Thành phố Lữ An, gia thuộc viện thị ủy.
Nhà thị trưởng, Dương Triệu Đức và Loan Hiểu Bình đang ở phòng bếp bận làm cơm, chuông cửa vang lên, Đổng Học Bân đi vào.
Tuệ Lan đâu? Loan Hiểu Bình hỏi.
Cô ấy tăng ca, nói không tới được. Đổng Học Bân vừa đổi giày vừa nói.
Dương Triệu Đức từ trong phòng bếp cất bước đi ra, Tiểu Bân tới? Rửa tay chuẩn bị ăn.
Đổng Học Bân lập tức nói: Chú Dương, con giúp chú.
Dương Triệu Đức cười xua tay nói: Đồ ăn đều xong rồi, con ăn là được.
Loan Hiểu Bình bỗng nhiên nói: Tiểu Bân, mẹ nghe chú Dương nói con muốn đi? Đi chỗ nào?
Đổng Học Bân nói: Còn không rõ ràng lắm, bất quá hẳn là không gần, sau này có thể trở về một chuyến đều không dễ dàng.
Loan Hiểu Bình có chút tức, Con coi con kìa, đang yên đang lành ở thành phố Phần Châu con không ở, đi xuống dưới rèn đúc cái gì, Tuệ Lan đang mang thai, con nói đi là đi hả?
Đổng Học Bân nhức đầu, rất xấu hổ, Con cái này. . .
Vẫn là Dương Triệu Đức nói: Để cho Tiểu Bân đi, cơ hội này rất khó có được, tuy rằng xuống cơ sở hơi khổ một chút, nhưng vậy cũng là chổ mạ vàng tốt, dễ ra thành tích, chờ Tiểu Bân trở về, chỉ có cán bộ cấp chính xử, loại kỳ ngộ này bao nhiêu người cầu đều cầu không được.
Loan Hiểu Bình vành mắt đỏ lên, Tôi muốn con trai không được hả?
Dương Triệu Đức cười ha ha, Cũng không phải không trở lại, với bản lĩnh của Tiểu Bân, nửa năm một năm đề chỗ chính đều có thể. Nói xong thì nói với Đổng Học Bân: Đi rồi sau này cũng đừng quên trong nhà, quay về thăm mẹ con, gọi cho mọi người mấy cú điện thoại báo bình an.
Đổng Học Bân nói: Con đã biết chú Dương.
Loan Hiểu Bình trừng lão Dương, Ông chỉ ba phải!
Dương Triệu Đức cũng không tức giận, Tới tới, ăn thôi ăn thôi.
Loan Hiểu Bình hừ một tiếng, đi phòng bếp bưng thức ăn.
Con đi xem con gái ngoan của con! Đổng Học Bân nghe thấy tiếng khóc, mau chóng quay người lại vào phòng ngủ, nhìn tiểu Thiên Thiên trong nôi, Đổng Học Bân nhất thời kích động không ngớt. Cưng chiều đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy con gái vào trong lòng, hung hăng hôn một cái lên mặt, Bảo bối ngoan của ba, nhiều ngày không gặp mập ra rồi à? Ba ôm đều cật lực, ha ha, có nhớ ba ba không?
Tiểu Thiên Thiên còn đang khóc, Oa oa oa!
Không khóc không khóc. Ba ba giơ lên cao cao. Đổng Học Bân bỗng nhiên đem cô ấy đội lên đỉnh đầu, còn cười ha ha dẫn Thiên Thiên chạy một vòng trong phòng.
Tiểu Thiên Thiên có vẻ thích cái này, nước mắt lập tức dừng lại, hết khóc, ngược lại nở nụ cười, hoa chân múa tay vui sướng quơ quơ, Nha nha! Y y!
Vui vẻ?
Nha! Nha!
Con thật đáng yêu, đi, ba ba mang con bay một vòng!
A! Nha! Nha!
Tiểu Thiên Thiên vui vẻ vô cùng, không biết đắc ý đến cỡ nào.
