Xe ngựa chạy như bay, Nhạc Ngưng ngồi im lặng trong xe ngựa, không hề giống mấy cô nương trẻ tuổi hoạt bát hay nói chuyện.
Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng, tự nhiên nghĩ đến án mạng đêm qua ở An Dương Hầu phủ. Mặc dù hiện tại người chủ thẩm án mạng đã không phải là phụ thân, nhưng Tần Hoan vẫn quan tâm đến theo thói quen, "Thái trưởng Công chúa là do chuyện đêm qua nên mới bị kinh hãi?"
Nhạc Ngưng gật đầu, "Tổ mẫu cả đời gặp qua không ít sóng gió, nhưng đêm qua..."
Nhạc Ngưng hơi ngừng lại, nhìn về phía Tần Hoan, thiếu nữ quý tộc bình thường ngay cả nhìn một con gà bị giết cũng sợ hãi, càng đừng nói nhìn thấy rõ ràng một người bị chặt mất đầu, lại còn là mặc giá y đỏ ngồi trong kiệu hoa quỷ dị đáng sợ.
Nhạc Ngưng vốn tưởng rằng nói đến đây Tần Hoan nhất định sẽ sợ hãi, nhưng sau khi nhìn sang chỉ thấy Tần Hoan cứ thế ung dung lãnh đạm, đôi mắt kia giống như một ngôi sao lạc vào trong dòng suối mát, thản nhiên như không.
Nhạc Ngưng nhăn mày, vừa mới chứng kiến nàng bị Tần Sương bắt nạt mà không nói câu nào, cảm giác nàng rất nhu nhược nhát gan, đến bây giờ mới biết hóa ra mình nhìn lầm rồi, nhìn Tần Hoan mỹ mạo dịu dàng thế nhưng lại rất có dũng khí.
"Tình hình đêm qua là một, hai là do tổ mẫu vốn kỳ vọng quá cao vào việc hôn sự này, cũng hy vọng Đại ca từ đó thành gia lập nghiệp hạnh phúc mỹ mãn. Thế nhưng chuyện hôm qua xảy ra, chuyện hôn sự này hủy thì không nói, An Dương Hầu phủ lại có một án mạng."
Tần Hoan suy nghĩ sâu xa, "Tân nương là tiểu thư nhà Tống Quốc công phủ, lại liên lụy đến An Dương Hầu phủ, đương nhiên là không đơn giản. Đã qua một đêm rồi, án tử đã có manh mối chưa?"
Nhạc Ngưng nhướn mày, những tiểu nương tử ở trong thành Cẩm Châu này nói về lễ nghi, khí chất đều không có mấy người nổi bật, học thức cùng kiến thức lại càng hạn hẹp trong khuôn viên nội trạch, Tần Hoan khí chất cao quý, lễ nghi đầy đủ đã là rất phi phàm rồi, vậy mà lại còn hỏi vụ án?
Nhạc Ngưng nghĩ nghĩ, lời đồn nói rằng vị Cửu tiểu thư này vì công tử nhà Hoắc Tri phủ nên mới nhảy xuống hồ, là một kẻ bị trói buộc trong hậu trạch không ra cổng trước không bước cổng bên, một tiểu cô nương nhát gan hèn kém chỉ biết nữ nhi tình trường vậy mà lại chủ động quan tâm đến vụ án?
"Vẫn chưa có, đã giao cho Hoắc Tri phủ rồi."
Nhạc Ngưng đáp một câu đơn giản, nàng muốn xem xem Tần Hoan còn có thể nói cái gì.
Tần Hoan gật gật đầu rồi im lặng không nhiều lời nữa.
Nhạc Ngưng hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến Tần Hoan mới chỉ có 16 tuổi lại có tâm địa thiện lương, y thuật tỉ mỉ thì liền bình thường trở lại.
Xe ngựa đi theo con phố dài trong thành Cẩm Châu, tuy là xe ngựa của An Dương Hầu phủ nhưng màn che xung quanh lại không hề khoa trương.
