Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Từ sau khi Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu làm lành, cuộc sống của Vũ Nghị đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vợ không ở nhà chờ anh nữa.
Tan tầm không còn nhìn thấy bóng dáng vợ xem TV.
Buổi tối vợ mệt mỏi quá, không có sức lực yêu đương.
Phúc lợi thỉnh thoảng đưa cơm cũng đã không còn.
Mỗi ngày vợ đều cười tủm tỉm với di động.
Khi hôn anh vợ cũng không được để ý cho lắm.
Vợ càng ngày càng đẹp.
Vũ Nghị hoảng hốt, trong lòng chua xót.
Ngày mùng bảy tháng bảy, lễ Thất Tịch.
Tan tầm trước ngày Thất Tịch, Chân Vĩ thay mặt tập thể nhân viên đông đảo của công ty truyền lời đến nhân vật chủ chốt, anh ta hỏi anh: “Sếp à, chắc ngày mai anh có kế hoạch rồi nhỉ?”
Vẻ mặt Vũ Nghị rất khó đoán, anh đang định nói chuyện thì Chân Vĩ giành nói trước: “Chắc chắn anh có kế hoạch rồi. Vậy thì vừa hay, anh có kế hoạch, tôi cũng có kế hoạch, tất cả mọi người đều có kế hoạch, hay là ngày mai cho nghỉ đi ạ?”
Vũ Nghị nhìn anh ta với ánh mắt u ám.
Chân Vĩ chỉ nhóm nhân viên nữ đang lén lút mong chờ ở bên ngoài: “Thông cảm với con gái kỹ thuật đi sếp, có bạn trai cũng không dễ dàng gì.”
Vũ Nghị hơi khựng lại: “Vậy nghỉ đi.”
Chân Vĩ cười, làm động tác OK ra phía sau, người bên ngoài văn phòng hoan hô.
Lúc tan tầm, có người chúc anh: “Chúc sếp Thất Tịch vui vẻ ạ!”
Có người hỏi anh: “Sếp à, ngày mai anh định làm gì? Anh gợi ý cho bọn em với ạ?”
Có người trêu anh: “Mua thêm mấy cái bong bóng sếp nhé.”
Vũ Nghị buồn bực về nhà.
Một tuần trước, Tống Nhất Viện đã hẹn đi đạp xe vòng quanh biển với Tào Trân Châu, hôm qua cô còn rất hào hứng sắp xếp hành lý.
Hầy.
Về đến nhà, giọng Tống Nhất Viện truyền đến từ phòng khách: “Mới một tháng chị không trông nom bọn mày, sao bọn mày đã héo úa thành ra như vậy hả?”
“Không phải vì chị không tới thăm nên bọn mày nghĩ lung tung đấy chứ, chị vẫn còn yêu bọn mày lắm.”
“Tự uống nhiều nước, hấp thu nhiều dinh dưỡng, tự sống cuộc sống của mình, được không nào?”
“Chị cũng có chuyện của chị, đừng ỷ lại vào chị, ok?”
Câu nào cũng như đâm vào tim, Vũ Nghị cảm thấy dường như mỗi một câu của cô đều đang nói anh. Bước tới chỗ cô, anh lên tiếng: “Anh về rồi.”
Tống Nhất Viện đặt bình tưới nước xuống, đón anh rồi hôn anh: “Hôm nay em hầm củ cải muối chua với vịt già, ngon lắm, anh rửa tay ăn cơm đi.”
Vũ Nghị nghiêm mặt gật đầu. Ôi, hôm nay vợ anh nấu cơm, vui quá.
Tống Nhất Viện khẽ véo gương mặt cứng đờ của anh: “Vui thì cười một cái, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng là như nào?”
Vũ Nghị: “Anh rất vui.”
“Em biết.” Tống Nhất Viện dở khóc dở cười, “Nhưng biểu cảm của anh hoàn toàn không phải như vậy.”
Vũ Nghị mấp máy môi.
“Được rồi được rồi, không sao cả.” Tống Nhất Viện đẩy anh đi rửa tay, “Em nhìn ra được là được rồi.”
Lúc hai người ăn tối, Tống Nhất Viện hỏi anh: “Công việc ngày mai nhiều không anh?”