Đi ra phòng bếp Loan Hiểu Bình đúng lúc nhìn thấy, lúc này trừng mắt nói: Con đừng ầm ĩ! Coi chừng ngã đứa nhỏ! Buông ra buông ra! Ăn cơm trước!
Đổng Học Bân không nghe, Con ôm thêm một chút thôi.
Đứa nhỏ này! Cũng là không nghe lời! Loan Hiểu Bình quyệt miệng.
Dương Triệu Đức nói: Điều lệnh của Tiểu Bân qua vài ngày phỏng chừng sẽ xuống tới, để cho nó chơi với đứa nhỏ đi. Nào. Hai ta ăn trước, đồ ăn nếu như nguội một hồi tôi đi hâm lại cho Tiểu Bân.
Loan Hiểu Bình trừng lão Dương một cái, Sao ông cứ hướng về Tiểu Bân thế.
Dương Triệu Đức cười cười, Loan Hiểu Bình là mẹ của Đổng Học Bân, nói như thế nào con trai đều không sao cả, nhưng ông dù sao cũng không phải cha ruột của Đổng Học Bân, cho nên rất nhiều chuyện đều phải chú ý phương thức, trừ phi là chuyện đặc biệt nghiêm trọng, bằng không Dương Triệu Đức sẽ không theo sắc mặt của Tiểu Bân.
Một lát sau, Đổng Học Bân cũng vào bàn. Bất quá đương nhiên là còn ôm con gái, thấy Thiên Thiên, Đổng Học Bân một khắc cũng không buông tay được.
Mẹ, Vân Huyên đâu?
Vân Huyên buổi tối đi làm, đài truyền hình có nhiệm vụ.
À, Vân Huyên đều lên tiết mục? Tin tức buổi chiều?
Đã sớm lên, con đó, chỉ biết quan tâm chuyện của con, cái khác đều không quan tâm.
Ai da, tôi không phải gần đây bận quá sao, vậy buổi tối con tìm Vân Huyên đi, ừm, mấy ngày này cũng phải xã giao vài ngày, chuyện nhiều lắm.
Dương Triệu Đức nhìn hắn, Hẹn người nào?
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Đều là bạn bè và lãnh đạo, còn có không ít người quan hệ bình thường và quan hệ không tốt hẹn con, bất quá con chỉ có lệ vài câu, không chuẩn bị đi, nếu như cả đám đều đi, vậy ba ngày ba đêm cũng ăn không xong, phỏng chừng phải hai cái cuối tuần mới được.
Dương Triệu Đức mỉm cười nói: Chú kiến nghị con đều đi xã giao một chút, cho dù quan hệ không tốt cũng vậy, dù sao điều lệnh của con còn chưa tới, cũng không thiếu chút thời gian ấy, bọn họ nếu có thể gọi điện thoại cho con hẹn con, nói rõ là muốn làm tốt quan hệ, cái mặt mũi này hẳn là cho một chút, hơn nữa con phải nghĩ như vậy, con là chuẩn bị xuống dưới cơ sở rèn đúc, bất quá vợ con và bạn bè con còn có đồng sự quan hệ không tồi cũng không đi, còn công tác tại thành phố Phần Châu, nhiều bạn bè nhiều đường đi, ít một kẻ địch ít bức tường, ăn bữa cơm mà thôi.
Dương Triệu Đức làm tại ủy vị trí của bộ trưởng bộ tổ chức thị nhiều năm như vậy, xử lý quan hệ của người với người đương nhiên mạnh hơn nhiều so với Đổng Học Bân.
Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: Chú nói đúng, con vỗ cái mông đi, Tuệ Lan còn phải ở lại phát triển, ừm, vậy đến lúc đó cho dù quan hệ bình thường con cũng đi xã giao một chút, không thể lưu lại cái mông cho Tuệ Lan cô ấy đi lau.
Loan Hiểu Bình đem chiếc đũa gõ chén, Đang ăn cơm đó, nói gì mà bẩn vậy.
