy, còn có thể tránh đạn, phỏng chừng chị em sinh đôi trong lòng cũng nghi ngờ, lỡ như báo lên cấp trên, Đổng Học Bân bên này còn không biết phải giải thích thế nào. Có một số việc căn bản là tìm hiểu không rõ ràng, cho nên nếu như ở sòng bạc lại xảy ra chuyện gì, Đổng Học Bân cũng sẽ không thể chịu được những cái áp lực này, nếu như có thể không cần hắn ra tay, Đổng Học Bân đương nhiên là không muốn ra tay, cũng may hiện tại thấy kỹ thuật của Trương đại tỷ không tồi. Đổng Học Bân cũng mừng rỡ thanh nhàn, chỉ ngóng trông Trương đại tỷ có thể thắng nhiều chút.
Nếu như thật sự không được.
Nếu như thật sự vạn bất đắc dĩ.
Đổng Học Bân có thể lo lắng mình có nên lên hay không, không phải tới lúc bất đắc dĩ, Đổng Học Bân là không muốn bại lộ, hắn đã bại lộ nhiều lắm.
. . .
Hừng đông.
Một giờ.
Trương Long Quyên khởi động cũng kết thúc.
Ồ, cái này không phải Trương tổng sao? Bỗng nhiên, cách đó không xa đi tới một người đàn ông trung niên tóc dài, nụ cười đọng ở trên mặt, cười rất ổn.
Trương Long Quyên vừa nhìn gã, có chút nhìn quen mắt, Anh là?
Người trung niên cười nói: Trương tổng không nhận ra? Tống Ngọc Hổ.
Trương Long Quyên nhìn gã suy nghĩ một chút, chợt cười, Nghĩ tới, ông chủ Tống, nhiều năm không thấy ông, hiện tại thăng chức ở đâu?
Ha ha, sinh ý nhỏ, không đáng nhắc tới. Tống Ngọc Hổ nhìn cô ấy nói: Tôi cũng muốn gặp Trương tổng, không ngờ rằng ngày hôm nay có cơ hội gặp phải, thế nào? Cùng nhau chơi?
Tốt, bất quá tôi cùng Ngụy tổng Lãnh tổng bọn họ hẹn rồi.
Ngụy tổng? Ngụy Thành Chí sao? Lão Ngụy tôi vừa thấy, cũng hẹn tôi đây, cái này không phải đúng lúc sao?
Ha ha, cũng được.
Chúng ta vẫn là cách chơi cũ?
Có thể, mạt trượt đi.
Bọn họ tại VIP5, đi bên này.
Tống Ngọc Hổ đi phía trước dẫn đường, cũng không nói cùng Trương Long Quyên cái gì.
Đổng Học Bân nhỏ giọng hỏi: Người này ai hả? Nhìn lai giả bất thiện quá?
Trương Long Quyên nhẹ giọng nói: Nếu hắn không nói tên chị đều đã quên, nhận thức rất nhiều năm trước ở sòng bạc nước M, lúc đó Ngụy tổng cũng có mặt, tôi thắng bọn họ không ít tiền.
Thắng bao nhiêu?
Một trăm triệu, đôla.
. . . Nhiều như vậy?
Sau đó nghe nói công ty của Tống Ngọc Hổ đóng cửa, cũng không biết có phải là bởi vì thua tiền, cũng chưa gặp lại hắn, hắn với chị tự nhiên cũng không có suy nghĩ tốt gì, không ngờ rằng hắn lại có thể tới, xem ra, hình như lại lần nữa làm khởi sinh ý, nếu không nói đến nhiệt tình như thế.
Ngoài sảnh còn có một một phòng nhỏ.
Phòng VIP, bên trong các loại bài đều có, lớn hơn so với bên ngoài.
Đi phía trước, Tống Ngọc Hổ đẩy cửa một phòng VIP ra, đứng ở đàng kia nói vài câu với người bên trong, liền đóng cửa quay đầu lại nói với Trương Long Quyên: Chờ một chút đi, chờ bọn họ đánh xong vòng này.
