Phục Linh tìm quần áo xong quay ra thì bắt gặp Tần Hoan cứ ngơ ngẩn nhìn vào trong gương.
"Tiểu thư làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Tần Hoan hoàn hồn, vội vàng đáp, "Không..."
Chữ "Có" còn chưa kịp nói ra, Tần Hoan bỗng nhiên sửa lời, "Đầu vẫn còn hơi đau."
Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương mình, làm cho Phục Linh lo lắng chạy lại gần, "Lão phu nhân nhẫn tâm quá, mặc dù tiểu thư đã tỉnh lại rồi, nhưng rơi vào trong hồ như thế thân thể chắc chắn sẽ nhiễm bệnh, vậy mà bà ta nhất định không cho gọi đại phu..."
Tần Hoan vỗ vỗ vai an ủi Phục Linh, "Không sao đâu, chỉ là... chỉ là có một số chuyện ta nhớ không ra..." Khi nói ra lời này, Tần Hoan đã ra quyết định, sự việc đã đến mức này rồi nàng đành phải thuận nước đẩy thuyền, cứ thế mà dùng thân phận Cửu tiểu thư lưu lại đây vậy.
Phục Linh khẩn trương hẳn lên, "Cái gì? Tiểu thư bị thương ở đầu à?"
Tần Hoan ngồi ở ghế thấp ngay gần gương đồng, Phục Linh ở bên cạnh vừa hỏi vừa giúp nàng cởi y phục.
Áo trong vừa mới cởi ra, Phục Linh hoảng hốt kêu lên, "Người tiểu thư bị thương này! Nhất định là lúc bọn họ vớt tiểu thư lên không cẩn thận nên mới va chạm thành ra thế này, lỡ sau này thành sẹo thì không tốt rồi, để nô tỳ đi tìm thuốc trị thương tới..."
Phục Linh vội vàng chạy đi tìm thuốc, Tần Hoan nhìn lại dấu vết hình bàn tay trên cánh tay mình khẽ nhíu mày.
Ngay lập tức nàng vén váy mình lên, từ đầu gối đến cẳng chân, thậm chí cả trên đùi nàng cũng có vết thương.
Tần Hoan nhăn trán, Phục Linh nói sai rồi, những vết thương này chắc chắn không phải do va chạm bình thường.
Miệng vết thương trên đùi và trên cánh tay có hình dạng vừa mảnh vừa dài, một bên thâm một bên không, lại bởi vì bị ngâm nước nên miệng vết thương càng hiện lên rõ ràng hơn, đây chính là do ma sát làm trầy da. Nhìn xuống bên dưới nữa, Tần Hoan thấy được mấy vết đen ẩn hiện dưới mắt cá chân.
Tần Hoan lấy tay mình ướm thử lên một hồi, quả nhiên đây là dấu vết bị người ta túm lấy chân.
Tần Hoan cẩn thận nhìn lại toàn bộ vết thương trên người, những vết thương này đã bị rách miệng ra khá rộng, bên cạnh còn bị sưng đỏ. Mặc dù bị ngâm nước nhưng vẫn có thể nhìn ra vết máu chảy ra đọng ở xung quanh.
Phụ thân đã từng nói chỉ có người sống sau khi bị thương thì miệng vết thương mới có dấu hiệu co rút và khô lại như thế này. Đó là cơ chế tự chữa lành của cơ thể.
Điều này chứng tỏ những vết thương trên người vị Cửu tiểu thư này đa phần là do trước khi chết lưu lại.
Theo dòng suy nghĩ, Tần Hoan sờ lên cổ, lúc mới vừa tỉnh lại nàng đã cảm giác cổ họng mình rất đau, ngay lúc đó còn chưa chú ý nhưng đến giờ nhìn thấy vết thương này, nàng mới ý thức được cổ mình bầm tím như thế là do bị người ta bóp mạnh.
Sau đó Tần Hoan lại sờ sờ xuống ngực rồi bụng, không hề có cảm giác gì lạ.
