Quyến Luyến Roussillon

Chương 1: Thị trấn trong mộng

/14


“A lô?” Tôi đứng trước một bảng hiệu quảng cáo nước hoa thật lớn, trên đó là Natalie Portman, lúc còn nhỏ tôi đã xem phim của cô ấy diễn cùng Jean Reno, khi đó cô ấy là một cô bé gầy như thân tre, bởi vận mệnh tàn bạo mà rèn luyện lòng gan dạ để xâm nhập vào thế giới của người trưởng thành. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, tôi chăm chú nhìn cô ấy trên bảng hiệu quảng cáo, phát hiện hầu như không có gì thay đổi, trong mắt của cô ấy luôn có một loại quật cường khiến người ta khó có thể đến gần.

(bộ phim được nhắc tới ở trên là Léon: The Professional)

Điện thoại vang lên ba tiếng mới nối máy, thanh âm của Hạ Ương vĩnh viễn tràn đầy sức sống vang lên bên tai tôi: “Tới rồi sao?”

“Tới rồi,” có lẽ bởi vì chỗ ngồi trên máy bay ở khoang phổ thông nhỏ hẹp, tôi phải cuộn mình mười mấy tiếng, tôi mệt mỏi lại mất hết hứng thú, “Vừa lấy hành lý xong.”

“Em khoẻ không?” Anh nghe ra cảm xúc của tôi không tốt lắm.

“Cũng được, chỉ là hơi mệt.” Ở trên máy bay mười mấy tiếng tôi gần như không ngủ, giờ phút này tôi đứng trong đại sảnh của sân bay Charles de Gaulle*, cách đó không xa là cửa kính tự động kéo dài, ngoài cửa kính, ánh sáng mặt trời rực rỡ đến mức khiến người ta không thể mở ra hai mắt. Mà bây giờ mới bắt đầu một ngày.

(*) Sân bay Quốc tế Charles de Gaulle hay còn gọi là Sân bay Roissy là sân bay tại thủ đô Paris của Pháp. Đây là sân bay chính của châu Âu và cũng là sân bay quốc tế lớn nhất nước Pháp. Tên sân bay được đặt theo tên của Charles de Gaulle (1890-1970), người lãnh đạo Các lực lượng Pháp tự do và là người sáng lập Nền cộng hòa thứ năm của Pháp.

“Vậy em tự bảo trọng,” Hạ Ương nói, “Anh phải uống trà chiều.”

Nghe anh ấy nói như vậy, tôi rốt cục nhịn không được mà cười rộ lên, anh ấy chính là một người thoải mái như vậy, uống trà chiều lại có thể bị anh nói thành giống như muốn đi họp, chẳng qua điều thần kỳ nhất là, trái lại mỗi lẫn khi tôi nghe anh nhắc tới từ “họp” này, anh thường thường sẽ nói, “Anh phải mở một cuộc họp, nhưng anh quyết định nên ngủ ở văn phòng…” Hoặc những việc đại loại thế này. Nếu bạn hỏi tôi anh rốt cuộc đang làm gì, nói thật tôi cũng rất nghi ngờ, bởi vì căn cứ vào cách nói của anh, anh đang làm việc ở ngân hàng, nhưng rốt cuộc là chức vị gì có thể thoải mái như thế khiến người ta ganh tị? Đến nỗi tôi thường cảm thấy anh còn tự do hơn người có nghề tự do như tôi!

Nói tới đây, có lẽ để tôi giới thiệu bản thân nhé. Tôi là một người phiên dịch tiếng Anh, dịch song song* hoặc là dịch chữ nghĩa đều có thể, dù sao việc gì có thể kiếm tiền để sống tôi đều nhận. Mỗi lần tôi có công việc thì sẽ bận rộn đến choáng váng. Nếu là dịch bản thảo, tôi có thể vừa dịch vừa làm bài tập, một khi gặp phải hoạt động hoặc là hội nghị thì khổ, chuyện quan trọng trước tiên là hiểu biết thông tin cơ bản có liên quan, đôi khi gặp phải diễn thuyết có tính chất học thuật quả là khiến tôi phát điên. Nhưng đây chính là công việc, tôi phải kiếm tiền nuôi sống bản thân.

(*) Phiên dịch song song hay còn gọi là dịch cabin tức là loại hình mà người phiên dịch thường ngồi trong một cabin cách âm, nghe người nói bằng tai nghe và dịch vào microphone, người phiên dịch phải dịch song song ngay sang ngôn ngữ đích trong khi ngưới phát biển đang nói. Loại hình này phù hợp với các hội nghị, hội thảo, sự kiện lớn của các tập đoàn, cơ quan chính phủ.

Mỗi khi tôi bị áp lực của cuộc sống tra tấn đến mức chịu không được phải kể khổ, Hạ Ương lúc nào cũng tươi cười hì hì, nói: “Vậy đừng làm, cầu xin với nữ vương giàu có nhà em tha thứ, ở căn nhà lớn uống trà nóng, không phải tất cả đều có sao?”

Mỗi lần nghe anh nói như vậy, tôi liền cong miệng cười, anh cũng sẽ cong miệng cười. Chúng tôi đều biết, đó là một trò đùa.

Nhưng hôm nay, trò đùa này đã không còn hài hước.

Bởi vì, vị nữ vương nhà tôi đã rời khỏi tôi vào nửa năm trước. Một vụ tai nạn xe cộ bất ngờ xảy ra đã mang bà đi —— hết thảy đều đột ngột như vậy, thế cho nên, đến bây giờ tôi luôn cảm thấy bà vẫn chưa qua đời, bà chỉ là không ở đây.

Khi tôi chạy tới bệnh viện, bà gần như đã không nói ra lời, tôi sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi bị doạ kể từ lúc sinh ra. Cái trán và tứ chi của bà đều bị băng vải quấn quanh, người không thể nhúc nhích, tôi chưa từng thấy bà như vậy —— nói chính xác nên là tôi chưa từng gặp qua bất cứ người nào như vậy, thế nhưng khi nằm trước mặt tôi, mẹ già luôn xinh đẹp hào phóng kiên định và cơ trí, tôi phát hiện tôi thật sự không có cách nào chấp nhận —— cho dù trước kia chúng tôi tranh cãi có bao nhiêu dữ dội, thậm chí tôi đã từng thề cả đời không muốn nhìn thấy bà!

Trong khoảnh khắc kia, tôi phải thừa nhận, tôi rất hối hận đã từng nói với bà như vậy, nếu thời gian có thể quay ngược, tôi khẳng định sẽ không nói bất cứ câu nào khiến bà đau lòng.

Nhưng mà, ai cũng biết thời gian không thể quay ngược.

Vì vậy, ba ngày sau đó, tôi mang theo ý nghĩ hối hận sâu sắc và không biết làm sao mà tiễn đưa người thân nhất của tôi trên đời này.

Điều đáng buồn chính là, tại đây vào hai năm trước, chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau. Tôi luôn cho rằng chúng tôi còn có vài năm vướng mắc, thậm chí tôi còn đê tiện nghĩ rằng, sau này nếu có một ngày tôi muốn kết hôn, tôi sẽ nói tôi là cô nhi, không ba không mẹ… Mà hiện giờ, điều này đã thành sự thật, nhưng tôi khó chịu đến muốn chết.

Tôi không có ba, từ khi tôi sinh ra đã không có.

Có lẽ có người sẽ hỏi: cái gì gọi là không có ba? Đã chết? Mất tích?

Vấn đề này tôi cũng đã từng hỏi mẹ vô số lần, nhưng đều nhận được câu trả lời là: con không cần biết chuyện đó.

Đáp án này khiến tôi phát điên rất nhiều năm.

