“Tiểu thư! Lục tiểu thư thật sự bị nhốt lại rồi!” Phục Linh bước vào, cực kỳ vui mừng nói.
Tần Hoan ngồi trên giường thấp ở gần cửa sổ ngẩng đầu lên, nàng nhìn Phục Linh một cái rồi nói, “Thuốc viên đã mang qua đó chưa?”
Phục Linh gật đầu, “Mang đi rồi, thiếu phu nhân liên tục nói lời cảm tạ.” nàng nói xong rồi đi đến bên cạnh Tần Hoan, “Tiểu thư, nô tỳ nghe Mặc Thư nói, hôm đó Lục tiểu thư bị đánh tróc da tróc thịt, sau đó bị nhốt lại, ngoài trừ người đưa đồ ăn thì người khác đều không được bước vào Lăng Sương viện của nàng ta. Ngay cả Ngũ tiểu thư đến thăm cũng không được, lão phu nhân lần này đúng là rất tức giận.”
Tần Hoan nhíu mày, “Còn nghe được cái gì nữa?”
Phục Linh cười, “Sao tiểu thư biết nô tỳ còn nghe thêm được chuyện khác? Lúc nô tỳ đi ra, nghe thấy 2 tiểu nha đầu đang nói chuyện bên ngoài Lâm Phong viện, nói đêm qua Tam lão gia lại mang một người từ bên ngoài về, vốn tưởng rằng trong phủ sẽ có thêm Di nương mới, không ngờ là trời mới vừa sáng thì người đã bị khiêng ra ngoài. Còn nữa, Tam lão gia không biết tại sao cũng đã bị bệnh rồi.”
Cho dù Tam lão gia Tần An vẫn chưa thừa kế tước vị, nhưng nàng tin rằng cái bóng của Trung Dũng Hầu phủ ở trong triều đủ lớn để Tần phủ cứ thế nhàn rỗi mà tiếp nhận bổng lộc, từ khi trở về Cẩm Châu đã mua thêm nhiều sản nghiệp vững chắc. Mà Tần An trời sinh tính tình phong lưu, ở kinh thành còn thu liễm lại nhưng khi đến Cẩm Châu rồi lại càng không kiêng dè gì, giờ đã tuổi này rồi mà vẫn phong lưu không gì tả nổi.
Tần Hoan lập tức nghĩ đến thứ cuộn trong chăn mà sáng nay đám người Lưu Xuân khiêng ra, mà đương nhiên nàng cũng nhớ rõ, hôm đó lúc nàng rời Tần phủ đã thấy được đôi giày dính bùn của Lưu Xuân. Bóng đen đêm đó chính là Lưu Xuân?
Nàng mượn xác hoàn hồn đã được hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa được gặp mặt vị Tam bá phụ này, nhưng mà nghĩ đến mấy vị Di nương hôm trước nhìn thấy thì nàng tự nhiên không ưa thích gì vị Tam bá phụ này.
“Tần phủ... có rất nhiều nội tình, em biết xong để trong lòng là được rồi, tuyệt đối không thể chê trách ra ngoài miệng.”
Nghe thấy lời dặn dò này, Phục Linh vội vàng gật đầu, “Nô tỳ biết, nô tỳ chỉ nói với tiểu thư, mặc dù chủ tớ cúng ta đã thay đổi chỗ ở thế nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài. Trước đây tiểu thư đã nói người trong phủ có ác ý với chúng ta rồi, nên nô tỳ sẽ cẩn thận.”
Tần Hoan hài lòng, “Thứ nhất chúng ta là người ngoài, thứ hai, có rất nhiều chuyện chúng ta đều nhìn không rõ ràng như người lạc vào trong sương mù. Một khi đã như vậy chi bằng làm một người qua đường, nghe được gì hay nhìn thấy gì đều cất dưới đáy lòng.”
Giọng nói Tần Hoan trầm trầm, cũng không biết là nói cho Phục Linh nghe hay chính mình nghe.
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ chỉ cảm thấy Đại thiếu gia và Tam lão gia thật sự quá khác biệt. Tam lão gia đã đến tuổi tứ tuần rồi, lại còn có nhiều di nương như vậy, nhưng Đại thiếu gia tuổi còn trẻ mà chỉ yêu có một mình thiếu phu nhân. Nghe nói trong phòng Đại thiếu gia cũng không có ai khác, nếu mà so sánh thì Nhị thiếu gia mới giống Tam lão gia.”