Ánh mắt nàng sắc bén hẳn lên, nàng gần như có thể khẳng định rằng vị Cửu tiểu thư này trước đây là bị người ta bóp cổ chết, sau đó mới bị vứt vào trong hồ ngụy tạo hiện trường cái chết, còn những vết trầy da khắp người này là do lúc đó bị người ta túm vào mắt cá chân rồi lôi đi.
Da đầu Tần Hoan khẽ run, vốn tưởng rằng vị Cửu tiểu thư đáng thương này chỉ là bị đối xử bất công thôi, không ngờ rằng trong phủ lại có người muốn giết nàng?
"Tiểu thư, tìm được rồi, để nô tỳ bôi thuốc cho người."
Phục Linh đã chạy đến, ngồi xổm xuống bên cạnh bôi thuốc cho Tần Hoan, vừa xoa thuốc vừa nghiến răng nghiến lợi, "Làm cho tiểu thư bị thương nhiều chỗ như vậy, bọn họ quả nhiên không hề biết thương tiếc tiểu thư chút nào!"
Tần Hoan nhìn Phục Linh, ánh mắt trở nên nặng nề u ám.
Nàng không phải Cửu tiểu thư của Tần phủ, nhưng trước mắt nàng cũng đã trở thành Cửu tiểu thư Tần phủ rồi, muốn sống yên phận thì chắc chắn nàng phải tìm ra được tên hung thủ đã ra tay độc ác kia. Hắn ra tay một lần không thành công, lỡ như có lần thứ hai thì sao?
Huống chi hiện tại nàng còn đang chiếm lấy thân thể của vị Cửu tiểu thư này, vì nàng ta báo thù cũng là chuyện nên làm!
Tần Hoan vừa ra quyết định, vừa hỏi Phục Linh một vấn đề khác.
"Từ chỗ này đến kinh thành có xa lắm không?"
Phục Linh sửng sốt, "Tiểu thư thay đổi chủ ý rồi hả? Ngày trước tiểu thư nói là sống ở Cẩm Châu tốt hơn ở kinh thành, nghĩ đến đám người cùng với quy củ ở Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành thì tiểu thư thà tình nguyện yên yên lặng lặng sống trong tiểu viện này còn hơn."
Phục Linh nói xong thì thấy sống mũi hơi cay cay, "Tiểu thư muốn quay lại kinh thành à? Nô tỳ cũng cảm thấy chúng ta vẫn nên quay về đó thì tốt hơn, dù sao kinh thành dưới chân thiên tử, đám người trong phủ kia kể cả có không tốt đẹp gì nhưng cũng không dám đối xử quá khắt khe với tiểu thư. Huống chi lần này tiểu thư rơi xuống hồ càng khiến cho nô tỳ cảm thấy trong phủ này không thể yên ổn sinh sống được nữa. Có điều chúng ta muốn đi cũng phải nói với bên Đại phòng một tiếng."
Lần này chủ tớ hai người đều nhặt được một cái mạng trở về từ Quỷ môn quan, Phục Linh càng nghĩ thì lòng càng chua xót.
"Từ 7 năm trước khi lão gia và phu nhân qua đời, chúng ta cứ như củ khoai lang bỏng tay bị ném hết bên này tới bên kia, chúng ta đến Cẩm Châu đã được 4 năm, lão phu nhân và lão gia bên này sớm đã mất kiên nhẫn với chúng ta rồi."
"Đại bá...Ông ấy..."
Tần Hoan thuộc chi thứ hai của Tần phủ, nàng đúng là phải gọi vị Trung Dũng Hầu kia là đại bá.
Phục Linh nghe thế liền hừ nhẹ một tiếng, "Tiểu thư người quên rồi sao? Đại lão gia từ lúc thừa kế tước vị Trung Dũng Hầu thì tâm tư đặt hết vào việc triều chính, nghe nói là làm việc trong Hộ bộ. Huống chi Đại lão gia chỉ một lòng một dạ quan tâm đến Tam tiểu thư, vốn định đưa nàng ta đến bên cạnh Vương gia hoặc Thế tử, chẳng quan tâm gì đến chúng ta đâu!"
Ánh mắt Tần Hoan bỗng chốc ánh lên vẻ tàn nhẫn, "Hôm nay là ngày mấy rồi?"
