Sắc mặt Hoắc Ninh đỏ bừng trợn mắt nhìn Tần Hoan.
Không phải nàng rất thích hắn sao? Sao nàng lại dám láo xược như thế?!
Hắn ngu ngốc? Hắn đần độn? Hắn chỉ là tên bị thịt cùng với thân phận công tử Tri phủ?
Hoắc Ninh siết chặt nắm tay suýt chảy máu, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, mà sự sỉ nhục này đến từ một nữ tử, lại là nữ tử xưa giờ vẫn yêu thích hâm mộ hắn. Hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ đến mức cực điểm!
Hoắc Ninh bừng bừng lửa giận nhìn Tần Hoan, nhưng hắn vẫn chưa phát tác thì Tần Sương ở bên cạnh còn kích động nhiều hơn, nàng ta tiến lên một bước, vung tay về phía Tần Hoan, "Ngươi cái tiểu tiện nhân này, sao ngươi lại có thể vô lễ như vậy với Hoắc..."
Chữ 'ca ca' còn chưa nói ra khỏi mồm thì bàn tay của Tần Sương đã bị Tần Hoan giữ lại.
Tần Hoan bình tình túm lấy cổ tay của Tần Sương, trực tiếp khiến cho Tần Sương đau đến mức đỏ cả mắt. Tần Sương cố sức vùng vẫy nhưng cũng không biết vì sao Tần Hoan nhìn có vẻ nhu nhược nhưng tay nàng mãi cũng không thoát ra được.
Ngay lập tức Tần Sương nhớ đến lúc Tần Hoan hung dữ kéo mình xuống hồ, trong mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi, nhất thời liền hối hận.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì..."
Tần Hoan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Sương.
Ánh mắt nàng lạnh lùng u tối như đáy vực, Tần Sương bị nàng nhìn đến mà lạnh cả sống lưng, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng tăng lên, rất nhanh chiếm trọn lấy thân thể mập mạp của nàng ta, "Ta, ta không phải cố ý... Ta..."
Tần Sương vừa nói vừa vùng vẫy, đột nhiên Tần Hoan lại thả tay nàng ta ra.
Tần Sương bị bất ngờ không đề phòng nên không giữ được trọng tâm, lùi về sau hai bước rồi ngã nhào xuống đất, trong mắt nàng ngấn lệ, nước mắt trực tiếp rơi xuống, thế nhưng nàng ta lại không dám khóc lớn, dáng vẻ vừa chật vật vừa buồn cười.
Tần Hoan phất nhẹ ống tay áo, vòng qua người Hoắc Ninh đi về phía cửa tây, "Hoắc công tử không cần phải tin vào mấy lời đồn nực cười này, ngược lại ta cảm thấy được tài học và nhân phẩm của Hoắc công tử cực kỳ xứng đôi với Lục tỷ ta."
Tần Hoan nói xong, quay đầu lại nhìn thấy Phục Linh còn đang ngơ ngác, "Phục Linh, em nói xem?"
Phục Linh sửng sốt, sau đó lại cười khúc khích, "Phải phải phải, Hoắc công tử cực kỳ xứng đôi với Lục tiểu thư!"
Sắc mặt Hoắc Ninh còn đen hơn bầu trời đêm, hắn mạnh mẽ xoay người lại, nhìn về phía bóng lưng của Tần Hoan tức giận đến run rẩy.
Sau đó hắn cúi đầu xuống, lại nhìn thấy vẻ mặt đong đầy nước mắt của Tần Sương đang nhìn hắn đắm đuối. Hắn cắn chặt răng, cảm thấy từ "xứng đôi" này của Tần Hoan còn sỉ nhục hơn cả nói hắn là tên bị thịt có thân phận công tử Tri phủ!
Yến Trì ở bên cạnh tường ngăn phía xa xa kia yên lặng nở nụ cười, đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất của Tần Hoan.
"Bạch Phong, vị Tần cô nương này là họ Tần của Trung Dũng Hầu phủ ở thành Cẩm Châu?"
Yến Trì vừa hỏi, trong bóng tối phía sau lưng hắn có một bóng dáng im hơi lặng tiếng xuất hiện, Bạch Phong cúi đầu nói, "Là nữ nhi mồ côi của chi thứ hai Trung Dũng Hầu phủ, phụ thân và mẫu thân vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên đã chết từ 7 năm trước, sau đó nàng tạm thời trú ngụ trong Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành 3 năm rồi bị đưa đến Cẩm Châu."
