- Tử Hiên, anh làm cái trò gì thế?
Đứng trong sân xi măng trước cửa khu nhà văn phòng huyện ủy, nhìn Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư mở cốp xe sau của chiếc Santana gắng sức lôi đồ ra, một Chủ tịch huyện Phạm kiến thức rộng rãi cũng phải trố mắt đứng nhìn.
Hoàng Tử Hiên đem một cái sọt giống như là cá khô gì đó xuống xe, cười ha ha nói: - Bí thư, cậu đừng có nói với tôi rằng đã bao nhiêu lần tết rồi mà không được đơn vị phát cho quà tết gì đấy nhé…
Phạm Hồng Vũ liền vỗ trán một cái. Sắp sửa tết đến nơi rồi, sao lại quên được nhỉ? Nông trường Triều Dương mang quà tết đến biếu đây mà.
- Phát thì có phát rồi, nhưng không có nhiều như thế này…
Không những chất đầy cốp sau xe mà băng ghế sau của chiếc Santana cũng chất đầy đồ đạc.
- Ôi, đây còn ít đấy. Nghĩ đến cậu còn độc thân, nếu nhiều đồ quá cũng không ăn hết được, nên nông trường mới để cho một ít đó…
Hoàng Tử Hiên đĩnh đạc nói, rồi bưng lên một sọt cá khô, bước lên lầu.
Cũng một kiểu gần giống như vậy, mỗi khi tết đến trong sân của huyện ủy đều như thế. Văn phòng làm việc của ủy ban huyện phát quà tết cho cán bộ các cơ quan ban ngành thì các đơn vị trực thuộc huyện và dưới xã cũng không chịu thua kém, ùn ùn kéo xe đến sân của văn phòng ủy ban huyện chở nào vật dụng hằng ngày, nào gà, nào cá, nào đặc sản chảy về đầy kho của nhà các lãnh đạo huyện.
Phạm Hồng Vũ là Bí thư Đảng ủy Nông trường Triều Dương, mang quà tết đến biếu đồng chí của nông trường thật là quang minh chính đại. Chẳng ai có thể nói được gì, Hoàng Tử Hiên hoàn toàn không sợ ai nhìn thấy cả.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, cũng bưng một cái sọt chuẩn bị đi lên lầu.
- Bí thư, Bí thư để tôi, để tôi…
Đỗ Song Ngư nhìn thấy, phi một bước xông đến, muốn đoạt lấy cái sọt tre trong tay hắn.
Những chuyện như thế này nên để cán bộ cấp dưới làm, làm gì có cái kiểu để lãnh đạo phải đích thân động tay làm việc này cơ chứ?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Để cậu? sức cậu hơn được tôi sao?
Đỗ Song Ngư nhất thời lặng người đi.
Lời nói này thật sự là không dám nhận. Nếu nói đến sức khỏe thì cả mười Đỗ Song Ngư cụm lại sợ rằng cũng không thể bằng một Phạm Hồng Vũ. Nhìn thấy hắn ta đã bưng một chiếc sọt lên trên lầu rồi, Đỗ Song Ngư đành phải lập cập bưng những thứ khác.
Ba người đàn ông, trong chốc lát đã mang hết đồ lên trên phòng một cách nhanh gọn.
- Nào! Tử Hiên, Song Ngư, ngồi đi!
Cứ để đống quà tết bừa giữa phòng, Phạm Hồng Vũ cũng chẳng buồn sắp xếp lại nữa, gọi Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư ngồi xuống, người giúp việc Trâu Nguyệt sẽ thu dọn sau. Nếu theo yêu cầu chuẩn mực nghiêm khắc với người giúp việc thì Trâu Nguyệt hoàn toàn xứng đáng. Rất cẩn thận, làm mọi việc nhà đâu ra đấy , và nhất là ít nói, không nhiều chuyện, chỉ yên lặng làm tốt bổn phận của mình.
Hoàng Tử Hiên ngồi xuống rồi còn Đỗ Song Ngư thì chạy đi pha trà cho hai vị lãnh đạo.