Nhớ đến Tần Lệ thì lòng Tần Hoan chợt trĩu nặng, hôm đó hắn đi theo nàng vào trong rừng trúc, nghĩ thế nào nàng cũng cảm thấy chuyện này rất kì quái.
“Nghe nói Nhị thiếu gia cũng thường xuyên tầm hoa vấn liễu, may là lão phu nhân quản rất nghiêm khắc nên hắn mới không dẫn người về phủ. Trong thành Cẩm Châu, Nhị thiếu gia luôn là khách quen của mấy nơi bướm hoa.”
Phục Linh ngừng lại rồi nhìn Tần Hoan nói, “Nói ra thì tiểu thư cũng 16 tuổi rồi, đã đến tuổi có thể bàn hôn sự, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đều chưa định hôn với nhà nào, nhất định là chờ tin từ Đại phòng trong kinh thành. Đương nhiên lão phu nhân và phu nhân hy vọng Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư gả cho quý tộc ở kinh thành, nhưng chắc hẳn bọn họ không có tính toán gì cho tiểu thư.”
Tần Hoan chau mày, mai mối? Cũng đúng, tuổi này của nàng chính xác có thể mai mối rồi.
Thấy sắc mặt Tần Hoan lo sợ, Phục Linh cười nói, “Làm sao thế? Tiểu thư thẹn thùng à? Nữ nhi Đại Chu đến 15 tuổi đã có thể mai mối hôn sự rồi, nếu như để đến 18-19 tuổi vẫn chưa gả đi được thì người ta lại chế giễu là gái lỡ thì. Tiểu thư chỉ còn 2 năm nữa, nếu lão phu nhân và phu nhân có thể gả tiểu thư đến kinh thành thì tốt rồi.”
Con ngươi vốn trong trẻo của Tần Hoan từ từ tối sầm lại, nữ tử gả chồng chính là chuyện bình thường, đương nhiên nàng không vì điều này mà thẹn thùng. Huống chi trước kia nàng đã từng bàn qua hôn sự, chẳng qua chỉ là cân nhắc dựa theo xuất thân, ngay cả mặt mũi cũng không cần gặp, trực tiếp buộc 2 người không liên quan đến nhau vào cùng một chỗ. Trước ngày đại hôn thì thậm chí đối phương có dáng vẻ như thế nào cũng không biết.
Nhưng hiện tại nàng đã sống thêm một kiếp, có mai mối hay không đã không còn quan trọng nữa. Án oan của phụ thân vẫn đặt nặng trong lòng nàng, nàng còn chưa có ý định xuất giá sinh con dưỡng cái sống hòa thuận mỹ mãn cả đời.
“Nếu như không gả đến kinh thành, thì ít nhất cũng phải tìm một môn hộ giàu có ở Cẩm Châu, dù sao cũng không thể để cho tiểu thư sống uất ức khổ sở qua ngày. Nói ra thì nhà Tri phủ ở Cẩm Châu kỳ thực cũng được tính là một lựa chọn cực kỳ tốt, chỉ là...”
Tần Hoan nhíu mày, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phục Linh khiến cho Phục Linh vội vàng lè lưỡi, “Ý của nô tỳ chính là muốn tìm một nhà có thể cho tiểu thư cuộc sống trong nhung lụa. Thế nhưng người đó thực sự yêu thương tiểu thư mới là quan trọng nhất, giống như Đại thiếu gia yêu thương thiếu phu nhân vậy. Nếu không thì cho dù là đương triều Hoàng tử hay hầu tước gì, hừ, tiểu thư chúng ta không thèm gả.”
Đương triều Hoàng tử hầu tước... Tần Hoan nheo mắt, ý nghĩ lại lập tức bay ra xa...
Thấy Tần Hoan không nói gì, sắc mặt mờ mịt nên Phục Linh cũng yên lặng. Chẳng bao lâu sau bỗng nhiên cửa viện bị gõ vang, Phục Linh dứt khoát đứng dậy ra mở cửa, lúc này mới cười nói, “Mặc Thư tỷ tỷ sao lại đến đây?”
Tần Hoan hoàn hồn, Mặc Thư mặc y phục màu xanh lục nhạt đã đi đến cửa.
Phục Linh mở rộng cửa, “Mặc Thư tỷ tỷ mau vào đi, thiếu phu nhân lại bị làm sao à?”