Hơi ngừng lại một chút, Bạch Phong lại nói tiếp, "Nửa tháng trước nàng rơi xuống hồ mà chết, có tin đồn là bởi vì công tử nhà Hoắc Tri phủ, nhưng nàng đã chết được 1 ngày 1 đêm rồi đột nhiên sống lại, lại còn cứu sống được tỳ nữ đã thắt cổ tự tử của mình. Việc này ồn ào huyên náo khắp trong Tần phủ, nhưng lại bị Tần phủ chèn ép che đậy. Ba ngày trước nàng cứu tính mạng Thái trưởng Công chúa ở ven đường cho nên hôm nay được Thái trưởng Công chúa coi là khách quý."
Yến Trì nhíu mày càng chặt, vẻ mênh mông trong đáy mắt dần bị sự trầm trọng thay thế.
"Tần Hoan..." Yến Trì lẩm bẩm.
Bạch Phong thoáng ngạc nhiên, chủ tử nhà hắn chưa bao giờ gần nữ sắc, hiện tại lại có hứng thú với vị Tần cô nương mới gặp lần đầu tiên này?
"Chủ tử, vị Tần cô nương này làm sao vậy?"
Yến Trì không trả lời, chỉ nhìn về phía Hoắc Ninh vẫn đang đứng trơ ra ở bên kia.
Khóe môi hắn khẽ cười, thế nhưng ánh mắt lại hơi ủ dột, "Đi điều tra xem vì sao Tần cô nương lại rơi xuống hồ."
Bạch Phong sửng sốt, "Chẳng phải là vì Hoắc..."
"Chỉ dựa vào hắn?" Yến Trì cười nhạt cắt ngang lời nói của Bạch Phong, sau đó hắn thu hồi tầm mắt xoay người đi về hướng cửa phủ.
Lúc Tần Hoan đi đến cửa tây, Tần Sương cũng đỏ mắt đi theo ở phía sau. Tưởng thị đã lên xe ngựa nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe, "Sương nhi, làm sao vậy?"
Tần Hoan đang định lên xe ngựa, nghe thấy thế liền liếc mắt nhìn về phía Tần Sương.
Tần Sương bị ánh mắt của nàng quét đến, theo bản năng run lên cầm cập, vội vàng lắc đầu, "Không sao không sao." Nói xong liền chui vào xe ngựa của mình nhanh như chạy trốn kẻ địch. Tần Hoan thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm bước lên xe.
Bánh xe chuyển động, trong đầu Tần Hoan lại hiện lên dáng vẻ của tiểu thư Tống gia. Nô bộc cùng tùy tùng của nàng đều không phát hiện nàng xảy ra chuyện, vậy thì nàng bị giết như thế nào khi ngồi trong kiệu hoa nhỏ hẹp như thế?
Hung thủ lại bằng cách nào vô thanh vô tức cắt mất đầu của nàng?
Mới nghĩ đến đây Tần Hoan bỗng nhiên tỉnh táo lại. Hiện giờ không phải là trước đây, nàng muốn sống yên ổn ở Tần phủ cũng đã khó rồi, người chủ thẩm của án tử này cũng không phải phụ thân, nàng nghĩ đến mấy chuyện này để làm gì?
"Tiểu thư, vừa rồi vì sao người lại dám nói chuyện như vậy với Hoắc công tử?" Tuy nói như vậy nhưng Phục Linh cực kỳ sùng bái nhìn Tần Hoan, "Ngày trước tiểu thư cứ nhìn thấy Hoắc công tử thì ngay cả nói chuyện to tiếng cũng không dám."
Tần Hoan nghiêng đầu nhìn Phục Linh, "Ngày trước ta thật sự thích Hoắc công tử?"
Phục Linh chau mày, hơi do dự gật đầu, "Lần đầu tiên tiểu thư gặp Hoắc công tử liền nhìn chằm chằm vào hắn rất lâu, tiểu thư đã từng lén lút nói rằng mình hâm mộ dáng vẻ khí phách kiêu ngạo kia của Hoắc công tử."
Tần Hoan thở dài bất lực, "Có thể là ngày trước hiểu biết quá ít ỏi, hiện giờ ta sửa lại tâm ý rồi."
Phục Linh vội vàng gật đầu, "Đúng rồi đúng rồi, trước giờ tiểu thư rất ít gặp mặt các công tử, chưa nói đến người khác, chỉ cần nhìn dáng vẻ khí phách của Thế tử Duệ thân vương ngày hôm nay thì Hoắc công tử chính là không thể sánh bằng, nô tỳ chưa bao giờ gặp qua người nào trông giống chiến thần như vậy!"
Tần Hoan nheo mắt, khung cảnh tối nay lúc lần đầu tiên gặp Yến Trì lại hiện lên trong đầu.