Vũ Nghị khựng lại: “Cũng như bình thường.”
“Ồ.” Tống Nhất Viện không hỏi gì nữa.
Ăn xong bữa tối, Vũ Nghị và Tống Nhất Viện ra ngoài đi dạo một lúc. Cơn gió mùa hè man mát nhẹ nhàng thoảng qua mang theo mùi hương của lá sen. Tiếng ếch kêu, tiếng ve kêu và tiếng kêu của côn trùng nào đấy trộn lẫn vào nhau, ngược lại khiến con đường nhỏ hẻo lánh càng thêm yên bình. Trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm sáng sủa, Vũ Nghị nhìn Tống Nhất Viện đang trêu ghẹo con nít, cứ thế vô thức nhìn cô mãi. Tống Nhất Viện nghiêng đầu cười với anh.
Một đòn trúng tim, ánh trăng trong lòng Vũ Nghị chảy xuôi theo nụ cười của cô.
Quay về phòng ngủ, nhìn vali nhỏ đã được sửa soạn xong xuôi trong tủ quần áo, Vũ Nghị không nói gì cả. Hai người rửa mặt rồi lên giường, Tống Nhất Viện gối đầu lên cánh tay anh nghịch điện thoại, Vũ Nghị ngắm cô.
Tống Nhất Viện lướt Weibo một lát, thấy có gì buồn cười thì đưa cho Vũ Nghị xem, anh nghiêm túc xem hết rồi nói, “Buồn cười thật.”
Tống Nhất Viện chợt phì cười, “Không buồn cười thì không cần miễn cưỡng bản thân.”
Vũ Nghị lắc đầu, “Rất thú vị.”
“...” Ừ, em vẫn nên nghịch điện thoại thì hơn.
Nghịch thêm một lúc, Tống Nhất Viện tắt điện thoại di động, cô ôm Vũ Nghị rồi hỏi anh, “Ngày mai mấy giờ anh tan làm?”
“Sáu giờ.”
“À rồi.”
Tống Nhất Viện ngáp một cái: “Ngủ nhé?”
Vũ Nghị tắt đèn, hôn cô: “Chúc ngủ ngon.”
Tống Nhất Viện hôn anh, “Chúc ngủ ngon.”
Hai người ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, sáu giờ Vũ Nghị đã tỉnh, Tống Nhất Viện còn đang ngủ say. Bờ môi ấm áp của anh chạm vào trán cô, không tính là hôn mà chỉ chạm nhẹ.
Nếu Tống Nhất Viện đi thì bảy giờ phải dậy, Vũ Nghị chờ cô tỉnh giấc.
Bảy giờ, Tống Nhất Viện nằm ngáy o o.
Anh đợi một lúc nữa nhưng không có tiếng chuông nào như trong dự đoán.
Ngoài cửa sổ, mặt trời lấp ló qua lớp sương mù màu trắng, chim chích bắt đầu hót vang.
Vũ Nghị nhìn khuôn mặt của ngủ say của Tống Nhất Viện, đến gần tám giờ mà cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh.
Cần gọi không nhỉ?
Thôi, Tào Trân Châu sẽ gọi điện thoại cho cô.
Tám giờ, vẻ mặt của vợ thỏa mãn vẫn ngủ yên ở trong lòng anh. Vậy là người đàn ông ôm cô, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc thẳng đến mười một giờ trưa.
Hai người tỉnh dậy gần như cùng một lúc, khi nhìn thấy đối phương thì đều ngẩn người.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Vũ Nghị hơi cụp mắt.
Tống Nhất Viên nheo mắt lại: “Hả?”
“Hôm nay làm việc ở nhà.” Vũ Nghị nói, “Văn bản và tài liệu đều xử lý ở nhà.” Đây là ý định ngay từ đầu của Vũ Nghị, nhân viên nghỉ nhưng sếp không nghỉ, phòng sách sẽ là một văn phòng khác.
“Vì sao?”
Vũ Nghị mấp máy môi, anh không thể nói dối Tống Nhất Viện nên ăn ngay nói thật: “Công ty được nghỉ.”
Tống Nhất Viện: “Vậy là hôm nay anh được phép không cần đi làm đúng không?”