Nhà của Phạm Hồng Vũ, trước đây anh ta cũng đã đến hai lần, thân phận là người liên lạc của hắn, cho dù công việc ở bên Nông trường đó, nhưng nếu nhà của Bí thư mà cũng không đến bao giờ thì thật là không ra gì cả.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy thuốc quăng cho Hoàng Tử Hiên một điếu.
Hoàng Tử Hiên bắt lấy, rồi nói: - Bí thư, có một cái sọt cá đó, đều là các loại cá trong tự nhiên chứ không phải cá nuôi lồng đâu nên chất lượng không giống nhau.
Cá nuôi lồng tuy rằng lớn rất nhanh nhưng là do cho ăn bằng thức ăn chăn nuôi. Môi trường sống lại quá chật hẹp, nên vận động rất ít, không thể ngon bằng cá sống trong tự nhiên được.
Lúc trước Phạm Hồng Vũ quyết định nuôi thử nghiệm cá lồng tại Nông trường Triều Dương, nên đã biết đến điều này từ lâu rồi.
Quy mô hóa sản xuất thì cần giải quyết vấn đề về số lượng, còn yêu cầu về chất lượng thì không thể yêu cầu quá cao được. Thế nhưng cái khác biệt nho nhỏ này thì người bình thường không thể nào mà biết được, mà cũng không chú trọng gì nhiều.
Muốn chú trọng cũng phải xem có điều kiện để chú trọng hay không.
- Còn có hai con rùa nữa, cũng là tự nhiên đấy. Tôi cho người đi câu mà rất lâu mới câu được, đồ tốt đấy, rất là bổ!
Hoàng Tử Hiên nói có chút hàm ý.
Để chuẩn bị cho Phạm Hồng Vũ chút quà tết này, Hoàng Tử Hiên đã phải tốn không ít công sức. Các loại thủy sản phổ thông thì Nông trường Triều Dương nhiều vô kể, mỗi một cán bộ công nhân viên đều có phần. Đem biếu cho Bí thư Phạm ít nhu yếu phẩm hàng ngày này, cũng chỉ có những thứ đó, trong lòng Hoàng Tử Hiên làm thế nào cũng không tránh khỏi băn khoăn.
Bí thư Phạm người ta đã làm cho Nông trường Triều Dương bao nhiêu là việc đấy?
Không có Phạm Hồng Vũ thì Nông trường Triều Dương làm gì có được ngày hôm nay.
Mà người ta còn không lĩnh một đồng lương nào từ nông trường cả.
Cái gọi là rùa đó chính là con ba ba, Phạm Hồng Vũ lúc nãy đã nhìn thấy rồi, cái đầu rất to, chắc phải đến 2kg một con. Con ba ba to như thế này cứ cho là ở hồ Thanh Sơn đi thì cũng không dễ dàng gì mà bắt được. Nhất là vào những ngày mùa đông rét đậm thế này mà muốn câu được ba ba thì ngoài một tay câu giỏi ra còn phải có vận may nữa, phải có hai cái này cùng một lúc mới câu được.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Bổ quá! đúng là bổ quá, anh cho rằng tôi còn phải tẩm bổ nữa sao? Mang về cho Bí thư Cảnh đi!
Bí thư cũ của nông trường là Cảnh Phi, sức khỏe vốn vẫn không tốt, trước đây vì lo lắng nông trường không có tiền nên nằm viện cũng không dám nằm lâu, bệnh tình điều trị thuyên giảm được một chút đã vội vàng đòi ra viện. Sau khi Phạm Hồng Vũ đến tiếp nhận chức, không cần biết đến đúng sai gì cả liền ép Bí thư cũ phải nhập bệnh viện nhân dân để chữa trị, lại còn phê duyệt một khoản tiền lớn để ông yên tâm nằm viện ba tháng liền, cơ bản đã trị được căn nguyên của bệnh, rồi mới đưa về nông trường điều dưỡng, thế nhưng vì tuổi cũng đã lớn rồi, sức khỏe không thể hồi phục được như người trẻ nữa.