Từ nhỏ Nhạc Ngưng đã tập võ, tính tình đương nhiên trầm ổn trấn định, mặc dù dọc đường bên ngoài xe ngựa phồn hoa đông đúc người người qua lại như mắc cửi nhưng nàng không hề nhìn ngang nhìn dọc cũng không vén rèm lên nhìn, nhưng ngay cả Tần Hoan cũng ngồi im bất động lại khiến nàng hơi kinh ngạc.
Mặc dù Nhạc Ngưng cảm kích Tần Hoan cứu Thái trưởng Công chúa, nhưng nghe xong hoàn cảnh của nàng trong Tần phủ, lại biết được nàng vì công tử Tri phủ nhảy hồ liền cảm thấy mệnh nàng quá mức trắc trở, lại quá mức nhát gan nhu nhược, cho nên trong lòng Nhạc Ngưng chỉ thấy cảm kích và thông cảm cho Tần Hoan chứ không hề yêu thích. Nhưng hành trình ngày hôm nay lại khiến cho Nhạc Ngưng có thêm một nhận thức mới về Tần Hoan, mặc dù trên mặt nàng không biểu hiện ra nhưng trong lòng cũng hơi hơi thích tính cách của Tần Hoan.
Tuy là bên trong xe ngựa im lặng nhưng giữa Tần Hoan và Nhạc Ngưng lại có một loại ăn ý ngầm. Xe ngựa chạy nhanh, chạy băng qua con phố dài 10 dặm trong thành Cẩm Châu, đi hết gần nửa canh giờ mới đến cửa Hầu phủ.
Mới vừa xuống xe ngựa liền gặp Lục Tụ vẻ mặt lo lắng đứng chờ ngoài cửa phủ...
"Cửu tiểu thư! Cuối cùng người cũng đến rồi, người mau mau đi xem đi, lão phu nhân sau khi nôn mửa đã té xỉu rồi!"
Tần Hoan nhướn mày, Nhạc Ngưng sa sầm, "Sao lại như thế? Lúc ta ra ngoài tổ mẫu rõ ràng còn có thể ăn cơm nói chuyện..."
Đáy mắt Lục Tụ lóe lên, "Quận chúa, trước tiên cứ đi xem lão phu nhân quan trọng hơn, việc này để chút nữa lại bẩm báo lại với người!"
Đương nhiên Nhạc Ngưng biết đạo lý này, lôi xềnh xệch Tần Hoan vào trong phủ rồi đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa. Đêm qua xảy ra chuyện, tất cả đồ trang trí hôn lễ trong An Dương Hầu phủ đều đã dỡ bỏ, chỉ còn lại trong góc sân chất một đống lớn lụa đỏ đèn hỉ, Tần Hoan đảo mắt nhìn từng cái, trong lòng dần dần trầm xuống. Ngay lúc nàng vừa mới bước vào cửa viện của Thái trưởng Công chúa liền gặp Giang thị đỏ mắt chạy từ trong ra.
Vừa nhìn thấy Tần Hoan, đáy mắt Giang thị sáng lên, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng!
"Hoan nhi, con đến rồi, mau đến xem đi, mẫu thân không ổn rồi..."
"Phu nhân đừng vội, mau dẫn con đến gặp Thái trưởng Công chúa!"
Tần Hoan nhíu mày, trong lòng đã chắc chắn bệnh tình của Thái trưởng Công chúa không tốt rồi.
Nàng đi theo Giang thị vào trong, mới vừa đi đến cửa đã thấy trong phòng đứng đầy người, An Dương Hầu Nhạc Quỳnh cùng Nhạc Giá đều đã ở đây, chỉ không thấy Nhị thiếu gia Nhạc Thanh. Nhạc Quỳnh vừa thấy nàng tới liền vội vàng chạy lại đón, "Cửu cô nương, mẫu thân ta bà ấy..."