“Ừ.”
"Vậy tại sao hôm qua anh nói với em phải đi làm?”
“Anh vốn vẫn làm việc mà.” Chỉ là đổi chỗ thôi, ông chủ thì nói đi làm hay tan tầm làm gì.
Tống Nhất Viện suy nghĩ trước sau, cô hiểu rồi, “Chuyến đi hủy rồi, chúng em định mấy ngày nữa mới đi.”
Thế là đã có thể giải thích việc Tống Nhất Viện ngủ thẳng cẳng đến giờ này.
Hai người nhìn nhau.
“Có phải anh ngốc không đấy?” Tống Nhất Viện nói, "Sao em có thể trải qua lễ Thất Tịch với Trân Châu được chứ.”
“Nhưng mà hai người đã hẹn từ lâu rồi.”
“Thế nên dù buồn bã anh cũng không nói gì à?” Cũng có lỗi của cô, cô vốn cho rằng đây là chuyện ngầm hiểu với nhau nên không đặc biệt nhắc đến. Hơn nữa cô đã chuẩn bị sự bất ngờ, không muốn bị tên ngốc to con nhìn ra manh mối nên cố ý tránh đề tài này.
Cuối cùng…
Hai người đều cho rằng đối phương có việc. cùng cảm thấy buổi sáng mình không bận gì nên ngủ thẳng cẳng đến trưa.
Chậc, cũng hài hước lắm.
Nhưng kết quả không quá tệ, Tống Nhất Viện dậy, hỏi anh: “Buổi chiều làm gì đây nhỉ?”
Vũ Nghị không biết, niềm vui kéo đến quá đột ngột.
Tống Nhất Viện cũng không biết, cô chỉ chuẩn bị tiết mục buổi tối thôi.
“Dậy trước đã.” Tống Nhất Viện nói, “Vừa ăn vừa nghĩ.”
Vậy là hiếm khi hai người ngồi ăn trưa với nhau.
Vũ Nghị ăn nhiều hơn bình thường hai bát cơm, cảm thấy đồ ăn mà Tống Nhất Viện gắp thơm ngào ngạt, không cách nào bằng được.
Tống Nhất Viện vẫn ăn rất ít, chỉ ăn một nắm cơm cỡ như bàn tay của trẻ con rồi chậm rãi nhai nuốt, say sưa nhìn Vũ Nghị ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi.
“Anh nghĩ xem buổi chiều làm gì?”
“Xem phim nhé?”
Tống Nhất Viện lấy điện thoại cho anh xem: “Ngày Thất Tịch, tất cả các rạp chiếu phim lớn đều đã hết chỗ rồi.”
“Công viên trò chơi?”
“Cũng toàn người là người.” Tống Nhất Viện mở Khoảnh Khắc cho anh xem.
Vũ Nghị không nghĩ ra được. Tống Nhất Viện cũng thế.
Cuối cùng hai người quyết định ở nhà xem phim.
Tầng ba có phòng chiếu phim, ánh sáng và âm thanh còn tốt hơn ở rạp. Hai người rúc vào ghế sofa lớn, tự làm bỏng ngô, rót hai cốc coca to rồi tắt đèn, không khí khá tuyệt vời.
Tống Nhất Viện không chọn đĩa, cô lần mò theo dãy DVD trên kệ rồi tùy tiện rút một cái ra. Bộ phim đầu tiên rút được là một bộ phim điện ảnh cũ, Tống Nhất Viện chưa từng xem, là một bộ phim tình yêu trong sóng, mô típ cũ rất bình thường, mỗi một nụ hôn ở phần sau đều cực kỳ cẩn thận và ngượng ngùng.
Tống Nhất Viện thấy thế, cô chợt ngẩng đầu hôn mạnh vào người đàn ông phía sau, “Nếu là em, em cứ vậy mà hôn anh ta, dù sao cũng là hôn, sao không hôn mạnh mẽ một chút chứ?”
“Nam chính sẽ bị dọa.”
Tống Nhất Viện: “Anh có bị dọa không?”
Vũ Nghị nghĩ rồi đáp: “Có.”