Mặc Thư đi vào trong, nhún người hành lễ với Tần Hoan rồi vui vẻ nói, “Sáng nay thi châm xong tiểu thư nhà ta đã khỏe lên rất nhiều, hiện tại là mời Cửu tiểu thư đến Lâm Phong viện chọn lựa lễ vật, sắp đến lễ Thu tịch rồi, Hầu phủ ở kinh thành tặng lễ vật đến. Lễ vật cho các thiếu gia và tiểu thư đều đã mang đến Lâm Phong viện, có rất nhiều tơ lụa. Hiện tại Nhị công tử và Ngũ tiểu thư đều qua chọn, Cửu tiểu thư mau chóng qua đó cùng nô tỳ đi, đến chậm thì không lựa được đồ đẹp nữa.”
Tần Hoan nhíu mày, có lẽ mấy năm trước Cửu tiểu thư chắc chắn không có đãi ngộ này, nhưng hiện tại không như trước đây nữa. Tần Hoan nhìn Phục Linh, quả nhiên trong mắt Phục Linh tràn đầy vui mừng, căn bản Tần Hoan không hề thích những thứ này, nhưng nếu giờ không đi thì giống như đang làm bộ làm tịch.
Tần Hoan gật gật đầu nói, “Được, vậy giờ ta qua luôn.”
Phục Linh vội tiến lên chỉnh đốn lại bề ngoài cho Tần Hoan rồi cả 3 người cùng nhau đi ra cửa.
Suốt dọc đường Phục Linh đều vui mừng ríu rít, cảm thấy hiện giờ dễ chịu hơn so với trước đây nhiều, mà tất cả những điều này đều do công lao của Tần Hoan đã để lộ ra mình có khả năng cứu người. Phục Linh càng nghĩ thì nét mặt càng nghiêm túc, trong lòng nàng nghĩ nhất định mình phải học tập y thuật từ Tần Hoan thật tốt.
Vừa đi đến trước cửa Lâm Phong viện đã thấy quản gia Lưu Xuân và hai ma ma quản sự đứng bên ngoài, còn có mấy tên đầy tớ khác đang khiêng 2 cái rương lớn, có vẻ là muốn khiêng đến Phật đường.
Nhìn thấy Tần Hoan đến, Lưu Xuân cười rồi khom người về phía nàng, “Cửu tiểu thư...”
Lưu Xuân không cao lắm, thân hình hơi gầy, dung mạo đoan chính, gò má hơi lồi ra, đôi mắt nhỏ hẹp tinh khôn, ý cười trên mặt mang theo vẻ nịnh hót. Ông ta nhìn chằm chằm Tần Hoan, ánh mắt soi mói khiến cho người ta không thoải mái.
Tần Hoan cũng quan sát Lưu Xuân, mặc dù mới là đầu thu nhưng Lưu Xuân lại mặc trường sam có cổ rất cao, cả người được bao bọc rất kín kẽ, ngay cả tay áo cũng được may bó sát với cổ tay.
Kiểu ăn mặc này cũng không tính là quái dị thế nhưng không biết vì sao Tần Hoan cứ cảm thấy không thích hợp lắm.
Nàng gật gật đầu, không hề có ý định nhiều lời với người này, nàng lập tức đi vào bên trong viện. Mặc dù nàng đã quay đi rồi nhưng ánh mắt Lưu Xuân vẫn dán chặt vào người nàng y như cũ. Tần Hoan bị hắn nhìn chăm chú đến mức da đầu run lên, đột nhiên nàng dừng chân rồi quay đầu lại, nàng bắt gặp được vẻ thèm khát trong đôi mắt nhỏ hẹp của Lưu Xuân. Tần Hoan nhất thời chau mày.
Đại khái là cảm nhận được bản thân mình thất lễ, Lưu Xuân khom người xuống che giấu, đôi tay theo bản năng lại phất phất vạt áo. Hắn vừa phất thì bàn tay giấu trong tay áo dài chợt lộ ra bên ngoài, Tần Hoan chỉ thoáng nhìn một cái đã thấy trên cổ tay hắn hình như có dấu vết đã từng bị thương.
Chớp mắt sau Lưu Xuân đã vội vàng che tay lại, Tần Hoan muốn nhìn nhưng lại không thấy được nữa, trong lòng nàng kinh ngạc không thôi. Nàng không muốn bứt dây động rừng nên làm ra vẻ rất tự nhiên mà xoay người sang chỗ khác.
Nàng bước chậm rãi vào bên trong viện, trong lòng lại cuộn lên một cơn sóng ngập trời.
Có phải là Lưu Xuân hay không? Vết thương trên tay hắn liệu có phải lưu lại từ lúc giết Cửu tiểu thư?