Mẹ già của tôi là một người phụ nữ thần kỳ —— tôi không phải nói bà giống như đức mẹ Maria được thần thánh chiếu sáng một cái liền mang thai —— mà là ở xã hội bây giờ, không dễ dàng làm một người mẹ độc thân, càng đừng nói đến thời đại của bà. Mà mẹ già của tôi có một điểm thần kỳ nhất, bà là một người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, đối với việc ai là ba tôi, bà luôn luôn im lặng không nói gì. Trước khi bà ngoại tôi vẫn chưa mắc bệnh mất trí, bà ngoại đã nói cho tôi biết, lúc mẹ tôi quyết định muốn sinh tôi ra, bà ngoại và ông ngoại đã dùng hết mọi cách, nhưng đều không thể khiến mẹ thay đổi quyết định, cũng chẳng có cách làm cho bà mở miệng tiết lộ một chút tin tức. Cuối cùng, đương nhiên ông ngoại và bà ngoại của tôi vẫn thoả hiệp, chỉ là chuyện này khiến họ rất đau lòng.

Cái này cũng khó trách, mẹ già của tôi là con gái một của họ, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú lại thông minh, việc này đến quá đột ngột, bất cứ ai cũng không chịu nổi. Nhưng bọn họ đối xử với tôi rất tốt, hết sức yêu thương tôi. Vì vậy, sau khi tôi trở mặt với mẹ, tôi đã sống chung với bọn họ trong một thời gian, cho đến khi bà ngoại tôi mắc bệnh mất trí không thể làm gì hơn, hai ông bà đành phải dọn đến viện dưỡng lão.

Đám tang của mẹ cùng những thủ tục khác đều do tôi lo liệu, ông bà ngoại đã gần đất xa trời, tôi chỉ hy vọng bọn họ có thể bình yên khoẻ mạnh hết quãng đời còn lại, tất cả chuyện phức tạp tôi đều sẵn lòng giúp bọn họ gánh vác.

Trong chuyện này, tôi rất cảm kích Hạ Ương, anh giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng tôi đã biết nhau từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết. Nghe nói khi tôi vừa mới sinh ra, anh chỉ có ba tuổi mà đã bồng tôi, đương nhiên kết quả là làm tôi ngã trên mặt đất, tôi gào khóc, anh bị ba mình hung hăng đánh một cái, khóc còn dữ dội hơn tôi.

Chú Hạ và dì Hạ là bạn bè lâu năm của mẹ già, trước khi mẹ già làm nữ cường nhân mở công ty luật, bà chính là đồng nghiệp mười năm trời của chú Hạ ở toà án. Thực ra tôi hơi sợ ba của Hạ Ương, chú ấy lúc nào cũng nghiêm túc, hơn nữa cả đời làm quan toà, trong xương cốt đã mang theo sự kiên cường chính trực nghiêm nghị, cho nên tôi không dám nhiều lời với chú ấy. Mẹ Hạ Ương lại là người phụ nữ rất thích cười, tôi thật thích dì ấy, bởi vì dì ấy đối xử với Hạ Ương tốt lắm, rất khoan dung, không giống như mẹ dạy dỗ tôi quá nghiêm khắc đến nỗi khiến người ta tức lộn ruột. Mấy năm trước dì Hạ không may mắc bệnh ung thư, sau đó tính tình của dì ấy có chút thay đổi, tôi đi thăm dì ấy vài lần, ánh mắt của dì ấy khiến tôi cảm thấy đau buồn, không giống như nụ cười tươi của trước đây, khi đó tôi đã nghĩ rằng, hoá ra sinh bệnh thật sự sẽ giày vò ý chí của một người, thậm chí thay đổi tính cách, không biết khi sức khoẻ của mẹ già yếu dần vì nhiều bệnh thì sẽ có cảnh tượng thế nào…

Thế nhưng không ai ngờ, ngay cả một màn này tôi cũng không thấy được. Cơn bệnh của dì Hạ kéo dài một năm, Hạ Ương và chú Hạ trong một năm đó trở nên tiều tuỵ rất nhiều; mà tử thần cũng chỉ cho tôi thời gian ba ngày từ biệt với mẹ, nhưng kết quả lại không biết vì sao tôi không làm gì cả.

Trong lễ tang, tôi mặc một chiếc váy liền áo màu đen, chiếc váy đó thật ra là của mẹ già, tôi vốn không có chiếc váy màu đen giống vậy —— trong khoảnh khắc kia, tôi bình tĩnh đứng trước microphone đọc điếu văn, tôi bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, tôi lại mặc váy của mẹ già để tham gia lễ tang của bà… Sau đó tôi đã bất tỉnh.

Đợi tôi tỉnh lại thì đã phát hiện mình nằm trong phòng nghỉ ở bên trong hội trường, chỉ một mình tôi, điều hoà thổi gió lạnh xình xịch trên đỉnh đầu.

Tôi không thể đè nén mà khóc lên, nước mắt giống như vỡ đê, từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến ra. Lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim mình như bị sứt mẻ, cô đơn, tịch mịch và tuyệt vọng bao phủ tôi, tôi cảm thấy mình quả thực muốn điên rồi…

Lúc này, có người vỗ trán tôi, sau đó ôm vai tôi. Tôi miễn cưỡng dời đi cánh tay mình đang che đôi mắt, trong mơ hồ tôi phát hiện là Hạ Ương. Trong phút chốc, tôi chợt có ảo giác, giống như chúng tôi trở về rất nhiều năm trước, tôi còn là em bé mới sinh, mà anh là cậu bé ba tuổi, anh muốn ôm tôi, lại làm tôi ngã trên mặt đất, sau đó lại đây an ủi tôi.

Tôi khóc lợi hại, thậm chí bắt đầu khóc thét lên. Vẻ mặt anh đan xen giữa cười khổ và bất đắc dĩ, nhưng mà lại khiến người ta cảm thấy an ủi.

Ngày đó, tôi khóc thật lâu, khóc đến khàn cả giọng, khóc đến lạc giọng, khóc đến ngay cả hơi sức cũng không còn. Cuối cùng Hạ Ương hoảng sợ, anh gọi điện thoại cho xe cứu thương đưa tôi vào bệnh viện.

Tôi ở bệnh viện hai ngày, trong lúc này anh và chú Hạ cùng nhau đến thăm tôi, nhưng ngay cả một câu xã giao tôi cũng không vui vẻ nói với họ, chỉ là yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Sau khi xuất viện tôi ở nhà nghỉ ngơi hai tuần rồi mới bắt đầu làm việc lại. Cứ như vậy, nửa năm sau cuộc sống của tôi dường như trở về quỹ đạo bình thường. Tuần đầu tiên của tháng bảy tôi kết thúc tất cả công việc trong tay, kết xong tất cả thù lao, rồi tìm thời gian nửa ngày thu dọn hành lý, lên máy bay đi Paris.

Ngoài Hạ Ương ra, tôi không nói với bất cứ ai về mục đích của chuyến đi này, cũng chẳng nói qua với bất cứ ai, trong ba ngày mẹ tôi hấp hối, khi tỉnh khi ngủ, nửa đêm ngày đó trước khi bà đi, tôi đang bắt đầu buồn ngủ, bỗng nhiên tôi nghe được mẹ gọi tên tôi. Tôi tưởng là ảo giác, nhưng lắng nghe cẩn thận thì đúng là bà đang gọi tôi!

Tôi kích động nhào qua, lớn tiếng nói: “Con ở đây, con đây!”

Trong mờ tối, mẹ già gắng gượng mở mắt nhìn tôi. Tôi phát hiện ánh mắt của bà vẩn đục, trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt. Mũi tôi chua xót, nhưng vẫn chịu đựng không rơi nước mắt, bởi vì lúc ấy tôi ngu xuẩn cho rằng nữ vương có thể khoẻ lại, nếu lúc này tôi than thở khóc lóc về sau khi cãi nhau chắc chắn sẽ bị bà bắt nhược điểm châm biếm một phen…

“Con không phải vẫn muốn biết… Ba con sao…” Mẹ già mở miệng một cách khó khăn.

