"Mẫu thân, đã gầ nửa canh giờ rồi, sao còn chưa đi ra?"
"Phải đó, tổ mẫu, sao không nghe thấy một chút tiếng động nào?"
Lâm thị và Tần Sâm đứng ở ngay cửa vào nội thất, luôn luôn nhìn vào bên trong thăm dò. Tưởng thị lại ngồi nghiêm trang, tay nắm chặt Phật châu, Tần Sương tiến lên phía trước nói, "Hay là để Đại ca vào xem sao?"
Tần Sâm nghe thế cũng định đi vào nhưng Tưởng thị lại lắc đầu, "Mặc Thư ở bên trong, cứ chờ đi."
Mặc Thư là tỳ nữ thiếp thân của Diêu Tâm Lan, Tần Hoan chỉ giữ mình nàng ta lại.
Lâm thị thở dài, khóe mắt vẫn ửng hồng, "Cho đến bây giờ cũng chỉ còn biết tin vào Hoan nhi thôi." Nói xong trừng mắt về phía Tần Sâm, "Sâm nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải có cái gì ngoài ý muốn không?"
Tần Sâm vội lắc đầu, "Trên đường quay về Tâm Lan hơi buồn bực, nhưng con hỏi nàng cũng không nói gì, con đoán là do chuyện trong nhà nên không tiện hỏi nhiều. Sau đó con thấy trời không còn sớm nữa nên nói xa phu đi nhanh một chút, có khi là, là do đường xá xóc nảy quá mức..."
Tần Sâm nói xong ôm đầu đau khổ, giọng cũng nức nở, "Con không ngờ đến sẽ nghiêm trọng như vậy..."
Lâm thị vội vàng đi qua vỗ vỗ vai hắn, "Được rồi được rồi, Tâm Lân nhất định sẽ ổn thôi."
Lời này của Lâm thị chỉ là an ủi, ngay cả chính bà cũng không dám chắc Tần Hoan có thể cứu Diêu Tâm Lan hay không, nhưng trước mắt Hoàng thần y còn chưa đến, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng mọi người chỉ còn mỗi cách đặt hy vọng vào Tần Hoan.
"Tần Hoan... Tần Hoan nó có thể không, mặc dù nó đã cứu Thái trưởng Công chúa nhưng Thái trưởng Công chúa là bị bệnh gì? Đại tẩu đây là một người hai mạng, nếu Tần Hoan thất thủ, nếu..."
Tần Tương thì thào xong, khóe mắt ứng đỏ nhưng lại phảng phất có chút cáu giận.
Diêu Tâm Lan gặp chuyện không may cũng không liên quan gì đến Tần Hoan, thế nhưng nếu Tần Hoan không cứu được Diêu Tâm Lan thì toàn bộ Tần phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Hoan!
"Lão phu nhân, phu nhân, thiếu gia, mọi người có thể vào trong rồi."
Tần Tương vừa mới nghĩ đến đây thì Mặc Thư kích động nói to.
Tưởng thị đứng dậy, vội vàng đi vào trong. Lâm thị và Tần Sâm mỗi người đỡ ở một bên, mọi người rất nhanh đã vào đến nội thất, vừa mới vào cửa đã thấy Tần Hoan đứng ở cuối giường thu dọn ngân châm. Còn Diêu Tâm Lan nằm trên giường nhắm chặt mắt giống như đã tắt thở.
"Đại tẩu! Đại tẩu làm sao vậy?!"
Tần Tương trợn mắt nhìn Tần Hoan sau đó quát to, Mặc Thư vội vàng đáp lời, "Ngũ tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư đã ngủ rồi, vừa rồi tiểu thư còn nói mấy câu, ngay cả máu cũng ngừng chảy rồi..."
Tần Sương sửng sốt, Lâm thị nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt quá rồi!"
