Buổi tối, Diêu gia.
Ăn cơm.
Diêu Thúy và Diêu Lực bưng đồ ăn ra bên ngoài, Diêu phụ Diêu mẫu nhiệt tình bắt chuyện mời Đổng Học Bân ngồi xuống, biểu tình còn có chút câu nệ.
Cơm được rồi.
Đổng huyện trưởng, ngài nhanh ăn đi.
Đúng vậy, nếm thử tay nghề của Thúy nhi nhà tôi.
Trà nguội rồi, tiểu Lực, thay trà cho Đổng huyện trưởng!
Đừng thay tiểu Lực, làm một ly trà mới, lá trà trên bàn trà!
Diêu phụ Diêu mẫu mỗi người một câu, Đổng Học Bân ngay cả cơ hội chen vào nói cũng không có.
Thấy thế, Đổng Học Bân không khỏi cười khổ một tiếng, nhìn về phía Diêu Thúy, thấy cô ấy không có phản ứng gì tiếp tục lên đồ ăn, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là nói với Diêu phụ Diêu mẫu: Dì, chú, hai ngài đừng khách khí như vậy với con, con thật sự là không quen, con và Diêu Thúy là bạn học nhiều năm, trên đại học quan hệ vẫn không tồi, hai ngài cũng đừng coi con như người ngoài, ngày hôm qua như vậy không phải rất tốt sao?
Diêu mẫu cười xấu hổ nói: Ngày hôm qua, ngày hôm qua không phải không biết ngài là phó huyện trưởng sao.
Mang đồ ăn xong, Diêu Lực cũng có chút thấp thỏm, cẩn thận ngồi trên ghế, rất không được tự nhiên.
Tại trong mắt bọn họ, phó huyện trưởng cũng là quan rất lớn, toàn bộ huyện có mấy người phó huyện trưởng? Đó là lãnh đạo cấp phó xử, càng không nói Đổng Học Bân là thường vụ phó huyện trưởng quyền lợi lớn nhất bên trong phó huyện trưởng, vừa là huyện ủy thường ủy, có đôi khi phó huyện trưởng khác đều phải nghe hắn, cho nên bọn họ đương nhiên không sợ không được, luôn cảm thấy Đổng Học Bân ngồi chỗ đó, có một cổ áp lực truyền tới.
Đổng Học Bân vội nói: Thật không quan hệ, cái gì mà phó huyện trưởng chứ, cũng là người ta gọi như vậy. Con cùng Diêu Thúy cũng không phải người ngoài, hai ngài nếu như để mắt con, thì còn gọi con một tiếng Tiểu Đổng.
Diêu mẫu lập tức nói: Đừng đừng, như vậy sao được!
Diêu phụ cũng nói: Đúng vậy. Cái này không thích hợp, không thích hợp.
Diêu Thúy nghe không nổi nữa, cười chen vào nói: Ba, mẹ, hai người cũng đừng vậy, cũng đừng khách khí cùng Học Bân, các người khách khí như vậy người ta còn không được tự nhiên, Tiểu Đổng không gọi được. Vậy các người gọi hắn là Học Bân đi, tiểu Lực gọi Học Bân là Đổng ca, cái này là được.
Đổng Học Bân cười nói: Đúng vậy, như vậy tốt nhất.
Diêu phụ vừa nghe, cũng không lộn xộn, Vậy được.
Thấy Đổng Học Bân không có vẻ gì cả, Diêu mẫu cũng thật cao hứng, biết nhà bọn họ lúc này gặp phải quý nhân.
Lúc này, Diêu phụ giơ một ly rượu đứng lên.Đổng huyện. . . Học Bân, bác kính con một ly trước, cảm ơn con cho Thúy nhi thăng quan.
Đổng Học Bân cũng nhanh chóng đứng dậy nâng ly, chạm ly với Diêu phụ.Thật ra là con có việc cầu Diêu Thúy, chờ cô ấy giúp con chiếu cố. Cái cảm ơn này con không dám, con kính bác.
Không nên không nên. Bác kính con.
Bác là trưởng bối, vẫn là con kính bác.
Vậy phải không, phải là bác kính con.
Dù sao. . . Chúng ta cạn đi.