Tống Nhất Viện ngọ nguậy rồi bắt đầu hôn một cái nữa: “Không sao cả, quen là ổn thôi.”
Không quen được, trái tim anh đập rất nhanh. Vũ Nghị nghĩ thầm: Rạp chiếu phim gia đình vẫn tốt hơn, vợ anh sẽ giở trò lưu manh.
Xem hết bộ phim thứ nhất, Tống Nhất Viện lại tùy tiện lấy một cái bỏ vào.
Lúc nhân vật nữ chính xuất hiện, Tống Nhất Viện nheo mắt, ái chà chà, sự trùng hợp tuyệt vời.
Người phía sau không có phản ứng gì, có vẻ anh chưa từng xem nó. Nếu như Vũ Nghị đã từng xem thì tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Theo nội dung cốt truyện được chiếu, Tống Nhất Viện cảm giác được có lẽ Vũ Nghị đã đoán được gì đó, bắt đầu đứng ngồi không yên.
Khi nam chính mở căn phòng chứa đầy đồ chơi tình dục SM (1) ra cho nữ chính, lồng ngực Vũ Nghị thoáng chốc phập phồng mạnh hơn.
(1) S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm. SM luôn thể hiện một mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người luôn thích thú khi được hành hạ người khác, người còn lại thì hứng thú và hạnh phúc khi được đối phương hành hạ. S&M thường được xếp vào những hành vi tình dục không bình thường.
Tống Nhất Viện rất bình tĩnh, khi màn hình chiếu qua những thứ đó, cô tán thưởng: “Ồ...” rồi lại bình luận, “Cái roi da đẹp quá.”
Vũ Nghị không nói lời nào.
Nữ chính bị trói vào một khung sắt được chế tạo đặc biệt, nam chính quất roi da lên người cô ấy, nữ chính không kìm được rên rỉ một tiếng, nhạc nền vừa gợi cảm vừa gợi tình.
Hình như tim người đàn ông đập nhanh hơn.
“Dáng người nữ chính đẹp thật đấy.” Tống Nhất Viện lên tiếng khen ngợi, “Eo rất nhỏ, hình dáng bầu ngực cũng đẹp.”
Vũ Nghị vẫn không nói lời nào.
“Nam chính cũng đẹp trai.” Tống Nhất Viện si mê, "Gợi cảm quá.”
Cơ bắp trên cánh tay Vũ Nghị gồng lên, Tống Nhất Viện thuận tay véo một cái rồi hỏi anh: “Dáng người hai người ai chuẩn hơn nhỉ?”
“Anh.”
Tống Nhất Viên cười trộm, ấu trĩ quá.
Màn hình lướt qua hình ảnh nữ chính không kìm lòng được mà cắn môi, Tống Nhất Viện xem đến mê mệt, say mê nói, “Ôi, sao có thể quyến rũ đến vậy chứ!?”
Nhìn người làm ổ trong lòng mình, nghĩ tới những hành động bình thường của Tống Nhất Viện, anh không nhịn được thốt lên: “Đó là do em không nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của mình.”
Tống Nhất Viện ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Vũ Nghị nhìn sang chỗ khác… Nói bậy bạ!
Ánh mắt Tống Nhất Viện đầy ẩn ý, cô nói: “Vậy tối nay nhìn xem.”
Vũ Nghị ngẩn ngơ.
Tống Nhất Viện hỏi: “Anh cảm thấy cái này thế nào?”
“Cái gì?”
“Roi da, còng tay hay mấy thứ đại loại thế.”
Vũ Nghị cảm giác máu mũi sắp chảy.
Hai người xem hết hai bộ phim điện ảnh, Tống Nhất Viện vẫn chưa thỏa mãn, còn tinh thần của Vũ Nghị không được tập trung cho lắm.
Tám giờ tối, Tống Nhất Viện túm cà vạt Vũ Nghị, kéo người nọ về phòng ngủ, cô lấy một cái còng tay ở đầu giường rồi nói bên tai anh: “Nửa tháng nay học được một chút về cái này, đêm nay chúng ta chơi thử nhé.” Rồi cạch một tiếng, cô khóa còng lại.
Đêm nay là đêm đáng giá tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tên ngốc to con.