Tần Hoan ngồi trên giường thấp ở gần cửa sổ ngẩng đầu lên, nàng nhìn Phục Linh một cái rồi nói, “Thuốc viên đã mang qua đó chưa?”
Phục Linh gật đầu, “Mang đi rồi, thiếu phu nhân liên tục nói lời cảm tạ.” nàng nói xong rồi đi đến bên cạnh Tần Hoan, “Tiểu thư, nô tỳ nghe Mặc Thư nói, hôm đó Lục tiểu thư bị đánh tróc da tróc thịt, sau đó bị nhốt lại, ngoài trừ người đưa đồ ăn thì người khác đều không được bước vào Lăng Sương viện của nàng ta. Ngay cả Ngũ tiểu thư đến thăm cũng không được, lão phu nhân lần này đúng là rất tức giận.”
Tần Hoan nhíu mày, “Còn nghe được cái gì nữa?”
Phục Linh cười, “Sao tiểu thư biết nô tỳ còn nghe thêm được chuyện khác? Lúc nô tỳ đi ra, nghe thấy 2 tiểu nha đầu đang nói chuyện bên ngoài Lâm Phong viện, nói đêm qua Tam lão gia lại mang một người từ bên ngoài về, vốn tưởng rằng trong phủ sẽ có thêm Di nương mới, không ngờ là trời mới vừa sáng thì người đã bị khiêng ra ngoài. Còn nữa, Tam lão gia không biết tại sao cũng đã bị bệnh rồi.”
Cho dù Tam lão gia Tần An vẫn chưa thừa kế tước vị, nhưng nàng tin rằng cái bóng của Trung Dũng Hầu phủ ở trong triều đủ lớn để Tần phủ cứ thế nhàn rỗi mà tiếp nhận bổng lộc, từ khi trở về Cẩm Châu đã mua thêm nhiều sản nghiệp vững chắc. Mà Tần An trời sinh tính tình phong lưu, ở kinh thành còn thu liễm lại nhưng khi đến Cẩm Châu rồi lại càng không kiêng dè gì, giờ đã tuổi này rồi mà vẫn phong lưu không gì tả nổi.
Tần Hoan lập tức nghĩ đến thứ cuộn trong chăn mà sáng nay đám người Lưu Xuân khiêng ra, mà đương nhiên nàng cũng nhớ rõ, hôm đó lúc nàng rời Tần phủ đã thấy được đôi giày dính bùn của Lưu Xuân. Bóng đen đêm đó chính là Lưu Xuân?
Nàng mượn xác hoàn hồn đã được hơn nửa tháng rồi mà vẫn chưa được gặp mặt vị Tam bá phụ này, nhưng mà nghĩ đến mấy vị Di nương hôm trước nhìn thấy thì nàng tự nhiên không ưa thích gì vị Tam bá phụ này.
“Tần phủ... có rất nhiều nội tình, em biết xong để trong lòng là được rồi, tuyệt đối không thể chê trách ra ngoài miệng.”
Nghe thấy lời dặn dò này, Phục Linh vội vàng gật đầu, “Nô tỳ biết, nô tỳ chỉ nói với tiểu thư, mặc dù chủ tớ cúng ta đã thay đổi chỗ ở thế nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài. Trước đây tiểu thư đã nói người trong phủ có ác ý với chúng ta rồi, nên nô tỳ sẽ cẩn thận.”
Tần Hoan hài lòng, “Thứ nhất chúng ta là người ngoài, thứ hai, có rất nhiều chuyện chúng ta đều nhìn không rõ ràng như người lạc vào trong sương mù. Một khi đã như vậy chi bằng làm một người qua đường, nghe được gì hay nhìn thấy gì đều cất dưới đáy lòng.”
Giọng nói Tần Hoan trầm trầm, cũng không biết là nói cho Phục Linh nghe hay chính mình nghe.
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ chỉ cảm thấy Đại thiếu gia và Tam lão gia thật sự quá khác biệt. Tam lão gia đã đến tuổi tứ tuần rồi, lại còn có nhiều di nương như vậy, nhưng Đại thiếu gia tuổi còn trẻ mà chỉ yêu có một mình thiếu phu nhân. Nghe nói trong phòng Đại thiếu gia cũng không có ai khác, nếu mà so sánh thì Nhị thiếu gia mới giống Tam lão gia.”