Hoàng Tử Hiên vội nói: - Bí thư, cái này không được. Hai con ba ba này là do chính Bí thư cũ đích thân sai người đi câu đấy. Ông ấy biết cậu trẻ tuổi không cần dùng đến, để cho cậu mang về kính biếu bề trên.
Cảnh Phi là một bậc trưởng lão vô cùng hiền hậu, Phạm Hồng Vũ đến Nông trường Triều Dương nhận chức Bí thư, ông lão đã ủng hộ hắn hết mình, tất cả những gì không vừa ý hay không phục với người Bí thư mới ông đều nhẫn nhịn, cho Phạm Hồng Vũ, Hoàng Tử Hiên có được toàn lực để làm cho nông trường tốt lên.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Bí thư Cảnh đúng là bậc cha chú, anh về nói với ông ấy là tôi kính biếu ông đó.
Cảnh Phi tưổi quá 60, còn lớn hơn cả Phạm Vệ Quốc đến mười mấy tuổi, đúng thật sự là bậc cha chú, đối với vị Bí thư cũ rất nhân hậu này hắn vẫn luôn kính trọng hết mực.
Hoàng Tử Hiên là một người thẳng tính, thấy Phạm Hồng Vũ nói rất thành thật, nghĩ một lúc rồi nói; - Bí thư, thế thì cậu giữ lại một con, tôi lấy một con đem biếu ông lão vậy.
- Cũng được, vậy cứ thế nhé.
Con còn lại Phạm Hồng Vũ dự định đem biếu Vưu Lợi Dân. Ông ta là một ông quan thanh liêm chính trực vô tư, hắn chịu “ân sâu nghĩa nặng” không gì đền đáp được, biếu một chút quà tết rồi tán gẫu một lúc thôi mà.
- Bí thư, Giám đốc nông trường…
Đỗ Song Ngư pha trà bưng tới đặt trước mặt hai vị lãnh đạo rồi ngồi xuống một bên ghế sô fa.
Hoàng Tử Hiên bỗng nhiên lại nói: - Bí thư, con ba ba này đắt lắm, các nhà hàng trong thành phố đều bán với giá mấy chục đồng mới được nửa kg đấy… Tôi trộm nghĩ, loại này có thể nuôi không nhỉ? Cũng giống như nuôi cá lồng đó, thế nào mà chẳng nuôi được? cái này mà nuôi được thì có thể giàu rồi…
Hoàng Tử Hiên nói rồi hưng phấn đến nỗi đỏ hết cả mặt lên.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười khen ngợi: - Rất giỏi đấy, Tử Kiên, đã chịu động não suy nghĩ rồi. Tôi có thể khẳng định chắc chắn với anh rằng, hoàn toàn có thể, chỉ là điều kiện cần phải hà khắc một chút thôi.
- Có thể nuôi được thật sao?
Hoàng Tử Hiên liền kêu lên rất vui vẻ.
Bây giờ đối với anh ta thì tất cả những lời nói của Phạm Hồng Vũ đều rất đáng tin, chỉ cần hắn nói nuôi được thì chắc chắn là nuôi được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói: - Cách nghĩ này của anh thật tốt, chúng ta làm nuôi trồng thì chiến thắng không chỉ dựa vào số lượng mà đồng thời cũng phải dựa vào chất lượng nữa. Ngoài nuôi cá ra thì các loại thủy sản có giá trị cao như ba ba, lươn đều có thể nuôi được. Thế này nhé, qua tết anh đi lên Viện khoa học nông nghiệp tình và Đại học nông nghiệp Thanh Sơn một chuyến, thu thập ý kiến của họ, họ là những chuyên gia chính cống, nhất định sẽ tìm ra được cách nuôi ba ba và lươn tốt nhất.
Ngữ khí của Phạm Hồng Vũ vô cùng chắc chắn, bởi vì ở một thế giới khác ba ba và lươn đã đều được nuôi rồi.
- Tốt thôi, tốt thôi, chỉ cần cái thứ này có thể nuôi được thì sang năm chúng ta chắc chắn sẽ được thay đổi.