Nói thật, hồi nhỏ tôi làm không ít việc cãi nhau với mẹ. Lúc tôi học trung học, từng có một thời gian, tôi cố chấp với chuyện ai là ba tôi đến nỗi tâm trạng gần như điên cuồng, tôi thậm chí cầu xin Hạ Ương đi nghe lén ba mẹ anh nói chuyện, bởi vì tôi nghi ngờ quan hệ bạn bè thân thiết của chú Hạ dì Hạ với mẹ già, ít nhiều biết được chút gì đó. Nhưng kết quả vẫn là khiến người ta thất vọng.

Sau đó, thời gian trôi qua, đợi đến lúc tôi tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, chuyện này sớm đã vứt sau đầu óc. Mấy năm gần đây, tôi thậm chí chưa từng nhắc qua chuyện này với mẹ già, nhưng tối nay khi bà đang hấp hối, lại gằn từng tiếng nói với tôi: “Con không phải vẫn muốn biết ba con sao…”

Khi nói lời này, trên mặt bà có một nụ cười phức tạp: “Nếu con vẫn muốn biết như vậy, hãy đi tìm ông ấy đi…”

“Ông ấy ở đâu?” Kỳ thật tôi căn bản đã không muốn biết, nhưng tôi cảm thấy mẹ già muốn nói cho tôi biết gì đó.

“Ông ấy ở…” Bà nhìn tôi, ánh mắt vẩn đục bỗng nhiên trở nên trong suốt, “Ông ấy ở Roussillon…”

Khi tôi nghe rõ ràng bà đang nói cái gì, trong nháy mắt tôi hết sức nghi ngờ, không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Đây là,” bà tiếp tục nói, “Nguồn gốc của tên con…”

(Như đã nói ở phần văn án, tên của nữ chính là phiên âm tiếng Trung của Roussillon)Từ sân bay Charles de Gaulle hướng đến ga xe lửa Tulon, trong tay tôi cầm vé xe đã đóng dấu, trên đó là chữ cái viết tên tôi: LU XIYONG.

Lỗ Tây Vĩnh, đây là một cái tên… có vẻ giống của con trai. Trong những năm tôi còn điên cuồng với vấn đề “ai là ba tôi”, tôi thu gom tất cả tin tức có liên quan đến người đàn ông họ Lỗ. Mẹ già tôi vẫn nói năng cẩn thận, bà là người có nội tâm mạnh mẽ khó có thể lay động, tôi đã biết điều này từ lâu, bởi vậy tôi chẳng hỏi bà gì cả, nhưng trong lòng vẫn mừng thầm, ít nhất bà không giấu diếm ba tôi họ Lỗ!

Nhưng mà cho đến đêm đó tôi mới hiểu được, Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon) là một địa danh, một ngôi làng nhỏ nằm ở miền Nam nước Pháp.

Tôi không rõ tại sao ba tôi lại ở một nơi xa xôi như vậy, ông ấy và mẹ già gặp nhau như thế nào, tại sao bọn họ không sống cùng nhau? Trên thực tế, đối với việc ba tôi là ai, tôi đã không còn cố chấp, bởi vì cuộc sống trong 27 năm trước của tôi vốn không có ông ấy, sau này có hay không cũng chẳng quan trọng. Nhưng tôi vẫn lên đường tìm ông ấy, bởi vì tôi muốn biết một mặt khác của mẹ tôi mà không ai biết, bà chưa bao giờ lộ ra với tôi, thậm chí trước mặt những người khác.

Vì vậy, thà nói tôi đi tìm ba, không bằng nói tôi đi tìm thời thanh xuân của mẹ.

Có rất nhiều người xuống xe, thật vất vả đợi cho mọi người đi xuống hết, nhân viên trên sân ga đã bắt đầu bấm còi ý bảo mọi người nhanh chóng lên tàu, sắp khởi hành. Người ở phía trước tôi không nhiều lắm, động tác đều nhanh chóng, một mình tôi mang theo một va li hành lý cực lớn, có chút khó khăn đi lên bậc thang của đoàn tàu, vừa mới đứng vững, cửa xe liền đóng lại.

Từng chỗ toa xe nối tiếp nhau là cái giá cho hành khách đặt hành lý lên, có hai tầng trên dưới, tầng dưới cùng đã đầy, tôi không thể đặt va li trên tầng cao, vừa quay đầu tôi liền phát hiện bên trong có khoảng trống, vì thế quyết định mang theo va li đến chỗ ngồi, dù sao có rất nhiều chỗ. Ai ngờ mới vừa đi một bước, trên tay lại nhẹ đi, va li bị một anh chàng trẻ tuổi tự quyết định đặt ở tầng trên.

Tôi ngạc nhiên nhìn “người tốt” trước mắt, phát hiện anh ta lại có một gương mặt Châu Á điển hình: khuôn mặt thon dài, mắt xếch không lớn không nhỏ, làn da phơi nắng đến ngăm đen toả sáng, dáng người to lớn…

Dựa vào cách ăn mặc của anh ta rõ ràng là đi nghỉ, theo tôi thì không giống với người xa nhà đi du lịch, vì thế tôi ngầm hiểu anh ta là dân bản xứ, tôi thân thiện và lúng túng dùng tiếng Anh nói cảm ơn anh ta đã giúp đỡ, nhưng bởi vì đến trạm tiếp theo không có cách nào một mình lấy tới hành lý từ tầng trên, hơn nữa toa xe lại có chỗ trống nên nhờ anh ta lấy va li cho tôi, tôi đặt ở chỗ ngồi là được.

Ai ngờ anh chàng này liếc tôi một cái, gương mặt không chút thay đổi dùng tiếng Anh trả lời tôi, lần này xe dừng tại trạm có thể sẽ có nhiều người đi lên, đến lúc đó không có cách cho qua hành lý thì sẽ càng phiền toái hơn.

Nói xong, anh ta lách qua người tôi, lập tức vào trong tìm chỗ ngồi.

Tôi kinh ngạc lại đành chịu, đứng tại chỗ một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần mới quyết định vào trong xe ngồi xuống. Trên vé xe có số chỗ ngồi, xa xa tôi trông thấy “người tốt” ngồi ở toa xe khác, trong lòng thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười. Ai dè tìm kiếm một hồi lại phát hiện chỗ ngồi của tôi và anh ta cách một hành lang, tôi không khỏi có cảm giác xấu hổ. Do dự vài giây, tôi vẫn quyết định ngồi xuống.

“Anh hai, lúc nãy anh làm gì đó?” Ngồi dựa vào chỗ ngồi gần cửa sổ là một cậu chàng nhìn như sinh viên, dáng người có chút khôi ngô, nói một hơi tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Hoá ra là người một nhà… Trong lòng tôi suy nghĩ.

“Ưm…” Người tốt khẽ hừ một tiếng, giọng nói có chút kỳ lạ, “Giúp người ta xếp đặt hành lý.”

Cậu chàng “À” một tiếng, tôi lại tiếp tục nói thầm trong lòng: người ta bảo anh xếp đặt sao, là anh tự quyết định…

“Anh hai, chúng tôi phải ngồi bao lâu?” Cậu chàng lại hỏi.

“Ba tiếng nữa.”

“Lâu như vậy?”

“Ừm.”

Cậu chàng yên tĩnh một phút đồng hồ lại nói tiếp: “Cô bạn gái nước ngoài của anh sao không tới?”

Anh chàng anh Hai nhìn cậu ấy một cái, dừng một chút rồi đáp: “Cô ấy có việc.”