"Nếu nô tỳ nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày 23 tháng 7."
Ngày 23 tháng 7... Ngày mà gia đình nàng xảy ra chuyện là ngày 19 tháng 7.
Tần Hoan nắm chặt cổ tay áo, lúc đầu tháng 7 nàng đã nghe phụ thân nhắc đến, Trung Dũng hầu Tần Thuật này làm chủ Hộ bộ, mà trong Trung Dũng Hầu phủ có vị Tam thiểu thư kia được xưng danh Đệ nhất tài nữ chốn kinh thành. Tần Hoan không mấy ra khỏi phủ cũng ít nhiều nghe được danh tiếng của nàng ta.
Lồng ngực nàng như hẫng một cái, trong lòng đau như dao cắt. Đây vẫn là Đại Chu, Tần gia này cũng chính là Tần gia mà trước đây nàng đã từng biết. Đây đúng là ông trời đã ưu ái cho nàng một cơ hội.
"Tiểu thư? Người nghĩ sao?"
Tần Hoan cắn chặt răng, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, đáy mắt u ám tĩnh mịch cứ như thể đang nhìn vào một khoảng không vô tận. Mãi một lúc lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn nhưng kiên quyết, "Ta muốn trở lại kinh thành."
Cũng trong lúc đó, Lâm thị đang đỡ Tưởng thị quay trở lại Phật đường, "Mẫu thân, chuyện này quá kỳ quái, lúc nàng ta tắt thở đã có vài người chứng kiến, nàng nói nghẽn mạch ngừng thở gì đó, người cảm thấy đó là thật sao?"
Con ngươi vẩn đục của Tưởng thị vẫn mang vẻ thâm trầm, "Mặc kệ thật hay giả, chuyện này không thể truyền ra ngoài, đi dỡ bỏ linh đường đi, rồi bịt chặt miệng bọn đầy tớ lại, Tần phủ ta không thể phát sinh một trò hề lớn như vậy được. Ta mặc kệ nó là yêu nghiệt quỷ quái ở phương nào, nếu như nó có thể chịu đựng được pháp trận suốt 7 ngày của nhóm cao tăng kia thì ta chỉ coi như nó vừa mới bị bệnh nặng thôi."
Lâm thị lo lắng trùng trùng, "Vậy chuyện này có cần thiết nói với Đại phòng không? Dù sao Tần Hoan cũng là con gái độc nhất của Nhị ca..."
Tưởng thị quắc mắt liếc xéo Lâm thị, "Đại phòng? Đại phòng cũng chẳng rảnh rỗi đi quản chuyện của nó đâu."
Lâm thị hơi khó hiểu, trực tiếp đỡ Tưởng thị đến ngồi xuống giường nhỏ.
Tưởng thị nhướn mày, hất hất cằm ý chỉ bản công văn đặt trên mặt bàn, "Đây là công văn Đại phòng sao chép lại rồi gửi qua đây, án tử của Cẩn phi đã có kết quả rồi, hiện tại Đế đô lâm vào cảnh hỗn loạn, /truyện được edit bởi HeLiX/ thế cục đại biến, tất cả mọi người ở ngoài sáng thì tự bảo vệ mình nhưng sau lưng lại ngầm tranh đoạt quyền. Đại phòng cũng phải lo đứng vững, làm gì còn thời gian để ý nàng ta?"
Lâm thị hơi kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã có kết quả rồi?"
Tưởng thị khẽ hất hầm, ý tứ sâu xa, "Tấn vương sợ tội tự sát trong thiên lao, lại không tìm ra nghi phạm nào khác, vụ Cẩn phi chết đương nhiên định tội lên đầu Tấn vương rồi." Hơi ngừng lại một chút, Tưởng thị lạnh nhạt nói, "Huống hồ, Thẩm Nghị đã chết."
Lâm thị kinh ngạc, "Thẩm nghị chết? Đại Lý Tự khanh? Hắn làm sao mà chết?"