Được, cạn!
Vừa uống xong ly này, Diêu Thúy lại nhẹ nhàng đứng lên, mỉm cười cũng rót cho mình một ly rượu, nói: Học Bân, tôi cũng kính cậu một ly.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Không cần, cô vừa hết cảm, đừng uống rượu.
Diêu phụ biết chuyện này nên làm cái gì, liền nói: Phải cho Thúy nhi kính con một ly.
Diêu Thúy cũng gật đầu nói: Ly này tôi phải uống, lời dư thừa tôi cũng không nói, nói chung. . . Cảm ơn.
Coi cô khách khí kìa, vậy. . . Vậy được, tôi cạn, cô tùy ý. Đổng Học Bân nâng ly.
Đổng Học Bân uống xong thì phát hiện Diêu Thúy một chút cũng không hàm hồ, cũng là một ngụm hết sạch.
Thật ra Đổng Học Bân từ buổi trưa đã nói hắn mới đến cần Diêu Thúy là người địa phương hỗ trợ tạo quan hệ các loại, vừa rồi vào Diêu gia đại viện cũng nói qua, nhưng mặc kệ Diêu Thúy hay là Diêu phụ Diêu mẫu thật ra đều rõ ràng, muốn quen thuộc quan hệ khai triển công tác, tìm một thư ký khác cũng không nhất định kém hơn so với Diêu Thúy, đây là hỏi đều không cần hỏi, hơn nữa để ý quan hệ càng không nhất định cần phải dựa vào thư ký, huống chi Diêu Thúy là khoa viên tầng dưới chót nhất, chuyện lý giải cũng sẽ không nhiều, cho nên bọn họ cũng đều biết, nguyên nhân này chỉ là một phương diện, Đổng Học Bân là muốn giúp bạn học cũ một phen, vì vậy mới nói cho Diêu Thúy làm thư ký và phó chủ nhiệm, đây mới là then chốt nhất.
Nhân tình này phải nhận.
Vì vậy rượu này phải uống.
Đang ăn cơm, Diêu Thúy bỗng nhiên nói: Học Bân, tôi còn không biết cậu sau khi tốt nghiệp đại học thế nào, sao đột nhiên làm quan lớn như vậy?
Đổng Học Bân cười cười, Phần lớn là vận khí, tôi không phải nói sao?
Diêu Thúy cười nói: Thôi đi, ha ha, tôi mới không tin.
Đổng Học Bân nói: Một câu nói hai câu nói cũng nói không rõ, thật ra tôi cũng không biết nên nói thế nào, sau này có cơ hội sẽ chậm rãi nói cho cô.
Vậy được, dùng bữa trước, tôi làm thế nào?
Ăn ngon, mạnh hơn so với tay nghề tôi nhiều.
Vậy ăn nhiều một chút, nào , nếm thử cái này, đây chính là tôi đặc biệt làm.
. . .
Một giờ sau.
Ăn cơm xong, Đổng Học Bân cáo từ trở về.
Diêu Thúy vốn muốn đưa hắn, đưa Đổng Học Bân ra sân, bất quá Đổng Học Bân vẫn là lấy lý do vừa khỏi cảm khiến cho Diêu Thúy trở về, mình ngồi xe đi về.
Bên trong.
Diêu Thúy trổ về, Diêu phụ Diêu mẫu gọi cô ấy vào phòng.
Thúy nhi, bạn học cậu lúc này có tiền đồ thật. Diêu phụ cảm khái nói.