Không vội. Trương Long Quyên nói.
Đại khái mười phút sau, Ngụy tổng và Lãnh tổng đều đi ra, Ngụy tổng nhìn qua biểu tình bình thường, hình như huề vốn, Lãnh tổng nhìn như là thắng tiền.
Trương tổng tới?
Tống tổng, cũng tới?
Tốt, đổi một phòng đi.
Được, tôi đi lấy phòng, chơi cái gì?
Trước mạt trượt đi, cái khác một hồi rồi nói.
Mấy người thương lượng đơn giản một chút, liền định, đi lấy một phòng VIP.
Không gian bên trong rất lớn, bàn mạt trượt cũng lớn hơn so với sòng bạc bình thường, bốn cái ghế, phía sau cũng có một vài chỗ ngồi, hoàn cảnh không tồi.
Xin chào các vị. Ở giữa có đứng một người chia bài, bất quá mạt trượt cũng không cần chia bài gì, hẳn là rót nước pha trà xào bài các loại.
Trương Long Quyên mấy người đều ngồi xuống.
Chia bài nhìn Trầm Tiểu Mỹ Đổng Học Bân và và một ít vệ sĩ khác, nhắc nhở một tiếng để cho bọn họ hoạt động tại khu vực chỉ định, cũng là mấy cái ghế nhỏ phía sau, trên mặt đất đều có đánh dấu, rất nghiêm ngặt, chủ yếu là vì phòng ngừa sau khi thấy bài của người khác đánh ám hiệu gian lận, hơn nữa nói cho bọn họ ván bài bắt đầu tốt nhất không nên nói không nên có hành động khác, chỉ cần phát hiện có hành vi gian lận, lập tức sẽ bị sòng bạc đuổi ngay. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong sảnh.
Bắt đầu đã hơn nửa tiếng đồng hồ, bầu không khí càng ngày càng nóng.
Đổng Học Bân trong tay còn có ba thẻ bạc, ba nghìn đôla, cũng không biết nên chơi cái gì, theo Trương Long Quyên cùng nhau đi tới một bàn chơi Blackjack.
Cách chơi của Blackjack đơn giản.
Ừm, nhưng lại không quá đơn giản.
Ít nhất lúc đầu Đổng Học Bân cho rằng loại cách chơi này rất đơn giản sau khi nhìn Trương Long Quyên ngồi xuống đánh vài ván, liền có chút đổ mồ hôi, hắn phát hiện Trương Long Quyên hình như biết tính bài, tuy rằng không thể tinh vi như trong phim ảnh, nhưng cô ấy tựa như cũng tính ra được một tỷ của, hơn nữa kỹ xảo cũng rất đủ, tuy rằng Trương Long Quyên thường thường cũng sẽ thua nhiều lần, thế nhưng cô ấy lúc thắng càng lớn hơn nữa, sau vài ván tính ra, Trương Long Quyên thắng được hai trăm ngàn đô la, người ngồi cùng bàn thua cũng rất nhiều, thẻ bạc quá lớn, hình như không đem tiền coi là tiền vậy.
Năm ván. . .
Tám ván. . .
Cuối cùng người ngồi cùng bàn cũng nhìn ra Trương Long Quyên là một cao thủ, lắc đầu rút lui, không chơi cùng cô ấy.
Chơi vài vàn nữa Trương Long Quyên cũng đứng dậy, mang theo Đổng Học Bân đi chổ Roulette, đặt một ván chơi.
Đổng Học Bân nhìn ba thẻ bạc trong tay của mình một chút, nghĩ giữ lại cũng là không làm được gì, thẳng thắn đặt hết, được ăn cả ngã về không toàn bộ ném vào trong một số, suy nghĩ của Đổng Học Bân vẫn đều là như thế này, cũng không có đổ kỹ đáng nói gì, chơi thì chơi lớn một phen.