Nói xong lại nhìn sang Diêu Tâm Lan, phát hiện ra khuôn mặt tái mét của nàng ban nãy giờ đã hơi hồng hào trở lại, mồ hôi lạnh cũng đã không còn nữa.
Tưởng thị đến bên giường, nhìn Diêu Tâm Lan sau đó lại nhìn Tần Hoan, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tần Sâm đến gần vuốt ve trán Diêu Tâm Lan, thấy hô hấp nàng ổn định lại mới buông lỏng trái tim rồi sau đó đứng dậy nhìn Tần Hoan, "Cửu muội muội, thật sự không ngờ được ngươi lại tinh thông y thuật, tính mạng của Tâm Lan và hài nhi cũng may mà có ngươi, trước kia..."
"Trước mắt nàng vẫn chưa hoàn toàn chuyển nguy thành an, ta nói đơn thuốc, ngươi ghi lại..."
Tần Hoan cất ngân châm cẩn thận, không muốn hàn huyên vô nghĩa cùng với bọn họ, nếu nàng đã lựa chọn ra tay cứu Diêu Tâm Lan thì mạng của Diêu Tâm Lan mới là quan trọng hơn tất cả, "Hạnh nhân, cam thảo, mỗi loại 1 tiền..." (Tiền là đơn vị đo lường thuốc đông y, 1 tiền = 3,125 gram)
Nghe nàng đọc đơn thuốc, không ai dám sơ suất, Tần Sâm vội vàng đi lấy giấy bút.
"Mạch môn 2 tiền, thôi chanh trắng 3 tiền, chung nhũ, gừng khô mỗi loại 3 tiền, ngũ vị tử 2 tiền, ngạnh mễ 3 tiền, thủy cúc 1 tiền, cắt nhỏ ra đun lên, ba bát sắc thành một bát, uống làm 4 lần, ngày 3 lần còn đêm 1 lần."
Tần Hoan nói chậm rãi rành mạch, sau đó nhìn Tần Sâm, "Đã ghi lại hết chưa?"
Tần Sâm mua bút như bay, vội vàng gật đầu, "Đã ghi, đều đã ghi lại rồi."
Tần Hoan cất ngân châm để sang bên cạnh rồi phất phất tay áo, "Uống thuốc theo đơn này 2 ngày, nếu như sau đó có chuyển biến tốt thì xem như đã cứu được hài tử, còn nếu không thì lại phải tiếp tục châm cứu."
Nói xong hết Tần Hoan hơi ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng nhìn nàng đều rất phức tạp, làm nàng cảm thấy sự xuất hiện của mình ở đây hơi đường đột. Vì thế Tần Hoan nói chậm lại, "Thời gian không còn sớm nữa, ta đi về trước."
Nàng nói xong thì đi luôn, đám người Tưởng thị nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng cho đến khi đi khuất hẳn tầm mắt, ai cũng không nói câu nào.
"Mặc Thư, vừa rồi nó đã làm gì?"
Tần Hoan vừa đi khỏi, Tần Tương đã hỏi thẳng Mặc Thư.
Mặc Thư vội trả lời, "Cửu tiểu thư là giúp tiểu thư thi châm, rất nhanh sau đó tiểu thư đã nói là đỡ đau hơn rồi, Cửu tiểu thư lại bảo nô tỳ thay quần áo ướt mồ hôi ra cho tiểu thư, sau đó tiểu thư cũng khỏe lên rồi, nói chuyện cũng có sức lực hơn. Chỉ có điều một lúc sau tiểu thư lại bảo buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi."
Mặc Thư ngừng lại một chút rồi nói, "Lúc Cửu tiểu thư thi châm thì cực kỳ chuyên tâm, sau đó sắc mặt cũng không tốt."
Tần Tương mím môi, nói không ra lời.
Trong lòng Tưởng thị biết lời này của Mặc Thư có dụng ý, hai mắt nheo lại không nói gì nữa. Vừa đúng lúc này thì Tần Lệ từ bên ngoài lao vọt vào, "Tổ mẫu! Hoàng thần y đến rồi! Con tìm được rồi..."