Yến Trì nhập ngũ từ lúc thiếu niên, hắn chinh chiến sa trường quân công hiển hách, ngạo khí cùng sự tôn quý đã vượt qua hẳn cả thân phận Thế tử của bản thân hắn. Đó là xương cốt rắn chắc do khói lửa chiến tranh bảo vệ quốc gia đúc thành, đó là dũng khí anh hùng công thành đoạt đất biển máu núi thây tôi luyện ra.
Mà lúc Yến Trì chém chém giết giết đẫm máu trên sa trường thì có khi Hoắc Ninh vẫn còn đang được nhũ mẫu chăm sóc, bi bô đọc tứ thư ngũ kinh.
Hắn lấy cửa gì mà so được với Yến Trì?
"Tiểu thư, dù sao thì Hoắc công tử vẫn là công tử nhà Tri phủ, người thế này..."
Phục Linh hơi lo lắng, dù sao ở thành Cẩm Châu thì Hoắc Tri phủ cũng chính là quan phụ mẫu, địa vị cực kỳ cao.
Tần Hoan hơi hất hàm, nghiêm túc nói, "Ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho hắn, không để cho hắn thanh tỉnh lại thì hắn lại ảo tưởng chính mình là rồng là phượng không ai sánh bằng rồi."
Phục Linh nghe thế dở khóc dở cười, "Giọng điệu này của tiểu thư thật sự không giống với tiểu cô nương."
Tần Hoan cười cười không đáp lời, nàng từ nhỏ đã lăn lộn theo phụ thân, vốn là hiểu biết thế sự hơn đám bạn cùng lứa, hiện giờ còn sống lại trong thân phận của người khác nên tâm trạng có thêm phần tang thương. Những điều nàng đã trải qua, có lẽ người bình thường ngay cả nghĩ cũng không nghĩ ra được.
Bóng đêm tối đen như mực, Tần Hoan nghĩ đến quá khứ làm trái tim đau đớn quặn thắt, xe ngựa chậm rãi chạy qua Cẩm Tú phố, đi thẳng gần nửa canh giờ nữa mới dừng lại ở cổng tây Tần phủ.
Xe ngựa mới vừa dừng hẳn lại thì một hạ nhân đã chờ rất lâu trong Tần phủ liền chạy nhào đến đây.
"Lão phu nhân! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Không phải nàng rất thích hắn sao? Sao nàng lại dám láo xược như thế?!
Hắn ngu ngốc? Hắn đần độn? Hắn chỉ là tên bị thịt cùng với thân phận công tử Tri phủ?
Hoắc Ninh siết chặt nắm tay suýt chảy máu, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, mà sự sỉ nhục này đến từ một nữ tử, lại là nữ tử xưa giờ vẫn yêu thích hâm mộ hắn. Hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ đến mức cực điểm!
Hoắc Ninh bừng bừng lửa giận nhìn Tần Hoan, nhưng hắn vẫn chưa phát tác thì Tần Sương ở bên cạnh còn kích động nhiều hơn, nàng ta tiến lên một bước, vung tay về phía Tần Hoan, "Ngươi cái tiểu tiện nhân này, sao ngươi lại có thể vô lễ như vậy với Hoắc..."
Chữ 'ca ca' còn chưa nói ra khỏi mồm thì bàn tay của Tần Sương đã bị Tần Hoan giữ lại.
Tần Hoan bình tình túm lấy cổ tay của Tần Sương, trực tiếp khiến cho Tần Sương đau đến mức đỏ cả mắt. Tần Sương cố sức vùng vẫy nhưng cũng không biết vì sao Tần Hoan nhìn có vẻ nhu nhược nhưng tay nàng mãi cũng không thoát ra được.
Ngay lập tức Tần Sương nhớ đến lúc Tần Hoan hung dữ kéo mình xuống hồ, trong mắt nàng hiện lên vẻ sợ hãi, nhất thời liền hối hận.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì..."
Tần Hoan không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Sương.
Ánh mắt nàng lạnh lùng u tối như đáy vực, Tần Sương bị nàng nhìn đến mà lạnh cả sống lưng, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng tăng lên, rất nhanh chiếm trọn lấy thân thể mập mạp của nàng ta, "Ta, ta không phải cố ý... Ta..."
Tần Sương vừa nói vừa vùng vẫy, đột nhiên Tần Hoan lại thả tay nàng ta ra.
Tần Sương bị bất ngờ không đề phòng nên không giữ được trọng tâm, lùi về sau hai bước rồi ngã nhào xuống đất, trong mắt nàng ngấn lệ, nước mắt trực tiếp rơi xuống, thế nhưng nàng ta lại không dám khóc lớn, dáng vẻ vừa chật vật vừa buồn cười.