Tôi nhịn không được nói thầm trong lòng: xem ra…có lẽ là chia tay…

“Hai người chia tay rồi à?” Cậu chàng lại lớn tiếng nói trắng ra.

Anh Hai của cậu ấy trừng cậu ấy một cái: “Em tò mò quá!”

“Anh hai,” cậu chàng cười hì hì nói, “Anh rất ngốc, ngay cả bạn gái người nước ngoài cũng không giữ được.”

“Em…” Bộ dáng kinh ngạc của anh Hai thật sự buồn cười.

Nghe đến đó, tôi nhịn không được cười rộ lên. Vì để không bị phát hiện, tôi cố tình quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, làm bộ đang nhìn phong cảnh.

Ai ngờ cậu chàng kia có ánh mắt thật sắc bén, nhìn thấy tôi cười rộ lên cậu ta nói: “Chị, chị đi du lịch sao?”

Bình thường khi ra ngoài, tôi không quan tâm tới bắt chuyện với người khác, nhưng cậu chàng này lại hào phóng nói trắng ra khiến người ta khó từ chối, vì thế tôi dứt khoát hào phóng gật đầu: “Ừm, đi du lịch.”

“Một mình sao?”

Tôi bị vấn đề này làm cho xấu hổ, bình thường một người con gái độc thân bị hỏi vấn đề luôn khó tránh xấu hổ. Bởi vì sau khi trả lời “Đúng vậy, một mình nha”, vấn đề tiếp theo chính là: sao không có bạn trai đi cùng? Cái gì, độc thân? Sao không tìm một người? Là cô có yêu cầu rất cao sao…

Sau đó vấn đề sẽ kéo dài vô tận, khiến người ta khó có thể đối phó.

“Không phải đã bảo em đừng lắm mồm sao?” Đang lúc tôi do dự phải trả lời như thế nào thì anh Hai kia chưa lưu lại ấn tượng tốt gì cho tôi bỗng nhiên mở miệng ngăn cậu ấy lại.

“Ơ kìa, người lớn thật nhàm chán, không phải chỉ tuỳ tiện hỏi sao.”

“Cơm có thể ăn bậy, nói có thể lung tung sao?” Anh ta trừng cậu chàng.

“Được rồi được rồi,” cậu chàng dường như vẫn có chút kính trọng anh ta, chịu thua nói, “Không hỏi không hỏi nữa.”

Mới vừa nghĩ rằng sẽ yên tĩnh, cậu chàng lại cười hì hì, nhếch miệng nói: “Chị độc thân à, chị thấy anh hai em thế nào, rất đẹp trai chứ?”

Tôi kéo khoé miệng, nghĩ thầm, đẹp trai hay không mỗi người một ý, tính cách có chút vấn đề cũng quá rõ ràng…

“Lộ Tử An!” Anh Hai rốt cuộc giận dữ nói, “Em còn dong dài nữa, chờ xuống trạm anh đưa em đến thẳng sân bay đấy!”

“Đừng, đừng!”Cậu chàng vội vàng làm động tác dây kéo khoá môi lại, như vậy, làm sao để vui hơn đây.

Tôi quay đầu, nhét tai nghe vào, rốt cuộc tĩnh tâm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Ánh sáng mặt trời chiếu trên vùng nông thôn xanh ngát, sáng lấp lánh, tôi ngắm rất lâu, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được. Xa xa là những căn nhà tốp năm tốp ba rải rác màu vàng nhạt, chỉ có hai ba căn có tầng, nóc nhà màu đỏ, phía trên ruộng đất còn có một vài cây tùng cao mảnh khảnh không biết tên, làm cho ta liên tưởng đến tranh sơn dầu của Van Gogh.

Tôi nhìn phong cảnh này không khỏi nhớ đến mẹ.

Trên thế giới này hẳn là có rất nhiều người giống tôi, có được ba mẹ xuất sắc, có lẽ có người đang che chở bọn họ sống hạnh phúc, mà tôi hẳn là thuộc một loại khác —— chính là cảm thấy bản thân vĩnh viễn sống dưới cái bóng của ba mẹ, không thể vượt qua bọn họ, bởi vậy vĩnh viễn không biết cái gì gọi là thành công.

Hiển nhiên, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi vẫn xoay quanh một người, người đó chính là mẹ già của tôi. Bỏ qua điểm bà là mẹ tôi qua một bên không nói đến, mẹ là một người phụ nữ vô cùng hoàn mỹ. Bà rất đẹp, loại xinh đẹp này không phải là diễm lệ, mà là khiến người ta vừa mắt; bà rất thông minh, theo tôi thấy, hầu như không có vấn đề gì là bà không thể giải quyết, nếu bà thật sự giải quyết không được, bà cũng có bản lĩnh khiến bạn không hề cố chấp với điều đó; bà có cách thức xử sự, bà rất có nghị lực, cũng thật chuyên nghiệp, tất cả mọi người đều kính trọng bà, bà kiếm rất nhiều tiền, nhưng mọi người đều cảm thấy đó là bà nên có. Xuất hiện cùng mẹ, tôi quả thực chính là một con vịt nhỏ xấu xí!

Hơn nữa tôi luôn cho rằng mình là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời mẹ, bà sinh ra tôi vì một người đàn ông không ai biết, hơn nữa trên cơ bản cũng theo đó mà mất đi hạnh phúc cả đời của bà. Tôi thừa nhận bà tận tâm tận sức đối với tôi, bà nên là người mẹ tốt, nhưng cách thức của bà thật sự khiến tôi vô cùng phản cảm, bà thường nghiêm khắc đến việc tôi nên thức dậy mấy giờ, mang vớ màu gì, bữa sáng ăn cái gì… Không phân biệt việc lớn nhỏ, mọi thứ đều phải theo quy định. Hơn nữa tôi hiểu được cả đời này tôi không thể trở thành người thành công giống như mẹ. Tôi cũng hết cách chịu đựng bà dùng yêu cầu và quy tắc của mình mà áp đặt lên tôi.

Vì thế, sau khi đi làm không bao lâu, tôi liền hoàn toàn trở mặt với bà, nguyên nhân là vì tôi muốn làm nghề tự do mà bà đã sớm tự chủ trương giúp tôi tìm công việc vô tích sự tại nhà xuất bản. Tôi dọn ra ngoài, tôi không làm công chúa vịt con xấu xí của nữ vương, khi đó ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi chính là: tôi chịu đựng đủ rồi!

Sau đó, tôi phát hiện: tôi tự do!

“Junk of the heart, is junk of my mind…” Tai nghe truyền đến bài hát của The Kooks, hợp âm của đàn ghi-ta luôn khiến tôi nhịn không được vừa gật gù đắc ý vừa ngân nga theo bài hát.

Sau khi bài hát kết thúc, tôi vô thức quay đầu, phát hiện anh bạn nhỏ gọi là “Lộ Tử An” đang cười hì hì nhìn tôi, mà anh Hai của cậu ấy thì đang ngủ gà ngủ gật.

“Bài hát gì vậy?” Cậu ấy dùng khẩu hình hỏi tôi.

Tôi dứt khoát tháo tai nghe xuống, bấm lại bài hát này, sau đó đưa cả điện thoại lẫn tai nghe cho cậu ấy.

Cậu ấy cẩn thận nhận lấy, rồi nhét vào lỗ tai, bắt đầu lắng nghe, nghe một lúc cậu ấy cũng gật gù đắc ý, bộ dáng thật khôi hài.

Bài hát còn chưa hát xong thì “anh Hai” bỗng nhiên mở to mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy sợ tới mức vội vàng gỡ tai nghe xuống.

Anh Hai thở dài, nhận điện thoại và tai nghe từ tay cậu ấy, rồi xoay người đưa cho tôi: “Cô à, cô không biết là khi đi du lịch mà giao điện thoại di động cho người xa lạ là hành động rất không sáng suốt sao?”