Tần Lệ mặt đầy mồ hôi chạy vào, thấy mấy người trong phòng vẻ mặt không hề căng thẳng cuống quýt như ban nãy nữa rồi.
Tần Lệ hơi sững sờ, "Làm sao vậy? Đại tẩu..."
Tần Sương từ nãy đến giờ vốn im lặng nay lại cắt lời Tần Lệ, "Hoàng thần y đến rồi thì để Hoàng thần y xem đi! Ai biết đơn thuốc của nó có tác dụng gì hay không?"
Nghe thấy thế mọi người cũng thấy có lý, đúng lúc Hoàng Cẩm Nguyên thở hồng hộc đi vào trong, "Thiếu phu nhân nhà các ngươi ở đâu? Chạy gấp còn hơn chạy giặc, suýt chút nữa lão phu chạy đến bỏ mạng luôn rồi!"
Tưởng thị không dám lơ là, vội nói, "Thần y đến đây thì tốt rồi, mau đến xem đi."
Nói xong tránh ra nhường đường, Hoàng Cẩm Nguyên liếc mắt một cái liền thấy được Diêu Tâm Lan, ông ta 'ồ' một tiếng rồi đi đến bên cạnh giường, chớp chớp mắt sau đó lại chau mày, bắt mạch xong thì mày nhíu càng chặt.
Tần Tương híp mắt, "Thần y, có phải Đại tẩu không ổn không?"
Hoàng Cẩm Nguyên ngồi ở ghế thấp, hít vào thật sâu điều tức, rồi sau đó tức giận nhìn về đám người Tần phủ, "Chẳng phải các ngươi nói không mời đại phu khác, chỉ chờ lão phu thôi sao? Mạng của lão phu suýt chút nữa bị Nhị thiếu gia nhà các ngươi kéo bay đi mất luôn, thế nhưng thiếu phu nhân lại nằm yên yên ổn ổn ở đây ngủ? Các ngươi..."
Hoàng Cẩm Nguyên tức dựng râu trợn mắt, rồi bất chợt lại chau mày, "Vừa rồi là ai xem bệnh cho thiếu phu nhân các ngươi?"
Lâm thị vội đáp, "Chính là Cửu cô nương trong phủ."
Hoàng Cẩm Nguyên trợn trừng mắt, vỗ đùi nói, "Tiểu y tiên! Tiểu y tiên trong phủ các ngươi!" Nói xong ánh mắt Hoàng Cẩm Nguyên đảo qua đảo lại rồi tức cười nhìn về đám người Tưởng thị mỉa mai, "Hóa ra là các ngươi lo lắng về y thuật của tiểu y tiên!"
Sau đó Hoàng Cẩm Nguyên quay đầu nhìn Diêu Tâm Lan trên giường, "Đám người các ngươi đúng là cực kỳ sai lầm, khí sắc và mạch tượng của thiếu phu nhân đích thực là vừa mới qua được một kiếp nạn. Nếu không có Cửu cô nương mà cứ phải chờ lão phu tới, lão phu cũng phải hao tâm tổn sức cực kỳ mới cứu được thiếu phu nhân, còn hài tử trong bụng nàng có giữ được hay không thì càng không dám nói chắc."
Nói xong Hoàng Cẩm Nguyên dở khóc dở cười lắc đầu, nhất thời khiến cho mọi người trong Tần phủ hơi đỏ mặt.
"Có kê đơn thuốc không? Mang ra đây cho lão phu nhìn một cái."
"Có!" Tần Sâm ngay lập tức phản ứng kịp, đưa đơn thuốc cho Hoàng Cẩm Nguyên.
Hoàng Cẩm Nguyên cầm trên tay rồi lại nheo mắt, rồi lại lắc đầu thở dài, "Thật sự khiến người ta không thể tin được, Cửu cô nương nhà các ngươi mới chỉ có 16-17 tuổi thôi, vậy mà trình độ y thuật lại có thể phi phàm như vậy."