Nhưng Trương Long Quyên không phải, cô ấy rất chú ý kỹ thuật, lúc đặt cũng tách thẻ bạc ra, đặt màu khác nhau, lại đặt số khác nhau, đặt số cũng không nhiều.
Roulette quay.
Quả bóng nhỏ bắt đầu chuyển động.
Cuối cùng, quả bóng nhỏ rơi vào số 9.
Đổng Học Bân chọn số 16, không trúng.
Số Trương Long Quyên đặt cũng không trúng, thế nhưng màu lại trúng, cuối cùng tính ra lấy lại thẻ bạc, Đổng Học Bân phát hiện Trương Long Quyên dĩ nhiên vẫn là thắng.
Cho cậu chút nữa? Trương Long Quyên nhìn về phía hắn, Hết thẻ bạc?
Hết rồi. Đổng Học Bân xua tay nói: Tôi cũng không cần, cho tôi cũng là lãng phí.
Trương Long Quyên cười ha hả nói: Cậu là không nắm giữ kỹ xảo. Cứ nghĩ một lần thắng một lớn.
Đổng Học Bân nói: Đánh bạc mà, tính toán nửa ngày cuối cùng cũng là vận khí chiếm rất nhiều, chơi thì chơi lớn. Không thành công thì thành nhân, nếu không đánh nhỏ thắng nhỏ cũng không bao nhiêu.
Trương Long Quyên nói: Cho nên cậu mới không thắng được.
Đổng Học Bân nghẹn họng, cũng cười, không giải thích cái gì.
Đổng Học Bân thừa nhận, đổ kỹ của mình quả thật kém Trương Long Quyên rất xa, căn bản là không phải một cấp bậc, hoặc nói là Đổng Học Bân căn bản là không biết đánh bạc, hắn ngay cả quy tắc đều không biết, sao đánh? Nhưng cái này không có nghĩa là Đổng Học Bân không thắng được tiền, mà chỉ là hắn không muốn thắng mà thôi. Đổng Học Bân cho rằng, mình trước đó đã tạo thành nhiều chấn động cho Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ bọn họ, xe tải đụng không chết, sức chiến đấu mười phần. Thuật bắn súng tốt như vậy, còn có thể tránh đạn, phỏng chừng chị em sinh đôi trong lòng cũng nghi ngờ, lỡ như báo lên cấp trên, Đổng Học Bân bên này còn không biết phải giải thích thế nào. Có một số việc căn bản là tìm hiểu không rõ ràng, cho nên nếu như ở sòng bạc lại xảy ra chuyện gì, Đổng Học Bân cũng sẽ không thể chịu được những cái áp lực này, nếu như có thể không cần hắn ra tay, Đổng Học Bân đương nhiên là không muốn ra tay, cũng may hiện tại thấy kỹ thuật của Trương đại tỷ không tồi. Đổng Học Bân cũng mừng rỡ thanh nhàn, chỉ ngóng trông Trương đại tỷ có thể thắng nhiều chút.
Nếu như thật sự không được.
Nếu như thật sự vạn bất đắc dĩ.
Đổng Học Bân có thể lo lắng mình có nên lên hay không, không phải tới lúc bất đắc dĩ, Đổng Học Bân là không muốn bại lộ, hắn đã bại lộ nhiều lắm.
. . .
Hừng đông.
Một giờ.
Trương Long Quyên khởi động cũng kết thúc.
Ồ, cái này không phải Trương tổng sao? Bỗng nhiên, cách đó không xa đi tới một người đàn ông trung niên tóc dài, nụ cười đọng ở trên mặt, cười rất ổn.
Trương Long Quyên vừa nhìn gã, có chút nhìn quen mắt, Anh là?
Người trung niên cười nói: Trương tổng không nhận ra? Tống Ngọc Hổ.
Trương Long Quyên nhìn gã suy nghĩ một chút, chợt cười, Nghĩ tới, ông chủ Tống, nhiều năm không thấy ông, hiện tại thăng chức ở đâu?