Beta: Mạc Y Phi
Từ sau khi Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu làm lành, cuộc sống của Vũ Nghị đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vợ không ở nhà chờ anh nữa.
Tan tầm không còn nhìn thấy bóng dáng vợ xem TV.
Buổi tối vợ mệt mỏi quá, không có sức lực yêu đương.
Phúc lợi thỉnh thoảng đưa cơm cũng đã không còn.
Mỗi ngày vợ đều cười tủm tỉm với di động.
Khi hôn anh vợ cũng không được để ý cho lắm.
Vợ càng ngày càng đẹp.
Vũ Nghị hoảng hốt, trong lòng chua xót.
Ngày mùng bảy tháng bảy, lễ Thất Tịch.
Tan tầm trước ngày Thất Tịch, Chân Vĩ thay mặt tập thể nhân viên đông đảo của công ty truyền lời đến nhân vật chủ chốt, anh ta hỏi anh: “Sếp à, chắc ngày mai anh có kế hoạch rồi nhỉ?”
Vẻ mặt Vũ Nghị rất khó đoán, anh đang định nói chuyện thì Chân Vĩ giành nói trước: “Chắc chắn anh có kế hoạch rồi. Vậy thì vừa hay, anh có kế hoạch, tôi cũng có kế hoạch, tất cả mọi người đều có kế hoạch, hay là ngày mai cho nghỉ đi ạ?”
Vũ Nghị nhìn anh ta với ánh mắt u ám.
Chân Vĩ chỉ nhóm nhân viên nữ đang lén lút mong chờ ở bên ngoài: “Thông cảm với con gái kỹ thuật đi sếp, có bạn trai cũng không dễ dàng gì.”
Vũ Nghị hơi khựng lại: “Vậy nghỉ đi.”
Chân Vĩ cười, làm động tác OK ra phía sau, người bên ngoài văn phòng hoan hô.
Lúc tan tầm, có người chúc anh: “Chúc sếp Thất Tịch vui vẻ ạ!”
Có người hỏi anh: “Sếp à, ngày mai anh định làm gì? Anh gợi ý cho bọn em với ạ?”
Có người trêu anh: “Mua thêm mấy cái bong bóng sếp nhé.”
Vũ Nghị buồn bực về nhà.
Một tuần trước, Tống Nhất Viện đã hẹn đi đạp xe vòng quanh biển với Tào Trân Châu, hôm qua cô còn rất hào hứng sắp xếp hành lý.
Hầy.
Về đến nhà, giọng Tống Nhất Viện truyền đến từ phòng khách: “Mới một tháng chị không trông nom bọn mày, sao bọn mày đã héo úa thành ra như vậy hả?”
“Không phải vì chị không tới thăm nên bọn mày nghĩ lung tung đấy chứ, chị vẫn còn yêu bọn mày lắm.”
“Tự uống nhiều nước, hấp thu nhiều dinh dưỡng, tự sống cuộc sống của mình, được không nào?”
“Chị cũng có chuyện của chị, đừng ỷ lại vào chị, ok?”
Câu nào cũng như đâm vào tim, Vũ Nghị cảm thấy dường như mỗi một câu của cô đều đang nói anh. Bước tới chỗ cô, anh lên tiếng: “Anh về rồi.”
Tống Nhất Viện đặt bình tưới nước xuống, đón anh rồi hôn anh: “Hôm nay em hầm củ cải muối chua với vịt già, ngon lắm, anh rửa tay ăn cơm đi.”
Vũ Nghị nghiêm mặt gật đầu. Ôi, hôm nay vợ anh nấu cơm, vui quá.
Tống Nhất Viện khẽ véo gương mặt cứng đờ của anh: “Vui thì cười một cái, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng là như nào?”
Vũ Nghị: “Anh rất vui.”
“Em biết.” Tống Nhất Viện dở khóc dở cười, “Nhưng biểu cảm của anh hoàn toàn không phải như vậy.”
Vũ Nghị mấp máy môi.
“Được rồi được rồi, không sao cả.” Tống Nhất Viện đẩy anh đi rửa tay, “Em nhìn ra được là được rồi.”
Lúc hai người ăn tối, Tống Nhất Viện hỏi anh: “Công việc ngày mai nhiều không anh?”