Hoàng Tử Hiên vô cùng phấn khởi.
Đỗ Song Ngư cũng vui vẻ ra mặt.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cứ coi như không có cái hạng mục này thì sự thay đổi của chúng ta trong năm mới là nhất định rồi. Cái hạng mục này mà thành công nữa thì càng tốt hơn, đúng là thêu hoa trên gấm.
Hoàng Tử Hiên cảm khái nói: - Đúng thế, đúng thế, Bí thư! Bây giờ ấy à tất cả mọi người đều đang dồn sức lực một phen. Cậu xem, nhà máy thức ăn chăn nuôi xây xong rồi. Lô hàng mới vừa mới ra lò chưa được 10 ngày đã được khen ngợi rồi. Một đầu ra tươi sáng như vậy, thật sự trước đây tôi có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ ra, còn lo rằng không bán ra được… Ôi, Bí thư! Vẫn là cậu nhìn sự việc chuẩn, cậu nói rằng cái nông trường này có thể đi lên được thì đúng là đi lên được rồi. Còn nuôi được thêm cá lồng, sang năm nhất định nông trường chúng ta có có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tôi cũng đã nói với mọi người rồi, chậm nhất là đến giữa năm sau, chúng ta sẽ chi trả được các khoản lương, trợ cấp, thưởng một cách đầy đủ rồi. Còn về những gì còn nợ của mọi người về tiền thưởng và trợ cấp trong vòng ba năm trở lại đây cũng sẽ được truy lĩnh hết, không thiếu một đồng.
Hoàng Tử Hiên nói, khuôn mặt ngập tràn ánh sáng.
Đã làm Giám đốc nông trường bao nhiêu năm nay rồi, lần đầu tiên anh ta cảm thấy lưng mình được đứng thẳng một cách vững chắc như vậy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười vuốt cằm.
Cứ theo đà phát triển này, chỉ cần tất cả thuận lợi thì vấn đề của Nông trường Triều Dương cơ bản sẽ được giải quyết viên mãn.
- Tử Hiên, còn có một chuyện này tôi cần nói với anh. Mấy ngày nữa tôi cho Bí thư Cố Vân Phong của Thập Nguyên đến tìm anh, thức ăn chăn nuôi mà nhà máy của chúng ta sản xuất nên ưu tiên cho khu Thập Nguyên dùng trước, tôi để cho Cố Vân Phong xây dựng căn cứ nuôi trồng ở Thập Nguyên.
- Ưu tiên cung ứng cho khu Thập Nguyên ư?
Hoàng Tử Hiên có chút ngạc nhiên.
- Đúng, nông trường chúng ta trước đây có một số mâu thuẫn với Thập Nguyên, bây giờ là lúc nên hóa giải mâu thuẫn này rồi, chúng ta phải nhìn xa một chút, đừng nên lúc nào cũng tính toán mấy cái việc vớ vớ vẩn vẩn trong quá khứ đó, kiều đó sẽ không thể làm nên chuyện mới được. Chỉ có cùng nhau phát triển, cùng nhau giàu có, mâu thuẫn của nông trường với Thập Nguyên mới có thể hóa giải hoàn toàn được. Mọi người đều giàu có rồi, đều có tiền rồi thì ai còn vì mấy cái chuyện vớ vẩn lông gà vỏ tỏi mà đánh chửi nhau nữa chứ? Sau này đều không cãi nhau rồi thì cái chức Giám đốc nông trường anh cũng bớt đi được một phần lo nghĩ mà.
Lời nói thấu tình đạt lý của Phạm Hồng Vũ được người có tính cách hung dữ này cảm thấy rất hợp lý.
Hoàng Tử Hiên dù sao cũng là cán bộ cấp huyện, lãnh đạo một quần thể lớn, tầm nhìn khá tốt nên gật đầu ngay, nói: - Bí thư nói rất đúng, đúng là cái lý này, tôi hoàn toàn tán thành, sẽ kiên quyết chấp hành.
Phạm Hồng Vũ liền cười vỗ vỗ vai anh ta.