Tần Hoan liếc mắt nhìn về phía Thái trưởng Công chúa nằm trên giường, nàng không có thời gian nói chuyện phiếm với người nhà Nhạc phủ, nàng giơ tay lên ngắt lời Nhạc Quỳnh, "Hầu gia bình tĩnh một chút, để dân nữ xem đã..."
Mặc dù Tần Hoan bước đi rất nhanh nhưng thần sắc lại cực kỳ trấn định, lúc nàng đến gần giường, hốc mắt hơi co rụt lại.
Thái trưởng Công chúa vẫn mặc nguyên y phục bên ngoài, nhưng hai tròng mắt bà mở to, toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh đen môi tím tái, hô hấp mảnh như tơ. Tần Hoan nghiêng người, nắm lấy hai gò má Thái trưởng Công chúa, thấy cánh môi Thái trưởng Công chúa hơi mở, thoáng lộ ra hàm răng vàng vọt của bà. Tần Hoan hơi dùng lực, mơ hồ có thể nhìn thấy được trong miệng có bọt mật đục ngầu hiện lên, nàng cau mày, tay sờ xuống ngực và bụng Thái trưởng Công chúa, chỉ thấy ngực bụng bà căng trướng lên, ấn cũng thấy mềm nhũn...
Tay Tần Hoan ngừng lại, trên thái dương có một tầng mồ hôi mỏng.
"Cửu cô nương, sao rồi? Có thể cứu không?"
Tình trạng này của Thái trưởng Công chúa, nếu như một người không biết y thuật nhìn đến cũng đều hiểu rằng đã là khá nguy kịch, huống chi người Nhạc gia từ lâu đã biết bệnh tình của Thái trưởng Công chúa.
Tần Hoan đứng thẳng lên, từ lúc bước vào đến nay lần đầu tiên nét mặt trở nên trầm trọng.
"Ngũ tạng Thái trưởng Công chúa đều đã bị tổn hại, khó có thể kéo dài."
Tần Hoan nói xong, nước mắt Giang thị chảy như thác đổ, "Hầu gia, thế này làm sao tốt được..."
Hôm qua An Dương Hầu phủ mới xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy, hôm nay Thái trưởng Công chúa lại sắp qua đời?
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi cắn răng nói, "Có điều, Tần Hoan có thể cố gắng thử một lần."
Tần Hoan nói xong, Giang thị và Nhạc Quỳnh đều bình tĩnh nhìn nàng, Nhạc Quỳnh nói, "Cửu cô nương, nếu như con có thể cứu được tính mạng mẫu thân thì bất kể con yêu cầu điều gì, bản hầu cũng sẽ đồng ý với con..."
Trong khoảng khắc Tần Hoan đã quyết định được phương pháp trị bệnh, nàng không vì lời nói của Nhạc Quỳnh mà cảm động, mà cứ thế quay sang cởi cúc áo của Thái trưởng Công chúa ra, "Mời Hầu gia và Thế tử ra ngoài trước, con cần một ít dược liệu, xin phu nhân và Quận chúa hỗ trợ chuẩn bị!"
Dừng một chút, Tần Hoan lại nói, "Lại chuẩn bị thêm một thanh đoản đao mỏng mà sắc!"
Thời khắc quan trọng, những lời này đều là mệnh lệnh liên quan đến sinh tử của Thái trưởng Công chúa nên đám người Nhạc Quỳnh không dám khinh thường, nhưng khắp An Dương Hầu phủ có cũng chỉ là đao thương kiếm kích, phải đi đâu tìm được thanh đoản đao mỏng mà sắc bén đây?
Nhạc Quỳnh đau lòng tiến lên, "Cửu cô nương, chỉ sợ trong phủ không có loại đoản đao này như con yêu cầu, hiện tại lập tức đi vào phường thủ công trong thành tìm một thanh có lẽ kịp..."
Tần Hoan chau mày, "Chỉ sợ không kịp..."
"Dùng dao của ta!"
Tần Hoan chưa kịp nói hết, một giọng nam tử vang lên.
Mọi người bên trong đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại thấy chính là Yến Trì đang đi nhanh đến, hắn rút ra một thanh dao găm treo bên hông rồi tiến lên trịnh trọng đưa đến cho Tần Hoan.
Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng, tự nhiên nghĩ đến án mạng đêm qua ở An Dương Hầu phủ. Mặc dù hiện tại người chủ thẩm án mạng đã không phải là phụ thân, nhưng Tần Hoan vẫn quan tâm đến theo thói quen, "Thái trưởng Công chúa là do chuyện đêm qua nên mới bị kinh hãi?"
Nhạc Ngưng gật đầu, "Tổ mẫu cả đời gặp qua không ít sóng gió, nhưng đêm qua..."
Nhạc Ngưng hơi ngừng lại, nhìn về phía Tần Hoan, thiếu nữ quý tộc bình thường ngay cả nhìn một con gà bị giết cũng sợ hãi, càng đừng nói nhìn thấy rõ ràng một người bị chặt mất đầu, lại còn là mặc giá y đỏ ngồi trong kiệu hoa quỷ dị đáng sợ.
Nhạc Ngưng vốn tưởng rằng nói đến đây Tần Hoan nhất định sẽ sợ hãi, nhưng sau khi nhìn sang chỉ thấy Tần Hoan cứ thế ung dung lãnh đạm, đôi mắt kia giống như một ngôi sao lạc vào trong dòng suối mát, thản nhiên như không.
Nhạc Ngưng nhăn mày, vừa mới chứng kiến nàng bị Tần Sương bắt nạt mà không nói câu nào, cảm giác nàng rất nhu nhược nhát gan, đến bây giờ mới biết hóa ra mình nhìn lầm rồi, nhìn Tần Hoan mỹ mạo dịu dàng thế nhưng lại rất có dũng khí.
"Tình hình đêm qua là một, hai là do tổ mẫu vốn kỳ vọng quá cao vào việc hôn sự này, cũng hy vọng Đại ca từ đó thành gia lập nghiệp hạnh phúc mỹ mãn. Thế nhưng chuyện hôm qua xảy ra, chuyện hôn sự này hủy thì không nói, An Dương Hầu phủ lại có một án mạng."
Tần Hoan suy nghĩ sâu xa, "Tân nương là tiểu thư nhà Tống Quốc công phủ, lại liên lụy đến An Dương Hầu phủ, đương nhiên là không đơn giản. Đã qua một đêm rồi, án tử đã có manh mối chưa?"
Nhạc Ngưng nhướn mày, những tiểu nương tử ở trong thành Cẩm Châu này nói về lễ nghi, khí chất đều không có mấy người nổi bật, học thức cùng kiến thức lại càng hạn hẹp trong khuôn viên nội trạch, Tần Hoan khí chất cao quý, lễ nghi đầy đủ đã là rất phi phàm rồi, vậy mà lại còn hỏi vụ án?
Nhạc Ngưng nghĩ nghĩ, lời đồn nói rằng vị Cửu tiểu thư này vì công tử nhà Hoắc Tri phủ nên mới nhảy xuống hồ, là một kẻ bị trói buộc trong hậu trạch không ra cổng trước không bước cổng bên, một tiểu cô nương nhát gan hèn kém chỉ biết nữ nhi tình trường vậy mà lại chủ động quan tâm đến vụ án?
"Vẫn chưa có, đã giao cho Hoắc Tri phủ rồi."
Nhạc Ngưng đáp một câu đơn giản, nàng muốn xem xem Tần Hoan còn có thể nói cái gì.
Tần Hoan gật gật đầu rồi im lặng không nhiều lời nữa.
Nhạc Ngưng hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến Tần Hoan mới chỉ có 16 tuổi lại có tâm địa thiện lương, y thuật tỉ mỉ thì liền bình thường trở lại.
Xe ngựa đi theo con phố dài trong thành Cẩm Châu, tuy là xe ngựa của An Dương Hầu phủ nhưng màn che xung quanh lại không hề khoa trương.
