“Nam? Thân cao 6 thước? Lại còn thuận tay trái?” Hoắc Hoài Tín nhìn bộ giá y bày trên bàn, nghi ngờ hỏi, “Thân cao thì thôi, sao Hầu gia biết người này thuận tay trái?”
Nhạc Quỳnh cầm giá y lên, “Hoắc huynh xem này, giá y này là người đó mặc lên người, giá y còn mơi tinh nhưng chỉ có chỗ cổ tay bên trái có vết bẩn cùng với sợi vải bị xước ra còn bên tay áo phải không có. Ta đã cho người đến kiểm tra, vết bẩn này là rêu xanh trên mái tường đằng sau Mai viên, nhất định là người đó khi vào trong viện đã không cẩn thận chạm vào. Người đó mặc giá y đi vào cho nên sẽ rất cẩn thận hành động, mà nhất định là hắn quen dùng tay trái nên mới có thể vô tình để lại dấu vết trên cổ tay áo...”
Hoắc Hoài Tín nhìn kỹ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Hầu gia anh minh!”
Câu ca ngợi này Nhạc Quỳnh không dám nhận, khóe môi hơi giật giật cười khổ một cái. Những thứ này không phải công lao của ông, chỉ là ông không muốn Tần Hoan bị cuốn vào rắc rối nên mới không nhắc đến nàng.
Hoắc Hoài Tín hơi suy nghĩ một chút rồi nói, “Chuyện tối nay hơi kỳ quái thế nhưng cũng làm cho án tử có chuyển biến, trong đội ngũ đưa dâu của Tống Quốc công phủ, đội tôi tớ cầm nghi trượng đi theo xe ngựa có ít nhất 20 người, hộ vệ 20 người, ma ma quản sự 8 người, tỳ nữ thiếp thân 6 người, còn có vị Ngụy công tử kia và 2 người hầu bên cạnh. Nếu đúng theo lời Hầu gia nói bộ giá y này là chuẩn bị dự phòng cho Tống tiểu thư, vậy thì hỏi ma ma quản sự của nàng sẽ biết, đồng thời tra xét đám hộ vệ nam bộc từng người từng người một. Như vậy chẳng phải án này sẽ đơn giản rồi?”
Sắc mặt Nhạc Quỳnh nghiêm trang, “Đúng là đạo lý này, có điều Hoắc huynh, nguyên nhân của việc này từ đâu?” Dừng một chút, Nhạc Quỳnh lại mờ mịt nói, “Người đó giả trang thành dáng vẻ đã chết của Tống tiểu thư, không đến tìm ta cũng không đến tìm đám người Giá nhi, tự nhiên lại đến tìm... một hạ nhân trong phủ. Đang yên đang lành vì sao lại đi dọa một người không liên quan làm gì?”
Hoắc Hoài Tín không nghe ra điều gì bất thường, ông đang định lên tiếng thì có một giọng nói sang sảng vang lên.
“Đương nhiên là muốn tất cả người trong phủ đều hoảng sợ. Bên cạnh Hầu gia và Thế tử có tầng tầng lớp lớp thủ vệ nên người đó khó tiếp cận, vì thế mới đi tìm hạ nhân khác để xuống tay, hắn chỉ cần hiện thân để cho người khác nhìn thấy là được rồi.”
Hoắc Ninh đứng bên cạnh, nét mặt trịnh trọng, “Việc này liên quan đến cả hai nhà Tống Quốc công phủ và An Dương Hầu phủ, người này có lẽ là muốn náo loạn làm cho to chuyện, khơi mào tranh chấp giữa Tống Quốc công phủ và An Dương Hầu phủ, hoặc có lẽ là làm cho lòng người hoang mang khiến chúng ta không điều tra được gì. Thế nhưng hạ nhân của Hầu phủ rất thông tuệ, nhớ kỹ được đặc điểm của người này rồi nên điều tra ra không khó.”
Hoắc Ninh nói giọng rất chắc chắn, Hoắc Hoài Tín lại trợn mắt liếc hắn một cái rồi quay sang Nhạc Quỳnh cười chữa thẹn, “Hầu gia thứ lỗi, khuyển tử muốn tham gia phá nán nên tại hạ để cho hắn đi theo rèn luyện.”