Đứng trong sân xi măng trước cửa khu nhà văn phòng huyện ủy, nhìn Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư mở cốp xe sau của chiếc Santana gắng sức lôi đồ ra, một Chủ tịch huyện Phạm kiến thức rộng rãi cũng phải trố mắt đứng nhìn.
Hoàng Tử Hiên đem một cái sọt giống như là cá khô gì đó xuống xe, cười ha ha nói: - Bí thư, cậu đừng có nói với tôi rằng đã bao nhiêu lần tết rồi mà không được đơn vị phát cho quà tết gì đấy nhé…
Phạm Hồng Vũ liền vỗ trán một cái. Sắp sửa tết đến nơi rồi, sao lại quên được nhỉ? Nông trường Triều Dương mang quà tết đến biếu đây mà.
- Phát thì có phát rồi, nhưng không có nhiều như thế này…
Không những chất đầy cốp sau xe mà băng ghế sau của chiếc Santana cũng chất đầy đồ đạc.
- Ôi, đây còn ít đấy. Nghĩ đến cậu còn độc thân, nếu nhiều đồ quá cũng không ăn hết được, nên nông trường mới để cho một ít đó…
Hoàng Tử Hiên đĩnh đạc nói, rồi bưng lên một sọt cá khô, bước lên lầu.
Cũng một kiểu gần giống như vậy, mỗi khi tết đến trong sân của huyện ủy đều như thế. Văn phòng làm việc của ủy ban huyện phát quà tết cho cán bộ các cơ quan ban ngành thì các đơn vị trực thuộc huyện và dưới xã cũng không chịu thua kém, ùn ùn kéo xe đến sân của văn phòng ủy ban huyện chở nào vật dụng hằng ngày, nào gà, nào cá, nào đặc sản chảy về đầy kho của nhà các lãnh đạo huyện.
Phạm Hồng Vũ là Bí thư Đảng ủy Nông trường Triều Dương, mang quà tết đến biếu đồng chí của nông trường thật là quang minh chính đại. Chẳng ai có thể nói được gì, Hoàng Tử Hiên hoàn toàn không sợ ai nhìn thấy cả.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, cũng bưng một cái sọt chuẩn bị đi lên lầu.
- Bí thư, Bí thư để tôi, để tôi…
Đỗ Song Ngư nhìn thấy, phi một bước xông đến, muốn đoạt lấy cái sọt tre trong tay hắn.
Những chuyện như thế này nên để cán bộ cấp dưới làm, làm gì có cái kiểu để lãnh đạo phải đích thân động tay làm việc này cơ chứ?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Để cậu? sức cậu hơn được tôi sao?
Đỗ Song Ngư nhất thời lặng người đi.
Lời nói này thật sự là không dám nhận. Nếu nói đến sức khỏe thì cả mười Đỗ Song Ngư cụm lại sợ rằng cũng không thể bằng một Phạm Hồng Vũ. Nhìn thấy hắn ta đã bưng một chiếc sọt lên trên lầu rồi, Đỗ Song Ngư đành phải lập cập bưng những thứ khác.
Ba người đàn ông, trong chốc lát đã mang hết đồ lên trên phòng một cách nhanh gọn.
- Nào! Tử Hiên, Song Ngư, ngồi đi!
Cứ để đống quà tết bừa giữa phòng, Phạm Hồng Vũ cũng chẳng buồn sắp xếp lại nữa, gọi Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư ngồi xuống, người giúp việc Trâu Nguyệt sẽ thu dọn sau. Nếu theo yêu cầu chuẩn mực nghiêm khắc với người giúp việc thì Trâu Nguyệt hoàn toàn xứng đáng. Rất cẩn thận, làm mọi việc nhà đâu ra đấy , và nhất là ít nói, không nhiều chuyện, chỉ yên lặng làm tốt bổn phận của mình.
Hoàng Tử Hiên ngồi xuống rồi còn Đỗ Song Ngư thì chạy đi pha trà cho hai vị lãnh đạo.