Từ nhỏ Nhạc Ngưng đã tập võ, tính tình đương nhiên trầm ổn trấn định, mặc dù dọc đường bên ngoài xe ngựa phồn hoa đông đúc người người qua lại như mắc cửi nhưng nàng không hề nhìn ngang nhìn dọc cũng không vén rèm lên nhìn, nhưng ngay cả Tần Hoan cũng ngồi im bất động lại khiến nàng hơi kinh ngạc.
Mặc dù Nhạc Ngưng cảm kích Tần Hoan cứu Thái trưởng Công chúa, nhưng nghe xong hoàn cảnh của nàng trong Tần phủ, lại biết được nàng vì công tử Tri phủ nhảy hồ liền cảm thấy mệnh nàng quá mức trắc trở, lại quá mức nhát gan nhu nhược, cho nên trong lòng Nhạc Ngưng chỉ thấy cảm kích và thông cảm cho Tần Hoan chứ không hề yêu thích. Nhưng hành trình ngày hôm nay lại khiến cho Nhạc Ngưng có thêm một nhận thức mới về Tần Hoan, mặc dù trên mặt nàng không biểu hiện ra nhưng trong lòng cũng hơi hơi thích tính cách của Tần Hoan.
Tuy là bên trong xe ngựa im lặng nhưng giữa Tần Hoan và Nhạc Ngưng lại có một loại ăn ý ngầm. Xe ngựa chạy nhanh, chạy băng qua con phố dài 10 dặm trong thành Cẩm Châu, đi hết gần nửa canh giờ mới đến cửa Hầu phủ.
Mới vừa xuống xe ngựa liền gặp Lục Tụ vẻ mặt lo lắng đứng chờ ngoài cửa phủ...
"Cửu tiểu thư! Cuối cùng người cũng đến rồi, người mau mau đi xem đi, lão phu nhân sau khi nôn mửa đã té xỉu rồi!"
Tần Hoan nhướn mày, Nhạc Ngưng sa sầm, "Sao lại như thế? Lúc ta ra ngoài tổ mẫu rõ ràng còn có thể ăn cơm nói chuyện..."
Đáy mắt Lục Tụ lóe lên, "Quận chúa, trước tiên cứ đi xem lão phu nhân quan trọng hơn, việc này để chút nữa lại bẩm báo lại với người!"
Đương nhiên Nhạc Ngưng biết đạo lý này, lôi xềnh xệch Tần Hoan vào trong phủ rồi đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa. Đêm qua xảy ra chuyện, tất cả đồ trang trí hôn lễ trong An Dương Hầu phủ đều đã dỡ bỏ, chỉ còn lại trong góc sân chất một đống lớn lụa đỏ đèn hỉ, Tần Hoan đảo mắt nhìn từng cái, trong lòng dần dần trầm xuống. Ngay lúc nàng vừa mới bước vào cửa viện của Thái trưởng Công chúa liền gặp Giang thị đỏ mắt chạy từ trong ra.
Vừa nhìn thấy Tần Hoan, đáy mắt Giang thị sáng lên, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng!
"Hoan nhi, con đến rồi, mau đến xem đi, mẫu thân không ổn rồi..."
"Phu nhân đừng vội, mau dẫn con đến gặp Thái trưởng Công chúa!"
Tần Hoan nhíu mày, trong lòng đã chắc chắn bệnh tình của Thái trưởng Công chúa không tốt rồi.
Nàng đi theo Giang thị vào trong, mới vừa đi đến cửa đã thấy trong phòng đứng đầy người, An Dương Hầu Nhạc Quỳnh cùng Nhạc Giá đều đã ở đây, chỉ không thấy Nhị thiếu gia Nhạc Thanh. Nhạc Quỳnh vừa thấy nàng tới liền vội vàng chạy lại đón, "Cửu cô nương, mẫu thân ta bà ấy..."
Tần Hoan liếc mắt nhìn về phía Thái trưởng Công chúa nằm trên giường, nàng không có thời gian nói chuyện phiếm với người nhà Nhạc phủ, nàng giơ tay lên ngắt lời Nhạc Quỳnh, "Hầu gia bình tĩnh một chút, để dân nữ xem đã..."