Tần Hoan phất nhẹ ống tay áo, vòng qua người Hoắc Ninh đi về phía cửa tây, "Hoắc công tử không cần phải tin vào mấy lời đồn nực cười này, ngược lại ta cảm thấy được tài học và nhân phẩm của Hoắc công tử cực kỳ xứng đôi với Lục tỷ ta."
Tần Hoan nói xong, quay đầu lại nhìn thấy Phục Linh còn đang ngơ ngác, "Phục Linh, em nói xem?"
Phục Linh sửng sốt, sau đó lại cười khúc khích, "Phải phải phải, Hoắc công tử cực kỳ xứng đôi với Lục tiểu thư!"
Sắc mặt Hoắc Ninh còn đen hơn bầu trời đêm, hắn mạnh mẽ xoay người lại, nhìn về phía bóng lưng của Tần Hoan tức giận đến run rẩy.
Sau đó hắn cúi đầu xuống, lại nhìn thấy vẻ mặt đong đầy nước mắt của Tần Sương đang nhìn hắn đắm đuối. Hắn cắn chặt răng, cảm thấy từ "xứng đôi" này của Tần Hoan còn sỉ nhục hơn cả nói hắn là tên bị thịt có thân phận công tử Tri phủ!
Yến Trì ở bên cạnh tường ngăn phía xa xa kia yên lặng nở nụ cười, đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất của Tần Hoan.
"Bạch Phong, vị Tần cô nương này là họ Tần của Trung Dũng Hầu phủ ở thành Cẩm Châu?"
Yến Trì vừa hỏi, trong bóng tối phía sau lưng hắn có một bóng dáng im hơi lặng tiếng xuất hiện, Bạch Phong cúi đầu nói, "Là nữ nhi mồ côi của chi thứ hai Trung Dũng Hầu phủ, phụ thân và mẫu thân vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên đã chết từ 7 năm trước, sau đó nàng tạm thời trú ngụ trong Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành 3 năm rồi bị đưa đến Cẩm Châu."
Hơi ngừng lại một chút, Bạch Phong lại nói tiếp, "Nửa tháng trước nàng rơi xuống hồ mà chết, có tin đồn là bởi vì công tử nhà Hoắc Tri phủ, nhưng nàng đã chết được 1 ngày 1 đêm rồi đột nhiên sống lại, lại còn cứu sống được tỳ nữ đã thắt cổ tự tử của mình. Việc này ồn ào huyên náo khắp trong Tần phủ, nhưng lại bị Tần phủ chèn ép che đậy. Ba ngày trước nàng cứu tính mạng Thái trưởng Công chúa ở ven đường cho nên hôm nay được Thái trưởng Công chúa coi là khách quý."
Yến Trì nhíu mày càng chặt, vẻ mênh mông trong đáy mắt dần bị sự trầm trọng thay thế.
"Tần Hoan..." Yến Trì lẩm bẩm.
Bạch Phong thoáng ngạc nhiên, chủ tử nhà hắn chưa bao giờ gần nữ sắc, hiện tại lại có hứng thú với vị Tần cô nương mới gặp lần đầu tiên này?
"Chủ tử, vị Tần cô nương này làm sao vậy?"
Yến Trì không trả lời, chỉ nhìn về phía Hoắc Ninh vẫn đang đứng trơ ra ở bên kia.
Khóe môi hắn khẽ cười, thế nhưng ánh mắt lại hơi ủ dột, "Đi điều tra xem vì sao Tần cô nương lại rơi xuống hồ."
Bạch Phong sửng sốt, "Chẳng phải là vì Hoắc..."
"Chỉ dựa vào hắn?" Yến Trì cười nhạt cắt ngang lời nói của Bạch Phong, sau đó hắn thu hồi tầm mắt xoay người đi về hướng cửa phủ.
Lúc Tần Hoan đi đến cửa tây, Tần Sương cũng đỏ mắt đi theo ở phía sau. Tưởng thị đã lên xe ngựa nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe, "Sương nhi, làm sao vậy?"
Tần Hoan đang định lên xe ngựa, nghe thấy thế liền liếc mắt nhìn về phía Tần Sương.
Tần Sương bị ánh mắt của nàng quét đến, theo bản năng run lên cầm cập, vội vàng lắc đầu, "Không sao không sao." Nói xong liền chui vào xe ngựa của mình nhanh như chạy trốn kẻ địch. Tần Hoan thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm bước lên xe.