Tôi bĩu môi, không còn lời nào để nói, đành phải nhét tai nghe vào lần nữa, nghe bài hát của tôi và ngắm phong cảnh của tôi.Nhưng trong lòng tôi rất thương xót cho bạn nhỏ Lộ Tử An, có một “thần giữ cửa” giám sát như vậy, cậu ấy chắc hẳn không thể nếm được mùi vị của tự do…

Hai giờ sau, tôi đến trạm, điều khiến tôi kinh ngạc là hai anh em ngồi bên cạnh tôi cũng theo tôi xuống trạm. Càng kinh ngạc hơn chính là “anh Hai” lại giúp tôi lấy hành lý từ tầng trên xuống và đặt ở cửa ra vào.

Lúc này, tôi không thể không nói lời cảm ơn, vì thế tôi đi qua, chân thành nói với anh ta: “Cảm ơn anh!”

Nhưng anh ta giống như không nghe thấy tôi nói gì mà xoay người lấy hành lý của mình.

Tôi không khỏi suy nghĩ: đây thực sự là người kỳ quái, hình như anh ta làm bất luận điều gì cũng có cách khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

Đoàn tàu chậm rãi dừng lại, tôi quyết định đem cuộc gặp gỡ này vứt ra sau đầu óc, bởi vì hành trình của tôi chính thức bắt đầu, đây là chuyến du lịch không có điểm dừng, đồng thời rất có thể là một khởi đầu khác trong cuộc sống của tôi.

Tôi không rõ ràng rốt cuộc tôi đang đi tìm cái gì, nhưng tôi biết tôi nhất định phải nhận được đáp án.

Tôi mang theo va li hành lý thật to xuống xe, bảng hướng dẫn ở trên in những chữ cái: Avignon.

À đúng vậy, nơi này là Avignon, là Provence trong mộng của tôi!

Provence sở dĩ trở thành thánh địa để đi nghỉ trong mộng của nhiều người, phần lớn là do tác phẩm 《 Năm tháng ở Provence 》 của Peter Mayle, trong sách miêu tả cuộc sống nông thôn yên lặng lại xinh đẹp làm cho mọi người đang sống áp lực bức bách kích động không thôi. Khi tôi đặt vé máy bay đã thuận tiện đặt sẵn một chiếc xe ở trên trang web của công ty cho thuê xe. Roussillon là một ngôi làng nhỏ thuộc vùng Provence miền Nam nước Pháp, không có xe lửa, cách thuận tiện nhất chính là từ Avignon lái xe qua. Ra khỏi trạm xe chính là quầy tiếp đón của công ty thuê xe, bố trí tấm kính ngăn cách với phòng trong, có rất nhiều người xuống tàu, cho nên tại quầy cho thuê xe lập tức xếp thành một hàng dài. Mặt trời lên cao, tôi kéo chiếc va li nặng trĩu, kiên trì đi qua xếp hàng. Ai ngờ vừa đứng vào chỗ thì hai anh em ở trên đoàn tàu ban nãy đã đứng ở phía sau tôi.

“A, chị, chị cũng thuê xe à?” Đương nhiên là Lộ Tử An hỏi.

Lúc này lại gặp cậu ấy, tôi có cảm giác choáng váng hoa mắt, vừa rồi cậu ấy ngồi tại chỗ nên không nhìn ra, chỉ cảm thấy cậu ấy có chút khôi ngô, hiện tại đứng trước mặt tôi, cậu ấy cao khoảng 1 mét 9, so với anh Hai kia còn cao hơn nửa cái đầu. Nhưng thú vị chính là, mặc dù thân hình cậu ấy cao lớn, dáng vẻ nói chuyện và biểu tình lại mười phần giống trẻ con, rõ ràng đối lập với anh Hai của cậu ấy.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, hơi mỏi cổ: “Ừm… Thật khéo.”

“Chị đi đâu?” Cậu ấy lại hỏi.

Tôi hơi khó mở miệng, bởi vì điều đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, nơi tôi muốn đến lại giống tên tôi như đúc.

“Em sao lại nói nhiều như vậy!” Anh Hai giải cứu tôi lần nữa.

Lộ Tử An thè lưỡi, nhàm chán, tôi nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên tấm kính mà quan sát hai anh em ở phía sau, nhưng thật ra tôi đang quan sát “anh Hai”.

Bây giờ nhìn kỹ, anh ta thật sự rất đen, tựa như người Châu Âu cố ý phơi nắng cho đen, làn da của anh ta màu lúa mạch khiến người ta nhớ tới bánh mì lúa mạch. Dáng người của anh ta nhỏ hơn một vòng so với Lộ Tử An, nhưng nhìn ra được anh ta hẳn là thường xuyên tập luyện, vai rộng eo hẹp, tay chân dài nhỏ, đầu nhỏ…

Tôi bỗng nhiên suy nghĩ, tôi dùng những từ hình dung gì đây à! Trước khi nghỉ phép tôi đã nhận một hội nghiên cứu và thảo luận về pháp y, hai tuần đó đều tiếp xúc cùng pháp y, cho nên…

Tôi lại quan sát anh ta một lần từ đầu đến chân, sau đó phát hiện anh ta xuyên qua cửa kính mà nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi sợ tới mức quay đầu đi chỗ khác, không dám liếc nhìn anh ta cái nào nữa. Đúng lúc điện thoại của Hạ Ương gọi đến, tôi vội vàng tiếp máy.

“Đến đâu rồi?”

“Ở nhà ga lấy xe.”

Hạ Ương là người duy nhất biết tôi đến đây làm gì, về chuyện ba tôi, tôi chỉ nói với một mình anh. Thật ra tôi không hề ít bạn bè, trong đó cũng có hai ba người tri kỷ, trên cơ bản không giấu nhau điều gì, nhưng đề tài này tôi chỉ nói với anh. Tôi nghĩ có lẽ vì trước mặt anh, tôi không cần che dấu cũng không cần tự ti, ngay từ đầu anh đã biết chuyện gia đình của tôi, tôi không cần làm bộ mình có ba, không cần làm bộ ba tôi đi xa, không cần làm bộ trong cuộc sống của tôi chẳng cần nhân vật “người cha” này. Ở trước mặt anh, tôi không giả vờ gì cả, bởi vì anh đều biết mọi thứ.

“Không gặp phải người xấu chứ.” Có đôi khi thái độ của anh lúc nói chuyện với tôi giống như với học sinh trung học.

“Không có, người xấu không gặp phải em coi như là may mắn rồi.”

Anh cười ở đầu dây bên kia. Không biết vì sao, điều này khiến cảm giác lo âu mơ hồ của người đang tha hương như tôi được giảm bớt một ít.

“Trước khi ăn tối anh luôn suy nghĩ, một mình em đi tìm ba, ngay cả tên hoặc là địa chỉ cũng không có, vậy thì tìm cách nào?”

“Ừm, vấn đề này em đã sớm nghĩ qua, nhưng vẫn tốt thôi, không tìm thì làm sao biết tìm được hay không?”

“…” Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi mới nói, “Cũng đúng. Nếu không đi thì vĩnh viễn không biết được đáp án. Nhưng mà Tây Vĩnh, em không sợ sao?”

“…Sợ cái gì?”

“Anh không rõ lắm, nhưng mà… Trải qua nhiều năm như vậy, em đã sắp 30 tuổi ——”

“—— có thể đừng nhắc đến tuổi tác không?”

“Anh đang nói nghiêm chỉnh với em, đừng ngắt lời!”

“Ờ…”

“Điều anh muốn nói chính là, nếu tìm được ba em thì em sẽ thế nào, nếu không tìm được thì em sẽ ra sao? Em có nghĩ tới kết quả của chuyện này không, em có thể chấp nhận không?”

