Quyền Tài

Chương 1003 - Không Cho Vào!

/2031


Buổi sáng.

Cái thị trấn nhỏ của huyện Đại Phong đã nghênh đón không ít quan viên quân đội cùng những nhân vật quan trọng trong quan đội, tất cả đều đến đây để chúc thọ cho Hùng phó tư lệnh, trận thế của tiệm ăn này không nhỏ, hơn mười chiếc xe quân đội vô cùng có khí thế, làm không ít dân chúng tò mò. Lúc này, cửa tiệm ăn rốt cục mở ra, bên trong đi ra một quân nhân trẻ tuổi, hình như là cảnh vệ viên, bắt đầu cho đi vào, đồng thời kiểm tra thiệp mời.

Lịch Phong thấy thế, nói : Đổng chủ nhiệm, cậu là?

Đổng Học Bân cười nói : Tôi không có thiệp mời, Lịch huyện trưởng, ông bận của ông đi!

Hẳn là không cần thiệp mời đâu, tôi cũng không có Lịch Phong hai tay cũng trống trơn.

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, nói : Nhưng lễ vật tôi cũng không chuẩn bị, không có cũng có thể vào à?

Tôi trước khi tới có nghe nói Lịch Phong giải thích : Hùng tư lệnh nói rằng muốn tới thì chỉ cần mang theo cái miệng tới, thứ gì cũng không cần phải chuẩn bị, bằng không ngay cả cửa cũng không cho vào Lịch Phong cười chỉ chỉ bên cạnh : Cậu xem, ngày hôm nay ai chuẩn bị thọ lễ? Một người cũng không có

Đổng Học Bân gật đầu, sau khi suy nghĩ rốt cục nói : Vậy được rồi, đều đã đến, không đi vào chúc thọ cho Hùng tư lệnh cũng không thích hợp, cùng đi?

Được Lịch Phong quay đầu lại bắt chuyện với mấy người cán bộ chính phủ huyện.

Hàn huyên nửa ngày, quan hệ của Đổng Học Bân cùng Lịch Phong có chút hòa hoãn, lúc này cũng cùng hắn đi vào, nợ cũ trước đây lúc đó đã tính rõ ràng, Đổng Học Bân cũng không phải cái loại người lòng dạ hẹp hòi, Lịch Phong đều biểu hiện ra cái thái độ này, đó là một tín hiệu, Đổng Học Bân cũng hiểu được qua rồi thì qua đi, hiện tại cấp bậc hắn tăng lên, khí độ đã gia tăng rất nhiều.

Cửa tiệm ăn.

Mấy người quân nhân phía trước đi qua, đến phiên Lịch Phong và Đổng Học Bân bọn họ, bọn họ cũng là nhóm cuối cùng.

Lần này Hùng phó tư lệnh mừng thọ, hẳn là mời người của quân đội, hơn nữa tựa như lo lắng không muốn đem thọ yến làm quá phô trương, nên cũng không thông báo quan viên chính phủ địa phương, cho nên dựa theo cấp bậc của Hùng phó tư lệnh, đại thọ sáu mươi mới ít người như vậy cũng quả thật không nhiều lắm.

Cảnh vệ viên nhìn mấy người bọn họ một chút, chờ bọn họ đem thiệp mời ra.

Một người cán bộ của chính phủ huyện lập tức tiến lên một bước nói với hắn: Đây là Lịch huyện trưởng huyện Đại Phong, đây là Đổng chủ nhiệm của ủy ban kỷ luật thành phố, nghe nói Hùng tư lệnh đại thọ sáu mươi cho nên đặc biệt tới chúc mừng.

Cảnh vệ viên mặt không biểu tình nói: Có thiệp mời không?

Người cán bộ chính phủ ặc một tiếng, Cái này thật không có.

Vậy xin lỗi. Cảnh vệ viên làm một thế mời, bảo bọn họ trở lại.