Đâu chỉ là tiền đồ? Quả thật là một bước lên trời, các người có thể không biết chế độ trong thể chế, chế độ đề bạt bình thường đều là ba năm, nhưng Học Bân mới công tác ba năm, đi đến cái cấp bậc này, tuyệt đối mỗi một cấp đều là đặc biệt đề bạt, cái này tại tỉnh chúng ta phỏng chừng đều tìm không ra người thứ hai, thường vụ phó huyện trưởng mới hai mươi lăm tuổi, cũng là huyện chúng ta tương đối nghèo, nếu như thay đổi huyện khác, phỏng chừng sẽ rất dọa người. Diêu Thúy cười nói: Thật ra ngày hôm nay gặp hắn ở phòng làm việc thường vụ phó huyện trưởng, con cũng có chút không thể tin được, phải biết rằng Học Bân lúc tại đại học là một người không thích giao tiếp, thành tích bình thường, tính cách bình thường, cái gì đều bình thường, con cũng không ngờ rằng hắn dĩ nhiên đi bước một đi tới hiện tại, chờ ngày nào đó bạn học đại học tụ hội, đám người kia cũng không biết sẽ có bộ dáng gì nữa đâu! Ha ha, còn nhớ rõ con nói qua về một người bạn học không? Cũng là cùng lớp với con và Học Bân, sau đó nhìn tư liệu và giới thiệu của hắn trên mạng là làm quan, cấp bậc cũng tới phó khoa, trong giọng nói cũng có chút khoe khoang, nhưng so với Học Bân, hắn tính là quan cái gì, căn bản là không có biện pháp so sánh, kém quá nhiều, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Là kẻ kênh kiệu con nói trên mạng? Diêu mẫu hỏi.
Diêu Thúy ừ một tiếng, Chính là hắn, hai ngày trước nói chuyện phiếm cùng Học Bân, có vài lời con không biết xấu hổ nói cùng Học Bân, dù sao giọng điệu của người nọ nói với con khiến cho con không thoải mái.
Diêu Lực cười hàm hậu, Chị, chức quan hiện tại của chị cũng không khác biệt người đó, thậm chí quyền lợi còn cao hơn không ít.
Diêu mẫu bĩu môi, Con xem Đổng huyện trưởng người ta, một chút kiêu ngạo cũng không có, là không thể so sánh.
Diêu Thúy cười dài nói: Thái độ làm người trước đây của Học Bân là đặc biệt điệu thấp hiền lành, bằng không hai chúng ta bình thường cùng nhau ăn, thời gian đại học con cũng rất thích tính cách của hắn, cùng bạn học cũ, Học Bân khẳng định sẽ không kênh kiệu, hắn không phải cái loại tính cách này, cái này con rất lý giải.
Diêu mẫu nói, Vậy hai đứa lúc trước sao không quen nhau?
Diêu Thúy nói: Mẹ, sao mẹ càng nói càng quá đáng thế.
Người ta đều kết hôn, hiện đang nói cái gì cũng vô dụng, ài. Diêu mẫu có chút tiếc nuối.
Diêu phụ thổn thức nói: Đây là người không thể nhìn tướng mạo, có đôi khi trong trường học càng không thu hút, sau này lăn lộn càng tốt, có một số việc ai nói rõ được chứ.
Diêu mẫu nhắc nhở nói: Thúy nhi, con nên nhanh chóng làm tốt quan hệ cùng Đổng huyện trưởng đi.
Diêu phụ ngắt lời nói: Quan hệ của hai đứa nó trước đây đã rất tốt, cái này còn cần phải làm? Nếu như quan hệ bình thường, Đổng huyện trưởng cũng sẽ không đề bạt Thúy nhi nhà chúng ta, hắn có thể cho Thúy làm thư ký cho hắn, khẳng định là đặc biệt tín nhiệm đặc biệt yên tâm đối với Thúy nhi, hiện tại quan hệ được rồi, chủ yếu là nhìn Thúy nhi trên công tác có thể làm ra chút thành tích hay không, cơ hội này phải nắm, nếu như làm tốt, sau này trao quyền cho cấp dưới làm trưởng trấn cũng không có vấn đề gì.
Cũng phải, Thúy nhi, con nên làm cho tốt. Diêu mẫu nói.
Diêu Thúy cười khổ, Trong lòng con còn chưa rõ, thư ký rốt cuộc là công tác gì, đến lúc đó con còn phải hỏi thăm.
Con không phải làm ba năm ở khoa thư ký sao?
Khoa thư ký là khoa thư ký, cùng thư ký lãnh đạo không phải một khái niệm, đương nhiên, con cũng không phải một chút cũng không rõ, nhưng có vài thứ cần chú ý vẫn phải hỏi thăm một chút.
Vậy con nên nhanh chóng hỏi một chút, đừng đến lúc đó làm lỗi.