“Em chưa nghĩ tới,” tôi trả lời, “Nhưng trực giác nói cho em biết, suy nghĩ quá nhiều không nhất định sẽ có lợi.”

“…Được rồi, có lẽ em đúng.” Hạ Ương dường như bị tôi thuyết phục.

Anh dừng một chút, nói thêm: “Nhưng em phải hứa với anh một việc.”

“?”

“Nếu tình hình hiện tại bất thường, em phải lập tức quay về.”

Tôi bị anh chọc cười: “Để làm chi, em đi thám hiểm hay là đi tìm bảo tàng hả?”

Anh cũng cười: “Anh không phải đang lo lắng cho em sao, một cô bé như em chạy xa như vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay…”

“Phi phi phi!”

Có lẽ anh cũng tự giác mình lỡ lời, cũng “phi” ở trong điện thoại với tôi, tiếp đó còn nói: “Dù sao tự em cũng cẩn thận một chút, có việc thì gọi cho anh.”

“Vâng… em biết rồi.” Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác kỳ lạ phức tạp. Trước đó, tôi chưa bao giờ biết Hạ Ương sẽ nói những lời này với tôi, chúng tôi luôn nói móc hoặc là vui đùa ác ý với nhau, nhưng chưa từng nói qua những lời cảm tính như vậy.

Anh khiến tôi cảm thấy… Anh đang đợi tôi trở về.

Sau mẹ, lần đầu tiên tôi lại có cảm giác được người ta bận tâm, điều này khiến tôi trong khoảng thời gian ngắn… không biết làm sao.

Nói xong điện thoại, tôi ngẩn người nhìn xa xa, nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây của tôi và Hạ Ương, trong đầu tôi bỗng nhiên vang lên một âm thanh: Lỗ Tây Vĩnh, rốt cuộc mày có tình cảm gì với anh ấy?

Tôi không dám suy nghĩ đến, giống như một khi suy nghĩ đến vấn đề đó thì như có một thứ bị phá vỡ… Hiệu suất làm việc của người Pháp thật làm cho người ta không dám khen tặng, sau khi xếp hàng chừng 45 phút thì mới đến phiên tôi. Người đẹp tóc vàng mắt xanh nhận lấy đơn đặt trước trong tay tôi, nhìn máy tính hồi lâu, sau đó cô ta dùng tiếng Anh mang theo khẩu âm nước Pháp dày đặc giải thích cho tôi quy tắc chi tiết thuê xe trả xe. Tôi xếp hàng lâu như vậy nên rất bực bội, vì thế căn bản không lắng nghe kỹ càng cô ta đang nói cái gì. Hai anh em kia đang ở bên cạnh tôi làm thủ tục, điều làm cho tôi kinh ngạc chính là “anh Hai” cũng nói tiếng Pháp…

Chờ thủ tục xong xuôi, tôi cầm chìa khoá xe đến bãi đậu xe tìm xe mình, rồi ngồi vào ghế điều khiển, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật sự phải xuất phát đi tìm đáp án mà tôi vẫn luôn muốn biết.

Mà chờ đợi tôi, cuối cùng là cái gì?

Tôi không lái thẳng đến ngôi làng Roussillon, mà chọn một nơi gần thành phố cổ Avignon ở một đêm, hôm sau mới xuất phát đi vào vùng núi. Trên thực tế, Hạ Ương không nói sai, trong lòng tôi có lẽ vẫn sợ điều gì đó, vì không biết gì hết, vì có liên quan đến ba mẹ tôi, tôi sợ sự thật sẽ khiến tôi thất vọng. Nhưng mà tôi lại mong đợi những gì?

Mang theo đủ loại thắc mắc, sáng hôm sau tôi rời khỏi Avignon chạy đến vùng núi. Tôi thuê một chiếc xe Benz A180, chân ga của nó rất yếu, lên sườn núi phải tốn nhiều sức, vì ở nhà tôi chạy xe GTI, dùng lời của Hạ Ương nói, đạp xuống chân ga ngay cả nước tiểu cũng đi ra…

Nhưng ra bên ngoài không thể yêu cầu nhiều lắm, dưới sự hướng dẫn của máy chỉ đường, một mình tôi chạy trên đường quốc lộ. Xe ở đây đều chạy rất nhanh, hơn nữa bình thường chỉ có một con đường, nếu bạn lái chậm, xe phía sau sẽ dí sát khiến bạn khó chịu, đành phải cố gắng cho đến khi tìm được làn xe khác để nhường đường.

Tôi vừa nhìn máy chỉ đường vừa nhìn đồng hồ đo, cứ như vậy mà chạy khoảng hơn một giờ, trạm thứ nhất của hành trình hôm nay —— ngôi làng đá Gordes.

Chạy vòng đường núi quanh co khúc khuỷu thật lâu, sau khi đi qua vô số con đường uốn cong hình chữ U, khi tôi chạy xuống dốc núi thì ở giữa sườn núi xây dựng một ngôi làng đá đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Tôi sững sờ một lúc, bị cảnh sắc ở trước mắt rung động mà dừng lại. Nhưng lúc này tôi đã bỏ lỡ thời gian ngắm cảnh vì xe phía sau vẫn theo sát tôi, tôi hết cách đành phải tiếp tục tiến về phía trước, chạy đến bên trong ngôi làng núi này.

Vừa chạy vào trong, Gordes liền trở thành thị trấn nhỏ bình thường của Châu Âu. Vách tường màu vàng nhạt, nóc nhà màu xám, hoa màu đỏ tía, hoặc là dây thường xuân xanh biếc… Đúng tiêu chuẩn của một thị trấn nhỏ ở Châu Âu. Có chút điểm khác biệt là, ở đây còn có một số bức tượng bằng đồng và đài phun nước.

Nhà hàng Châu Âu chủ yếu cung cấp cơm trưa vào khoảng một giờ, tôi ở quán cà phê ngoài trời đợi rất lâu mới được ăn cơm. Hơn nữa nói thật, sau khi ăn hai bữa ở đây, tôi đã có cảm nhận sâu sắc, tuy rằng tập quán ẩm thực khác nhau, nhưng vị giác của con người hẳn là giống nhau, trình độ của đầu bếp người Pháp thật không phải thổi phồng. Sau khi nhàn nhã ăn xong cơm trưa, tôi lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới hướng đến bãi đậu xe, dự định đi tiếp.

“Chị! Chị ơi!”

Thình lình nghe được giọng nói quen thuộc tại trấn nhỏ của miền Nam nước Pháp, tôi có chút nghi ngờ có phải là ảo giác…

“Thật tốt quá!” Lộ Tử An người cao to vọt hai ba bước đến trước mặt tôi, tôi cảm thấy như một ngọn núi lớn áp sát, kinh ngạc chớp mắt liên tục.

“Không ngờ đến đây cũng gặp chị, thật sự là ý trời!”

“…” Tôi nhìn cậu ấy, bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu.

Anh Hai phía sau cậu ấy toát ra vẻ khó đoán, trên mặt vẫn không có biểu cảm, anh ta dường như muốn nói gì đó nhưng lại có phần do dự.

“Xe của em bị hỏng rồi!” Lộ Tử An nói, “Công ty thuê xe nói sẽ phái người đến, nhưng mà phải đợi đến bốn tiếng, sốt ruột chết thôi!”

“…” Tôi càng nhức đầu hơn.

“Kế tiếp có phải chị đi Roussillon không?” Cậu ấy tiếp tục nói.

“Cậu làm sao biết được…” Tôi thốt ra.

“Thật tốt quá! Anh hai nói người ở đây đến trạm tiếp theo đều là Roussillon, cho nên em và anh đang suy nghĩ làm sao đi nhờ xe, ai ngờ chị xuất hiện!”