Bánh xe chuyển động, trong đầu Tần Hoan lại hiện lên dáng vẻ của tiểu thư Tống gia. Nô bộc cùng tùy tùng của nàng đều không phát hiện nàng xảy ra chuyện, vậy thì nàng bị giết như thế nào khi ngồi trong kiệu hoa nhỏ hẹp như thế?
Hung thủ lại bằng cách nào vô thanh vô tức cắt mất đầu của nàng?
Mới nghĩ đến đây Tần Hoan bỗng nhiên tỉnh táo lại. Hiện giờ không phải là trước đây, nàng muốn sống yên ổn ở Tần phủ cũng đã khó rồi, người chủ thẩm của án tử này cũng không phải phụ thân, nàng nghĩ đến mấy chuyện này để làm gì?
"Tiểu thư, vừa rồi vì sao người lại dám nói chuyện như vậy với Hoắc công tử?" Tuy nói như vậy nhưng Phục Linh cực kỳ sùng bái nhìn Tần Hoan, "Ngày trước tiểu thư cứ nhìn thấy Hoắc công tử thì ngay cả nói chuyện to tiếng cũng không dám."
Tần Hoan nghiêng đầu nhìn Phục Linh, "Ngày trước ta thật sự thích Hoắc công tử?"
Phục Linh chau mày, hơi do dự gật đầu, "Lần đầu tiên tiểu thư gặp Hoắc công tử liền nhìn chằm chằm vào hắn rất lâu, tiểu thư đã từng lén lút nói rằng mình hâm mộ dáng vẻ khí phách kiêu ngạo kia của Hoắc công tử."
Tần Hoan thở dài bất lực, "Có thể là ngày trước hiểu biết quá ít ỏi, hiện giờ ta sửa lại tâm ý rồi."
Phục Linh vội vàng gật đầu, "Đúng rồi đúng rồi, trước giờ tiểu thư rất ít gặp mặt các công tử, chưa nói đến người khác, chỉ cần nhìn dáng vẻ khí phách của Thế tử Duệ thân vương ngày hôm nay thì Hoắc công tử chính là không thể sánh bằng, nô tỳ chưa bao giờ gặp qua người nào trông giống chiến thần như vậy!"
Tần Hoan nheo mắt, khung cảnh tối nay lúc lần đầu tiên gặp Yến Trì lại hiện lên trong đầu.
Yến Trì nhập ngũ từ lúc thiếu niên, hắn chinh chiến sa trường quân công hiển hách, ngạo khí cùng sự tôn quý đã vượt qua hẳn cả thân phận Thế tử của bản thân hắn. Đó là xương cốt rắn chắc do khói lửa chiến tranh bảo vệ quốc gia đúc thành, đó là dũng khí anh hùng công thành đoạt đất biển máu núi thây tôi luyện ra.
Mà lúc Yến Trì chém chém giết giết đẫm máu trên sa trường thì có khi Hoắc Ninh vẫn còn đang được nhũ mẫu chăm sóc, bi bô đọc tứ thư ngũ kinh.
Hắn lấy cửa gì mà so được với Yến Trì?
"Tiểu thư, dù sao thì Hoắc công tử vẫn là công tử nhà Tri phủ, người thế này..."
Phục Linh hơi lo lắng, dù sao ở thành Cẩm Châu thì Hoắc Tri phủ cũng chính là quan phụ mẫu, địa vị cực kỳ cao.
Tần Hoan hơi hất hàm, nghiêm túc nói, "Ta làm như vậy cũng vì muốn tốt cho hắn, không để cho hắn thanh tỉnh lại thì hắn lại ảo tưởng chính mình là rồng là phượng không ai sánh bằng rồi."
Phục Linh nghe thế dở khóc dở cười, "Giọng điệu này của tiểu thư thật sự không giống với tiểu cô nương."
Tần Hoan cười cười không đáp lời, nàng từ nhỏ đã lăn lộn theo phụ thân, vốn là hiểu biết thế sự hơn đám bạn cùng lứa, hiện giờ còn sống lại trong thân phận của người khác nên tâm trạng có thêm phần tang thương. Những điều nàng đã trải qua, có lẽ người bình thường ngay cả nghĩ cũng không nghĩ ra được.
Bóng đêm tối đen như mực, Tần Hoan nghĩ đến quá khứ làm trái tim đau đớn quặn thắt, xe ngựa chậm rãi chạy qua Cẩm Tú phố, đi thẳng gần nửa canh giờ nữa mới dừng lại ở cổng tây Tần phủ.
Xe ngựa mới vừa dừng hẳn lại thì một hạ nhân đã chờ rất lâu trong Tần phủ liền chạy nhào đến đây.
"Lão phu nhân! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
/58
|