Ha ha, sinh ý nhỏ, không đáng nhắc tới. Tống Ngọc Hổ nhìn cô ấy nói: Tôi cũng muốn gặp Trương tổng, không ngờ rằng ngày hôm nay có cơ hội gặp phải, thế nào? Cùng nhau chơi?
Tốt, bất quá tôi cùng Ngụy tổng Lãnh tổng bọn họ hẹn rồi.
Ngụy tổng? Ngụy Thành Chí sao? Lão Ngụy tôi vừa thấy, cũng hẹn tôi đây, cái này không phải đúng lúc sao?
Ha ha, cũng được.
Chúng ta vẫn là cách chơi cũ?
Có thể, mạt trượt đi.
Bọn họ tại VIP5, đi bên này.
Tống Ngọc Hổ đi phía trước dẫn đường, cũng không nói cùng Trương Long Quyên cái gì.
Đổng Học Bân nhỏ giọng hỏi: Người này ai hả? Nhìn lai giả bất thiện quá?
Trương Long Quyên nhẹ giọng nói: Nếu hắn không nói tên chị đều đã quên, nhận thức rất nhiều năm trước ở sòng bạc nước M, lúc đó Ngụy tổng cũng có mặt, tôi thắng bọn họ không ít tiền.
Thắng bao nhiêu?
Một trăm triệu, đôla.
. . . Nhiều như vậy?
Sau đó nghe nói công ty của Tống Ngọc Hổ đóng cửa, cũng không biết có phải là bởi vì thua tiền, cũng chưa gặp lại hắn, hắn với chị tự nhiên cũng không có suy nghĩ tốt gì, không ngờ rằng hắn lại có thể tới, xem ra, hình như lại lần nữa làm khởi sinh ý, nếu không nói đến nhiệt tình như thế.
Ngoài sảnh còn có một một phòng nhỏ.
Phòng VIP, bên trong các loại bài đều có, lớn hơn so với bên ngoài.
Đi phía trước, Tống Ngọc Hổ đẩy cửa một phòng VIP ra, đứng ở đàng kia nói vài câu với người bên trong, liền đóng cửa quay đầu lại nói với Trương Long Quyên: Chờ một chút đi, chờ bọn họ đánh xong vòng này.
Không vội. Trương Long Quyên nói.
Đại khái mười phút sau, Ngụy tổng và Lãnh tổng đều đi ra, Ngụy tổng nhìn qua biểu tình bình thường, hình như huề vốn, Lãnh tổng nhìn như là thắng tiền.
Trương tổng tới?
Tống tổng, cũng tới?
Tốt, đổi một phòng đi.
Được, tôi đi lấy phòng, chơi cái gì?
Trước mạt trượt đi, cái khác một hồi rồi nói.
Mấy người thương lượng đơn giản một chút, liền định, đi lấy một phòng VIP.
Không gian bên trong rất lớn, bàn mạt trượt cũng lớn hơn so với sòng bạc bình thường, bốn cái ghế, phía sau cũng có một vài chỗ ngồi, hoàn cảnh không tồi.
Xin chào các vị. Ở giữa có đứng một người chia bài, bất quá mạt trượt cũng không cần chia bài gì, hẳn là rót nước pha trà xào bài các loại.
Trương Long Quyên mấy người đều ngồi xuống.
Chia bài nhìn Trầm Tiểu Mỹ Đổng Học Bân và và một ít vệ sĩ khác, nhắc nhở một tiếng để cho bọn họ hoạt động tại khu vực chỉ định, cũng là mấy cái ghế nhỏ phía sau, trên mặt đất đều có đánh dấu, rất nghiêm ngặt, chủ yếu là vì phòng ngừa sau khi thấy bài của người khác đánh ám hiệu gian lận, hơn nữa nói cho bọn họ ván bài bắt đầu tốt nhất không nên nói không nên có hành động khác, chỉ cần phát hiện có hành vi gian lận, lập tức sẽ bị sòng bạc đuổi ngay. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|