Tôi nhìn người cao to, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Nhưng Lộ Tử An cũng không cho tôi nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này, bởi vì giây tiếp theo cậu ấy đã hết sức phấn khởi đi đến bãi đậu xe khác lấy hành lý.

“Anh Hai” lại không di chuyển bước chân, mà đứng ở trước mặt tôi, vẻ mặt có chút phức tạp, dường như rất không tình nguyện lại không biết làm thế nào.

“Cảm ơn!” Anh ta nói.

Việc đã đến nước này, tôi đâm lao phải theo lao, vì vậy thẳng thắn hào phóng mà đáp lại anh ta một câu: “Tôi còn tưởng rằng anh muốn nhắc nhở tôi, để hai người đàn ông xa lạ quá giang là hành động không có lý trí chứ.”

Gương mặt của anh Hai rõ ràng cứng ngắc, khoé miệng co rúm lại, bộ dáng muốn nói lại không thể nói thật sự buồn cười. Tôi bỗng nhiên không nhức đầu vì nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của anh ta, miễn cưỡng cho họ đi nhờ xe cũng đáng!

Hành lý của ba người nhét không vào hết, vì thế đồng chí “anh Hai” mang theo va ly của anh ta ngồi ghế sau, còn Lộ Tử An thì ngồi bên cạnh tôi.

Từ kính chiếu hậu tôi liếc nhìn gương mặt khó đoán kia một cái, kéo tay thắng xuống rồi đạp chân ga, không ngoài dự liệu tôi trông thấy vẻ mặt hoang mang của anh ta. Tôi vừa cười thầm trong lòng, vừa chạy xuống dọc theo đường núi. Khi xuống có một con đường khác, ở một đường giao lộ nào đó, trên bảng chỉ đường ghi rõ ràng “Roussillon” chữ trắng nên đỏ, trong lòng tôi có một tâm tình phức tạp không thể dùng lời để nói rõ.

Sau một lúc lượn vòng, tôi ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện ngôi làng đá Gordes mới đi qua vừa rồi, cảnh tượng hùng vĩ này thật sự cho người ta xem đủ rồi.

“Dừng xe!” Anh Hai bỗng nhiên cất tiếng.

Tôi tưởng là anh ta muốn chụp hình, nên dừng lại ở ven đường có chỗ ngắm cảnh, ai ngờ sau khi xuống xe anh ta vòng qua bên tôi, đập cửa kính xe của tôi: “Xuống xe.”

“Làm gì!” Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, “Bên đường có người đấy, tôi có thể kêu cứu bất cứ lúc nào!”

Anh ta liếc mắt khinh thường, nói: “Cô lái xe làm tôi choáng váng! Để tôi lái cho!”

Tôi ngây ngô nhìn anh ta, Lộ Tử An ở bên cạnh lại cười khanh khách: “Đúng vậy, anh hai em ngoài lái xe của mình ra thì ngồi xe ai cũng muốn say xe.”

Tôi do dự một chút, trực giác nói cho tôi biết, bọn họ không phải người xấu —— hơn nữa cho dù thật là người xấu thì tôi cũng đã lên thuyền kẻ trộm! Vì thế tôi cởi dây an toàn, đi ra khỏi chỗ ngồi nhường lại cho anh ta.

“Lộ Tử An, em ngồi ở phía sau cho anh! Em ở bên cạnh khiến anh nhức đầu.” Anh ta ngồi vào ghế lái, sau đó ra lệnh.

Người cao to đành chịu, buộc lòng phải hậm hực ra sau ngồi. Vị trí phó lái còn lại đương nhiên là để cho tôi…

Tôi lên xe, đeo dây an toàn, liếc mắt nhìn “anh Hai” một cái, gương mặt anh ta không thay đổi mà đạp chân ga.

Anh ta lái xe rất vững vàng, lúc qua cua quẹo nguy hiểm cơ thể không bị lực ly tâm ném ra. Thành thật mà nói, từ lúc này tôi mới bắt đầu thả lỏng tâm tình, hưởng thụ phong cảnh ở ven đường. Thôn quê ở miền Nam nước Pháp giống như một mê cung màu xanh biếc thật lớn, khiến người ta choáng váng lại mê muội.

“Đúng rồi, chị à,” Lộ Tử An từ ghế sau sáp đến gần, “Chúng ta coi như là quen biết, nhưng đến bây giờ cũng chưa biết tên chị là gì. Để em giới thiệu trước, em tên là ‘Lộ Tử An’.”

“Ừm,” một tay tôi chống đầu, nghiêng mặt nhìn cậu ấy, “Tôi biết.”

“Sao chị biết được?” Cậu ấy như là phát hiện là điều mới lạ.

Tôi kéo khoé miệng, chỉ vào người đàn ông bên cạnh: “Tôi còn biết anh ấy gọi là anh Hai đấy!”

Người cao to ngớ ngẩn, sau đó cười khanh khách, cũng không quan tâm đến gương mặt đã đen lại của người đàn ông đang lái xe. Cười xong cậu ấy tiếp tục nói: “Nhưng chị khẳng định không biết, em họ Lộ, không phải ‘Lục’ của lục địa, mà là ‘Lộ’ của con đường.”

(“lộ-路” và “lục-陆” phát âm giống nhau)

Tôi gật đầu: “Tôi thật không biết.”

“Đây là anh họ của em, anh ấy cùng họ với em. Nhưng mà để anh ấy tự giới thiệu đi.”

Lộ Tử An nói xong thì cùng tôi nhìn người đàn ông đang lái xe, tên kia mấp máy môi rồi mới chịu nói: “Lộ Ngụy Minh, ‘Ngụy’ của nước Ngụy, ‘Minh’ của ánh sáng.”

Trong đầu tôi suy nghĩ: Lộ Vị Minh (con đường không rõ ràng). Hình như ba chữ này càng thích hợp với anh ta, bởi vì từ trên mặt anh ta vĩnh viễn không nhìn ra tiếp theo anh ta sẽ như thế nào!

“Chị thì sao?”

Tôi xoay người lại, dừng một chút, rốt cục lấy dũng khí mở miệng: “Lỗ Tây Vĩnh.”

Người cao to nhíu mày: “Em không phải hỏi chị muốn đi đâu?”

Tôi vừa định mở miệng lại bị Lộ Ngụy Minh giành lấy: “Cô ấy không trả lời em cô ấy muốn đi đâu.”

Lộ Tử An há hốc mồm, qua vài giây mới phản ứng: “Chị nói chị tên là ‘Lỗ Tây Vĩnh’?!”

Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu ấy mà mỉm cười gật đầu: “Một chữ cũng không sai.”

“Ha ha!” Đón lấy ánh mặt trời, Lộ Tử An nói: “Chơi thật vui! Chúng ta ngồi xe của Lỗ Tây Vĩnh chạy đến Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon)!”

Dường như bị tính cách nhiệt tình hào phóng của cậu ấy cuốn hút, tâm tình của tôi lập tức tốt lên. Đúng vậy, Lỗ Tây Vĩnh sắp tới Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon). Hoặc là nói, Lỗ Tây Vĩnh (Roussillon) sắp sửa nghênh đón Lỗ Tây Vĩnh?

Theo đường núi kéo dài, ánh mặt trời ở xa chiếu rọi xuống mảnh đất đỏ, tôi nhìn thấy ngôi làng trên núi cùng tên với tôi. Trước đó không tận mắt nhìn thấy, tôi chỉ nhìn qua ảnh chụp, thậm chí trước khi mẹ nói những lời kia với tôi, tôi chưa hề biết rằng trên thế giới này còn có một ngôi làng nhỏ như vậy. Hiện giờ, cảnh sắc xuất hiện trước mắt tôi, tôi lại giống như du khách phiêu bạt đã lâu, trở nên cảm thấy rụt rè khi về quê hương.

“Cô sao thế?” Lộ Ngụy Minh ở bên cạnh tôi vừa lái xe vừa hỏi.