Người cán bộ kia nói: Vị huynh đệ này, có thể dàn xếp một chút hay không? Chúng tôi từ xa đến đây...

Cảnh vệ viên không để ý đến bọn họ, bắt đầu đi tiếp thiệp mời của vài người phía sau.

Lịch Phong và mấy người cán bộ nhướng mày, trên mặt mũi nhất thời có chút không nhịn được, bọn họ vừa rồi còn thấy có không ít quan quân cấp thấp đều tiến vào, mà Lịch Phong là lãnh đạo cấp huyện, đổi thành quân hàm cũng là hơn cấp đoàn, nhưng hiện tại ngay cả cánh cửa còn không thể nào vào được sao?

Đổng Học Bân không có gì ngoài ý muốn, hắn biết cái này đại khái cũng là khác nhau giữa quân địa, nếu như thay đổi thành quan viên, vừa chuẩn bị tiệc thọ loại này, mặc dù không thể nói là ai đến cũng không từ chối, nhưng phải báo tên hoặc là có thân phận nhất định, không có thiệp mời người ta cũng không có khả năng không cho tiến, nếu không đó chính là đắc tội với người, thể chế địa phương từ trước đến nay đều chú ý phương thức làm việc, nhưng quân đội thì không như vậy, bởi vì không phải một hệ thống cùng thể chế địa phương, trong hệ thống quân đội quan hệ của cấp trên dưới cũng phân chia đối trọng, hơn nữa phương thức làm việc này, còn không cần mua mặt của chính phủ địa phương, hơn nữa đại khái là thủ trưởng của cảnh vệ viên hạ lệnh không có thiệp mời không cho vào, cảnh vệ viên lúc này mới nghiêm ngặt chấp hành nhiệm vụ, không có một chút ý thay đổi.

Mấy người bị từ chối ngoài cửa, rất nhiều quân nhân đều liếc liếc bọn họ.

Lịch Phong càng nhìn càng nghĩ thật mất mặt, sắc mặt không tốt, chúng tôi hảo ý tới chúc thọ, lại có thể không cho chúng tôi vào? Cái này không phải dùng mặt nóng đi dán vào cái mông lạnh của người ta sao. Hơn nữa Lịch Phong vừa còn khuyên Đổng Học Bân cùng đi, kết quả lại bị ngăn cản, giống như là ông lôi kéo Đổng Học Bân cùng nhau đánh mất mặt mũi, Lịch Phong cũng sợ Đổng Học Bân có suy nghĩ.

Đổng Học Bân thấp giọng trấn an nói: Lịch huyện trưởng, tôi thấy Hùng tư lệnh cũng là sợ người tới nhiều, nếu như người của chính phủ địa phương đều đến đây, mấy người ở huyện thành gần đây cũng đến, cái thọ yến này sẽ quá lớn, chúng ta bên này vừa phát sinh địa chấn, làm như thế ảnh hưởng khẳng định không tốt, người ta cũng là cố kỵ cái này.

Đạo lý này Lịch Phong làm sao không rõ ràng, nhưng thật ra thấy Đổng Học Bân không nổi giận, Lịch Phong trong lòng rất là ngoài ý muốn, trong lòng nói thằng nhãi này lúc nào có tính tình tốt như vậy? Vậy hồi trước chúng tôi làm hội Chiêu thương ở tại khách sạn không cho cậu vào, cậu thiếu chút nữa đã hủy đi toàn bộ!

Đổng Học Bân thật ra cũng tức giận, chỉ là không có biểu hiện trên mặt mà thôi, tức cũng vô dụng, không thể để hắn xông vào chứ? Không cái này cần phải.

Vậy hiện tại?

Trở về đi.

Ừm, cũng được.

Đổng Học Bân và đám người Lịch Phong chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng đột nhiên, phía sau có người kêu tên của Đổng Học Bân.

Ơ? Cái này không phải Đổng chủ nhiệm sao? Sao cậu cũng tới? Âm thanh rất ôn hoà.