Hoàng Cẩm Nguyên thả đơn thuốc lại bàn rồi đứng dậy, lập tức lao ra khỏi cửa, "Từ nay về sau, Tần phủ các ngươi bất luận bệnh nặng hay nhẹ đều không cần mời ta đến đây nữa, Hoàng Cẩm Nguyên ta từ nay cũng không dám nhận là đại phu hàng đầu thành Cẩm Châu nữa."
Ở phía bên này, bởi vì trời đã tối đen nên Tần Hoan và Phục Linh đi rất chậm chạp.
Phục Linh thở dài, "Vị thiếu phu nhân này quá si mê thiếu gia, tiểu thư cứu thiếu phu nhân cũng là tác thành cho một đôi phu thê ân ái. Chỉ là không biết bọn họ có thể nhớ đến điểm tốt của tiểu thư không."
Mải nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa tây hậu viện.
Nhìn tiểu viện hoang vu hẻo lánh này, đáy lòng Phục Linh không tránh được có chút cô đơn. Ngay lúc nàng định đi lên đẩy cửa viện ra thì từ đằng xa truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập.
"Cửu tiểu thư! Cửu tiểu thư chờ đã..."
Vừa nghe thấy tiếng nói này, Tần Hoan và Phục Linh cùng quay lại, không lâu sau liền thấy Thái Hà dẫn theo hai tỳ nữ chạy về hướng này.
Thái Hà khẽ chào Tần Hoan, "Cửu tiểu thư, lão phu nhân nói kể từ hôm nay người đến ở trong Đinh Lan uyển ở phía trước." Nói xong nàng vung tay về hướng hai tỳ nữ phía sau, "Nhanh, đi giúp Cửu tiểu thư chuyển đồ đạc..."
Tần Hoan chau mày, nhanh như vậy Tưởng thị đã thay đổi thái độ với nàng rồi à?
"Phải đó, tổ mẫu, sao không nghe thấy một chút tiếng động nào?"
Lâm thị và Tần Sâm đứng ở ngay cửa vào nội thất, luôn luôn nhìn vào bên trong thăm dò. Tưởng thị lại ngồi nghiêm trang, tay nắm chặt Phật châu, Tần Sương tiến lên phía trước nói, "Hay là để Đại ca vào xem sao?"
Tần Sâm nghe thế cũng định đi vào nhưng Tưởng thị lại lắc đầu, "Mặc Thư ở bên trong, cứ chờ đi."
Mặc Thư là tỳ nữ thiếp thân của Diêu Tâm Lan, Tần Hoan chỉ giữ mình nàng ta lại.
Lâm thị thở dài, khóe mắt vẫn ửng hồng, "Cho đến bây giờ cũng chỉ còn biết tin vào Hoan nhi thôi." Nói xong trừng mắt về phía Tần Sâm, "Sâm nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải có cái gì ngoài ý muốn không?"
Tần Sâm vội lắc đầu, "Trên đường quay về Tâm Lan hơi buồn bực, nhưng con hỏi nàng cũng không nói gì, con đoán là do chuyện trong nhà nên không tiện hỏi nhiều. Sau đó con thấy trời không còn sớm nữa nên nói xa phu đi nhanh một chút, có khi là, là do đường xá xóc nảy quá mức..."
Tần Sâm nói xong ôm đầu đau khổ, giọng cũng nức nở, "Con không ngờ đến sẽ nghiêm trọng như vậy..."
Lâm thị vội vàng đi qua vỗ vỗ vai hắn, "Được rồi được rồi, Tâm Lân nhất định sẽ ổn thôi."
Lời này của Lâm thị chỉ là an ủi, ngay cả chính bà cũng không dám chắc Tần Hoan có thể cứu Diêu Tâm Lan hay không, nhưng trước mắt Hoàng thần y còn chưa đến, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng mọi người chỉ còn mỗi cách đặt hy vọng vào Tần Hoan.