Nhạc Quỳnh khẽ cười, không quá để tâm đến, “Hoắc Ninh tuổi trẻ đầy triển vọng mà lại muốn san sẻ cùng huynh, đương nhiên là chuyện tốt. Có điều ý của Hoắc Ninh hình như là đã khẳng định hung thủ ở trong đội ngũ đưa dâu?”
Hoắc Ninh hơi do dự, “Điều... điều này phải điều tra xong mới xác định được, dù sao Tống Nhu là tiểu thư Tống gia, người trong đội đưa dâu bất kể là nô bộc hay thị vệ thì đều rất trung thành và tận tâm với Quốc Công phủ, không có chuyện sẽ làm hại đến Tống tiểu thư.”
Nhạc Quỳnh gật đầu, án này phủ nha đã thụ lý nên dù đi điều tra người thì cũng cần phải có Hoắc Hoài Tín ở đây, “Một khi đã như vậy, giờ ta dẫn Hoắc huynh đến Đông uyển, hiện tại thì tất cả nô bộc liên quan đến đội đưa dâu Tống Quốc công phủ đều ở lại đó. Giá nhi và Thanh nhi đã qua đó kiểm kê số lượng người, cam đoan một người cũng không để sót.”
Sắc mặt Hoắc Hoài Tín hơi dao động, “Được! Nếu như tìm thấy người này, mặc dù không phải hung thủ thì cũng có thể tra ra manh mối quan trọng, như vậy vụ án sẽ đơn giản hơn rồi, không như hiện tại, không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Người chết là tiểu thư nhà Tống Quốc công phủ, lại liên lụy đến An Dương Hầu phủ. Hoắc Hoài Tín biết án này nếu như ông làm tốt thì cũng chưa chắc đã là một công lớn, thế nhưng làm không tốt thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn!
Vụ án đã bắt đầu được 3 ngày mà ông vẫn không tìm được manh mối nào dù là nhỏ nhất, đang lúc ông trằn trọc lo lắng không ngủ được thì Hầu phủ lại xảy ra chuyện, đây đúng thật là manh mối tự dâng đến cửa! Hoắc Hoài Tín khẳng định, vụ án này không qua mấy ngày nữa sẽ được phá!
Hoắc Hoài Tín mặt mày hớn hở đi theo Nhạc Quỳnh đến Đông uyển. Toàn bộ Đông uyển đều sáng rực ánh đèn, tất cả nam bộc Tống phủ và hộ vệ đều được tập trung lại một chỗ. Lúc Hoắc Hoài Tín đến, Ngụy Ngôn Chi vẻ mặt mơ hồ đang đứng nói chuyện với Nhạc Thanh.
“Ngôn Chi huynh, không phải không muốn nói cho huynh thực tình, là phải đợi Tri phủ Đại nhân...”
Nhạc Thanh nói xong lướt mắt nhìn qua, “A, Tri phủ Đại nhân đến rồi.”
Ngụy Ngôn Chi là lần đầu tiên gặp Hoắc Hoài Tín, hắn bước lên trước nói, “Tri phủ Đại nhân, đúng là án mạng của Tiểu Nhu có manh mối?”
Lần này Ngụy Ngôn Chi chính là thủ lĩnh của đội rước dâu, coi như đại diện cho Tống Quốc công phủ nên Hoắc Hoài Tín không dám thất lễ. Nhưng ông quả thật cũng không biết phải nói ra manh mối gì nên đành phải trấn an, “Ngụy công tử đừng gấp, đêm nay ta đến chính vì vụ án này. Đêm hôm án mạng xảy ra ta đã hỏi qua chư vị rồi, hiện giờ có chút biến cố nên một số việc phải hỏi lại thêm lần nữa.”
Ngụy Ngôn Chi tràn đấy thất vọng, “Tiểu Nhu nàng có tốt không?”
Câu hỏi này khiến cho Hoắc Hoài Tín lạnh toát sống lưng. Tống Nhu đã chết, tình trạng cũng thê thảm như vậy, thi thể để ở nghĩa trang nhiều ngày nên sớm đã không nhìn nổi rồi, làm gì có cái gì tốt hay không tốt nữa? Hoắc Hoài Tín cười khổ, “Tốt, tất cả đều tốt, thi thể vẫn trong hương đường mà hôm đó công tử sắp xếp trong nghĩa trang, mấy hôm nay không ngừng hương khói. Ngụy công tử xin nén bi thương.”