Đổng Học Bân và Dương Triệu Đức đều vui vẻ, Được, ăn cơm trước.
Sau khi ăn xong, Dương Triệu Đức gọi Đổng Học Bân vào phòng nói chuyện chính sự.
Chỉ nghe lão Dương nói: Chú hỏi giúp con một chút, cụ thể con đi chỗ nào vẫn là không biết, bất quá chú nghe nói đại khái cũng là mấy chỗ, đều khá xa, thuộc về cái loại nghèo khó cấp quốc gia, con đi đến đó có lợi có hại, then chốt vẫn là nhìn công tác khai triển của con ra sao.
Ặc, chú xem con cần phải chú ý cái gì? Đổng Học Bân khiêm tốn thỉnh giáo.
Dương Triệu Đức suy nghĩ một chút, Vẫn là điệu thấp, con ở tại thành phố Phần Châu lâu như vậy, quan hệ nhân mạch cũng đều là từng bước tích lũy, bạn bè rất nhiều, còn có Tuệ Lan, có chú ở đây, cho nên cho dù có một ít vài có mâu thuẫn với con, cũng sẽ cho con vài phần mặt mũi, bởi vì những cái này là con từng bước phát triển lên, nhưng xuống phía dưới thì không giống, chổ xa xôi nhân sinh không quen, trừ phi là bối cảnh địa phương, bằng không căn bản là vô dụng, cũng không kinh sợ được người khác, bởi vì cho dù chú là thị trưởng thành phố Lữ An, nhưng cũng không có bất luận qua lại lợi ích gì với chính phủ bên kia, cho nên chú không thể giúp con, Tuệ Lan cũng giúp không được con, có thể dựa vào chính con, động não nhiều chút, tự hỏi lợi và hại nhiều một chút, con đi qua giống như là làm lại từ đầu, tất cả quan hệ đều phải một lần nữa thành lập.
Đổng Học Bân chăm chú gật đầu, Con nhớ rồi chú Dương. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Nhà thị trưởng, Dương Triệu Đức và Loan Hiểu Bình đang ở phòng bếp bận làm cơm, chuông cửa vang lên, Đổng Học Bân đi vào.
Tuệ Lan đâu? Loan Hiểu Bình hỏi.
Cô ấy tăng ca, nói không tới được. Đổng Học Bân vừa đổi giày vừa nói.
Dương Triệu Đức từ trong phòng bếp cất bước đi ra, Tiểu Bân tới? Rửa tay chuẩn bị ăn.
Đổng Học Bân lập tức nói: Chú Dương, con giúp chú.
Dương Triệu Đức cười xua tay nói: Đồ ăn đều xong rồi, con ăn là được.
Loan Hiểu Bình bỗng nhiên nói: Tiểu Bân, mẹ nghe chú Dương nói con muốn đi? Đi chỗ nào?
Đổng Học Bân nói: Còn không rõ ràng lắm, bất quá hẳn là không gần, sau này có thể trở về một chuyến đều không dễ dàng.
Loan Hiểu Bình có chút tức, Con coi con kìa, đang yên đang lành ở thành phố Phần Châu con không ở, đi xuống dưới rèn đúc cái gì, Tuệ Lan đang mang thai, con nói đi là đi hả?
Đổng Học Bân nhức đầu, rất xấu hổ, Con cái này. . .
Vẫn là Dương Triệu Đức nói: Để cho Tiểu Bân đi, cơ hội này rất khó có được, tuy rằng xuống cơ sở hơi khổ một chút, nhưng vậy cũng là chổ mạ vàng tốt, dễ ra thành tích, chờ Tiểu Bân trở về, chỉ có cán bộ cấp chính xử, loại kỳ ngộ này bao nhiêu người cầu đều cầu không được.
Loan Hiểu Bình vành mắt đỏ lên, Tôi muốn con trai không được hả?