Đổng Học Bân nhìn lại, là Lưu Hải Tân trên mặt mang theo một ít vết thương, phía sau còn có một cái đầu bóng lưỡng, chính là Lưu Quốc Vĩ Lưu tư lệnh viên.

Đổng Học Bân ngoài cười nhưng trong không cười nói: Lưu tư lệnh. Nhìn cũng không thèm nhì Lưu Hải Tân, tiểu phó cục trưởng của cục du ngoạn huyện còn chưa có tư cách khiến cho Đổng Học Bân cho hắn mặt mũi, huống hồ bởi vì chuyện của Từ Yến mà bọn họ đã ầm ĩ trở mặt, Lưu Quốc Vĩ tại cuộc họp thường uỷ thị ủy vỗ bàn nói Đổng Học Bân gây trở ngại quân khu bọn họ làm việc, bịa đặt lấy quyền đè người, Đổng Học Bân cũng không cần phải cho bọn họ mặt mũi!

Lưu Hải Tân lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân, trong lòng sớm hận hắn, ba hắn là tư lệnh viên quân khu, từ nhỏ đến lớn chỉ có Lưu Hải Tân hắn khi dễ người khác, đâu có bị ai đánh qua? Lần này bị đánh khiến cho Lưu Hải Tân tức giận đến nổ phổi, nhưng ai biết vừa chờ hắn tiến vào bệnh viện còn chưa kịp quay về đi dọn dẹp đám người kia một chút, thì đã biết được đám học sinh trung học này đã được Đổng Học Bân mạnh mẽ từ quân khu mang đi, Lưu Hải Tân tự nhiên đem món nợ này tính trên người Đổng Học Bân. Lúc này thấy Đổng Học Bân không thèm nói với hắn, vết thương trên người của Lưu Hải Tân hình như lại đau, cơn tức đột nhiên xông lên.

Lưu Quốc Vĩ cũng nhìn Đổng Học Bân, Là cậu à.

Lịch Phong nghe bọn hắn vừa nói như thế, cũng biết người trước mắt kia là ai, vội cung kính nói: Xin chào Lưu tư lệnh.

Ông là? Lưu Quốc Vĩ nhìn nhìn ông ta.

Lịch Phong nhanh chóng tự giới thiệu một chút.

Nghe xong, Lưu Quốc Vĩ gật đầu, Thì ra là Lịch huyện trưởng, tôi biết ông, các người ở chỗ này làm gì thế? Sao không đi vào?

Đổng Học Bân nghĩ ông ta là biết rõ còn cố hỏi, nở nụ cười dưới, không lên tiếng.

Lịch Phong cười khổ nói: Lúc đầu muốn chúc thọ cho Hùng tư lệnh, bất quá không có thiệp mời, cũng là...

Như vậy à. Lưu Quốc Vĩ gật đầu.

Lưu Hải Tân đột nhiên nói nói: Ba, ba và chú Lưu chú Trần không phải còn có thể dẫn người sao? Chú Lưu chú Trần ngày hôm nay đều là một người tới, bằng không ba hỏi một chút? Lịch huyện trưởng bọn họ cũng là đồng chí của thành phố Phần Châu chúng ta, nếu như không cho người ta vào, vậy có chút... Ba xem?

Lưu Quốc Vĩ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, Cũng được.

Lưu Hải Tân hô: Lịch huyện trưởng, vậy các người vào đi.

Lịch Phong lập tức cảm ơn nói: Vậy cảm ơn Lưu tư lệnh và Lưu công tử.

Nhưng ngay sau đó Lưu Hải Tân bỏ thêm một câu, Bất quá chỉ có thể mang bốn người, Lịch huyện trưởng, tôi thấy người của huyện Đại Phong mấy người đã đủ bốn người, Đổng chủ nhiệm, vậy xin lỗi nha? Trong giọng nói của Lưu Hải Tân đã lộ ý rất rõ ràng, người của huyện Đại Phong có thể đi vào, Đổng Học Bân không được.