Con sẽ tận lực, cho dù không vì con, con cũng không muốn cho Học Bân thêm phiền phức, lỡ như bởi vì con công tác không được khiến cho hắn đắc tội người, vậy con sẽ rất xấu hổ.
Quay chung quanh cái trọng tâm câu chuyện này, người nhà Diêu gia nói hơn nửa ngày.
Con gái thăng quan, Diêu phụ Diêu mẫu đều rất kích động, nói cũng nhiều hơn.
. . .
Bảy giờ hơn.
Đột nhiên, Diêu mẫu hỏi một tiếng, Thúy nhi, thư ký thường vụ phó huyện trưởng trong ngõ chúng ta rất phong cảnh, con có phải là. . .
Diêu Thúy nhìn mẹ già, Là cái gì?
Diêu mẫu mở miệng nói: Có phải là tìm một công tác cho em trai con.
Diêu Thúy suy xét, Con vừa mới đề lên, chuyện này. . . kêu con nói như thế nào hả? Làm cho nhà xưởng gọi điện thoại đến? Nói muốn em trai con?
Diêu phụ cười nói: Ba thấy được mà, có cái gì đâu.
Người ta ai nhận thức con chứ! Diêu Thúy nghĩ không thích hợp.
Diêu phụ phê bình nói: Con bây giờ còn không có tự giác làm quan, con quản bọn họ nghĩ như thế nào làm gì, điện thoại trực tiếp gọi qua là được, trước đem công tác của em trai giải quyết, nếu không tiểu Lực mỗi ngày ở nhà như thế cũng không phải chuyện tốt, được rồi, nhà xưởng có thể không làm được.
Diêu mẫu cũng nói: Đúng vậy, nhà xưởng quá mệt mỏi, cơ quan nhà nước hiện tại phải thi, em trai em không có học vấn gì khẳng định không được, nhưng xí nghiệp vẫn là có thể.
Diêu Thúy đổ mồ hôi nói: Quốc xí?
Diêu mẫu không nói lý nói: Dù sao chuyện của em trai con phải làm! Con làm chị mà mặc kệ thì ai quản? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Ăn cơm.
Diêu Thúy và Diêu Lực bưng đồ ăn ra bên ngoài, Diêu phụ Diêu mẫu nhiệt tình bắt chuyện mời Đổng Học Bân ngồi xuống, biểu tình còn có chút câu nệ.
Cơm được rồi.
Đổng huyện trưởng, ngài nhanh ăn đi.
Đúng vậy, nếm thử tay nghề của Thúy nhi nhà tôi.
Trà nguội rồi, tiểu Lực, thay trà cho Đổng huyện trưởng!
Đừng thay tiểu Lực, làm một ly trà mới, lá trà trên bàn trà!
Diêu phụ Diêu mẫu mỗi người một câu, Đổng Học Bân ngay cả cơ hội chen vào nói cũng không có.
Thấy thế, Đổng Học Bân không khỏi cười khổ một tiếng, nhìn về phía Diêu Thúy, thấy cô ấy không có phản ứng gì tiếp tục lên đồ ăn, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là nói với Diêu phụ Diêu mẫu: Dì, chú, hai ngài đừng khách khí như vậy với con, con thật sự là không quen, con và Diêu Thúy là bạn học nhiều năm, trên đại học quan hệ vẫn không tồi, hai ngài cũng đừng coi con như người ngoài, ngày hôm qua như vậy không phải rất tốt sao?
Diêu mẫu cười xấu hổ nói: Ngày hôm qua, ngày hôm qua không phải không biết ngài là phó huyện trưởng sao.
Mang đồ ăn xong, Diêu Lực cũng có chút thấp thỏm, cẩn thận ngồi trên ghế, rất không được tự nhiên.
Tại trong mắt bọn họ, phó huyện trưởng cũng là quan rất lớn, toàn bộ huyện có mấy người phó huyện trưởng? Đó là lãnh đạo cấp phó xử, càng không nói Đổng Học Bân là thường vụ phó huyện trưởng quyền lợi lớn nhất bên trong phó huyện trưởng, vừa là huyện ủy thường ủy, có đôi khi phó huyện trưởng khác đều phải nghe hắn, cho nên bọn họ đương nhiên không sợ không được, luôn cảm thấy Đổng Học Bân ngồi chỗ đó, có một cổ áp lực truyền tới.