Nhớ đến Tần Lệ thì lòng Tần Hoan chợt trĩu nặng, hôm đó hắn đi theo nàng vào trong rừng trúc, nghĩ thế nào nàng cũng cảm thấy chuyện này rất kì quái.
“Nghe nói Nhị thiếu gia cũng thường xuyên tầm hoa vấn liễu, may là lão phu nhân quản rất nghiêm khắc nên hắn mới không dẫn người về phủ. Trong thành Cẩm Châu, Nhị thiếu gia luôn là khách quen của mấy nơi bướm hoa.”
Phục Linh ngừng lại rồi nhìn Tần Hoan nói, “Nói ra thì tiểu thư cũng 16 tuổi rồi, đã đến tuổi có thể bàn hôn sự, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đều chưa định hôn với nhà nào, nhất định là chờ tin từ Đại phòng trong kinh thành. Đương nhiên lão phu nhân và phu nhân hy vọng Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư gả cho quý tộc ở kinh thành, nhưng chắc hẳn bọn họ không có tính toán gì cho tiểu thư.”
Tần Hoan chau mày, mai mối? Cũng đúng, tuổi này của nàng chính xác có thể mai mối rồi.
Thấy sắc mặt Tần Hoan lo sợ, Phục Linh cười nói, “Làm sao thế? Tiểu thư thẹn thùng à? Nữ nhi Đại Chu đến 15 tuổi đã có thể mai mối hôn sự rồi, nếu như để đến 18-19 tuổi vẫn chưa gả đi được thì người ta lại chế giễu là gái lỡ thì. Tiểu thư chỉ còn 2 năm nữa, nếu lão phu nhân và phu nhân có thể gả tiểu thư đến kinh thành thì tốt rồi.”
Con ngươi vốn trong trẻo của Tần Hoan từ từ tối sầm lại, nữ tử gả chồng chính là chuyện bình thường, đương nhiên nàng không vì điều này mà thẹn thùng. Huống chi trước kia nàng đã từng bàn qua hôn sự, chẳng qua chỉ là cân nhắc dựa theo xuất thân, ngay cả mặt mũi cũng không cần gặp, trực tiếp buộc 2 người không liên quan đến nhau vào cùng một chỗ. Trước ngày đại hôn thì thậm chí đối phương có dáng vẻ như thế nào cũng không biết.
Nhưng hiện tại nàng đã sống thêm một kiếp, có mai mối hay không đã không còn quan trọng nữa. Án oan của phụ thân vẫn đặt nặng trong lòng nàng, nàng còn chưa có ý định xuất giá sinh con dưỡng cái sống hòa thuận mỹ mãn cả đời.
“Nếu như không gả đến kinh thành, thì ít nhất cũng phải tìm một môn hộ giàu có ở Cẩm Châu, dù sao cũng không thể để cho tiểu thư sống uất ức khổ sở qua ngày. Nói ra thì nhà Tri phủ ở Cẩm Châu kỳ thực cũng được tính là một lựa chọn cực kỳ tốt, chỉ là...”
Tần Hoan nhíu mày, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phục Linh khiến cho Phục Linh vội vàng lè lưỡi, “Ý của nô tỳ chính là muốn tìm một nhà có thể cho tiểu thư cuộc sống trong nhung lụa. Thế nhưng người đó thực sự yêu thương tiểu thư mới là quan trọng nhất, giống như Đại thiếu gia yêu thương thiếu phu nhân vậy. Nếu không thì cho dù là đương triều Hoàng tử hay hầu tước gì, hừ, tiểu thư chúng ta không thèm gả.”
Đương triều Hoàng tử hầu tước... Tần Hoan nheo mắt, ý nghĩ lại lập tức bay ra xa...
Thấy Tần Hoan không nói gì, sắc mặt mờ mịt nên Phục Linh cũng yên lặng. Chẳng bao lâu sau bỗng nhiên cửa viện bị gõ vang, Phục Linh dứt khoát đứng dậy ra mở cửa, lúc này mới cười nói, “Mặc Thư tỷ tỷ sao lại đến đây?”
Tần Hoan hoàn hồn, Mặc Thư mặc y phục màu xanh lục nhạt đã đi đến cửa.
Phục Linh mở rộng cửa, “Mặc Thư tỷ tỷ mau vào đi, thiếu phu nhân lại bị làm sao à?”