Dương Triệu Đức cười ha ha, Cũng không phải không trở lại, với bản lĩnh của Tiểu Bân, nửa năm một năm đề chỗ chính đều có thể. Nói xong thì nói với Đổng Học Bân: Đi rồi sau này cũng đừng quên trong nhà, quay về thăm mẹ con, gọi cho mọi người mấy cú điện thoại báo bình an.
Đổng Học Bân nói: Con đã biết chú Dương.
Loan Hiểu Bình trừng lão Dương, Ông chỉ ba phải!
Dương Triệu Đức cũng không tức giận, Tới tới, ăn thôi ăn thôi.
Loan Hiểu Bình hừ một tiếng, đi phòng bếp bưng thức ăn.
Con đi xem con gái ngoan của con! Đổng Học Bân nghe thấy tiếng khóc, mau chóng quay người lại vào phòng ngủ, nhìn tiểu Thiên Thiên trong nôi, Đổng Học Bân nhất thời kích động không ngớt. Cưng chiều đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy con gái vào trong lòng, hung hăng hôn một cái lên mặt, Bảo bối ngoan của ba, nhiều ngày không gặp mập ra rồi à? Ba ôm đều cật lực, ha ha, có nhớ ba ba không?
Tiểu Thiên Thiên còn đang khóc, Oa oa oa!
Không khóc không khóc. Ba ba giơ lên cao cao. Đổng Học Bân bỗng nhiên đem cô ấy đội lên đỉnh đầu, còn cười ha ha dẫn Thiên Thiên chạy một vòng trong phòng.
Tiểu Thiên Thiên có vẻ thích cái này, nước mắt lập tức dừng lại, hết khóc, ngược lại nở nụ cười, hoa chân múa tay vui sướng quơ quơ, Nha nha! Y y!
Vui vẻ?
Nha! Nha!
Con thật đáng yêu, đi, ba ba mang con bay một vòng!
A! Nha! Nha!
Tiểu Thiên Thiên vui vẻ vô cùng, không biết đắc ý đến cỡ nào.
Đi ra phòng bếp Loan Hiểu Bình đúng lúc nhìn thấy, lúc này trừng mắt nói: Con đừng ầm ĩ! Coi chừng ngã đứa nhỏ! Buông ra buông ra! Ăn cơm trước!
Đổng Học Bân không nghe, Con ôm thêm một chút thôi.
Đứa nhỏ này! Cũng là không nghe lời! Loan Hiểu Bình quyệt miệng.
Dương Triệu Đức nói: Điều lệnh của Tiểu Bân qua vài ngày phỏng chừng sẽ xuống tới, để cho nó chơi với đứa nhỏ đi. Nào. Hai ta ăn trước, đồ ăn nếu như nguội một hồi tôi đi hâm lại cho Tiểu Bân.
Loan Hiểu Bình trừng lão Dương một cái, Sao ông cứ hướng về Tiểu Bân thế.
Dương Triệu Đức cười cười, Loan Hiểu Bình là mẹ của Đổng Học Bân, nói như thế nào con trai đều không sao cả, nhưng ông dù sao cũng không phải cha ruột của Đổng Học Bân, cho nên rất nhiều chuyện đều phải chú ý phương thức, trừ phi là chuyện đặc biệt nghiêm trọng, bằng không Dương Triệu Đức sẽ không theo sắc mặt của Tiểu Bân.
Một lát sau, Đổng Học Bân cũng vào bàn. Bất quá đương nhiên là còn ôm con gái, thấy Thiên Thiên, Đổng Học Bân một khắc cũng không buông tay được.
Mẹ, Vân Huyên đâu?
Vân Huyên buổi tối đi làm, đài truyền hình có nhiệm vụ.
À, Vân Huyên đều lên tiết mục? Tin tức buổi chiều?
Đã sớm lên, con đó, chỉ biết quan tâm chuyện của con, cái khác đều không quan tâm.
Ai da, tôi không phải gần đây bận quá sao, vậy buổi tối con tìm Vân Huyên đi, ừm, mấy ngày này cũng phải xã giao vài ngày, chuyện nhiều lắm.