Đổng Học Bân vội nói: Thật không quan hệ, cái gì mà phó huyện trưởng chứ, cũng là người ta gọi như vậy. Con cùng Diêu Thúy cũng không phải người ngoài, hai ngài nếu như để mắt con, thì còn gọi con một tiếng Tiểu Đổng.
Diêu mẫu lập tức nói: Đừng đừng, như vậy sao được!
Diêu phụ cũng nói: Đúng vậy. Cái này không thích hợp, không thích hợp.
Diêu Thúy nghe không nổi nữa, cười chen vào nói: Ba, mẹ, hai người cũng đừng vậy, cũng đừng khách khí cùng Học Bân, các người khách khí như vậy người ta còn không được tự nhiên, Tiểu Đổng không gọi được. Vậy các người gọi hắn là Học Bân đi, tiểu Lực gọi Học Bân là Đổng ca, cái này là được.
Đổng Học Bân cười nói: Đúng vậy, như vậy tốt nhất.
Diêu phụ vừa nghe, cũng không lộn xộn, Vậy được.
Thấy Đổng Học Bân không có vẻ gì cả, Diêu mẫu cũng thật cao hứng, biết nhà bọn họ lúc này gặp phải quý nhân.
Lúc này, Diêu phụ giơ một ly rượu đứng lên.Đổng huyện. . . Học Bân, bác kính con một ly trước, cảm ơn con cho Thúy nhi thăng quan.
Đổng Học Bân cũng nhanh chóng đứng dậy nâng ly, chạm ly với Diêu phụ.Thật ra là con có việc cầu Diêu Thúy, chờ cô ấy giúp con chiếu cố. Cái cảm ơn này con không dám, con kính bác.
Không nên không nên. Bác kính con.
Bác là trưởng bối, vẫn là con kính bác.
Vậy phải không, phải là bác kính con.
Dù sao. . . Chúng ta cạn đi.
Được, cạn!
Vừa uống xong ly này, Diêu Thúy lại nhẹ nhàng đứng lên, mỉm cười cũng rót cho mình một ly rượu, nói: Học Bân, tôi cũng kính cậu một ly.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Không cần, cô vừa hết cảm, đừng uống rượu.
Diêu phụ biết chuyện này nên làm cái gì, liền nói: Phải cho Thúy nhi kính con một ly.
Diêu Thúy cũng gật đầu nói: Ly này tôi phải uống, lời dư thừa tôi cũng không nói, nói chung. . . Cảm ơn.
Coi cô khách khí kìa, vậy. . . Vậy được, tôi cạn, cô tùy ý. Đổng Học Bân nâng ly.
Đổng Học Bân uống xong thì phát hiện Diêu Thúy một chút cũng không hàm hồ, cũng là một ngụm hết sạch.
Thật ra Đổng Học Bân từ buổi trưa đã nói hắn mới đến cần Diêu Thúy là người địa phương hỗ trợ tạo quan hệ các loại, vừa rồi vào Diêu gia đại viện cũng nói qua, nhưng mặc kệ Diêu Thúy hay là Diêu phụ Diêu mẫu thật ra đều rõ ràng, muốn quen thuộc quan hệ khai triển công tác, tìm một thư ký khác cũng không nhất định kém hơn so với Diêu Thúy, đây là hỏi đều không cần hỏi, hơn nữa để ý quan hệ càng không nhất định cần phải dựa vào thư ký, huống chi Diêu Thúy là khoa viên tầng dưới chót nhất, chuyện lý giải cũng sẽ không nhiều, cho nên bọn họ cũng đều biết, nguyên nhân này chỉ là một phương diện, Đổng Học Bân là muốn giúp bạn học cũ một phen, vì vậy mới nói cho Diêu Thúy làm thư ký và phó chủ nhiệm, đây mới là then chốt nhất.
Nhân tình này phải nhận.
Vì vậy rượu này phải uống.