Nhà của Phạm Hồng Vũ, trước đây anh ta cũng đã đến hai lần, thân phận là người liên lạc của hắn, cho dù công việc ở bên Nông trường đó, nhưng nếu nhà của Bí thư mà cũng không đến bao giờ thì thật là không ra gì cả.
Phạm Hồng Vũ cầm lấy thuốc quăng cho Hoàng Tử Hiên một điếu.
Hoàng Tử Hiên bắt lấy, rồi nói: - Bí thư, có một cái sọt cá đó, đều là các loại cá trong tự nhiên chứ không phải cá nuôi lồng đâu nên chất lượng không giống nhau.
Cá nuôi lồng tuy rằng lớn rất nhanh nhưng là do cho ăn bằng thức ăn chăn nuôi. Môi trường sống lại quá chật hẹp, nên vận động rất ít, không thể ngon bằng cá sống trong tự nhiên được.
Lúc trước Phạm Hồng Vũ quyết định nuôi thử nghiệm cá lồng tại Nông trường Triều Dương, nên đã biết đến điều này từ lâu rồi.
Quy mô hóa sản xuất thì cần giải quyết vấn đề về số lượng, còn yêu cầu về chất lượng thì không thể yêu cầu quá cao được. Thế nhưng cái khác biệt nho nhỏ này thì người bình thường không thể nào mà biết được, mà cũng không chú trọng gì nhiều.
Muốn chú trọng cũng phải xem có điều kiện để chú trọng hay không.
- Còn có hai con rùa nữa, cũng là tự nhiên đấy. Tôi cho người đi câu mà rất lâu mới câu được, đồ tốt đấy, rất là bổ!
Hoàng Tử Hiên nói có chút hàm ý.
Để chuẩn bị cho Phạm Hồng Vũ chút quà tết này, Hoàng Tử Hiên đã phải tốn không ít công sức. Các loại thủy sản phổ thông thì Nông trường Triều Dương nhiều vô kể, mỗi một cán bộ công nhân viên đều có phần. Đem biếu cho Bí thư Phạm ít nhu yếu phẩm hàng ngày này, cũng chỉ có những thứ đó, trong lòng Hoàng Tử Hiên làm thế nào cũng không tránh khỏi băn khoăn.
Bí thư Phạm người ta đã làm cho Nông trường Triều Dương bao nhiêu là việc đấy?
Không có Phạm Hồng Vũ thì Nông trường Triều Dương làm gì có được ngày hôm nay.
Mà người ta còn không lĩnh một đồng lương nào từ nông trường cả.
Cái gọi là rùa đó chính là con ba ba, Phạm Hồng Vũ lúc nãy đã nhìn thấy rồi, cái đầu rất to, chắc phải đến 2kg một con. Con ba ba to như thế này cứ cho là ở hồ Thanh Sơn đi thì cũng không dễ dàng gì mà bắt được. Nhất là vào những ngày mùa đông rét đậm thế này mà muốn câu được ba ba thì ngoài một tay câu giỏi ra còn phải có vận may nữa, phải có hai cái này cùng một lúc mới câu được.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Bổ quá! đúng là bổ quá, anh cho rằng tôi còn phải tẩm bổ nữa sao? Mang về cho Bí thư Cảnh đi!
Bí thư cũ của nông trường là Cảnh Phi, sức khỏe vốn vẫn không tốt, trước đây vì lo lắng nông trường không có tiền nên nằm viện cũng không dám nằm lâu, bệnh tình điều trị thuyên giảm được một chút đã vội vàng đòi ra viện. Sau khi Phạm Hồng Vũ đến tiếp nhận chức, không cần biết đến đúng sai gì cả liền ép Bí thư cũ phải nhập bệnh viện nhân dân để chữa trị, lại còn phê duyệt một khoản tiền lớn để ông yên tâm nằm viện ba tháng liền, cơ bản đã trị được căn nguyên của bệnh, rồi mới đưa về nông trường điều dưỡng, thế nhưng vì tuổi cũng đã lớn rồi, sức khỏe không thể hồi phục được như người trẻ nữa.