Ngụy Ngôn Chi cắn răng, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, “Vẫn xin Tri phủ Đại nhân chú trọng, nhanh chóng phá vụ án này tìm ra hung thủ sát hại Tiểu Nhu mới được. Suốt hai đêm nay ta đều mơ thấy Tiểu Nhu, nàng dưới cửu tuyền không yên lòng. Nàng đã đơn độc một mình gả đến Cẩm Châu phủ, hiện tại lại nằm trơ trọi trong nghĩa trang, hương tan ngọc nát, ngay cả làm pháp sự cho nàng cũng không được vẹn toàn, thật sự...”
Hoắc Tri phủ cảm thấy áp lực khá lớn, trước mắt chỉ là một Ngụy Ngôn Chi, đợi mấy ngày nữa người của Tống Quốc công phủ chính thức đến đây, có lẽ sẽ kề đao lên cổ ép ông phá án rồi, “Đó là đương nhiên, tại hạ điều tra suốt ngày suốt đêm không dám xem thường. Ngụy công tử cũng biết quy củ xử án của nha môn, khi chưa điều tra rõ vụ án thì nạn nhân chỉ có thể đặt ở nghĩa trang, trong nghĩa trang đã có người trông coi, như vậy mới thuận tiện phá án.”
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, suy sụp lùi lại một bước, “Đại nhân muốn hỏi điều gì cứ hỏi đi, chúng ta đương nhiên sẽ toàn lực phối hợp không dám giấu diếm.”
Hoắc Hoài Tín rất hài lòng với Ngụy Ngôn Chi, sau đó ông căn dặn mấy nha sai đi phía sau, “Các ngươi chia làm 2 tổ, đơn độc thẩm vấn từng người một, người nào hỏi xong thì trực tiếp đưa ra khỏi viện, không được để tiếp xúc với những người chưa được hỏi.”
Hoắc Hoài Tín đã làm quan nhiều năm nên xử lý mọi việc rất mạch lạc quy củ, sau khi ông dặn dò xong, đám nha sai cũng bắt đầu hành động. Hai gian nhà trống trong Đông uyên được trưng dụng, tất cả nam nhân trong đội đưa dâu đều chờ ở bên ngoài sau đó từng người từng người được gọi vào bên trong thẩm vấn.
Hoắc Hoài Tín quay người lại nói, “Đi tìm ma ma quản sự của Tống tiểu thư, hỏi xem có nhận ra bộ giá y này hay không.”
Giá y hiện tại đã nằm trên tay một nha sai, lời này nói xong thì Ngụy Ngôn Chi nhìn về phía nha sai kia, đôi mắt ngay lập tức run lên.
Ngụy Ngôn Chi tiến lên một bước, “Chờ chút, giá y này là từ đâu mà có?”
Hoắc Hoài Tín chau mày không trả lời, “Ngụy Ngôn Chi biết?”
Ngụy Ngôn Chi không kiêng dè gì mà tiến lên, lật giá y lên xem xét, hai tròng mắt lập tức trợn tròn, “Biết! Sao lại không biết được chứ! Đây là thợ thủ công của Cẩm Tú phường kinh thành làm ra, toàn bộ hình thêu phía trên đều là dùng chỉ kim tuyến, bên trên lớp hoa văn lựu bách tử được khảm bằng ngọc vụn, nâng giá trị bộ giá y này lên hàng vạn kim. Trên đường đưa dâu bọn ta và Tiểu Nhu đều sớm chiều tiếp xúc với nhau, ai cũng có thể nhận ra giá y này của Tiểu Nhu!”
Nói xong sắc mặt Ngụy Ngôn Chi liền nặng nề, “Tri phủ Đại nhân mang giá y của Tiểu Nhu đi?”