Tưởng thị bình lặng không xao động trước sóng lớn, "Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, vụ nội cung kì án mà cả trăm năm nay Đại Chu mới gặp một lần này vẫn do hắn tiếp nhận, cũng chính hắn khăng khăng cho rằng hành vi phạm tội của Tấn vương có điểm nghi vấn, thế nhưng năm ngày trước, Phó Sử Ti của Đại Lý Tự tố giác hắn cố ý khi quân dối trên lừa dưới để nhằm thoát tội cho Tấn vương. Đến khi sự việc bại lộ, Thẩm Nghị định dẫn theo người nhà chạy trốn, nhưng sau đó toàn bộ người nhà hắn bị treo cổ bên ngoài Hoàng thành rồi."
Khóe mắt Lâm thị run rẩy, "Cả gia đình đều bị giết sao..."
Nói xong bà lại chau mày thổn thức, "Thẩm Nghị đã chấp chưởng hình ngục nhiều năm, nghe nói trong tay hắn chưa bao giờ có một vụ án oan nào, suốt dọc đường từ quê nhà cho đến kinh thành, thành tích của hắn rất nổi bật, danh vọng trong lòng dân chúng cũng cực kỳ cao, nếu không thì với gia cảnh bần hàn của hắn cũng không thể ngồi ở vị trí Đại Lý Tự khanh. Bây giờ sao lại vì Tấn vương..."
Tưởng thị ngồi khoanh chân, bắt đầu lần tràng hạt, "Chuyện của Hoàng gia triều đình, chúng ta sao có thể nói xằng nói bậy? Huống hồ ở trong Đế đô, ai sống ai chết đương nhiên đã có người định đoạt."
Lâm thị như ý thức được điều gì, vội cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Tưởng thị nhắm mắt niệm hai câu kinh, sau đó lại ngừng lại nói, "Chuyện của Tần Hoan này không cần phải nói cho Đại phòng, ngươi để ý nó một chút, nhân tiện đến hỏi Hoàng thần y, nghẽn mạch ngừng thở, trạng thái chết giả là cái gì..."
Mới nói đến đây Tưởng thị bỗng nhiên mở to mắt, "Cuối cùng ta cũng cảm thấy nha đầu kia có gì không đúng rồi."
"Tiểu thư làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Tần Hoan hoàn hồn, vội vàng đáp, "Không..."
Chữ "Có" còn chưa kịp nói ra, Tần Hoan bỗng nhiên sửa lời, "Đầu vẫn còn hơi đau."
Nàng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp thái dương mình, làm cho Phục Linh lo lắng chạy lại gần, "Lão phu nhân nhẫn tâm quá, mặc dù tiểu thư đã tỉnh lại rồi, nhưng rơi vào trong hồ như thế thân thể chắc chắn sẽ nhiễm bệnh, vậy mà bà ta nhất định không cho gọi đại phu..."
Tần Hoan vỗ vỗ vai an ủi Phục Linh, "Không sao đâu, chỉ là... chỉ là có một số chuyện ta nhớ không ra..." Khi nói ra lời này, Tần Hoan đã ra quyết định, sự việc đã đến mức này rồi nàng đành phải thuận nước đẩy thuyền, cứ thế mà dùng thân phận Cửu tiểu thư lưu lại đây vậy.
Phục Linh khẩn trương hẳn lên, "Cái gì? Tiểu thư bị thương ở đầu à?"
Tần Hoan ngồi ở ghế thấp ngay gần gương đồng, Phục Linh ở bên cạnh vừa hỏi vừa giúp nàng cởi y phục.
Áo trong vừa mới cởi ra, Phục Linh hoảng hốt kêu lên, "Người tiểu thư bị thương này! Nhất định là lúc bọn họ vớt tiểu thư lên không cẩn thận nên mới va chạm thành ra thế này, lỡ sau này thành sẹo thì không tốt rồi, để nô tỳ đi tìm thuốc trị thương tới..."
Phục Linh vội vàng chạy đi tìm thuốc, Tần Hoan nhìn lại dấu vết hình bàn tay trên cánh tay mình khẽ nhíu mày.
Ngay lập tức nàng vén váy mình lên, từ đầu gối đến cẳng chân, thậm chí cả trên đùi nàng cũng có vết thương.