Đây là thuần túy đánh mặt của Đổng Học Bân!

Lịch Phong và mấy người của huyện Đại Phong vừa nghe, sắc mặt đều biến ảo một chút.

Đổng Học Bân cười cười, loại thủ đoạn nhỏ này hắn thấy rõ, đến lúc này là muốn đạp mặt mũi của mình, thứ hai là muốn gây xích mích giữa mình và Lịch Phong bọn họ? Lưu Hải Tân! Lưu Quốc Vĩ! Hai người được đấy! Tôi còn không tìm các người tính sổ! Các người lại cùng hăng hái với tôi?

Đổng Học Bân biểu hiện rất rộng lượng, Lịch huyện trưởng, các người vào đi thôi.

Lịch Phong và vài người của huyện Đại Phong đã sớm nhìn ra, Đổng Học Bân và cả nhà Lưu Quốc Vĩ có mâu thuẫn rất sâu, cũng nhất thời rõ ràng mục đích của Lưu Hải Tân. Hơi trầm ngâm, Lịch Phong quay lại nói với hai cha con Lưu Quốc Vĩ: Cảm ơn Lưu tư lệnh, bất quá hay là khỏi đi, tôi cùng Đổng chủ nhiệm còn có chút việc cần, chúng tôi đi vào, chuyện tình cũng bàn không được, cảm ơn ý tốt của ngài.

Đổng Học Bân có chút ngoài ý muốn, ồ, lão Lịch còn đạt đến một trình độ nào đó hả?

Tùy tiện. Lưu Quốc Vĩ nhìn Lịch Phong, không nói cái gì.

Lưu Hải Tân cũng lạnh lùng liếc Lịch Phong, xoay người theo cha cùng nhau đi vào.

Lịch Phong biết cái này đã đắc tội Lưu Quốc Vĩ, trong lòng kêu khổ, nhưng ông cũng là không có cách nào, trong chuyện này Lịch Phong thấy rất rõ ràng, ông tự nhiên không muốn đắc tội Lưu tư lệnh viên, nhưng nói đến cái này, Lịch Phong lại bị vướng đến cái kia, không có khả năng hai người cũng không đắc tội, muốn đi vào đắc tội Đổng Học Bân, nếu không đi vào, Lưu Quốc Vĩ khẳng định có suy nghĩ đối với ông, dù thế nào đều phải chọn một người, cho nên hơi trầm ngâm, Lịch Phong vẫn là đứng ở bên Đổng Học Bân, thứ nhất Đổng Học Bân cũng là Lịch Phong khuyến khích tới, không có những lời này của ông, Đổng Học Bân cũng sẽ không đi mừng thọ, lại càng không bị quăng mặt mũi, cho nên Lịch Phong về tình về lý cũng không thể bỏ Đổng Học Bân một người lại mà đi vào, cái này thật sự không thể nào nói nổi, thứ hai, vợ của Đổng Học Bân cũng là thường ủy thị ủy, mặc dù về xếp hạng và tư cách so với Lưu Quốc Vĩ thì thiếu chút nữa, nhưng thực quyền và lực ảnh hưởng đối với địa phương có thể so sánh với Lưu Quốc Vĩ tư lệnh viên quân khu, thứ ba cũng là cái then chốt nhất, đó chính là Đổng Học Bân người này, tiếp xúc vài lần, Lịch Phong biết Đổng Học Bân có bao nhiêu bản lĩnh, ôn thần này ông đã đắc tội qua một lần, đắc tội qua hai lần, cũng không muốn đắc tội lần thứ ba.

Cho nên nhiều lần so sánh trong chốc lát, Lịch Phong biết ai nhẹ ai nặng, không tiếc đắc tội một người thường ủy thị ủy, Lịch Phong cũng chỉ có thể đứng ở bên Đổng Học Bân.

... Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh


/2031

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status