Dương Triệu Đức nhìn hắn, Hẹn người nào?
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Đều là bạn bè và lãnh đạo, còn có không ít người quan hệ bình thường và quan hệ không tốt hẹn con, bất quá con chỉ có lệ vài câu, không chuẩn bị đi, nếu như cả đám đều đi, vậy ba ngày ba đêm cũng ăn không xong, phỏng chừng phải hai cái cuối tuần mới được.
Dương Triệu Đức mỉm cười nói: Chú kiến nghị con đều đi xã giao một chút, cho dù quan hệ không tốt cũng vậy, dù sao điều lệnh của con còn chưa tới, cũng không thiếu chút thời gian ấy, bọn họ nếu có thể gọi điện thoại cho con hẹn con, nói rõ là muốn làm tốt quan hệ, cái mặt mũi này hẳn là cho một chút, hơn nữa con phải nghĩ như vậy, con là chuẩn bị xuống dưới cơ sở rèn đúc, bất quá vợ con và bạn bè con còn có đồng sự quan hệ không tồi cũng không đi, còn công tác tại thành phố Phần Châu, nhiều bạn bè nhiều đường đi, ít một kẻ địch ít bức tường, ăn bữa cơm mà thôi.
Dương Triệu Đức làm tại ủy vị trí của bộ trưởng bộ tổ chức thị nhiều năm như vậy, xử lý quan hệ của người với người đương nhiên mạnh hơn nhiều so với Đổng Học Bân.
Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: Chú nói đúng, con vỗ cái mông đi, Tuệ Lan còn phải ở lại phát triển, ừm, vậy đến lúc đó cho dù quan hệ bình thường con cũng đi xã giao một chút, không thể lưu lại cái mông cho Tuệ Lan cô ấy đi lau.
Loan Hiểu Bình đem chiếc đũa gõ chén, Đang ăn cơm đó, nói gì mà bẩn vậy.
Đổng Học Bân và Dương Triệu Đức đều vui vẻ, Được, ăn cơm trước.
Sau khi ăn xong, Dương Triệu Đức gọi Đổng Học Bân vào phòng nói chuyện chính sự.
Chỉ nghe lão Dương nói: Chú hỏi giúp con một chút, cụ thể con đi chỗ nào vẫn là không biết, bất quá chú nghe nói đại khái cũng là mấy chỗ, đều khá xa, thuộc về cái loại nghèo khó cấp quốc gia, con đi đến đó có lợi có hại, then chốt vẫn là nhìn công tác khai triển của con ra sao.
Ặc, chú xem con cần phải chú ý cái gì? Đổng Học Bân khiêm tốn thỉnh giáo.
Dương Triệu Đức suy nghĩ một chút, Vẫn là điệu thấp, con ở tại thành phố Phần Châu lâu như vậy, quan hệ nhân mạch cũng đều là từng bước tích lũy, bạn bè rất nhiều, còn có Tuệ Lan, có chú ở đây, cho nên cho dù có một ít vài có mâu thuẫn với con, cũng sẽ cho con vài phần mặt mũi, bởi vì những cái này là con từng bước phát triển lên, nhưng xuống phía dưới thì không giống, chổ xa xôi nhân sinh không quen, trừ phi là bối cảnh địa phương, bằng không căn bản là vô dụng, cũng không kinh sợ được người khác, bởi vì cho dù chú là thị trưởng thành phố Lữ An, nhưng cũng không có bất luận qua lại lợi ích gì với chính phủ bên kia, cho nên chú không thể giúp con, Tuệ Lan cũng giúp không được con, có thể dựa vào chính con, động não nhiều chút, tự hỏi lợi và hại nhiều một chút, con đi qua giống như là làm lại từ đầu, tất cả quan hệ đều phải một lần nữa thành lập.
Đổng Học Bân chăm chú gật đầu, Con nhớ rồi chú Dương. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|