Tần Hoan nhăn trán, Phục Linh nói sai rồi, những vết thương này chắc chắn không phải do va chạm bình thường.
Miệng vết thương trên đùi và trên cánh tay có hình dạng vừa mảnh vừa dài, một bên thâm một bên không, lại bởi vì bị ngâm nước nên miệng vết thương càng hiện lên rõ ràng hơn, đây chính là do ma sát làm trầy da. Nhìn xuống bên dưới nữa, Tần Hoan thấy được mấy vết đen ẩn hiện dưới mắt cá chân.
Tần Hoan lấy tay mình ướm thử lên một hồi, quả nhiên đây là dấu vết bị người ta túm lấy chân.
Tần Hoan cẩn thận nhìn lại toàn bộ vết thương trên người, những vết thương này đã bị rách miệng ra khá rộng, bên cạnh còn bị sưng đỏ. Mặc dù bị ngâm nước nhưng vẫn có thể nhìn ra vết máu chảy ra đọng ở xung quanh.
Phụ thân đã từng nói chỉ có người sống sau khi bị thương thì miệng vết thương mới có dấu hiệu co rút và khô lại như thế này. Đó là cơ chế tự chữa lành của cơ thể.
Điều này chứng tỏ những vết thương trên người vị Cửu tiểu thư này đa phần là do trước khi chết lưu lại.
Theo dòng suy nghĩ, Tần Hoan sờ lên cổ, lúc mới vừa tỉnh lại nàng đã cảm giác cổ họng mình rất đau, ngay lúc đó còn chưa chú ý nhưng đến giờ nhìn thấy vết thương này, nàng mới ý thức được cổ mình bầm tím như thế là do bị người ta bóp mạnh.
Sau đó Tần Hoan lại sờ sờ xuống ngực rồi bụng, không hề có cảm giác gì lạ.
Ánh mắt nàng sắc bén hẳn lên, nàng gần như có thể khẳng định rằng vị Cửu tiểu thư này trước đây là bị người ta bóp cổ chết, sau đó mới bị vứt vào trong hồ ngụy tạo hiện trường cái chết, còn những vết trầy da khắp người này là do lúc đó bị người ta túm vào mắt cá chân rồi lôi đi.
Da đầu Tần Hoan khẽ run, vốn tưởng rằng vị Cửu tiểu thư đáng thương này chỉ là bị đối xử bất công thôi, không ngờ rằng trong phủ lại có người muốn giết nàng?
"Tiểu thư, tìm được rồi, để nô tỳ bôi thuốc cho người."
Phục Linh đã chạy đến, ngồi xổm xuống bên cạnh bôi thuốc cho Tần Hoan, vừa xoa thuốc vừa nghiến răng nghiến lợi, "Làm cho tiểu thư bị thương nhiều chỗ như vậy, bọn họ quả nhiên không hề biết thương tiếc tiểu thư chút nào!"
Tần Hoan nhìn Phục Linh, ánh mắt trở nên nặng nề u ám.
Nàng không phải Cửu tiểu thư của Tần phủ, nhưng trước mắt nàng cũng đã trở thành Cửu tiểu thư Tần phủ rồi, muốn sống yên phận thì chắc chắn nàng phải tìm ra được tên hung thủ đã ra tay độc ác kia. Hắn ra tay một lần không thành công, lỡ như có lần thứ hai thì sao?
Huống chi hiện tại nàng còn đang chiếm lấy thân thể của vị Cửu tiểu thư này, vì nàng ta báo thù cũng là chuyện nên làm!
Tần Hoan vừa ra quyết định, vừa hỏi Phục Linh một vấn đề khác.
"Từ chỗ này đến kinh thành có xa lắm không?"
Phục Linh sửng sốt, "Tiểu thư thay đổi chủ ý rồi hả? Ngày trước tiểu thư nói là sống ở Cẩm Châu tốt hơn ở kinh thành, nghĩ đến đám người cùng với quy củ ở Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành thì tiểu thư thà tình nguyện yên yên lặng lặng sống trong tiểu viện này còn hơn."