Hoắc Hoài Tín không nhịn được mà run rẩy khóe môi, thi thể Tống Nhu còn nằm ở nghĩa trang. Do thân phận của nàng không giống người thường nên thi thể được đặt trong hương đường mà Ngụy Ngôn Chi dựng lên ngay đêm hôm đó, không chỉ như vậy Ngụy Ngôn Chi còn nói người của Tống Quốc công phủ chưa đến thì tạm thời không được di chuyển thi thể của Tống Nhu. Hoắc Hoài Tín muốn lột y phục Tống Nhu ra?? Có trời mới biết nữ thi không đầu toàn thân mặc giá y nằm trong nghĩa trang có bao nhiêu đáng sợ!
“Đương nhiên không phải, đây không phải bộ giá y mặc trên người Tống tiểu thư!”
Ngụy Ngôn Chi phút chốc thất thần, sau đó không thể tin nói, “Chẳng lẽ... là bộ dự phòng kia của Tiểu Nhu?”
Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh liếc nhau, Hoắc Hoài Tín gật đầu, “Rất có khả năng này, cho nên mới đi gọi ma ma quản sự của Tống tiểu thư lại đây.”
Ngụy Ngôn Chi hoảng hốt, “Nhưng... theo như Ngôn Chi được biết, bộ giá y kia chưa bao giờ được lấy ra, sao giờ lại nằm trên tay Tri phủ Đại nhân?”
Hoắc Hoài Tín không trả lời, chỉ nói, “Chờ chút Ngụy công tử sẽ biết.”
Trong lúc mọi người nói chuyện thì đã có người đi gọi ma ma quản sự của Tống Nhu đang nghỉ ở chỗ khác đến đây.
Trên mặt Ngụy Ngôn Chi đều là ngạc nhiên và nghi ngờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa viện, chẳng bao lâu sau có hai phụ nhân mặc áo cánh màu xanh đậm có cổ tay hẹp đi vào. Tối nay động tĩnh ở Đông uyển khá lớn thế nhưng nam nữ không ở cùng một chỗ nên hai vị ma ma không biết gọi bọn họ đến để làm gì. Hai người còn đang thấp thỏm không yên thì vừa mới đi vào trong cửa viện đã nhìn thấy bộ giá y đỏ thẫm trên tay Ngụy Ngôn Chi!
Sắc mặt hai vị ma ma trắng bệch, họ hoảng sợ dừng lại bước chân.
Nhạc Quỳnh cầm giá y lên, “Hoắc huynh xem này, giá y này là người đó mặc lên người, giá y còn mơi tinh nhưng chỉ có chỗ cổ tay bên trái có vết bẩn cùng với sợi vải bị xước ra còn bên tay áo phải không có. Ta đã cho người đến kiểm tra, vết bẩn này là rêu xanh trên mái tường đằng sau Mai viên, nhất định là người đó khi vào trong viện đã không cẩn thận chạm vào. Người đó mặc giá y đi vào cho nên sẽ rất cẩn thận hành động, mà nhất định là hắn quen dùng tay trái nên mới có thể vô tình để lại dấu vết trên cổ tay áo...”
Hoắc Hoài Tín nhìn kỹ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Hầu gia anh minh!”
Câu ca ngợi này Nhạc Quỳnh không dám nhận, khóe môi hơi giật giật cười khổ một cái. Những thứ này không phải công lao của ông, chỉ là ông không muốn Tần Hoan bị cuốn vào rắc rối nên mới không nhắc đến nàng.
Hoắc Hoài Tín hơi suy nghĩ một chút rồi nói, “Chuyện tối nay hơi kỳ quái thế nhưng cũng làm cho án tử có chuyển biến, trong đội ngũ đưa dâu của Tống Quốc công phủ, đội tôi tớ cầm nghi trượng đi theo xe ngựa có ít nhất 20 người, hộ vệ 20 người, ma ma quản sự 8 người, tỳ nữ thiếp thân 6 người, còn có vị Ngụy công tử kia và 2 người hầu bên cạnh. Nếu đúng theo lời Hầu gia nói bộ giá y này là chuẩn bị dự phòng cho Tống tiểu thư, vậy thì hỏi ma ma quản sự của nàng sẽ biết, đồng thời tra xét đám hộ vệ nam bộc từng người từng người một. Như vậy chẳng phải án này sẽ đơn giản rồi?”