Vũ Nghị khựng lại: “Cũng như bình thường.”
“Ồ.” Tống Nhất Viện không hỏi gì nữa.
Ăn xong bữa tối, Vũ Nghị và Tống Nhất Viện ra ngoài đi dạo một lúc. Cơn gió mùa hè man mát nhẹ nhàng thoảng qua mang theo mùi hương của lá sen. Tiếng ếch kêu, tiếng ve kêu và tiếng kêu của côn trùng nào đấy trộn lẫn vào nhau, ngược lại khiến con đường nhỏ hẻo lánh càng thêm yên bình. Trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm sáng sủa, Vũ Nghị nhìn Tống Nhất Viện đang trêu ghẹo con nít, cứ thế vô thức nhìn cô mãi. Tống Nhất Viện nghiêng đầu cười với anh.
Một đòn trúng tim, ánh trăng trong lòng Vũ Nghị chảy xuôi theo nụ cười của cô.
Quay về phòng ngủ, nhìn vali nhỏ đã được sửa soạn xong xuôi trong tủ quần áo, Vũ Nghị không nói gì cả. Hai người rửa mặt rồi lên giường, Tống Nhất Viện gối đầu lên cánh tay anh nghịch điện thoại, Vũ Nghị ngắm cô.
Tống Nhất Viện lướt Weibo một lát, thấy có gì buồn cười thì đưa cho Vũ Nghị xem, anh nghiêm túc xem hết rồi nói, “Buồn cười thật.”
Tống Nhất Viện chợt phì cười, “Không buồn cười thì không cần miễn cưỡng bản thân.”
Vũ Nghị lắc đầu, “Rất thú vị.”
“...” Ừ, em vẫn nên nghịch điện thoại thì hơn.
Nghịch thêm một lúc, Tống Nhất Viện tắt điện thoại di động, cô ôm Vũ Nghị rồi hỏi anh, “Ngày mai mấy giờ anh tan làm?”
“Sáu giờ.”
“À rồi.”
Tống Nhất Viện ngáp một cái: “Ngủ nhé?”
Vũ Nghị tắt đèn, hôn cô: “Chúc ngủ ngon.”
Tống Nhất Viện hôn anh, “Chúc ngủ ngon.”
Hai người ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, sáu giờ Vũ Nghị đã tỉnh, Tống Nhất Viện còn đang ngủ say. Bờ môi ấm áp của anh chạm vào trán cô, không tính là hôn mà chỉ chạm nhẹ.
Nếu Tống Nhất Viện đi thì bảy giờ phải dậy, Vũ Nghị chờ cô tỉnh giấc.
Bảy giờ, Tống Nhất Viện nằm ngáy o o.
Anh đợi một lúc nữa nhưng không có tiếng chuông nào như trong dự đoán.
Ngoài cửa sổ, mặt trời lấp ló qua lớp sương mù màu trắng, chim chích bắt đầu hót vang.
Vũ Nghị nhìn khuôn mặt của ngủ say của Tống Nhất Viện, đến gần tám giờ mà cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh.
Cần gọi không nhỉ?
Thôi, Tào Trân Châu sẽ gọi điện thoại cho cô.
Tám giờ, vẻ mặt của vợ thỏa mãn vẫn ngủ yên ở trong lòng anh. Vậy là người đàn ông ôm cô, một lần nữa ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc thẳng đến mười một giờ trưa.
Hai người tỉnh dậy gần như cùng một lúc, khi nhìn thấy đối phương thì đều ngẩn người.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Vũ Nghị hơi cụp mắt.
Tống Nhất Viên nheo mắt lại: “Hả?”
“Hôm nay làm việc ở nhà.” Vũ Nghị nói, “Văn bản và tài liệu đều xử lý ở nhà.” Đây là ý định ngay từ đầu của Vũ Nghị, nhân viên nghỉ nhưng sếp không nghỉ, phòng sách sẽ là một văn phòng khác.
“Vì sao?”
Vũ Nghị mấp máy môi, anh không thể nói dối Tống Nhất Viện nên ăn ngay nói thật: “Công ty được nghỉ.”