Phục Linh nói xong thì thấy sống mũi hơi cay cay, "Tiểu thư muốn quay lại kinh thành à? Nô tỳ cũng cảm thấy chúng ta vẫn nên quay về đó thì tốt hơn, dù sao kinh thành dưới chân thiên tử, đám người trong phủ kia kể cả có không tốt đẹp gì nhưng cũng không dám đối xử quá khắt khe với tiểu thư. Huống chi lần này tiểu thư rơi xuống hồ càng khiến cho nô tỳ cảm thấy trong phủ này không thể yên ổn sinh sống được nữa. Có điều chúng ta muốn đi cũng phải nói với bên Đại phòng một tiếng."
Lần này chủ tớ hai người đều nhặt được một cái mạng trở về từ Quỷ môn quan, Phục Linh càng nghĩ thì lòng càng chua xót.
"Từ 7 năm trước khi lão gia và phu nhân qua đời, chúng ta cứ như củ khoai lang bỏng tay bị ném hết bên này tới bên kia, chúng ta đến Cẩm Châu đã được 4 năm, lão phu nhân và lão gia bên này sớm đã mất kiên nhẫn với chúng ta rồi."
"Đại bá...Ông ấy..."
Tần Hoan thuộc chi thứ hai của Tần phủ, nàng đúng là phải gọi vị Trung Dũng Hầu kia là đại bá.
Phục Linh nghe thế liền hừ nhẹ một tiếng, "Tiểu thư người quên rồi sao? Đại lão gia từ lúc thừa kế tước vị Trung Dũng Hầu thì tâm tư đặt hết vào việc triều chính, nghe nói là làm việc trong Hộ bộ. Huống chi Đại lão gia chỉ một lòng một dạ quan tâm đến Tam tiểu thư, vốn định đưa nàng ta đến bên cạnh Vương gia hoặc Thế tử, chẳng quan tâm gì đến chúng ta đâu!"
Ánh mắt Tần Hoan bỗng chốc ánh lên vẻ tàn nhẫn, "Hôm nay là ngày mấy rồi?"
"Nếu nô tỳ nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày 23 tháng 7."
Ngày 23 tháng 7... Ngày mà gia đình nàng xảy ra chuyện là ngày 19 tháng 7.
Tần Hoan nắm chặt cổ tay áo, lúc đầu tháng 7 nàng đã nghe phụ thân nhắc đến, Trung Dũng hầu Tần Thuật này làm chủ Hộ bộ, mà trong Trung Dũng Hầu phủ có vị Tam thiểu thư kia được xưng danh Đệ nhất tài nữ chốn kinh thành. Tần Hoan không mấy ra khỏi phủ cũng ít nhiều nghe được danh tiếng của nàng ta.
Lồng ngực nàng như hẫng một cái, trong lòng đau như dao cắt. Đây vẫn là Đại Chu, Tần gia này cũng chính là Tần gia mà trước đây nàng đã từng biết. Đây đúng là ông trời đã ưu ái cho nàng một cơ hội.
"Tiểu thư? Người nghĩ sao?"
Tần Hoan cắn chặt răng, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, đáy mắt u ám tĩnh mịch cứ như thể đang nhìn vào một khoảng không vô tận. Mãi một lúc lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn nhưng kiên quyết, "Ta muốn trở lại kinh thành."
Cũng trong lúc đó, Lâm thị đang đỡ Tưởng thị quay trở lại Phật đường, "Mẫu thân, chuyện này quá kỳ quái, lúc nàng ta tắt thở đã có vài người chứng kiến, nàng nói nghẽn mạch ngừng thở gì đó, người cảm thấy đó là thật sao?"
Con ngươi vẩn đục của Tưởng thị vẫn mang vẻ thâm trầm, "Mặc kệ thật hay giả, chuyện này không thể truyền ra ngoài, đi dỡ bỏ linh đường đi, rồi bịt chặt miệng bọn đầy tớ lại, Tần phủ ta không thể phát sinh một trò hề lớn như vậy được. Ta mặc kệ nó là yêu nghiệt quỷ quái ở phương nào, nếu như nó có thể chịu đựng được pháp trận suốt 7 ngày của nhóm cao tăng kia thì ta chỉ coi như nó vừa mới bị bệnh nặng thôi."