Sắc mặt Nhạc Quỳnh nghiêm trang, “Đúng là đạo lý này, có điều Hoắc huynh, nguyên nhân của việc này từ đâu?” Dừng một chút, Nhạc Quỳnh lại mờ mịt nói, “Người đó giả trang thành dáng vẻ đã chết của Tống tiểu thư, không đến tìm ta cũng không đến tìm đám người Giá nhi, tự nhiên lại đến tìm... một hạ nhân trong phủ. Đang yên đang lành vì sao lại đi dọa một người không liên quan làm gì?”
Hoắc Hoài Tín không nghe ra điều gì bất thường, ông đang định lên tiếng thì có một giọng nói sang sảng vang lên.
“Đương nhiên là muốn tất cả người trong phủ đều hoảng sợ. Bên cạnh Hầu gia và Thế tử có tầng tầng lớp lớp thủ vệ nên người đó khó tiếp cận, vì thế mới đi tìm hạ nhân khác để xuống tay, hắn chỉ cần hiện thân để cho người khác nhìn thấy là được rồi.”
Hoắc Ninh đứng bên cạnh, nét mặt trịnh trọng, “Việc này liên quan đến cả hai nhà Tống Quốc công phủ và An Dương Hầu phủ, người này có lẽ là muốn náo loạn làm cho to chuyện, khơi mào tranh chấp giữa Tống Quốc công phủ và An Dương Hầu phủ, hoặc có lẽ là làm cho lòng người hoang mang khiến chúng ta không điều tra được gì. Thế nhưng hạ nhân của Hầu phủ rất thông tuệ, nhớ kỹ được đặc điểm của người này rồi nên điều tra ra không khó.”
Hoắc Ninh nói giọng rất chắc chắn, Hoắc Hoài Tín lại trợn mắt liếc hắn một cái rồi quay sang Nhạc Quỳnh cười chữa thẹn, “Hầu gia thứ lỗi, khuyển tử muốn tham gia phá nán nên tại hạ để cho hắn đi theo rèn luyện.”
Nhạc Quỳnh khẽ cười, không quá để tâm đến, “Hoắc Ninh tuổi trẻ đầy triển vọng mà lại muốn san sẻ cùng huynh, đương nhiên là chuyện tốt. Có điều ý của Hoắc Ninh hình như là đã khẳng định hung thủ ở trong đội ngũ đưa dâu?”
Hoắc Ninh hơi do dự, “Điều... điều này phải điều tra xong mới xác định được, dù sao Tống Nhu là tiểu thư Tống gia, người trong đội đưa dâu bất kể là nô bộc hay thị vệ thì đều rất trung thành và tận tâm với Quốc Công phủ, không có chuyện sẽ làm hại đến Tống tiểu thư.”
Nhạc Quỳnh gật đầu, án này phủ nha đã thụ lý nên dù đi điều tra người thì cũng cần phải có Hoắc Hoài Tín ở đây, “Một khi đã như vậy, giờ ta dẫn Hoắc huynh đến Đông uyển, hiện tại thì tất cả nô bộc liên quan đến đội đưa dâu Tống Quốc công phủ đều ở lại đó. Giá nhi và Thanh nhi đã qua đó kiểm kê số lượng người, cam đoan một người cũng không để sót.”
Sắc mặt Hoắc Hoài Tín hơi dao động, “Được! Nếu như tìm thấy người này, mặc dù không phải hung thủ thì cũng có thể tra ra manh mối quan trọng, như vậy vụ án sẽ đơn giản hơn rồi, không như hiện tại, không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Người chết là tiểu thư nhà Tống Quốc công phủ, lại liên lụy đến An Dương Hầu phủ. Hoắc Hoài Tín biết án này nếu như ông làm tốt thì cũng chưa chắc đã là một công lớn, thế nhưng làm không tốt thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn!
Vụ án đã bắt đầu được 3 ngày mà ông vẫn không tìm được manh mối nào dù là nhỏ nhất, đang lúc ông trằn trọc lo lắng không ngủ được thì Hầu phủ lại xảy ra chuyện, đây đúng thật là manh mối tự dâng đến cửa! Hoắc Hoài Tín khẳng định, vụ án này không qua mấy ngày nữa sẽ được phá!