Đang ăn cơm, Diêu Thúy bỗng nhiên nói: Học Bân, tôi còn không biết cậu sau khi tốt nghiệp đại học thế nào, sao đột nhiên làm quan lớn như vậy?
Đổng Học Bân cười cười, Phần lớn là vận khí, tôi không phải nói sao?
Diêu Thúy cười nói: Thôi đi, ha ha, tôi mới không tin.
Đổng Học Bân nói: Một câu nói hai câu nói cũng nói không rõ, thật ra tôi cũng không biết nên nói thế nào, sau này có cơ hội sẽ chậm rãi nói cho cô.
Vậy được, dùng bữa trước, tôi làm thế nào?
Ăn ngon, mạnh hơn so với tay nghề tôi nhiều.
Vậy ăn nhiều một chút, nào , nếm thử cái này, đây chính là tôi đặc biệt làm.
. . .
Một giờ sau.
Ăn cơm xong, Đổng Học Bân cáo từ trở về.
Diêu Thúy vốn muốn đưa hắn, đưa Đổng Học Bân ra sân, bất quá Đổng Học Bân vẫn là lấy lý do vừa khỏi cảm khiến cho Diêu Thúy trở về, mình ngồi xe đi về.
Bên trong.
Diêu Thúy trổ về, Diêu phụ Diêu mẫu gọi cô ấy vào phòng.
Thúy nhi, bạn học cậu lúc này có tiền đồ thật. Diêu phụ cảm khái nói.
Đâu chỉ là tiền đồ? Quả thật là một bước lên trời, các người có thể không biết chế độ trong thể chế, chế độ đề bạt bình thường đều là ba năm, nhưng Học Bân mới công tác ba năm, đi đến cái cấp bậc này, tuyệt đối mỗi một cấp đều là đặc biệt đề bạt, cái này tại tỉnh chúng ta phỏng chừng đều tìm không ra người thứ hai, thường vụ phó huyện trưởng mới hai mươi lăm tuổi, cũng là huyện chúng ta tương đối nghèo, nếu như thay đổi huyện khác, phỏng chừng sẽ rất dọa người. Diêu Thúy cười nói: Thật ra ngày hôm nay gặp hắn ở phòng làm việc thường vụ phó huyện trưởng, con cũng có chút không thể tin được, phải biết rằng Học Bân lúc tại đại học là một người không thích giao tiếp, thành tích bình thường, tính cách bình thường, cái gì đều bình thường, con cũng không ngờ rằng hắn dĩ nhiên đi bước một đi tới hiện tại, chờ ngày nào đó bạn học đại học tụ hội, đám người kia cũng không biết sẽ có bộ dáng gì nữa đâu! Ha ha, còn nhớ rõ con nói qua về một người bạn học không? Cũng là cùng lớp với con và Học Bân, sau đó nhìn tư liệu và giới thiệu của hắn trên mạng là làm quan, cấp bậc cũng tới phó khoa, trong giọng nói cũng có chút khoe khoang, nhưng so với Học Bân, hắn tính là quan cái gì, căn bản là không có biện pháp so sánh, kém quá nhiều, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Là kẻ kênh kiệu con nói trên mạng? Diêu mẫu hỏi.
Diêu Thúy ừ một tiếng, Chính là hắn, hai ngày trước nói chuyện phiếm cùng Học Bân, có vài lời con không biết xấu hổ nói cùng Học Bân, dù sao giọng điệu của người nọ nói với con khiến cho con không thoải mái.
Diêu Lực cười hàm hậu, Chị, chức quan hiện tại của chị cũng không khác biệt người đó, thậm chí quyền lợi còn cao hơn không ít.
Diêu mẫu bĩu môi, Con xem Đổng huyện trưởng người ta, một chút kiêu ngạo cũng không có, là không thể so sánh.
Diêu Thúy cười dài nói: Thái độ làm người trước đây của Học Bân là đặc biệt điệu thấp hiền lành, bằng không hai chúng ta bình thường cùng nhau ăn, thời gian đại học con cũng rất thích tính cách của hắn, cùng bạn học cũ, Học Bân khẳng định sẽ không kênh kiệu, hắn không phải cái loại tính cách này, cái này con rất lý giải.
Diêu mẫu nói, Vậy hai đứa lúc trước sao không quen nhau?