Lâm thị lo lắng trùng trùng, "Vậy chuyện này có cần thiết nói với Đại phòng không? Dù sao Tần Hoan cũng là con gái độc nhất của Nhị ca..."
Tưởng thị quắc mắt liếc xéo Lâm thị, "Đại phòng? Đại phòng cũng chẳng rảnh rỗi đi quản chuyện của nó đâu."
Lâm thị hơi khó hiểu, trực tiếp đỡ Tưởng thị đến ngồi xuống giường nhỏ.
Tưởng thị nhướn mày, hất hất cằm ý chỉ bản công văn đặt trên mặt bàn, "Đây là công văn Đại phòng sao chép lại rồi gửi qua đây, án tử của Cẩn phi đã có kết quả rồi, hiện tại Đế đô lâm vào cảnh hỗn loạn, /truyện được edit bởi HeLiX/ thế cục đại biến, tất cả mọi người ở ngoài sáng thì tự bảo vệ mình nhưng sau lưng lại ngầm tranh đoạt quyền. Đại phòng cũng phải lo đứng vững, làm gì còn thời gian để ý nàng ta?"
Lâm thị hơi kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã có kết quả rồi?"
Tưởng thị khẽ hất hầm, ý tứ sâu xa, "Tấn vương sợ tội tự sát trong thiên lao, lại không tìm ra nghi phạm nào khác, vụ Cẩn phi chết đương nhiên định tội lên đầu Tấn vương rồi." Hơi ngừng lại một chút, Tưởng thị lạnh nhạt nói, "Huống hồ, Thẩm Nghị đã chết."
Lâm thị kinh ngạc, "Thẩm nghị chết? Đại Lý Tự khanh? Hắn làm sao mà chết?"
Tưởng thị bình lặng không xao động trước sóng lớn, "Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, vụ nội cung kì án mà cả trăm năm nay Đại Chu mới gặp một lần này vẫn do hắn tiếp nhận, cũng chính hắn khăng khăng cho rằng hành vi phạm tội của Tấn vương có điểm nghi vấn, thế nhưng năm ngày trước, Phó Sử Ti của Đại Lý Tự tố giác hắn cố ý khi quân dối trên lừa dưới để nhằm thoát tội cho Tấn vương. Đến khi sự việc bại lộ, Thẩm Nghị định dẫn theo người nhà chạy trốn, nhưng sau đó toàn bộ người nhà hắn bị treo cổ bên ngoài Hoàng thành rồi."
Khóe mắt Lâm thị run rẩy, "Cả gia đình đều bị giết sao..."
Nói xong bà lại chau mày thổn thức, "Thẩm Nghị đã chấp chưởng hình ngục nhiều năm, nghe nói trong tay hắn chưa bao giờ có một vụ án oan nào, suốt dọc đường từ quê nhà cho đến kinh thành, thành tích của hắn rất nổi bật, danh vọng trong lòng dân chúng cũng cực kỳ cao, nếu không thì với gia cảnh bần hàn của hắn cũng không thể ngồi ở vị trí Đại Lý Tự khanh. Bây giờ sao lại vì Tấn vương..."
Tưởng thị ngồi khoanh chân, bắt đầu lần tràng hạt, "Chuyện của Hoàng gia triều đình, chúng ta sao có thể nói xằng nói bậy? Huống hồ ở trong Đế đô, ai sống ai chết đương nhiên đã có người định đoạt."
Lâm thị như ý thức được điều gì, vội cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Tưởng thị nhắm mắt niệm hai câu kinh, sau đó lại ngừng lại nói, "Chuyện của Tần Hoan này không cần phải nói cho Đại phòng, ngươi để ý nó một chút, nhân tiện đến hỏi Hoàng thần y, nghẽn mạch ngừng thở, trạng thái chết giả là cái gì..."
Mới nói đến đây Tưởng thị bỗng nhiên mở to mắt, "Cuối cùng ta cũng cảm thấy nha đầu kia có gì không đúng rồi."
/58
|