"Tần Hoan... Tần Hoan nó có thể không, mặc dù nó đã cứu Thái trưởng Công chúa nhưng Thái trưởng Công chúa là bị bệnh gì? Đại tẩu đây là một người hai mạng, nếu Tần Hoan thất thủ, nếu..."
Tần Tương thì thào xong, khóe mắt ứng đỏ nhưng lại phảng phất có chút cáu giận.
Diêu Tâm Lan gặp chuyện không may cũng không liên quan gì đến Tần Hoan, thế nhưng nếu Tần Hoan không cứu được Diêu Tâm Lan thì toàn bộ Tần phủ nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Hoan!
"Lão phu nhân, phu nhân, thiếu gia, mọi người có thể vào trong rồi."
Tần Tương vừa mới nghĩ đến đây thì Mặc Thư kích động nói to.
Tưởng thị đứng dậy, vội vàng đi vào trong. Lâm thị và Tần Sâm mỗi người đỡ ở một bên, mọi người rất nhanh đã vào đến nội thất, vừa mới vào cửa đã thấy Tần Hoan đứng ở cuối giường thu dọn ngân châm. Còn Diêu Tâm Lan nằm trên giường nhắm chặt mắt giống như đã tắt thở.
"Đại tẩu! Đại tẩu làm sao vậy?!"
Tần Tương trợn mắt nhìn Tần Hoan sau đó quát to, Mặc Thư vội vàng đáp lời, "Ngũ tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư đã ngủ rồi, vừa rồi tiểu thư còn nói mấy câu, ngay cả máu cũng ngừng chảy rồi..."
Tần Sương sửng sốt, Lâm thị nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt quá rồi!"
Nói xong lại nhìn sang Diêu Tâm Lan, phát hiện ra khuôn mặt tái mét của nàng ban nãy giờ đã hơi hồng hào trở lại, mồ hôi lạnh cũng đã không còn nữa.
Tưởng thị đến bên giường, nhìn Diêu Tâm Lan sau đó lại nhìn Tần Hoan, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Tần Sâm đến gần vuốt ve trán Diêu Tâm Lan, thấy hô hấp nàng ổn định lại mới buông lỏng trái tim rồi sau đó đứng dậy nhìn Tần Hoan, "Cửu muội muội, thật sự không ngờ được ngươi lại tinh thông y thuật, tính mạng của Tâm Lan và hài nhi cũng may mà có ngươi, trước kia..."
"Trước mắt nàng vẫn chưa hoàn toàn chuyển nguy thành an, ta nói đơn thuốc, ngươi ghi lại..."
Tần Hoan cất ngân châm cẩn thận, không muốn hàn huyên vô nghĩa cùng với bọn họ, nếu nàng đã lựa chọn ra tay cứu Diêu Tâm Lan thì mạng của Diêu Tâm Lan mới là quan trọng hơn tất cả, "Hạnh nhân, cam thảo, mỗi loại 1 tiền..." (Tiền là đơn vị đo lường thuốc đông y, 1 tiền = 3,125 gram)
Nghe nàng đọc đơn thuốc, không ai dám sơ suất, Tần Sâm vội vàng đi lấy giấy bút.
"Mạch môn 2 tiền, thôi chanh trắng 3 tiền, chung nhũ, gừng khô mỗi loại 3 tiền, ngũ vị tử 2 tiền, ngạnh mễ 3 tiền, thủy cúc 1 tiền, cắt nhỏ ra đun lên, ba bát sắc thành một bát, uống làm 4 lần, ngày 3 lần còn đêm 1 lần."
Tần Hoan nói chậm rãi rành mạch, sau đó nhìn Tần Sâm, "Đã ghi lại hết chưa?"
Tần Sâm mua bút như bay, vội vàng gật đầu, "Đã ghi, đều đã ghi lại rồi."