Mặc Thư đi vào trong, nhún người hành lễ với Tần Hoan rồi vui vẻ nói, “Sáng nay thi châm xong tiểu thư nhà ta đã khỏe lên rất nhiều, hiện tại là mời Cửu tiểu thư đến Lâm Phong viện chọn lựa lễ vật, sắp đến lễ Thu tịch rồi, Hầu phủ ở kinh thành tặng lễ vật đến. Lễ vật cho các thiếu gia và tiểu thư đều đã mang đến Lâm Phong viện, có rất nhiều tơ lụa. Hiện tại Nhị công tử và Ngũ tiểu thư đều qua chọn, Cửu tiểu thư mau chóng qua đó cùng nô tỳ đi, đến chậm thì không lựa được đồ đẹp nữa.”
Tần Hoan nhíu mày, có lẽ mấy năm trước Cửu tiểu thư chắc chắn không có đãi ngộ này, nhưng hiện tại không như trước đây nữa. Tần Hoan nhìn Phục Linh, quả nhiên trong mắt Phục Linh tràn đầy vui mừng, căn bản Tần Hoan không hề thích những thứ này, nhưng nếu giờ không đi thì giống như đang làm bộ làm tịch.
Tần Hoan gật gật đầu nói, “Được, vậy giờ ta qua luôn.”
Phục Linh vội tiến lên chỉnh đốn lại bề ngoài cho Tần Hoan rồi cả 3 người cùng nhau đi ra cửa.
Suốt dọc đường Phục Linh đều vui mừng ríu rít, cảm thấy hiện giờ dễ chịu hơn so với trước đây nhiều, mà tất cả những điều này đều do công lao của Tần Hoan đã để lộ ra mình có khả năng cứu người. Phục Linh càng nghĩ thì nét mặt càng nghiêm túc, trong lòng nàng nghĩ nhất định mình phải học tập y thuật từ Tần Hoan thật tốt.
Vừa đi đến trước cửa Lâm Phong viện đã thấy quản gia Lưu Xuân và hai ma ma quản sự đứng bên ngoài, còn có mấy tên đầy tớ khác đang khiêng 2 cái rương lớn, có vẻ là muốn khiêng đến Phật đường.
Nhìn thấy Tần Hoan đến, Lưu Xuân cười rồi khom người về phía nàng, “Cửu tiểu thư...”
Lưu Xuân không cao lắm, thân hình hơi gầy, dung mạo đoan chính, gò má hơi lồi ra, đôi mắt nhỏ hẹp tinh khôn, ý cười trên mặt mang theo vẻ nịnh hót. Ông ta nhìn chằm chằm Tần Hoan, ánh mắt soi mói khiến cho người ta không thoải mái.
Tần Hoan cũng quan sát Lưu Xuân, mặc dù mới là đầu thu nhưng Lưu Xuân lại mặc trường sam có cổ rất cao, cả người được bao bọc rất kín kẽ, ngay cả tay áo cũng được may bó sát với cổ tay.
Kiểu ăn mặc này cũng không tính là quái dị thế nhưng không biết vì sao Tần Hoan cứ cảm thấy không thích hợp lắm.
Nàng gật gật đầu, không hề có ý định nhiều lời với người này, nàng lập tức đi vào bên trong viện. Mặc dù nàng đã quay đi rồi nhưng ánh mắt Lưu Xuân vẫn dán chặt vào người nàng y như cũ. Tần Hoan bị hắn nhìn chăm chú đến mức da đầu run lên, đột nhiên nàng dừng chân rồi quay đầu lại, nàng bắt gặp được vẻ thèm khát trong đôi mắt nhỏ hẹp của Lưu Xuân. Tần Hoan nhất thời chau mày.
Đại khái là cảm nhận được bản thân mình thất lễ, Lưu Xuân khom người xuống che giấu, đôi tay theo bản năng lại phất phất vạt áo. Hắn vừa phất thì bàn tay giấu trong tay áo dài chợt lộ ra bên ngoài, Tần Hoan chỉ thoáng nhìn một cái đã thấy trên cổ tay hắn hình như có dấu vết đã từng bị thương.
Chớp mắt sau Lưu Xuân đã vội vàng che tay lại, Tần Hoan muốn nhìn nhưng lại không thấy được nữa, trong lòng nàng kinh ngạc không thôi. Nàng không muốn bứt dây động rừng nên làm ra vẻ rất tự nhiên mà xoay người sang chỗ khác.
Nàng bước chậm rãi vào bên trong viện, trong lòng lại cuộn lên một cơn sóng ngập trời.
Có phải là Lưu Xuân hay không? Vết thương trên tay hắn liệu có phải lưu lại từ lúc giết Cửu tiểu thư?
/58
|