Hoắc Hoài Tín mặt mày hớn hở đi theo Nhạc Quỳnh đến Đông uyển. Toàn bộ Đông uyển đều sáng rực ánh đèn, tất cả nam bộc Tống phủ và hộ vệ đều được tập trung lại một chỗ. Lúc Hoắc Hoài Tín đến, Ngụy Ngôn Chi vẻ mặt mơ hồ đang đứng nói chuyện với Nhạc Thanh.
“Ngôn Chi huynh, không phải không muốn nói cho huynh thực tình, là phải đợi Tri phủ Đại nhân...”
Nhạc Thanh nói xong lướt mắt nhìn qua, “A, Tri phủ Đại nhân đến rồi.”
Ngụy Ngôn Chi là lần đầu tiên gặp Hoắc Hoài Tín, hắn bước lên trước nói, “Tri phủ Đại nhân, đúng là án mạng của Tiểu Nhu có manh mối?”
Lần này Ngụy Ngôn Chi chính là thủ lĩnh của đội rước dâu, coi như đại diện cho Tống Quốc công phủ nên Hoắc Hoài Tín không dám thất lễ. Nhưng ông quả thật cũng không biết phải nói ra manh mối gì nên đành phải trấn an, “Ngụy công tử đừng gấp, đêm nay ta đến chính vì vụ án này. Đêm hôm án mạng xảy ra ta đã hỏi qua chư vị rồi, hiện giờ có chút biến cố nên một số việc phải hỏi lại thêm lần nữa.”
Ngụy Ngôn Chi tràn đấy thất vọng, “Tiểu Nhu nàng có tốt không?”
Câu hỏi này khiến cho Hoắc Hoài Tín lạnh toát sống lưng. Tống Nhu đã chết, tình trạng cũng thê thảm như vậy, thi thể để ở nghĩa trang nhiều ngày nên sớm đã không nhìn nổi rồi, làm gì có cái gì tốt hay không tốt nữa? Hoắc Hoài Tín cười khổ, “Tốt, tất cả đều tốt, thi thể vẫn trong hương đường mà hôm đó công tử sắp xếp trong nghĩa trang, mấy hôm nay không ngừng hương khói. Ngụy công tử xin nén bi thương.”
Ngụy Ngôn Chi cắn răng, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, “Vẫn xin Tri phủ Đại nhân chú trọng, nhanh chóng phá vụ án này tìm ra hung thủ sát hại Tiểu Nhu mới được. Suốt hai đêm nay ta đều mơ thấy Tiểu Nhu, nàng dưới cửu tuyền không yên lòng. Nàng đã đơn độc một mình gả đến Cẩm Châu phủ, hiện tại lại nằm trơ trọi trong nghĩa trang, hương tan ngọc nát, ngay cả làm pháp sự cho nàng cũng không được vẹn toàn, thật sự...”
Hoắc Tri phủ cảm thấy áp lực khá lớn, trước mắt chỉ là một Ngụy Ngôn Chi, đợi mấy ngày nữa người của Tống Quốc công phủ chính thức đến đây, có lẽ sẽ kề đao lên cổ ép ông phá án rồi, “Đó là đương nhiên, tại hạ điều tra suốt ngày suốt đêm không dám xem thường. Ngụy công tử cũng biết quy củ xử án của nha môn, khi chưa điều tra rõ vụ án thì nạn nhân chỉ có thể đặt ở nghĩa trang, trong nghĩa trang đã có người trông coi, như vậy mới thuận tiện phá án.”
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, suy sụp lùi lại một bước, “Đại nhân muốn hỏi điều gì cứ hỏi đi, chúng ta đương nhiên sẽ toàn lực phối hợp không dám giấu diếm.”
Hoắc Hoài Tín rất hài lòng với Ngụy Ngôn Chi, sau đó ông căn dặn mấy nha sai đi phía sau, “Các ngươi chia làm 2 tổ, đơn độc thẩm vấn từng người một, người nào hỏi xong thì trực tiếp đưa ra khỏi viện, không được để tiếp xúc với những người chưa được hỏi.”