Tần Hoan cất ngân châm để sang bên cạnh rồi phất phất tay áo, "Uống thuốc theo đơn này 2 ngày, nếu như sau đó có chuyển biến tốt thì xem như đã cứu được hài tử, còn nếu không thì lại phải tiếp tục châm cứu."
Nói xong hết Tần Hoan hơi ngừng lại, ánh mắt tất cả mọi người trong phòng nhìn nàng đều rất phức tạp, làm nàng cảm thấy sự xuất hiện của mình ở đây hơi đường đột. Vì thế Tần Hoan nói chậm lại, "Thời gian không còn sớm nữa, ta đi về trước."
Nàng nói xong thì đi luôn, đám người Tưởng thị nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng cho đến khi đi khuất hẳn tầm mắt, ai cũng không nói câu nào.
"Mặc Thư, vừa rồi nó đã làm gì?"
Tần Hoan vừa đi khỏi, Tần Tương đã hỏi thẳng Mặc Thư.
Mặc Thư vội trả lời, "Cửu tiểu thư là giúp tiểu thư thi châm, rất nhanh sau đó tiểu thư đã nói là đỡ đau hơn rồi, Cửu tiểu thư lại bảo nô tỳ thay quần áo ướt mồ hôi ra cho tiểu thư, sau đó tiểu thư cũng khỏe lên rồi, nói chuyện cũng có sức lực hơn. Chỉ có điều một lúc sau tiểu thư lại bảo buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi."
Mặc Thư ngừng lại một chút rồi nói, "Lúc Cửu tiểu thư thi châm thì cực kỳ chuyên tâm, sau đó sắc mặt cũng không tốt."
Tần Tương mím môi, nói không ra lời.
Trong lòng Tưởng thị biết lời này của Mặc Thư có dụng ý, hai mắt nheo lại không nói gì nữa. Vừa đúng lúc này thì Tần Lệ từ bên ngoài lao vọt vào, "Tổ mẫu! Hoàng thần y đến rồi! Con tìm được rồi..."
Tần Lệ mặt đầy mồ hôi chạy vào, thấy mấy người trong phòng vẻ mặt không hề căng thẳng cuống quýt như ban nãy nữa rồi.
Tần Lệ hơi sững sờ, "Làm sao vậy? Đại tẩu..."
Tần Sương từ nãy đến giờ vốn im lặng nay lại cắt lời Tần Lệ, "Hoàng thần y đến rồi thì để Hoàng thần y xem đi! Ai biết đơn thuốc của nó có tác dụng gì hay không?"
Nghe thấy thế mọi người cũng thấy có lý, đúng lúc Hoàng Cẩm Nguyên thở hồng hộc đi vào trong, "Thiếu phu nhân nhà các ngươi ở đâu? Chạy gấp còn hơn chạy giặc, suýt chút nữa lão phu chạy đến bỏ mạng luôn rồi!"
Tưởng thị không dám lơ là, vội nói, "Thần y đến đây thì tốt rồi, mau đến xem đi."
Nói xong tránh ra nhường đường, Hoàng Cẩm Nguyên liếc mắt một cái liền thấy được Diêu Tâm Lan, ông ta 'ồ' một tiếng rồi đi đến bên cạnh giường, chớp chớp mắt sau đó lại chau mày, bắt mạch xong thì mày nhíu càng chặt.
Tần Tương híp mắt, "Thần y, có phải Đại tẩu không ổn không?"
Hoàng Cẩm Nguyên ngồi ở ghế thấp, hít vào thật sâu điều tức, rồi sau đó tức giận nhìn về đám người Tần phủ, "Chẳng phải các ngươi nói không mời đại phu khác, chỉ chờ lão phu thôi sao? Mạng của lão phu suýt chút nữa bị Nhị thiếu gia nhà các ngươi kéo bay đi mất luôn, thế nhưng thiếu phu nhân lại nằm yên yên ổn ổn ở đây ngủ? Các ngươi..."