Hoàng Tử Hiên vội nói: - Bí thư, cái này không được. Hai con ba ba này là do chính Bí thư cũ đích thân sai người đi câu đấy. Ông ấy biết cậu trẻ tuổi không cần dùng đến, để cho cậu mang về kính biếu bề trên.
Cảnh Phi là một bậc trưởng lão vô cùng hiền hậu, Phạm Hồng Vũ đến Nông trường Triều Dương nhận chức Bí thư, ông lão đã ủng hộ hắn hết mình, tất cả những gì không vừa ý hay không phục với người Bí thư mới ông đều nhẫn nhịn, cho Phạm Hồng Vũ, Hoàng Tử Hiên có được toàn lực để làm cho nông trường tốt lên.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Bí thư Cảnh đúng là bậc cha chú, anh về nói với ông ấy là tôi kính biếu ông đó.
Cảnh Phi tưổi quá 60, còn lớn hơn cả Phạm Vệ Quốc đến mười mấy tuổi, đúng thật sự là bậc cha chú, đối với vị Bí thư cũ rất nhân hậu này hắn vẫn luôn kính trọng hết mực.
Hoàng Tử Hiên là một người thẳng tính, thấy Phạm Hồng Vũ nói rất thành thật, nghĩ một lúc rồi nói; - Bí thư, thế thì cậu giữ lại một con, tôi lấy một con đem biếu ông lão vậy.
- Cũng được, vậy cứ thế nhé.
Con còn lại Phạm Hồng Vũ dự định đem biếu Vưu Lợi Dân. Ông ta là một ông quan thanh liêm chính trực vô tư, hắn chịu “ân sâu nghĩa nặng” không gì đền đáp được, biếu một chút quà tết rồi tán gẫu một lúc thôi mà.
- Bí thư, Giám đốc nông trường…
Đỗ Song Ngư pha trà bưng tới đặt trước mặt hai vị lãnh đạo rồi ngồi xuống một bên ghế sô fa.
Hoàng Tử Hiên bỗng nhiên lại nói: - Bí thư, con ba ba này đắt lắm, các nhà hàng trong thành phố đều bán với giá mấy chục đồng mới được nửa kg đấy… Tôi trộm nghĩ, loại này có thể nuôi không nhỉ? Cũng giống như nuôi cá lồng đó, thế nào mà chẳng nuôi được? cái này mà nuôi được thì có thể giàu rồi…
Hoàng Tử Hiên nói rồi hưng phấn đến nỗi đỏ hết cả mặt lên.
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười khen ngợi: - Rất giỏi đấy, Tử Kiên, đã chịu động não suy nghĩ rồi. Tôi có thể khẳng định chắc chắn với anh rằng, hoàn toàn có thể, chỉ là điều kiện cần phải hà khắc một chút thôi.
- Có thể nuôi được thật sao?
Hoàng Tử Hiên liền kêu lên rất vui vẻ.
Bây giờ đối với anh ta thì tất cả những lời nói của Phạm Hồng Vũ đều rất đáng tin, chỉ cần hắn nói nuôi được thì chắc chắn là nuôi được.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu nói: - Cách nghĩ này của anh thật tốt, chúng ta làm nuôi trồng thì chiến thắng không chỉ dựa vào số lượng mà đồng thời cũng phải dựa vào chất lượng nữa. Ngoài nuôi cá ra thì các loại thủy sản có giá trị cao như ba ba, lươn đều có thể nuôi được. Thế này nhé, qua tết anh đi lên Viện khoa học nông nghiệp tình và Đại học nông nghiệp Thanh Sơn một chuyến, thu thập ý kiến của họ, họ là những chuyên gia chính cống, nhất định sẽ tìm ra được cách nuôi ba ba và lươn tốt nhất.
Ngữ khí của Phạm Hồng Vũ vô cùng chắc chắn, bởi vì ở một thế giới khác ba ba và lươn đã đều được nuôi rồi.
- Tốt thôi, tốt thôi, chỉ cần cái thứ này có thể nuôi được thì sang năm chúng ta chắc chắn sẽ được thay đổi.