Diêu Thúy nói: Mẹ, sao mẹ càng nói càng quá đáng thế.
Người ta đều kết hôn, hiện đang nói cái gì cũng vô dụng, ài. Diêu mẫu có chút tiếc nuối.
Diêu phụ thổn thức nói: Đây là người không thể nhìn tướng mạo, có đôi khi trong trường học càng không thu hút, sau này lăn lộn càng tốt, có một số việc ai nói rõ được chứ.
Diêu mẫu nhắc nhở nói: Thúy nhi, con nên nhanh chóng làm tốt quan hệ cùng Đổng huyện trưởng đi.
Diêu phụ ngắt lời nói: Quan hệ của hai đứa nó trước đây đã rất tốt, cái này còn cần phải làm? Nếu như quan hệ bình thường, Đổng huyện trưởng cũng sẽ không đề bạt Thúy nhi nhà chúng ta, hắn có thể cho Thúy làm thư ký cho hắn, khẳng định là đặc biệt tín nhiệm đặc biệt yên tâm đối với Thúy nhi, hiện tại quan hệ được rồi, chủ yếu là nhìn Thúy nhi trên công tác có thể làm ra chút thành tích hay không, cơ hội này phải nắm, nếu như làm tốt, sau này trao quyền cho cấp dưới làm trưởng trấn cũng không có vấn đề gì.
Cũng phải, Thúy nhi, con nên làm cho tốt. Diêu mẫu nói.
Diêu Thúy cười khổ, Trong lòng con còn chưa rõ, thư ký rốt cuộc là công tác gì, đến lúc đó con còn phải hỏi thăm.
Con không phải làm ba năm ở khoa thư ký sao?
Khoa thư ký là khoa thư ký, cùng thư ký lãnh đạo không phải một khái niệm, đương nhiên, con cũng không phải một chút cũng không rõ, nhưng có vài thứ cần chú ý vẫn phải hỏi thăm một chút.
Vậy con nên nhanh chóng hỏi một chút, đừng đến lúc đó làm lỗi.
Con sẽ tận lực, cho dù không vì con, con cũng không muốn cho Học Bân thêm phiền phức, lỡ như bởi vì con công tác không được khiến cho hắn đắc tội người, vậy con sẽ rất xấu hổ.
Quay chung quanh cái trọng tâm câu chuyện này, người nhà Diêu gia nói hơn nửa ngày.
Con gái thăng quan, Diêu phụ Diêu mẫu đều rất kích động, nói cũng nhiều hơn.
. . .
Bảy giờ hơn.
Đột nhiên, Diêu mẫu hỏi một tiếng, Thúy nhi, thư ký thường vụ phó huyện trưởng trong ngõ chúng ta rất phong cảnh, con có phải là. . .
Diêu Thúy nhìn mẹ già, Là cái gì?
Diêu mẫu mở miệng nói: Có phải là tìm một công tác cho em trai con.
Diêu Thúy suy xét, Con vừa mới đề lên, chuyện này. . . kêu con nói như thế nào hả? Làm cho nhà xưởng gọi điện thoại đến? Nói muốn em trai con?
Diêu phụ cười nói: Ba thấy được mà, có cái gì đâu.
Người ta ai nhận thức con chứ! Diêu Thúy nghĩ không thích hợp.
Diêu phụ phê bình nói: Con bây giờ còn không có tự giác làm quan, con quản bọn họ nghĩ như thế nào làm gì, điện thoại trực tiếp gọi qua là được, trước đem công tác của em trai giải quyết, nếu không tiểu Lực mỗi ngày ở nhà như thế cũng không phải chuyện tốt, được rồi, nhà xưởng có thể không làm được.
Diêu mẫu cũng nói: Đúng vậy, nhà xưởng quá mệt mỏi, cơ quan nhà nước hiện tại phải thi, em trai em không có học vấn gì khẳng định không được, nhưng xí nghiệp vẫn là có thể.
Diêu Thúy đổ mồ hôi nói: Quốc xí?
Diêu mẫu không nói lý nói: Dù sao chuyện của em trai con phải làm! Con làm chị mà mặc kệ thì ai quản? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|