Tống Nhất Viện: “Vậy là hôm nay anh được phép không cần đi làm đúng không?”
“Ừ.”
"Vậy tại sao hôm qua anh nói với em phải đi làm?”
“Anh vốn vẫn làm việc mà.” Chỉ là đổi chỗ thôi, ông chủ thì nói đi làm hay tan tầm làm gì.
Tống Nhất Viện suy nghĩ trước sau, cô hiểu rồi, “Chuyến đi hủy rồi, chúng em định mấy ngày nữa mới đi.”
Thế là đã có thể giải thích việc Tống Nhất Viện ngủ thẳng cẳng đến giờ này.
Hai người nhìn nhau.
“Có phải anh ngốc không đấy?” Tống Nhất Viện nói, "Sao em có thể trải qua lễ Thất Tịch với Trân Châu được chứ.”
“Nhưng mà hai người đã hẹn từ lâu rồi.”
“Thế nên dù buồn bã anh cũng không nói gì à?” Cũng có lỗi của cô, cô vốn cho rằng đây là chuyện ngầm hiểu với nhau nên không đặc biệt nhắc đến. Hơn nữa cô đã chuẩn bị sự bất ngờ, không muốn bị tên ngốc to con nhìn ra manh mối nên cố ý tránh đề tài này.
Cuối cùng…
Hai người đều cho rằng đối phương có việc. cùng cảm thấy buổi sáng mình không bận gì nên ngủ thẳng cẳng đến trưa.
Chậc, cũng hài hước lắm.
Nhưng kết quả không quá tệ, Tống Nhất Viện dậy, hỏi anh: “Buổi chiều làm gì đây nhỉ?”
Vũ Nghị không biết, niềm vui kéo đến quá đột ngột.
Tống Nhất Viện cũng không biết, cô chỉ chuẩn bị tiết mục buổi tối thôi.
“Dậy trước đã.” Tống Nhất Viện nói, “Vừa ăn vừa nghĩ.”
Vậy là hiếm khi hai người ngồi ăn trưa với nhau.
Vũ Nghị ăn nhiều hơn bình thường hai bát cơm, cảm thấy đồ ăn mà Tống Nhất Viện gắp thơm ngào ngạt, không cách nào bằng được.
Tống Nhất Viện vẫn ăn rất ít, chỉ ăn một nắm cơm cỡ như bàn tay của trẻ con rồi chậm rãi nhai nuốt, say sưa nhìn Vũ Nghị ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi.
“Anh nghĩ xem buổi chiều làm gì?”
“Xem phim nhé?”
Tống Nhất Viện lấy điện thoại cho anh xem: “Ngày Thất Tịch, tất cả các rạp chiếu phim lớn đều đã hết chỗ rồi.”
“Công viên trò chơi?”
“Cũng toàn người là người.” Tống Nhất Viện mở Khoảnh Khắc cho anh xem.
Vũ Nghị không nghĩ ra được. Tống Nhất Viện cũng thế.
Cuối cùng hai người quyết định ở nhà xem phim.
Tầng ba có phòng chiếu phim, ánh sáng và âm thanh còn tốt hơn ở rạp. Hai người rúc vào ghế sofa lớn, tự làm bỏng ngô, rót hai cốc coca to rồi tắt đèn, không khí khá tuyệt vời.
Tống Nhất Viện không chọn đĩa, cô lần mò theo dãy DVD trên kệ rồi tùy tiện rút một cái ra. Bộ phim đầu tiên rút được là một bộ phim điện ảnh cũ, Tống Nhất Viện chưa từng xem, là một bộ phim tình yêu trong sóng, mô típ cũ rất bình thường, mỗi một nụ hôn ở phần sau đều cực kỳ cẩn thận và ngượng ngùng.
Tống Nhất Viện thấy thế, cô chợt ngẩng đầu hôn mạnh vào người đàn ông phía sau, “Nếu là em, em cứ vậy mà hôn anh ta, dù sao cũng là hôn, sao không hôn mạnh mẽ một chút chứ?”
“Nam chính sẽ bị dọa.”
Tống Nhất Viện: “Anh có bị dọa không?”
Vũ Nghị nghĩ rồi đáp: “Có.”