Mặc dù Tần Hoan bước đi rất nhanh nhưng thần sắc lại cực kỳ trấn định, lúc nàng đến gần giường, hốc mắt hơi co rụt lại.
Thái trưởng Công chúa vẫn mặc nguyên y phục bên ngoài, nhưng hai tròng mắt bà mở to, toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh đen môi tím tái, hô hấp mảnh như tơ. Tần Hoan nghiêng người, nắm lấy hai gò má Thái trưởng Công chúa, thấy cánh môi Thái trưởng Công chúa hơi mở, thoáng lộ ra hàm răng vàng vọt của bà. Tần Hoan hơi dùng lực, mơ hồ có thể nhìn thấy được trong miệng có bọt mật đục ngầu hiện lên, nàng cau mày, tay sờ xuống ngực và bụng Thái trưởng Công chúa, chỉ thấy ngực bụng bà căng trướng lên, ấn cũng thấy mềm nhũn...
Tay Tần Hoan ngừng lại, trên thái dương có một tầng mồ hôi mỏng.
"Cửu cô nương, sao rồi? Có thể cứu không?"
Tình trạng này của Thái trưởng Công chúa, nếu như một người không biết y thuật nhìn đến cũng đều hiểu rằng đã là khá nguy kịch, huống chi người Nhạc gia từ lâu đã biết bệnh tình của Thái trưởng Công chúa.
Tần Hoan đứng thẳng lên, từ lúc bước vào đến nay lần đầu tiên nét mặt trở nên trầm trọng.
"Ngũ tạng Thái trưởng Công chúa đều đã bị tổn hại, khó có thể kéo dài."
Tần Hoan nói xong, nước mắt Giang thị chảy như thác đổ, "Hầu gia, thế này làm sao tốt được..."
Hôm qua An Dương Hầu phủ mới xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy, hôm nay Thái trưởng Công chúa lại sắp qua đời?
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi cắn răng nói, "Có điều, Tần Hoan có thể cố gắng thử một lần."
Tần Hoan nói xong, Giang thị và Nhạc Quỳnh đều bình tĩnh nhìn nàng, Nhạc Quỳnh nói, "Cửu cô nương, nếu như con có thể cứu được tính mạng mẫu thân thì bất kể con yêu cầu điều gì, bản hầu cũng sẽ đồng ý với con..."
Trong khoảng khắc Tần Hoan đã quyết định được phương pháp trị bệnh, nàng không vì lời nói của Nhạc Quỳnh mà cảm động, mà cứ thế quay sang cởi cúc áo của Thái trưởng Công chúa ra, "Mời Hầu gia và Thế tử ra ngoài trước, con cần một ít dược liệu, xin phu nhân và Quận chúa hỗ trợ chuẩn bị!"
Dừng một chút, Tần Hoan lại nói, "Lại chuẩn bị thêm một thanh đoản đao mỏng mà sắc!"
Thời khắc quan trọng, những lời này đều là mệnh lệnh liên quan đến sinh tử của Thái trưởng Công chúa nên đám người Nhạc Quỳnh không dám khinh thường, nhưng khắp An Dương Hầu phủ có cũng chỉ là đao thương kiếm kích, phải đi đâu tìm được thanh đoản đao mỏng mà sắc bén đây?
Nhạc Quỳnh đau lòng tiến lên, "Cửu cô nương, chỉ sợ trong phủ không có loại đoản đao này như con yêu cầu, hiện tại lập tức đi vào phường thủ công trong thành tìm một thanh có lẽ kịp..."
Tần Hoan chau mày, "Chỉ sợ không kịp..."
"Dùng dao của ta!"
Tần Hoan chưa kịp nói hết, một giọng nam tử vang lên.
Mọi người bên trong đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại thấy chính là Yến Trì đang đi nhanh đến, hắn rút ra một thanh dao găm treo bên hông rồi tiến lên trịnh trọng đưa đến cho Tần Hoan.
/58
|