Hoắc Hoài Tín đã làm quan nhiều năm nên xử lý mọi việc rất mạch lạc quy củ, sau khi ông dặn dò xong, đám nha sai cũng bắt đầu hành động. Hai gian nhà trống trong Đông uyên được trưng dụng, tất cả nam nhân trong đội đưa dâu đều chờ ở bên ngoài sau đó từng người từng người được gọi vào bên trong thẩm vấn.
Hoắc Hoài Tín quay người lại nói, “Đi tìm ma ma quản sự của Tống tiểu thư, hỏi xem có nhận ra bộ giá y này hay không.”
Giá y hiện tại đã nằm trên tay một nha sai, lời này nói xong thì Ngụy Ngôn Chi nhìn về phía nha sai kia, đôi mắt ngay lập tức run lên.
Ngụy Ngôn Chi tiến lên một bước, “Chờ chút, giá y này là từ đâu mà có?”
Hoắc Hoài Tín chau mày không trả lời, “Ngụy Ngôn Chi biết?”
Ngụy Ngôn Chi không kiêng dè gì mà tiến lên, lật giá y lên xem xét, hai tròng mắt lập tức trợn tròn, “Biết! Sao lại không biết được chứ! Đây là thợ thủ công của Cẩm Tú phường kinh thành làm ra, toàn bộ hình thêu phía trên đều là dùng chỉ kim tuyến, bên trên lớp hoa văn lựu bách tử được khảm bằng ngọc vụn, nâng giá trị bộ giá y này lên hàng vạn kim. Trên đường đưa dâu bọn ta và Tiểu Nhu đều sớm chiều tiếp xúc với nhau, ai cũng có thể nhận ra giá y này của Tiểu Nhu!”
Nói xong sắc mặt Ngụy Ngôn Chi liền nặng nề, “Tri phủ Đại nhân mang giá y của Tiểu Nhu đi?”
Hoắc Hoài Tín không nhịn được mà run rẩy khóe môi, thi thể Tống Nhu còn nằm ở nghĩa trang. Do thân phận của nàng không giống người thường nên thi thể được đặt trong hương đường mà Ngụy Ngôn Chi dựng lên ngay đêm hôm đó, không chỉ như vậy Ngụy Ngôn Chi còn nói người của Tống Quốc công phủ chưa đến thì tạm thời không được di chuyển thi thể của Tống Nhu. Hoắc Hoài Tín muốn lột y phục Tống Nhu ra?? Có trời mới biết nữ thi không đầu toàn thân mặc giá y nằm trong nghĩa trang có bao nhiêu đáng sợ!
“Đương nhiên không phải, đây không phải bộ giá y mặc trên người Tống tiểu thư!”
Ngụy Ngôn Chi phút chốc thất thần, sau đó không thể tin nói, “Chẳng lẽ... là bộ dự phòng kia của Tiểu Nhu?”
Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh liếc nhau, Hoắc Hoài Tín gật đầu, “Rất có khả năng này, cho nên mới đi gọi ma ma quản sự của Tống tiểu thư lại đây.”
Ngụy Ngôn Chi hoảng hốt, “Nhưng... theo như Ngôn Chi được biết, bộ giá y kia chưa bao giờ được lấy ra, sao giờ lại nằm trên tay Tri phủ Đại nhân?”
Hoắc Hoài Tín không trả lời, chỉ nói, “Chờ chút Ngụy công tử sẽ biết.”
Trong lúc mọi người nói chuyện thì đã có người đi gọi ma ma quản sự của Tống Nhu đang nghỉ ở chỗ khác đến đây.
Trên mặt Ngụy Ngôn Chi đều là ngạc nhiên và nghi ngờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa viện, chẳng bao lâu sau có hai phụ nhân mặc áo cánh màu xanh đậm có cổ tay hẹp đi vào. Tối nay động tĩnh ở Đông uyển khá lớn thế nhưng nam nữ không ở cùng một chỗ nên hai vị ma ma không biết gọi bọn họ đến để làm gì. Hai người còn đang thấp thỏm không yên thì vừa mới đi vào trong cửa viện đã nhìn thấy bộ giá y đỏ thẫm trên tay Ngụy Ngôn Chi!
Sắc mặt hai vị ma ma trắng bệch, họ hoảng sợ dừng lại bước chân.
/58
|