Hoàng Tử Hiên vô cùng phấn khởi.
Đỗ Song Ngư cũng vui vẻ ra mặt.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cứ coi như không có cái hạng mục này thì sự thay đổi của chúng ta trong năm mới là nhất định rồi. Cái hạng mục này mà thành công nữa thì càng tốt hơn, đúng là thêu hoa trên gấm.
Hoàng Tử Hiên cảm khái nói: - Đúng thế, đúng thế, Bí thư! Bây giờ ấy à tất cả mọi người đều đang dồn sức lực một phen. Cậu xem, nhà máy thức ăn chăn nuôi xây xong rồi. Lô hàng mới vừa mới ra lò chưa được 10 ngày đã được khen ngợi rồi. Một đầu ra tươi sáng như vậy, thật sự trước đây tôi có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ ra, còn lo rằng không bán ra được… Ôi, Bí thư! Vẫn là cậu nhìn sự việc chuẩn, cậu nói rằng cái nông trường này có thể đi lên được thì đúng là đi lên được rồi. Còn nuôi được thêm cá lồng, sang năm nhất định nông trường chúng ta có có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tôi cũng đã nói với mọi người rồi, chậm nhất là đến giữa năm sau, chúng ta sẽ chi trả được các khoản lương, trợ cấp, thưởng một cách đầy đủ rồi. Còn về những gì còn nợ của mọi người về tiền thưởng và trợ cấp trong vòng ba năm trở lại đây cũng sẽ được truy lĩnh hết, không thiếu một đồng.
Hoàng Tử Hiên nói, khuôn mặt ngập tràn ánh sáng.
Đã làm Giám đốc nông trường bao nhiêu năm nay rồi, lần đầu tiên anh ta cảm thấy lưng mình được đứng thẳng một cách vững chắc như vậy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười vuốt cằm.
Cứ theo đà phát triển này, chỉ cần tất cả thuận lợi thì vấn đề của Nông trường Triều Dương cơ bản sẽ được giải quyết viên mãn.
- Tử Hiên, còn có một chuyện này tôi cần nói với anh. Mấy ngày nữa tôi cho Bí thư Cố Vân Phong của Thập Nguyên đến tìm anh, thức ăn chăn nuôi mà nhà máy của chúng ta sản xuất nên ưu tiên cho khu Thập Nguyên dùng trước, tôi để cho Cố Vân Phong xây dựng căn cứ nuôi trồng ở Thập Nguyên.
- Ưu tiên cung ứng cho khu Thập Nguyên ư?
Hoàng Tử Hiên có chút ngạc nhiên.
- Đúng, nông trường chúng ta trước đây có một số mâu thuẫn với Thập Nguyên, bây giờ là lúc nên hóa giải mâu thuẫn này rồi, chúng ta phải nhìn xa một chút, đừng nên lúc nào cũng tính toán mấy cái việc vớ vớ vẩn vẩn trong quá khứ đó, kiều đó sẽ không thể làm nên chuyện mới được. Chỉ có cùng nhau phát triển, cùng nhau giàu có, mâu thuẫn của nông trường với Thập Nguyên mới có thể hóa giải hoàn toàn được. Mọi người đều giàu có rồi, đều có tiền rồi thì ai còn vì mấy cái chuyện vớ vẩn lông gà vỏ tỏi mà đánh chửi nhau nữa chứ? Sau này đều không cãi nhau rồi thì cái chức Giám đốc nông trường anh cũng bớt đi được một phần lo nghĩ mà.
Lời nói thấu tình đạt lý của Phạm Hồng Vũ được người có tính cách hung dữ này cảm thấy rất hợp lý.
Hoàng Tử Hiên dù sao cũng là cán bộ cấp huyện, lãnh đạo một quần thể lớn, tầm nhìn khá tốt nên gật đầu ngay, nói: - Bí thư nói rất đúng, đúng là cái lý này, tôi hoàn toàn tán thành, sẽ kiên quyết chấp hành.
Phạm Hồng Vũ liền cười vỗ vỗ vai anh ta.
/885
|