Tôi không biết anh ta làm sao nhìn ra đáy lòng đang vùng vẫy của tôi, hoặc là anh ta chỉ thuận miệng hỏi một chút? Nhưng tôi giữ bình tĩnh mà lắc đầu: “Không có gì…”

Anh ta lại liếc nhìn tôi một cái rồi chuyên tâm lái xe, không nói nữa.

Lộ Tử An ồn ào đã sớm ôm va ly ngủ thiếp đi ở ghế sau. Vì muốn giảm bớt không khí xấu hổ, tôi hỏi anh Hai: “Các người bỏ lại chiếc xe cho thuê ở đó mà không có vấn đề gì sao? Hai người còn giữ chìa khoá à?”

“Tôi và công ty thuê xe đã bàn xong, chìa khoá giao cho bà chủ nhà hàng ở ven đường, nhân viên của bọn họ sẽ đến lấy.”

“À…” Tôi xê dịch cái mông, đột nhiên lại muốn hỏi gì đó, “Anh biết nói tiếng Pháp ư?”

“Lúc đi học đã từng học.”

“Anh không phải sinh ở Pháp chứ?”

“Đương nhiên không phải,” anh ta kiên định lắc đầu, “Nhưng khi tôi mười mấy tuổi đã đến Châu Âu.”

Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Châu Âu là một khái niệm rất lớn, xem ra anh ta không ở một chỗ ổn định. Tôi bắt đầu suy đoán bối cảnh của anh ta, có lẽ không phải là nhà giàu thì cũng là nhân viên cấp cao…

“Tôi không giống với những đứa trẻ bây giờ.” Anh ta lại đoán được tôi đang suy nghĩ cái gì.

Không giống thì không giống, bởi vì tôi cũng không phải rất có hứng thú muốn biết. Có lẽ sau hôm nay, tôi sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, vì vậy anh ta rốt cuộc là người như thế nào thì có quan hệ gì với tôi?

Không khí trong xe lại rơi vào trầm mặc, chỉ nghe tiếng ngáy của Lộ Tử An ở ghế sau.

“Như vậy,” Lộ Ngụy Minh bỗng nhiên nói với tôi, “Cô làm gì?”

“Phiên dịch tiếng Anh.” Tôi đáp.

Anh ta nhướng lông mày, không biết là kinh ngạc hay là gì khác, vì thế tôi hỏi lại anh ta: “Không thì anh cho rằng tôi làm gì?”

Anh ta nhún vai: “Không biết, chưa nghĩ tới.”

Tôi tin anh ta nói thật, tính cách anh ta cổ quái, đối nhân xử thế nghiêm túc, cũng không được lòng người, cũng không phải là người thích nói dối.

“Anh thì sao,” tôi nhìn ngọn núi màu đỏ ở xa xa, “Anh làm nghề gì?”

“Tôi làm việc trong một nhóm kiến trúc sư, chủ yếu phụ trách làm mô hình.”

Tôi cũng nhướng lông mày, làm động tác liếc mắt như anh ta.

“Đừng hỏi tôi vì sao kinh ngạc,” không đợi anh ta mở miệng, tôi mỉa mai, “Bởi vì tôi không nghĩ tới anh làm nghề gì cho nên anh nói bất cứ việc gì tôi cũng sẽ có vẻ mặt này.”

Anh ta lái xe, ánh sáng mặt trời chiếu trên cằm của anh ta, anh ta lại bỗng nhiên nở nụ cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười, hơn nữa tôi kinh ngạc phát hiện, dáng vẻ tươi cười của anh ta lại hết sức dịu dàng.

“Anh cười cái gì?” Tôi không nhịn được mà hỏi.

Anh ta vẫn cười, không phải cười to, mà là cong khoé miệng, khoé mắt cong lên, khẽ cười: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cô rõ ràng vì đáp lại tôi khi nãy mới cố ý hỏi tôi. Không phải sao?”

Tôi bẽ mặt cắn môi, quay đầu đi không nói lời nào.

Bởi vậy tôi lại nghiệm chứng một kết luận thế này: nói chuyện với người thông minh có thể rất thú vị cũng có thể rất nhàm chán.

Mà khiến tôi đưa ra kết luận này chính là mẹ già của tôi!

Hạ Ương đôi khi hỏi tôi: “Sao em lại hận mẹ em như vậy?”

Tôi luôn trả lời khó mà nói rõ. Nhưng thật ra tôi muốn nói, tôi không hận bà. Tôi chỉ là… không còn cách nào chịu đựng bà nữa, thậm chí còn ghen ghét với bà. Bà hoàn mỹ như vậy, tôi cảm thấy tôi vĩnh viễn không có cách trở thành người giống bà, bất luận về phương diện nào, tôi cũng không thể đuổi kịp và vượt qua bà, ở dưới cái bóng của bà, tôi sống rất vất vả, nhưng bà luôn cho rằng tôi có thể làm tốt như bà, sở dĩ tôi không có là vì tôi thiếu cố gắng.

Còn có một điểm, bà luôn muốn tôi đi trên con đường bà đã sắp đặt cho tôi, con đường này bà cho rằng là tốt nhất và an toàn nhất, nhưng tôi luôn dè bỉu coi thường điều này.

Không thể không nói, tôi chính là loại con cái nổi loạn khiến ba mẹ đau đầu nhất!

Xe chúng tôi đi dọc theo đường núi hướng lên trên, có triền núi rất dốc, Lộ Ngụy Minh nhìn chăm chú con đường phía trước, không còn tâm tư tranh cãi với tôi nữa.

Tôi chợt cảm thấy anh ta giống người nào đó mà tôi quen biết, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra. Vì thế tôi quyết định không suy nghĩ nữa, lấy đi động ra gửi một tin nhắn cho Hạ Ương: “Em sắp tới rồi.”

Không lâu sau, Hạ Ương trả lời lại: “Chúc thuận lợi.”

Tôi nhìn ba chữ này có chút bất mãn. Anh không phải nên nói thêm chút gì khác sao? Ba chữ này… Chẳng khác nào chưa nói gì thôi!

Tôi mất hứng nên lại tiếp tục quấy rầy anh, tôi chính là như vậy, ghét nhất bị làm mặt nóng đi dán mông lạnh. Tôi nghĩ đây là nguyên nhân vì sao tôi không thích ở bên cạnh anh hai Lộ này.

“Tiếp theo cô đi đâu?” Anh Hai mở miệng hỏi.

“Không đi đâu hết…”

“?” Anh ta tranh thủ liếc nhìn tôi, như là hơi kinh ngạc.

“Tôi muốn ở chỗ này một thời gian, có lẽ quay về vùng lân cận đi dạo, nhưng sẽ không rời khỏi nơi này…”

Nghe tôi nói vậy, anh ta hình như có chút hứng thú: “Vì sao là nơi này?”

“Không vì sao cả…”

Anh ta mấp máy môi, không thèm nhắc lại.

“Hai người thì sao?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi cũng muốn ở đây một thời gian.”

Tôi cho rằng anh ta cố ý nói như vậy nên hừ nhẹ một cái, tỏ vẻ bất mãn với anh ta.

Chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa, lặng lẽ chạy trong khu núi Luberon.

Trên đường ánh nắng chiếu xuống, tôi vừa ngẩng đầu, mới phát hiện ngôi làng ở trước mắt có sắc thái đậm hơn so với dưới ngòi bút của Van Gogh. Nó không giống người thường, từ vài thế kỷ trước, đất núi đỏ phía dưới bảo vệ tất cả mọi thứ ở đây, ngắm nhìn từ xa nó yên tĩnh nhưng ấm áp.

Đúng vậy, Roussillon, ngôi làng có liên quan chặt chẽ với tôi, cuối cùng tôi đến rồi!

/14

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status