Tống Nhất Viện ngọ nguậy rồi bắt đầu hôn một cái nữa: “Không sao cả, quen là ổn thôi.”
Không quen được, trái tim anh đập rất nhanh. Vũ Nghị nghĩ thầm: Rạp chiếu phim gia đình vẫn tốt hơn, vợ anh sẽ giở trò lưu manh.
Xem hết bộ phim thứ nhất, Tống Nhất Viện lại tùy tiện lấy một cái bỏ vào.
Lúc nhân vật nữ chính xuất hiện, Tống Nhất Viện nheo mắt, ái chà chà, sự trùng hợp tuyệt vời.
Người phía sau không có phản ứng gì, có vẻ anh chưa từng xem nó. Nếu như Vũ Nghị đã từng xem thì tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.
Theo nội dung cốt truyện được chiếu, Tống Nhất Viện cảm giác được có lẽ Vũ Nghị đã đoán được gì đó, bắt đầu đứng ngồi không yên.
Khi nam chính mở căn phòng chứa đầy đồ chơi tình dục SM (1) ra cho nữ chính, lồng ngực Vũ Nghị thoáng chốc phập phồng mạnh hơn.
(1) S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm. SM luôn thể hiện một mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người luôn thích thú khi được hành hạ người khác, người còn lại thì hứng thú và hạnh phúc khi được đối phương hành hạ. S&M thường được xếp vào những hành vi tình dục không bình thường.
Tống Nhất Viện rất bình tĩnh, khi màn hình chiếu qua những thứ đó, cô tán thưởng: “Ồ...” rồi lại bình luận, “Cái roi da đẹp quá.”
Vũ Nghị không nói lời nào.
Nữ chính bị trói vào một khung sắt được chế tạo đặc biệt, nam chính quất roi da lên người cô ấy, nữ chính không kìm được rên rỉ một tiếng, nhạc nền vừa gợi cảm vừa gợi tình.
Hình như tim người đàn ông đập nhanh hơn.
“Dáng người nữ chính đẹp thật đấy.” Tống Nhất Viện lên tiếng khen ngợi, “Eo rất nhỏ, hình dáng bầu ngực cũng đẹp.”
Vũ Nghị vẫn không nói lời nào.
“Nam chính cũng đẹp trai.” Tống Nhất Viện si mê, "Gợi cảm quá.”
Cơ bắp trên cánh tay Vũ Nghị gồng lên, Tống Nhất Viện thuận tay véo một cái rồi hỏi anh: “Dáng người hai người ai chuẩn hơn nhỉ?”
“Anh.”
Tống Nhất Viên cười trộm, ấu trĩ quá.
Màn hình lướt qua hình ảnh nữ chính không kìm lòng được mà cắn môi, Tống Nhất Viện xem đến mê mệt, say mê nói, “Ôi, sao có thể quyến rũ đến vậy chứ!?”
Nhìn người làm ổ trong lòng mình, nghĩ tới những hành động bình thường của Tống Nhất Viện, anh không nhịn được thốt lên: “Đó là do em không nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của mình.”
Tống Nhất Viện ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Vũ Nghị nhìn sang chỗ khác… Nói bậy bạ!
Ánh mắt Tống Nhất Viện đầy ẩn ý, cô nói: “Vậy tối nay nhìn xem.”
Vũ Nghị ngẩn ngơ.
Tống Nhất Viện hỏi: “Anh cảm thấy cái này thế nào?”
“Cái gì?”
“Roi da, còng tay hay mấy thứ đại loại thế.”
Vũ Nghị cảm giác máu mũi sắp chảy.
Hai người xem hết hai bộ phim điện ảnh, Tống Nhất Viện vẫn chưa thỏa mãn, còn tinh thần của Vũ Nghị không được tập trung cho lắm.
Tám giờ tối, Tống Nhất Viện túm cà vạt Vũ Nghị, kéo người nọ về phòng ngủ, cô lấy một cái còng tay ở đầu giường rồi nói bên tai anh: “Nửa tháng nay học được một chút về cái này, đêm nay chúng ta chơi thử nhé.” Rồi cạch một tiếng, cô khóa còng lại.
Đêm nay là đêm đáng giá tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tên ngốc to con.
/59
|