Hoàng Cẩm Nguyên tức dựng râu trợn mắt, rồi bất chợt lại chau mày, "Vừa rồi là ai xem bệnh cho thiếu phu nhân các ngươi?"
Lâm thị vội đáp, "Chính là Cửu cô nương trong phủ."
Hoàng Cẩm Nguyên trợn trừng mắt, vỗ đùi nói, "Tiểu y tiên! Tiểu y tiên trong phủ các ngươi!" Nói xong ánh mắt Hoàng Cẩm Nguyên đảo qua đảo lại rồi tức cười nhìn về đám người Tưởng thị mỉa mai, "Hóa ra là các ngươi lo lắng về y thuật của tiểu y tiên!"
Sau đó Hoàng Cẩm Nguyên quay đầu nhìn Diêu Tâm Lan trên giường, "Đám người các ngươi đúng là cực kỳ sai lầm, khí sắc và mạch tượng của thiếu phu nhân đích thực là vừa mới qua được một kiếp nạn. Nếu không có Cửu cô nương mà cứ phải chờ lão phu tới, lão phu cũng phải hao tâm tổn sức cực kỳ mới cứu được thiếu phu nhân, còn hài tử trong bụng nàng có giữ được hay không thì càng không dám nói chắc."
Nói xong Hoàng Cẩm Nguyên dở khóc dở cười lắc đầu, nhất thời khiến cho mọi người trong Tần phủ hơi đỏ mặt.
"Có kê đơn thuốc không? Mang ra đây cho lão phu nhìn một cái."
"Có!" Tần Sâm ngay lập tức phản ứng kịp, đưa đơn thuốc cho Hoàng Cẩm Nguyên.
Hoàng Cẩm Nguyên cầm trên tay rồi lại nheo mắt, rồi lại lắc đầu thở dài, "Thật sự khiến người ta không thể tin được, Cửu cô nương nhà các ngươi mới chỉ có 16-17 tuổi thôi, vậy mà trình độ y thuật lại có thể phi phàm như vậy."
Hoàng Cẩm Nguyên thả đơn thuốc lại bàn rồi đứng dậy, lập tức lao ra khỏi cửa, "Từ nay về sau, Tần phủ các ngươi bất luận bệnh nặng hay nhẹ đều không cần mời ta đến đây nữa, Hoàng Cẩm Nguyên ta từ nay cũng không dám nhận là đại phu hàng đầu thành Cẩm Châu nữa."
Ở phía bên này, bởi vì trời đã tối đen nên Tần Hoan và Phục Linh đi rất chậm chạp.
Phục Linh thở dài, "Vị thiếu phu nhân này quá si mê thiếu gia, tiểu thư cứu thiếu phu nhân cũng là tác thành cho một đôi phu thê ân ái. Chỉ là không biết bọn họ có thể nhớ đến điểm tốt của tiểu thư không."
Mải nói chuyện, hai người đã đi đến trước cửa tây hậu viện.
Nhìn tiểu viện hoang vu hẻo lánh này, đáy lòng Phục Linh không tránh được có chút cô đơn. Ngay lúc nàng định đi lên đẩy cửa viện ra thì từ đằng xa truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập.
"Cửu tiểu thư! Cửu tiểu thư chờ đã..."
Vừa nghe thấy tiếng nói này, Tần Hoan và Phục Linh cùng quay lại, không lâu sau liền thấy Thái Hà dẫn theo hai tỳ nữ chạy về hướng này.
Thái Hà khẽ chào Tần Hoan, "Cửu tiểu thư, lão phu nhân nói kể từ hôm nay người đến ở trong Đinh Lan uyển ở phía trước." Nói xong nàng vung tay về hướng hai tỳ nữ phía sau, "Nhanh, đi giúp Cửu tiểu thư chuyển đồ đạc..."
Tần Hoan chau mày, nhanh như vậy Tưởng thị đã thay đổi thái độ với nàng rồi à?
/58
|